Chương 39: Mưu Kế Cũ Rích 2
Bên trong cung Trường Ninh.
Tiêu Ngưng Thường mặc áo sa mỏng màu hồng nhạt, trên người khoác thêm một chiếc áo choàng trắng khiến nàng càng thêm phần thướt tha, dung mạo xinh đẹp, khóe môi khẽ nhếch lên như cười như không: “Pháp sư quả nhiên đúng như lời đồn, tiên phong đạo cốt, chỉ là đêm đó quá mức vội vàng, mấy ngày nay bản cung lại bận rộn chăm sóc Bệ hạ, vẫn chưa kịp cùng pháp sư gặp mặt chào hỏi. May mắn Bệ hạ được trời cao và tổ tông phù hộ, lần này thoát khỏi hiểm nguy, pháp sư cũng vất vả rồi, nên được ghi công một lần.”
Cây phất trần bằng ngọc trắng trên tay Ôn Trạch là bảo vật mà Tạ Tiêu ban thưởng cho y, mấy ngày nay, ngày nào y cũng mang theo bên mình để thể hiện ân sủng: “Quý phi nương nương quá khen rồi.”
Y hiểu rõ con người của Tiêu Ngưng Thường, luôn tỏ ra hòa nhã, nhưng thực chất lại vô cùng nham hiểm, tuy y bị thế sự mài giũa mất đi sự ngây thơ, nhưng cũng chẳng muốn dây dưa với ả. Ả lặng lẽ triệu kiến y đến cung Trường Ninh vào giờ cơm tối, bề ngoài là tỏ lòng tôn kính với đạo giáo, nhưng ai biết được trong bụng đang toan tính điều gì.
Lúc này bốn bề vắng lặng, ả đã cho lui hết người hầu, y cũng lười phải giả vờ nữa: “Quý phi nương nương thông minh tuyệt đỉnh, chắc hẳn thích nhất là người thẳng thắn, bần đạo tự nhận mình không phải kẻ ngu dốt, nương nương cứ nói thẳng vào vấn đề, nếu là Bệ hạ triệu kiến…”
“Pháp sư thật là sảng khoái, vậy bản cung cũng nói thẳng. Bệ hạ coi trọng pháp sư, không ngại đường xá xa xôi triệu kiến ngài, lại cho phép ngài tự do ra vào cung Chính Dương, ý đồ của Bệ hạ, pháp sư hiểu rõ hơn ai hết. Bệ hạ muốn hồi sinh Tô Chiêu Nghi đã qua đời ba năm trước, pháp sư thần thông quảng đại, bản cung chỉ cầu xin ngài đừng giúp Bệ hạ làm chuyện trái với luân thường đạo lý!”
“Nương nương biết thuật hồi sinh sao? Bệ hạ đối với Tô Chiêu Nghi thật sự là tình sâu nghĩa nặng, đến cả bần đạo cũng phải cảm động.” Tạ Tiêu hiện giờ đang ngày ngày cắt máu luyện thuốc.
Tiêu Ngưng Thường mặc áo sa mỏng màu hồng nhạt, trên người khoác thêm một chiếc áo choàng trắng khiến nàng càng thêm phần thướt tha, dung mạo xinh đẹp, khóe môi khẽ nhếch lên như cười như không: “Pháp sư quả nhiên đúng như lời đồn, tiên phong đạo cốt, chỉ là đêm đó quá mức vội vàng, mấy ngày nay bản cung lại bận rộn chăm sóc Bệ hạ, vẫn chưa kịp cùng pháp sư gặp mặt chào hỏi. May mắn Bệ hạ được trời cao và tổ tông phù hộ, lần này thoát khỏi hiểm nguy, pháp sư cũng vất vả rồi, nên được ghi công một lần.”
Cây phất trần bằng ngọc trắng trên tay Ôn Trạch là bảo vật mà Tạ Tiêu ban thưởng cho y, mấy ngày nay, ngày nào y cũng mang theo bên mình để thể hiện ân sủng: “Quý phi nương nương quá khen rồi.”
Y hiểu rõ con người của Tiêu Ngưng Thường, luôn tỏ ra hòa nhã, nhưng thực chất lại vô cùng nham hiểm, tuy y bị thế sự mài giũa mất đi sự ngây thơ, nhưng cũng chẳng muốn dây dưa với ả. Ả lặng lẽ triệu kiến y đến cung Trường Ninh vào giờ cơm tối, bề ngoài là tỏ lòng tôn kính với đạo giáo, nhưng ai biết được trong bụng đang toan tính điều gì.
Lúc này bốn bề vắng lặng, ả đã cho lui hết người hầu, y cũng lười phải giả vờ nữa: “Quý phi nương nương thông minh tuyệt đỉnh, chắc hẳn thích nhất là người thẳng thắn, bần đạo tự nhận mình không phải kẻ ngu dốt, nương nương cứ nói thẳng vào vấn đề, nếu là Bệ hạ triệu kiến…”
“Pháp sư thật là sảng khoái, vậy bản cung cũng nói thẳng. Bệ hạ coi trọng pháp sư, không ngại đường xá xa xôi triệu kiến ngài, lại cho phép ngài tự do ra vào cung Chính Dương, ý đồ của Bệ hạ, pháp sư hiểu rõ hơn ai hết. Bệ hạ muốn hồi sinh Tô Chiêu Nghi đã qua đời ba năm trước, pháp sư thần thông quảng đại, bản cung chỉ cầu xin ngài đừng giúp Bệ hạ làm chuyện trái với luân thường đạo lý!”
“Nương nương biết thuật hồi sinh sao? Bệ hạ đối với Tô Chiêu Nghi thật sự là tình sâu nghĩa nặng, đến cả bần đạo cũng phải cảm động.” Tạ Tiêu hiện giờ đang ngày ngày cắt máu luyện thuốc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất