Chương 26: Vướng bận
Say mê hôn, hai người cơ hồ đã quên mọi thứ quanh mình, thần chí mê loạn khiến bọn họ cũng không hề chú ý tới ở khe cửa có hai đôi mắt lóe sáng lấp lánh.
Tiếu Tố Y cùng Tiếu Thanh Y hai người vịn vào thành cửa, một bộ dáng hưng trí bừng bừng nhìn trong phòng kia hai người đang hôn nan phân nan xá (khó tách rời, khó ngừng lại), trong đầu không khỏi đều có một nghi vấn thế này: miệng đối miệng cảm giác tuyệt như vậy sao?
Xem dáng vẻ hai người kia một bộ say mê vạn phần, hai người bọn họ cũng đều có chút nóng lòng muốn thử.
Còn muốn lại nhìn kĩ hơn chút, hai người đánh bạo nghĩ đem cửa đẩy ra một ít, nhưng tay vừa mới đặt đến cửa lại bị một đôi tay to ngăn trở, nắm lấy tiểu trảo tử (móng vuốt nhỏ) của Tiếu Thanh Y đang vươn tới, hai thiếu niên nghi hoặc quay đầu lại, nhìn đến chính là diện mục mặt quỷ hung dữ quen thuộc, nhất thời vui vẻ trong đầu, còn không đợi gọi ra tên đối phương đã bị nam nhân giống như bắt tiểu kê mỗi tay một con túm sau cổ xách lên.
Thân hình hơi động, nam nhân cao lớn một thân hắc y mang theo hai tên tiểu quỷ rình trộm ly khai thẳng đến đuôi thuyền không người, cho tới nơi không còn quấy rầy được hai người kia mới đem bọn họ buông xuống.
Hai huynh đệ Tiếu thị gót chân mới vừa chạm xuống đất liền xoay người lao thẳng tới người phía sau, giống hai tiểu miêu nghịch ngợm bám trên người nam nhân.
“Dật......”
Thanh âm làm nũng không có hảo ý quả thực khiến Tiêu Dật nổi lên một thân da gà, hắn diện vô biểu tình tách hai tiểu quỷ bám dính trên người ra, đáng tiếc hai người bốn cái tiểu móng vuốt giống bạch tuộc dường như quấn chặt lấy hắn, kéo kéo, con này con kia bắt đầu hỏi chuyện.
“Dật, hôn nhẹ thật sự tốt như vậy sao? Ta cùng Tố Y đều chưa từng có a, đôi ta đều muốn thử xem, không bằng chúng ta cùng ngươi...... Hắc hắc ~” Tiếu Thanh Y không coi thế tục lễ giáo vào đâu phát biểu một câu kinh người, hưng trí bừng bừng đưa ra ý tưởng không lành mạnh trong đầu, để lộ khuôn mặt nhỏ nhắn tuấn tú tràn đầy chờ mong muốn thử xem sao.
Tiếng cười “Hắc hắc” ý vị thâm trường lệnh Tiêu Dật lưng phát lạnh, dưới diện cụ mặt hắc a hắc, khóe mắt khóe miệng hơi hơi run rẩy hai cái, không thể bảo trì sự trầm tĩnh trước sau như một nữa, bất quá may mà hắn đeo diện cụ làm cho người ta không thể quan sát thấy suy nghĩ chân thực trong nội tâm hắn.
Mặc dù rất muốn phất tay đem hai tiểu quỷ đang nắm trên cánh tay hắn quét sang một bên, nhưng Tiêu Dật biết hai tiểu tử lai lịch không thường, kia hắn đắc tội không nổi, bởi vậy đành phải cố gắng duy trì nhất quán thái độ bình thường trầm giọng nói:
“Sau hừng đông, qua Xán Vân quan, đội tàu sẽ ở bến tàu Vịnh Điện nghỉ ngơi nửa ngày bổ sung thủy nguyên (nguồn nước sinh hoạt), bờ sông bình thường đều sẽ có đội thuyền hoa Hồng Lâu, nếu hai vị có nhã hứng này không bằng chọn hai vị mỹ nhân sắc nghệ song toàn đến bồi tiếp, tại hạ còn có hoàng mệnh tại thân, không tiện phụng bồi, cáo từ.” Nói xong liền thừa dịp hai thiếu niên đang kinh ngạc, thân hình dụng sức giãy khỏi bốn tiểu thủ đang nắm lấy y sam của mình, dùng di hình ảo thuật nhanh thoát khỏi nơi này.(Dật ca chạy trối chết ~ cơ mà có chạy đằng giời =]])
Chờ tới khi huynh đệ Tiếu thị cả hai phản ứng lại, thì nam nhân đã muốn lủi cách bọn họ xa mấy trượng, hắn am hiểu ẩn nấp nương theo bóng đêm dày đặc che dấu rất nhanh liền ẩn vào trong bóng tối, bóng dáng tiêu thất.
Tiếu Thanh Y thấy Tiêu Dật trốn tránh bọn họ giống như trốn sài lang hổ báo, tức giận thầm muốn oa oa kêu to, nhưng một bên Tiếu Tố Y lại tay mắt lanh lẹ bưng kín cái miệng của hắn.
Khi đêm xuống, hắn lớn giọng gào to sẽ đánh thức thị vệ đến thì không sao, nếu kinh động đến thánh giá có thể nói là bất hảo, ngay cả người nọ là sư huynh bọn hắn phi thường quen thuộc, nhưng y cũng là vua một nước Đại Chiếu, nơi này không thể so với Tiêu Dao Cốc, bọn họ hiện nay là thị vệ của Trữ Chiếu Dịch, tự nhiên phải tuân theo quy củ trong cung.
Không giống ca ca Thanh Y như vậy lỗ mãng tùy hứng, đệ đệ Tố Y tuy rằng đồng dạng nghịch ngợm lại càng công vu tâm kế. Bị người nọ lần nữa đào thoát, cho dù là trên mặt ôn hòa hắn cũng dần dần không có tính nhẫn nại, trong hắc mâu bình ổn lộ ra một tia hồng quang quỷ dị nhìn nơi người nọ vừa biến mất, chi quang giảo hoạt ẩn hàm tà nịnh.
“Ca, không nên gấp gáp, chúng ta còn có cơ hội, trước đó vài ngày ta từ Côn Đóa kia yêu cầu một vài thứ rất hay, chờ chúng ta hoàn thành nhiệm vụ phụ thân giao phó, ha hả, hắn chính là chắp cánh cũng khó trốn khỏi lòng bàn tay của ngươi và ta......”
Khẽ cười khanh khách, Tiếu Tố Y khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp lộ ra nụ cười xảo quyệt, Tiếu Thanh Y thấy đệ đệ cuối cùng bắt đầu nghiêm túc, lửa giận buồn bực trong ngực nhất thời tán đi.
“Cái này hảo...... Hắc hắc......”
Bọn họ hai người muốn có được thứ gì, từ nhỏ đến lớn chưa từng thất thủ quá một lần, chính là trứng Hỏa Phượng vạn phần khó được, cuối cùng còn không phải giống nhau rơi vào trong tay bọn họ......
Đối người mệnh định của mình, bọn họ tự nhiên là tình thế bắt buộc!
Hai quỷ linh thiếu niên tinh quái dưới trăng tròn thanh lãnh sương hoa vương rải khắp nơi, cười âm lãnh, làm cho kia Tiêu Dật thủ vệ tận trung của Chiếu Nguyên Đế đang ẩn núp từ một nơi bí mật gần đó thình lình rùng mình một cái, nam nhân chất phác đối với tình lộ (đường tình) nhấp nhô của mình vẫn chưa có nửa điểm chuẩn bị hảo.
Bên ngoài hỗn loạn, bên trong hai người quyến luyến tất nhiên không biết, vẫn còn ôm lấy vai lưng lẫn nhau hôn đến nan xá khó phân, thẳng đến khi lưỡi mỏi nhừ, cánh môi sưng lên mới tách nhau ra.
Hô hấp sớm trở nên nặng nề hỗn độn, nhiệt tức phả lên trên mặt nhau, khiến bầu không khí xung quanh đều trở nên ẩm ướt, nóng nực dị thường.
Theo hô hấp dần dần vững vàng, thần chí thanh minh cũng dần dần thu hồi, tựa vào trên người Trữ Chiếu Dịch, Phiền Ngọc Kỳ có thể rõ ràng phát giác động tình của đối phương, hắn không thể tin được bản thân dơ bẩn như vậy lại vẫn có thể gợi lên dục vọng của nam nhân, thân hình bị ôm dính sát lại có thể khiến hắn rõ ràng cảm giác được ngạch vật nóng bỏng để bên chân mình, hé ra khuôn mặt tuấn tú lại đỏ hồng, thân hình cứng ngắc không dám mảy may lộn xộn.
Không phát hiện dị trạng của Phiền Ngọc Kỳ, Trữ Chiếu Dịch thỏa mãn ôm lấy nam nhân, tay hạ xuống y sam từng chút từng chút gảy gảy thứ cương cứng nho nhỏ trước ngực nam nhân, phát giác chính mình mỗi lần gảy một phát thân hình trong lòng liền chấn động một chút, kích động muốn chạy trốn, nhưng hắn cả người đều khảm trong lòng Trữ Chiếu Dịch, sao còn có thể né tránh, chỉ đành cắn răng nhẫn hạ từng đợt khoái cảm tê dại kia, khuôn mặt nhìn nghiêng vì ẩn nhẫn cắn chặt răng mà phá lệ mê người.
Nhưng Trữ Chiếu Dịch biết mình không thể chơi đùa đến phát hỏa, đối phương đã muốn vài ngày chưa có hảo hảo ăn một bữa cơm, này thủy lộ cũng đi được một nửa, chứng bệnh say sóng của nam nhân là tiên thiên (bẩm sinh) , dược vật dùng nhiều cũng không phải tốt lắm, thể lực hắn hữu hạn còn muốn kiên trì lên đến bờ.
Trữ Chiếu Dịch cũng chỉ là muốn giải tỏa nỗi khổ tương tư, hôn hôn sờ sờ đối phương, nhưng cũng không dám lại vượt quá giới hạn. Trêu đùa đối phương hai cái xong liền thu tay lại, im lặng sửa sang lại hảo y khâm của đối phương, nỗ lực dời đi lực chú ý của mình, vừa ngẩng đầu lại bắt gặp ở bên cạnh giường một kiện áo giáp hắc hồng sắc đan xen.
Một vật quen thuộc kia gợi lên ký ức của y khi còn nhỏ, mặc dù qua nhiều năm như vậy, nhưng bảo giáp này vẫn không vì thời gian trôi qua mà phai màu, màu đỏ tươi dữ dội vẫn như trong trí nhớ mình, trước mắt phảng phất như vẫn ánh lên thật sống động hình ảnh yêu vật to lớn kia hung dữ hướng mình bổ nhào tới.
“Ngọc Kỳ, trẫm nghe nói, ngươi khi ra trận chỉ mang phượng linh khôi, cự tuyệt chưa từng mặc bộ hỏa long giáp trẫm đưa cho ngươi, đây là vì sao?” Thân thủ với lấy bảo giáp, ngón tay gảy lân phiến (vảy màu. vảy cá) phiếm hồng quang băng lãnh, mặt trên chẳng những không có chút vết xước nào, ngay cả bụi bặm cũng không mảy may có, mới nguyên y như lúc y mới tặng hắn, bảo dưỡng phi thường tốt, không cần nghĩ cũng biết chủ nhân nó thường xuyên chà lau nó.
“Ách...... Thần......” Phiền Ngọc Kỳ nhất thời vẫn chưa thể từ trong bầu không khí triền miên kia thoát ra, đột nhiên bị hỏi điều này, cũng không nghĩ ra phải trả lời như thế nào.
“Ngọc Kỳ, ngươi cũng biết lai lịch hỏa long giáp này?” Nhẹ vỗ về bảo giáp lân quang lấp lánh, Trữ Chiếu Dịch lâm vào hồi tưởng, nhớ tới khi còn nhỏ, vì bái sư y từng thiếu chút nữa thì chết trong miệng cự mãng Hỏa Long chủ nhân của bộ lân giáp (giáp vảy) này, bất quá cuối cùng vẫn là may mắn y giết được con yêu vật ngàn năm kia, thu được hỏa long giáp cực cường đao thương bất nhập cùng với hỏa long nội đan giúp tăng tiến tu vi cực cao. (chi tiết đọc trong phiên ngoại: Trữ Chiếu Dịch thiên ~)
Hỏa long nội đan vào lúc y mười ba tuổi xuất sư liền ăn vào, dưới sự trợ giúp của sư phó Tiếu Dao hấp thu được kỳ tinh nguyên, tu vi nội lực trăm năm mới đạt được, bởi vậy mới có thể tuổi trẻ võ nghệ rất cao, khống chế được kiếm Sương Hoa Ly cực hàn sư phó ban cho.
Không chỉ hỏa long nội đan kia, hỏa long giáp cũng là kỳ trân bảo vật cực kỳ khó có được, bằng da mềm mại dẻo dai, không thấm nước, chịu được nhiệt, lân giáp so với áo giáp còn muốn bền chắc cứng rắn hơn, đao chém không tổn hại, kiếm đâm không thương, là vật liệu làm áo giáp hiếm có, da hỏa long hữu hạn chỉ có thể chế thành một bộ hỏa long giáp, Trữ Chiếu Dịch vẫn rất quý trọng cất giữ, thẳng đến khi đem tặng cho ái tướng Phiền Ngọc Kỳ.
Hắn là hy vọng hỏa long giáp này có thể bảo hộ được Phiền Ngọc Kỳ chu toàn, cũng không nghĩ rằng Phiền Ngọc Kỳ lại một lần cũng chưa từng khóac lên.
“Thần...... Từng nghe Thập Tam điện hạ nhắc tới, nói hỏa long giáp này là Hoàng Thượng rất lâu về trước vì nhân duyên bái sư đã dùng mệnh đổi lấy, bởi vậy thần vẫn luyến tiếc mặc, lần Nam chinh này, Hoàng Thượng phải ngự giá thân chinh, thần lúc này mới đem hỏa long giáp mang ra, vốn định...... Vốn định......”
“Vốn định cho trẫm sử dụng phải không...... Cho dù trẫm đã có các ngươi bảo hộ, không cần tự tay giết địch, lại vẫn hy vọng cho trẫm phòng thân......?
...... Ngọc Kỳ, chính ngươi trên người có bao nhiêu vết thương ngươi từng đếm qua chưa? Trẫm trên người có mấy vết ngươi đã đếm qua chưa? Ngươi cảm thấy được bộ áo giáp này cho trẫm đương kim Hoàng Thượng được hàng vạn tinh binh bảo hộ dùng thích hợp, hay là cho ngươi, đại tướng quân xông pha tiền tuyến giết địch giữa cơn mưa tiễn thích hợp hơn?”
Nắm lấy cằm nam nhân nâng lên gương mặt cương nghị làm cho hắn yêu thương không thôi, vuốt ve chiếc cằm lún phún râu ria cùng làn môi mỏng bị mình hôn mút đến sưng đỏ, Trữ Chiếu Dịch thật không biết nên làm sao với nam nhân lo nghĩ quá mức vì mình này.
Hắn nói hắn không hy vọng y bị thương, không hy vọng trên người y lưu lại vết sẹo, chẳng lẽ y lại không thường lo lắng cho hắn, chả lẽ y lại hy vọng nhìn thấy trên người hắn vết thương từng đạo từng đạo nhều thêm sao?
Còn hơn cả bản thân, bọn họ tựa hồ luôn không hẹn mà cùng trước một bước lo lắng cho an nguy đối phương......
Trữ Chiếu Dịch tự giễu cười, có lẽ ở trong lòng y, sinh mệnh của nam nhân này sợ là sớm đã trọng yếu hơn cả của chính mình.
Như vậy thật không tốt......
Như vậy quan tâm một người, đối với y đang ở vị trí đế vương mà nói cũng là hủy diệt chính mình, đế vương vốn không thể đối nhân lưu tư tình, chính là biết rõ không nên như thế, y lại không thể khống chế được......
“Hoàng Thượng không thể so với hạ thần, thần ở sa trường vào sinh ra tử đã thành thói quen, Hoàng Thượng là chân long thiên tử, long thể không thể có chút tổn thương, cho nên thần hy vọng, ngài vẫn là...... Ngô!”
Lúc nào cũng quân a thần, Trữ Chiếu Dịch nghe Phiền Ngọc Kỳ một câu xưng thần, một câu gọi y Hoàng Thượng thiên tử, nhận ra trong mắt nam nhân này, cảm tình của bọn họ bất quá vẫn chỉ là quân thần chi lễ.
Trữ Chiếu Dịch nghe lời hắn nói tuy rằng biết rõ không sai nhưng luôn luôn có loại cảm giác bức bối khó hiểu, lời hắn nói luôn thời thời khắc khắc nhắc nhở y, giữa bọn họ vẫn tự nhiên tồn tại khoảng cách, hắn luôn quá mức cẩn trọng khiến y không thể thoải mái buông thả mà yêu hắn, luôn phải đè nén tình tự trong lòng.
Không muốn tái nghe giải thích, y nhăn lại mi vũ tiến tới dùng môi ép trở về lời nói của nam nhân.
Gắn bó như môi với răng, đầu lưỡi giao triền, dai dẳng nửa ngày, một lần nữa lại tách ra.
Nhìn thấy ánh mắt hơi hơi có chút ướt át, khuôn mặt khí sắc hồng nhuận, Trữ Chiếu Dịch bất đắc dĩ thở dài nhỏ giọng nói: “Ngươi cho là trẫm sẽ khiến ngươi bận tâm sao? Sư phó khi còn tuổi trẻ đã đi tuyết vực Mạc Bắc tìm kiếm bảo kiếm, xảo ngộ một con cự mãng tuyết long hàn băng, may mắn thu được tuyết long nội đan cùng tuyết long giáp, hắn sau khi nghe nói Cát Nguyên Vương mưu phản, mấy ngày trước liền phái Thanh Y, Tố Y đưa tới bảo giáp cho trẫm......”
Nói xong, Trữ Chiếu Dịch một tay cởi bỏ y khâm long bào, kéo ra y bào để lộ thứ gì đó bên trong, Phiền Ngọc Kỳ bỗng thấy trước mặt ngân quang lấp lánh, trước mắt một mảnh trắng xoá, đợi sau khi mắt thích ứng với cường quang tập trung nhìn vào, mới chú ý tới, bên trong long bào của Trữ Chiếu Dịch mặc nhất kiện ngân bạch nhuyễn giáp bó sát người.
Hắn hơi hơi sửng sốt, sau đó nâng tay nhẹ chạm vào bảo giáp kia, phát giác tuyết long lân giáp này so với hỏa long lân càng nhẵn mịn hơn, mềm mại ôm sát lấy thân.
Tuyết long lân giáp hoa văn tinh tế, kỹ càng nghiêm cẩn, phòng thủy hỏa, chịu được va chạm, cùng dạng đao thương bất nhập, nhưng có thể điều chỉnh giữ ấm nhiệt độ cơ thể người dùng, so với hỏa long bảo giáp thiếp thân còn có chút vô đối kiêu ngạo hơn. (Editor: 2 ảnh chơi áo đôi pro quá ^o^~/Beta: phu thê mình cũng sắm 1 đôi đi ^v^/ Editor: Ân ~*vờ đỏ mẹt* =]])
“Tuyết long giáp này là sư phó cấp cho sư nương không có võ công dùng đó, hắn cũng nói chỉ là tạm cho trẫm mượn, trẫm kỳ thật đối với mấy thứ này căn bản là không cần, đừng quên...... Công phu của ngươi một nửa vẫn là do trẫm dạy, người khác muốn đến gần tới trước mặt trẫm, cũng phải xem hắn có bản lĩnh hay không!”
Chuyện bị ám sát là y cố ý lâm vào, nếu không phải vì muốn dẫn dụ Cát Nguyên Vương chủ mưu phía sau ra, y cũng không để bị thương, bằng vào tu vi nội lực trăm năm của y, cùng với Sương Hoa kiếm pháp hậu sinh khả úy (trò giỏi hơn thầy), Trảm Lôi Quyết, ai có thể đến gần y?
“Trẫm sở dĩ làm điều thừa tiếp nhận bảo giáp của sư phó, Ngọc Kỳ, ngươi cũng biết —— trẫm đây là vì ai?”
Một bên nhẹ giọng nói, một bên tới gần khuôn mặt dương cương tuấn dật trước mắt này, mắt đôi mắt, mũi đối mũi, thần gian thở ra nhiệt tức phả lên môi nhau......
Phiền Ngọc Kỳ tựa như bị người điểm huyệt, vẫn không nhúc nhích cứng ngắc tại chỗ, ý thức được ý tứ trong lời nói của nam nhân, trên mặt dần dần tái hiện lên đỏ ửng khiến Trữ Chiếu Dịch tâm dương khó nhịn.
“Là..... Vì...... Không muốn thần lo lắng??” Thanh âm khàn khàn ngập ngừng nói ra câu trả lời như nam nhân muốn, nhưng hắn mới vừa nói xong, liền thấy đối phương lộ ra một mạt tươi cười rực rỡ làm cho trái tim hắn như muốn ngừng đập, xua đi vẻ lạnh lùng trước sau như một trên mặt nam nhân.
“Đáp thật hảo......”
Trữ Chiếu Dịch khẽ cười, sau đó nghiêng người lần nữa hôn lên bạc thần bị hắn khẳng cắn càng phát ra trơn bóng mê người kia, nhẹ nhàng liếm, hung hăng mút vào, không đợi y phải khiêu mở khớp hàm, đối phương đã muốn chủ động mở miệng, nghênh đón hoạt lưỡi linh động của y tiến vào......
Tiếu Tố Y cùng Tiếu Thanh Y hai người vịn vào thành cửa, một bộ dáng hưng trí bừng bừng nhìn trong phòng kia hai người đang hôn nan phân nan xá (khó tách rời, khó ngừng lại), trong đầu không khỏi đều có một nghi vấn thế này: miệng đối miệng cảm giác tuyệt như vậy sao?
Xem dáng vẻ hai người kia một bộ say mê vạn phần, hai người bọn họ cũng đều có chút nóng lòng muốn thử.
Còn muốn lại nhìn kĩ hơn chút, hai người đánh bạo nghĩ đem cửa đẩy ra một ít, nhưng tay vừa mới đặt đến cửa lại bị một đôi tay to ngăn trở, nắm lấy tiểu trảo tử (móng vuốt nhỏ) của Tiếu Thanh Y đang vươn tới, hai thiếu niên nghi hoặc quay đầu lại, nhìn đến chính là diện mục mặt quỷ hung dữ quen thuộc, nhất thời vui vẻ trong đầu, còn không đợi gọi ra tên đối phương đã bị nam nhân giống như bắt tiểu kê mỗi tay một con túm sau cổ xách lên.
Thân hình hơi động, nam nhân cao lớn một thân hắc y mang theo hai tên tiểu quỷ rình trộm ly khai thẳng đến đuôi thuyền không người, cho tới nơi không còn quấy rầy được hai người kia mới đem bọn họ buông xuống.
Hai huynh đệ Tiếu thị gót chân mới vừa chạm xuống đất liền xoay người lao thẳng tới người phía sau, giống hai tiểu miêu nghịch ngợm bám trên người nam nhân.
“Dật......”
Thanh âm làm nũng không có hảo ý quả thực khiến Tiêu Dật nổi lên một thân da gà, hắn diện vô biểu tình tách hai tiểu quỷ bám dính trên người ra, đáng tiếc hai người bốn cái tiểu móng vuốt giống bạch tuộc dường như quấn chặt lấy hắn, kéo kéo, con này con kia bắt đầu hỏi chuyện.
“Dật, hôn nhẹ thật sự tốt như vậy sao? Ta cùng Tố Y đều chưa từng có a, đôi ta đều muốn thử xem, không bằng chúng ta cùng ngươi...... Hắc hắc ~” Tiếu Thanh Y không coi thế tục lễ giáo vào đâu phát biểu một câu kinh người, hưng trí bừng bừng đưa ra ý tưởng không lành mạnh trong đầu, để lộ khuôn mặt nhỏ nhắn tuấn tú tràn đầy chờ mong muốn thử xem sao.
Tiếng cười “Hắc hắc” ý vị thâm trường lệnh Tiêu Dật lưng phát lạnh, dưới diện cụ mặt hắc a hắc, khóe mắt khóe miệng hơi hơi run rẩy hai cái, không thể bảo trì sự trầm tĩnh trước sau như một nữa, bất quá may mà hắn đeo diện cụ làm cho người ta không thể quan sát thấy suy nghĩ chân thực trong nội tâm hắn.
Mặc dù rất muốn phất tay đem hai tiểu quỷ đang nắm trên cánh tay hắn quét sang một bên, nhưng Tiêu Dật biết hai tiểu tử lai lịch không thường, kia hắn đắc tội không nổi, bởi vậy đành phải cố gắng duy trì nhất quán thái độ bình thường trầm giọng nói:
“Sau hừng đông, qua Xán Vân quan, đội tàu sẽ ở bến tàu Vịnh Điện nghỉ ngơi nửa ngày bổ sung thủy nguyên (nguồn nước sinh hoạt), bờ sông bình thường đều sẽ có đội thuyền hoa Hồng Lâu, nếu hai vị có nhã hứng này không bằng chọn hai vị mỹ nhân sắc nghệ song toàn đến bồi tiếp, tại hạ còn có hoàng mệnh tại thân, không tiện phụng bồi, cáo từ.” Nói xong liền thừa dịp hai thiếu niên đang kinh ngạc, thân hình dụng sức giãy khỏi bốn tiểu thủ đang nắm lấy y sam của mình, dùng di hình ảo thuật nhanh thoát khỏi nơi này.(Dật ca chạy trối chết ~ cơ mà có chạy đằng giời =]])
Chờ tới khi huynh đệ Tiếu thị cả hai phản ứng lại, thì nam nhân đã muốn lủi cách bọn họ xa mấy trượng, hắn am hiểu ẩn nấp nương theo bóng đêm dày đặc che dấu rất nhanh liền ẩn vào trong bóng tối, bóng dáng tiêu thất.
Tiếu Thanh Y thấy Tiêu Dật trốn tránh bọn họ giống như trốn sài lang hổ báo, tức giận thầm muốn oa oa kêu to, nhưng một bên Tiếu Tố Y lại tay mắt lanh lẹ bưng kín cái miệng của hắn.
Khi đêm xuống, hắn lớn giọng gào to sẽ đánh thức thị vệ đến thì không sao, nếu kinh động đến thánh giá có thể nói là bất hảo, ngay cả người nọ là sư huynh bọn hắn phi thường quen thuộc, nhưng y cũng là vua một nước Đại Chiếu, nơi này không thể so với Tiêu Dao Cốc, bọn họ hiện nay là thị vệ của Trữ Chiếu Dịch, tự nhiên phải tuân theo quy củ trong cung.
Không giống ca ca Thanh Y như vậy lỗ mãng tùy hứng, đệ đệ Tố Y tuy rằng đồng dạng nghịch ngợm lại càng công vu tâm kế. Bị người nọ lần nữa đào thoát, cho dù là trên mặt ôn hòa hắn cũng dần dần không có tính nhẫn nại, trong hắc mâu bình ổn lộ ra một tia hồng quang quỷ dị nhìn nơi người nọ vừa biến mất, chi quang giảo hoạt ẩn hàm tà nịnh.
“Ca, không nên gấp gáp, chúng ta còn có cơ hội, trước đó vài ngày ta từ Côn Đóa kia yêu cầu một vài thứ rất hay, chờ chúng ta hoàn thành nhiệm vụ phụ thân giao phó, ha hả, hắn chính là chắp cánh cũng khó trốn khỏi lòng bàn tay của ngươi và ta......”
Khẽ cười khanh khách, Tiếu Tố Y khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp lộ ra nụ cười xảo quyệt, Tiếu Thanh Y thấy đệ đệ cuối cùng bắt đầu nghiêm túc, lửa giận buồn bực trong ngực nhất thời tán đi.
“Cái này hảo...... Hắc hắc......”
Bọn họ hai người muốn có được thứ gì, từ nhỏ đến lớn chưa từng thất thủ quá một lần, chính là trứng Hỏa Phượng vạn phần khó được, cuối cùng còn không phải giống nhau rơi vào trong tay bọn họ......
Đối người mệnh định của mình, bọn họ tự nhiên là tình thế bắt buộc!
Hai quỷ linh thiếu niên tinh quái dưới trăng tròn thanh lãnh sương hoa vương rải khắp nơi, cười âm lãnh, làm cho kia Tiêu Dật thủ vệ tận trung của Chiếu Nguyên Đế đang ẩn núp từ một nơi bí mật gần đó thình lình rùng mình một cái, nam nhân chất phác đối với tình lộ (đường tình) nhấp nhô của mình vẫn chưa có nửa điểm chuẩn bị hảo.
Bên ngoài hỗn loạn, bên trong hai người quyến luyến tất nhiên không biết, vẫn còn ôm lấy vai lưng lẫn nhau hôn đến nan xá khó phân, thẳng đến khi lưỡi mỏi nhừ, cánh môi sưng lên mới tách nhau ra.
Hô hấp sớm trở nên nặng nề hỗn độn, nhiệt tức phả lên trên mặt nhau, khiến bầu không khí xung quanh đều trở nên ẩm ướt, nóng nực dị thường.
Theo hô hấp dần dần vững vàng, thần chí thanh minh cũng dần dần thu hồi, tựa vào trên người Trữ Chiếu Dịch, Phiền Ngọc Kỳ có thể rõ ràng phát giác động tình của đối phương, hắn không thể tin được bản thân dơ bẩn như vậy lại vẫn có thể gợi lên dục vọng của nam nhân, thân hình bị ôm dính sát lại có thể khiến hắn rõ ràng cảm giác được ngạch vật nóng bỏng để bên chân mình, hé ra khuôn mặt tuấn tú lại đỏ hồng, thân hình cứng ngắc không dám mảy may lộn xộn.
Không phát hiện dị trạng của Phiền Ngọc Kỳ, Trữ Chiếu Dịch thỏa mãn ôm lấy nam nhân, tay hạ xuống y sam từng chút từng chút gảy gảy thứ cương cứng nho nhỏ trước ngực nam nhân, phát giác chính mình mỗi lần gảy một phát thân hình trong lòng liền chấn động một chút, kích động muốn chạy trốn, nhưng hắn cả người đều khảm trong lòng Trữ Chiếu Dịch, sao còn có thể né tránh, chỉ đành cắn răng nhẫn hạ từng đợt khoái cảm tê dại kia, khuôn mặt nhìn nghiêng vì ẩn nhẫn cắn chặt răng mà phá lệ mê người.
Nhưng Trữ Chiếu Dịch biết mình không thể chơi đùa đến phát hỏa, đối phương đã muốn vài ngày chưa có hảo hảo ăn một bữa cơm, này thủy lộ cũng đi được một nửa, chứng bệnh say sóng của nam nhân là tiên thiên (bẩm sinh) , dược vật dùng nhiều cũng không phải tốt lắm, thể lực hắn hữu hạn còn muốn kiên trì lên đến bờ.
Trữ Chiếu Dịch cũng chỉ là muốn giải tỏa nỗi khổ tương tư, hôn hôn sờ sờ đối phương, nhưng cũng không dám lại vượt quá giới hạn. Trêu đùa đối phương hai cái xong liền thu tay lại, im lặng sửa sang lại hảo y khâm của đối phương, nỗ lực dời đi lực chú ý của mình, vừa ngẩng đầu lại bắt gặp ở bên cạnh giường một kiện áo giáp hắc hồng sắc đan xen.
Một vật quen thuộc kia gợi lên ký ức của y khi còn nhỏ, mặc dù qua nhiều năm như vậy, nhưng bảo giáp này vẫn không vì thời gian trôi qua mà phai màu, màu đỏ tươi dữ dội vẫn như trong trí nhớ mình, trước mắt phảng phất như vẫn ánh lên thật sống động hình ảnh yêu vật to lớn kia hung dữ hướng mình bổ nhào tới.
“Ngọc Kỳ, trẫm nghe nói, ngươi khi ra trận chỉ mang phượng linh khôi, cự tuyệt chưa từng mặc bộ hỏa long giáp trẫm đưa cho ngươi, đây là vì sao?” Thân thủ với lấy bảo giáp, ngón tay gảy lân phiến (vảy màu. vảy cá) phiếm hồng quang băng lãnh, mặt trên chẳng những không có chút vết xước nào, ngay cả bụi bặm cũng không mảy may có, mới nguyên y như lúc y mới tặng hắn, bảo dưỡng phi thường tốt, không cần nghĩ cũng biết chủ nhân nó thường xuyên chà lau nó.
“Ách...... Thần......” Phiền Ngọc Kỳ nhất thời vẫn chưa thể từ trong bầu không khí triền miên kia thoát ra, đột nhiên bị hỏi điều này, cũng không nghĩ ra phải trả lời như thế nào.
“Ngọc Kỳ, ngươi cũng biết lai lịch hỏa long giáp này?” Nhẹ vỗ về bảo giáp lân quang lấp lánh, Trữ Chiếu Dịch lâm vào hồi tưởng, nhớ tới khi còn nhỏ, vì bái sư y từng thiếu chút nữa thì chết trong miệng cự mãng Hỏa Long chủ nhân của bộ lân giáp (giáp vảy) này, bất quá cuối cùng vẫn là may mắn y giết được con yêu vật ngàn năm kia, thu được hỏa long giáp cực cường đao thương bất nhập cùng với hỏa long nội đan giúp tăng tiến tu vi cực cao. (chi tiết đọc trong phiên ngoại: Trữ Chiếu Dịch thiên ~)
Hỏa long nội đan vào lúc y mười ba tuổi xuất sư liền ăn vào, dưới sự trợ giúp của sư phó Tiếu Dao hấp thu được kỳ tinh nguyên, tu vi nội lực trăm năm mới đạt được, bởi vậy mới có thể tuổi trẻ võ nghệ rất cao, khống chế được kiếm Sương Hoa Ly cực hàn sư phó ban cho.
Không chỉ hỏa long nội đan kia, hỏa long giáp cũng là kỳ trân bảo vật cực kỳ khó có được, bằng da mềm mại dẻo dai, không thấm nước, chịu được nhiệt, lân giáp so với áo giáp còn muốn bền chắc cứng rắn hơn, đao chém không tổn hại, kiếm đâm không thương, là vật liệu làm áo giáp hiếm có, da hỏa long hữu hạn chỉ có thể chế thành một bộ hỏa long giáp, Trữ Chiếu Dịch vẫn rất quý trọng cất giữ, thẳng đến khi đem tặng cho ái tướng Phiền Ngọc Kỳ.
Hắn là hy vọng hỏa long giáp này có thể bảo hộ được Phiền Ngọc Kỳ chu toàn, cũng không nghĩ rằng Phiền Ngọc Kỳ lại một lần cũng chưa từng khóac lên.
“Thần...... Từng nghe Thập Tam điện hạ nhắc tới, nói hỏa long giáp này là Hoàng Thượng rất lâu về trước vì nhân duyên bái sư đã dùng mệnh đổi lấy, bởi vậy thần vẫn luyến tiếc mặc, lần Nam chinh này, Hoàng Thượng phải ngự giá thân chinh, thần lúc này mới đem hỏa long giáp mang ra, vốn định...... Vốn định......”
“Vốn định cho trẫm sử dụng phải không...... Cho dù trẫm đã có các ngươi bảo hộ, không cần tự tay giết địch, lại vẫn hy vọng cho trẫm phòng thân......?
...... Ngọc Kỳ, chính ngươi trên người có bao nhiêu vết thương ngươi từng đếm qua chưa? Trẫm trên người có mấy vết ngươi đã đếm qua chưa? Ngươi cảm thấy được bộ áo giáp này cho trẫm đương kim Hoàng Thượng được hàng vạn tinh binh bảo hộ dùng thích hợp, hay là cho ngươi, đại tướng quân xông pha tiền tuyến giết địch giữa cơn mưa tiễn thích hợp hơn?”
Nắm lấy cằm nam nhân nâng lên gương mặt cương nghị làm cho hắn yêu thương không thôi, vuốt ve chiếc cằm lún phún râu ria cùng làn môi mỏng bị mình hôn mút đến sưng đỏ, Trữ Chiếu Dịch thật không biết nên làm sao với nam nhân lo nghĩ quá mức vì mình này.
Hắn nói hắn không hy vọng y bị thương, không hy vọng trên người y lưu lại vết sẹo, chẳng lẽ y lại không thường lo lắng cho hắn, chả lẽ y lại hy vọng nhìn thấy trên người hắn vết thương từng đạo từng đạo nhều thêm sao?
Còn hơn cả bản thân, bọn họ tựa hồ luôn không hẹn mà cùng trước một bước lo lắng cho an nguy đối phương......
Trữ Chiếu Dịch tự giễu cười, có lẽ ở trong lòng y, sinh mệnh của nam nhân này sợ là sớm đã trọng yếu hơn cả của chính mình.
Như vậy thật không tốt......
Như vậy quan tâm một người, đối với y đang ở vị trí đế vương mà nói cũng là hủy diệt chính mình, đế vương vốn không thể đối nhân lưu tư tình, chính là biết rõ không nên như thế, y lại không thể khống chế được......
“Hoàng Thượng không thể so với hạ thần, thần ở sa trường vào sinh ra tử đã thành thói quen, Hoàng Thượng là chân long thiên tử, long thể không thể có chút tổn thương, cho nên thần hy vọng, ngài vẫn là...... Ngô!”
Lúc nào cũng quân a thần, Trữ Chiếu Dịch nghe Phiền Ngọc Kỳ một câu xưng thần, một câu gọi y Hoàng Thượng thiên tử, nhận ra trong mắt nam nhân này, cảm tình của bọn họ bất quá vẫn chỉ là quân thần chi lễ.
Trữ Chiếu Dịch nghe lời hắn nói tuy rằng biết rõ không sai nhưng luôn luôn có loại cảm giác bức bối khó hiểu, lời hắn nói luôn thời thời khắc khắc nhắc nhở y, giữa bọn họ vẫn tự nhiên tồn tại khoảng cách, hắn luôn quá mức cẩn trọng khiến y không thể thoải mái buông thả mà yêu hắn, luôn phải đè nén tình tự trong lòng.
Không muốn tái nghe giải thích, y nhăn lại mi vũ tiến tới dùng môi ép trở về lời nói của nam nhân.
Gắn bó như môi với răng, đầu lưỡi giao triền, dai dẳng nửa ngày, một lần nữa lại tách ra.
Nhìn thấy ánh mắt hơi hơi có chút ướt át, khuôn mặt khí sắc hồng nhuận, Trữ Chiếu Dịch bất đắc dĩ thở dài nhỏ giọng nói: “Ngươi cho là trẫm sẽ khiến ngươi bận tâm sao? Sư phó khi còn tuổi trẻ đã đi tuyết vực Mạc Bắc tìm kiếm bảo kiếm, xảo ngộ một con cự mãng tuyết long hàn băng, may mắn thu được tuyết long nội đan cùng tuyết long giáp, hắn sau khi nghe nói Cát Nguyên Vương mưu phản, mấy ngày trước liền phái Thanh Y, Tố Y đưa tới bảo giáp cho trẫm......”
Nói xong, Trữ Chiếu Dịch một tay cởi bỏ y khâm long bào, kéo ra y bào để lộ thứ gì đó bên trong, Phiền Ngọc Kỳ bỗng thấy trước mặt ngân quang lấp lánh, trước mắt một mảnh trắng xoá, đợi sau khi mắt thích ứng với cường quang tập trung nhìn vào, mới chú ý tới, bên trong long bào của Trữ Chiếu Dịch mặc nhất kiện ngân bạch nhuyễn giáp bó sát người.
Hắn hơi hơi sửng sốt, sau đó nâng tay nhẹ chạm vào bảo giáp kia, phát giác tuyết long lân giáp này so với hỏa long lân càng nhẵn mịn hơn, mềm mại ôm sát lấy thân.
Tuyết long lân giáp hoa văn tinh tế, kỹ càng nghiêm cẩn, phòng thủy hỏa, chịu được va chạm, cùng dạng đao thương bất nhập, nhưng có thể điều chỉnh giữ ấm nhiệt độ cơ thể người dùng, so với hỏa long bảo giáp thiếp thân còn có chút vô đối kiêu ngạo hơn. (Editor: 2 ảnh chơi áo đôi pro quá ^o^~/Beta: phu thê mình cũng sắm 1 đôi đi ^v^/ Editor: Ân ~*vờ đỏ mẹt* =]])
“Tuyết long giáp này là sư phó cấp cho sư nương không có võ công dùng đó, hắn cũng nói chỉ là tạm cho trẫm mượn, trẫm kỳ thật đối với mấy thứ này căn bản là không cần, đừng quên...... Công phu của ngươi một nửa vẫn là do trẫm dạy, người khác muốn đến gần tới trước mặt trẫm, cũng phải xem hắn có bản lĩnh hay không!”
Chuyện bị ám sát là y cố ý lâm vào, nếu không phải vì muốn dẫn dụ Cát Nguyên Vương chủ mưu phía sau ra, y cũng không để bị thương, bằng vào tu vi nội lực trăm năm của y, cùng với Sương Hoa kiếm pháp hậu sinh khả úy (trò giỏi hơn thầy), Trảm Lôi Quyết, ai có thể đến gần y?
“Trẫm sở dĩ làm điều thừa tiếp nhận bảo giáp của sư phó, Ngọc Kỳ, ngươi cũng biết —— trẫm đây là vì ai?”
Một bên nhẹ giọng nói, một bên tới gần khuôn mặt dương cương tuấn dật trước mắt này, mắt đôi mắt, mũi đối mũi, thần gian thở ra nhiệt tức phả lên môi nhau......
Phiền Ngọc Kỳ tựa như bị người điểm huyệt, vẫn không nhúc nhích cứng ngắc tại chỗ, ý thức được ý tứ trong lời nói của nam nhân, trên mặt dần dần tái hiện lên đỏ ửng khiến Trữ Chiếu Dịch tâm dương khó nhịn.
“Là..... Vì...... Không muốn thần lo lắng??” Thanh âm khàn khàn ngập ngừng nói ra câu trả lời như nam nhân muốn, nhưng hắn mới vừa nói xong, liền thấy đối phương lộ ra một mạt tươi cười rực rỡ làm cho trái tim hắn như muốn ngừng đập, xua đi vẻ lạnh lùng trước sau như một trên mặt nam nhân.
“Đáp thật hảo......”
Trữ Chiếu Dịch khẽ cười, sau đó nghiêng người lần nữa hôn lên bạc thần bị hắn khẳng cắn càng phát ra trơn bóng mê người kia, nhẹ nhàng liếm, hung hăng mút vào, không đợi y phải khiêu mở khớp hàm, đối phương đã muốn chủ động mở miệng, nghênh đón hoạt lưỡi linh động của y tiến vào......
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất