Thềm Ngọc Xuân Đình Tuyết (H)

Chương 20: Hồn Trong Vật Chứa

Trước Sau
Nàng đến nhiều nơi chưa từng tới, biết được nhiều bí mật ẩn giấu từ lâu, đương nhiên cũng chứng kiến đủ mọi cái chết kỳ lạ, những vong hồn xấu xí cô đơn.

Nàng còn nhớ lời thề độc trước khi chết, dù có hóa thành lệ quỷ, cũng phải cùng hắn không đội trời chung.

Thật sự trở thành quỷ, nàng mới phát hiện mình thật ngây thơ, nàng thậm chí còn không vào được cung Chính Dương của hắn.

Sau đó, một phi tần đã chết gần trăm năm trong cung lạnh tiền triều thấy nàng si mê không tỉnh lại, lại thực sự đáng thương, đã truyền thụ cho nàng phép "nhập mộng", nàng mới đêm đêm nhập vào mộng hắn, triền miên không dứt.

Có lẽ vì đêm đó hắn hận quá sâu, nàng đau quá nhiều, cả hai đều bị ác mộng giam cầm, không thể thoát ra, rơi vào vòng xoáy mộng cảnh vô tận.

Từ đó về sau, năm này qua năm khác, đêm nào cũng là "đêm đẹp", nến đỏ chăn mềm, nhưng chẳng khác gì địa ngục vô gián, lần nào cũng như bị móc tim cắt thịt.

Oán niệm của nàng ngưng tụ, hồn hóa thành chim cuốc, tuy có đôi cánh, nhưng vì bị cây hòe trăm năm trấn áp, nên mãi mãi không thể bay ra khỏi cung điện, chỉ có thể quanh quẩn giữa cung Chính Dương và điện Tử Nghi.



Sau đó khi mở mắt ra, nàng đã ở tận núi Ngọc Khê cách xa ngàn dặm.

"Hôm nay, sao đệ lại cười vui như vậy?"

Thường ngày nàng gặp Ôn Trạch, tuy y thanh nhã thoát tục, tiên phong đạo cốt, nhưng trên đôi mày luôn mang theo một tia ưu tư. Nhưng vừa rồi y đến thăm, nàng lại thấy có chút khác thường.

Uống máu người mấy ngày, sắc mặt nàng cũng tốt hơn nhiều, chỉ thương cho hai cung nữ vô tội bị nàng liên lụy...

Cây hòe trăm năm, trấn quỷ nhưng cũng dưỡng quỷ, nhiều năm qua, Mộc Trạch vẫn luôn nuôi dưỡng hồn phách của nàng, nàng muốn thoát khỏi cấm chế trên cây hòe, cưỡng ép phá vỡ phong ấn, nhưng không ngờ lại bất cẩn, hút hết tinh khí và linh thức của một cung nữ, linh thức của cung nữ kia bị tổn thương, thần trí như điên dại.

Hiện giờ y là sủng thần của bệ hạ, ngày ngày hầu hạ bên cạnh Tạ Tiêu, cung nhân đều nói bệ hạ đối với vị "quốc sư" này gần như nghe theo răm rắp, thậm chí còn tin tưởng y hơn cả Ninh quốc hầu Ngôn Mẫn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau