Chương 29: Lửa Hoang Đốt Mãi Không Tàn
Một người lại một người, lửa hoang đốt mãi không tàn, gió xuân thổi lại mọc.
Vì sao trên đời này lại có nhiều nữ nhân giống nàng đến vậy? Ả đã hao tâm tổn trí, không ngờ chết đi một Thành Tinh Hà, lại đến một Tô Trầm Ảnh, vất vả lắm mới đưa được Tô Chiêu Nghi được sủng ái bậc nhất kia đi gặp Diêm Vương, vậy mà lại xuất hiện một Lương Nhạn Minh giống nàng đến năm phần.
Lúc bệ hạ ôm nàng, không chỉ lục cung kinh hãi như gặp phải quỷ, mà ngay cả ả cũng tưởng rằng nàng đã sống lại.
Không, nàng đã chết! Chết đến không thể nào chết hơn!
Năm đó chính tay ả đã rải tro cốt của Thành Tinh Hà xuống giếng son, nàng đã uống "Vũ Hóa", bị mấy tiểu thái giám dùng chiếu rách cuốn lại ném lên bãi tha ma ở Bắc Sơn.
Vũ Hóa là kỳ độc trong thiên hạ, có thể giữ cho thi thể trăm năm không hư thối. Tương truyền Lệ Cơ, ái phi của vị vua hoang dâm vô đạo đời trước, trước khi chết đã uống loại độc dược này.
Thi thể của nàng tuy đã vấy bẩn, nhưng vẫn xinh đẹp như vậy, dường như chưa hề tắt thở, chỉ là yên lặng nằm đó, kiều diễm động lòng người, xinh đẹp vô ngần, đến chết cũng không khiến người ta yên tâm.
Tiêu Ngưng Thường cầm dao găm trong tay, từng nhát từng nhát rạch lên mặt Thành Tinh Hà, vết thương không biết từ lúc nào đã chảy máu…
Ả hoảng sợ, vội vàng ném dao găm ra xa: "Người đâu, lấy trấu nhét vào miệng, lấy tóc che mặt, bản cung muốn cô ta tan thành tro bụi, vĩnh viễn không được siêu sinh!"
Tiêu Ngưng Thường canh giữ bên cạnh Tạ Tiêu đang hôn mê vì trúng độc, lặng lẽ sai Hoàn Tố đi mời Ninh Quốc Hầu, bất luận ra sao, ả mới là chủ nhân của lục cung Đại Du này!
Còn ở điện Hiến Hiền, Ôn Trạch đang vô cùng mệt mỏi. Nhóm thích khách lần này chuẩn bị rất kỹ càng, ám khí kia còn có độc ‘kiến huyết phong hầu’, may mắn thay, với y thuật của y và Thái Y Viện, vẫn có thể giải được.
Chỉ là lúc Ôn Trạch bắt mạch, lại phát hiện ra một chuyện không thể tưởng tượng nổi.
Vì sao trên đời này lại có nhiều nữ nhân giống nàng đến vậy? Ả đã hao tâm tổn trí, không ngờ chết đi một Thành Tinh Hà, lại đến một Tô Trầm Ảnh, vất vả lắm mới đưa được Tô Chiêu Nghi được sủng ái bậc nhất kia đi gặp Diêm Vương, vậy mà lại xuất hiện một Lương Nhạn Minh giống nàng đến năm phần.
Lúc bệ hạ ôm nàng, không chỉ lục cung kinh hãi như gặp phải quỷ, mà ngay cả ả cũng tưởng rằng nàng đã sống lại.
Không, nàng đã chết! Chết đến không thể nào chết hơn!
Năm đó chính tay ả đã rải tro cốt của Thành Tinh Hà xuống giếng son, nàng đã uống "Vũ Hóa", bị mấy tiểu thái giám dùng chiếu rách cuốn lại ném lên bãi tha ma ở Bắc Sơn.
Vũ Hóa là kỳ độc trong thiên hạ, có thể giữ cho thi thể trăm năm không hư thối. Tương truyền Lệ Cơ, ái phi của vị vua hoang dâm vô đạo đời trước, trước khi chết đã uống loại độc dược này.
Thi thể của nàng tuy đã vấy bẩn, nhưng vẫn xinh đẹp như vậy, dường như chưa hề tắt thở, chỉ là yên lặng nằm đó, kiều diễm động lòng người, xinh đẹp vô ngần, đến chết cũng không khiến người ta yên tâm.
Tiêu Ngưng Thường cầm dao găm trong tay, từng nhát từng nhát rạch lên mặt Thành Tinh Hà, vết thương không biết từ lúc nào đã chảy máu…
Ả hoảng sợ, vội vàng ném dao găm ra xa: "Người đâu, lấy trấu nhét vào miệng, lấy tóc che mặt, bản cung muốn cô ta tan thành tro bụi, vĩnh viễn không được siêu sinh!"
Tiêu Ngưng Thường canh giữ bên cạnh Tạ Tiêu đang hôn mê vì trúng độc, lặng lẽ sai Hoàn Tố đi mời Ninh Quốc Hầu, bất luận ra sao, ả mới là chủ nhân của lục cung Đại Du này!
Còn ở điện Hiến Hiền, Ôn Trạch đang vô cùng mệt mỏi. Nhóm thích khách lần này chuẩn bị rất kỹ càng, ám khí kia còn có độc ‘kiến huyết phong hầu’, may mắn thay, với y thuật của y và Thái Y Viện, vẫn có thể giải được.
Chỉ là lúc Ôn Trạch bắt mạch, lại phát hiện ra một chuyện không thể tưởng tượng nổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất