Chương 120: Người phụ nữ trên giường bệnh
Du Hoặc ngồi xuống chiếc ghế dựa cạnh cửa sổ.
Thật ra đối diện cũng có một cái ghế, nhưng Tần Cứu không đến ngồi ở đó. Anh tựa vào lưng ghế cao cao mà Du Hoặc đang ngồi, cất giọng hỏi: "Đang tìm gì mà gấp gáp lục lội điện thoại vậy?"
"Ảnh chụp thôi." Du Hoặc không hề tránh né mà nâng điện thoại lên.
"Mới nhận được à?" Tần Cứu nhẹ nhắc nhở: "Sao không lên mạng đi?"
"Không có." Du Hoặc nhìn anh một cái: "Sao anh không hỏi là từ đâu ra?"
"Gần như có thể đoán được ngay mà."
"Thứ hạng 001 không phải để làm kiểng đâu, khả năng quan sát còn tốt lắm đó."
Du Hoặc di chuyển chiếc điện thoại ở giữa sang tay phải, tiện cho Tần Cứu ở trên đầu cùng xem.
Tần Cứu ồ lên một tiếng: "Vậy so với hạng A thì sao ấy nhỉ?" Du Hoặc chẳng buồn quay đầu lại đã cất lời nói: "Vẫn kém hơn đôi chút."
Vừa dứt lời tóc ai đó đã bị vén lên.
Du Hoặc cự tuyệt "chậc" lên một tiếng, ngón tay ấn mở bức ảnh.
Ảnh chụp không có độ phân giải cao, hình ảnh chụp màn hình điện tử khác ắt sẽ có ít nhiều các đường nhiễu sóng, huống chi 021 còn chụp vội vàng như thế, tấm đầu tiên là đã thấy mờ rồi.
Nhưng Tần Cứu vẫn có thể nhận ra, ảnh chụp này chính là màn hình theo dõi, trong ảnh là phòng tạm giam của ai đó.
Anh có hơi bất ngờ.
"Ai vậy?" Tần Cứu không đầu không đuôi mà hỏi.
"Ông Vu đó." Du Hoặc phóng to tấm hình lên, chỉ vào ảnh của một bóng người rồi nói: "Này nè."
Tuy rằng chất liệu hình ảnh mờ cứ như dùng "censored" dán lên mặt(*), nhưng kết cấu trước cổ ông Vu rất dễ nhận dạng.
Chiếc giường trắng toát cùng những nhành hoa luống cành gói thành lẵng cũng rất có ấn tượng, Du Hoặc chỉ cần liếc mắt một cái đã nhận ra: "Chắc là đang ở bệnh viện."
Tần Cứu thả ngón tay xuống, di chuyển bức hình sang bên phải, trên giường liền hiện lên một "censored" mờ mờ khác, anh hỏi: "Đây là ai vậy?"
Du Hoặc có hơi do dự.
Bên trong cả bức ảnh này chỉ có thứ đó khiến hắn có cảm giác xa lạ.
Tần Cứu nhìn hết tấm ảnh mờ căm này mà vẫn không nhìn ra được chút mục đích nào của 021: "Còn tấm nào có thể thấy rõ mắt mũi không?"
Du Hoặc vẫn im lặng không nói gì.
Hai giây sau hắn mới gật đầu một cái, lướt đến tấm ảnh tiếp theo.
Chỉ trong nháy mắt tấm ảnh đã trở nên vô cùng rõ nét, giống như một người bị cận nặng vừa đeo kính vào vậy.
Lần này không cần phóng to mà vẫn có thể thấy rõ từng một đường nét của người nằm trên giường.
"Em có quen không?" Tần Cứu hỏi.
Anh liếc nhìn Du Hoặc, giữa mày đối phương hơi cau lại, hắn đang nhìn chằm chằm vào người phụ nữ bệnh nặng kia, dường như cô đang cố bắt chước lại bộ dáng mình lúc còn khỏe mạnh, nhưng trông cô lại giống đang xuất thần là hơn.
Lát sau, anh thấy đôi mày Du Hoặc dần thả lỏng, cánh môi mím chặt nhếch lên một nụ cười tự giễu, nói: "Quen chứ, là mẹ tôi mà."
Tần Cứu ngẩn hết cả người.
Trong phút chốc, anh chợt không biết nên nói gì.
Anh còn cho rằng đó là một người họ hàng xa của Du Hoặc hay thậm chí là một người xa lạ chẳng liên quan gì....
Làm sao cũng không nghĩ đến là đáp án đó.
Du Hoặc im lặng nhìn bức ảnh rất lâu, mãi cho đến khi có người dùng ngón tay sờ vào mặt hắn khẽ vỗ về.
Hắn phục hồi lại tinh thần, nhìn sang Tần Cứu: "Có phải hơi bất ngờ đúng không?"
Tần Cứu nói: "Có một chút."
"Bà ấy—" ánh mắt Du Hoặc trở về bức ảnh, ghìm giọng nói: "—qua đời từ rất sớm, tôi còn nhớ rất rõ dáng vẻ lúc bà chưa phát bệnh, nhưng mà thời gian lâu đến thế bỗng chốc chẳng rõ tự bao giờ nữa, trên tấm hình này cũng có chút sai sai, cho nên...."
Hắn im lặng vài giây: ".... vừa nãy đã không thể nhận ra, thật sự xin lỗi mẹ."
Ánh đèn trong phòng chỉ còn đọng lại một màu đơn điệu, rọi lên khuôn mặt và đôi môi hòa một sắc của người, nhìn qua thật giống như..... sự xuất hiện đột ngột của tấm ảnh cùng với người hiện hữu trong tấm ảnh đó mà nó trở thành nguyên nhân chính làm cho hắn vướng bận ưu thương.
"Chắc hẳn là lúc này." Giọng nói của Du Hoặc vẫn điềm tĩnh như trước, chỉ là nó lại rất thấp mà thôi. Hắn chỉ vào bức ảnh rồi nói: "Quan hệ giữa bà ấy và ông Vu rất tốt, trước hay sau khi mẹ mất cũng đều do ông lo liệu, về phần ba thì tôi nghĩ ông là một hoạ sĩ, hình như là hoạ sĩ đường phố thì phải? Là một kẻ không để lại thứ gì đã chạy trốn biệt tăm biệt tích, tôi chưa từng gặp qua ông, cũng chưa từng nghe ai nhắc tới ông trước mặt mình một lời nào....."
Nói đến đây, vẻ giễu cợt hằng ngày của hắn lại lộ ra, có điều đảo mắt cái lại biến mất.
Trong đoạn nói chuyện này hắn vẫn luôn dùng những từ như "hẳn là" hay "hình như", Tần Cứu nhạy bén cảm thấy hắn rất mơ hồ và lạ lẫm với khoảng thời gian đó, hay nói đúng hơn là những người đó.
Có lẽ bởi vì khi đó hắn còn nhỏ tuổi, nhưng mà.....
Du Hoặc giống như có thể đọc được suy nghĩ của anh.
Sau một hồi im lặng, hắn lại tiếp tục giải thích: "Thứ mà tôi vẫn luôn đọc là quy định trường học nội trú, tiểu học, trung học cơ sở, trung học phổ thông, sau này còn có cả trường quân đội nữa. Tất cả là bởi vì khi còn nhỏ chẳng có ai bên cạnh chăm sóc—"
Hắn nhìn người phụ nữ trong bức ảnh và nói: "Mẹ bao giờ cũng bận, chỉ có cuối tuần hay cuối tháng gì đó được nghỉ về nhà mới có thể gặp bà ấy...... nhưng không phải lần nào cũng có thể gặp được."
Trong ấn tượng của hắn, mẹ luôn luôn khoác lên người chiếc blouse trắng toát, không phải là mới về thì sẽ là sắp đi.
Những tiếp xúc thân mật cùng nhau giữa họ chẳng được xem là nhiều, có thể âu cũng do mẹ con hai người rất giông nhau, đều là người ít năng động, lạc quan.
Nhưng Du Hoặc hồi còn bé xíu thì gặp phải chuyện gì cũng hỏi mẹ.
Mẹ là một người rất thông minh và tài giỏi, luôn có thể đưa ra đáp án tốt nhất, nhưng cách giải thích của mẹ lại quá ngưỡng hiểu biết của con trẻ, thế thì làm sao một đứa trẻ có thể hiểu được. Xong, mẹ còn dùng những đồ vật biểu tượng phức tạp hơn nữa để giải thích trên đáp án trước đó.
Cứ như người mà mẹ đối mặt nói chuyện không phải là một đứa bé còn nhỏ tuổi, mà là một vị học giả hay đồng nghiệp gì đó.
Bởi vì ký ức chỉ còn là dòng chảy nhạt màu, đến khi lục lọi hình bóng khuôn mặt mẹ đều là những mơ hồ mù mịt đọng lại, duy chỉ có vạt áo màu trắng là rõ ràng nhất.
Du Hoặc hoàn hồn trở về từ trong trí nhớ vô cùng mơ hồ, nói với Tần Cứu: "Tôi chỉ nhớ rõ những cái này.... cũng có thể nó đã sớm bị bóp méo từ bao giờ rồi."
Khoảnh khắc này như những lời nói của Sở Nguyệt lần trước vẫn còn bên tai, từng chữ từng chữ họ đều nhớ rất rõ ràng.
Sở Nguyệt nói rằng Du Hoặc của môt thời thơ ấu lẫn thuở thiếu niên đều bị ràng buộc bởi hệ thống, trung tâm thăng cấp của hệ thống cũng chôn vùi dưới ánh mắt của hắn, thấy những gì hắn đã thấy, trải qua những thứ hắn đã trải qua. Nếu không có ấn tượng với những thứ ấy thì chắc chắn kí ức hắn đã bị quấy nhiễu rồi.
Quấy nhiễu đương nhiên sẽ có, nhưng Tần Cứu vẫn hy vọng về gia đình, chí ít cũng phải có chút gì về cha mẹ, vẫn còn có thể giữ lại vài phần thực tại níu giữ lấy Du Hoặc.
Bởi vì anh có trực giác.......
Nếu ngay cả những thứ đó cũng bị quấy nhiễu, thì những chân tướng thật sự sẽ còn làm Du Hoặc buồn đến bao nhiêu nữa.
Tần Cứu thẫn thờ nhìn bức ảnh.
Người phụ nữ kia tựa vào đầu giường, nắm lấy tay ông Vu nhắn nhủ điều gì đó.
Sau khi nhìn được một thời gian, quả thật có thể nhìn ra ba phần quen thuộc trong khuôn mặt cô. Tần Cứu cố gắng quan sát thật cẩn thận, hy vọng có thể thấy được chút ít tiếc nuối hay sâu lắng từ hình ảnh mơ hồ kia.
Nhưng một tí cũng không có.
Dường như những gì cô nói chỉ là những điều nhỏ nhặt chứ chẳng phải là gì quan trọng cả.
Tần Cứu nói: "Phần ký ức bị bóp méo chắc hẳn phải có liên quan đến hệ thống, mấy cái trên không thể nào bao hàm trong đó đâu."
"Chưa chắc." Ngón tay Du Hoặc lướt qua màn hình, quay đầu sang nói với Tần Cứu: "Bệnh của mẹ tiến triển rất nhanh, ở trong cái bệnh viện kia được một quãng thời gian nhưng tôi vẫn chưa bao giờ vào lần nào. Theo trí nhớ của tôi thì khung cảnh này chắc là chưa từng gặp qua, nhưng mà....."
"Hay ta cá cược đi?" Du Hoặc thuận miệng nói, giống như đang nói về một trò chơi nhỏ giết thời gian vậy.
Hắn lại vuốt một cái, bức ảnh liền đổi sang một tấm khác.
Người phụ nữ vẫn đang nói chuyện, còn ông Vu thì trông vô cùng kích động.
Hắn lại lướt tiếp.
Người phụ nữ vẫn vô cảm, ông Vu vò đầu bứt tai, giống như đang lựa chọn việc gì rất khó khăn vậy.
Tiếp tục lướt.
Sau đó lại có thêm một tấm, cuối cùng thì trong bức ảnh giờ đây đã xuất hiện thêm người thứ ba.
Đó là chính bản thân Du Hoặc của nhiều năm về trước, căn cứ theo kí ức của hắn thì lẽ ra hắn không nên xuất hiện ở phòng bệnh.
Trong nháy mắt khi nhìn thấy bức ảnh này, hắn chợt bừng tỉnh với tới được cái gì đó.
Dường như hắn có thể nghe thấy mùi nước sát trùng nồng nặc, đó là mùi mà chỉ có ở bệnh viện mà thôi......
Còn có khuôn mặt ngạc nhiên của ông Vu nữa.
Sau một lúc lâu Du Hoặc cười nhạt một tiếng.
"Nhìn đi, cược thắng rồi."
Hắn nhấc điện thoại lên.
Trong tay chợt chỉ còn lại một khoảng không, có người đã giật lấy chiếc điện thoại rồi.
"Chưa chắc." Cánh tay Tần Cứu vòng qua, cơ bắp vừa ấm áp lại chắc chắn: "Chỉ là phòng tạm giam mà thôi, không phải cái nào cũng là thật cả."
Du Hoặc "ừ" một tiếng.
Bên ngoài cửa sổ là một bầu trời đêm đen kịt, bóng lưng của hắn và Tần Cứu ánh lên mặt pha lê vô cùng rõ ràng, tuy chỉ là ảo ảnh, nhưng vẫn chân thật hơn cái kí ức kia.
Hắn chợt cảm thấy an lòng đến lạ.
"Tôi sẽ hỏi ông Vu thật rõ, tôi nghĩ ông ấy cũng rất muốn nói rồi." Du Hoặc nói.
Chỉ vừa đảo mắt một cái mà giọng điệu của hắn đã khá hơn trước rất nhiều.
Tần Cứu tiếp lời: "Phải chọn thời cơ thích hợp mới được."
"Lần trước Ngô Lị cũng nói có chuyện muốn nói với chúng ta nhưng vẫn chưa nói đó." Du Hoặc nói.
"Cái này cũng phải chọn thời cơ thích hợp."
"Tôi nghĩ có khi cả hai đều nói đến cùng một việc."
"Nếu ngược lại thì càng tốt, bù qua xớt lại."
Du Hoặc gật đầu, phần gáy cọ vào ngực Tần Cứu: "Nhưng mà chưa chắc ông Vu sẽ nói thật."
"Đừng quên thằng em trai ngốc nghếch của em, nếu thật sự không được thì có thể doạ nó mấy câu mà." Tần Cứu nhắc nhẹ.
"Có lý đó."
"Còn tôi thì sao?" Tần Cứu hỏi.
Du Hoặc nghiêng đầu nhìn anh, mí mắt mỏng được ánh đèn vẽ ra một vòng cung hẹp dài: "Anh thì làm sao?"
"Ngài tổng giám thị vừa mới trộm soạn hẳn một danh sách thanh toán thế này, lại bỏ quên mất đối thủ lớn nhất của mình, há chẳng phải tôi rất mất mặt lắm sao?" Tần Cứu cứ thế mà lại bắt đầu giở giọng trêu đùa.
Du Hoặc nhìn anh bằng đôi mắt khép hờ, chợt đưa tay lên vuốt ve cổ và yết hầu của anh, hờ hững nói: "Nhiệm vụ trừng phạt của giám thị Gi là....... miễn làm cho tổng giám thị vui là được."
......
Tấm màn vừa dày vừa nặng khép lại, dù là một tia sáng cũng không tài nào chui qua được.
Ô cửa sổ phủ kín gió buốt màn đêm thổi tới, chúng vẫn có thể đi xuyên qua lớp vải, dẫn tới căn phòng, nhưng trong phòng tắm lại hoàn toàn chẳng cảm nhận được gì.
Một bàn tay thon dài cứng cáp đặt lên mặt kính đầy hơi nước, giữa làn hơi nước ấm nóng tỏa ra không ngừng hòa quyện cùng dòng nước chảy chẳng dứt, nó căng chặt rồi lại gấp khúc.
Từng giọt nước chảy dọc theo cổ Du Hoặc, lăn qua vai, lưng rồi tới làn da của chiếc bụng vừa thon lại rắn chắc, xong lại chạy qua tuyến nhân ngư và xương hông.
Tần Cứu khẽ hôn lên hõm vai Du Hoặc, đối phương hơi ngửa cổ lên rồi híp đôi mắt quay sang nhìn.
Anh biết, tổng giám thị của anh là một người vô cùng kiên cường, cho dù có nhìn cái gì, nhớ tới cái gì hay gặp phải cái gì cũng đều có thể tự khiến bản thân trở nên bình tĩnh lại chỉ trong phút chốc.
Giữa họ không yêu cầu sự dỗ dành hay thương hại gì từ một phía cả.
Tôi không tới đây để cứu rỗi em, tôi tới đây là để yêu em.
Edit by La vender, Ngẩn
Ở tiếng Trung, 监考官 là giám thị, 考官 lại là giám khảo, khác nhau ở chỗ một từ chỉ lược bớt từ đằng trước của từ kia. Nhưng khi xét về nghĩa ở tiếng Việt lẫn tiếng Trung, hai cái đều khác nhau:
1. Giám thị là người giám sát quá trình tiến hành kiểm tra của thí sinh.
2. Giám khảo là người thực hiện chấm điểm bài thi.
Ở trong truyện, trước giờ mình vẫn cứ cấn cấn mãi ở chỗ này, chuyện là bản thân Du Hoặc có tên gọi thân phận ở bản gốc là 大考官 ("đại khảo quan" hay có thể dịch là "đại giám khảo"), 考官 (giám khảo), quan chủ khảo,...
Mặc dù dịch word by word là thế nhưng từ trước đến nay mình đều dịch danh phận của Du Hoặc là tổng giám thị. Và theo ý kiến cá nhân của mình, chính bản thân Du Hoặc quản lí mọi công việc trong hệ thống kỳ thi, thể hiện chữ "tổng" và đồng thời cũng có giám sát xử lí thí sinh trong quá trình thi, thể hiện chữ "giám thị" chứ không có cái gì liên quan đến giám khảo hết. Thế nên mình quyết định sử dụng từ này cho gần gũi.
Tuy nhiên tần suất xuất hiện của chữ này khá nhiều làm mình có phần e ngại, đặc biệt là khi nó gọi rộng ra cả người khác. Điển hình ở chương 118 có một đoạn khi nhắc đến nhóm giám thị đời đầu chỉ dùng chữ "考官" (giám khảo) nhưng cũng dùng cả chữ "监考官" (giám thị) cho họ luôn. Và ngay đoạn cuối cùng của chương này, khi Du Hoặc gọi Tần Cứu là giám thị Gi, thật ra ở bản gốc là 考官Gi, tức giám khảo Gi. Trong khi đó, như chúng ta biết thì ngay từ những chương đầu tiên (cụ thể là chương 2), Tần Cứu được biết đến và cũng được gọi là giám thị.
Về phần chuyên sâu tiếng Trung hai từ này có liên quan mật thiết gì không thì mình cũng chẳng biết. Chỉ là mình muốn hỏi ý kiến các bạn, làm một độc giả theo dõi đến tận đây của bộ truyện thì mọi người sẽ gọi theo bản gốc hay giữ cách cũ tốt hơn. Mọi người đóng góp để nhà xem xét chung lại hết và tiến hành sửa truyện luôn nha.
Bên cạnh đó, với quan chủ khảo lẫn đại khảo quan mình đều gọi là tổng giám thị chứ không gọi thêm đại giám thị, thì các bạn cũng biết rồi đó, vì mình thấy nó khá cấn :( dù sao chúng cũng thể hiện nghĩa như nhau, mình sẽ dùng chung luôn.
Thật ra đối diện cũng có một cái ghế, nhưng Tần Cứu không đến ngồi ở đó. Anh tựa vào lưng ghế cao cao mà Du Hoặc đang ngồi, cất giọng hỏi: "Đang tìm gì mà gấp gáp lục lội điện thoại vậy?"
"Ảnh chụp thôi." Du Hoặc không hề tránh né mà nâng điện thoại lên.
"Mới nhận được à?" Tần Cứu nhẹ nhắc nhở: "Sao không lên mạng đi?"
"Không có." Du Hoặc nhìn anh một cái: "Sao anh không hỏi là từ đâu ra?"
"Gần như có thể đoán được ngay mà."
"Thứ hạng 001 không phải để làm kiểng đâu, khả năng quan sát còn tốt lắm đó."
Du Hoặc di chuyển chiếc điện thoại ở giữa sang tay phải, tiện cho Tần Cứu ở trên đầu cùng xem.
Tần Cứu ồ lên một tiếng: "Vậy so với hạng A thì sao ấy nhỉ?" Du Hoặc chẳng buồn quay đầu lại đã cất lời nói: "Vẫn kém hơn đôi chút."
Vừa dứt lời tóc ai đó đã bị vén lên.
Du Hoặc cự tuyệt "chậc" lên một tiếng, ngón tay ấn mở bức ảnh.
Ảnh chụp không có độ phân giải cao, hình ảnh chụp màn hình điện tử khác ắt sẽ có ít nhiều các đường nhiễu sóng, huống chi 021 còn chụp vội vàng như thế, tấm đầu tiên là đã thấy mờ rồi.
Nhưng Tần Cứu vẫn có thể nhận ra, ảnh chụp này chính là màn hình theo dõi, trong ảnh là phòng tạm giam của ai đó.
Anh có hơi bất ngờ.
"Ai vậy?" Tần Cứu không đầu không đuôi mà hỏi.
"Ông Vu đó." Du Hoặc phóng to tấm hình lên, chỉ vào ảnh của một bóng người rồi nói: "Này nè."
Tuy rằng chất liệu hình ảnh mờ cứ như dùng "censored" dán lên mặt(*), nhưng kết cấu trước cổ ông Vu rất dễ nhận dạng.
Chiếc giường trắng toát cùng những nhành hoa luống cành gói thành lẵng cũng rất có ấn tượng, Du Hoặc chỉ cần liếc mắt một cái đã nhận ra: "Chắc là đang ở bệnh viện."
Tần Cứu thả ngón tay xuống, di chuyển bức hình sang bên phải, trên giường liền hiện lên một "censored" mờ mờ khác, anh hỏi: "Đây là ai vậy?"
Du Hoặc có hơi do dự.
Bên trong cả bức ảnh này chỉ có thứ đó khiến hắn có cảm giác xa lạ.
Tần Cứu nhìn hết tấm ảnh mờ căm này mà vẫn không nhìn ra được chút mục đích nào của 021: "Còn tấm nào có thể thấy rõ mắt mũi không?"
Du Hoặc vẫn im lặng không nói gì.
Hai giây sau hắn mới gật đầu một cái, lướt đến tấm ảnh tiếp theo.
Chỉ trong nháy mắt tấm ảnh đã trở nên vô cùng rõ nét, giống như một người bị cận nặng vừa đeo kính vào vậy.
Lần này không cần phóng to mà vẫn có thể thấy rõ từng một đường nét của người nằm trên giường.
"Em có quen không?" Tần Cứu hỏi.
Anh liếc nhìn Du Hoặc, giữa mày đối phương hơi cau lại, hắn đang nhìn chằm chằm vào người phụ nữ bệnh nặng kia, dường như cô đang cố bắt chước lại bộ dáng mình lúc còn khỏe mạnh, nhưng trông cô lại giống đang xuất thần là hơn.
Lát sau, anh thấy đôi mày Du Hoặc dần thả lỏng, cánh môi mím chặt nhếch lên một nụ cười tự giễu, nói: "Quen chứ, là mẹ tôi mà."
Tần Cứu ngẩn hết cả người.
Trong phút chốc, anh chợt không biết nên nói gì.
Anh còn cho rằng đó là một người họ hàng xa của Du Hoặc hay thậm chí là một người xa lạ chẳng liên quan gì....
Làm sao cũng không nghĩ đến là đáp án đó.
Du Hoặc im lặng nhìn bức ảnh rất lâu, mãi cho đến khi có người dùng ngón tay sờ vào mặt hắn khẽ vỗ về.
Hắn phục hồi lại tinh thần, nhìn sang Tần Cứu: "Có phải hơi bất ngờ đúng không?"
Tần Cứu nói: "Có một chút."
"Bà ấy—" ánh mắt Du Hoặc trở về bức ảnh, ghìm giọng nói: "—qua đời từ rất sớm, tôi còn nhớ rất rõ dáng vẻ lúc bà chưa phát bệnh, nhưng mà thời gian lâu đến thế bỗng chốc chẳng rõ tự bao giờ nữa, trên tấm hình này cũng có chút sai sai, cho nên...."
Hắn im lặng vài giây: ".... vừa nãy đã không thể nhận ra, thật sự xin lỗi mẹ."
Ánh đèn trong phòng chỉ còn đọng lại một màu đơn điệu, rọi lên khuôn mặt và đôi môi hòa một sắc của người, nhìn qua thật giống như..... sự xuất hiện đột ngột của tấm ảnh cùng với người hiện hữu trong tấm ảnh đó mà nó trở thành nguyên nhân chính làm cho hắn vướng bận ưu thương.
"Chắc hẳn là lúc này." Giọng nói của Du Hoặc vẫn điềm tĩnh như trước, chỉ là nó lại rất thấp mà thôi. Hắn chỉ vào bức ảnh rồi nói: "Quan hệ giữa bà ấy và ông Vu rất tốt, trước hay sau khi mẹ mất cũng đều do ông lo liệu, về phần ba thì tôi nghĩ ông là một hoạ sĩ, hình như là hoạ sĩ đường phố thì phải? Là một kẻ không để lại thứ gì đã chạy trốn biệt tăm biệt tích, tôi chưa từng gặp qua ông, cũng chưa từng nghe ai nhắc tới ông trước mặt mình một lời nào....."
Nói đến đây, vẻ giễu cợt hằng ngày của hắn lại lộ ra, có điều đảo mắt cái lại biến mất.
Trong đoạn nói chuyện này hắn vẫn luôn dùng những từ như "hẳn là" hay "hình như", Tần Cứu nhạy bén cảm thấy hắn rất mơ hồ và lạ lẫm với khoảng thời gian đó, hay nói đúng hơn là những người đó.
Có lẽ bởi vì khi đó hắn còn nhỏ tuổi, nhưng mà.....
Du Hoặc giống như có thể đọc được suy nghĩ của anh.
Sau một hồi im lặng, hắn lại tiếp tục giải thích: "Thứ mà tôi vẫn luôn đọc là quy định trường học nội trú, tiểu học, trung học cơ sở, trung học phổ thông, sau này còn có cả trường quân đội nữa. Tất cả là bởi vì khi còn nhỏ chẳng có ai bên cạnh chăm sóc—"
Hắn nhìn người phụ nữ trong bức ảnh và nói: "Mẹ bao giờ cũng bận, chỉ có cuối tuần hay cuối tháng gì đó được nghỉ về nhà mới có thể gặp bà ấy...... nhưng không phải lần nào cũng có thể gặp được."
Trong ấn tượng của hắn, mẹ luôn luôn khoác lên người chiếc blouse trắng toát, không phải là mới về thì sẽ là sắp đi.
Những tiếp xúc thân mật cùng nhau giữa họ chẳng được xem là nhiều, có thể âu cũng do mẹ con hai người rất giông nhau, đều là người ít năng động, lạc quan.
Nhưng Du Hoặc hồi còn bé xíu thì gặp phải chuyện gì cũng hỏi mẹ.
Mẹ là một người rất thông minh và tài giỏi, luôn có thể đưa ra đáp án tốt nhất, nhưng cách giải thích của mẹ lại quá ngưỡng hiểu biết của con trẻ, thế thì làm sao một đứa trẻ có thể hiểu được. Xong, mẹ còn dùng những đồ vật biểu tượng phức tạp hơn nữa để giải thích trên đáp án trước đó.
Cứ như người mà mẹ đối mặt nói chuyện không phải là một đứa bé còn nhỏ tuổi, mà là một vị học giả hay đồng nghiệp gì đó.
Bởi vì ký ức chỉ còn là dòng chảy nhạt màu, đến khi lục lọi hình bóng khuôn mặt mẹ đều là những mơ hồ mù mịt đọng lại, duy chỉ có vạt áo màu trắng là rõ ràng nhất.
Du Hoặc hoàn hồn trở về từ trong trí nhớ vô cùng mơ hồ, nói với Tần Cứu: "Tôi chỉ nhớ rõ những cái này.... cũng có thể nó đã sớm bị bóp méo từ bao giờ rồi."
Khoảnh khắc này như những lời nói của Sở Nguyệt lần trước vẫn còn bên tai, từng chữ từng chữ họ đều nhớ rất rõ ràng.
Sở Nguyệt nói rằng Du Hoặc của môt thời thơ ấu lẫn thuở thiếu niên đều bị ràng buộc bởi hệ thống, trung tâm thăng cấp của hệ thống cũng chôn vùi dưới ánh mắt của hắn, thấy những gì hắn đã thấy, trải qua những thứ hắn đã trải qua. Nếu không có ấn tượng với những thứ ấy thì chắc chắn kí ức hắn đã bị quấy nhiễu rồi.
Quấy nhiễu đương nhiên sẽ có, nhưng Tần Cứu vẫn hy vọng về gia đình, chí ít cũng phải có chút gì về cha mẹ, vẫn còn có thể giữ lại vài phần thực tại níu giữ lấy Du Hoặc.
Bởi vì anh có trực giác.......
Nếu ngay cả những thứ đó cũng bị quấy nhiễu, thì những chân tướng thật sự sẽ còn làm Du Hoặc buồn đến bao nhiêu nữa.
Tần Cứu thẫn thờ nhìn bức ảnh.
Người phụ nữ kia tựa vào đầu giường, nắm lấy tay ông Vu nhắn nhủ điều gì đó.
Sau khi nhìn được một thời gian, quả thật có thể nhìn ra ba phần quen thuộc trong khuôn mặt cô. Tần Cứu cố gắng quan sát thật cẩn thận, hy vọng có thể thấy được chút ít tiếc nuối hay sâu lắng từ hình ảnh mơ hồ kia.
Nhưng một tí cũng không có.
Dường như những gì cô nói chỉ là những điều nhỏ nhặt chứ chẳng phải là gì quan trọng cả.
Tần Cứu nói: "Phần ký ức bị bóp méo chắc hẳn phải có liên quan đến hệ thống, mấy cái trên không thể nào bao hàm trong đó đâu."
"Chưa chắc." Ngón tay Du Hoặc lướt qua màn hình, quay đầu sang nói với Tần Cứu: "Bệnh của mẹ tiến triển rất nhanh, ở trong cái bệnh viện kia được một quãng thời gian nhưng tôi vẫn chưa bao giờ vào lần nào. Theo trí nhớ của tôi thì khung cảnh này chắc là chưa từng gặp qua, nhưng mà....."
"Hay ta cá cược đi?" Du Hoặc thuận miệng nói, giống như đang nói về một trò chơi nhỏ giết thời gian vậy.
Hắn lại vuốt một cái, bức ảnh liền đổi sang một tấm khác.
Người phụ nữ vẫn đang nói chuyện, còn ông Vu thì trông vô cùng kích động.
Hắn lại lướt tiếp.
Người phụ nữ vẫn vô cảm, ông Vu vò đầu bứt tai, giống như đang lựa chọn việc gì rất khó khăn vậy.
Tiếp tục lướt.
Sau đó lại có thêm một tấm, cuối cùng thì trong bức ảnh giờ đây đã xuất hiện thêm người thứ ba.
Đó là chính bản thân Du Hoặc của nhiều năm về trước, căn cứ theo kí ức của hắn thì lẽ ra hắn không nên xuất hiện ở phòng bệnh.
Trong nháy mắt khi nhìn thấy bức ảnh này, hắn chợt bừng tỉnh với tới được cái gì đó.
Dường như hắn có thể nghe thấy mùi nước sát trùng nồng nặc, đó là mùi mà chỉ có ở bệnh viện mà thôi......
Còn có khuôn mặt ngạc nhiên của ông Vu nữa.
Sau một lúc lâu Du Hoặc cười nhạt một tiếng.
"Nhìn đi, cược thắng rồi."
Hắn nhấc điện thoại lên.
Trong tay chợt chỉ còn lại một khoảng không, có người đã giật lấy chiếc điện thoại rồi.
"Chưa chắc." Cánh tay Tần Cứu vòng qua, cơ bắp vừa ấm áp lại chắc chắn: "Chỉ là phòng tạm giam mà thôi, không phải cái nào cũng là thật cả."
Du Hoặc "ừ" một tiếng.
Bên ngoài cửa sổ là một bầu trời đêm đen kịt, bóng lưng của hắn và Tần Cứu ánh lên mặt pha lê vô cùng rõ ràng, tuy chỉ là ảo ảnh, nhưng vẫn chân thật hơn cái kí ức kia.
Hắn chợt cảm thấy an lòng đến lạ.
"Tôi sẽ hỏi ông Vu thật rõ, tôi nghĩ ông ấy cũng rất muốn nói rồi." Du Hoặc nói.
Chỉ vừa đảo mắt một cái mà giọng điệu của hắn đã khá hơn trước rất nhiều.
Tần Cứu tiếp lời: "Phải chọn thời cơ thích hợp mới được."
"Lần trước Ngô Lị cũng nói có chuyện muốn nói với chúng ta nhưng vẫn chưa nói đó." Du Hoặc nói.
"Cái này cũng phải chọn thời cơ thích hợp."
"Tôi nghĩ có khi cả hai đều nói đến cùng một việc."
"Nếu ngược lại thì càng tốt, bù qua xớt lại."
Du Hoặc gật đầu, phần gáy cọ vào ngực Tần Cứu: "Nhưng mà chưa chắc ông Vu sẽ nói thật."
"Đừng quên thằng em trai ngốc nghếch của em, nếu thật sự không được thì có thể doạ nó mấy câu mà." Tần Cứu nhắc nhẹ.
"Có lý đó."
"Còn tôi thì sao?" Tần Cứu hỏi.
Du Hoặc nghiêng đầu nhìn anh, mí mắt mỏng được ánh đèn vẽ ra một vòng cung hẹp dài: "Anh thì làm sao?"
"Ngài tổng giám thị vừa mới trộm soạn hẳn một danh sách thanh toán thế này, lại bỏ quên mất đối thủ lớn nhất của mình, há chẳng phải tôi rất mất mặt lắm sao?" Tần Cứu cứ thế mà lại bắt đầu giở giọng trêu đùa.
Du Hoặc nhìn anh bằng đôi mắt khép hờ, chợt đưa tay lên vuốt ve cổ và yết hầu của anh, hờ hững nói: "Nhiệm vụ trừng phạt của giám thị Gi là....... miễn làm cho tổng giám thị vui là được."
......
Tấm màn vừa dày vừa nặng khép lại, dù là một tia sáng cũng không tài nào chui qua được.
Ô cửa sổ phủ kín gió buốt màn đêm thổi tới, chúng vẫn có thể đi xuyên qua lớp vải, dẫn tới căn phòng, nhưng trong phòng tắm lại hoàn toàn chẳng cảm nhận được gì.
Một bàn tay thon dài cứng cáp đặt lên mặt kính đầy hơi nước, giữa làn hơi nước ấm nóng tỏa ra không ngừng hòa quyện cùng dòng nước chảy chẳng dứt, nó căng chặt rồi lại gấp khúc.
Từng giọt nước chảy dọc theo cổ Du Hoặc, lăn qua vai, lưng rồi tới làn da của chiếc bụng vừa thon lại rắn chắc, xong lại chạy qua tuyến nhân ngư và xương hông.
Tần Cứu khẽ hôn lên hõm vai Du Hoặc, đối phương hơi ngửa cổ lên rồi híp đôi mắt quay sang nhìn.
Anh biết, tổng giám thị của anh là một người vô cùng kiên cường, cho dù có nhìn cái gì, nhớ tới cái gì hay gặp phải cái gì cũng đều có thể tự khiến bản thân trở nên bình tĩnh lại chỉ trong phút chốc.
Giữa họ không yêu cầu sự dỗ dành hay thương hại gì từ một phía cả.
Tôi không tới đây để cứu rỗi em, tôi tới đây là để yêu em.
Edit by La vender, Ngẩn
Ở tiếng Trung, 监考官 là giám thị, 考官 lại là giám khảo, khác nhau ở chỗ một từ chỉ lược bớt từ đằng trước của từ kia. Nhưng khi xét về nghĩa ở tiếng Việt lẫn tiếng Trung, hai cái đều khác nhau:
1. Giám thị là người giám sát quá trình tiến hành kiểm tra của thí sinh.
2. Giám khảo là người thực hiện chấm điểm bài thi.
Ở trong truyện, trước giờ mình vẫn cứ cấn cấn mãi ở chỗ này, chuyện là bản thân Du Hoặc có tên gọi thân phận ở bản gốc là 大考官 ("đại khảo quan" hay có thể dịch là "đại giám khảo"), 考官 (giám khảo), quan chủ khảo,...
Mặc dù dịch word by word là thế nhưng từ trước đến nay mình đều dịch danh phận của Du Hoặc là tổng giám thị. Và theo ý kiến cá nhân của mình, chính bản thân Du Hoặc quản lí mọi công việc trong hệ thống kỳ thi, thể hiện chữ "tổng" và đồng thời cũng có giám sát xử lí thí sinh trong quá trình thi, thể hiện chữ "giám thị" chứ không có cái gì liên quan đến giám khảo hết. Thế nên mình quyết định sử dụng từ này cho gần gũi.
Tuy nhiên tần suất xuất hiện của chữ này khá nhiều làm mình có phần e ngại, đặc biệt là khi nó gọi rộng ra cả người khác. Điển hình ở chương 118 có một đoạn khi nhắc đến nhóm giám thị đời đầu chỉ dùng chữ "考官" (giám khảo) nhưng cũng dùng cả chữ "监考官" (giám thị) cho họ luôn. Và ngay đoạn cuối cùng của chương này, khi Du Hoặc gọi Tần Cứu là giám thị Gi, thật ra ở bản gốc là 考官Gi, tức giám khảo Gi. Trong khi đó, như chúng ta biết thì ngay từ những chương đầu tiên (cụ thể là chương 2), Tần Cứu được biết đến và cũng được gọi là giám thị.
Về phần chuyên sâu tiếng Trung hai từ này có liên quan mật thiết gì không thì mình cũng chẳng biết. Chỉ là mình muốn hỏi ý kiến các bạn, làm một độc giả theo dõi đến tận đây của bộ truyện thì mọi người sẽ gọi theo bản gốc hay giữ cách cũ tốt hơn. Mọi người đóng góp để nhà xem xét chung lại hết và tiến hành sửa truyện luôn nha.
Bên cạnh đó, với quan chủ khảo lẫn đại khảo quan mình đều gọi là tổng giám thị chứ không gọi thêm đại giám thị, thì các bạn cũng biết rồi đó, vì mình thấy nó khá cấn :( dù sao chúng cũng thể hiện nghĩa như nhau, mình sẽ dùng chung luôn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất