Chương 4
“Khóa mục tiêu lần thứ 14.” Trong tai nghe của Mục Cưu Bình truyền đến giọng nói đắc ý của Cố Tích Triều.
“Mẹ nó!” Mục Cưu Bình nhìn bảng điều khiển của mình, hiển thị chính hắn đã bị đầu đạn của đối phương khóa 14 lần, cuối cùng phải chửi thề một câu.
Hắn thật sự chưa từng thấy ai có thể lái một chiếc XS89 thông thường với tốc độ gần như tối đa, lại còn có thể đổi hướng để tránh bị tấn công một cách khó tin, bay giữa không trung như một cái bóng xuất quỷ nhập thần, mà đây là lần đầu tiên hắn bị đầu đạn của người khác khóa chặt liên tục 14 lần.
Nghĩ lại bản thân hắn mặt cũng rất dày, lần đầu nói do chưa chuẩn bị xong nên làm lại, lần thứ hai nói đối phương ra tay trước khi hô bất đầu nên phải làm lại, lần thứ ba nói bản thân vừa gặp ma nên đòi làm lại……lần thứ tám nghe thấy Thích Thiếu Thương khuyên hắn chịu thua nên không cam tâm đòi làm lại……bây giờ đã lần thứ 14 rồi……
“Chết trong tay tôi, anh cũng không oan mạng đâu.” Giọng Cố Tích Triều vang lên trong tai nghe của Mục Cưu Bình, “Khi anh rẽ phải thì tuabin và góc độ lái phối hợp không tốt, cho nên không theo kịp tốc độ của tôi, hơn nữa khi anh ‘bổ nhào’, cũng không dám tăng tốc đúng không?”
“Tôi chịu thua.” Mục Cưu Bình nói, có mặt dày hơn nữa thì cũng biết bản thân không bằng người ta, cũng may tính cách hắn thẳng thắn, thua thì thua, hơn nữa trong tình trạng hiện giờ, hắn cũng thua tâm phục khẩu phục, “Không ngờ nhóc cậu cũng có chút tài năng.”
“Cám ơn đã khen.” Cố Tích Triều cười khẽ, một tên đầu óc đơn giản thế này có khi cũng rất đáng yêu.
“Tôi nhường vị trí này cho cậu cũng không thấy oan, dù sao tôi cũng không biết cách dạy người khác, chỉ cần Đại ca vẫn cho tôi làm tiên phong là được.” Mục Cưu Bình tiếp tục nói, phương hướng của chiến đấu cơ quay ngược lại.
Cố Tích Triều hơi ngẩn người, đột nhiên hiểu ra bản thân trúng kế của Thích Thiếu Thương rồi, cái gì mà bảo y có thể tự nhiên dạy dỗ hắn, chẳng qua là vòng vo dù kế để y có thể chứng tỏ thực lực trước mặt người khác, nghĩ lại bộ dạng giảo hoạt khi tên kia ngẩng đầu nhìn trời tỏ vẻ không liên quan đến mình, y bỗng nhiên muốn cười, mà rồi lại không cười nổi.
Cơ hội dâng lên tận cửa, nắm lấy, hay là không đây?
…………………………………………
Mắt thấy Mục Cưu Bình đã ra dấu chịu thua, Thích Thiếu Thương đứng lên, đi ra khỏi phòng quan sát, Nguyễn Minh Chính đi theo sau hắn.
Chiếc XS89 của Cố Tích Triều vừa hạ cánh, xung quanh đã bị bao vây bởi nhóm quân sĩ vừa được tận mắt chứng kiến trận so tài, bọn họ nhìn thấy Thích Thiếu Thương, liền lần lượt tách ra hai bên nhường một con đường.
Khoang lái của XS89 từ từ hạ xuống, cửa mở ra, Cố Tích Triều mặc đồng phục Hạm Đội Liên Vân, đầu đội mũ bảo hiểm chậm rãi bước xuống.
Thân hình cao gầy đứng thẳng, khiến Thích Thiếu Thương đột nhiên cảm thấy bộ đồng phục màu xanh xám kiểu dáng xưa cũ của quân đội mình thật ra cũng không xấu lắm, mà bàn tay đang tháo khóa mũ bảo hiểm nơi cổ áo kia, dường như có vẻ hờ hững, mà từng chút từng chút khiến người ta bồn chồn không yên.
Thích Thiếu Thương không thể nhịn cười, bản thân hắn khi vừa đến ER, nơi này chỉ có một đám dân lưu vong tuy thừa năng lực nhưng chẳng được tổ chức, sau khi hắn lái một chiếc chiến hạm ăn trộm tiêu diệt toàn bộ phân đội truy sát đằng sau, thì hạ cánh trong tiếng hoan hô vang trời của những người này, mà chỉ vì muốn cho những người ở đây một hình tượng anh hùng hoàn mỹ, hắn đã do dự rất lâu về tư thế khi ra khỏi máy bay của hắn.
Nhìn đám binh sĩ xung quanh ai nấy đều đang mong mỏi được nhìn thấy mặt y, Thích Thiếu Thương bỗng nhiên cảm thấy rất khâm phục: tên nhóc Cố Tích Triều này, hiển nhiên là biết cách làm người ta tò mò hơn mình.
…………………………………………
Cố Tích Triều đích thực là đang do dự trong việc quyết định biểu cảm của bản thân khi gỡ mũ bảo hiểm xuống.
Từ khi y được sinh ra đến giờ, y đã biết rằng, trên thế giới này có hai loại người: một là loại trải qua tính toán chính xác, chọn lựa những đoạn gene ưu tú nhất của nhân loại, sinh ra trong phòng thí nghiệm lạnh như băng, những kẻ này dù là ngoài hình, trí tuệ, thể lực, hay là tuổi thọ đều chiếm ưu thế tuyệt đối; loại thứ hai, chính là những đứa trẻ ngu muội thậm chí là xấu xí do bọn người ngu muội và không có trách nhiệm cùng với bản năng muốn duy trì nòi giống sinh ra, ngoài lao động thể lực và làm những công việc hạ đẳng ra thì không còn tác dụng gì.
Loại thứ nhất là những kẻ thống trị cả Liên Bang Các Hành Tinh, quản lý Quân đội, Chính phủ, cùng tất cả kiến trúc giai cấp thống trị của Liên Bang, còn loại thứ hai, thì được coi là Chủng người rác rưởi.
Giai cấp thống trị Liên Bang vẫn còn tồn tại sự mâu thuẫn trong vấn đề xử lý Chủng người rác rưởi, một bên thì cho rằng căn cứ theo quy luật thích nghi và chọn giống của tự nhiên, Chủng người rác rưởi thấp kém nên được thay thế bằng Chủng người ưu tú sinh ra từ phòng thí nghiệm, còn bên kia thì cho rằng bản thân có thể trở thành Đấng Cứu Thế của Chủng người rác rưởi.
Đồng thời, trong Chủng người rác rưởi cũng có mâu thuẫn, một loại thì hiểu rõ bản thân bẩm sinh không hoàn hảo, hoặc giả trong quá trình sinh tồn biết được một số khó khăn không thể giải quyết được, cho nên ngoan ngoãn chấp nhận sự khinh miệt và áp bức của giai cấp thống trị, còn loại thứ hai, thì không cam tâm, cho nên mới có những thành phần làm cho Quân Liên Bang đau đầu, điển hình là ER.
Thế nhưng Cố Tích Triều biết bản thân là ngoại lệ của tất cả, cho nên, y luôn cho rằng, bất cứ ai cũng đều không liên quan đến y.
Y cũng biết bản thân không nên để tâm đến bất cứ ai.
Y càng biết rõ bản thân muốn gì: y muốn có được tất cả những gì xứng đáng với bản thân, ví dụ như thân phận, quyền lực, địa vị, tiền tài……
Cho nên, bất luận là ai, cản đường thì chết.
Bỏ đi, cười vậy, chỉ cần một nụ cười, sau đó cho tên ngốc bỗng nhiên làm y mềm lòng một sự lựa chọn: chết nhanh một chút, hay là chậm một chút.
Cố Tích Triều cố gắng cử động cơ mặt, sau đó, gỡ mũ bảo hiểm xuống.
Tóc dài buông xuống, dừng giữa không trung, rồi tung bay theo gió.
Ngẩng đầu, nâng mắt, nụ cười đắc ý mà ngạo mạn.
Thích Thiếu Thương vừa vỗ tay vừa tiến lên phía trước.
“Làm tốt lắm.” Thích Thiếu Thương cười nói, đứng ngay trước mặt Cố Tích Triều, “Thế nào, gia nhập Hạm Đội Liên Vân chúng tôi, được không?”
“Muốn tôi gia nhập cũng được, cho tôi quyền khống chế toàn bộ Hạm Đội Liên Vân, năng lực của tôi không chỉ có lái chiến đấu cơ mà thôi.” Cố Tích Triều khẽ nghiêng đầu, nửa nghiêm túc nửa đùa cợt, nhưng đã nói ra tám chín phần ý đồ của bản thân.
“Được.” Thích Thiếu Thương gật đầu.
“Đại ca!” Nguyễn Minh Chính kinh hãi, vừa định lên tiếng thì bị Thích Thiếu Thương đưa tay ngăn lại.
“Cậu tự yêu cầu thì còn gì bằng, cần phải biết rằng, đây là mục đích tôi mời cậu gia nhập.” Thích Thiếu Thương nhìn Cố Tích Triều nói, nhưng Nguyễn Minh Chính biết rõ Thích Thiếu Thương thật ra đang nói cho cô nghe.
“Hạm Đội Liên Vân hiện giờ đã lớn mạnh hơn lúc trước cả chục lần, nếu không nói đến là trăm lần, nhưng vẫn sử dụng một thể chế cũ từ ban đầu, mọi người đều là anh em, bạn bè, tuy rằng như vậy có sức tập trung lớn, nhưng không thích hợp tác chiến chuẩn xác, muốn liều mạng với Quân Liên Bang bằng nhiệt huyết, chỉ là hạ địch thì ít tổn hại thì nhiều.” Thích Thiếu Thương lên tiếng.
“Đúng vậy, đây chính là nhược điểm trí mạng của ER, không có quy tắc và hệ thống, Quân đội không ra Quân đội mà lại giống một đám ô hợp, tuy rằng quan hệ anh em bạn bè có thể tạo ra một đội quân rất hòa thuận, nhưng, quan hệ phục tùng giữa cấp trên và cấp dưới đã bị xóa nhòa, dù có bố trí chuẩn xác đến đâu, mệnh lệnh đúng lúc đến đâu, cũng sẽ vì bản ngã quá lớn của các bộ phận dẫn đến không thể thực thi.” Cố Tích Triều gật đầu, tiếp lời, “có vẻ anh đã nhận ra vấn đề của cấp dưới mình sau khi xem qua băng ghi hình tôi đột phá tầng phòng thủ của anh.”
“Tôi hy vọng ER có thể trở thành Trạm Bảo Hộ của tất cả người tự nhiên, thế nhưng, tình trạng hiện giờ của ER không thể gánh vác trách nhiệm này.” Thích Thiếu Thương nói, thần sắc nghiêm túc, “hơn nữa, ER bây giờ, đa quá ý lại năng lực của một mình tôi, tôi không mong muốn hệ thống chính quyền quân đội ER yếu ớt như vậy.”
“Nhưng mà, Liên Bang sẽ không chờ cho Quân đội ER vững chắc lên mới ra tay, cho nên, anh mong muốn có một người nắm rõ thể chế Quân đội, giúp anh hoàn thành bước tiến này.” Cố Tích Triều khẽ cười, “Tôi biết cách nghĩ của anh, tầm nhìn xa của anh chứng minh anh có đủ tư cách làm một thủ lĩnh, nhưng anh đã quá vội vàng……thậm chí, anh còn chưa rõ ràng tố chất và phẩm hạnh của tôi.”
“Cậu có đủ kỹ năng, có đủ kinh nghiệm trong Quân Liên Bang, có thể phân tích được thể chế của toàn bộ Hạm Đội Liên Vân, vừa rồi cậu so tài cùng Lão Mục, thể hiện cậu có đủ khả năng thu phục và huấn luyện người khác……” Thích Thiếu Thương cười toe, “Tôi vẫn luôn có cảm giác này, cậu là món quà trời ban cho tôi, cho ER.”
“Đồng ý không?” Thích Thiếu Thương đưa một tay ra, “giúp tôi tiếp quản Hạm Đội Liên Vân?”
“Ha……anh có sức hút lớn hơn nhiều so với tưởng tượng của tôi……” Cố Tích Triều thấp giọng cười, “Bản thân tôi đưa ra điều kiện, thì làm sao có thể từ chối?”
Cố Tích Triều nâng tay lên, vỗ vào bàn tay Thích Thiếu Thương một cách tự nhiên, vừa định rút tay về, thì bị Thích Thiếu Thương giữ lấy.
Nhiệt độ truyền từ tay khiến Cố Tích Triều hơi kinh ngạc, nhưng sau đó liền cười, nắm lấy bàn tay đó.
“Tôi đồng ý.” Cố Tích Triều cười đáp.
“Hy vọng ER từ đây về sau, dưới sự lãnh đạo của hai vị, có thể thật sự trở thành Trạm Bảo Hộ của người tự nhiên.” Nguyễn Minh Chính vẫn yên lặng đứng bên cạnh đột nhiên lên tiếng, sau đó vỗ tay, chỉ trong chốc lát, mọi người đứng xung quanh cùng nhau vỗ tay phụ họa, không gian trở nên ồn ã.
Cố Tích Triều hơi lúng túng cười, tay đang cầm mũ bảo hiểm đưa lên vẫy vẫy với những người khác.
“Xem ra cậu rất được hoan nghênh.” Thích Thiếu Thương cười cười ghé đến gần bên tai Cố Tích Triều thì thầm.
“Thật ra nếu muốn sau này thuận tiện hành động, tôi nên lạnh nhạt hơn một chút.” Cố Tích Triều nhỏ giọng đáp lại, y nói cho Thích Thiếu Thương nghe, cũng là nói với bản thân mình.
Y chưa từng thấy qua khung cảnh thế này, cũng chưa từng thấy nhiều gượng mặt tươi cười đến vậy.
Cố Tích Triều rất ít cười, từ trước đến giờ, thế giới mà y sống quá khắc nghiệt, thậm chí là tàn khốc.
Y cũng rất ít khi cười với người khác, có lẽ là vì gần như chẳng có ai cười với y, nụ cười thật lòng.
Thích Thiếu Thương dường như nhận ra Cố Tích Triều có chút ngơ ngác, mới buông tay y ra, thuận tiện vỗ vai y, đổi lại nhận được một nụ cười từ y.
“Cố Tích Triều, anh có thể lập lời thề không?” Nguyễn Minh Chính bước lên trước, nói.
“Thề?” Cố Tích Triều nhướn mày, trong lòng coi thường, nhưng cũng không nói ra.
Y biết rằng người tự nhiên tin tưởng rất nhiều tôn giáo xưa, thế nhưng, trong vũ trụ không có ma quỷ hay thần thánh, những nghi thức xa xưa này đi đâu tìm một nhân chứng công bằng?
“Từ nay về sau, anh sẽ tận tâm tận lực vì ER, trung thành tuyệt đối.” Nguyễn Minh Chính nói, “nếu làm trái lời thề……mỗi người của ER đều không tha cho anh.”
“Ha……nếu tôi phản bội lời thề, ngoài Đại ca ra, có ai trong các người làm gì được tôi?” Cố Tích Triều khẽ cười, thấy Nguyễn Minh Chính tái mặt, chỉ phẩy tay hờ hững, “Đùa thôi, đùa thôi.”
Thu lại nụ cười, Cố Tích Triều đưa tay thề.
“Cố Tích Triều, từ nay về sau, sẽ tận tâm tận lực vì ER, trung thành tuyệt đối, nếu làm trái lời thề……thì tôi sẽ chết trong tay Đại ca.” Cố Tích Triều dọng dạc nói, nhận được một nụ cười tươi rói của Thích Thiếu Thương, cùng với tiếng hoan hô vang trời.
Chỉ có Nguyễn Minh Chính đứng giữa không gian đó, chân mày nhíu chặt.
“Mẹ nó!” Mục Cưu Bình nhìn bảng điều khiển của mình, hiển thị chính hắn đã bị đầu đạn của đối phương khóa 14 lần, cuối cùng phải chửi thề một câu.
Hắn thật sự chưa từng thấy ai có thể lái một chiếc XS89 thông thường với tốc độ gần như tối đa, lại còn có thể đổi hướng để tránh bị tấn công một cách khó tin, bay giữa không trung như một cái bóng xuất quỷ nhập thần, mà đây là lần đầu tiên hắn bị đầu đạn của người khác khóa chặt liên tục 14 lần.
Nghĩ lại bản thân hắn mặt cũng rất dày, lần đầu nói do chưa chuẩn bị xong nên làm lại, lần thứ hai nói đối phương ra tay trước khi hô bất đầu nên phải làm lại, lần thứ ba nói bản thân vừa gặp ma nên đòi làm lại……lần thứ tám nghe thấy Thích Thiếu Thương khuyên hắn chịu thua nên không cam tâm đòi làm lại……bây giờ đã lần thứ 14 rồi……
“Chết trong tay tôi, anh cũng không oan mạng đâu.” Giọng Cố Tích Triều vang lên trong tai nghe của Mục Cưu Bình, “Khi anh rẽ phải thì tuabin và góc độ lái phối hợp không tốt, cho nên không theo kịp tốc độ của tôi, hơn nữa khi anh ‘bổ nhào’, cũng không dám tăng tốc đúng không?”
“Tôi chịu thua.” Mục Cưu Bình nói, có mặt dày hơn nữa thì cũng biết bản thân không bằng người ta, cũng may tính cách hắn thẳng thắn, thua thì thua, hơn nữa trong tình trạng hiện giờ, hắn cũng thua tâm phục khẩu phục, “Không ngờ nhóc cậu cũng có chút tài năng.”
“Cám ơn đã khen.” Cố Tích Triều cười khẽ, một tên đầu óc đơn giản thế này có khi cũng rất đáng yêu.
“Tôi nhường vị trí này cho cậu cũng không thấy oan, dù sao tôi cũng không biết cách dạy người khác, chỉ cần Đại ca vẫn cho tôi làm tiên phong là được.” Mục Cưu Bình tiếp tục nói, phương hướng của chiến đấu cơ quay ngược lại.
Cố Tích Triều hơi ngẩn người, đột nhiên hiểu ra bản thân trúng kế của Thích Thiếu Thương rồi, cái gì mà bảo y có thể tự nhiên dạy dỗ hắn, chẳng qua là vòng vo dù kế để y có thể chứng tỏ thực lực trước mặt người khác, nghĩ lại bộ dạng giảo hoạt khi tên kia ngẩng đầu nhìn trời tỏ vẻ không liên quan đến mình, y bỗng nhiên muốn cười, mà rồi lại không cười nổi.
Cơ hội dâng lên tận cửa, nắm lấy, hay là không đây?
…………………………………………
Mắt thấy Mục Cưu Bình đã ra dấu chịu thua, Thích Thiếu Thương đứng lên, đi ra khỏi phòng quan sát, Nguyễn Minh Chính đi theo sau hắn.
Chiếc XS89 của Cố Tích Triều vừa hạ cánh, xung quanh đã bị bao vây bởi nhóm quân sĩ vừa được tận mắt chứng kiến trận so tài, bọn họ nhìn thấy Thích Thiếu Thương, liền lần lượt tách ra hai bên nhường một con đường.
Khoang lái của XS89 từ từ hạ xuống, cửa mở ra, Cố Tích Triều mặc đồng phục Hạm Đội Liên Vân, đầu đội mũ bảo hiểm chậm rãi bước xuống.
Thân hình cao gầy đứng thẳng, khiến Thích Thiếu Thương đột nhiên cảm thấy bộ đồng phục màu xanh xám kiểu dáng xưa cũ của quân đội mình thật ra cũng không xấu lắm, mà bàn tay đang tháo khóa mũ bảo hiểm nơi cổ áo kia, dường như có vẻ hờ hững, mà từng chút từng chút khiến người ta bồn chồn không yên.
Thích Thiếu Thương không thể nhịn cười, bản thân hắn khi vừa đến ER, nơi này chỉ có một đám dân lưu vong tuy thừa năng lực nhưng chẳng được tổ chức, sau khi hắn lái một chiếc chiến hạm ăn trộm tiêu diệt toàn bộ phân đội truy sát đằng sau, thì hạ cánh trong tiếng hoan hô vang trời của những người này, mà chỉ vì muốn cho những người ở đây một hình tượng anh hùng hoàn mỹ, hắn đã do dự rất lâu về tư thế khi ra khỏi máy bay của hắn.
Nhìn đám binh sĩ xung quanh ai nấy đều đang mong mỏi được nhìn thấy mặt y, Thích Thiếu Thương bỗng nhiên cảm thấy rất khâm phục: tên nhóc Cố Tích Triều này, hiển nhiên là biết cách làm người ta tò mò hơn mình.
…………………………………………
Cố Tích Triều đích thực là đang do dự trong việc quyết định biểu cảm của bản thân khi gỡ mũ bảo hiểm xuống.
Từ khi y được sinh ra đến giờ, y đã biết rằng, trên thế giới này có hai loại người: một là loại trải qua tính toán chính xác, chọn lựa những đoạn gene ưu tú nhất của nhân loại, sinh ra trong phòng thí nghiệm lạnh như băng, những kẻ này dù là ngoài hình, trí tuệ, thể lực, hay là tuổi thọ đều chiếm ưu thế tuyệt đối; loại thứ hai, chính là những đứa trẻ ngu muội thậm chí là xấu xí do bọn người ngu muội và không có trách nhiệm cùng với bản năng muốn duy trì nòi giống sinh ra, ngoài lao động thể lực và làm những công việc hạ đẳng ra thì không còn tác dụng gì.
Loại thứ nhất là những kẻ thống trị cả Liên Bang Các Hành Tinh, quản lý Quân đội, Chính phủ, cùng tất cả kiến trúc giai cấp thống trị của Liên Bang, còn loại thứ hai, thì được coi là Chủng người rác rưởi.
Giai cấp thống trị Liên Bang vẫn còn tồn tại sự mâu thuẫn trong vấn đề xử lý Chủng người rác rưởi, một bên thì cho rằng căn cứ theo quy luật thích nghi và chọn giống của tự nhiên, Chủng người rác rưởi thấp kém nên được thay thế bằng Chủng người ưu tú sinh ra từ phòng thí nghiệm, còn bên kia thì cho rằng bản thân có thể trở thành Đấng Cứu Thế của Chủng người rác rưởi.
Đồng thời, trong Chủng người rác rưởi cũng có mâu thuẫn, một loại thì hiểu rõ bản thân bẩm sinh không hoàn hảo, hoặc giả trong quá trình sinh tồn biết được một số khó khăn không thể giải quyết được, cho nên ngoan ngoãn chấp nhận sự khinh miệt và áp bức của giai cấp thống trị, còn loại thứ hai, thì không cam tâm, cho nên mới có những thành phần làm cho Quân Liên Bang đau đầu, điển hình là ER.
Thế nhưng Cố Tích Triều biết bản thân là ngoại lệ của tất cả, cho nên, y luôn cho rằng, bất cứ ai cũng đều không liên quan đến y.
Y cũng biết bản thân không nên để tâm đến bất cứ ai.
Y càng biết rõ bản thân muốn gì: y muốn có được tất cả những gì xứng đáng với bản thân, ví dụ như thân phận, quyền lực, địa vị, tiền tài……
Cho nên, bất luận là ai, cản đường thì chết.
Bỏ đi, cười vậy, chỉ cần một nụ cười, sau đó cho tên ngốc bỗng nhiên làm y mềm lòng một sự lựa chọn: chết nhanh một chút, hay là chậm một chút.
Cố Tích Triều cố gắng cử động cơ mặt, sau đó, gỡ mũ bảo hiểm xuống.
Tóc dài buông xuống, dừng giữa không trung, rồi tung bay theo gió.
Ngẩng đầu, nâng mắt, nụ cười đắc ý mà ngạo mạn.
Thích Thiếu Thương vừa vỗ tay vừa tiến lên phía trước.
“Làm tốt lắm.” Thích Thiếu Thương cười nói, đứng ngay trước mặt Cố Tích Triều, “Thế nào, gia nhập Hạm Đội Liên Vân chúng tôi, được không?”
“Muốn tôi gia nhập cũng được, cho tôi quyền khống chế toàn bộ Hạm Đội Liên Vân, năng lực của tôi không chỉ có lái chiến đấu cơ mà thôi.” Cố Tích Triều khẽ nghiêng đầu, nửa nghiêm túc nửa đùa cợt, nhưng đã nói ra tám chín phần ý đồ của bản thân.
“Được.” Thích Thiếu Thương gật đầu.
“Đại ca!” Nguyễn Minh Chính kinh hãi, vừa định lên tiếng thì bị Thích Thiếu Thương đưa tay ngăn lại.
“Cậu tự yêu cầu thì còn gì bằng, cần phải biết rằng, đây là mục đích tôi mời cậu gia nhập.” Thích Thiếu Thương nhìn Cố Tích Triều nói, nhưng Nguyễn Minh Chính biết rõ Thích Thiếu Thương thật ra đang nói cho cô nghe.
“Hạm Đội Liên Vân hiện giờ đã lớn mạnh hơn lúc trước cả chục lần, nếu không nói đến là trăm lần, nhưng vẫn sử dụng một thể chế cũ từ ban đầu, mọi người đều là anh em, bạn bè, tuy rằng như vậy có sức tập trung lớn, nhưng không thích hợp tác chiến chuẩn xác, muốn liều mạng với Quân Liên Bang bằng nhiệt huyết, chỉ là hạ địch thì ít tổn hại thì nhiều.” Thích Thiếu Thương lên tiếng.
“Đúng vậy, đây chính là nhược điểm trí mạng của ER, không có quy tắc và hệ thống, Quân đội không ra Quân đội mà lại giống một đám ô hợp, tuy rằng quan hệ anh em bạn bè có thể tạo ra một đội quân rất hòa thuận, nhưng, quan hệ phục tùng giữa cấp trên và cấp dưới đã bị xóa nhòa, dù có bố trí chuẩn xác đến đâu, mệnh lệnh đúng lúc đến đâu, cũng sẽ vì bản ngã quá lớn của các bộ phận dẫn đến không thể thực thi.” Cố Tích Triều gật đầu, tiếp lời, “có vẻ anh đã nhận ra vấn đề của cấp dưới mình sau khi xem qua băng ghi hình tôi đột phá tầng phòng thủ của anh.”
“Tôi hy vọng ER có thể trở thành Trạm Bảo Hộ của tất cả người tự nhiên, thế nhưng, tình trạng hiện giờ của ER không thể gánh vác trách nhiệm này.” Thích Thiếu Thương nói, thần sắc nghiêm túc, “hơn nữa, ER bây giờ, đa quá ý lại năng lực của một mình tôi, tôi không mong muốn hệ thống chính quyền quân đội ER yếu ớt như vậy.”
“Nhưng mà, Liên Bang sẽ không chờ cho Quân đội ER vững chắc lên mới ra tay, cho nên, anh mong muốn có một người nắm rõ thể chế Quân đội, giúp anh hoàn thành bước tiến này.” Cố Tích Triều khẽ cười, “Tôi biết cách nghĩ của anh, tầm nhìn xa của anh chứng minh anh có đủ tư cách làm một thủ lĩnh, nhưng anh đã quá vội vàng……thậm chí, anh còn chưa rõ ràng tố chất và phẩm hạnh của tôi.”
“Cậu có đủ kỹ năng, có đủ kinh nghiệm trong Quân Liên Bang, có thể phân tích được thể chế của toàn bộ Hạm Đội Liên Vân, vừa rồi cậu so tài cùng Lão Mục, thể hiện cậu có đủ khả năng thu phục và huấn luyện người khác……” Thích Thiếu Thương cười toe, “Tôi vẫn luôn có cảm giác này, cậu là món quà trời ban cho tôi, cho ER.”
“Đồng ý không?” Thích Thiếu Thương đưa một tay ra, “giúp tôi tiếp quản Hạm Đội Liên Vân?”
“Ha……anh có sức hút lớn hơn nhiều so với tưởng tượng của tôi……” Cố Tích Triều thấp giọng cười, “Bản thân tôi đưa ra điều kiện, thì làm sao có thể từ chối?”
Cố Tích Triều nâng tay lên, vỗ vào bàn tay Thích Thiếu Thương một cách tự nhiên, vừa định rút tay về, thì bị Thích Thiếu Thương giữ lấy.
Nhiệt độ truyền từ tay khiến Cố Tích Triều hơi kinh ngạc, nhưng sau đó liền cười, nắm lấy bàn tay đó.
“Tôi đồng ý.” Cố Tích Triều cười đáp.
“Hy vọng ER từ đây về sau, dưới sự lãnh đạo của hai vị, có thể thật sự trở thành Trạm Bảo Hộ của người tự nhiên.” Nguyễn Minh Chính vẫn yên lặng đứng bên cạnh đột nhiên lên tiếng, sau đó vỗ tay, chỉ trong chốc lát, mọi người đứng xung quanh cùng nhau vỗ tay phụ họa, không gian trở nên ồn ã.
Cố Tích Triều hơi lúng túng cười, tay đang cầm mũ bảo hiểm đưa lên vẫy vẫy với những người khác.
“Xem ra cậu rất được hoan nghênh.” Thích Thiếu Thương cười cười ghé đến gần bên tai Cố Tích Triều thì thầm.
“Thật ra nếu muốn sau này thuận tiện hành động, tôi nên lạnh nhạt hơn một chút.” Cố Tích Triều nhỏ giọng đáp lại, y nói cho Thích Thiếu Thương nghe, cũng là nói với bản thân mình.
Y chưa từng thấy qua khung cảnh thế này, cũng chưa từng thấy nhiều gượng mặt tươi cười đến vậy.
Cố Tích Triều rất ít cười, từ trước đến giờ, thế giới mà y sống quá khắc nghiệt, thậm chí là tàn khốc.
Y cũng rất ít khi cười với người khác, có lẽ là vì gần như chẳng có ai cười với y, nụ cười thật lòng.
Thích Thiếu Thương dường như nhận ra Cố Tích Triều có chút ngơ ngác, mới buông tay y ra, thuận tiện vỗ vai y, đổi lại nhận được một nụ cười từ y.
“Cố Tích Triều, anh có thể lập lời thề không?” Nguyễn Minh Chính bước lên trước, nói.
“Thề?” Cố Tích Triều nhướn mày, trong lòng coi thường, nhưng cũng không nói ra.
Y biết rằng người tự nhiên tin tưởng rất nhiều tôn giáo xưa, thế nhưng, trong vũ trụ không có ma quỷ hay thần thánh, những nghi thức xa xưa này đi đâu tìm một nhân chứng công bằng?
“Từ nay về sau, anh sẽ tận tâm tận lực vì ER, trung thành tuyệt đối.” Nguyễn Minh Chính nói, “nếu làm trái lời thề……mỗi người của ER đều không tha cho anh.”
“Ha……nếu tôi phản bội lời thề, ngoài Đại ca ra, có ai trong các người làm gì được tôi?” Cố Tích Triều khẽ cười, thấy Nguyễn Minh Chính tái mặt, chỉ phẩy tay hờ hững, “Đùa thôi, đùa thôi.”
Thu lại nụ cười, Cố Tích Triều đưa tay thề.
“Cố Tích Triều, từ nay về sau, sẽ tận tâm tận lực vì ER, trung thành tuyệt đối, nếu làm trái lời thề……thì tôi sẽ chết trong tay Đại ca.” Cố Tích Triều dọng dạc nói, nhận được một nụ cười tươi rói của Thích Thiếu Thương, cùng với tiếng hoan hô vang trời.
Chỉ có Nguyễn Minh Chính đứng giữa không gian đó, chân mày nhíu chặt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất