Thệ Tử Tương Tùy (Thề Sống Chết Có Nhau)

Chương 64: Ngươi muốn thú thê hay là xuất giá?

Trước Sau
Edit: Mimi

Beta: Lam Yên

*****Sáng sớm hôm sau, Uất Trì Vô Ương chậm rãi thức dậy. Vết thương trên cổ đã đóng vảy, thế nhưng cảm giác tồn tại vẫn thực rõ ràng. Điều này nhắc nhớ hắn rằng, tên kia chỉ cần vung đao mạnh hơn chút nữa là sẽ thật sự lấy mạng hắn rồi.

Nếu không phải vì chủ tử của y, chỉ sợ đầu mình thực sự khó giữ. Nghĩ thì nghĩ như vậy, thế nhưng Uất Trì Vô Ương bỗng nhiên nhướn mày một cái, hoàn toàn không giống với bộ dáng một người đang lo lắng cho tính mệnh của mình.

Ung dung thong thả xuống lầu, tùy tiện đảo mắt xung quanh, hắn liền phát hiện thân ảnh của người nọ ở một góc khuất bên trong đại sảnh. Sự tồn tại của người nọ không quá mạnh mẽ, có lẽ là do thói quen yêu thích ẩn náu của sát thủ mà thành.

Thế nhưng chỉ cần nhìn thoáng qua người nọ một lần thì sẽ không cách nào lơ là xem nhẹ sự hiện diện của y được. Tên kia tựa hồ như mang đến cho người khác một loại cảm giác vô cùng hắc ám, sau lưng chẳng khác nào một mảnh vô vọng tối tăm, trên khuôn mặt mãi mãi chỉ có một biểu tình còn mang theo vô số hàn khí buốt lạnh thấu xương, như thể tất thảy thế gian này đều không là gì đối với y vậy.

Không đúng! Uất Trì Vô Ương nhíu mày. Dường như hắn cũng đã từng thấy biểu cảm khác thường trên gương mặt người nọ. Thời điểm y đối mặt với Việt Thương, ánh mắt chính là một mảnh ôn nhu trước nay chưa từng có, giống như băng sơn ngàn năm tan chảy, mà cũng giống như một người thực sự được sống trong đời.

Không biết tại sao, trong lòng Uất Trì Vô Ương dâng lên một tia khó chịu. Hắn không thích nhìn thấy những thời điểm hai người kia kề cận bên nhau, giữa bọn họ giống như có một mối liên hệ mật thiết nào đó mà người ngoài không thể chen vào được.

Người nọ ngồi ở trước bàn, trên bàn xếp đầy một loạt bát đĩa trống không, xem ra đã ăn xong rồi. Uất Trì Vô Ương tiêu sái đi tới, cởi bỏ áo choàng, vô cùng phong độ mà ngồi xuống.

Nhưng ngay khi hắn vừa giơ tay định gọi tiểu nhị thì người đối diện lại bất chợt đứng lên. Uất Trì Vô Ương kỳ quái liếc nhìn y một cái, “Ta còn chưa ăn đâu.” Còn tưởng Việt Tùy sẽ đòi xuất phát, thế nhưng y chỉ lạnh lùng liếc mắt nhìn Uất Trì Vô ương một cái rồi xoay người rời đi.

Uất Trì Vô Ương có chút bực mình, “Sớm muộn gì ta cùng đòi lại hết những gì ngươi thiếu!” Khuôn mặt tuấn tú khi nói những lời này bất chợt thoáng vặn vẹo đi vài phần.

Thế là Uất Trì Vô Ương cố tình thả chậm động tác, ăn một bữa sáng cũng phải mất gấp đôi thời gian so với bình thường. Đến khi đi ra khỏi dịch trạm, hắn liền thấy cái tên mặt lạnh như băng kia đã dắt ngựa đến chực sẵn, hình như đã chờ một lúc rất lâu rồi. Lúc này, tâm tình của Uất Trì Vô Ương mới bớt xấu đi một chút.

Nhưng khi nhìn thấy người nọ đã chuẩn bị đầy đủ lương khô, nước uống cùng với đủ thứ vật dụng linh tinh, hắn lại cảm thấy đối phương trong khoảng thời gian vừa rồi đã làm việc hết sức hiệu quả. Không thể không nói, có được một thuộc hạ như vậy quả thực không tồi, đáng tiếc người trước mặt đây rõ ràng là không thể trở thành thuộc hạ của hắn được, không bao giờ.

Việt Tùy thấy Uất Trì Vô Ương đi ra liền nhanh chóng lên ngựa rời khỏi thành. Uất Trì Vô Ương ban đầu còn định tiếp tục kéo dài thời gian giày vò người nọ một phen, nhưng trong lòng bởi vì vừa nếm trải không ít khó chịu, cho nên dù không cam lòng cũng không thể không lên ngựa đuổi theo.



“Ngày mai sẽ phải đi bộ vào núi.” Uất Trì Vô Ương tận lực bắt chuyện với Việt Tùy.

Đáng tiếc, người nọ vẫn là coi như không hề nghe thấy. Suốt cả đoạn đường, người này cơ hồ không hề chủ động nói với hắn lấy một lời, càng không cần phải tính đến những vấn đề râu ria tôm tép. Uất Trì Vô Ương từ lúc sinh ra đã mang thân phận tôn quý hơn người, vẫn là chưa bao giờ bị người coi thường như vậy, vì thế trong lòng mờ hồ dâng lên một cỗ nộ khí, nhưng rồi lại nhẫn nhịn không hề phát tiết ra.

“Ta chỉ có thể dẫn ngươi vào, ngươi đã có biện pháp để lấy được Tục mệnh cổ chưa?”

Việt Tùy thoáng nhíu mày. Tuy rằng đối phương không hé miệng, thế nhưng Uất Trì Vô Ương vẫn cảm nhận được một luồng áp khí càng lúc càng trầm thấp toát ra từ thân thể y. Vì thế, hắn xấu xa nở một nụ cười. Bất luận cái gì có thể khiến cho người này không vui hoặc là kinh ngạc, hắn đều rất thích thú mà làm.

Lúc chạng vạng, hai người đi tới một thôn làng. Phía trước đã không còn đường để đi nữa, bên kia núi cũng không có dân cư, muốn băng qua ngọn núi kia chính xác phải mất một ngày đường. Vì thế Uất Trì Vô Ương không chút khách khí quyết định ở lại trong thôn, tìm một hộ gia đình xin ngủ lại một đêm, sau khi nghỉ ngơi đầy đủ mới bắt đầu xuất phát đi vào trong núi.

Việt Tùy không kiên nhẫn, thế nhưng cũng không thể không dừng chân. Thiếu Uất Trì Vô Ương dẫn đường, giữa nơi rừng sâu núi thẳm mênh mông mờ mịt này, y căn bản không thể tìm được chỗ ở của người Miêu. Nhưng cái làm cho Việt Tùy sửng sốt chính là người trong thôn này cư nhiên cũng biết chuyện về bộ lạc thần bí kia.

“Các ngươi là đi tìm người Miêu?” Một đại thẩm đang giúp bọn hắn chuẩn bị cơm tối vừa bận rộn nấu nướng vừa tùy tiện nói, “Cứ khoảng chừng hai năm một sẽ có vài người Miêu mang theo thảo dược và da thú xuống núi mua bán đổi chác, còn bình thường sẽ không thể gặp được đâu.”

“Đại thẩm cũng biết người Miêu đang ở đâu ư?”

Uất Trì Vô Ương kinh ngạc nhìn Việt Tùy. Cái tên nam nhân trầm mặc cả ngày không lên tiếng kia thế nhưng lại chủ động bắt chuyện với người khác?

“Cái này thì ta không biết, chỉ biết là bọn họ ở bên kia ngọn núi này. Thế nhưng những người đã đi vào trong núi, xa nhất cũng chỉ thấy một cái thôn của đám thợ săn thôi.”

Đại thẩm vươn tay chỉ về phía ngọn núi lớn bên ngoài cửa sổ, “Bọn họ quanh năm ở trên núi săn bắt, mỗi lần mang thú đi ra bên ngoài trao đổi cũng phải đi mất nguyên một ngày, người Miêu nghe chừng còn ở tận sâu hơn nữa.”

Việt Tùy hạ mắt, tựa hồ đang suy tính một điều gì. Vì thế, Uất Trì Vô ương tiếp tục cùng đại thẩm tán gẫu sang chuyện khác.

Đêm xuống, khi đang nằm ngủ trên giường, Uất Trì Vô Ương  bất ngờ cảm thấy cửa sổ có chút lay động rất nhỏ. Hắn cảnh giác ngồi dậy, sau đó mới phát hiện chiếc giường mà đáng lẽ Việt Tùy dùng để nằm lúc này đã trống không.



Cửa sổ kia chắc chắn hắn đã đóng kĩ trước khi lên giường đi ngủ, hiện tại lại khẽ hé mở ra. Động tĩnh vừa rồi hẳn là do gió thổi vào, cho nên cánh cửa mới nhẹ nhàng lay động. Uất Trì Vô Ương ngồi dậy, vốn dĩ định đi theo ra ngoài, thế nhưng suy nghĩ một chút gì đó lại dứt khoát trở về giường tiếp tục ngủ.

Cho dù Việt Tùy có đi dò đường cũng vô ích thôi. Thôn dân ở đây nhất định không thể biết đích xác nơi người Miêu ẩn náu, nếu không có mình dẫn đường, y đừng mơ tìm tới được.

Quả nhiên, sau khi Uất Trì Vô Ương nằm xuống được một lúc, Việt Tùy liền lặng lẽ lắc mình trở về phòng.

Kiện hắc y trên thân vẫn còn đọng vài giọt sương đêm lạnh lẽo. Người nọ thế mà ngay cả y phục cũng không thay, trực tiếp nằm thẳng xuống giường, nhắm mắt lại. Uất Trì Vô Ương cũng không mở mắt nhìn đối phương, chỉ khe khẽ cong môi, sau đó yên tâm ngủ tiếp.

Ngày hôm sau, lúc trời tờ mờ sáng, gà trong thôn rướn cổ gáy một hồi, thôn dân bắt đầu lục tục rời giường chuẩn bị bữa sáng để còn bắt tay vào công việc trong ngày. Uất Trì Vô Ương bị đáng thức, thế nhưng vẫn biếng nhác nằm trên giường. Hắn liếc mắt một cái sang chiếc giường bên cạnh, chỉ thấy giường người nọ lại một lần nữa trống không.

“Thực sự là hết thuốc chữa.” Uất Trì Vô  Ương lẩm bẩm một câu rồi bực bội trở mình dự định ngủ thêm lúc nữa.

Chẳng ngờ bên ngoài đột nhiên ầm ĩ không thôi, tiếng trống chiêng vang lên tưng bừng náo nhiệt, hình như mơ hồ còn có cả tiếng người reo hò, phỏng chừng là đoàn người đi đón dâu của một hộ nào đó.

Trằn trọc một lúc, phát hiện thật sự không thể ngủ được nữa, Uất Trì Vô Ương bực bội đứng lên. Mở cửa nhìn ra, hắm chỉ thấy một đám người đang tụ tập bên ngoài cửa, vai khiêng lễ vật, miệng thổi kèn đang tiến vào khoảng sân của gian nhà đối diện. Xem ra có người thú khuê nữ của hộ gia đình kia làm thê tử. Xung quanh còn có một đám thôn dân hớn ha hớn hở tới xem náo nhiệt.

Gian nhà đối diện giăng đèn kết hoa, bên trên cửa sổ còn dán hai chữ Hỉ đỏ thẫm, lại thêm lồng đèn rực rỡ, không khí quả thực náo nhiệt vô cùng.

Bất quá Uất Trì Vô Ương lại phát hiện giữa không khí hoan hỉ này có một tên nam nhân mặt lạnh như băng lặng lẽ đứng ở một bên, hoàn toàn không ăn nhập gì với khung cảnh. Người nọ mắt cũng không chớp lấy một cái mà nhìn về phía bên kia, vẻ mặt chuyên chú như thể quan sát một chuyện lần đầu tiên được thấy.

Hắn nhịn không được mà thuận miệng hỏi, “Sao vậy? Muốn thú thê?”

Người nọ quả nhiên lạnh lùng liếc hắn một cái, ánh mắt mang theo đầy vẻ khinh miệt và xem thường, sau đó không chút do dự xoay người rời đi, để lại cho hắn một bóng lưng ngạo nghễ cách xa vạn dặm.

Uất Trì Vô ương nhất thời buồn bực không thôi. Y cũng không muốn thú thê, như thế nào lại đứng ở đây chăm chú nhìn ngó hồi lâu như vây? Hơn nữa, tên kia căn bản không phải một kẻ thích góp vui nha!

Nhưng là ngay giây tiếp theo, trong lòng Uất Trì Vô Ương lại đột nhiên nảy lên một ý tưởng. Hắn nghĩ tới một khả năng mà thực rất không có khả năng. Tên kia không phải là muốn xuất giá đi?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau