Chương 29
EDITOR: PARK HOONWOO
BETA: LIÊN
-o0o-
Màn che bị xốc mạnh lên, ánh vào mắt Carlisle là Sesshoumaru. Hắn mặc một thân quần ngủ màu trắng, mái tóc bạc rối tung, yêu văn giữa trán diễm lệ, biểu tình dụ dỗ nhìn y.
"Sao em cũng theo tôi vào thế! Không phãi đã nói chỉ mình tôi vào sao?" Nhìn thấy Sesshoumaru, Carlisle vội vàng đi lên nói.
Người trước mặt không trả lời, hắn thấy Carlisle không chủ động thân cận bèn tự đi đến, một đôi tay thon dài mềm mại không xương trắng nõn, mò đến ngực Carlisle.
Carlisle né theo bản năng, khi nãy chỉ do quá kinh ngạc, giờ nhìn kỹ lại mới thấy yêu quái trước mặt căn bản không phải Sesshoumaru. Cho dù có giống nhua như hai giọt nước, cũng không thể nào bắt chước khí tức thuộc về riêng em ấy được.
Né bàn tay duỗi về phía mình của Sesshoumaru giả, Carlisle nhíu mày, nhìn yêu quái bề ngoài giống Sesshoumaru làm ra mấy động tác chướng mắt, vẫn nên khiến nó biến mất đi.
Vào lúc Carlisle chuẩn bị tiêu diệt, khung cảnh xung quanh bỗng nhiên thay đỗi. Khung cảnh kiều diễm trở nên trống trải, làm gì còn màn che xinh đẹp, bây giờ chỉ có chướng khí và bụi gai khắp nơi.
Yêu quái giả mạo Sesshoumaru tháo nguỵ trang của bản thân xuống, chướng khí chậm rãi tiêu tán. Đầu óc Carlisle cũng tỉnh táo lại, chướng khí này hẳn có thêm cả tác dụng mê hoặc nhân tâm.
Mắt thấy đánh không lại, mà năng lực của mình cũng chẳng xi nhê, yêu quái đành phải mở miệng nói "Dừng tay đi, ta thả ngươi đến khu tiếp theo." Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, đánh không được thì cào, cào không xong thì chạy vẫn luôn là lời răn của nó, khiến nó tồn tại đến tận bây giờ ở Minh giới.
Carlisle hiển nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tặng không thế này, có tin tức về hành trình phía sau hiển nhiên càng tốt hơn.
Trãi qua một phen giải thích, Carlise ngoại trừ tin tức lúc trước còn biết thêm rất nhiều. Mỗi lần qua cửa đều sẽ có một boss lớn giống trong game, có thể vượt qua thì có thể đến ải tiếp theo, sức mạnh hiển nhiên ngày càng cao.
Bởi vì chỉ mới bắt đầu, nên boss lớn là mị yêu yếu nhất, không có bản lĩnh gì đặc biệt, chỉ có thể thông qua nội tâm người khác để mô phỏng ra hình dạng người hắn yêu hoặc hận nhất, sau đó dùng chướng khí vây người đó lại, đây là thứ khiến nó có thể tồn tại lâu đến thế. Đương nhiên, thua khó coi như thế trong tay Carlisle, chỉ có thể nói là do nội tâm y quá mạnh mẽ, còn hiểu Sesshoumaru hơn cả bản thân mình.
Carlisle cuối cùng cũng nghe được tin tức cần thiết như ý nguyện. Giống như những gì y nghĩ, sông Styx nơi đích đến của y, nằm trong khu thiên cuối cùng. Chỗ đó là nơi Inutaishou qua đời không lâu đã đến, tuy là thế, nhưng yêu quái ở minh giới không ai dám chiếm giữ, vì nơi ấy còn ý chỉ của chủ nhân yêu giới và Minh giới Inutaishou!
Cho dù chỉ để lại một chút ý chí cuối cùng, để bảo vệ sông Styx, ai muốn chiếm nó đều phải vượt qua ý chí của ông. Tuy không có yêu quái nào khác, nhưng môt mình Inutaishou cũng đau khổ, cho nên có thể nói khu Thiên là khu đơn giản nhất mà cũng là khu khó nhất.
Nghe thấy như vậy, Carlisle không hề cảm thấy khó khăn, nội tâm y thậm chí còn rất vui vẻ, cảm giác vừa muốn thu thập thêm kiến thức về cường gải và muốn biết phong thái của người nắm lĩnh hai giới là thế nào trộn lẫn vào nhau!
Mà một mặt khác....đó là ba vợ của y nha, ba vợ và con rể gặp mặt trong tình cảnh như thế, nghĩ thôi đã thấy kích thích rồi.
Mị yêu nói hết tất cả, Carlisle cũng không muốn làm khó nó, dù sao mục đích của y chỉ là đi hết Minh giới, vượt qua khảo nghiệm của Inukimi, hạnh phúc bên cạnh Sesshoumaru. Cho nên đối với mấy yêu quái vừa không có địch ý vừa không có tính uy hiếp, y không muốn dây dưa quá lâu.
Carlisle rời khỏi cung điện bước tiếp, trải qua mấy cuộc chạm trán lớn lớn bé bé dọc đường đi, y còn cảm nhận được cơ thể mình có chút thay đổi. Hình như cường tráng hơn một chút, thính lực và cả thị lực cũng tốt hơn, sức mạnh cũng tăng lên. Quan trọng nhất là y cảm nhận được dòng máu chảy trong cơ thể mình.
Nhưng ngau sau đó y đã tự phủ định, cho rằng mình vẫn chưa tỉnh khỏi mớ chướng khí đó phải biết rằng trạng thái cơ thể y, máu của y, đã sớm ngưng từ cái giây phút y thành quỷ hút máu.
Không biết có phải thông báo phát ra hay không, khiến mấy yêu quái nghe được, lộ trình tiếp theo của Carlisle rất gian nan, không phải là yêu quái mạnh quá, mà là nhiều quá! Kiến nhiều cắn chết voi, lấy số lượng bù chất lượng phải nói là kế hiểm nhất, trên người Carlisle bắt đầu xuất hiện vết thương, tuy khỏi rất nhanh, nhưng nó cũng ảnh hướng đến tốc độ của y, khiến y bực hết cả mình!
"Đủ rồi! Tôi chỉ muốn đến Styx, mấy người năm lần bảy lượt cản tôi, tôi cũng đâu ảnh huổng đến ích lợi của mấy người!" Carlisle nhìn xung quanh mà hét lớn, y biết người phía sau đang đứng đâu đó quan sát.
"A, ngại quá. Styx không phải là nơi ngươi muốn đến thì đến." Quả nhiên, Carlisle vừa nói xong, một giọng nữ tính mang đầy chế giễu đã vang lên.
Chỉ thế một đám yêu quái nhìn là biết không đơn giản từ xa bay đến. Đứa mở miệng là một tên mặt trắng bệch, mặc Kimino sang chảnh, tay cầm một cây quạt lụa tinh xảo, nửa che mặt, bên dưới lớp Kimono kia là một vòng eo thon gọn một tay ôm hết, lắc qua lắc lại, rất quyết rũ!
"Tao hồ ly, đừng có vứt mị nhẫm khắp nơi nữa được không!"
Một con yêu quái nhỏ vác cả cây đao to lớn gần đó trợn trắng mắt nói.
"Ta xé miệng mi bây giờ!" Yêu quái bị nói gấp quạt trừng lại.
"Được rồi, đừng cãi nhau." Con ở giữa hiển nhiên là cầm đầu, nó nhăn mày nói, khiến đám yêu quái đang ngo ngoe xung quanh tức khắc yên tĩnh lại.
Carlisle đã quan sát tất cả kể từ khi bọn chúng xuất hiện, bảy con mới đến đó cũng chẳng phải dạng tốt lành gì, đặc biệt là con trung tâm, nó mang đến cho y cảm giác uy hiếp chưa từng có.
"Muốn đến Styx cũng không phải không thể, chỉ cần ngươi thắng ta, ta tự mang ngươi đến đó!" Yêu quái dẫn đầu khoanh tay nói.
"Đại ca?" Mấy yêu quái còn lại hiển nhiên không ngờ đến kết quả này, bèn trăm miệng một lời hỏi.
Đại yêu quái ở trung tâm nâng tay ngăn cản, nhìn Carlsiel chờ đợi câu trả lời của y.
Carlisole biết trận chiến này không thể tránh khỏi, nên gật đầu đồng ý. Yêu quái xung quanh tản ra, chừa ra một lỗ trống chính giữa, Carlisle và đại yêu mỗi người một phương, chờ đối phương xuất chiêu.
Nếu luận kiên nhẫn, đại yêu vẫn kém y khá nhiều, chưa chờ được bao lâu đã moi dao sau lưng ra tốc độ cực nhanh nhào về phía Carlisle!
HẾT CHƯƠNG 29
BETA: LIÊN
-o0o-
Màn che bị xốc mạnh lên, ánh vào mắt Carlisle là Sesshoumaru. Hắn mặc một thân quần ngủ màu trắng, mái tóc bạc rối tung, yêu văn giữa trán diễm lệ, biểu tình dụ dỗ nhìn y.
"Sao em cũng theo tôi vào thế! Không phãi đã nói chỉ mình tôi vào sao?" Nhìn thấy Sesshoumaru, Carlisle vội vàng đi lên nói.
Người trước mặt không trả lời, hắn thấy Carlisle không chủ động thân cận bèn tự đi đến, một đôi tay thon dài mềm mại không xương trắng nõn, mò đến ngực Carlisle.
Carlisle né theo bản năng, khi nãy chỉ do quá kinh ngạc, giờ nhìn kỹ lại mới thấy yêu quái trước mặt căn bản không phải Sesshoumaru. Cho dù có giống nhua như hai giọt nước, cũng không thể nào bắt chước khí tức thuộc về riêng em ấy được.
Né bàn tay duỗi về phía mình của Sesshoumaru giả, Carlisle nhíu mày, nhìn yêu quái bề ngoài giống Sesshoumaru làm ra mấy động tác chướng mắt, vẫn nên khiến nó biến mất đi.
Vào lúc Carlisle chuẩn bị tiêu diệt, khung cảnh xung quanh bỗng nhiên thay đỗi. Khung cảnh kiều diễm trở nên trống trải, làm gì còn màn che xinh đẹp, bây giờ chỉ có chướng khí và bụi gai khắp nơi.
Yêu quái giả mạo Sesshoumaru tháo nguỵ trang của bản thân xuống, chướng khí chậm rãi tiêu tán. Đầu óc Carlisle cũng tỉnh táo lại, chướng khí này hẳn có thêm cả tác dụng mê hoặc nhân tâm.
Mắt thấy đánh không lại, mà năng lực của mình cũng chẳng xi nhê, yêu quái đành phải mở miệng nói "Dừng tay đi, ta thả ngươi đến khu tiếp theo." Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, đánh không được thì cào, cào không xong thì chạy vẫn luôn là lời răn của nó, khiến nó tồn tại đến tận bây giờ ở Minh giới.
Carlisle hiển nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tặng không thế này, có tin tức về hành trình phía sau hiển nhiên càng tốt hơn.
Trãi qua một phen giải thích, Carlise ngoại trừ tin tức lúc trước còn biết thêm rất nhiều. Mỗi lần qua cửa đều sẽ có một boss lớn giống trong game, có thể vượt qua thì có thể đến ải tiếp theo, sức mạnh hiển nhiên ngày càng cao.
Bởi vì chỉ mới bắt đầu, nên boss lớn là mị yêu yếu nhất, không có bản lĩnh gì đặc biệt, chỉ có thể thông qua nội tâm người khác để mô phỏng ra hình dạng người hắn yêu hoặc hận nhất, sau đó dùng chướng khí vây người đó lại, đây là thứ khiến nó có thể tồn tại lâu đến thế. Đương nhiên, thua khó coi như thế trong tay Carlisle, chỉ có thể nói là do nội tâm y quá mạnh mẽ, còn hiểu Sesshoumaru hơn cả bản thân mình.
Carlisle cuối cùng cũng nghe được tin tức cần thiết như ý nguyện. Giống như những gì y nghĩ, sông Styx nơi đích đến của y, nằm trong khu thiên cuối cùng. Chỗ đó là nơi Inutaishou qua đời không lâu đã đến, tuy là thế, nhưng yêu quái ở minh giới không ai dám chiếm giữ, vì nơi ấy còn ý chỉ của chủ nhân yêu giới và Minh giới Inutaishou!
Cho dù chỉ để lại một chút ý chí cuối cùng, để bảo vệ sông Styx, ai muốn chiếm nó đều phải vượt qua ý chí của ông. Tuy không có yêu quái nào khác, nhưng môt mình Inutaishou cũng đau khổ, cho nên có thể nói khu Thiên là khu đơn giản nhất mà cũng là khu khó nhất.
Nghe thấy như vậy, Carlisle không hề cảm thấy khó khăn, nội tâm y thậm chí còn rất vui vẻ, cảm giác vừa muốn thu thập thêm kiến thức về cường gải và muốn biết phong thái của người nắm lĩnh hai giới là thế nào trộn lẫn vào nhau!
Mà một mặt khác....đó là ba vợ của y nha, ba vợ và con rể gặp mặt trong tình cảnh như thế, nghĩ thôi đã thấy kích thích rồi.
Mị yêu nói hết tất cả, Carlisle cũng không muốn làm khó nó, dù sao mục đích của y chỉ là đi hết Minh giới, vượt qua khảo nghiệm của Inukimi, hạnh phúc bên cạnh Sesshoumaru. Cho nên đối với mấy yêu quái vừa không có địch ý vừa không có tính uy hiếp, y không muốn dây dưa quá lâu.
Carlisle rời khỏi cung điện bước tiếp, trải qua mấy cuộc chạm trán lớn lớn bé bé dọc đường đi, y còn cảm nhận được cơ thể mình có chút thay đổi. Hình như cường tráng hơn một chút, thính lực và cả thị lực cũng tốt hơn, sức mạnh cũng tăng lên. Quan trọng nhất là y cảm nhận được dòng máu chảy trong cơ thể mình.
Nhưng ngau sau đó y đã tự phủ định, cho rằng mình vẫn chưa tỉnh khỏi mớ chướng khí đó phải biết rằng trạng thái cơ thể y, máu của y, đã sớm ngưng từ cái giây phút y thành quỷ hút máu.
Không biết có phải thông báo phát ra hay không, khiến mấy yêu quái nghe được, lộ trình tiếp theo của Carlisle rất gian nan, không phải là yêu quái mạnh quá, mà là nhiều quá! Kiến nhiều cắn chết voi, lấy số lượng bù chất lượng phải nói là kế hiểm nhất, trên người Carlisle bắt đầu xuất hiện vết thương, tuy khỏi rất nhanh, nhưng nó cũng ảnh hướng đến tốc độ của y, khiến y bực hết cả mình!
"Đủ rồi! Tôi chỉ muốn đến Styx, mấy người năm lần bảy lượt cản tôi, tôi cũng đâu ảnh huổng đến ích lợi của mấy người!" Carlisle nhìn xung quanh mà hét lớn, y biết người phía sau đang đứng đâu đó quan sát.
"A, ngại quá. Styx không phải là nơi ngươi muốn đến thì đến." Quả nhiên, Carlisle vừa nói xong, một giọng nữ tính mang đầy chế giễu đã vang lên.
Chỉ thế một đám yêu quái nhìn là biết không đơn giản từ xa bay đến. Đứa mở miệng là một tên mặt trắng bệch, mặc Kimino sang chảnh, tay cầm một cây quạt lụa tinh xảo, nửa che mặt, bên dưới lớp Kimono kia là một vòng eo thon gọn một tay ôm hết, lắc qua lắc lại, rất quyết rũ!
"Tao hồ ly, đừng có vứt mị nhẫm khắp nơi nữa được không!"
Một con yêu quái nhỏ vác cả cây đao to lớn gần đó trợn trắng mắt nói.
"Ta xé miệng mi bây giờ!" Yêu quái bị nói gấp quạt trừng lại.
"Được rồi, đừng cãi nhau." Con ở giữa hiển nhiên là cầm đầu, nó nhăn mày nói, khiến đám yêu quái đang ngo ngoe xung quanh tức khắc yên tĩnh lại.
Carlisle đã quan sát tất cả kể từ khi bọn chúng xuất hiện, bảy con mới đến đó cũng chẳng phải dạng tốt lành gì, đặc biệt là con trung tâm, nó mang đến cho y cảm giác uy hiếp chưa từng có.
"Muốn đến Styx cũng không phải không thể, chỉ cần ngươi thắng ta, ta tự mang ngươi đến đó!" Yêu quái dẫn đầu khoanh tay nói.
"Đại ca?" Mấy yêu quái còn lại hiển nhiên không ngờ đến kết quả này, bèn trăm miệng một lời hỏi.
Đại yêu quái ở trung tâm nâng tay ngăn cản, nhìn Carlsiel chờ đợi câu trả lời của y.
Carlisole biết trận chiến này không thể tránh khỏi, nên gật đầu đồng ý. Yêu quái xung quanh tản ra, chừa ra một lỗ trống chính giữa, Carlisle và đại yêu mỗi người một phương, chờ đối phương xuất chiêu.
Nếu luận kiên nhẫn, đại yêu vẫn kém y khá nhiều, chưa chờ được bao lâu đã moi dao sau lưng ra tốc độ cực nhanh nhào về phía Carlisle!
HẾT CHƯƠNG 29
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất