Chương 40: Mưu Kế Cũ Rích 3
Hắn đối với con rối kia quả thật là tình sâu nghĩa nặng, nhưng Ôn Trạch lại cảm thấy vô cùng mỉa mai.
“Bản cung cũng từng nghe nói qua, ngày nào cũng cắt máu ba chén, cô đặc thành một chén để uống, Bệ hạ là bậc minh quân, gánh vác trọng trách của Đại Du, sao có thể làm như vậy được? Hơn nữa, Tô Chiêu Nghi kia lai lịch bất minh, vô cùng gian xảo, lại còn mê hoặc Bệ hạ, khiến người phải dùng đến Ngũ Thạch Tán, đúng là hồ ly tinh hại nước hại dân.”
Ý đồ của Tiêu Ngưng Thường quá rõ ràng, chỉ là Ôn Trạch không hiểu, rõ ràng ảc đang được sủng ái, tại sao lại muốn lợi dụng y?
Đến tối muộn, khi y trở về điện Hiến Hiền, Thành Bích vẫn chưa ngủ, vẫn luôn chờ y trở về. Tạ Tiêu vừa mới triệu kiến nàng, sau đó Tiêu Ngưng Thường lại cho người đến triệu kiến Ôn Trạch, hai người nhất thời không biết nên mở lời thế nào.
“A tỷ, tỷ đừng lo lắng!” Đây là câu nói mà y thường xuyên nói nhất.
“Tiêu Ngưng Thường kia muốn làm gì? Muốn ta an tâm thế nào được?” Nuôi hổ lấy da, thường thường sẽ chuốc lấy thất bại.
Y dìu nàng vào trong: “Cô ta chẳng qua là muốn moi móc từ ta một số phương pháp, ví dụ như làm thế nào để Tạ Tiêu thất vọng, dùng thuốc gì luyện đan gì, thi triển pháp thuật gì, sau đó lại lấy danh nghĩa giang sơn xã tắc, bách tính lê dân để cầu xin ta, nếu cô ta thành công, sau này chuyện bại lộ, chẳng phải sẽ có ta làm kẻ thế tội hay sao.”
Ôn Trạch ngẫm nghĩ một lúc rồi cười nói: “Thủ đoạn của cô ta vẫn giống hệt như khi còn nhỏ.”
Hồi còn bé, mỗi khi làm chuyện xấu, ví dụ như làm vỡ bình, đánh rơi bát, ả đều đổ hết tội lỗi lên đầu y, sau đó lại khóc lóc thảm thiết, nước mắt rơi như mưa. Y xuất thân tướng môn, làm việc quang minh lỗi lạc, ghét nhất là loại người lúc nào cũng sướt mướt như ả.
Nhưng mẫu phi Ôn Trạch lại rất dễ mềm lòng, vì vậy y thường xuyên bị phụ thân đánh cho thừa sống thiếu chết.
“Bản cung cũng từng nghe nói qua, ngày nào cũng cắt máu ba chén, cô đặc thành một chén để uống, Bệ hạ là bậc minh quân, gánh vác trọng trách của Đại Du, sao có thể làm như vậy được? Hơn nữa, Tô Chiêu Nghi kia lai lịch bất minh, vô cùng gian xảo, lại còn mê hoặc Bệ hạ, khiến người phải dùng đến Ngũ Thạch Tán, đúng là hồ ly tinh hại nước hại dân.”
Ý đồ của Tiêu Ngưng Thường quá rõ ràng, chỉ là Ôn Trạch không hiểu, rõ ràng ảc đang được sủng ái, tại sao lại muốn lợi dụng y?
Đến tối muộn, khi y trở về điện Hiến Hiền, Thành Bích vẫn chưa ngủ, vẫn luôn chờ y trở về. Tạ Tiêu vừa mới triệu kiến nàng, sau đó Tiêu Ngưng Thường lại cho người đến triệu kiến Ôn Trạch, hai người nhất thời không biết nên mở lời thế nào.
“A tỷ, tỷ đừng lo lắng!” Đây là câu nói mà y thường xuyên nói nhất.
“Tiêu Ngưng Thường kia muốn làm gì? Muốn ta an tâm thế nào được?” Nuôi hổ lấy da, thường thường sẽ chuốc lấy thất bại.
Y dìu nàng vào trong: “Cô ta chẳng qua là muốn moi móc từ ta một số phương pháp, ví dụ như làm thế nào để Tạ Tiêu thất vọng, dùng thuốc gì luyện đan gì, thi triển pháp thuật gì, sau đó lại lấy danh nghĩa giang sơn xã tắc, bách tính lê dân để cầu xin ta, nếu cô ta thành công, sau này chuyện bại lộ, chẳng phải sẽ có ta làm kẻ thế tội hay sao.”
Ôn Trạch ngẫm nghĩ một lúc rồi cười nói: “Thủ đoạn của cô ta vẫn giống hệt như khi còn nhỏ.”
Hồi còn bé, mỗi khi làm chuyện xấu, ví dụ như làm vỡ bình, đánh rơi bát, ả đều đổ hết tội lỗi lên đầu y, sau đó lại khóc lóc thảm thiết, nước mắt rơi như mưa. Y xuất thân tướng môn, làm việc quang minh lỗi lạc, ghét nhất là loại người lúc nào cũng sướt mướt như ả.
Nhưng mẫu phi Ôn Trạch lại rất dễ mềm lòng, vì vậy y thường xuyên bị phụ thân đánh cho thừa sống thiếu chết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất