Chương 25: Phình lên rồi
Thất đại phu? Khóe miệng Ảnh Thất giật một cái, hắn thật sự không muốn nghe cách xưng hô này đến lần thứ ba, thuận tay cầm một chiếc đũa lên bắn đi, bên trên lập tức có tiếng người kêu ai da, ngay sau đó có người nhảy xuống, rút cây đũa ghim trong búi tóc ra, thút thít: “Thất đại phu, đều là huynh đệ một nhà cả, sao nặng tay quá vậy?”
“Ngươi thử gọi thêm một lần nữa thử xem? Đã lâu không căng da cho ngươi nên ngứa ngáy rồi phải không, Thập Nhị?”
“Xí, đây là danh xưng chủ tử ngự ban cho ngươi, sao lại không được gọi, đúng không, Tiểu Thập Thất?” Ảnh Thập Nhị không hề quan tâm đến lời Ảnh Thất uy hiếp, chỉ có Thập Thất mới sợ thôi! Hai mắt hắn sáng lấp lánh nhìn một bàn đầy thức ăn khiến người ta chảy nước miếng, ganh tị lộ rõ trong giọng nói: “Này này này, ta và Thập Nhất ngày nào cũng phải gặm màn thầu, các ngươi lại ở đây ăn sơn hào hải vị, thật bất công!”
“Vừa khéo, cùng ăn đi!” Thập Thất không hề hoài nghi độ đáng tin của lời Thập Nhị nói, trước tiên cứ mặc kệ đám người bên ngoài đi, mời: “Thập Nhị, sau này nếu không có chủ tử, hai người có thể xuống cùng ăn với bọn ta!”
“Không lớn không nhỏ, gọi Thập Nhị ca!” Tuy miệng Ảnh Thập Nhị nói thế, nhưng mông thì đã rất không khách sáo ngồi thẳng xuống ghế, trong các ảnh vệ tuy đa số hành động rất nề nếp bài bản, tuân thủ quy định tuyệt đối như Ảnh Tam Ảnh Thất, nhưng cũng có thành phần không quan tâm tiểu tiết như Thập Nhị: “Ưm, ngon, chua ngọt vừa phải, đặc biệt là món ngan, Thập Thất, ngươi thích thật!”
Ảnh Thất bất đắc dĩ: “Không phải ngươi đến giúp sao? Sao lại ngồi đó ăn?”
Ảnh Thập Nhị tay cầm thịt sườn, miệng nhai thịt ngan, bớt chút thời giờ ra nói: “Giúp chứ, bọn người bên ngoài, chuyện nhỏ thôi.”
Ảnh Thất càng bất đắc dĩ: “Thân phận đám người này không rõ ràng, đã có một người chết mà còn huênh hoang ngang tàng như vậy, có thể là có mục đích khác, lần này chúng ta không nên để gặp phiền phức, sớm tìm được Cốc thần y mới là chuyện quan trọng nhất.”
Ảnh Thập Nhị liếc sang Thập Thất vẫn bồn chồn không yên một cái, đã hiểu: “Biết rồi, xem ta…”
“Choang…” Cửa bị đá ra, vừa gõ cửa vừa mắng chửi một hồi lâu vẫn không có phản ứng, người bên ngoài rốt cuộc cũng nổi giận rồi, rõ ràng khi nãy còn thấy tiểu nhị bưng thức ăn vào đây, giả chết cái gì! Sau khi thấy rõ trong phòng thật sự có người, còn đang ăn uống rất ngon miệng, đột nhiên thấy tức: “Con mẹ nó, không nghe thấy đại gia gõ cửa sao? Điếc rồi sao? Có cần đại gia cho các ngươi chút tiền đi mời đại phu không?” Nói xong, cả đám người ác ý cười to.
“Không cần đâu, vị huynh đệ này của ta là đại phu, chút bạc lẻ đó ngươi giữ lại mua quan tài đi.” Thập Nhị không mở miệng thì thôi, chỉ cần hé môi là rủa cho người ta chết.
“Mẹ nó! Tiểu tử thối ngươi nói cái gì? Chán sống rồi sao!” Tên đại hán kia cầm đao lên, trợn mắt trừng ba người, một đại phu, một tên ẻo lả chỉ biết ăn, một tên cao ốm không nhìn rõ sâu cạn nhưng cũng chưa chắc địch lại cả đám người, sợ cái gì!
Ảnh Thập Nhị rất tuấn tú, khiến không ít kẻ có mưu đồ bất chính đánh giá sai độ nguy hiểm của hắn, nếu để hắn biết có người mắng thầm mình là ẻo lả, thì tên đó dù giữ được mạng cũng không giữ được miệng.
Đè Thập Thất đang không hiểu vì sao mà rất dễ kích động lại, Ảnh Thập Nhị lau lau miệng, đi đến trước mặt đám người đó, lấy thứ gì đó từ trong ngực ra: “Các vị đại ca, mặc kệ các ngươi đến để làm gì, thì cũng xin nể mặt tấm thẻ bài này, những năm gần đây quan phủ nới lỏng giới hạn cho người giang hồ, chỉ cần không quá đáng, quan phủ đều không can thiệp, chắc các vị không muốn phá vỡ giới hạn, trở thành mục tiêu công kích chứ?”
Từ xưa quan phủ và người giang hồ đã có mối quan hệ cực kì rối rắm không sao gỡ bỏ được, đám đại hán kia nghiến răng suy tính thiệt hơn, tâm không cam tình không nguyện mà bỏ đi, không quên vứt lại một câu: “Nếu đã là bằng hữu của quan phủ, thì nể mặt các ngươi một lần, nếu không đã tử tế xử lý các ngươi rồi!”
Ảnh Thập Nhị đi trở lại, tiếp tục ăn ngấu nghiến, mỗi ảnh vệ khi hành tẩu giang hồ đều có thủ đoạn riêng của mình, Ảnh Thất chưa từng thấy Thập Nhị giở giọng quan to như thế, không khỏi thấy hứng thú: “Thập Nhị, giỏi lắm, trong tay ngươi là thứ gì vậy?”
Ảnh Thập Nhị vứt tấm thẻ bài trong tay lên bàn, “Thẻ bài của tri phủ Khương Châu, là đồ giả thôi, ta còn nhiều lắm, muốn xem không?”
“Không cần, đây là công cụ kiếm sống của ngươi.” Ảnh Thất vứt trả lại, quay sang phía Thập Thất vẫn sầm mặt im lặng không nói, lo lắng hỏi: “Thập Thất, làm sao vậy? Khó chịu chỗ nào?” Đối tượng chăm lo trọng điểm này tuyệt đối không thể có chút bất trắc nào.Thập Thất ngẩng đầu lên, khuôn mặt vẫn thường không chút cảm xúc có vẻ hơi hoang mang: “Đệ cũng không biết làm sao nữa, từ nãy vẫn cảm thấy có một ngọn lửa từ bụng muốn bốc lên, nghe đám người đó ồn ào thì rất muốn… Đánh rụng hết răng bọn chúng, để chúng không nói được gì… Còn muốn mắng người nữa, trước đây đệ không có như vậy…”
Sắc mặt Ảnh Thất và Ảnh Thập Nhị cứng lại, sau đó… Xoay mặt nhìn nhau… Cuối cùng… Cười phá lên…
Thập Thất bị bọn họ cười, vừa không hiểu vừa xấu hổ, Thập Nhị vỗ bàn cười đến ứa nước mắt: “Tiểu Thập Thất, ngươi thật sự là quá đáng yêu! Sao trước đây ta không phát hiện ra chứ?”
Thập Thất ngơ ngác nhìn Ảnh Thất: “Thất ca?”
Ảnh Thất không nhẫn tâm cười tiếp được, trừng Thập Nhị còn đang cười điên cuồng một cái, lưỡng lự mở miệng: “Không sao, cái này… Rất bình thường, chờ… Đệ quen rồi, cố nghĩ đến những chuyện vui vẻ…” Sợ Thập Thất không thoải mái, hắn không nói những điều người mang thai phải chú ý, những phản ứng bất thường trong thai kì trước mặt Thập Thất, chỉ là càng quan tâm chăm sóc ăn mặc đi lại của Thập Thất hơn bình thường một chút, khó trách Thập Thất không biết gì hết.
Thập Nhị cố nhịn cười, lắc đầu: “Ta nói Thất đại phu, ngươi như vậy không có được, hiện tại Tiểu Thập Thất đâu phải chỉ có một mình, ngươi phải nói những điều cần lưu ý cho hắn, nếu chẳng may ngươi không ở bên cạnh, hắn cũng biết phải làm thế nào, không suy nghĩ lung tung. Tiểu Thập Thất không phải là người không thể chấp nhận hiện thực đúng không?”
Ảnh Thất im lặng một lúc, cảm thấy lần này Thập Nhị nói có lý, Thập Thất kiên cường hơn tưởng tượng của mình rất nhiều, những thứ mình và chủ tử thường nói cũng nhớ kĩ hết, cho dù là khi nãy cảm thấy giận, cũng kiềm chế không phát hỏa. Thế là, Ảnh Thất nói hết cho Thập Thất biết về phản ứng của người mang thai, buồn nôn, dễ nổi giận, thích ăn chua…, bảo Thập Thất đừng hoảng loạn, chờ sinh hài tử ra rồi sẽ trở lại như trước…
Chỉ có điều bọn họ đánh giá sai năng lực chịu đựng của Thập Thất, biểu hiện của Thập Thất rất bình tĩnh, nhưng thực tế trong lòng đang nói: Còn nói sẽ không giống đại thẩm Phương gia, ngay cả cách hễ chút lại nổi giận cũng giống như đúc! Thì ra Phương đại thẩm cũng không phải lúc nào cũng hớn hở đi khoe với mọi người, mà còn hở chút là nổi giận mắng Phương đại trù và đám hỏa kế tới mức cẩu huyết đầy đầu…
Thế là, khi Hình Bắc Minh hạ lệnh cho Thập Thất về ngủ, thì lại phát hiện ra một ảnh vệ đang ỉu xìu.
Bất thường! Tắm rửa, trải giường, cởi y phục… Đến khi đã nằm trên giường, cuối cùng Hình Bắc Minh cũng không nhịn được nữa mà hỏi: “Rốt cuộc có chuyện gì? Sao cứ tiu nghỉu như thế, thị vệ của bản bảo chủ sao có thể ủ rũ thẫn thờ như thế, còn ra thể thống gì nữa?” Muốn hỏi thì hỏi đi, mượn cớ thế làm gì, Hình đại bảo chủ ngài không thể thành thật một chút được sao?
Thập Thất muốn quỳ lên, bị Hình Bắc Minh nhanh tay nhanh mắt đè lại, không biết vô tình hay cố ý mà đè ngay trên cái eo mềm dẻo, tâm trạng Hình Bắc Minh rối loạn chốc lát, cái eo này dẻo thật! “Nằm ngay ngắn.”
“Chủ tử tha tội, thuộc hạ, thuộc hạ chỉ là… Hôm nay…” Thập Thất lắp ba lắp bắp không biết nói sao.
Chuyện hôm nay Hình Bắc Minh đã nghe Thập Nhị báo cáo lại rồi, Thập Nhị còn kể cho hắn nghe vài chuyện rất thú vị, có lẽ vì liên quan đến cái đó, Hình Bắc Minh chưa từng dỗ dành ai đành phải nói theo bản tính: “Không phải bản bảo chủ đã nói rồi sao, tình trạng hiện tại của ngươi rất đặc biệt, cho dù có thất lễ, cũng sẽ không trách tội ngươi, nếu ngươi cứ nhăn mặt cau mày như hôm nay, chẳng lẽ sau này muốn sinh ra hài tử mặt khổ qua?”
Đây là lần đầu tiên Hình Bắc Minh thảo luận chuyện hài tử với Thập Thất một cách ôn hòa, não Thập Thất thoáng chốc trống không, chỉ vướng lại được ba chữ “Mặt khổ qua… Mặt khổ qua… Mặt khổ qua…”
Hình Bắc Minh cũng hơi mất tự nhiên, “Ngủ.” Tay nhẹ nhàng trượt xuống, vô thức vỗ vỗ lên vòng eo mềm dẻo, nhưng đột nhiên dừng lại, tay hắn vừa đụng phải thứ gì? Mềm mềm, phình phình…
Thập Thất đang chuẩn bị nhắm mắt, đột nhiên thấy chủ tử lật chăn lên, mở to đôi mắt lạnh lùng nhìn… Bụng mình, hắn cũng bị dọa giật nảy, “Chủ tử?” Vừa định ngồi lên, hai tay lại bị Hình Bắc Minh đè xuống.
“Đừng động đậy, ta xem xem.” Hình Bắc Minh nói ra câu khiến Thập Thất không hiểu gì hết, lại vươn bàn tay tội ác ra, vội vàng cởi áo trong của Thập Thất, kéo khố Thập Thất xuống, nhìn chằm chằm vào cái bụng đang run rẩy nhè nhẹ vì bị hắn nhìn. Lần trước thấy vẫn còn bằng phẳng, nhưng không biết từ khi nào đã chầm chậm… Phình lên rồi…
“Ngươi thử gọi thêm một lần nữa thử xem? Đã lâu không căng da cho ngươi nên ngứa ngáy rồi phải không, Thập Nhị?”
“Xí, đây là danh xưng chủ tử ngự ban cho ngươi, sao lại không được gọi, đúng không, Tiểu Thập Thất?” Ảnh Thập Nhị không hề quan tâm đến lời Ảnh Thất uy hiếp, chỉ có Thập Thất mới sợ thôi! Hai mắt hắn sáng lấp lánh nhìn một bàn đầy thức ăn khiến người ta chảy nước miếng, ganh tị lộ rõ trong giọng nói: “Này này này, ta và Thập Nhất ngày nào cũng phải gặm màn thầu, các ngươi lại ở đây ăn sơn hào hải vị, thật bất công!”
“Vừa khéo, cùng ăn đi!” Thập Thất không hề hoài nghi độ đáng tin của lời Thập Nhị nói, trước tiên cứ mặc kệ đám người bên ngoài đi, mời: “Thập Nhị, sau này nếu không có chủ tử, hai người có thể xuống cùng ăn với bọn ta!”
“Không lớn không nhỏ, gọi Thập Nhị ca!” Tuy miệng Ảnh Thập Nhị nói thế, nhưng mông thì đã rất không khách sáo ngồi thẳng xuống ghế, trong các ảnh vệ tuy đa số hành động rất nề nếp bài bản, tuân thủ quy định tuyệt đối như Ảnh Tam Ảnh Thất, nhưng cũng có thành phần không quan tâm tiểu tiết như Thập Nhị: “Ưm, ngon, chua ngọt vừa phải, đặc biệt là món ngan, Thập Thất, ngươi thích thật!”
Ảnh Thất bất đắc dĩ: “Không phải ngươi đến giúp sao? Sao lại ngồi đó ăn?”
Ảnh Thập Nhị tay cầm thịt sườn, miệng nhai thịt ngan, bớt chút thời giờ ra nói: “Giúp chứ, bọn người bên ngoài, chuyện nhỏ thôi.”
Ảnh Thất càng bất đắc dĩ: “Thân phận đám người này không rõ ràng, đã có một người chết mà còn huênh hoang ngang tàng như vậy, có thể là có mục đích khác, lần này chúng ta không nên để gặp phiền phức, sớm tìm được Cốc thần y mới là chuyện quan trọng nhất.”
Ảnh Thập Nhị liếc sang Thập Thất vẫn bồn chồn không yên một cái, đã hiểu: “Biết rồi, xem ta…”
“Choang…” Cửa bị đá ra, vừa gõ cửa vừa mắng chửi một hồi lâu vẫn không có phản ứng, người bên ngoài rốt cuộc cũng nổi giận rồi, rõ ràng khi nãy còn thấy tiểu nhị bưng thức ăn vào đây, giả chết cái gì! Sau khi thấy rõ trong phòng thật sự có người, còn đang ăn uống rất ngon miệng, đột nhiên thấy tức: “Con mẹ nó, không nghe thấy đại gia gõ cửa sao? Điếc rồi sao? Có cần đại gia cho các ngươi chút tiền đi mời đại phu không?” Nói xong, cả đám người ác ý cười to.
“Không cần đâu, vị huynh đệ này của ta là đại phu, chút bạc lẻ đó ngươi giữ lại mua quan tài đi.” Thập Nhị không mở miệng thì thôi, chỉ cần hé môi là rủa cho người ta chết.
“Mẹ nó! Tiểu tử thối ngươi nói cái gì? Chán sống rồi sao!” Tên đại hán kia cầm đao lên, trợn mắt trừng ba người, một đại phu, một tên ẻo lả chỉ biết ăn, một tên cao ốm không nhìn rõ sâu cạn nhưng cũng chưa chắc địch lại cả đám người, sợ cái gì!
Ảnh Thập Nhị rất tuấn tú, khiến không ít kẻ có mưu đồ bất chính đánh giá sai độ nguy hiểm của hắn, nếu để hắn biết có người mắng thầm mình là ẻo lả, thì tên đó dù giữ được mạng cũng không giữ được miệng.
Đè Thập Thất đang không hiểu vì sao mà rất dễ kích động lại, Ảnh Thập Nhị lau lau miệng, đi đến trước mặt đám người đó, lấy thứ gì đó từ trong ngực ra: “Các vị đại ca, mặc kệ các ngươi đến để làm gì, thì cũng xin nể mặt tấm thẻ bài này, những năm gần đây quan phủ nới lỏng giới hạn cho người giang hồ, chỉ cần không quá đáng, quan phủ đều không can thiệp, chắc các vị không muốn phá vỡ giới hạn, trở thành mục tiêu công kích chứ?”
Từ xưa quan phủ và người giang hồ đã có mối quan hệ cực kì rối rắm không sao gỡ bỏ được, đám đại hán kia nghiến răng suy tính thiệt hơn, tâm không cam tình không nguyện mà bỏ đi, không quên vứt lại một câu: “Nếu đã là bằng hữu của quan phủ, thì nể mặt các ngươi một lần, nếu không đã tử tế xử lý các ngươi rồi!”
Ảnh Thập Nhị đi trở lại, tiếp tục ăn ngấu nghiến, mỗi ảnh vệ khi hành tẩu giang hồ đều có thủ đoạn riêng của mình, Ảnh Thất chưa từng thấy Thập Nhị giở giọng quan to như thế, không khỏi thấy hứng thú: “Thập Nhị, giỏi lắm, trong tay ngươi là thứ gì vậy?”
Ảnh Thập Nhị vứt tấm thẻ bài trong tay lên bàn, “Thẻ bài của tri phủ Khương Châu, là đồ giả thôi, ta còn nhiều lắm, muốn xem không?”
“Không cần, đây là công cụ kiếm sống của ngươi.” Ảnh Thất vứt trả lại, quay sang phía Thập Thất vẫn sầm mặt im lặng không nói, lo lắng hỏi: “Thập Thất, làm sao vậy? Khó chịu chỗ nào?” Đối tượng chăm lo trọng điểm này tuyệt đối không thể có chút bất trắc nào.Thập Thất ngẩng đầu lên, khuôn mặt vẫn thường không chút cảm xúc có vẻ hơi hoang mang: “Đệ cũng không biết làm sao nữa, từ nãy vẫn cảm thấy có một ngọn lửa từ bụng muốn bốc lên, nghe đám người đó ồn ào thì rất muốn… Đánh rụng hết răng bọn chúng, để chúng không nói được gì… Còn muốn mắng người nữa, trước đây đệ không có như vậy…”
Sắc mặt Ảnh Thất và Ảnh Thập Nhị cứng lại, sau đó… Xoay mặt nhìn nhau… Cuối cùng… Cười phá lên…
Thập Thất bị bọn họ cười, vừa không hiểu vừa xấu hổ, Thập Nhị vỗ bàn cười đến ứa nước mắt: “Tiểu Thập Thất, ngươi thật sự là quá đáng yêu! Sao trước đây ta không phát hiện ra chứ?”
Thập Thất ngơ ngác nhìn Ảnh Thất: “Thất ca?”
Ảnh Thất không nhẫn tâm cười tiếp được, trừng Thập Nhị còn đang cười điên cuồng một cái, lưỡng lự mở miệng: “Không sao, cái này… Rất bình thường, chờ… Đệ quen rồi, cố nghĩ đến những chuyện vui vẻ…” Sợ Thập Thất không thoải mái, hắn không nói những điều người mang thai phải chú ý, những phản ứng bất thường trong thai kì trước mặt Thập Thất, chỉ là càng quan tâm chăm sóc ăn mặc đi lại của Thập Thất hơn bình thường một chút, khó trách Thập Thất không biết gì hết.
Thập Nhị cố nhịn cười, lắc đầu: “Ta nói Thất đại phu, ngươi như vậy không có được, hiện tại Tiểu Thập Thất đâu phải chỉ có một mình, ngươi phải nói những điều cần lưu ý cho hắn, nếu chẳng may ngươi không ở bên cạnh, hắn cũng biết phải làm thế nào, không suy nghĩ lung tung. Tiểu Thập Thất không phải là người không thể chấp nhận hiện thực đúng không?”
Ảnh Thất im lặng một lúc, cảm thấy lần này Thập Nhị nói có lý, Thập Thất kiên cường hơn tưởng tượng của mình rất nhiều, những thứ mình và chủ tử thường nói cũng nhớ kĩ hết, cho dù là khi nãy cảm thấy giận, cũng kiềm chế không phát hỏa. Thế là, Ảnh Thất nói hết cho Thập Thất biết về phản ứng của người mang thai, buồn nôn, dễ nổi giận, thích ăn chua…, bảo Thập Thất đừng hoảng loạn, chờ sinh hài tử ra rồi sẽ trở lại như trước…
Chỉ có điều bọn họ đánh giá sai năng lực chịu đựng của Thập Thất, biểu hiện của Thập Thất rất bình tĩnh, nhưng thực tế trong lòng đang nói: Còn nói sẽ không giống đại thẩm Phương gia, ngay cả cách hễ chút lại nổi giận cũng giống như đúc! Thì ra Phương đại thẩm cũng không phải lúc nào cũng hớn hở đi khoe với mọi người, mà còn hở chút là nổi giận mắng Phương đại trù và đám hỏa kế tới mức cẩu huyết đầy đầu…
Thế là, khi Hình Bắc Minh hạ lệnh cho Thập Thất về ngủ, thì lại phát hiện ra một ảnh vệ đang ỉu xìu.
Bất thường! Tắm rửa, trải giường, cởi y phục… Đến khi đã nằm trên giường, cuối cùng Hình Bắc Minh cũng không nhịn được nữa mà hỏi: “Rốt cuộc có chuyện gì? Sao cứ tiu nghỉu như thế, thị vệ của bản bảo chủ sao có thể ủ rũ thẫn thờ như thế, còn ra thể thống gì nữa?” Muốn hỏi thì hỏi đi, mượn cớ thế làm gì, Hình đại bảo chủ ngài không thể thành thật một chút được sao?
Thập Thất muốn quỳ lên, bị Hình Bắc Minh nhanh tay nhanh mắt đè lại, không biết vô tình hay cố ý mà đè ngay trên cái eo mềm dẻo, tâm trạng Hình Bắc Minh rối loạn chốc lát, cái eo này dẻo thật! “Nằm ngay ngắn.”
“Chủ tử tha tội, thuộc hạ, thuộc hạ chỉ là… Hôm nay…” Thập Thất lắp ba lắp bắp không biết nói sao.
Chuyện hôm nay Hình Bắc Minh đã nghe Thập Nhị báo cáo lại rồi, Thập Nhị còn kể cho hắn nghe vài chuyện rất thú vị, có lẽ vì liên quan đến cái đó, Hình Bắc Minh chưa từng dỗ dành ai đành phải nói theo bản tính: “Không phải bản bảo chủ đã nói rồi sao, tình trạng hiện tại của ngươi rất đặc biệt, cho dù có thất lễ, cũng sẽ không trách tội ngươi, nếu ngươi cứ nhăn mặt cau mày như hôm nay, chẳng lẽ sau này muốn sinh ra hài tử mặt khổ qua?”
Đây là lần đầu tiên Hình Bắc Minh thảo luận chuyện hài tử với Thập Thất một cách ôn hòa, não Thập Thất thoáng chốc trống không, chỉ vướng lại được ba chữ “Mặt khổ qua… Mặt khổ qua… Mặt khổ qua…”
Hình Bắc Minh cũng hơi mất tự nhiên, “Ngủ.” Tay nhẹ nhàng trượt xuống, vô thức vỗ vỗ lên vòng eo mềm dẻo, nhưng đột nhiên dừng lại, tay hắn vừa đụng phải thứ gì? Mềm mềm, phình phình…
Thập Thất đang chuẩn bị nhắm mắt, đột nhiên thấy chủ tử lật chăn lên, mở to đôi mắt lạnh lùng nhìn… Bụng mình, hắn cũng bị dọa giật nảy, “Chủ tử?” Vừa định ngồi lên, hai tay lại bị Hình Bắc Minh đè xuống.
“Đừng động đậy, ta xem xem.” Hình Bắc Minh nói ra câu khiến Thập Thất không hiểu gì hết, lại vươn bàn tay tội ác ra, vội vàng cởi áo trong của Thập Thất, kéo khố Thập Thất xuống, nhìn chằm chằm vào cái bụng đang run rẩy nhè nhẹ vì bị hắn nhìn. Lần trước thấy vẫn còn bằng phẳng, nhưng không biết từ khi nào đã chầm chậm… Phình lên rồi…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất