Chương 4: Định mệnh sao có thể chuẩn xác một cách vô lý nhưng đầy thuyết phục như thế chứ!!!
Tiết toán đầu tiên, cả lớp rạp ra bàn như ngả rạ.
Thầy dạy toán bất lực với đám ngu lâu khó đào tạo này, “Tôi ở trên nói ra rả ra rả mà các cô các cậu ở dưới không nghe câu gì, đến lúc trong đầu rỗng tuếch thì lại trách thầy trách cô nhớ.”
Học sinh dưới lớp bật cười rinh rích.
“Hay lắm đấy mà cười. Cái gì cũng không biết mà dám mở miệng ra cười! Im lặng hết cho tôi.” Thầy toán nói, “Hạ Hà, dậy mau, lên bảng giải câu này.”
Bị Hứa Đa huých cùi chỏ, Hạ Hà, người vẫn nằm gục ra bàn suốt từ lúc chuông reo đến giờ chậm rãi đứng lên.
Trên bảng là một bài số học.
Hạ Hà đứng trước bảng đen, tự tin phóng khoáng múa ra hai chữ “Bài giải”.
Sau đó, hắn tỉnh bơ quay sang hỏi thầy giáo, “Đoạn sau em chịu rồi, thầy cho em một điểm được không ạ?”
Lại một trận cười ầm ĩ vang lên.
“Dễ thế mà cũng không biết làm, có thấy xấu hổ không?” Thầy nhìn về phía Hứa Đa đang ngoác mồm cười to nhất.
Tôi có một linh cảm xấu.
Quả nhiên, ánh mắt của thầy lướt qua Hứa Đa, vèo phát bay thẳng đến chỗ tôi ở góc trong cùng.
“Bạn mới, em đó, lên bảng giải bài này.”
Tôi bước lên bảng dưới cái nhìn như khoan lỗ của Hạ Hà, gần như là cầm phấn viết luôn mà không cần suy nghĩ. Tôi không viết “bài giải” nữa mà dùng luôn của Hạ Hà.
Dưới lớp lặng phắc như tờ.
Giải xong, Hạ Hà nhìn chằm chằm tôi với ánh mắt rất ngạc nhiên.
Đề dễ thế này mà không biết làm, tôi cũng rất ngạc nhiên đấy.
Thầy toán nhìn tôi bằng ánh mắt hiền từ.
“Em tên gì?”
“Đoàn Tinh Ngôn ạ.”
Thầy nói, “Cả lớp nhìn lên đây, các bước giải bài này cực kỳ chuẩn, có thể được điểm cao nhất. Cả lớp tham khảo bạn Ngôn nhé.”
“Vâng vâng vâng.” “Gút chóp.” “Quá tuyệt vời luôn.” Các bạn vô hồn hò reo.
———–
Buổi chiều có tiết thể dục, do lớp có khá nhiều bạn chuyên về thể dục thể thao nên toàn bộ lớp 10 đều được sử dụng phòng thay đồ.
Trịnh Dục đã nói cho tôi biết trước vị trí của phòng thay đồ, tôi cầm theo bộ thể thao đến thay.
Bước đến cửa, tôi nghe thấy Hứa Đa nói bên trong, “Cái lùm mé, sao Đoàn Tinh Ngôn có thể giải được bài khó thế nhở?”
Tôi: … Đó không phải là một câu hỏi cơ bản đến không thể cơ bản hơn được à?
Người khác lên tiếng, “Mày quản được người ta à.”
Là thanh âm của Hạ Hà.
Hứa Đa: “Tao tò mò thôi mà, nếu cậu ta là thánh học thì sao lại bị phân vào lớp bọn mình nhỉ?”
Trịnh Dục đáp, “Chắc trúng tủ bài kia.”
Hứa Đa: “Mày nói chuẩn đấy, nhìn cậu ta cũng không giống hội giáo sư lắm, sách giáo khoa sạch bóng, còn bọc bìa nữa, bệnh hình thức.”
Bọc bìa sách mà là bệnh hình thức, logic gì ảo ma vậy?
Tôi đẩy cửa bước vào.
Hạ Hà điềm nhiên như không liếc tôi, Trịnh Dục ngượng ngùng gật đầu với tôi.
Hứa Đa cười khan hai tiếng, “Ông cũng đến thay quần áo à ha ha.”
Tôi gật đầu, đứng trước một dãy tủ, bắt đầu cởi đồng phục học sinh.
Hạ Hà thúc giục, “Thay xong chưa? Lượn thôi.”
Kế đó tôi nghe thấy tiếng đóng cửa.
Tiết thể dục lớp được chia thành hai nhóm là nhóm bóng rổ và nhóm bóng chuyền. Tôi được phân vào nhóm bóng rổ.
Tôi không thích chơi bóng rổ cho lắm.
Con trai vận động chẳng khác gì những chiếc bánh bao vừa mới ra khỏi lò, tỏa ra đủ loại mùi vị. Một đám đực rựa tranh nhau một quả bóng chắc chắn sẽ không tránh khỏi tiếp xúc thân thể, điều này khiến tôi cảm thấy không thoải mái.
Vậy nên tôi chỉ cưỡi ngựa xem hoa giả vờ lắc lư vài cái.
Những cậu trai còn lại thì rất nghiêm túc và rất nhiệt tình với môn thể thao này, tập trung toàn bộ sự chú ý vào quả bóng trên sân.
Hứa Đa bỗng nhiên hét to, “Ây Ngôn, bắt lấy!”
Tôi ngơ ngác quay đầu, vừa định giơ tay đỡ, Hạ Hà đã xoay mình cướp bóng trước mặt tôi, thực hiện động tác ba bước ném rổ tiêu chuẩn, bóng vào rổ.
Hạ Hà ngoảnh lại liếc tôi.
Nhìn cái gì mà gì? Khịa à?
Đám con trai đội bên tươi cười giòn giã chạy ra đập tay với Hạ Hà.
Hứa Đa vỗ đùi, “Ai nha Ngôn, sao ông lại ngớ ra thế?”
Lòng tự trọng của tôi rục rịch rồi, tôi phải nghiêm túc lại thôi.
Sau đó tôi bắt đầu nhắm vào Hạ Hà, hắn bị tôi đuổi ráo riết nên không thể ghi bàn thường xuyên như trước được nữa. Mặt hắn lộ ra vẻ bất lực, còn lòng tôi thì bừng lên một trận đã quá pepsi ơi.
Hắn không thích tôi, tôi càng làm cho hắn khó chịu.
Hạ Hà là chủ lực của đội kia, bị kèm chặt thế này thành ra tạo cơ hội cho Trịnh Dục bên tôi liên tục ghi bàn, tỷ số dần được kéo ra.
Hứa Đa vỗ vai tôi, “Làm tốt lắm!”
Đồng đội của Hạ Hà tìm được cơ hội để chuyền bóng cho hắn, song đã bị tôi theo dõi sát sao.
Hắn làm một động tác giả, nhưng thực chất là lùi lại và ném bóng cho một người khác.
Có điều lúc lùi trọng tâm hắn không vững, loạng choạng lùi về sau. Tôi lập tức dừng bước chân, song cơ thể vẫn duy trì quán tính ngả về trước và ngã về phía Hạ Hà.
Tôi nghe thấy tiếng kêu cảm thán của các bạn xung quanh.
Thật may là có Hạ Hà làm đệm lót nên mặt tôi không bị hôn đất.
Cơ mà hình như có gì đó sai sai…
Đều là con trai, rất nhanh tôi đã nhận ra mặt mình đang úp vào chỗ nào.
Đó là một bộ phận rất yếu ớt và nhạy cảm, Hạ Hà sẽ không bị sao chứ… Chỗ đó của hắn không tỏa ra mùi gì kỳ lạ, có thể đoán được bình thường rất thích sạch sẽ…
WTF tôi điên cmnr, tôi đang nghĩ cái vẹo gì thế?
Tôi chống hai tay xuống đất tính ngồi dậy, đám con trai thấy thế vội vàng chạy đến ba chân bốn cẳng nâng tôi lên.
Còn mấy người qua đỡ Hạ Hạ dậy.
Trịnh Dục hỏi tôi, “Không sao chứ?”
Tôi, “Không sao.” Chỉ là đầu gối của tôi hơi đau, lòng bàn tay cũng bị trầy xước. Cái tôi lo lắng hơn là “đôi pin” của Hạ Hà kìa, nếu hỏng tôi cũng không bồi thường nổi đâu.
Hạ Hà đã được đỡ ngồi dậy, mặt mũi ửng hồng bất thường.
Đám con trai xung quanh thấy chúng tôi không sao thì bắt đầu cười ầm lên, “Hahahahaha, chúng mày thấy không, thằng Ngôn úp mặt vào dái thằng Hà!”
Còn có thằng cha hỏi tôi, “To không cu?” “Mùi gì thế?”
Đám này vô vị thật đấy.
Nếu tò mò thế thì tự qua úp mặt vào là biết ngay thôi.
Giáo viên thể dục đến xử lý, cho tôi và Hạ Hà nghỉ ngơi, còn những người khác tiếp tục đánh bóng.
Tôi chậm rãi đi tới, ngồi xuống cạnh Hạ Hà, “Cậu không sao chứ?”
Hạ Hà né tránh ánh mắt tôi, “Không sao, ông thì sao?”
“Tôi cũng không sao,” Tôi đáp, “Xin lỗi nhé.”
Hạ Hà nói, “Xin lỗi gì chứ, là tôi liên lụy ông mà.”
Tuy hắn nói thế nhưng tôi vẫn cảm thấy có lỗi, nếu không phải tôi đột nhiên nhiệt huyết dâng trào thì hắn cũng sẽ không bị ngã như thế.
Bầu không khí đột nhiên trở nên gượng gạo.
Thật may thầy thể dục đến đúng lúc, hỏi chúng tôi có cần đến phòng y tế không.
Hạ Hà nói, “Có ạ, tay bạn Ngôn bị xước.”
Tâm trạng tôi thoáng phức tạp, không ngờ hắn lại nhìn thấy, chứng tỏ là người khá tinh tế.
Tôi và Hạ Hà im lặng đi đến phòng y tế, cô y tế bôi thuốc vào tay tôi và xịt thuốc vào cùi chỏ Hạ Hà.
Bước ra khỏi cửa phòng y tế, tôi ngập ngừng hỏi Hạ Hà, “Cậu… chỗ đó ổn chứ?”
Hạ Hà sửng sốt, khuôn mặt màu lúa mạch đỏ lên với tốc độ bàn thờ, nói nhanh, “Không sao.”
Rồi lập tức quay người đi mà chẳng nhìn tôi lấy một cái.
Không ngờ hắn còn biết xấu hổ.
Nhưng mà cái này đúng là xấu hổ thật.
————
Buổi tối Hạ Hà không qua phòng khác, mà dựa vào đầu giường cắm mặt nghịch di động.
Tôi đánh răng rửa mặt xong chuẩn bị lên giường ngủ, bỗng nghe thấy Hạ Hà bảo, “Ê Đoàn Tinh Ngôn, add wechat đi.”
Tôi hơi bất ngờ. Không phải hắn không thích tôi à, sao lại chủ động bảo add wechat?
Hạ Hà bổ sung thêm câu, “Lớp trưởng bảo tôi add ông vào group lớp.”
“À.” Tôi lấy di động quét QR wechat của hắn.
Tên WeChat của Hạ Hà chỉ độc một chữ “Hà”, ảnh đại diện là hình một chú chó Alaska, chắc là nhà hắn nuôi.
Tôi thuận tay lướt qua vòng bạn bè của hắn, phát hiện Hạ Hà đã đăng status một phút trước –【 Anh em trai thẳng chọc trời 】
Tên này bị thần kinh giật linh tinh à, chuyện này cũng đăng lên wechat làm vẹo gì. Như kiểu có mình mi là trai thẳng, còn người khác thì đếu phải ấy.
Wechat báo có tin nhắn mới, Chu Lam Lam gửi cho tôi một đường link.
【Chấn động địa cầu, văng qua lục địa! Học sinh chuyển trường đè XH xuống đất hôn!】
Học sinh chuyển trường là tôi, XH chắc là Hạ Hà?
(XH viết tắt của Xia He – pinyin của Hạ Hà nha các ông)
Vốn lúc đầu tôi không cảm thấy gì, song giờ bị cái tít nói như kia khiến cảm giác xấu hổ bỗng chốc choáng ngợp đầu óc tôi.
Bài đăng có nội dung như này:【Tiết thể dục chiều nay của mị, vì bảo vệ riêng tư nên mị sẽ không nói tên lớp đâu, nói chung là một trong mấy lớp học thể dục chiều thứ năm đó. Đúng lúc mị lên cơn vã nên chạy đến lớp 10 để ngắm cho đỡ vã.
Vốn dĩ XH và Cá hấp cũng đủ cho người ta phê hơn hất cùn rồi, ấy nhưng không ngờ học sinh mới chuyển đến lại đỉnh của chóp đến thế! Lạnh lùng cấm dục, da trắng đến phát sáng… Khí chất ôi thôi the best! Cái lùm mía sao con gái lớp 10 hên thế không biết, gato vailoz!】
… Tôi phát hiện con gái có xu hướng thích phóng đại khi ở trên mạng.
Lầu 2:【Ok ok đừng lái nữa cua vào trọng tâm đê thớt ơi】
Lầu 3:【Học sinh chuyển trường nào thế? Có phải cũng học nghệ thuật không? Lập team đi khảo sát sau giờ học ngày mai nào chị em ơiiiii】
Chủ thớt:【Muốn biết thông tin học sinh chuyển trường vui lòng đi thẳng ra cửa quẹo trái, cảm ơn. Bớt xàm ngôn đi, dzô chủ đề chính này chị em. Con trai lớp 10 chia thành 2 nhóm đấu nhau, XH và học sinh chuyển trường ở hai đội hai chiến tuyến. Vốn dĩ tình văn hình chẳng khác gì ngày thường, tức cơ bản là sân nhà của XH và Cá hấp. Học sinh chuyển trường được mỗi cái mặt đẹp chứ trình bóng rổ đúng là cùi bắp, đội XH dần vươn lên dẫn đầu.
Đến nửa trận đấu, Hứa bấy bì chuyền bóng cho học sinh chuyển trường, XH thấy thế lập tức vươn người cướp bóng. Lát sau, thế trận đã xảy ra biến hóa. Học sinh chuyển trường dần rũ mùi phèn và bắt đầu kèm sát sao XH, điều kỳ lạ là XH cũng xảy ra dị biến, như kiểu sợ ấy, cái trò kèm cặp tiểu học này mà cũng không phá nổi】
Lầu 5:【Ngửi được mùi gian tình, nụ cười dần trở nên thiếu đạo đức.jpg】
Lầu 6:【Tui đoán như vầy, XH cướp bóng của học sinh chuyển trường, học sinh chuyển trường dỗi thế là tỏ ý “em tuk á, dỗi á” cho XH biết. XH chiều chuộng cho ẻm kèm mình, bụng nghĩ thua bóng không sao, để bạn trai thua mới chết. Đó, chắc là tình thú của các cặp đôi đấy chị em】
Lầu 7:【Đại ka trường x Học sinh chuyển trường mlem mlem! Kí lùm mía gato vailonenchim.jpg】
…
Tôi cạn lời thật sự. Trí tưởng tượng của họ đã bay ra khỏi trái đất, vươn đến tầm vũ trụ rồi.
Chủ thớt:【Chị em bình tĩnh bình tĩnh đã, đjnk kount vẫn còn ở phía sau. Thấy XH chơi bất thường, Cá hấp đã dẫn đội bạn nhanh chóng vượt lên dẫn trước về tỷ số. Đồng đội chuyền bóng cho XH nhưng học sinh chuyển trường lại ngó lom lom như hổ rình mồi, có thể thấy được XH bấy giờ đã có phần sốt ruột, ảnh bèn lùi lại một bước và chuyền bóng cho người khác, đúng lúc này dị biến xảy ra ——
XH lùi không vững ngã ngửa ra sau, học sinh chuyển trường đứng đối diện cũng theo quán tính mà ngã sấp mặt về phía trước. Sau đó! CAO TRÀO ĐẾN!!!
Mặt của học sinh chuyển trường vừa vặn úp vào háng của XH!!! Lúc đó mị suýt thì hú tiếng chó đấy chị em ạ!!! Định mệnh sao có thể chuẩn xác một cách vô lý nhưng đầy thuyết phục như thế chứ!!!】
Tôi cũng muốn biết tại sao nó lại chuẩn xác một cách vô lý nhưng đầy thuyết phục như thế đó.
Lầu 9:【Quá kích thích, máu mũi chầm chậm chảy xuống.jpg】
Lầu 10:【Huhu mị không được chứng kiến mhu mhuuuuu! Cảm giác như đã bỏ lỡ 1 tỷ mhuuuuuuuuuuu]
Lầu 11:【Ảnh minh họa.jpg là thế này đúng không chủ thớt?】
Tôi nhấn vào bức ảnh mà lầu 11 gửi… là ảnh vẽ 2 người que y xì nhau.
Rõ ràng chỉ là nguệch ngoạc mấy nét, sao tôi lại có thể ngửi thấy mùi 18+ thế nhỉ.
Vốn tôi không thể nhìn được vị trí của mình và Hạ Hà khi đó, thế nhưng bây giờ trong đầu tôi lại đột nhiên hiện lên một hình ảnh.
Định mệnh nó chứ lầu 11… đúng là thiên tài phái tả thực.
—————
Hạ Hà is nhật ký:【Cái đinh công mệnh sao lúc đó anh mày lại cửng vậy hả?!!!】Tree: Ảnh minh họa của lầu 11 là dư lày đúng không?:)))))
Thầy dạy toán bất lực với đám ngu lâu khó đào tạo này, “Tôi ở trên nói ra rả ra rả mà các cô các cậu ở dưới không nghe câu gì, đến lúc trong đầu rỗng tuếch thì lại trách thầy trách cô nhớ.”
Học sinh dưới lớp bật cười rinh rích.
“Hay lắm đấy mà cười. Cái gì cũng không biết mà dám mở miệng ra cười! Im lặng hết cho tôi.” Thầy toán nói, “Hạ Hà, dậy mau, lên bảng giải câu này.”
Bị Hứa Đa huých cùi chỏ, Hạ Hà, người vẫn nằm gục ra bàn suốt từ lúc chuông reo đến giờ chậm rãi đứng lên.
Trên bảng là một bài số học.
Hạ Hà đứng trước bảng đen, tự tin phóng khoáng múa ra hai chữ “Bài giải”.
Sau đó, hắn tỉnh bơ quay sang hỏi thầy giáo, “Đoạn sau em chịu rồi, thầy cho em một điểm được không ạ?”
Lại một trận cười ầm ĩ vang lên.
“Dễ thế mà cũng không biết làm, có thấy xấu hổ không?” Thầy nhìn về phía Hứa Đa đang ngoác mồm cười to nhất.
Tôi có một linh cảm xấu.
Quả nhiên, ánh mắt của thầy lướt qua Hứa Đa, vèo phát bay thẳng đến chỗ tôi ở góc trong cùng.
“Bạn mới, em đó, lên bảng giải bài này.”
Tôi bước lên bảng dưới cái nhìn như khoan lỗ của Hạ Hà, gần như là cầm phấn viết luôn mà không cần suy nghĩ. Tôi không viết “bài giải” nữa mà dùng luôn của Hạ Hà.
Dưới lớp lặng phắc như tờ.
Giải xong, Hạ Hà nhìn chằm chằm tôi với ánh mắt rất ngạc nhiên.
Đề dễ thế này mà không biết làm, tôi cũng rất ngạc nhiên đấy.
Thầy toán nhìn tôi bằng ánh mắt hiền từ.
“Em tên gì?”
“Đoàn Tinh Ngôn ạ.”
Thầy nói, “Cả lớp nhìn lên đây, các bước giải bài này cực kỳ chuẩn, có thể được điểm cao nhất. Cả lớp tham khảo bạn Ngôn nhé.”
“Vâng vâng vâng.” “Gút chóp.” “Quá tuyệt vời luôn.” Các bạn vô hồn hò reo.
———–
Buổi chiều có tiết thể dục, do lớp có khá nhiều bạn chuyên về thể dục thể thao nên toàn bộ lớp 10 đều được sử dụng phòng thay đồ.
Trịnh Dục đã nói cho tôi biết trước vị trí của phòng thay đồ, tôi cầm theo bộ thể thao đến thay.
Bước đến cửa, tôi nghe thấy Hứa Đa nói bên trong, “Cái lùm mé, sao Đoàn Tinh Ngôn có thể giải được bài khó thế nhở?”
Tôi: … Đó không phải là một câu hỏi cơ bản đến không thể cơ bản hơn được à?
Người khác lên tiếng, “Mày quản được người ta à.”
Là thanh âm của Hạ Hà.
Hứa Đa: “Tao tò mò thôi mà, nếu cậu ta là thánh học thì sao lại bị phân vào lớp bọn mình nhỉ?”
Trịnh Dục đáp, “Chắc trúng tủ bài kia.”
Hứa Đa: “Mày nói chuẩn đấy, nhìn cậu ta cũng không giống hội giáo sư lắm, sách giáo khoa sạch bóng, còn bọc bìa nữa, bệnh hình thức.”
Bọc bìa sách mà là bệnh hình thức, logic gì ảo ma vậy?
Tôi đẩy cửa bước vào.
Hạ Hà điềm nhiên như không liếc tôi, Trịnh Dục ngượng ngùng gật đầu với tôi.
Hứa Đa cười khan hai tiếng, “Ông cũng đến thay quần áo à ha ha.”
Tôi gật đầu, đứng trước một dãy tủ, bắt đầu cởi đồng phục học sinh.
Hạ Hà thúc giục, “Thay xong chưa? Lượn thôi.”
Kế đó tôi nghe thấy tiếng đóng cửa.
Tiết thể dục lớp được chia thành hai nhóm là nhóm bóng rổ và nhóm bóng chuyền. Tôi được phân vào nhóm bóng rổ.
Tôi không thích chơi bóng rổ cho lắm.
Con trai vận động chẳng khác gì những chiếc bánh bao vừa mới ra khỏi lò, tỏa ra đủ loại mùi vị. Một đám đực rựa tranh nhau một quả bóng chắc chắn sẽ không tránh khỏi tiếp xúc thân thể, điều này khiến tôi cảm thấy không thoải mái.
Vậy nên tôi chỉ cưỡi ngựa xem hoa giả vờ lắc lư vài cái.
Những cậu trai còn lại thì rất nghiêm túc và rất nhiệt tình với môn thể thao này, tập trung toàn bộ sự chú ý vào quả bóng trên sân.
Hứa Đa bỗng nhiên hét to, “Ây Ngôn, bắt lấy!”
Tôi ngơ ngác quay đầu, vừa định giơ tay đỡ, Hạ Hà đã xoay mình cướp bóng trước mặt tôi, thực hiện động tác ba bước ném rổ tiêu chuẩn, bóng vào rổ.
Hạ Hà ngoảnh lại liếc tôi.
Nhìn cái gì mà gì? Khịa à?
Đám con trai đội bên tươi cười giòn giã chạy ra đập tay với Hạ Hà.
Hứa Đa vỗ đùi, “Ai nha Ngôn, sao ông lại ngớ ra thế?”
Lòng tự trọng của tôi rục rịch rồi, tôi phải nghiêm túc lại thôi.
Sau đó tôi bắt đầu nhắm vào Hạ Hà, hắn bị tôi đuổi ráo riết nên không thể ghi bàn thường xuyên như trước được nữa. Mặt hắn lộ ra vẻ bất lực, còn lòng tôi thì bừng lên một trận đã quá pepsi ơi.
Hắn không thích tôi, tôi càng làm cho hắn khó chịu.
Hạ Hà là chủ lực của đội kia, bị kèm chặt thế này thành ra tạo cơ hội cho Trịnh Dục bên tôi liên tục ghi bàn, tỷ số dần được kéo ra.
Hứa Đa vỗ vai tôi, “Làm tốt lắm!”
Đồng đội của Hạ Hà tìm được cơ hội để chuyền bóng cho hắn, song đã bị tôi theo dõi sát sao.
Hắn làm một động tác giả, nhưng thực chất là lùi lại và ném bóng cho một người khác.
Có điều lúc lùi trọng tâm hắn không vững, loạng choạng lùi về sau. Tôi lập tức dừng bước chân, song cơ thể vẫn duy trì quán tính ngả về trước và ngã về phía Hạ Hà.
Tôi nghe thấy tiếng kêu cảm thán của các bạn xung quanh.
Thật may là có Hạ Hà làm đệm lót nên mặt tôi không bị hôn đất.
Cơ mà hình như có gì đó sai sai…
Đều là con trai, rất nhanh tôi đã nhận ra mặt mình đang úp vào chỗ nào.
Đó là một bộ phận rất yếu ớt và nhạy cảm, Hạ Hà sẽ không bị sao chứ… Chỗ đó của hắn không tỏa ra mùi gì kỳ lạ, có thể đoán được bình thường rất thích sạch sẽ…
WTF tôi điên cmnr, tôi đang nghĩ cái vẹo gì thế?
Tôi chống hai tay xuống đất tính ngồi dậy, đám con trai thấy thế vội vàng chạy đến ba chân bốn cẳng nâng tôi lên.
Còn mấy người qua đỡ Hạ Hạ dậy.
Trịnh Dục hỏi tôi, “Không sao chứ?”
Tôi, “Không sao.” Chỉ là đầu gối của tôi hơi đau, lòng bàn tay cũng bị trầy xước. Cái tôi lo lắng hơn là “đôi pin” của Hạ Hà kìa, nếu hỏng tôi cũng không bồi thường nổi đâu.
Hạ Hà đã được đỡ ngồi dậy, mặt mũi ửng hồng bất thường.
Đám con trai xung quanh thấy chúng tôi không sao thì bắt đầu cười ầm lên, “Hahahahaha, chúng mày thấy không, thằng Ngôn úp mặt vào dái thằng Hà!”
Còn có thằng cha hỏi tôi, “To không cu?” “Mùi gì thế?”
Đám này vô vị thật đấy.
Nếu tò mò thế thì tự qua úp mặt vào là biết ngay thôi.
Giáo viên thể dục đến xử lý, cho tôi và Hạ Hà nghỉ ngơi, còn những người khác tiếp tục đánh bóng.
Tôi chậm rãi đi tới, ngồi xuống cạnh Hạ Hà, “Cậu không sao chứ?”
Hạ Hà né tránh ánh mắt tôi, “Không sao, ông thì sao?”
“Tôi cũng không sao,” Tôi đáp, “Xin lỗi nhé.”
Hạ Hà nói, “Xin lỗi gì chứ, là tôi liên lụy ông mà.”
Tuy hắn nói thế nhưng tôi vẫn cảm thấy có lỗi, nếu không phải tôi đột nhiên nhiệt huyết dâng trào thì hắn cũng sẽ không bị ngã như thế.
Bầu không khí đột nhiên trở nên gượng gạo.
Thật may thầy thể dục đến đúng lúc, hỏi chúng tôi có cần đến phòng y tế không.
Hạ Hà nói, “Có ạ, tay bạn Ngôn bị xước.”
Tâm trạng tôi thoáng phức tạp, không ngờ hắn lại nhìn thấy, chứng tỏ là người khá tinh tế.
Tôi và Hạ Hà im lặng đi đến phòng y tế, cô y tế bôi thuốc vào tay tôi và xịt thuốc vào cùi chỏ Hạ Hà.
Bước ra khỏi cửa phòng y tế, tôi ngập ngừng hỏi Hạ Hà, “Cậu… chỗ đó ổn chứ?”
Hạ Hà sửng sốt, khuôn mặt màu lúa mạch đỏ lên với tốc độ bàn thờ, nói nhanh, “Không sao.”
Rồi lập tức quay người đi mà chẳng nhìn tôi lấy một cái.
Không ngờ hắn còn biết xấu hổ.
Nhưng mà cái này đúng là xấu hổ thật.
————
Buổi tối Hạ Hà không qua phòng khác, mà dựa vào đầu giường cắm mặt nghịch di động.
Tôi đánh răng rửa mặt xong chuẩn bị lên giường ngủ, bỗng nghe thấy Hạ Hà bảo, “Ê Đoàn Tinh Ngôn, add wechat đi.”
Tôi hơi bất ngờ. Không phải hắn không thích tôi à, sao lại chủ động bảo add wechat?
Hạ Hà bổ sung thêm câu, “Lớp trưởng bảo tôi add ông vào group lớp.”
“À.” Tôi lấy di động quét QR wechat của hắn.
Tên WeChat của Hạ Hà chỉ độc một chữ “Hà”, ảnh đại diện là hình một chú chó Alaska, chắc là nhà hắn nuôi.
Tôi thuận tay lướt qua vòng bạn bè của hắn, phát hiện Hạ Hà đã đăng status một phút trước –【 Anh em trai thẳng chọc trời 】
Tên này bị thần kinh giật linh tinh à, chuyện này cũng đăng lên wechat làm vẹo gì. Như kiểu có mình mi là trai thẳng, còn người khác thì đếu phải ấy.
Wechat báo có tin nhắn mới, Chu Lam Lam gửi cho tôi một đường link.
【Chấn động địa cầu, văng qua lục địa! Học sinh chuyển trường đè XH xuống đất hôn!】
Học sinh chuyển trường là tôi, XH chắc là Hạ Hà?
(XH viết tắt của Xia He – pinyin của Hạ Hà nha các ông)
Vốn lúc đầu tôi không cảm thấy gì, song giờ bị cái tít nói như kia khiến cảm giác xấu hổ bỗng chốc choáng ngợp đầu óc tôi.
Bài đăng có nội dung như này:【Tiết thể dục chiều nay của mị, vì bảo vệ riêng tư nên mị sẽ không nói tên lớp đâu, nói chung là một trong mấy lớp học thể dục chiều thứ năm đó. Đúng lúc mị lên cơn vã nên chạy đến lớp 10 để ngắm cho đỡ vã.
Vốn dĩ XH và Cá hấp cũng đủ cho người ta phê hơn hất cùn rồi, ấy nhưng không ngờ học sinh mới chuyển đến lại đỉnh của chóp đến thế! Lạnh lùng cấm dục, da trắng đến phát sáng… Khí chất ôi thôi the best! Cái lùm mía sao con gái lớp 10 hên thế không biết, gato vailoz!】
… Tôi phát hiện con gái có xu hướng thích phóng đại khi ở trên mạng.
Lầu 2:【Ok ok đừng lái nữa cua vào trọng tâm đê thớt ơi】
Lầu 3:【Học sinh chuyển trường nào thế? Có phải cũng học nghệ thuật không? Lập team đi khảo sát sau giờ học ngày mai nào chị em ơiiiii】
Chủ thớt:【Muốn biết thông tin học sinh chuyển trường vui lòng đi thẳng ra cửa quẹo trái, cảm ơn. Bớt xàm ngôn đi, dzô chủ đề chính này chị em. Con trai lớp 10 chia thành 2 nhóm đấu nhau, XH và học sinh chuyển trường ở hai đội hai chiến tuyến. Vốn dĩ tình văn hình chẳng khác gì ngày thường, tức cơ bản là sân nhà của XH và Cá hấp. Học sinh chuyển trường được mỗi cái mặt đẹp chứ trình bóng rổ đúng là cùi bắp, đội XH dần vươn lên dẫn đầu.
Đến nửa trận đấu, Hứa bấy bì chuyền bóng cho học sinh chuyển trường, XH thấy thế lập tức vươn người cướp bóng. Lát sau, thế trận đã xảy ra biến hóa. Học sinh chuyển trường dần rũ mùi phèn và bắt đầu kèm sát sao XH, điều kỳ lạ là XH cũng xảy ra dị biến, như kiểu sợ ấy, cái trò kèm cặp tiểu học này mà cũng không phá nổi】
Lầu 5:【Ngửi được mùi gian tình, nụ cười dần trở nên thiếu đạo đức.jpg】
Lầu 6:【Tui đoán như vầy, XH cướp bóng của học sinh chuyển trường, học sinh chuyển trường dỗi thế là tỏ ý “em tuk á, dỗi á” cho XH biết. XH chiều chuộng cho ẻm kèm mình, bụng nghĩ thua bóng không sao, để bạn trai thua mới chết. Đó, chắc là tình thú của các cặp đôi đấy chị em】
Lầu 7:【Đại ka trường x Học sinh chuyển trường mlem mlem! Kí lùm mía gato vailonenchim.jpg】
…
Tôi cạn lời thật sự. Trí tưởng tượng của họ đã bay ra khỏi trái đất, vươn đến tầm vũ trụ rồi.
Chủ thớt:【Chị em bình tĩnh bình tĩnh đã, đjnk kount vẫn còn ở phía sau. Thấy XH chơi bất thường, Cá hấp đã dẫn đội bạn nhanh chóng vượt lên dẫn trước về tỷ số. Đồng đội chuyền bóng cho XH nhưng học sinh chuyển trường lại ngó lom lom như hổ rình mồi, có thể thấy được XH bấy giờ đã có phần sốt ruột, ảnh bèn lùi lại một bước và chuyền bóng cho người khác, đúng lúc này dị biến xảy ra ——
XH lùi không vững ngã ngửa ra sau, học sinh chuyển trường đứng đối diện cũng theo quán tính mà ngã sấp mặt về phía trước. Sau đó! CAO TRÀO ĐẾN!!!
Mặt của học sinh chuyển trường vừa vặn úp vào háng của XH!!! Lúc đó mị suýt thì hú tiếng chó đấy chị em ạ!!! Định mệnh sao có thể chuẩn xác một cách vô lý nhưng đầy thuyết phục như thế chứ!!!】
Tôi cũng muốn biết tại sao nó lại chuẩn xác một cách vô lý nhưng đầy thuyết phục như thế đó.
Lầu 9:【Quá kích thích, máu mũi chầm chậm chảy xuống.jpg】
Lầu 10:【Huhu mị không được chứng kiến mhu mhuuuuu! Cảm giác như đã bỏ lỡ 1 tỷ mhuuuuuuuuuuu]
Lầu 11:【Ảnh minh họa.jpg là thế này đúng không chủ thớt?】
Tôi nhấn vào bức ảnh mà lầu 11 gửi… là ảnh vẽ 2 người que y xì nhau.
Rõ ràng chỉ là nguệch ngoạc mấy nét, sao tôi lại có thể ngửi thấy mùi 18+ thế nhỉ.
Vốn tôi không thể nhìn được vị trí của mình và Hạ Hà khi đó, thế nhưng bây giờ trong đầu tôi lại đột nhiên hiện lên một hình ảnh.
Định mệnh nó chứ lầu 11… đúng là thiên tài phái tả thực.
—————
Hạ Hà is nhật ký:【Cái đinh công mệnh sao lúc đó anh mày lại cửng vậy hả?!!!】Tree: Ảnh minh họa của lầu 11 là dư lày đúng không?:)))))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất