Chương 23: Tự Xưng Tình Thâm 2
Nàng hỏi: "Rốt cuộc thì đệ..."
"Rốt cuộc ta muốn làm gì ư? Tỷ, ta nói với Tạ Tiêu rằng thật sự có thuật hồi sinh, mà trên đời này chỉ có ta học được."
"Vì hắn luôn nhớ nhung, muốn cho cái xác dưới cung Chính Dương kia sống lại, ta sẽ giúp hắn toại nguyện, để điều hắn mơ ước thành hiện thực."
Đôi mày Ôn Trạch cau lại giống như một lưỡi dao sắc bén, ánh sáng lạnh lóe lên, chuẩn bị rút ra bất cứ lúc nào.
Trên mặt nàng là vẻ u sầu không thể tan biến: “Đệ không cần dỗ dành ta, trên đời này làm gì có thuật hồi sinh chứ?"
Phải biết rằng trong những năm gần đây, Tạ Tiêu đã triệu tập vô số phương sĩ, dùng mọi cách tìm tiên hỏi thuốc, cầu thảo luyện đan, nhưng tất cả đều vô ích. Hiện giờ trong hậu cung Đại Du, người được sủng ái nhất, oai phong một cõi, vẫn là Tiêu Ngưng Thường.
"Đúng vậy, cải tử hồi sinh, làm gì có chuyện dễ dàng như vậy trên đời, không trả giá thì làm sao tái sinh làm người được!"
"Vậy sao đệ còn?" Nàng cau mày.
Ôn Trạch mỉm cười khinh thường: "Ta đã sớm đòi hắn một thứ, hắn không nói một lời đã đưa..."
“Đệ đòi hắn thứ gì?"
"Tạ Tiêu đốt lò luyện đan sáu năm trời mà không ra kết quả, ta nói với hắn những viên đan dược mà các phương sĩ luyện ra hiện nay có thể cứu người sống, nhưng nếu muốn cứu người chết, làm xương cốt mọc lại thì còn thiếu một vị thuốc dẫn."
Nàng nhìn y, dung mạo của Ôn Trạch đã thay đổi rất nhiều, có thể nói là khác xa với trước đây, nhưng khi y nói dối lừa người khác, thần sắc vẫn như ngày nào.
Y nói tiếp: "Và vị thuốc dẫn này chính là máu của thiên tử, ngày nào cũng đun ba bát thành một bát, cho người uống cùng tiên đan, chỉ cần đun chín ngày là thành công~"
Nàng nhìn bát máu người trong tay, nhất thời không nuốt nổi: "Chẳng lẽ đây là máu của hắn… Đệ học những thứ này từ đâu?"
Phải biết rằng khi còn nhỏ, y ghét nhất những thứ này, chỉ thích chơi đùa với một cây trường thương, huống chi là mấy cuốn sách dược lý y điển khô khan, Đạo tàng tông tịch.
"Ngẫu nhiên gặp được cao nhân." Y mập mờ nói.
Nếu Tạ Tiêu thực sự tình thâm như hắn tự nhận, ngày ngày lấy máu nấu thuốc cho cái xác kia, không chết cũng phải mất nửa cái mạng, chỉ là tên nguỵ quân tử đó luôn làm ra vẻ đạo mạo nhất.
Ôn Trạch đã làm cho cái xác đó giống đến tám phần, chỉ cần nghĩ đến đêm đó trong địa cung, Tạ Tiêu nhìn chằm chằm vào thi thể kia với ánh mắt thâm tình, là y lại cảm thấy vô cùng ghê tởm.
Sớm biết có ngày hôm nay, hà tất lúc trước phải như vậy?
Suy nghĩ của Lương Nhạn Minh bị tiếng nhạc và vũ điệu gọi về, nhất là tiếng chuông leng keng trong trẻo. Mỹ nhân trong cung nhiều vô kể, không thiếu những mỹ nhân phong tình vạn chủng.
Phải biết rằng, mỹ nhân mà Tây Nam các bộ tiến cống lần này có không ít người bị Tạ Tiêu ban tặng cho hoàng tộc và sủng thần, chỉ có người tên "Diễm Nùng" này là đẹp nhất, cũng là người gan dạ nhất.
Huống hồ đêm nay Tạ Tiêu đích thân chỉ định nàng ta múa trước mặt, bàn chân nhẹ nhàng di chuyển, eo thon chậm rãi uốn lượn, một thân hồng y duyên dáng, chuông bạc trên chân đương nhiên vang lên càng vui vẻ.
"Rốt cuộc ta muốn làm gì ư? Tỷ, ta nói với Tạ Tiêu rằng thật sự có thuật hồi sinh, mà trên đời này chỉ có ta học được."
"Vì hắn luôn nhớ nhung, muốn cho cái xác dưới cung Chính Dương kia sống lại, ta sẽ giúp hắn toại nguyện, để điều hắn mơ ước thành hiện thực."
Đôi mày Ôn Trạch cau lại giống như một lưỡi dao sắc bén, ánh sáng lạnh lóe lên, chuẩn bị rút ra bất cứ lúc nào.
Trên mặt nàng là vẻ u sầu không thể tan biến: “Đệ không cần dỗ dành ta, trên đời này làm gì có thuật hồi sinh chứ?"
Phải biết rằng trong những năm gần đây, Tạ Tiêu đã triệu tập vô số phương sĩ, dùng mọi cách tìm tiên hỏi thuốc, cầu thảo luyện đan, nhưng tất cả đều vô ích. Hiện giờ trong hậu cung Đại Du, người được sủng ái nhất, oai phong một cõi, vẫn là Tiêu Ngưng Thường.
"Đúng vậy, cải tử hồi sinh, làm gì có chuyện dễ dàng như vậy trên đời, không trả giá thì làm sao tái sinh làm người được!"
"Vậy sao đệ còn?" Nàng cau mày.
Ôn Trạch mỉm cười khinh thường: "Ta đã sớm đòi hắn một thứ, hắn không nói một lời đã đưa..."
“Đệ đòi hắn thứ gì?"
"Tạ Tiêu đốt lò luyện đan sáu năm trời mà không ra kết quả, ta nói với hắn những viên đan dược mà các phương sĩ luyện ra hiện nay có thể cứu người sống, nhưng nếu muốn cứu người chết, làm xương cốt mọc lại thì còn thiếu một vị thuốc dẫn."
Nàng nhìn y, dung mạo của Ôn Trạch đã thay đổi rất nhiều, có thể nói là khác xa với trước đây, nhưng khi y nói dối lừa người khác, thần sắc vẫn như ngày nào.
Y nói tiếp: "Và vị thuốc dẫn này chính là máu của thiên tử, ngày nào cũng đun ba bát thành một bát, cho người uống cùng tiên đan, chỉ cần đun chín ngày là thành công~"
Nàng nhìn bát máu người trong tay, nhất thời không nuốt nổi: "Chẳng lẽ đây là máu của hắn… Đệ học những thứ này từ đâu?"
Phải biết rằng khi còn nhỏ, y ghét nhất những thứ này, chỉ thích chơi đùa với một cây trường thương, huống chi là mấy cuốn sách dược lý y điển khô khan, Đạo tàng tông tịch.
"Ngẫu nhiên gặp được cao nhân." Y mập mờ nói.
Nếu Tạ Tiêu thực sự tình thâm như hắn tự nhận, ngày ngày lấy máu nấu thuốc cho cái xác kia, không chết cũng phải mất nửa cái mạng, chỉ là tên nguỵ quân tử đó luôn làm ra vẻ đạo mạo nhất.
Ôn Trạch đã làm cho cái xác đó giống đến tám phần, chỉ cần nghĩ đến đêm đó trong địa cung, Tạ Tiêu nhìn chằm chằm vào thi thể kia với ánh mắt thâm tình, là y lại cảm thấy vô cùng ghê tởm.
Sớm biết có ngày hôm nay, hà tất lúc trước phải như vậy?
Suy nghĩ của Lương Nhạn Minh bị tiếng nhạc và vũ điệu gọi về, nhất là tiếng chuông leng keng trong trẻo. Mỹ nhân trong cung nhiều vô kể, không thiếu những mỹ nhân phong tình vạn chủng.
Phải biết rằng, mỹ nhân mà Tây Nam các bộ tiến cống lần này có không ít người bị Tạ Tiêu ban tặng cho hoàng tộc và sủng thần, chỉ có người tên "Diễm Nùng" này là đẹp nhất, cũng là người gan dạ nhất.
Huống hồ đêm nay Tạ Tiêu đích thân chỉ định nàng ta múa trước mặt, bàn chân nhẹ nhàng di chuyển, eo thon chậm rãi uốn lượn, một thân hồng y duyên dáng, chuông bạc trên chân đương nhiên vang lên càng vui vẻ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất