Thệ Tử Tương Tùy (Thề Sống Chết Có Nhau)
Chương 38: Không được cử động!
Edit: Mimi
Beta: Lam Yên
*****Dễ dàng bỏ lại tất cả những thân ảnh đang bám đuổi theo sau, Việt Thương mang theo tâm tình không tệ mà trở về cứ điểm của Thương Nguyệt lâu ở kinh thành, tiếp đó lại đi tới tiểu viện thần bí được che đậy kỹ càng giữa phố xá phồn hoa kia một cách vô cùng quen thuộc.
Kết quả, hắn vừa mới đẩy cửa viện đi vào đã lập tức bị một người bổ nhào tới ôm lấy. Việt Thương nhíu mày, vừa nghẹn vừa đắng mà cười rộ lên. Cũng may chỉ trong nháy mắt hắn đã nhận ra người nhào tới là ai, bằng không đã sớm ra tay công kích rồi. Nhưng là…
Hiếm thấy người kia lại thất thố như thế. Hắn đảo mắt nhìn thoáng xung quanh, tuy rằng vẫn là một mảnh tĩnh lặng bình yên, thế nhưng đã có vài ám vệ vẻ mặt thiếu tự nhiên hẳn đi rồi. Việt Thương quyết định không làm bọn họ khó xử thêm nữa, vòng tay ôm lấy người trong ngực rồi trực tiếp bế về phòng mình.
Người nọ toàn thân có phần run rẩy, đó là triệu chứng vẫn thường xảy ra sau khi tinh thần căng thẳng trong một thời gian dài rồi bất ngờ được thả lỏng. Nhìn xuống nam nhân cơ hồ đã hoàn toàn xụi lơ ở trong ngực mình, Việt Thương vừa tức giận lại vừa thương yêu.
Người hầu đã sớm chuẩn bị nước ấm để tắm rửa. Việt Thương cũng không hề e dè con mắt của tất thảy mọi người, cứ thể thẳng một đường ôm đối phương tiến vào bên trong.
Hắn đặt Việt Tùy lúc này thoạt nhìn vô cùng chật vật lại có vẻ rất đáng thương lên trên giường, sau đó không chút khách khí mà cởi bỏ y phục trên người y. Việt Thương cố ý mím chặt môi, một câu cũng không nói, khiến cho Việt Tùy càng lúc càng lo lắng khẩn trương, mà biểu tình trên mặt y cũng là mỗi lúc một thêm tăm tối.
Lần này y không nghe theo lệnh của chủ tử, một mình một ngựa đuổi theo tới tận kinh thành. Căn cứ vào quy tắc trong lâu, ít nhất cũng phải phạt đánh một trăm trượng, mà nghiêm trọng thì có thể bị xử tử hình.
“Chủ tử, thuộc hạ biết sai.” Việt Tùy bất chợt bật dậy quỳ xuống nền đất nhận lỗi.
Thân thể kiệt quệ sức lực khiến cho y khó khăn lắm mới có thể bảo trì tư thế quỳ gối đơn giản nhất này. Việt Thương bất đắc dĩ nhìn xuống thân thể còn đang run rẩy không kìm lại được của đối phương. Rõ ràng là hai tay còn không nâng lên nổi nữa, thế mà cứ khăng khăng quỳ gối nhận sai. Bất quá hắn không hề tức giận.
“Được rồi, vậy phạt không cho ngươi cử động.”
Việt Tùy ngẩn ra, còn tưởng rằng bản thân mình đã nghe lầm. Y kinh ngạc ngẩng đầu, chỉ thấy Việt Thương khoanh tay trước ngực, từ trên cao nhìn xuống. Bởi thế, trong nháy mắt, Việt Tùy lại vội vã cúi đầu, nghiêm túc nói, “Dạ.”
Một giây tiếp theo, Việt Thương ôm lấy Việt Tùy, bế lên. Việt Tùy âm thầm nhắc nhở bản thân mình không được cử động, sau đó chỉ thấy thân thể căng cứng được người thả vào thùng tắm.
Việt Tùy có chút ngây ngốc nhìn Việt Thương, “Chủ tử?”
“Đừng nhúc nhích.” Việt Thương không để ý tới phản ứng của đối phương, cầm lấy xà bông xát lên thân thể y rồi mới bắt đầu dùng khăn tắm giúp y tẩy rửa. Việt Tùy tất nhiên không dám để cho Việt Thương hầu hạ mình, vừa muốn nhúc nhích lại nghe người ở phía sau lạnh lùng nói, “Đây là trừng phạt.”
Ngay sau đó, Việt Tùy nhớ ra mình không được phép cử động. Nhưng là trừng phạt kiểu này… Vì sao y không hề cảm thấy khó chịu, ngược lại còn vui sướng tràn đầy, thậm chí khóe miệng đã nhịn không được mà bắt đầu giương lên.
“Thuộc hạ biết sai, thế nhưng thuộc hạ thực sự lo lắng.”
“Ta không trách ngươi.” Việt Thương bật cười nói, “Chẳng lẽ ta lại bởi vì ngươi quá yêu thích ta mà nổi giận? Đây là cái đạo lý gì? Ngươi nói xem?”
Việt Tùy nói không nên lời, khuôn mặt tuấn tú lại vì câu nói của người kia mà bắt đầu trở nên đỏ ửng.
“Ta phạt ngươi là bởi vì người một đường chạy tới đây, cư nhiên không chịu nghỉ ngơi dưỡng sức. Khi ngươi tới kinh thành, hẳn là đã kiệt sức rồi đi? Nếu như gặp phải địch nhân, ngươi đây khác nào tự đưa mình vào miệng cọp?”
Sắc mặt Việt Tùy dần trở nên khó coi. Y cúi đầu, không hé răng một tiếng. Bản thân cũng biết hành động như thế là không đúng, thế nhưng khi mà an nguy của Việt Thương còn chưa nắm rõ, y một khắc cũng không thể nghỉ ngơi. Y đã sớm không còn là một tên sát thủ lạnh lùng chỉ biết sống chết vì nhiệm vụ như trước nữa.
Y cũng không biết sự thay đổi này là tốt hay là xấu, chỉ biết một khắc không thấy Việt Thương thì bản thân chẳng thể làm được chuyện gì, ngay cả tâm tư cũng không cách nào yên ổn. Nếu như một ngày nào đó chủ tử chán ghét y, không cần đến y nữa, thì có phải y sẽ trở thành một phế nhân?
“Nghĩ bậy cái gì vậy?” Việt Thương không hề khách khí mà búng lên trán đối phương một cái.
Thân làm sát thủ, điều tối kị chính là động chân tình. Tâm tư của y đã loạn, y đã không thể nào làm vũ khí sắc bén nhất của chủ tử như trước kia, vậy thì sự hiện diện của y có còn giá trị? Võ công của chủ tử đã tinh tiến đến mức vô cùng cao siêu, cũng không cần y ở bên bảo hộ nữa rồi. Bất chợt, Việt Tùy tựa hồ như không tìm thấy giá trị cũng như phương hướng của chính bản thân mình.
“Chủ tử có phải cho rằng ta là một kẻ vô dụng hay không?”
“Ngươi rốt cuộc đang nghĩ bậy cái gì?” Việt Thương thấy y lặng im không nói tiếp, lại nhìn vào biểu tình thê lương sầu thảm của đối phương, tức thì đoán được y đang nghĩ đến cái gì.
Chỉ là hắn không biết người kia đang suy nghĩ đến thập phần nghiêm trọng. Nhất thời, Việt Thương không khỏi có chút đau đầu.
“Ngươi có nghĩ cho ta không?” Việt Thương chọc chọc vào khuôn mặt đang tái nhợt của người kia, “Nếu như ngươi bị người bắt mất, vậy ta làm sao lo liệu? Khi đó ta chẳng phải là sẽ ăn không ngon ngủ không yên hay sao? Nếu như bọn chúng dùng ngươi để uy hiếp ta thì cũng không sao cả, nhưng nếu như nghiêm hình tra tấn ngươi thì có khác nào đánh thẳng vào lòng của ta đâu?”
Việt Tùy ngây ngốc nhìn đối phương, trên gương mặt tái nhợt bất giác lại hiện lên một mạt ửng hồng, đường nét ngũ quan cũng vì thế mà nhu hòa hơn hẳn.
Việt Thương nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ cho đối phương, sau đó trực tiếp dùng áo lót bao lấy y, ôm trở về giường. Việt Tùy vẫn một bộ dáng ngoan ngoãn không dám lộn xộn như lúc trước, mặc cho người nọ ôm đi.
Mãi cho đến khi đặt người nọ lên giường lớn, Việt Thương mới không chút khách khí mà ném bỏ kiện áo lót kia sang một bên.
Người nào đó sau khi được tắm rửa sạch sẽ liền bị bắt trần như nhộng mà nằm ở trên giường, bởi vì không được cử động cho nên chỉ đành bị động mà tiếp nhận ánh nhìn không chút e dè của đối phương.
Điều duy nhất Việt Tùy có thể làm lúc này là mạnh mẽ nhắm chặt mắt lại, thế nhưng khuôn mặt tuấn tú vẫn không ngừng từng chút từng chút nóng lên.
“Mặt sao lại đỏ như vậy? Nghĩ đến chuyện xấu xa gì sao?” Việt Thương lại gần, đùa giỡn nói.
Hắn cũng không nói thêm lời vô nghĩa nào, trực tiếp cởi bỏ y phục của mình rồi trèo lên giường, vươn tay ôm người kia sát vào trong ngực, kéo chăn, điều chỉnh tư thế thoải mái rồi chuẩn bị đi ngủ.
Bất quá Việt Tùy hình như không có ý định ngủ. Tuy rằng không được phép cử động, nhưng là sau cùng y vẫn nhịn không được mà lên tiếng hỏi, “Chủ tử không muốn sao?”
“Ân? Ngươi muốn?” Việt Thương mở mắt nhìn đối phương, nương theo cơ thể y mà trượt tay xuống dưới, quả nhiên đụng phải một vật gì đó đang căng cứng.
“Không phải, thuộc hạ… a…” Lời còn chưa dứt, người kia đã không ngừng động chuyển bàn lên lên xuống xuống, liên tục vỗ về ve vuốt vật thể cứng rắn kia. Việt Tùy muốn né tránh nhưng lại bắt gặp ánh mắt cảnh cáo của đối phương. Người nọ rõ ràng đang ám chỉ: ‘ngươi dám lộn xộn, ta sẽ làm mạnh tay hơn nữa’.
Sau cùng Việt Tùy chỉ có thể vùi đầu vào ngực người kia, dồn lực chú ý toàn thân lên từng động tác trên tay hắn, phát ra những tiếng rên rỉ trầm thấp khó lòng nhẫn nhịn. Có lẽ đã lâu không phát tiết, hoặc cũng có thể bởi vì hưng phấn vô cùng mà y nhanh chóng xuất tinh trong lòng bàn tay đối phương.
Người nọ lau đi bạch dịch dính trên tay, sau đó lại ôm lấy y, định bụng đi ngủ.
“Chủ tử?” Việt Tùy khó hiểu. Y cho rằng người kia cởi hết y phục rồi đặt mình xuống giường là bởi vì hắn muốn mình. Thế nhưng vì sao hắn chỉ giúp mình giải tỏa một phen rồi sau đó không có thêm bất kì động tác nào khác nữa?
“Ngủ đi, không mệt sao?” Không để cho người kia có cơ hội lên tiếng, Việt Thương tức thì điểm vào huyệt ngủ của đối phương.
Nhìn Việt Tùy khép mắt mê mệt thiếp đi trong lồng ngực mình, Việt Thương thỏa mãn thở ra một hơi, sau đó vòng tay ôm chặt người kia thêm một chút. Kỳ thực hắn không nói ra, nhưng nguyên nhân lớn nhất khiến cho mấy ngày nay hắn làm việc không ngừng nghỉ chính là dù có nghỉ thì cũng không thể ôm người nọ vào lòng, trên giường chỉ có một mảnh tịch mình và hư không đến khó lòng lý giải.
Beta: Lam Yên
*****Dễ dàng bỏ lại tất cả những thân ảnh đang bám đuổi theo sau, Việt Thương mang theo tâm tình không tệ mà trở về cứ điểm của Thương Nguyệt lâu ở kinh thành, tiếp đó lại đi tới tiểu viện thần bí được che đậy kỹ càng giữa phố xá phồn hoa kia một cách vô cùng quen thuộc.
Kết quả, hắn vừa mới đẩy cửa viện đi vào đã lập tức bị một người bổ nhào tới ôm lấy. Việt Thương nhíu mày, vừa nghẹn vừa đắng mà cười rộ lên. Cũng may chỉ trong nháy mắt hắn đã nhận ra người nhào tới là ai, bằng không đã sớm ra tay công kích rồi. Nhưng là…
Hiếm thấy người kia lại thất thố như thế. Hắn đảo mắt nhìn thoáng xung quanh, tuy rằng vẫn là một mảnh tĩnh lặng bình yên, thế nhưng đã có vài ám vệ vẻ mặt thiếu tự nhiên hẳn đi rồi. Việt Thương quyết định không làm bọn họ khó xử thêm nữa, vòng tay ôm lấy người trong ngực rồi trực tiếp bế về phòng mình.
Người nọ toàn thân có phần run rẩy, đó là triệu chứng vẫn thường xảy ra sau khi tinh thần căng thẳng trong một thời gian dài rồi bất ngờ được thả lỏng. Nhìn xuống nam nhân cơ hồ đã hoàn toàn xụi lơ ở trong ngực mình, Việt Thương vừa tức giận lại vừa thương yêu.
Người hầu đã sớm chuẩn bị nước ấm để tắm rửa. Việt Thương cũng không hề e dè con mắt của tất thảy mọi người, cứ thể thẳng một đường ôm đối phương tiến vào bên trong.
Hắn đặt Việt Tùy lúc này thoạt nhìn vô cùng chật vật lại có vẻ rất đáng thương lên trên giường, sau đó không chút khách khí mà cởi bỏ y phục trên người y. Việt Thương cố ý mím chặt môi, một câu cũng không nói, khiến cho Việt Tùy càng lúc càng lo lắng khẩn trương, mà biểu tình trên mặt y cũng là mỗi lúc một thêm tăm tối.
Lần này y không nghe theo lệnh của chủ tử, một mình một ngựa đuổi theo tới tận kinh thành. Căn cứ vào quy tắc trong lâu, ít nhất cũng phải phạt đánh một trăm trượng, mà nghiêm trọng thì có thể bị xử tử hình.
“Chủ tử, thuộc hạ biết sai.” Việt Tùy bất chợt bật dậy quỳ xuống nền đất nhận lỗi.
Thân thể kiệt quệ sức lực khiến cho y khó khăn lắm mới có thể bảo trì tư thế quỳ gối đơn giản nhất này. Việt Thương bất đắc dĩ nhìn xuống thân thể còn đang run rẩy không kìm lại được của đối phương. Rõ ràng là hai tay còn không nâng lên nổi nữa, thế mà cứ khăng khăng quỳ gối nhận sai. Bất quá hắn không hề tức giận.
“Được rồi, vậy phạt không cho ngươi cử động.”
Việt Tùy ngẩn ra, còn tưởng rằng bản thân mình đã nghe lầm. Y kinh ngạc ngẩng đầu, chỉ thấy Việt Thương khoanh tay trước ngực, từ trên cao nhìn xuống. Bởi thế, trong nháy mắt, Việt Tùy lại vội vã cúi đầu, nghiêm túc nói, “Dạ.”
Một giây tiếp theo, Việt Thương ôm lấy Việt Tùy, bế lên. Việt Tùy âm thầm nhắc nhở bản thân mình không được cử động, sau đó chỉ thấy thân thể căng cứng được người thả vào thùng tắm.
Việt Tùy có chút ngây ngốc nhìn Việt Thương, “Chủ tử?”
“Đừng nhúc nhích.” Việt Thương không để ý tới phản ứng của đối phương, cầm lấy xà bông xát lên thân thể y rồi mới bắt đầu dùng khăn tắm giúp y tẩy rửa. Việt Tùy tất nhiên không dám để cho Việt Thương hầu hạ mình, vừa muốn nhúc nhích lại nghe người ở phía sau lạnh lùng nói, “Đây là trừng phạt.”
Ngay sau đó, Việt Tùy nhớ ra mình không được phép cử động. Nhưng là trừng phạt kiểu này… Vì sao y không hề cảm thấy khó chịu, ngược lại còn vui sướng tràn đầy, thậm chí khóe miệng đã nhịn không được mà bắt đầu giương lên.
“Thuộc hạ biết sai, thế nhưng thuộc hạ thực sự lo lắng.”
“Ta không trách ngươi.” Việt Thương bật cười nói, “Chẳng lẽ ta lại bởi vì ngươi quá yêu thích ta mà nổi giận? Đây là cái đạo lý gì? Ngươi nói xem?”
Việt Tùy nói không nên lời, khuôn mặt tuấn tú lại vì câu nói của người kia mà bắt đầu trở nên đỏ ửng.
“Ta phạt ngươi là bởi vì người một đường chạy tới đây, cư nhiên không chịu nghỉ ngơi dưỡng sức. Khi ngươi tới kinh thành, hẳn là đã kiệt sức rồi đi? Nếu như gặp phải địch nhân, ngươi đây khác nào tự đưa mình vào miệng cọp?”
Sắc mặt Việt Tùy dần trở nên khó coi. Y cúi đầu, không hé răng một tiếng. Bản thân cũng biết hành động như thế là không đúng, thế nhưng khi mà an nguy của Việt Thương còn chưa nắm rõ, y một khắc cũng không thể nghỉ ngơi. Y đã sớm không còn là một tên sát thủ lạnh lùng chỉ biết sống chết vì nhiệm vụ như trước nữa.
Y cũng không biết sự thay đổi này là tốt hay là xấu, chỉ biết một khắc không thấy Việt Thương thì bản thân chẳng thể làm được chuyện gì, ngay cả tâm tư cũng không cách nào yên ổn. Nếu như một ngày nào đó chủ tử chán ghét y, không cần đến y nữa, thì có phải y sẽ trở thành một phế nhân?
“Nghĩ bậy cái gì vậy?” Việt Thương không hề khách khí mà búng lên trán đối phương một cái.
Thân làm sát thủ, điều tối kị chính là động chân tình. Tâm tư của y đã loạn, y đã không thể nào làm vũ khí sắc bén nhất của chủ tử như trước kia, vậy thì sự hiện diện của y có còn giá trị? Võ công của chủ tử đã tinh tiến đến mức vô cùng cao siêu, cũng không cần y ở bên bảo hộ nữa rồi. Bất chợt, Việt Tùy tựa hồ như không tìm thấy giá trị cũng như phương hướng của chính bản thân mình.
“Chủ tử có phải cho rằng ta là một kẻ vô dụng hay không?”
“Ngươi rốt cuộc đang nghĩ bậy cái gì?” Việt Thương thấy y lặng im không nói tiếp, lại nhìn vào biểu tình thê lương sầu thảm của đối phương, tức thì đoán được y đang nghĩ đến cái gì.
Chỉ là hắn không biết người kia đang suy nghĩ đến thập phần nghiêm trọng. Nhất thời, Việt Thương không khỏi có chút đau đầu.
“Ngươi có nghĩ cho ta không?” Việt Thương chọc chọc vào khuôn mặt đang tái nhợt của người kia, “Nếu như ngươi bị người bắt mất, vậy ta làm sao lo liệu? Khi đó ta chẳng phải là sẽ ăn không ngon ngủ không yên hay sao? Nếu như bọn chúng dùng ngươi để uy hiếp ta thì cũng không sao cả, nhưng nếu như nghiêm hình tra tấn ngươi thì có khác nào đánh thẳng vào lòng của ta đâu?”
Việt Tùy ngây ngốc nhìn đối phương, trên gương mặt tái nhợt bất giác lại hiện lên một mạt ửng hồng, đường nét ngũ quan cũng vì thế mà nhu hòa hơn hẳn.
Việt Thương nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ cho đối phương, sau đó trực tiếp dùng áo lót bao lấy y, ôm trở về giường. Việt Tùy vẫn một bộ dáng ngoan ngoãn không dám lộn xộn như lúc trước, mặc cho người nọ ôm đi.
Mãi cho đến khi đặt người nọ lên giường lớn, Việt Thương mới không chút khách khí mà ném bỏ kiện áo lót kia sang một bên.
Người nào đó sau khi được tắm rửa sạch sẽ liền bị bắt trần như nhộng mà nằm ở trên giường, bởi vì không được cử động cho nên chỉ đành bị động mà tiếp nhận ánh nhìn không chút e dè của đối phương.
Điều duy nhất Việt Tùy có thể làm lúc này là mạnh mẽ nhắm chặt mắt lại, thế nhưng khuôn mặt tuấn tú vẫn không ngừng từng chút từng chút nóng lên.
“Mặt sao lại đỏ như vậy? Nghĩ đến chuyện xấu xa gì sao?” Việt Thương lại gần, đùa giỡn nói.
Hắn cũng không nói thêm lời vô nghĩa nào, trực tiếp cởi bỏ y phục của mình rồi trèo lên giường, vươn tay ôm người kia sát vào trong ngực, kéo chăn, điều chỉnh tư thế thoải mái rồi chuẩn bị đi ngủ.
Bất quá Việt Tùy hình như không có ý định ngủ. Tuy rằng không được phép cử động, nhưng là sau cùng y vẫn nhịn không được mà lên tiếng hỏi, “Chủ tử không muốn sao?”
“Ân? Ngươi muốn?” Việt Thương mở mắt nhìn đối phương, nương theo cơ thể y mà trượt tay xuống dưới, quả nhiên đụng phải một vật gì đó đang căng cứng.
“Không phải, thuộc hạ… a…” Lời còn chưa dứt, người kia đã không ngừng động chuyển bàn lên lên xuống xuống, liên tục vỗ về ve vuốt vật thể cứng rắn kia. Việt Tùy muốn né tránh nhưng lại bắt gặp ánh mắt cảnh cáo của đối phương. Người nọ rõ ràng đang ám chỉ: ‘ngươi dám lộn xộn, ta sẽ làm mạnh tay hơn nữa’.
Sau cùng Việt Tùy chỉ có thể vùi đầu vào ngực người kia, dồn lực chú ý toàn thân lên từng động tác trên tay hắn, phát ra những tiếng rên rỉ trầm thấp khó lòng nhẫn nhịn. Có lẽ đã lâu không phát tiết, hoặc cũng có thể bởi vì hưng phấn vô cùng mà y nhanh chóng xuất tinh trong lòng bàn tay đối phương.
Người nọ lau đi bạch dịch dính trên tay, sau đó lại ôm lấy y, định bụng đi ngủ.
“Chủ tử?” Việt Tùy khó hiểu. Y cho rằng người kia cởi hết y phục rồi đặt mình xuống giường là bởi vì hắn muốn mình. Thế nhưng vì sao hắn chỉ giúp mình giải tỏa một phen rồi sau đó không có thêm bất kì động tác nào khác nữa?
“Ngủ đi, không mệt sao?” Không để cho người kia có cơ hội lên tiếng, Việt Thương tức thì điểm vào huyệt ngủ của đối phương.
Nhìn Việt Tùy khép mắt mê mệt thiếp đi trong lồng ngực mình, Việt Thương thỏa mãn thở ra một hơi, sau đó vòng tay ôm chặt người kia thêm một chút. Kỳ thực hắn không nói ra, nhưng nguyên nhân lớn nhất khiến cho mấy ngày nay hắn làm việc không ngừng nghỉ chính là dù có nghỉ thì cũng không thể ôm người nọ vào lòng, trên giường chỉ có một mảnh tịch mình và hư không đến khó lòng lý giải.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất