Chương 36: Bạch Hiểu Ân
Nghe nói, sau khi Lâm Thương Hải cực khổ khuyên nhủ một lúc lâu, rốt cuộc Hình Bắc Minh cũng đồng ý đối đầu với Huyết Ma Cung cùng võ lâm, thế là Lâm Thương Hải đắc ý phơi phới theo Hình Bắc Minh vào Thiên Hạ Đệ Nhất Bảo… Chuyện này là nói sau, hiện tại Lâm minh chủ Lâm Thương Hải vẫn cảm thấy mình vừa thắng lợi.
Ngoài bảo, Hầu Giáp và một hàng thị vệ xếp thành đội ngũ chỉnh tề ngênh đón bảo chủ trở về, sắc mặt hăng hái vui mừng, trang phục thị vệ nề nếp thích mắt, đao kiếm sắc bén lóe sáng, đồng loạt hô bảo chủ, ngay cả Lâm Thương Hải đứng sau Hình Bắc Minh cũng ngây ngẩn! Cảm giác khiến người khác muốn thuần phục này thật sự là… xa hoa! Đến ta làm võ lâm minh chủ một đời, nhưng trước nay vẫn chưa từng phô trương thế này, thật là ghen tị oán hận chết a! Trong lòng Lâm Thương Hải bốc mùi chua.
Hình Bắc Minh cũng chỉ lạnh lùng đáp một tiếng như cũ, không đi vào trong, lại đi đến trước xe ngựa vén màn lên, người có mặt đều nhìn trừng trừng vào xe ngựa, đầu tưởng tượng chẳng lẽ bảo chủ sẽ đỡ một vị mỹ nữ quốc sắc thiên hương nào đó ra, chẳng lẽ mỹ nữ đó sẽ là bảo chủ phu nhân tương lai, chiếc ghế bảo chủ phu nhân bỏ trống nhiều năm như vậy bây giờ đã có người đến ngồi rồi sao? Thật đúng là thời khắc kích động lòng người, các thị vệ và quần chúng vây xem đều cực kì mong chờ, hưng phấn và xúc động…
Một bàn tay do dự đưa ra, vừa khéo đặt lên bàn tay đang đưa lên của bảo chủ, mọi người vừa kích động vừa buồn bực khó hiểu, bàn tay này, tuy thon dài nhưng không đủ trắng trẻo, còn hơi to, so với bảo chủ thì cũng không thua kém chút nào, chẳng lẽ nữ nhi giang hồ, cũng đúng, cô nương nhà thường làm sao xứng được với bảo chủ!
Sau đó, Ảnh Thập Thất được Hình Bắc Minh dìu xuống xe ngựa trước mắt bao người, lộ diện trước mắt mọi người, trong phút chốc bốn phía lặng ngắt như tờ, mọi người đều trợn to mắt.
Trong bầu không khí mất tự nhiên, Thập Thất bắn ánh mắt mang tín hiệu cầu cứu tới cho chủ tử nhà mình. Vốn dĩ sắp đến Thiên Hạ Đệ Nhất Bảo, hắn tỉnh ngủ hoàn toàn, mặc kệ bên ngoài gió lạnh từng cơn, hắn vẫn cứ hưng phấn nhìn về phía cánh cổng lớn càng lúc càng gần, sau đó nhìn thấy bọn thị vệ Hầu Giáp đứng chờ, ngay khi hắn nghĩ xe ngựa sẽ chạy thẳng vào trong, màn xe bị vén lên, khuôn mặt tuấn mỹ của chủ tử xuất hiện trước mắt mình, trong mắt viết rõ ràng hai chữ “ra đây”.
Tại sao? Thập Thất vô thức nhìn cái bụng phình dưới lớp áo choàng, hơi do dự, nhưng chủ tử vẫn kiên nhẫn vén màn xe chờ, Thập Thất đành phải kéo chặt tấm áo choàng bước tới một bước, bàn tay thò ra ngoài đụng trúng một bàn tay ấm nóng khác, chưa kịp rụt lại thì ngón tay đã bị nắm chặt. Thế là, biến thành Thập Thất được Hình Bắc Minh đỡ xuống xe.
Tình huống gì thế này? Bảo chủ lại cẩn thận dìu một người vừa nhìn đã biết là nam nhân… Chẳng lẽ bảo chủ phu nhân tương lai là nam nhân? Trời cao ơi, đây thật sự là tin tức lớn!
Thập Thất đương nhiên không biết trên người hắn đã bị dán bốn chữ “bảo chủ phu quân” kim quang lóng lánh, hắn bước từng bước cứng ngắc theo Hình Bắc Minh, chịu đựng đủ loại ánh mắt bắn thẳng lên người.
Trong chiếc xe ngựa phía sau, Kha Vi Khanh coi như xem tuồng hay đủ rồi, liền bước xuống xe trước, sau đó học theo Hình Bắc Minh đưa một tay ra, ai ra cho đỡ cũng được, dù sao đều là mỹ nhân. Nhưng mà… Cốc Duy Kinh căn bản không nhìn tới tên hậu bối này một cái, nhảy xuống từ bên kia, Tứ Phương xem bàn tay đó như không khí, nhẹ nhàng bước xuống đất, đi theo sư phụ vào bảo. =))))))))))))))))))))))))))))))))))))))
Kha Vi Khanh nắm chặt tay, run rẩy, quá đáng thật! Sao có thể làm người ta mất mặt như vậy chứ!
Thập Thất ở phía trước không biết phía sau có chuyện gì, chỉ cảm giác được số ánh mắt nhìn hắn giảm xuống rất nhiều, cuối cùng cũng thở phào một hơi, ám vệ trước nay luôn hành động trong bóng tối, chưa từng thử xuất hiện hoành tráng thế này. Sau đó mới phát hiện mình vẫn đi ngang hàng với chủ tử, hoảng hốt gọi: “Chủ tử!”
Đỡ lấy cái hông đang lùi về sau lại, Hình Bắc Minh nói thản nhiên như không: “Thế nào, muốn bản bảo chủ bế sao?”
Không, thế này là tốt lắm rồi! Thập Thất cúi đầu, ngoan ngoãn đi tiếp.
Sau khi dặn dò Trình Bá sắp xếp phòng nghỉ cho sư đồ Cốc Duy Kinh, Hình Bắc Minh dẫn Thập Thất đi thẳng về chủ ốc. Lột lớp áo choàng ra, săm soi cái bụng đã hơi tròn, đưa tay qua sờ sờ, ngẩng đầu hỏi: “Khổ cực cả chuyến đi, còn chịu được không?”
Thập Thất gật đầu, hơi cảm động vì chủ tử lại quan tâm mình như vậy, nhưng sau đó chủ tử lại tự tay trải nệm, xốc chăn lên: “Chui vào nằm, đến giờ cơm rồi dậy.”
Như có gì đó nghẹn trong cổ họng, không nói được nên lời, chỉ ngây ngốc nhìn sắc mặt như đây là chuyện đương nhiên của chủ tử, nhanh chóng lột áo ngoài của Thập Thất, cẩn thận ôm lấy eo thả hắn lên giường, cởi giày, khi Thập Thất hoàn hồn lại định phản kháng thì đè hắn xuống, trầm giọng nói: “Phản ứng của ngươi chậm đi, Thập Thất, đang nghĩ gì trong đầu?”
Thập Thất hoảng sợ: “Chủ tử tha tội, thuộc hạ… Không dám nghĩ gì…”
Hình Bắc Minh hừ lạnh một tiếng, buông hai tay hắn ra đứng dậy, “Ngủ đi!” Căm hận giậm chân bỏ đi, nhưng vẫn không quên vứt chăn lên người Thập Thất, đắp kín kĩ càng.
Thập Thất nhìn chằm chằm bóng lưng của Hình Bắc Minh, mãi đến khi bóng hắn biến mất sau cửa, cửa cũng bị đóng lại, vẫn không dời mắt đi được, hai tay nắm chặt chăn, trong mắt có chút hốt hoảng, bối rối và… hy vọng.
Hình Bắc Minh đến đại sảnh trao đổi tin tức với bọn Lâm Thương Hải, dẫn đến kết luận là: Huyết Ma Cung, cực kì giống Huyết Ma Cung bị diệt trước đây, mà vị cung chủ hôm nay, còn lớn gan tàn nhẫn hơn Ân Hạo Nguyệt, cũng càng kiêu ngạo hơn, các gia tộc lớn trong Nguyệt Minh Thành đều bị hắn hạ độc thủ. Vị cung chủ này, chưa từng lộ mặt, nhưng theo lời Thập Thất nói, dung mạo hắn tú mỹ tà tính, khó phân nam nữ, lại có vài phần giống Ân Hạo Nguyệt.
Tuy không nói chuyện trong Nguyệt Minh Thành đều được nắm rõ, nhưng có ai hung hăng càn quấy vẫn được báo cáo chi tiết, hôm nay bọn họ đã vào được Thiên Hạ Đệ Nhất Bảo, xem thử cung chủ Huyết Ma Cung ngươi sẽ đi bước đầu tiên thế nào, Hình Bắc Minh vứt nhẹ tin tức nhận được lên bàn, đứng lên quay về chủ ốc.
Người có thai phải thường xuyên vận động, có lợi cho sinh sản, dựa theo đề nghị của Cốc Duy Kinh, những ngày gần đây Hình Bắc Minh luôn dành thời gian đến đi dạo trong bảo hoặc du ngoạn quanh Nguyệt Minh Thành với Thập Thất, nhưng hôm nay lại gặp phải người của Tề gia.
Tề gia của thành Nguyệt Minh, là một thư họa thế gia, không khi nào kết thù kết oán với người khác, địa vị trong mắt người thành Nguyệt Minh cũng xem như cực cao. Tề gia xảy ra chuyện, khiến rất nhiều người căm phẫn, quan phủ không can thiệp vào chuyện giang hồ, bọn họ chỉ có thể hy vọng vào bảo vật trấn thành của Nguyệt Minh, Thiên Hạ Đệ Nhất Bảo.
Vì nơi này cách Tề gia không xa, nên Cốc Duy Kinh, người cùng đi, đề nghị ở lại đây chờ, Hình Bắc Minh đi một mình, trước khi đi còn gọi riêng Thập Thất ra dặn dò cẩn thận, để Ảnh Tam Ảnh Thập lại canh chừng hắn, mới tạm yên tâm mà đi.
Tứ Phương lần đầu xuống núi, cái gì cũng thấy mới lạ, dần dần ra khỏi phạm vi mắt nhìn của Cốc Duy Kinh, Cốc Duy Kinh vỗ trán một cái, đã biết không thể mang Tứ Phương đến những nơi thế này, nói tiếng có lỗi với Thập Thất bên cạnh: “Ta đi bắt tiểu tử đó lại, ngươi đi dạo ở đây thôi, ngàn vạn lần không được hành động một mình.”
Thập Thất đứng tại chỗ nhìn Tứ Phương lột bỏ vẻ lạnh lùng thường ngày, hớn hở chạy từ hàng này đến sạp khác, mái tóc trắng dài được bới lên, che trong chiếc mũ vải, Cốc Duy Kinh vừa lo vừa giận đuổi theo hắn xông trái xông phải, lần nào cũng chỉ suýt chút nữa, làm Thập Thất nhịn không được bật cười.
“Ai da, cẩn thận một chút!” Một người đẩy xe vội vàng đi qua, suýt chút đụng trúng một cô nương bên đường, cô nương kia khó khăn lắm mới tránh được, nhưng cả người lảo đảo, ngã về phía Thập Thất.
Thập Thất nhíu mày, nâng hai tay cô nương kia lên đỡ dậy, không ngờ dưới chân cô nương ta trượt một cái, lao thẳng vào lòng Thập Thất, mày Thập Thất nhíu càng chặt, nắm lấy cánh tay ôm trên người mình gỡ ra, lùi lại vài bước, cô nương kia vừa bị hoảng sợ, lại lần đầu tiên thấy người khác tránh mình như rắn rết, trong lòng không vui nhưng sắc mặt vẫn dịu dàng, đôi mắt mê hồn người nhìn chăm chăm vào Thập Thất, nói: “Tiểu Ân đa tạ công tử, nếu bị ngã thật thì suốt nửa tháng Tiểu Ân cũng đừng mong được múa.”
Đây là một nữ nhân dung mạo diễm lệ, váy dài màu hồng phấn, mái tóc đen dài như thác nước vì động tác kịch liệt khi nãy mà hơi rối, lại càng yêu dị mê hoặc. Thập Thất nghĩ đến một người, Bạch Hiểu Ân của Di Tình Các, sau lễ Bách Hoa nàng ta xuất hiện trong thành Nguyệt Minh…
Dường như cảm nhận được suy nghĩ của người trước mặt, Bạch Hiểu Ân cười nhẹ một cái: “Công tử xem ra cũng là một người hiểu chuyện phong nguyệt, còn nhận ra Bạch Hiểu Ân thiếp, Tiểu Ân nhận lời Mạnh viên ngoại đến thành Nguyệt Minh xem Hoa Đình Yến, nếu có cơ hội, mời công tử đến thưởng thức điệu múa mới của Tiểu Ân, xem như lễ vật tạ ơn.”
Thập Thất có chỗ nào là người hiểu chuyện phong nguyệt nàng ta nói chứ, thấy Cốc Duy Kinh càng lúc càng xa, sợ bọn họ có chuyện, vội đuổi theo. Để một mình Bạch Hiểu Ân đứng lại đó, nắm chặt bàn tay mới vừa sờ trúng chỗ nào đó, nhếch môi thành nụ cười tà ác: “Ha ha, quả thật là chơi vui, sao có thể để một mình ngươi độc chiếm.”
Cốc Duy Kinh cuối cùng cũng bắt được Tứ Phương đang chạy khắp nơi, gõ mũi hắn mắng, khuôn mặt Tứ Phương vẫn lạnh lùng như cũ, nhưng hai má hồng hồng thể hiện hắn chạy vui bao nhiêu, Cốc Duy Kinh ra sức nắm chặt lấy tay hắn, xoay người lại tìm Thập Thất, nhưng lại sửng sốt phát hiện không thấy tung tích Thập Thất đâu, tìm hết con đường đến chỗ bọn họ chia ra, không có kết quả…
Thập Thất đuổi theo đến trước một con ngõ nhỏ, đột nhiên dừng chân, trực giác nhạy bén nói cho hắn biết có chuyện không ổn, không tính người bán hàng bên đường, người đi trên đường nhiều hơn, dần dần che khuất tầm mắt hắn, hắn muốn âm thầm vận khinh công, nhưng đan điền trống không, lập tức kinh hãi, mình bị ám toán khi nào? Bạch Hiểu Ân và mùi hương trên người nàng ta ập đến, cả người Thập Thất mềm nhũn, ngã xuống.
Người bán hàng và người đi đường quanh con ngõ tập trung lại, nhanh chóng nhấc Thập Thất lên, biến mất trong con ngõ sâu.
Bạch Hiểu Ân đứng ở chỗ rẽ, cười híp mắt nhìn ảnh vệ trước mắt: “Người bản cung chủ muốn mang đi, ai ngăn được?”
Ngoài bảo, Hầu Giáp và một hàng thị vệ xếp thành đội ngũ chỉnh tề ngênh đón bảo chủ trở về, sắc mặt hăng hái vui mừng, trang phục thị vệ nề nếp thích mắt, đao kiếm sắc bén lóe sáng, đồng loạt hô bảo chủ, ngay cả Lâm Thương Hải đứng sau Hình Bắc Minh cũng ngây ngẩn! Cảm giác khiến người khác muốn thuần phục này thật sự là… xa hoa! Đến ta làm võ lâm minh chủ một đời, nhưng trước nay vẫn chưa từng phô trương thế này, thật là ghen tị oán hận chết a! Trong lòng Lâm Thương Hải bốc mùi chua.
Hình Bắc Minh cũng chỉ lạnh lùng đáp một tiếng như cũ, không đi vào trong, lại đi đến trước xe ngựa vén màn lên, người có mặt đều nhìn trừng trừng vào xe ngựa, đầu tưởng tượng chẳng lẽ bảo chủ sẽ đỡ một vị mỹ nữ quốc sắc thiên hương nào đó ra, chẳng lẽ mỹ nữ đó sẽ là bảo chủ phu nhân tương lai, chiếc ghế bảo chủ phu nhân bỏ trống nhiều năm như vậy bây giờ đã có người đến ngồi rồi sao? Thật đúng là thời khắc kích động lòng người, các thị vệ và quần chúng vây xem đều cực kì mong chờ, hưng phấn và xúc động…
Một bàn tay do dự đưa ra, vừa khéo đặt lên bàn tay đang đưa lên của bảo chủ, mọi người vừa kích động vừa buồn bực khó hiểu, bàn tay này, tuy thon dài nhưng không đủ trắng trẻo, còn hơi to, so với bảo chủ thì cũng không thua kém chút nào, chẳng lẽ nữ nhi giang hồ, cũng đúng, cô nương nhà thường làm sao xứng được với bảo chủ!
Sau đó, Ảnh Thập Thất được Hình Bắc Minh dìu xuống xe ngựa trước mắt bao người, lộ diện trước mắt mọi người, trong phút chốc bốn phía lặng ngắt như tờ, mọi người đều trợn to mắt.
Trong bầu không khí mất tự nhiên, Thập Thất bắn ánh mắt mang tín hiệu cầu cứu tới cho chủ tử nhà mình. Vốn dĩ sắp đến Thiên Hạ Đệ Nhất Bảo, hắn tỉnh ngủ hoàn toàn, mặc kệ bên ngoài gió lạnh từng cơn, hắn vẫn cứ hưng phấn nhìn về phía cánh cổng lớn càng lúc càng gần, sau đó nhìn thấy bọn thị vệ Hầu Giáp đứng chờ, ngay khi hắn nghĩ xe ngựa sẽ chạy thẳng vào trong, màn xe bị vén lên, khuôn mặt tuấn mỹ của chủ tử xuất hiện trước mắt mình, trong mắt viết rõ ràng hai chữ “ra đây”.
Tại sao? Thập Thất vô thức nhìn cái bụng phình dưới lớp áo choàng, hơi do dự, nhưng chủ tử vẫn kiên nhẫn vén màn xe chờ, Thập Thất đành phải kéo chặt tấm áo choàng bước tới một bước, bàn tay thò ra ngoài đụng trúng một bàn tay ấm nóng khác, chưa kịp rụt lại thì ngón tay đã bị nắm chặt. Thế là, biến thành Thập Thất được Hình Bắc Minh đỡ xuống xe.
Tình huống gì thế này? Bảo chủ lại cẩn thận dìu một người vừa nhìn đã biết là nam nhân… Chẳng lẽ bảo chủ phu nhân tương lai là nam nhân? Trời cao ơi, đây thật sự là tin tức lớn!
Thập Thất đương nhiên không biết trên người hắn đã bị dán bốn chữ “bảo chủ phu quân” kim quang lóng lánh, hắn bước từng bước cứng ngắc theo Hình Bắc Minh, chịu đựng đủ loại ánh mắt bắn thẳng lên người.
Trong chiếc xe ngựa phía sau, Kha Vi Khanh coi như xem tuồng hay đủ rồi, liền bước xuống xe trước, sau đó học theo Hình Bắc Minh đưa một tay ra, ai ra cho đỡ cũng được, dù sao đều là mỹ nhân. Nhưng mà… Cốc Duy Kinh căn bản không nhìn tới tên hậu bối này một cái, nhảy xuống từ bên kia, Tứ Phương xem bàn tay đó như không khí, nhẹ nhàng bước xuống đất, đi theo sư phụ vào bảo. =))))))))))))))))))))))))))))))))))))))
Kha Vi Khanh nắm chặt tay, run rẩy, quá đáng thật! Sao có thể làm người ta mất mặt như vậy chứ!
Thập Thất ở phía trước không biết phía sau có chuyện gì, chỉ cảm giác được số ánh mắt nhìn hắn giảm xuống rất nhiều, cuối cùng cũng thở phào một hơi, ám vệ trước nay luôn hành động trong bóng tối, chưa từng thử xuất hiện hoành tráng thế này. Sau đó mới phát hiện mình vẫn đi ngang hàng với chủ tử, hoảng hốt gọi: “Chủ tử!”
Đỡ lấy cái hông đang lùi về sau lại, Hình Bắc Minh nói thản nhiên như không: “Thế nào, muốn bản bảo chủ bế sao?”
Không, thế này là tốt lắm rồi! Thập Thất cúi đầu, ngoan ngoãn đi tiếp.
Sau khi dặn dò Trình Bá sắp xếp phòng nghỉ cho sư đồ Cốc Duy Kinh, Hình Bắc Minh dẫn Thập Thất đi thẳng về chủ ốc. Lột lớp áo choàng ra, săm soi cái bụng đã hơi tròn, đưa tay qua sờ sờ, ngẩng đầu hỏi: “Khổ cực cả chuyến đi, còn chịu được không?”
Thập Thất gật đầu, hơi cảm động vì chủ tử lại quan tâm mình như vậy, nhưng sau đó chủ tử lại tự tay trải nệm, xốc chăn lên: “Chui vào nằm, đến giờ cơm rồi dậy.”
Như có gì đó nghẹn trong cổ họng, không nói được nên lời, chỉ ngây ngốc nhìn sắc mặt như đây là chuyện đương nhiên của chủ tử, nhanh chóng lột áo ngoài của Thập Thất, cẩn thận ôm lấy eo thả hắn lên giường, cởi giày, khi Thập Thất hoàn hồn lại định phản kháng thì đè hắn xuống, trầm giọng nói: “Phản ứng của ngươi chậm đi, Thập Thất, đang nghĩ gì trong đầu?”
Thập Thất hoảng sợ: “Chủ tử tha tội, thuộc hạ… Không dám nghĩ gì…”
Hình Bắc Minh hừ lạnh một tiếng, buông hai tay hắn ra đứng dậy, “Ngủ đi!” Căm hận giậm chân bỏ đi, nhưng vẫn không quên vứt chăn lên người Thập Thất, đắp kín kĩ càng.
Thập Thất nhìn chằm chằm bóng lưng của Hình Bắc Minh, mãi đến khi bóng hắn biến mất sau cửa, cửa cũng bị đóng lại, vẫn không dời mắt đi được, hai tay nắm chặt chăn, trong mắt có chút hốt hoảng, bối rối và… hy vọng.
Hình Bắc Minh đến đại sảnh trao đổi tin tức với bọn Lâm Thương Hải, dẫn đến kết luận là: Huyết Ma Cung, cực kì giống Huyết Ma Cung bị diệt trước đây, mà vị cung chủ hôm nay, còn lớn gan tàn nhẫn hơn Ân Hạo Nguyệt, cũng càng kiêu ngạo hơn, các gia tộc lớn trong Nguyệt Minh Thành đều bị hắn hạ độc thủ. Vị cung chủ này, chưa từng lộ mặt, nhưng theo lời Thập Thất nói, dung mạo hắn tú mỹ tà tính, khó phân nam nữ, lại có vài phần giống Ân Hạo Nguyệt.
Tuy không nói chuyện trong Nguyệt Minh Thành đều được nắm rõ, nhưng có ai hung hăng càn quấy vẫn được báo cáo chi tiết, hôm nay bọn họ đã vào được Thiên Hạ Đệ Nhất Bảo, xem thử cung chủ Huyết Ma Cung ngươi sẽ đi bước đầu tiên thế nào, Hình Bắc Minh vứt nhẹ tin tức nhận được lên bàn, đứng lên quay về chủ ốc.
Người có thai phải thường xuyên vận động, có lợi cho sinh sản, dựa theo đề nghị của Cốc Duy Kinh, những ngày gần đây Hình Bắc Minh luôn dành thời gian đến đi dạo trong bảo hoặc du ngoạn quanh Nguyệt Minh Thành với Thập Thất, nhưng hôm nay lại gặp phải người của Tề gia.
Tề gia của thành Nguyệt Minh, là một thư họa thế gia, không khi nào kết thù kết oán với người khác, địa vị trong mắt người thành Nguyệt Minh cũng xem như cực cao. Tề gia xảy ra chuyện, khiến rất nhiều người căm phẫn, quan phủ không can thiệp vào chuyện giang hồ, bọn họ chỉ có thể hy vọng vào bảo vật trấn thành của Nguyệt Minh, Thiên Hạ Đệ Nhất Bảo.
Vì nơi này cách Tề gia không xa, nên Cốc Duy Kinh, người cùng đi, đề nghị ở lại đây chờ, Hình Bắc Minh đi một mình, trước khi đi còn gọi riêng Thập Thất ra dặn dò cẩn thận, để Ảnh Tam Ảnh Thập lại canh chừng hắn, mới tạm yên tâm mà đi.
Tứ Phương lần đầu xuống núi, cái gì cũng thấy mới lạ, dần dần ra khỏi phạm vi mắt nhìn của Cốc Duy Kinh, Cốc Duy Kinh vỗ trán một cái, đã biết không thể mang Tứ Phương đến những nơi thế này, nói tiếng có lỗi với Thập Thất bên cạnh: “Ta đi bắt tiểu tử đó lại, ngươi đi dạo ở đây thôi, ngàn vạn lần không được hành động một mình.”
Thập Thất đứng tại chỗ nhìn Tứ Phương lột bỏ vẻ lạnh lùng thường ngày, hớn hở chạy từ hàng này đến sạp khác, mái tóc trắng dài được bới lên, che trong chiếc mũ vải, Cốc Duy Kinh vừa lo vừa giận đuổi theo hắn xông trái xông phải, lần nào cũng chỉ suýt chút nữa, làm Thập Thất nhịn không được bật cười.
“Ai da, cẩn thận một chút!” Một người đẩy xe vội vàng đi qua, suýt chút đụng trúng một cô nương bên đường, cô nương kia khó khăn lắm mới tránh được, nhưng cả người lảo đảo, ngã về phía Thập Thất.
Thập Thất nhíu mày, nâng hai tay cô nương kia lên đỡ dậy, không ngờ dưới chân cô nương ta trượt một cái, lao thẳng vào lòng Thập Thất, mày Thập Thất nhíu càng chặt, nắm lấy cánh tay ôm trên người mình gỡ ra, lùi lại vài bước, cô nương kia vừa bị hoảng sợ, lại lần đầu tiên thấy người khác tránh mình như rắn rết, trong lòng không vui nhưng sắc mặt vẫn dịu dàng, đôi mắt mê hồn người nhìn chăm chăm vào Thập Thất, nói: “Tiểu Ân đa tạ công tử, nếu bị ngã thật thì suốt nửa tháng Tiểu Ân cũng đừng mong được múa.”
Đây là một nữ nhân dung mạo diễm lệ, váy dài màu hồng phấn, mái tóc đen dài như thác nước vì động tác kịch liệt khi nãy mà hơi rối, lại càng yêu dị mê hoặc. Thập Thất nghĩ đến một người, Bạch Hiểu Ân của Di Tình Các, sau lễ Bách Hoa nàng ta xuất hiện trong thành Nguyệt Minh…
Dường như cảm nhận được suy nghĩ của người trước mặt, Bạch Hiểu Ân cười nhẹ một cái: “Công tử xem ra cũng là một người hiểu chuyện phong nguyệt, còn nhận ra Bạch Hiểu Ân thiếp, Tiểu Ân nhận lời Mạnh viên ngoại đến thành Nguyệt Minh xem Hoa Đình Yến, nếu có cơ hội, mời công tử đến thưởng thức điệu múa mới của Tiểu Ân, xem như lễ vật tạ ơn.”
Thập Thất có chỗ nào là người hiểu chuyện phong nguyệt nàng ta nói chứ, thấy Cốc Duy Kinh càng lúc càng xa, sợ bọn họ có chuyện, vội đuổi theo. Để một mình Bạch Hiểu Ân đứng lại đó, nắm chặt bàn tay mới vừa sờ trúng chỗ nào đó, nhếch môi thành nụ cười tà ác: “Ha ha, quả thật là chơi vui, sao có thể để một mình ngươi độc chiếm.”
Cốc Duy Kinh cuối cùng cũng bắt được Tứ Phương đang chạy khắp nơi, gõ mũi hắn mắng, khuôn mặt Tứ Phương vẫn lạnh lùng như cũ, nhưng hai má hồng hồng thể hiện hắn chạy vui bao nhiêu, Cốc Duy Kinh ra sức nắm chặt lấy tay hắn, xoay người lại tìm Thập Thất, nhưng lại sửng sốt phát hiện không thấy tung tích Thập Thất đâu, tìm hết con đường đến chỗ bọn họ chia ra, không có kết quả…
Thập Thất đuổi theo đến trước một con ngõ nhỏ, đột nhiên dừng chân, trực giác nhạy bén nói cho hắn biết có chuyện không ổn, không tính người bán hàng bên đường, người đi trên đường nhiều hơn, dần dần che khuất tầm mắt hắn, hắn muốn âm thầm vận khinh công, nhưng đan điền trống không, lập tức kinh hãi, mình bị ám toán khi nào? Bạch Hiểu Ân và mùi hương trên người nàng ta ập đến, cả người Thập Thất mềm nhũn, ngã xuống.
Người bán hàng và người đi đường quanh con ngõ tập trung lại, nhanh chóng nhấc Thập Thất lên, biến mất trong con ngõ sâu.
Bạch Hiểu Ân đứng ở chỗ rẽ, cười híp mắt nhìn ảnh vệ trước mắt: “Người bản cung chủ muốn mang đi, ai ngăn được?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất