Chương 41: Thực Cốt Tình Ti
"Y rốt cuộc muốn làm gì?", đây là câu hỏi mà A tỷ thường hỏi y nhất sau khi trùng phùng. Bản thân y cũng nhiều lần tự vấn lòng mình, nhưng mỗi khi nhớ lại cảnh tượng thây chất thành núi, máu chảy thành sông ở Lễ Hà năm xưa, y lại hận không thể băm thây Tạ Tiêu ra thành nghìn mảnh.
Nhưng A tỷ nói đúng, chết như vậy thật quá dễ dàng cho hắn. Y muốn xé nát những thứ mà hắn trân trọng nhất, chà đạp lên những gì hắn coi trọng nhất, từng chút một phá huỷ những thứ quý giá nhất của hắn.
Y muốn hắn sống không bằng chết, muốn giang sơn của hắn sụp đổ, muốn Đại Du thịnh thế mà hắn gầy dựng tan tành, muốn toàn bộ hoàng tộc họ Tạ phải chôn cùng với hàng vạn tướng sĩ quân Thành gia ở Lễ Hà.
Để thực hiện được tất cả những điều này, y không chỉ cần thời cơ, mà còn cần một "chìa khóa"...
Và A tỷ chính là "chìa khóa" tốt nhất!
Sáu năm qua, y ẩn mình ở núi Ngọc Khê, thậm chí không tiếc tay hạ sát ân nhân, cướp lấy thân phận của người khác, tất cả chỉ để có thể mài giũa chiếc "chìa khóa" này một cách tỉ mỉ, để nó có thể mở toang cánh cửa kia, lật đổ cả vương triều Đại Du.
A tỷ của y còn nặng tình với Tạ Tiêu, vậy tại sao y lại không lợi dụng điều đó?
Dù sao "Thà được như ý nguyện còn hơn sống mà như đã chết, nguyện làm uyên ương chẳng muốn thành tiên", đây chính là lời thề mà Tạ Tiêu đã từng hứa hẹn.
Thành Bích nhìn Ôn Trạch, ánh mắt tràn đầy thương xót: "Chuyện báo thù cứ để tỷ lo, hoàng cung này giống như hang quỷ ăn thịt người, đệ nên rời khỏi đây, về núi Ngọc Khê, về Giang Hoài, đi đâu cũng được..." Nàng tha thiết khuyên nhủ, những ngày qua lo lắng bất an, có thể nói là đã hao tâm tổn trí.
"A tỷ, Vân Huy tướng quân Thành Trác đã chết trên chiến trường Lễ Hà rồi, cùng với hài cốt của mười tám kỵ binh Yên Vân và mấy vạn tướng sĩ Thành gia, chôn vùi giữa núi rừng Lễ Hà... Sáu năm trôi qua, giờ ta là "Hộ Quốc Pháp Sư" do chính miệng Tạ Tiêu sắc phong, ta muốn làm gì cũng không ai có thể ngăn cản!"
Nhưng A tỷ nói đúng, chết như vậy thật quá dễ dàng cho hắn. Y muốn xé nát những thứ mà hắn trân trọng nhất, chà đạp lên những gì hắn coi trọng nhất, từng chút một phá huỷ những thứ quý giá nhất của hắn.
Y muốn hắn sống không bằng chết, muốn giang sơn của hắn sụp đổ, muốn Đại Du thịnh thế mà hắn gầy dựng tan tành, muốn toàn bộ hoàng tộc họ Tạ phải chôn cùng với hàng vạn tướng sĩ quân Thành gia ở Lễ Hà.
Để thực hiện được tất cả những điều này, y không chỉ cần thời cơ, mà còn cần một "chìa khóa"...
Và A tỷ chính là "chìa khóa" tốt nhất!
Sáu năm qua, y ẩn mình ở núi Ngọc Khê, thậm chí không tiếc tay hạ sát ân nhân, cướp lấy thân phận của người khác, tất cả chỉ để có thể mài giũa chiếc "chìa khóa" này một cách tỉ mỉ, để nó có thể mở toang cánh cửa kia, lật đổ cả vương triều Đại Du.
A tỷ của y còn nặng tình với Tạ Tiêu, vậy tại sao y lại không lợi dụng điều đó?
Dù sao "Thà được như ý nguyện còn hơn sống mà như đã chết, nguyện làm uyên ương chẳng muốn thành tiên", đây chính là lời thề mà Tạ Tiêu đã từng hứa hẹn.
Thành Bích nhìn Ôn Trạch, ánh mắt tràn đầy thương xót: "Chuyện báo thù cứ để tỷ lo, hoàng cung này giống như hang quỷ ăn thịt người, đệ nên rời khỏi đây, về núi Ngọc Khê, về Giang Hoài, đi đâu cũng được..." Nàng tha thiết khuyên nhủ, những ngày qua lo lắng bất an, có thể nói là đã hao tâm tổn trí.
"A tỷ, Vân Huy tướng quân Thành Trác đã chết trên chiến trường Lễ Hà rồi, cùng với hài cốt của mười tám kỵ binh Yên Vân và mấy vạn tướng sĩ Thành gia, chôn vùi giữa núi rừng Lễ Hà... Sáu năm trôi qua, giờ ta là "Hộ Quốc Pháp Sư" do chính miệng Tạ Tiêu sắc phong, ta muốn làm gì cũng không ai có thể ngăn cản!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất