Thệ Tử Tương Tùy (Thề Sống Chết Có Nhau)
Chương 41: Ai phá hư chuyện tốt của ai?
Edit: Mimi
Beta: Lam Yên
*****Vừa nghe tin này, Việt Thương thậm chí còn không kịp cáo biệt Vũ vương đã tức tốc phi thân nhảy ra ngoài viện, sau đó lại nhún người một cái, thoáng chốc bay đi thật xa. Nội công tinh mĩ cũng với thân thủ tao nhã kia khiến cho đám ám vệ nhìn mà triệt để ngây người.
Vũ vương thấy người nọ đã rời đi, trong mắt hiện lên một tia chán nản. Sau đó, hắn lệnh cho ám vệ báo tin lúc này vẫn đang quỳ trên mặt đất kia đứng lên lập tức đuổi theo. Hai người một trước một sau rời khỏi gian phòng. Không khí bị tốc độ động chuyển thật nhanh khuấy động khiến cho một trận gió nhẹ nhẹ thổi tới tấm màn buông thõng xuống tận mặt đất kia, tạo nên một thứ mỹ cảm dị thường.
Việt Thương cơ hồ không hề hao tốn tý sức lực nào đã có thể cắt đuôi tên ám vệ truy đuổi phía sau, bất quá tâm tư của hắn hiện tại không đặt trên phương diện này. Điều hắn lo lắng chính là cứ điểm của Thương Nguyệt lâu, mà đặc biệt là sự an nguy của Việt Tùy.
Nếu như hắn đoán không lầm, lần này Thiên Thần cung toàn lực xuất quân chính là nhắm vào hắn. Nhưng là hắn lại không có mặt ở đó, chứ nếu không tình huống hiện tại đã khác rồi. Hay là Uất Trì Vô Ương sớm đã biết hắn vắng mặt, cho nên mới động thủ?
Tâm tình hoán chuyển liên hồi, những cảm xúc lo lắng trong lòng Việt Thương lại càng thêm mãnh liệt. Đến khi về tới cứ điểm, nhận thấy hết thảy mọi thứ vẫn an an tĩnh tĩnh tựa hồ như chưa từng phát sinh chuyện gì, sắc mặt Việt Thương trái lại càng nhịn không được mà bắt đầu tái nhợt.
Càng yên tĩnh dị thường thì càng minh chứng cho hiểm nguy kề cận, hơn nữa sự an tĩnh này cũng quá mức quỷ dị rồi. Việt Thương mang theo một luồng sát khí không ngừng tản mác trên thân, đẩy cửa viện tiến vào. Trong viện, mọi thứ vẫn ngay ngắn, không hề khác biệt so với trước lúc hắn rời đi, cứ như thể chưa từng phát sinh bất luận tranh giành đấu đá gì, đồng thời cũng không có lấy một tia huyết khí.
Nhưng mà Việt Thương không cảm thấy có một chút may mắn nào, hắn gần như ngay lập tức vọt vào phòng mình. Nơi đây hoàn toàn trái ngược với vẻ bình yên an ổn ở bên ngoài, trong phòng đồ đạc hầu như đều bị phá tan thành nhiều mảnh nhỏ, chẳng khác nào một trận bão tố vừa mới quét qua.
Việt Thương nhìn những dấu vết lưu lại sau hỗn chiến kia, đáy mắt bất giác ngưng tụ thành một cơn lốc xoáy. Hắn có thể nhìn ra, trong căn phòng này có ít nhất năm cao thủ đồng loạt ra tay, trong đó một người cũng là cao thủ tuyệt đỉnh giống như Việt Tùy.
Nếu như tại thời điểm Việt Tùy hoàn toàn khỏe mạnh, với hiện trạng đã đột phá tầng thứ ba tâm pháp Thần Việt, liều mạng bỏ trốn không phải là việc khó. Nhưng là, Việt Thương nhớ bản thân mình hai ngày nay đã giày vò đối phương đến thế nào, hơn nữa trước khi hắn rời đi còn cố ý dặn dò người nọ ngoan ngoãn nằm nghỉ, hạn chế đi lại một chút.
Dưới tình huống như vậy, lại thêm địch nhân đã chuẩn bị trước rồi mới đến, một kẻ thân thủ ngang hàng, cộng với bốn cao thủ khác bao vây tiến đánh, hiển nhiên lúc này Việt Tùy đã nằm trong tay đối phương.
Nghĩ đến đây, Việt Thương không thể không tự trách mình. Lúc ấy người nọ một lòng muốn đi theo, thế nhưng mình lại không đồng ý, cứ nhất quyết để y một mình ở lại nơi này. Gặp phải chuyện như vậy, thực sự là người tính không bằng trời tính.
Hắn không dừng lại dù chỉ một chút, liên tục quét mắt khắp căn phòng đã bị tàn phá nghiêm trọng này, sau đó nhanh chóng lao ra tiểu viện, lắc mình tiêu thất vào bóng đêm. Khi bay qua con hẻm phía sau, hắn liền bắt gặp đám ám vệ canh giữ cứ điểm của Thương Nguyệt lâu. Bọn chúng trên người không có bất cứ thương thế gì, đều là bị người một chiêu vặn cổ mà chết, thi thể sau đó liền bị ném vào trong hẻm nhỏ.
Việt Thương nhịn không được nhíu mày. Hắn là một người cực kỳ dung túng thủ hạ, mà Thiên Thần cung kia cư nhiên lại dám ra tay với người của hắn, món nợ này nhất quyết phải ghi sâu.
Vũ vương vẫn luôn ngồi trên ghế mềm nhìn chằm chằm tên ám vệ bị cắt đuôi mà quay ngược trở về. Hắn vốn dĩ còn cho rằng Việt Thương sẽ cùng tên kia trở về đây. Dựa theo suy đoán của hắn, nếu như Việt Thương biết tin Thiên Thần cung ra tay với thủ hạ của mình, hẳn là sẽ càng mong muốn cùng hắn liên thủ, như thế hắn sẽ có nhiều cơ hội được ở chung với người nọ rồi.
Hắn còn nghĩ Việt Thương vì để báo thù, nói không chừng sẽ hạ mình mà cầu xin hắn.
Bất quá mọi suy đoán của hắn đều là sai lầm. Khi nhìn thấy ám vệ một thân một mình quay trở về, hắn liền nhận ra mưu đồ của mình không có cơ hội trở thành hiện thực. Vì thế, Vũ vương sắc mặt bỗng chốc trở nên rất khó coi khiến cho ám vệ kia càng thêm lo sợ, quỳ gối ở ngoài phòng, đầu cúi gằm xuống, một câu cũng không dám hé.
Vũ vương hơi hơi tĩnh thần một chút, lại nghe, “Báo! Kim đường chủ của Thương Nguyệt lâu bị bắt làm tù binh, lâu chủ hiện tại hành tung không rõ.”
Vừa nghe đến một câu ‘hành tung không rõ’ kia, lông mày Vũ vương nhất thời nhíu chặt, hắn buột miệng, “Các ngươi là một lũ vô dụng!”
Ám vệ cúi đầu, trên mặt không dám có lấy một tia bất mãn. Nhưng là thiên hạ này ai ai cũng biết, võ công của Thương Nguyệt lâu lâu chủ thâm sâu khó dò, trên khắp giang hồ khó có người địch lại. Bọn họ chẳng qua chỉ là mấy ám vệ nho nhỏ trong hoàng cung thôi, sao dám so sánh với Bắc Đẩu võ lâm cơ chứ?
Điểm này Vũ vương đương nhiên cũng biết, bất quá là vì tức giận cho nên mới nói ra mấy lời mang hơi hướng cá nhân mà thôi.
“Thiên Thần cung đâu?”
Ám vệ thấp giọng nói, “Đã phái người đuổi theo.”
“Lui ra!” Hai chữ này giống như lá bùa cứu mạng đối với ám vệ. Hắn bất động thanh sắc thối lui một đoạn rồi thoáng cái tiêu thất vào không gian.
Vũ vương vẫn buồn bực như trước, một vẻ khó chịu lan tràn khắp khuôn mặt. Hắn nhíu mày tựa người vào lưng ghế, “Lần nào cũng là ngươi phá hỏng chuyện tốt của ta nha Bát đệ.”
Hắn thấp giọng lẩm bẩm vài câu, trong giọng nói tràn đầy oán hận cùng sát ý. Một lúc lâu sau, hắn lại bắt đầu vươn tay cầm lấy kiện hắc y vốn dĩ đang giấu sau lưng kia, trải ra trước mặt, nhẹ nhàng vuốt ve vài cái rồi mới cẩn thận cất đi.
Cùng lúc đó, bên trong hậu viện của một tửu lâu sang trọng cách xa kinh thành, Uất Trì Vô Ương tay bưng bầu rượu ngồi ở một chiếc bàn bên cạnh hòn giả sơn, rót một chén đặt trước mặt mình, sau đó lặng lẽ ngây ngốc ngẩng đầu ngắm trăng.
Đám ám vệ trong viện đã quen với hành vi mới này của hắn, rất tự nhiên mà canh giữ ở vị trí cúa mình, cũng không cố ý quan tâm tới nhất cử nhất động của Uất Trì Vô Ương nữa. Bởi vì, từ khi chủ tử thường xuyên ôm một vò rượu vào trong sân lặng lẽ một mình, hắn đã từng nói, hắn là đang chờ một bằng hữu đến uống trộm.
Bất quá, những ám vệ này đều chưa bao giờ thấy cái người mà chủ nhân mình gọi là ‘bằng hữu’ kia xuất hiện.
Bọn chúng cũng có chút tò mò mà đi dò la nghe ngóng xung quanh, hình như vào một đêm nào đó, có một mỹ nhân xinh đẹp tuyệt trần đã cùng chủ tử uống rượu dưới trăng, thế nhưng về sau người nọ lại biến mất, sau đó chưa từng xuất hiện thêm một lần nào nữa.
Đúng lúc này, một ám vệ lặng lẽ xuất hiện, đến bên cạnh Uất Trì Vô Ương bẩm báo cái gì đó. Khuôn mặt vẫn luôn không có lấy một biểu cảm nào của hắn lúc này bất ngờ nảy sinh một vẻ nghiền ngẫm, “Bắt được rồi? Không tồi.”
Lại nhìn đến chén rượu đã rót hồi lâu trên bàn, đến bây giờ cũng chưa từng thiếu đi một giọt, Uất Trì Vô ương có chút thất vọng nhìn lên mảnh trăng hình bán nguyệt lửng lơ giữa không trung, “Lúc này ngươi dù sao cũng nên đến gặp ta rồi chứ.”
Beta: Lam Yên
*****Vừa nghe tin này, Việt Thương thậm chí còn không kịp cáo biệt Vũ vương đã tức tốc phi thân nhảy ra ngoài viện, sau đó lại nhún người một cái, thoáng chốc bay đi thật xa. Nội công tinh mĩ cũng với thân thủ tao nhã kia khiến cho đám ám vệ nhìn mà triệt để ngây người.
Vũ vương thấy người nọ đã rời đi, trong mắt hiện lên một tia chán nản. Sau đó, hắn lệnh cho ám vệ báo tin lúc này vẫn đang quỳ trên mặt đất kia đứng lên lập tức đuổi theo. Hai người một trước một sau rời khỏi gian phòng. Không khí bị tốc độ động chuyển thật nhanh khuấy động khiến cho một trận gió nhẹ nhẹ thổi tới tấm màn buông thõng xuống tận mặt đất kia, tạo nên một thứ mỹ cảm dị thường.
Việt Thương cơ hồ không hề hao tốn tý sức lực nào đã có thể cắt đuôi tên ám vệ truy đuổi phía sau, bất quá tâm tư của hắn hiện tại không đặt trên phương diện này. Điều hắn lo lắng chính là cứ điểm của Thương Nguyệt lâu, mà đặc biệt là sự an nguy của Việt Tùy.
Nếu như hắn đoán không lầm, lần này Thiên Thần cung toàn lực xuất quân chính là nhắm vào hắn. Nhưng là hắn lại không có mặt ở đó, chứ nếu không tình huống hiện tại đã khác rồi. Hay là Uất Trì Vô Ương sớm đã biết hắn vắng mặt, cho nên mới động thủ?
Tâm tình hoán chuyển liên hồi, những cảm xúc lo lắng trong lòng Việt Thương lại càng thêm mãnh liệt. Đến khi về tới cứ điểm, nhận thấy hết thảy mọi thứ vẫn an an tĩnh tĩnh tựa hồ như chưa từng phát sinh chuyện gì, sắc mặt Việt Thương trái lại càng nhịn không được mà bắt đầu tái nhợt.
Càng yên tĩnh dị thường thì càng minh chứng cho hiểm nguy kề cận, hơn nữa sự an tĩnh này cũng quá mức quỷ dị rồi. Việt Thương mang theo một luồng sát khí không ngừng tản mác trên thân, đẩy cửa viện tiến vào. Trong viện, mọi thứ vẫn ngay ngắn, không hề khác biệt so với trước lúc hắn rời đi, cứ như thể chưa từng phát sinh bất luận tranh giành đấu đá gì, đồng thời cũng không có lấy một tia huyết khí.
Nhưng mà Việt Thương không cảm thấy có một chút may mắn nào, hắn gần như ngay lập tức vọt vào phòng mình. Nơi đây hoàn toàn trái ngược với vẻ bình yên an ổn ở bên ngoài, trong phòng đồ đạc hầu như đều bị phá tan thành nhiều mảnh nhỏ, chẳng khác nào một trận bão tố vừa mới quét qua.
Việt Thương nhìn những dấu vết lưu lại sau hỗn chiến kia, đáy mắt bất giác ngưng tụ thành một cơn lốc xoáy. Hắn có thể nhìn ra, trong căn phòng này có ít nhất năm cao thủ đồng loạt ra tay, trong đó một người cũng là cao thủ tuyệt đỉnh giống như Việt Tùy.
Nếu như tại thời điểm Việt Tùy hoàn toàn khỏe mạnh, với hiện trạng đã đột phá tầng thứ ba tâm pháp Thần Việt, liều mạng bỏ trốn không phải là việc khó. Nhưng là, Việt Thương nhớ bản thân mình hai ngày nay đã giày vò đối phương đến thế nào, hơn nữa trước khi hắn rời đi còn cố ý dặn dò người nọ ngoan ngoãn nằm nghỉ, hạn chế đi lại một chút.
Dưới tình huống như vậy, lại thêm địch nhân đã chuẩn bị trước rồi mới đến, một kẻ thân thủ ngang hàng, cộng với bốn cao thủ khác bao vây tiến đánh, hiển nhiên lúc này Việt Tùy đã nằm trong tay đối phương.
Nghĩ đến đây, Việt Thương không thể không tự trách mình. Lúc ấy người nọ một lòng muốn đi theo, thế nhưng mình lại không đồng ý, cứ nhất quyết để y một mình ở lại nơi này. Gặp phải chuyện như vậy, thực sự là người tính không bằng trời tính.
Hắn không dừng lại dù chỉ một chút, liên tục quét mắt khắp căn phòng đã bị tàn phá nghiêm trọng này, sau đó nhanh chóng lao ra tiểu viện, lắc mình tiêu thất vào bóng đêm. Khi bay qua con hẻm phía sau, hắn liền bắt gặp đám ám vệ canh giữ cứ điểm của Thương Nguyệt lâu. Bọn chúng trên người không có bất cứ thương thế gì, đều là bị người một chiêu vặn cổ mà chết, thi thể sau đó liền bị ném vào trong hẻm nhỏ.
Việt Thương nhịn không được nhíu mày. Hắn là một người cực kỳ dung túng thủ hạ, mà Thiên Thần cung kia cư nhiên lại dám ra tay với người của hắn, món nợ này nhất quyết phải ghi sâu.
Vũ vương vẫn luôn ngồi trên ghế mềm nhìn chằm chằm tên ám vệ bị cắt đuôi mà quay ngược trở về. Hắn vốn dĩ còn cho rằng Việt Thương sẽ cùng tên kia trở về đây. Dựa theo suy đoán của hắn, nếu như Việt Thương biết tin Thiên Thần cung ra tay với thủ hạ của mình, hẳn là sẽ càng mong muốn cùng hắn liên thủ, như thế hắn sẽ có nhiều cơ hội được ở chung với người nọ rồi.
Hắn còn nghĩ Việt Thương vì để báo thù, nói không chừng sẽ hạ mình mà cầu xin hắn.
Bất quá mọi suy đoán của hắn đều là sai lầm. Khi nhìn thấy ám vệ một thân một mình quay trở về, hắn liền nhận ra mưu đồ của mình không có cơ hội trở thành hiện thực. Vì thế, Vũ vương sắc mặt bỗng chốc trở nên rất khó coi khiến cho ám vệ kia càng thêm lo sợ, quỳ gối ở ngoài phòng, đầu cúi gằm xuống, một câu cũng không dám hé.
Vũ vương hơi hơi tĩnh thần một chút, lại nghe, “Báo! Kim đường chủ của Thương Nguyệt lâu bị bắt làm tù binh, lâu chủ hiện tại hành tung không rõ.”
Vừa nghe đến một câu ‘hành tung không rõ’ kia, lông mày Vũ vương nhất thời nhíu chặt, hắn buột miệng, “Các ngươi là một lũ vô dụng!”
Ám vệ cúi đầu, trên mặt không dám có lấy một tia bất mãn. Nhưng là thiên hạ này ai ai cũng biết, võ công của Thương Nguyệt lâu lâu chủ thâm sâu khó dò, trên khắp giang hồ khó có người địch lại. Bọn họ chẳng qua chỉ là mấy ám vệ nho nhỏ trong hoàng cung thôi, sao dám so sánh với Bắc Đẩu võ lâm cơ chứ?
Điểm này Vũ vương đương nhiên cũng biết, bất quá là vì tức giận cho nên mới nói ra mấy lời mang hơi hướng cá nhân mà thôi.
“Thiên Thần cung đâu?”
Ám vệ thấp giọng nói, “Đã phái người đuổi theo.”
“Lui ra!” Hai chữ này giống như lá bùa cứu mạng đối với ám vệ. Hắn bất động thanh sắc thối lui một đoạn rồi thoáng cái tiêu thất vào không gian.
Vũ vương vẫn buồn bực như trước, một vẻ khó chịu lan tràn khắp khuôn mặt. Hắn nhíu mày tựa người vào lưng ghế, “Lần nào cũng là ngươi phá hỏng chuyện tốt của ta nha Bát đệ.”
Hắn thấp giọng lẩm bẩm vài câu, trong giọng nói tràn đầy oán hận cùng sát ý. Một lúc lâu sau, hắn lại bắt đầu vươn tay cầm lấy kiện hắc y vốn dĩ đang giấu sau lưng kia, trải ra trước mặt, nhẹ nhàng vuốt ve vài cái rồi mới cẩn thận cất đi.
Cùng lúc đó, bên trong hậu viện của một tửu lâu sang trọng cách xa kinh thành, Uất Trì Vô Ương tay bưng bầu rượu ngồi ở một chiếc bàn bên cạnh hòn giả sơn, rót một chén đặt trước mặt mình, sau đó lặng lẽ ngây ngốc ngẩng đầu ngắm trăng.
Đám ám vệ trong viện đã quen với hành vi mới này của hắn, rất tự nhiên mà canh giữ ở vị trí cúa mình, cũng không cố ý quan tâm tới nhất cử nhất động của Uất Trì Vô Ương nữa. Bởi vì, từ khi chủ tử thường xuyên ôm một vò rượu vào trong sân lặng lẽ một mình, hắn đã từng nói, hắn là đang chờ một bằng hữu đến uống trộm.
Bất quá, những ám vệ này đều chưa bao giờ thấy cái người mà chủ nhân mình gọi là ‘bằng hữu’ kia xuất hiện.
Bọn chúng cũng có chút tò mò mà đi dò la nghe ngóng xung quanh, hình như vào một đêm nào đó, có một mỹ nhân xinh đẹp tuyệt trần đã cùng chủ tử uống rượu dưới trăng, thế nhưng về sau người nọ lại biến mất, sau đó chưa từng xuất hiện thêm một lần nào nữa.
Đúng lúc này, một ám vệ lặng lẽ xuất hiện, đến bên cạnh Uất Trì Vô Ương bẩm báo cái gì đó. Khuôn mặt vẫn luôn không có lấy một biểu cảm nào của hắn lúc này bất ngờ nảy sinh một vẻ nghiền ngẫm, “Bắt được rồi? Không tồi.”
Lại nhìn đến chén rượu đã rót hồi lâu trên bàn, đến bây giờ cũng chưa từng thiếu đi một giọt, Uất Trì Vô ương có chút thất vọng nhìn lên mảnh trăng hình bán nguyệt lửng lơ giữa không trung, “Lúc này ngươi dù sao cũng nên đến gặp ta rồi chứ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất