[Thích Cố] Zero

Chương 22

Trước Sau
“Mở cửa đi, tôi có chuyện cần nói với y.” Thích Thiếu Thương im lặng một lúc, sau lên tiếng.

Cao Phong Lượng đi đến bên cạnh một bình hoa, ấn vào một cái nút bí mật, tiếp theo bức tường ngụy trang kia lập tức hiện ra một cánh cửa, mà mồ hôi lạnh cũng tuôn chảy trên trán ông.

Giữ chặt súng trong tay mình, Cao Phong Lượng quay lại nhìn Cố Tích Triều, chỉ lo rằng Cố Tích Triều sẽ lên tiếng gọi quân lính bên ngoài vào.

Cố Tích Triều về cơ bản là không quan tâm đến Cao Phong Lượng nữa, buông cánh tay cầm kiếm xuống, y nhìn Thích Thiếu Thương, cười châm biếm: “Đại ca, một khoảng thời gian không gặp……không ngờ ngươi hiện đã gia nhập hàng Thần rồi……”

“Ta cũng không ngờ, ngươi phản bội cũng thật sự dứt khoát.” Thích Thiếu Thương cười lạnh, Cố Tích Triều là chứng cứ về việc người tiến hóa rộng lượng thế nào, sự thật này đã bày ra trước mắt.

Chỉ tiếc cái gọi là tấm lòng rộng lượng này vẫn được xây dựng trên cơ sở Cố Tích Triều phục tùng bọn chúng, mà cái gọi là phục tùng này được chứng minh bằng việc Cố Tích Triều hoàn toàn phản bội người tự nhiên.

“Ta có thể gọi người bên ngoài vào đây.” Cố Tích Triều cười nói, “Bắt được ngươi đã là một công lao to lớn rồi.”

“Ta cũng sẽ lập tức giết ngươi báo thù cho những sinh mạng vô tội của ER.” Thích Thiếu Thương trả lời, “Có điều trước đó, ta muốn biết rằng thật ra ngươi có còn nhớ đến người đã sinh thành dưỡng dục ngươi hay không? Có còn nhớ đến những con người ER thật lòng ngưỡng mộ ngươi không? Có còn nhớ bản thân là ai không?”

Thích Thiếu Thương nhớ đến người đã nuôi nấng hắn, điều này làm cho hắn biết cái gì gọi là biết ơn, nhớ những người đã ngưỡng mộ hắn, làm cho hắn biết cái gì là trách nhiệm, nhớ bản thân hắn là ai, để có thể xác định bản thân nên đứng về phía nào.

Cố Tích Triều đương nhiên cũng nhớ.

“Nhớ chứ.” Cố Tích Triều gật đầu, “Ta nhớ người đàn bà không tiếc ra tay giết con trai mình, ta nhớ những tên ngốc không có đầu óc dễ dàng để người khác thao túng, ta nhớ bản thân là một ngôi sao chổi sinh ra đã mang theo điềm xấu……Thích Thiếu Thương, gặp phải ta chính là vận rủi của ngươi.”

“Đừng dùng tư duy của ngươi làm ta rối loạn.” Cố Tích Triều nhếch miệng cười, ngăn cản câu trả lời của Thích Thiếu Thương, “Ta nói cho ngươi biết, ta là Ma, ngươi tin không?”

“Tin, nhưng lại không.” Thích Thiếu Thương đáp, “Tin, vì những hành động của ngươi xứng đáng với danh xưng này, không tin, vì ngươi quá ngu xuẩn cố chấp, tuyệt đối không phải là Ma mang đến sự hồi sinh trong lời tiên tri.”

“Hay, nói rất hay.” Cố Tích Triều vỗ tay cười, “Nhưng dù ngươi có tin hay không, hôm nay ta đến đây là để bàn một cuộc trao đổi với ngươi. Lần này chúng ta là đối tượng hợp tác.”

“Ha, giữa ta và ngươi chồng chất thi thể như núi, oan hồn kêu gào, ngươi có khả năng an ủi tất cả sao?” Thích Thiếu Thương cười lạnh lùng, giơ tay lên, nòng súng đen ngòm chỉ thẳng vào Cố Tích Triều, “Hợp tác với ngươi? Ta xứng đáng với họ sao? Ngươi cho rằng có thể sao?”

“Không thể sao?” Cố Tích Triều cười khẽ, “……Thật ra, ta muốn hợp tác với ngươi tiêu diệt Phó Tông Thư.”

“Sao cơ?” Thích Thiếu Thương hơi sửng sốt, sau đó cười khinh miệt, “Ngươi không phải con chó của lão sao? Bây giờ quay lại cắn chủ à?”

“Lão ta chỉ là đối tượng hợp tác trước đây của ta mà thôi, hiện giờ giao dịch đã hoàn thành, lão đã trở thành uy hiếp đối với ta.” Cố Tích Triều vẫn cười, “Ngươi nên biết, hung thủ đằng sau việc hủy diệt ER là lão chứ không phải ta, lão muốn dùng sự hủy diệt của ER để đổi lấy sự ổn định của Liên Bang, ngươi muốn báo thù, lão mới là đối tượng……hoặc giả, ngươi trở thành Thần, muốn tranh đoạt gì đó cho người tự nhiên của ZX, lão cũng là một chướng ngại mà ngươi bắt buộc phải loại bỏ.”. Đam Mỹ H Văn

“Nực cười, chẳng lẽ bản thân ta không làm được sao?” Thích Thiếu Thương hỏi ngược lại, “Tại sao ta phải đánh cược, mạo hiểm bị phản bội lần nữa, hợp tác với loại người mà ta không thể tin được như ngươi?”



“Cảm thấy ra nguy hiểm, ngươi có thể nổ súng bắn chết ta lúc nào cũng được, lần này giao dịch với ngươi, những thứ ta có thể trao đổi được có kế hoạch bảo vệ trong tiệc mừng thọ của Phó Tông Thư vào tuần sau, bước tiếp theo trong kế hoạch tiêu diệt Thần Uy, sinh mạng của vô số người tự nhiên trên ZX, thậm chí, mạng của ta……ta chỉ cần ngươi cùng đồng bọn phối hợp với ta trong tiệc mừng thọ Phó Tông Thư lấy mạng lão.” Cố Tích Triều hoàn toàn mặc kệ khẩu súng trong tay Thích Thiếu Thương, “Đại ca, lần này ngươi lời không ít.”

Thích Thiếu Thương không khỏi im lặng, Cố Tích Triều nói không sai, vì những người tự nhiên trên hành tinh này, Phó Tông Thư không thể sống tiếp, hắn là hy vọng của họ, vậy nên hắn phải dùng phương pháp hy sinh ít nhất để hoàn thành nhiệm vụ này, nếu hắn hợp tác với Cố Tích Triều, đây sẽ là phương án hoàn hảo nhất, thế nhưng, mối thù của ER thì sao? Sự phản bội và tổn thương trước đây thì sao?

“Ngươi cứ suy nghĩ, ta có thể chờ.” Cố Tích Triều cười nói, thản nhiên ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, bắt đầu quan sát thanh kiếm trong tay, bỗng nhiên y có vẻ sực nhớ ra cái gì đó, ngẩng đầu lên nhìn Cao Phong Lượng, nheo mắt cười khiến cho Cao Phong Lượng phát lạnh cả người, “Ta quên mất, trong số vốn của ta, còn có các con trai của ngài Cao……ngài Cao quyết tâm rất lớn, nếu con trai chết rồi, hoặc là sống không bằng chết……ngài lại không có ai dưỡng già, tiễn về Tây Thiên, đúng là thật thê lương……”

Sắc mặt Cao Phong Lượng tái trắng, nhưng nhìn thấy ánh mắt của Thích Thiếu Thương, ông ta vẫn nghiến răng nói: “Yên tâm đi, tôi và các con trai sẽ không liên lụy anh.”

Việc xảy ra sau câu nói này là việc không ai ngờ đến.

Khẩu súng giấu trong túi của Cao Phong Lượng chĩa thẳng vào thái dương ông ta.

“Đừng.” Thích Thiếu Thương kêu lên, nhảy đến trước giật lấy súng của Cao Phong Lượng, thế nhưng vẫn chậm một bước, máu tươi bắn ra từ thái dương bên kia của Cao Phong Lượng, cơ thể cao lớn đổ ập xuống trong vũng máu, vuột khỏi bàn tay đang giơ ra của Thích Thiếu Thương, để lại trên bàn tay hắn một vệt đỏ tươi.

Cố Tích Triều cũng sửng sốt, uy trì tư thế vừa đứng bật khỏi ghế, hồi lâu sau mới thì thầm: “Ta đánh giá thấp ông ta.”

“Ta cũng đánh giá thấp ông ấy……” sắc mặt Thích Thiếu Thương có phần ảm đạm, hắn quay sang Cố Tích Triều, “Ta đồng ý hợp tác với ngươi, ta không thể vì những người đã chết mà hy sinh các con của ông ấy và vô số người khác.”

“Thật sao?” Cố Tích Triều cũng hơi ngạc nhiên, sau đó lại cười buồn, “Đại ca, ngươi có biết không? Đây là cuộc trao đổi bất đắc dĩ nhất mà ta từng đàm phán……Đại ca, tốt nhất ngươi nên nhanh chóng rời khỏi đây, động tĩnh trong này quá lớn, thuộc hạ của ta sẽ có mặt trong tích tắc, vấn đề cụ thể……tối mai, ta chờ ngươi ở đây.”

“Được.” Thích Thiếu Thương gật đầu, quay người đi vào cửa bí mật, bỗng nhiên khựng lại, “Sau khi thành công, ta vẫn sẽ giết ngươi.”

“Được, ta chờ.” Cố Tích Triều đáp, nhìn cửa bí mật dần dần khép lại, không biết vì sao y lại thầm cảm thấy mất mát.

Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, Cố Tích Triều khẽ thở dài, quay người lại đối diện với nhóm người vừa xông vào, giọng điệu lạnh nhạt: “Cao Phong Lượng chính là thủ lĩnh của Thần Uy, mọi việc bại lộ sợ tội tự sát, thanh kiếm này chính là vật chứng……các người dọn dẹp xác chết cùng thanh kiếm này đi, ta đi báo cáo lại cho Phó Tướng Quân.”

“Không cần đâu, các ngươi còng y lại.” không biết có mặt từ lúc nào, Hoàng Kim Lân từ ngoài cửa tiến vào, chỉ thẳng vào Cố Tích Triều mà nói.

Cố Tích Triều không khỏi sửng sốt, mãi cho đến khi tay phải bị túm lấy, y mới bản năng xoay tay đấm ra, đẩy đối phương sang một bên, sau đó phát hiện ra bản thân đã bị bao vây.

“Tại sao?” Cố Tích Triều đá bay kẻ vừa tiến lên định bắt y, lên tiếng hỏi Hoàng Kim Lân, “Tôi đang làm việc cho ngài!”

“Thật sao?” Hoàng Kim Lân nhấc tay ngăn cản hành động tiếp theo, hai mắt nhìn chằm chằm vào Cố Tích Triều, tựa như muốn nhìn xuyên qua y, để biết được thật ra trong lòng y có bao nhiêu ý đồ đáng sợ.

“Ha……Thượng Tá Hoàng Kim Lân, chẳng lẽ ngài vẫn còn không biết phương pháp mang lại an toàn tuyệt đối cho mình sao?” Cố Tích Triều cười, “Có một phương thức tuyệt vời, khiến cho ngài hoàn toàn không cần lo sợ tôi uy hiếp đến thân phận, địa vị, tính mạng ngài, cũng không cần phải lo lắng Phó Tướng Quân không hài lòng với ngài, không cần lo lắng một phút sơ sẩy mà phải bị trừng phạt, càng không cần phải lo lắng bị thay thế vì không đủ tiêu chuẩn……”

Sắc mặt Hoàng Kim Lân không thể không trở nên u ám, gã hiểu ý Cố Tích Triều, chẳng qua là muốn gã thay thế Phó Tông Thư, dùng thủ đoạn không tầm thường để đạt được những lợi ích vừa to lớn vừa vững bền hơn những gì gã từng thèm muốn.

“Ra mặt vào lúc nguy nan, chắc chắn mọi người sẽ chú ý đến ngài, ghi nhớ ngài.” Cố Tích Triều tiếp tục nói, phân tích những lợi ích mà Hoàng Kim Lân có thể đạt được, “Đương nhiên, nếu ngài có thể tiếp tục cho tôi những gì tôi muốn, thì tôi sẽ tiếp tục trung thành tận tâm với ngài, ngoài ra, đến lúc ngài muốn lấy mạng tôi, ngài sẽ không cần phải hỏi ý kiến bất cứ ai cũng không cần phải chịu nguy cơ gì – hiện giờ, tôi vẫn trực thuộc quyền kiểm soát của Phó Tướng Quân, muốn giết tôi cũng cần lão phê chuẩn.”



“Hơn nữa, tôi có thể đảm bảo an toàn tuyệt đối cho ngài, vì ngài chỉ cần khoanh tay đứng nhìn mà thôi.” Cố Tích Triều thấy Hoàng Kim Lân có vẻ dao động thì thầm thở phào, “Với một cuộc trao đổi không cần bỏ vốn mà vẫn nắm chắc kiếm lời, chẳng lẽ ngài không động lòng sao? Mà đây cũng không phải là lần đầu tiên ngài khoanh tay đứng nhìn.”

Hoàng Kim Lân vẫn nhìn chằm chằm Cố Tích Triều, bởi vì điều Cố Tích Triều nói làm cho gã đột nhiên phát hiện ra, từng trước đến nay, bản thân quả nhiên vẫn cứ khoanh tay đứng nhìn.

Ban đầu là cuộc thí nghiệm virus hủy diệt cả một hành tinh, gã đã khoanh tay đứng một bên nhìn biển máu lan tràn, nhìn những kẻ đó chết theo những cách làm người ta buồn nôn nhất, nhìn đám chuyên viên nghiên cứu kia chăm chú lấy mẫu vật trong đống xác chết kinh tởm đó, nhìn bọn thuộc hạ của mình bắn nổ tung đầu những người còn chút hơi tàn……

Cố Tích Triều nhận lệnh đến xử lý ER, gã lại tiếp tục khoanh tay đứng nhìn hận thù ân oán được gieo rắc, nhìn Chủng người rác rưởi trên ER bị Cố Tích Triều chơi đùa trong lòng bàn tay, nhìn Cố Tích Triều tàn nhẫn và rồi lại nương tay với ER, nhìn sự thay đổi của Cố Tích Triều……

Phó Tông Thư muốn Cố Tích Triều tuyệt đối phục tùng, bản thân lại tiếp tục khoanh tay đứng nhìn sóng gió nổi lên, nhìn thần sắc của Cố Tích Triều khi phát hiện bản thân rơi từ thiên đường xuống địa ngục, nhìn Phó Tông Thư vì quá tự phụ mà bỏ quên những nguy cơ tiềm tàng, nhìn Cố Tích Triều lợi dụng Anh Tử phá giải nguy cơ, báo thù rửa hận……

Cố Tích Triều nhận lệnh tiêu diệt Thần Uy, bản thân vẫn lại khoanh tay đứng nhìn vòng xoáy bão tố, nhìn Thích Thiếu Thương trốn thoát, nhìn Cao Phong Lượng tự sát, nhìn Cố Tích Triều chơi đùa……

Hiện giờ, Cố Tích Triều muốn giết Phó Tông Thư, Hoàng Kim Lân không biết bản thân có nên tiếp tục khoanh tay đứng nhìn.

“Hơn nữa, hiện tại ngài tuy có thể dễ dàng giết tôi, nhưng tôi có thể khiến ngài vĩnh viễn không thể siêu sinh.” Cố Tích Triều nhìn Hoàng Kim Lân tiếp tục nói, nụ cười của y phảng phất sự mê hoặc, toan tính và đắc ý.

“Ngươi có khả năng đó sao?” nếu là trước đây, Hoàng Kim Lân chỉ do dự có nên giết Cố Tích Triều không, hay là nên nghe theo đề nghị của y, Cố Tích Triều nói như thế lập tức chọc giận gã.

“Vì ngài thân là quan viên hành chính của ZX nhưng lại có thói ích kỷ, sở thích đặc biệt dành cho những loại sách về tôn gióa thời xa xưa, từ đó nảy sinh niềm tin và nỗi sợ hãi với luân hồi và tương lai, vì ‘truyền thống ưu việt’ của người tiến hóa là tiến hành tiêu hủy những sản phẩm nguy hiểm……đồng thời, ngài đang sợ tôi.” Cố Tích Triều cười mà nói, y vẫn luôn quan sát những hành vi bất thường của Hoàng Kim Lân từ trước đến nay, vì thế y biết rằng sự say mê của Hoàng Kim Lân dành cho các tôn giáo cổ xưa đã vượt mức hứng thú quá nhiều, điều đó tất nhiên có nguyên nhân sâu xa hơn: thứ nhất, trong những ngày bao vây tiêu diệt ER Hoàng Kim Lân bắt đầu tin vào cái gọi là luân hồi và báo ứng; thứ hai, sự xuất hiện của y làm cho gã nhìn thấy rất nhiều những sự việc nằm ngoài dự liệu đồng thời tạo thành nguy cơ đảo lộn tiền đồ và tương lai của gã, điều này khiến cho gã không biết ứng phó ra sao nhưng chỉ có thể bên ngoài giả vờ như không có việc gì, bên trong âm thầm tìm kiếm chỗ dựa mới.

Những niềm tin đó không có logic, nhưng thân là người kế vị của Phó Tông Thư, Hoàng Kim Lân lại bắt đầu tin, nói một cách khác, điều này chứng minh gã không đạt chuẩn.

Người tiến hóa thông thường sẽ vứt bỏ và tìm thành phẩm mới thay thế những thứ không đạt chuẩn, mà sản phẩm nguy hiểm thì chắc chắn sẽ bị tiêu diệt, Hoàng Kim Lân vừa để y thả Thích Thiếu Thương đi – đó là Thần trong lời tiên tri, vậy thì, chỉ cần liên hệ việc này cùng với sự say mê của Hoàng Kim Lân dành cho các tôn giáo cổ, thì Phó Tông Thư cùng các lãnh đạo khác chắc chắn sẽ cho rằng Hoàng Kim Lân đã quay sang âm thầm ủng hộ truyền thuyết thần thánh của người tự nhiên, và gã sẽ bị liệt vào hàng sản phẩm nguy hiểm.

Sự sợ hãi của Hoàng Kim Lân đối với y, chính là nguyên nhân khiến gã nghe những lời y nói, cũng sẽ khiến cho gã khuất phục trước những điều kiện mà y đưa ra, gã đã biết sợ, nên gã sẽ không thể công bằng vô tư mà cam tâm tình nguyện hy sinh tính mạng cho Phó Tông Thư và người tiến hóa.

Cố Tích Triều nở nụ cười, vì y biết rằng thật ra bản thân có thể thuyết phục tất cả mọi người – chỉ cần điều y nói được nghe và được để tâm đến ẩn ý đằng sau.

Cũng như lần này, thấy ánh sáng phản chiếu từ giọt mồ hôi trên thái dương Hoàng Kim Lân, Cố Tích Triều biết bản thân lại thành công rồi.

Sau cùng, Hoàng Kim Lân phẩy tay, tỏ ý bảo thuộc hạ của mình giải tán vòng vây quanh Cố Tích Triều.

Nhìn nụ cười đang hiện ra trên môi Cố Tích Triều, Hoàng Kim Lân bất giác thở dài, thì thầm chỉ bản thân gã mới nghe được: “Bây giờ thì ta……thật sự tin lời tiên tri đó rồi……”

Nếu trên đời này thật sự có Ma, đó chắc chắn là Cố Tích Triều, vì y quả thật xứng với danh xưng này.

Nếu gã chết trong tay y, phải chăng đó gọi là……số trời đã định?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau