Chương 9
EDITOR: PARK HOONWOO
BETA: EMMA
-o0o-
Esme nhớ rằng mình đã chết, con trai qua đời khiến cô chẳng dám can đảm sống tiếp, nhưng mà hình như trước khi chết cô thấy được vị bác sĩ khí chất độc đáo, ôn tồn lễ độ mà khi còn nhỏ cô đã từng gặp kia.
Nhưng ngay sau đó cô đã vứt bỏ cái ý niệm này ra khỏi đầu, tuổi vị bác sĩ kia bây giờ hẳn cũng không nhỏ đi, không còn khả năng là người đàn ông mình xem là tiêu chuẩn chọn chồng được nữa.
Cô bị cái nóng rát từ sau bên trong cơ thể tra tấn, cái loại cảm giác như xuống địa ngục đi dạo vài vòng vậy. Chốc sau, đau đớn giảm bớt, hay là cô đã chết lặng với cơn đau này rồi nhỉ. Cô mơ màng mở mắt ra, bên cạnh giường là đôi mắt trấn an đang nhìn chằm chằm cô, đoạn ký xưa cũ đột nhiên hiện lên trong đầu, khoảng thời gian tuyệt vời nhất, một người đàn ông ôn nhu vô cùng, nhưng ngay sau đó cô lại mất đi ý thức lần nữa.
Lần nữa tỉnh lại, người bên cạnh cô lần này là một cậu con trai tóc tai quái dị, tay cô bị cậu ta nắm, nhiệt độ lạnh băng thoải mái vô cùng, thì đã đây là cảm giác sau khi chết ư.
Edward nhìn người mới này, không cẩn thận nghe suy nghĩ của cô, thật sự kiểu tóc của cậu rất lập dị sao? Edward sờ sờ đầu, không đến mức thế đâu, đẹp trai ngời ngời thế này mà. Chưa kịp rối rắm xong vấn đề kiểu tóc đã nghe thấy cô cho rằng mình đã chết, cậu nghĩ mình hẳn nên giới thiệu trước một chút, dù sao nơi này cũng chẳng phải thiên đường gì, nơi này là Ashland nha!
"Có lẽ cô sẽ cảm thấy kỳ quặc, nhưng mong cô có thể nghiêm túc nghe những gì tôi nói sau đây. Tôi là ma cà rồng, Carlisle đã cứu cô, hiện tại chúng ta là người nhà." Edward đi thẳng vào vấn đề, giới thiệu thân phận của mình, cũng như thừa nhận thân phận người nhà của cô.
Esme mơ hồ nhìn chàng trai đang nói chuyện, hả? Ma cà rồng, mấy thứ truyện cổ tích này một chút cũng chẳng đáng sợ, mình đâu còn là mấy cô bé nhỏ xíu ng6ay thơ nữa. Carlisle là ai thế, cái tên này hình như hơi quen quen.
"Này cũng chẳng phải truyện cổ tích đáng sợ gì, tôi thật sự là ma cà rồng, Carlisle là, ừm, là người biến đổi tôi, cũng giống ba tôi vậy, đương nhiên, ngài ấy hiện tại cũng là người biến đổi của cô." Edward tuy cảm thấy nghe trộm suy nghĩ của người khác là không tốt, nhưng ai bảo vị người nhà mới này cứ suy nghĩ lung tung xà ben lên làm chi, muốn bắt sóng với cô cũng chỉ còn cách này mà thôi.
Esme bất an siết chặt tay, dùng tay trái nhéo tay phải mình thật mạnh để xem xem mình có nằm mơ hay không. Tay chỉ dùng chút sức, nhưng tay phải lại "rắc" một tiếng, ba ngón tay cô gãy mất. Cô ngẩn người, đau đớn cỏn con này so với khi nãy không đáng nhắc đến, nhưng Esme vẫn bị doạ, sức mình khi nào lớn thế?
"Ặc, cô không cần gấp gáp, sức lực của ma cà rồng lớn hơn người bình thường nhiều lắm, cô bây giờ nên học khống chế cái đã, bằng không sẽ tự hại bản thân dấy." Edward nhìn Esme sau khi bị thương bèn sốt ruột nói.
Nhìn vết thương trên ngón tay Esme dần lành lại, Edward sau khi suy nghĩ một chút thì quyết định bình ổn lại cảm xúc của mình, dù sao đột nhiên mình bị biến thành ma cà rồng cũng rất khó tiếp thu mà, mình ngày xưa cũng phản ứng giống như thế thôi.
"Tâm tình của cô hiện tại tôi hiểu, tôi bị Carlisle chuyển đổi năm 1918, tôi vẫn luôn muốn ra chiến trường, nhưng không kịp đợi đến khi ấy, dịch cúm Tây Ban Nha đã phá huỷ tất cả. Đầu tiên là ba tôi chết vì căn bệnh này, sau đó, ngay cả mẹ tôi cũng trốn không thoát nó. Ngay lúc mẹ tôi hấp hối, bà đã van xin Carlisle cứu tôi, cũng không biết vì sao bà lại có thể nhìn thấy năng lực cứu chữa của Carlisle." Edward đầu tiên kể quá khứ của mình với ai đó ngoài Carlisle, hẳn là do Esme quá ôn nhu đi, làm cậu có cảm giác muốn bộc lộ hết tất cả. Dù sao hiện tại được Carlisle chăm sóc, nhưng cậu vẫn có vài chuyện không mở miệng với y được.
Esme nghe Edward nói, sau đó nhớ đến con trai mất sớm của mình, đau buồn đột nhiên bủa vây lấy cô. Nếu nó còn sống, chờ đến khi nó lớn hẳn cũng rất đẹp trai và cường tráng đấy.
"Tôi nghĩ mình nên xin lỗi, nhưng lúc ấy nếu tôi không biến đổi cô, cô sẽ chết, tôi không muốn đứa nhỏ hoạt bát năm xưa biến mất, cho nên mới tự tiện cắn cô, hy vọng cô tha thứ!" Giọng nói của Carlisle đi từ ngoài cửa vào tràn ngập sự áy náy, theo sau là Sesshoumaru mặt mày chẳng có biểu cảm gì.
Esme nhìn về hướng phát ra âm thanh, đó là một người đàn ông ứu tú, thanh âm nhu hòa trần đầy từ tính, mà thứ cô ấn tượng nhất chính là đôi mắt ôn nhu kia. Thì ra người mình thấy người khi hôn mê là y. Không thể phủ nhận sự thật Esme sinh ra chút hảo cảm với y.
"Còn nhớ rõ tôi là ai sao, lâu rồi không gặp, cô bé nhỏ đã lớn thành thế này." Carlisle muốn tìm đề tài nào đó nhẹ nhàng hơn, muốn kêu gọi ký ức của cô để cô bớt bài xích với thân phận mới của mình chút.
"Hiển nhiên là nhớ rõ." Esme nhìn chằm chằm Carlisle, người đàn ông trước mặt này vẫn bộ dáng lịch lãm trước đây. Từ lần đầu tiên gặp mặt, Carlisle đã lưu lại một hình bóng trong lòng Esme, chậm rãi lớn dần theo thời gian. Ngay cả đối tượng kết hôn cũng là dựa trên hình ảnh Carlisle, tuy rằng cô gửi gắm bản thân mình cho sai người, nhưng cũng trong cái rủi có cái may. Sau bao thời gian, cô lại gặp lại người đàn ông vẫn luôn chiếm một vị trí nào đó trong lòng mình lần nữa.
HẾT CHƯƠNG 9
BETA: EMMA
-o0o-
Esme nhớ rằng mình đã chết, con trai qua đời khiến cô chẳng dám can đảm sống tiếp, nhưng mà hình như trước khi chết cô thấy được vị bác sĩ khí chất độc đáo, ôn tồn lễ độ mà khi còn nhỏ cô đã từng gặp kia.
Nhưng ngay sau đó cô đã vứt bỏ cái ý niệm này ra khỏi đầu, tuổi vị bác sĩ kia bây giờ hẳn cũng không nhỏ đi, không còn khả năng là người đàn ông mình xem là tiêu chuẩn chọn chồng được nữa.
Cô bị cái nóng rát từ sau bên trong cơ thể tra tấn, cái loại cảm giác như xuống địa ngục đi dạo vài vòng vậy. Chốc sau, đau đớn giảm bớt, hay là cô đã chết lặng với cơn đau này rồi nhỉ. Cô mơ màng mở mắt ra, bên cạnh giường là đôi mắt trấn an đang nhìn chằm chằm cô, đoạn ký xưa cũ đột nhiên hiện lên trong đầu, khoảng thời gian tuyệt vời nhất, một người đàn ông ôn nhu vô cùng, nhưng ngay sau đó cô lại mất đi ý thức lần nữa.
Lần nữa tỉnh lại, người bên cạnh cô lần này là một cậu con trai tóc tai quái dị, tay cô bị cậu ta nắm, nhiệt độ lạnh băng thoải mái vô cùng, thì đã đây là cảm giác sau khi chết ư.
Edward nhìn người mới này, không cẩn thận nghe suy nghĩ của cô, thật sự kiểu tóc của cậu rất lập dị sao? Edward sờ sờ đầu, không đến mức thế đâu, đẹp trai ngời ngời thế này mà. Chưa kịp rối rắm xong vấn đề kiểu tóc đã nghe thấy cô cho rằng mình đã chết, cậu nghĩ mình hẳn nên giới thiệu trước một chút, dù sao nơi này cũng chẳng phải thiên đường gì, nơi này là Ashland nha!
"Có lẽ cô sẽ cảm thấy kỳ quặc, nhưng mong cô có thể nghiêm túc nghe những gì tôi nói sau đây. Tôi là ma cà rồng, Carlisle đã cứu cô, hiện tại chúng ta là người nhà." Edward đi thẳng vào vấn đề, giới thiệu thân phận của mình, cũng như thừa nhận thân phận người nhà của cô.
Esme mơ hồ nhìn chàng trai đang nói chuyện, hả? Ma cà rồng, mấy thứ truyện cổ tích này một chút cũng chẳng đáng sợ, mình đâu còn là mấy cô bé nhỏ xíu ng6ay thơ nữa. Carlisle là ai thế, cái tên này hình như hơi quen quen.
"Này cũng chẳng phải truyện cổ tích đáng sợ gì, tôi thật sự là ma cà rồng, Carlisle là, ừm, là người biến đổi tôi, cũng giống ba tôi vậy, đương nhiên, ngài ấy hiện tại cũng là người biến đổi của cô." Edward tuy cảm thấy nghe trộm suy nghĩ của người khác là không tốt, nhưng ai bảo vị người nhà mới này cứ suy nghĩ lung tung xà ben lên làm chi, muốn bắt sóng với cô cũng chỉ còn cách này mà thôi.
Esme bất an siết chặt tay, dùng tay trái nhéo tay phải mình thật mạnh để xem xem mình có nằm mơ hay không. Tay chỉ dùng chút sức, nhưng tay phải lại "rắc" một tiếng, ba ngón tay cô gãy mất. Cô ngẩn người, đau đớn cỏn con này so với khi nãy không đáng nhắc đến, nhưng Esme vẫn bị doạ, sức mình khi nào lớn thế?
"Ặc, cô không cần gấp gáp, sức lực của ma cà rồng lớn hơn người bình thường nhiều lắm, cô bây giờ nên học khống chế cái đã, bằng không sẽ tự hại bản thân dấy." Edward nhìn Esme sau khi bị thương bèn sốt ruột nói.
Nhìn vết thương trên ngón tay Esme dần lành lại, Edward sau khi suy nghĩ một chút thì quyết định bình ổn lại cảm xúc của mình, dù sao đột nhiên mình bị biến thành ma cà rồng cũng rất khó tiếp thu mà, mình ngày xưa cũng phản ứng giống như thế thôi.
"Tâm tình của cô hiện tại tôi hiểu, tôi bị Carlisle chuyển đổi năm 1918, tôi vẫn luôn muốn ra chiến trường, nhưng không kịp đợi đến khi ấy, dịch cúm Tây Ban Nha đã phá huỷ tất cả. Đầu tiên là ba tôi chết vì căn bệnh này, sau đó, ngay cả mẹ tôi cũng trốn không thoát nó. Ngay lúc mẹ tôi hấp hối, bà đã van xin Carlisle cứu tôi, cũng không biết vì sao bà lại có thể nhìn thấy năng lực cứu chữa của Carlisle." Edward đầu tiên kể quá khứ của mình với ai đó ngoài Carlisle, hẳn là do Esme quá ôn nhu đi, làm cậu có cảm giác muốn bộc lộ hết tất cả. Dù sao hiện tại được Carlisle chăm sóc, nhưng cậu vẫn có vài chuyện không mở miệng với y được.
Esme nghe Edward nói, sau đó nhớ đến con trai mất sớm của mình, đau buồn đột nhiên bủa vây lấy cô. Nếu nó còn sống, chờ đến khi nó lớn hẳn cũng rất đẹp trai và cường tráng đấy.
"Tôi nghĩ mình nên xin lỗi, nhưng lúc ấy nếu tôi không biến đổi cô, cô sẽ chết, tôi không muốn đứa nhỏ hoạt bát năm xưa biến mất, cho nên mới tự tiện cắn cô, hy vọng cô tha thứ!" Giọng nói của Carlisle đi từ ngoài cửa vào tràn ngập sự áy náy, theo sau là Sesshoumaru mặt mày chẳng có biểu cảm gì.
Esme nhìn về hướng phát ra âm thanh, đó là một người đàn ông ứu tú, thanh âm nhu hòa trần đầy từ tính, mà thứ cô ấn tượng nhất chính là đôi mắt ôn nhu kia. Thì ra người mình thấy người khi hôn mê là y. Không thể phủ nhận sự thật Esme sinh ra chút hảo cảm với y.
"Còn nhớ rõ tôi là ai sao, lâu rồi không gặp, cô bé nhỏ đã lớn thành thế này." Carlisle muốn tìm đề tài nào đó nhẹ nhàng hơn, muốn kêu gọi ký ức của cô để cô bớt bài xích với thân phận mới của mình chút.
"Hiển nhiên là nhớ rõ." Esme nhìn chằm chằm Carlisle, người đàn ông trước mặt này vẫn bộ dáng lịch lãm trước đây. Từ lần đầu tiên gặp mặt, Carlisle đã lưu lại một hình bóng trong lòng Esme, chậm rãi lớn dần theo thời gian. Ngay cả đối tượng kết hôn cũng là dựa trên hình ảnh Carlisle, tuy rằng cô gửi gắm bản thân mình cho sai người, nhưng cũng trong cái rủi có cái may. Sau bao thời gian, cô lại gặp lại người đàn ông vẫn luôn chiếm một vị trí nào đó trong lòng mình lần nữa.
HẾT CHƯƠNG 9
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất