Thi Đại Học Toàn Cầu

Chương 119: Phòng tạm giam của ông Vu

Trước Sau
Tại phòng giam phía trong cùng, 922 muốn nói rồi lại thôi.

Anh ta nắm then cửa do dự cả buổi, còn quay đầu lại nhìn Tần Cứu rất nhiều lần.

''Nhân lúc hiệu lực phòng giam còn chưa bắt đầu, muốn nói gì cứ nói đi.'' Tần Cứu xoa xoa mặt.

Cơn buồn ngủ vẫn chưa hết, nên trông anh có hơi mệt mỏi.

922 ít khi thấy anh như vậy, nuốt trọn mấy câu định nói vào bụng, bảo: ''Không có gì.''

''Không có gì để nói sao?'' Tần Cứu ồ một tiếng: ''Tôi thì có đấy.''

''Hả? Cái gì cơ?''

''Bài thi này có gì bất thường không?'' Tần Cứu hỏi.

922 thầm nói: Điều bất thường nhất không phải là chỗ của mấy người sao?

''Trừ bọn tôi ra.''

Tần Cứu biết rõ trong lòng anh ta đang thầm phỉ báng sếp của mình đây mà, anh nói thêm: ''Đưa nhiều người quen cũ đến như thế, vậy chắc không nằm ngoài mục đích tụ tập đồng nghiệp đâu nhỉ.''

922 gật đầu đồng ý: ''1006 vừa đến là nói rồi."

Tần Cứu hơi sửng sốt, lúc sau mới phản ứng rằng 1006 là Cao Tề.

''Lúc đó bọn tôi cũng nghĩ rằng, không thể nào có chuyện trùng hợp như vậy được, cảm giác như sẽ có chuyện gì đó xảy ra, nhưng hai ngày rồi vẫn chưa thấy gì cả.'' 922 ngập ngừng nói: ''Mà nhắc đến bất thường.....''

Tần Cứu nhướng mày, chờ anh ta nói.

922 nói: ''Hôm nay lúc ăn cơm chiều, cả bàn ăn của tụi tôi đều rất bất thường.'' Đây là chủ đề lúc đầu anh ta muốn nói với Tần Cứu, anh ta cũng không định nhắc tới, ai mà ngờ nói một hồi lại vòng về.

''Mấy cậu?'' Tần Cứu nghe vậy thì sửng sốt: ''Tại sao lại thấy bất thường?''

''Không thể dùng từ ngữ để miêu tả được.''

''.......''

Kiểu như 922 xem đó là một bí mật động trời, sau đó lại không cẩn thận mà lộ ra, nhưng phản ứng của những người khác đều như thể đã biết từ lâu rồi.

Cao Tề, Triệu Gia Đồng thì bỏ qua đi, dù sao họ cũng là đồng nghiệp của giám thị A.

021 thì cũng có thể hiểu được, nàng thiếu chút nữa là đã trở thành cấp dưới của giám thị A.

Nhưng 154....

Suy cho cùng, người 922 để ý nhất chính là 154.

Cậu ta biết?

Biết từ khi nào?

Cái thằng nhóc nhát cáy ấy biết mà lại không nói cho mình nghe!

Ngay lúc đó trong đầu 922 đều là mấy cái suy nghĩ đấy, nhưng anh ta nghĩ đi nghĩ lại thì nhận ra, chính mình cũng có nói cho 154 nghe gì đâu. Suy cho cùng, anh ta cũng chẳng có tư cách gì để mà rối rắm như thế cả.

Huống hồ anh ta biết, từ đó đến nay 154 là người nghiêm túc nhất, việc lớn việc nhỏ gì cũng đều có thể làm cho rành mạch rõ ràng.

Không nhớ rõ quy tắc, hỏi 154.

Thông tin lạ hoắc, hỏi 154.

Khi gặp một đồng nghiệp mà không nhớ số hiệu, cũng hỏi 154.

Không chỉ có 922 mà cả Tần Cứu cũng thế.

Trong lòng bọn họ, 154 là người cẩn thận và nghiêm túc nhất. 922 có từng đùa rằng nhìn cậu ta như thư kí ấy, ngay lập tức bị đối phương liếc mắt khinh thường một cái.

Nhớ tới cái liếc mắt khinh thường kia, 922 phì cười.

Kết quả vừa mới hoàn hồn, đã đụng phải ánh mắt ''ơ cái thằng thiểu năng này'' của Tần Cứu.

922 khụ một tiếng, lại cảm thấy mình chuyện bé xé ra to: ''Đùa thôi, chứ thật ra cũng không có gì đâu, chỉ là cảm thấy hình như 021 là người của giám thị A.''

Anh ta nói xong, lại thấy câu này có hơi vô nghĩa, liền nói thêm: ''Ý tôi là, hình như bọn họ có liên hệ với nhau, không hề xa lạ như vẻ ngoài.''

Tần Cứu ''ờ'' một tiếng, cũng không có ngạc nhiên gì mấy.

''Boss, anh cũng biết à?'' 922 hăng hái: ''So sánh thứ hạng rất khác biệt, nhìn xem người bên cạnh A là thứ hạng bao nhiêu, 021, chỉ có hai con số thôi nhưng vẫn rất cao. Còn bên ta thì khốn khổ hơn hẳn, thứ hạng của 154 cũng còn khá khả quan, còn tôi thì...... haizzzz.''

Thật ra giám thị dưới quyền Tần Cứu có rất nhiều, cũng không thiếu người có thứ hạng cao. Nhưng anh lại chọn xách theo hai tên có thứ hạng như nhau này cả ngày.

922 thường cảm thấy rằng mình không đủ khí phách, còn phải tự ép bản thân biểu đạt cảm xúc thay cho 154 nữa.

Nhưng Tần Cứu lại không để ý chút nào.

Trước kia 922 có hỏi Tần Cứu tại sao lại chọn anh ta và 154, Tần Cứu trả lời rằng, là do thuận mắt.

Câu trả lời của Tần Cứu không thể nào phản bác được.

Nhưng sự thật chứng minh, ba người bọn họ ở chung rất hợp cạ nhau.

922 thỉnh thoảng cho rằng.... Dẫu họ không là giám thị, không vào thân phận giờ đây, không còn phải ở cái hoàn cảnh này, cũng không có quy tắc hay yêu cầu nào trói buộc họ ở bên nhau đi nữa, thì chắc hẳn, họ vẫn sẽ trở thành những người bạn bè anh em tốt.

''Cậu làm sao đấy, thứ hạng của cậu ở chót à?'' Tần Cứu có hơi buồn cười nhìn anh ta.

922 suy nghĩ: ''À không, còn có 1006.''

Anh ta lập tức lấy lại tinh thần ngay.

Mắt thấy một nửa phòng giam đã có thay đổi, Tần Cứu nói: ''Được rồi, cậu đi ra ngoài đi, mấy ngày này để ý một chút.''

''Được, có gì bất thường thì tôi sẽ tìm cơ hội nói cho anh.''

922 vừa mới đi, khu phế tích kia liền bao trùm toàn bộ phòng giam.

Tổ của Tần Cứu có thói quen là không xem camera ở phòng giam, 021 đi theo bọn họ một thời gian, cũng bị ngấm vào máu. Nhưng lần này nàng lại đổi ý.

Bởi vì lời nói mà Du Hoặc đã hỏi nàng.

Trong phòng điều khiển, mấy giám thị thay phiên nhau ôm đầu, nhìn chằm chằm màn hình một cách nhàm chán.



021 cũng không thấy xa lạ, đi vào kéo một chiếc ghế ra ngồi xuống.

''Không đi nghỉ ngơi à?'' Giám thị bên cạnh hỏi nàng.

''Dù sao cũng không có gì làm, qua đây xem thử.'' 021 nói.

''Chốc lát thi xong, còn phải sắp xếp chỗ nghỉ ngơi cho mấy thí sinh này nữa nhỉ?''

''Ừ, các thí sinh khác còn một đêm cuối cùng để hoàn thành bài thi. Họ phải qua đêm ở đây." 021 nói một cách lơ đãng.

''Ngủ ở đâu?''

''Ngủ....''

021 nhìn chằm chằm lên màn hình đang chiếu phòng giam của ông Vu.

Bên trong cũng chả có gì đặc biệt, nhìn như một cái bệnh viện. Ông bị một người phụ nữ nom có vẻ như đang bệnh nặng cầm tay, cúi đầu lắng nghe đối phương nói.

Người phụ nữa kia gương mặt xanh xao, thân thể thì gầy gò, xương cổ tay nhô ra. Cảm tưởng như chỉ cần dùng một chút sức, là có thể bẻ gãy cả tay của cô ấy.

Có lẽ là do người bệnh nên sức lực yếu ớt, cô ấy nói chuyện rất chậm, lộ ra một thái độ rất bình tĩnh... Không, là rất lạnh nhạt.

021 thậm chí có thể tưởng tượng ra giọng nói nhẹ và thất thường của cô ấy.

Ngược lại với cô ấy, ông Vu có vẻ đang có nhiều cảm xúc đong đầy ở đó.

Vào một khoảnh khắc nào đó, ông trông rất kích động, rồi đột nhiên ngẩng đầu lên, mũi phập phồng.

021 cứ tưởng rằng ông sẽ buông bàn tay đó ra và cãi vã với người phụ nữ. Nhưng cuối cùng ông chỉ vò đầu bứt tóc rồi gục đầu xuống.

........

021 nhìn một lát, nghĩ thầm, cái này có phải là hơi đáng sợ rồi không?

Chắc không đâu, không tốt bằng cô gái tên Thư Tuyết ở phòng bên cạnh.

Nói cho chính xác thì tám thí sinh này chả ai là bình thường cả.

Vu Văn bị trôi giữa một đống bài thi chồng chất múa bút thành văn, tóc thì bị cậu vò tới muốn rụng hết, còn khóc muốn hết nước mắt nữa.

Phòng giam của Dương Thư là một phòng thí nghiệm, nàng ở trong phòng vội đến sứt đầu mẻ trán, giây trước làm sai cái này, giây sau cái kia lại có vấn đề.

Ban đầu, bên Ngô Lị cũng là phòng thí nghiệm, nhưng sau đó lại biến thành ''Nhà ma''. Vô số bóng người không thấy được mặt cứ vờn quanh chị, mà chị đứng ở trong đó, cầm quyển sổ ghi chép gì đó.

Của Sở Nguyệt là trống rỗng, diện tích thì rộng vô biên, cô một mình yên lặng mà ngồi ở đó.

Chỉ có duy nhất Thư Tuyết là phim kinh dị, khắp nơi đều có dao đuổi theo tay cô, máu bắn tung tóe khắp màn hình, thậm chí có một con bắn ra khỏi bụng.

021 chỉ mới nhìn thoáng qua thôi đã thấy không nỡ nhìn tiếp rồi.

Khi nàng nhìn lại phòng của ông Vu, nàng phát hiện ra cảnh bên này đã thay đổi —

Người phụ nữ kia hình như đã nói xong, ông Vu đứng ở mép giường, lấy hai tay che mắt và đầu lại, tựa hồ như đang tự mình giãy giụa.

Một hồi sau, ông mệt mỏi buông tay ra, gật gật đầu, nói với người phụ nữ trên giường vài câu gì đó, sau đó xoay người định đi.

Kết quả thì thấy, trước cửa phòng có một người đang đứng.

Đó là một cậu nhóc trạc mười một mười hai tuổi.

Từ góc độ màn hình thì có thể nhìn thấy được mái tóc đen nhánh và một nửa khuôn mặt của cậu nhóc.

Trái tim 021 đột nhiên nhảy lên.

Cứ cho là không thấy rõ toàn mặt, nhưng nàng vẫn có thể ngay lập tức biết được là ai.

Đó là Du Hoặc khi còn nhỏ.

Ông Vu đối mặt với cậu nhóc ở cửa, không biết tại sao, ông đứng đó mặt cắt không còn giọt máu.

021 không biết ông ấy trong màn hình đã xảy ra chuyện gì, hay suy nghĩ cái gì. Nhưng nàng lại có một trực giác rất quan trọng.

Mấy giám thị kia không biết đang xem cái gì, bỗng nhiên phát ra một tiếng kinh ngạc nho nhỏ.

021 đột nhiên hoàn hồn, thừa dịp người khác không chú ý, nàng lấy điện thoại chụp lại hình ảnh trên màn hình vài tấm.

''Tại sao lại thế?''

''Lần đầu tiên tôi nhìn thấy.....''

Tim 021 chậm rãi bình thường trở lại, nhóm giám thị mồm năm miệng mười nghị luận rốt cuộc cũng lọt vào tai nàng.

''Mấy người đang xem cái gì đó?'' 021 khó hiểu hỏi.

Nhóm giám thị tụ ở hai cái màn hình trước, vẫy tay với nàng: ''Tới đây xem này! Cô có nhìn thấy phòng giam của giám thị A và 001 chưa?''

021 lẩm bẩm đi qua: ''Gặp rồi, một phòng thì tối om om, một phòng thì lấy căn phế tích làm vườn thượng uyển thưởng thức tr—''

''Trà chiều'' còn chưa nói ra khỏi miệng, nàng đã ngây ngẩn cả người.

Bởi vì màn hình trước mặt nàng không có giống như những gì nàng nói.

Chính xác hơn chính là màn hình của Du Hoặc đã thay đổi.

Không biết từ khi nào, phòng giam của Du Hoặc cũng đã biến thành một mảnh phế tích, giống y chang căn phòng giam của Tần Cứu ở bên cạnh.

''Phòng giam của A dài như vậy sao?''

''Lần đầu tiên tôi nhìn thấy đấy.''

''Tôi cũng thế.....''

Trong đó có một giám thị nói: ''A từng vào phòng giam rồi sao? Không có mà nhỉ? Trước kia từng có đôi ba lời đồn, nó nói là A và Z không có vào phòng giam, phòng giam không có tác dụng với hai người họ? Tất nhiên thì bây giờ không giống thế nữa.''

''A thì tôi chắc chắn chưa bao giờ thấy, còn 001 thì cũng có lời đồn từ sớm, nó cũng nói anh ta không sợ phòng giam."

''Đây là chỗ nào vậy? Tại sao tôi chưa từng thấy bao giờ?''

''..... Có thể là chỗ bug mà lúc trước hệ thống phát sinh chăng?''



Nhóm giám thị tư tưởng chính trực, dăm ba câu liền nói tới BUG của hệ thống, bàn luận sôi nổi về vấn đề xảy ra vào hôm đó.

Chỉ có 021 vẻ mặt đờ đẫn.

Dù sao thì bug gì đó, nàng không tham gia, cũng không biết gì.

Nàng cảm thấy hai màn hình này cứ như avatar của một đôi tình nhân vậy.

***

Ba tiếng sau, thí sinh được thả ra khỏi phòng giam.

Những người khác đều như bước ra khỏi chốn địa ngục, đặc biệt là ông Vu, trán và cổ đổ đầy mồ hôi lạnh, tựa như hồn bay phách lạc rồi vậy. Vu Văn vẫn đang xác định lại sự tồn tại của mái tóc của mình, còn về phần mấy cô gái thì đã sớm sững sờ.

Sở Nguyệt là ổn nhất, sắc mặt cô vẫn như thường.

Khác thường nhất là Du Hoặc.

Hắn không như người vừa mới ngủ dậy, không có ngáp, cũng không lộ ra cảm xúc không kiên nhẫn hay kiêu ngạo gì cả.

Hắn đứng thất thần trước cửa phòng tạm giam vuốt ve khuyên tai.

''Suy nghĩ cái gì đó?''

Gương mặt bị người ta chạm vào, Du Hoặc nhìn qua thì thấy được ngón tay của Tần Cứu.

Đối phương mới từ phòng bên cạnh đi ra.

Hiển nhiên phế tích không phải là nơi để ngủ, giọng của anh vẫn hiện ra vài tia mệt mỏi.

Du Hoặc nhìn chằm chằm hai ngón tay kia, bỗng nhiên nhớ tới lúc mới nhận ra người đó là Tần Cứu, thì anh đang đứng ở trong rừng cây sửa sang lại khăn choàng, ngón tay kẹp một góc, di chuyển nó lên cổ áo của áo khoác.....

Mùi máu tươi trong phế tích lại từ từ xộc lên.

Hắn nhắm mắt lại, bắt lấy ngón tay Tần Cứu túm anh vào căn phòng giam của mình.

Cửa không đóng chặt, lộ ra một khe hở vô cùng nhỏ.

Ánh đèn trên hành lang chiếu từ khe hở vào phòng, nhóm giám thị ở cách đó không xa đang dàn xếp cho thí sinh, âm thanh rõ ràng truyền vào phòng.

Hai người gần nhau trong gang tấc, Tần Cứu nghiêng đầu nhìn thoáng qua ánh đèn le lói bên khe cửa.

Bỗng nhiên cúi đầu xuống hôn cằm Du Hoặc một cái: ''Sao vậy, ở trong phòng tạm giam như thế chưa đủ hả?''

''Không phải.'' Du Hoặc nói.

Hắn nắm chặt tay Tần Cứu, còn dùng lực, xương đốt ngón tay gầy guộc nhô ra.

Tần Cứu nhạy bén cảm giác được sự bất thường của hắn, hạ giọng xuống hỏi: ''...... Nhớ được gì sao?''

''Ừm.'' Du Hoặc lên tiếng.

Âm giọng vẫn cứ thấp và lười nhác, không thể nghe ra vấn đề gì cả.

Nhưng hắn trả lời xong liền nâng tay Tần Cứu lên, nghiêng đầu hôn lên cổ tay.

Mạch đập dán vào đôi môi mỏng của hắn, từng chút, từng chút một đập thình thịch, trầm ổn nhưng vẫn có chút mạnh mẽ.

Ánh sáng ngoài cửa dừng ở sườn mặt Du Hoặc, chiếu đến cái mũi thẳng tấp, vừa xinh đẹp lại vừa sắc bén.

Tần Cứu rũ mắt nhìn hắn, yết hầu chuyển động lên xuống.

Anh cảm thấy đối phương có lẽ vừa suy nghĩ đến một chuyện chẳng mấy vui vẻ gì, cảm tưởng như máu đã sắp tràn ra ngoài. Anh chợt cảm thấy lo lắng, lần đầu tiên anh vì thân phận giám thị của chính bản thân làm cho lo lắng.

Anh muốn ngay lập tức đi vào khu trung tâm đặc biệt, xoá các hướng dẫn dọn dẹp trước đó ra khỏi hệ thống, sau đó lấy lại tất cả ký ức của mình.

Chuyện của hai người, nhưng chỉ một người là nhớ rõ, đó chính là sự cô đơn, trống vắng nhất.

''Được rồi, vậy chúng tôi sẽ gom một vài phòng.'' Giọng của giám thị lại vang lên: ''Dẫn các thí sinh lên lầu đi.''

021 và mấy giám thị phụ trách điều phối đi từ hành lang tới.

Mấy thí sinh có trạng thái không tốt đang ngồi ở ghế nghỉ ngơi, nhìn như cái bệnh viện vậy.

''Sáu người, còn hai người nữa đâu?''

''Đúng vậy, A và 001 đâu?''

Trong lúc mọi người nói chuyện, cửa phòng giam mở ra, Du Hoặc từ bên trong đi ra.

Giám thị buồn bực nói: ''Tổng giám thị, sao cậu lại đi vào đó vậy?''

Hắn ta và Du Hoặc không có thân nhau như Cao Tề, gặp mặt sẽ không trực tiếp gọi là A, mà sẽ gọi là tổng giám thị.

Hắn ta vừa định nói ''Còn 001 lại đi đâu nữa rồi'', kết quả liền thấy 001 cũng đi từ căn phòng giam ấy ra.

Giám thị: ''?''

''???''

Sắc mặt hắn ta tái xanh hai giây, lại cảm thấy chính mình suy nghĩ quá nhiều, vì thế hắn ta gượm khôi phục bình thường, nói: ''Đi thôi, tôi dẫn mọi người đi lên phòng. Chúng tôi có dọn cho mọi người vài phòng, có thể sẽ phải chen chúc nhau, nhưng giường rất to, ngủ hai người không thành vấn đề đâu.''

Bọn họ tưởng tượng như thế này:

Cha con Vu Văn ngủ một phòng, bốn cô gái hai người một phòng, chỉ còn có hai người kia....

Bọn họ nể mặt sếp cũ nên đã sắp xếp cho Du Hoặc một căn phòng rất thoải mái để hắn ở riêng.

Còn Tần Cứu, 922 chủ động muốn chen chúc với 54 nên đã nhường một phòng lại cho anh.

021 nghe được một màn sắp xếp như thế liền lên tiếng cười nhạo, các giám thị đều không hiểu vì sao.

Không lâu sau đó, thì họ cũng có thể hiểu ra.

Bởi vì bọn họ đang trơ mắt nhìn giám thị A và 001 cực kì tự nhiên mà cùng vào một căn phòng.

Mấy giám thị phụ trách chết máy giữa hiện trường.

Du Hoặc chả quan tâm tới bọn họ, đóng cửa phòng lại, xoay người liền lấy điện thoại từ trong túi ra.

Lúc kết thúc hình phạt, 021 đột nhiên mượn điện thoại hắn, chụp vài tấm từ điện thoại của mình rồi nói với hắn: ''Tôi nhìn thấy được phòng giam của cậu anh, không biết có tác dụng gì không, anh về xem thử một tí đi.''

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau