Chương 9
“Đã nghi thì không thể dùng, đã dùng thì không thể nghi.” Thích Thiếu Thương cười, sắc mặt hắn bỗng nhiên lạnh đi, nhìn thẳng vào mắt Cố Tích Triều nói, “Cậu đã hỏi tôi câu hỏi này bốn lần rồi, cậu không tin tôi hay không tin vào chính cậu?”
“Cả hai.” Cố Tích Triều nhìn đôi mất vừa đen vừa sáng, trong suốt như gương của Thích Thiếu Thương, bất giác cười bi ai, “Nói thật lòng, tôi không hiểu cái gì là tin tưởng.”
“Tại sao?” Thích Thiếu Thương tò mò hỏi, đứng dậy bước về phía Cố Tích Triều.
Đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy có người nói không hiểu tin tưởng là gì, cho nên hắn thật sự không thể lý giải được.
“Đối với tôi, nói dối cũng bình thường như ăn một bữa cơm, uống một ngụm nước vậy.” Cố Tích Triều ngửa đầu ra sau, tựa vào lưng ghế, hai mắt nhìn đăm đăm vào trần nhà, “Cho nên từ trước đến giờ không có ai từng tin tôi, mà tất cả những gì tôi làm, chỉ nhằm để đảm bảo lợi ích của tôi không xung đột với lợi ích của người khác, hoặc có thể tiến hành giao dịch……chỉ có như vậy mới có thể giành được cái quyền được làm những gì tôi muốn làm.”
“Cậu lúc nào……cũng chỉ có một mình? Không có người thân hay bạn bè?” Thích Thiếu Thương ngồi xổm xuống trước mặt Cố Tích Triều, ngẩng đầu lên nhìn y, hơi do dự lên tiếng hỏi, đây là nguyên nhân duy nhất mà hắn có thể nghĩ đến: Không thể giao tiếp với người khác một cách thân thiện, cho nên mới tạo thành suy nghĩ không dám tin tưởng của Cố Tích Triều.
“Đúng vậy.” Cố Tích Triều nhìn những đường vân trên trần nhà, im lặng một lúc lâu mới chậm rãi nói, “Khi tôi ra đời, thì có thiên thạch rơi xuống hành tinh đó, thế là những con người vô tri ngu độn trên hành tinh ấy gọi tôi là sao chổi, ai cũng trốn tránh tôi như trốn tránh rắn rết……cho đến sau đó khi Quân Liên Bang đến, bắt đầu một cuộc thí nghiệm bí mật khiến do toàn hành tinh bị diệt vong……, tôi lại phải giấu mình trong Quân Liên Bang, có thể tin ai chứ?”
“Tôi không giống anh, trong quá trình trưởng thành luôn có quý nhân phò trợ.” Cố Tích Triều ngồi thẳng dậy, nhìn Thích Thiếu Thương, khóe miệng để lộ nụ cười trào phúng.
Thích Thiếu Thương chấn động trước nét mặt của Cố Tích Triều, hắn muốn phản bác hoặc là an ủi y, nhưng nghĩ lại y cũng không sai, nếu không nhờ người đó thì hắn có thể biết được cái gì, hiểu được cái gì?
Cố Tích Triều thấy Thích Thiếu Thương im lặng không nói, sự châm biếm không khỏi thể hiện càng rõ ràng hơn.
Có quý nhân giúp đỡ……Thích Thiếu Thương, vận mệnh của ngươi tốt hơn ta rất nhiều.
Y không bao giờ quên được, điều mà khả năng học tập vượt xa người thường mang lại cho mình không phải là sự ngưỡng mộ của những kẻ cùng tuổi hay sự tán thưởng của người lớn, mà là những tiếng quái vật lặp đi lặp lại, cùng với những hòn đá sắc nhọn được ném tới; y không bao giờ quên được mẹ của chính mình đã túm lấy khuỷu tay y khi toàn thân đang thối rữa, nhìn cơ thể không bị truyền nhiễm virus của y mà mắng y là yêu nghiệt trong cơn điên cuồng; y không bao giờ quên được cảm giác tội lỗi khi cảm thấy hả dạ trước quang cảnh xác chết đầy rẫy đến buồn nôn xung quanh mình, cùng với sự vui sướng vì tưởng rằng bản thân cuối cùng cũng tìm được đồng loại khi nhìn thấy đội quân Liên Bang đó; y càng không bao giờ quên đượcsuy nghĩ cố chấp phải tiếp tục sống, khi hiểu ra bản thân vẫn không thể được người khác chấp nhận, vẫn phải đối mặt với cái chết……
Tất cả những điều này, Thích Thiếu Thương sẽ không bao giờ hiểu được.
Không ai có thể hiểu.
“Tôi không thể tưởng tượng ra những tháng ngày như thế.” yên lặng hồi lâu, Thích Thiếu Thương chau mày nói, đổi lại là một cái nhướn mày tỏ ra đương nhiên của Cố Tích Triều.
“Có thể là đã trễ rồi……có điều, từ bây giờ trở đi, cậu có thể học cách tin tôi……được không? Ít nhất khi cậu chịu nói với tôi rằng cậu không biết tin tưởng, rõ ràng là cậu đang thử tin tôi, đúng không?” Thích Thiếu Thương ngẩng đầu lên nhìn Cố Tích Triều, hắn nói từng chữ, thấy sự châm biếm trong đáy mắt Cố Tích Triều biếnn thành ngạc nhiên, từ ngạc nhiên biến thành nghi ngờ, từ nghi ngờ biến thành hoang mang, cuối cùng trở thành một mảnh đen vô tận, hắn mìm cười, đưa tay nắm lầy bàn tay đang đặt trên đầu gối của Cố Tích Triều.
Nhiệt độ trên tay Cố Tích Triều vẫn rất thấp, từng khớp xương tay vẫn nổi lên rõ rệt, thế nhưng Thích Thiếu Thương vẫn nắm lấy thật chặt: “Tôi tin cậu, sẽ không phản bội hay lừa dối cậu.”
“Ha……” Cố Tích Triều nhếch miệng, y muốn cười, nhưng cơ mặt dường như không chịu sự khống chế của ý thức, chỉ khẽ cử động một chút, biểu cảm khiến người ta khó chịu hơn cả khóc.
“Cố Tích Triều……” Thích Thiếu Thương nhất thời không biết nên phản ứng thế nào, Cố Tích Triều đã rút tay lại ngoảnh mặt đi, không nhìn Thích Thiếu Thương nữa.
Thích Thiếu Thương nửa ngượng ngùng nửa tự chê cười mình, không ngờ lại nghe thấy Cố Tích Triều lên tiếng, dường như để thay đổi chủ đề: “Để Nguyễn Minh Chính giúp tôi đi.”
Nghe vậy, Thích Thiếu Thương hơi sửng sốt, bèn hỏi: “Cậu không sợ cô ấy cứ hoài nghi cậu sẽ làm cản trở hành động của mình sao?”
Như thế càng tốt, Cố Tích Triều thầm trả lời.
Như vậy y mới có thể hiểu được từng hành động của Nguyễn Minh Chính sau đó ngăn cản hoặc lợi dụng, vậy mới có thể có được càng nhiều lòng tin của Thích Thiếu Thương hơn nữa, như vậy thì trong hoàn cảnh buộc bản thân phải thận trọng hơn hiện giờ, y mới có thể dốc toàn lực mà không cần phân tâm đi lo nghĩ những chuyện không quan trọng, ví dụ như: liệu có phải y đã yêu thích bầu trời đêm của ER hay không, có nên thử học cách tin tưởng không, có phải là nên dưng tay hay không, cái gì là đúng, cái gì là sai……
Y chỉ có thể kéo ra một nụ cười không mấy thành công.
“Tôi muốn thử làm giống anh, tin tưởng tất cả mọi người, đồng thời khiến cho mọi người cảm thấy tôi đáng tin tưởng.” Cố Tích Triều trả lời, giọng nói khàn khàn đã che giấu được sự run rẩy vốn đang tồn tại.
Cố Tích Triều phải nín thở mới không làm cho Thích Thiếu Thương phát hiện ra y đang run lên, tuy có thể giải thích rằng bản thân quá mức kích động, nhưng y cũng biết đó thật ra là vì đây là lần đầu tiên cảm thấy nói dối cũng khó khăn đến vậy, cũng là lần đầu tiên y phát hiện ra khi nói không thật lòng, trái tim sẽ biết đau đớn.
Thích Thiếu Thương phát hiện ra sự bất thường của Cố Tích Triều, hắn không ngờ rằng những gì mình nói có thể khiến Cố Tích Triều phản ứng như vậy, sau khi ngẩn ra một lúc, hắn mới lộ ra một nụ cười thật lớn cổ vũ y, nhấc tay vỗ vai Cố Tích Triều: “Được.”
“Cảm ơn.” Cố Tích Triều cười với Thích Thiếu Thương như một cách để trả ơn, thế nhưng lại làm cho cảm thấy ánh sáng mặt trời thật là chói mắt Thích Thiếu Thương.
“Tứ Loạn nói có mấy việc cần tôi giải quyết, tôi đi trước đây.” Cố Tích Triều đứng dậy, vội vàng đi ngang qua Thích Thiếu Thương, tạo nên một cơn gió nhẹ, mớ tóc hơi dài của Thích Thiếu Thương cũng vì thế mà lay động theo.
Đứng thẳng người dậy, Thích Thiếu Thương quay người lại, nhìn theo dáng vẻ dường như hoảng loạn của Cố Tích Triều, hắn muốn đuổi theo, nhưng lại không biết đuổi theo y rồi thì sẽ làm gì tiếp theo, thế là một chân hắn nhấc khỏi mặt đất, nhưng lại đứng cứng đơ tại chỗ, cho đến khi bóng dáng Cố Tích Triều hoàn toàn khuất hẳn, đến khi chân hắn bắt đầu thấy đau.
Lúc đó hắn mới giật mình, nhớ ra bản thân còn một chồng tài liệu cần đọc, một tá việc cần xử lý.
……………………………………
Khi Nguyễn Minh Chính nhận được mệnh lệnh đi giúp đỡ Cố Tích Triều của Thích Thiếu Thương đã sững người mất vài phút.
Đương nhiên cô không tin loại người như Cố Tích Triều sẽ bị vài lời thuyết giảng của Thích Thiếu Thương làm cảm động rồi hoàn toàn thay đổi, cô chưa bao giờ ngại ngùng lý giải từng hành vi của Cố Tích Triều theo chiều hướng xấu nhất, và dĩ nhiên cô sẽ không vì thế mà cho rằng có cơ hội tốt đến với mình, sau khi đã lên tiếng cáo buộc Cố Tích Triều mà thất bại.
“Không màng đến cái giá phải trả?” Nguyễn Minh Chính nhìn tờ giấy ghi mệnh lệnh trước mặt, cười lạnh.
Cho dù bản thân cô đa nghi còn Cố Tích Triều thật sợ vô tội, thì câu nói này của Thích Thiếu Thương thể hiện rằng hắn đã đánh mất sự bình tĩnh mà một lãnh tụ cần có, cùng cả trách nhiệm phải đặt lợi ích tập thể lên cao nhất.
Trong thể chế chưa hoàn thiện này, một khi người lãnh đạo tất cả có tư tình, có lòng ích kỷ, thì đó cũng là lúc bắt đầu sự sụp đổ thể chế, Nguyễn Minh Chínhhiểu rất rõ điều này.
Dù sao cô cũng là một phụ nữ, cô sẽ động lòng, sẽ biết yêu, cũng sẽ muốn xây sựng một gia đình với người mình yêu, sinh con đẻ cái……người đó hiện tại đang ở rất gần, nhưng cô lại không nói gì cả, vì sao lại thế?
Cố Tích Triều không thể không biết rằng thứ sức mạnh tinh thần to lớn nhất, đáng tin nhất của ER – sự sùng bái dành cho lãnh tụ vĩ đại nhất – thật ra có thể trở thành thứ vũ khí lợi hại nhất để đánh đổ ER, chỉ cần y có thể làm cho lãnh tụ đó không còn hoàn mỹ nữa.
Thích Thiếu Thương hiển nhiên biết được điều này, bằng không hắn sẽ không vội vàng đi thay đổi thể chế của ER, nhưng một khi quá đề cao sự tiến bộ, thì rất dễ dàng bị lợi dụng.
Mà Cố Tích Triều đang lợi dụng suy nghĩ này của Thích Thiếu Thương, đề ra hàng loạt những phương án thuận theo ý kiến của hắn, khiến cho hắn nhanh chóng xem Cố Tích Triều là tri kỷ, trở thành hậu thuẫn để Cố Tích Triều làm việc không kiên nể gì, cứ thế, Cố Tích Triều muốn tạo ra bẫy rập cũng hoàn toàn không có rào cản.
Thêm vào đó, Thích Thiếu Thương thân thiết với Cố Tích Triều mà hoàn toàn không cần lý do, khiến cho Nguyễn Minh Chính không chỉ một lần nghi ngờ Cố Tích Triều đã dùng thuật thôi miên, khiến cho Thích Thiếu Thương trở thành như vậy: tuy rằng bề ngoài thì có vẻ rất tỉnh táo, nhưng hết lần này đến lần khác thể hiện sự tin tưởng vô điều kiện dành cho Cố Tích Triều một cách bản năng.
Nguyễn Minh Chính hiểu rõ, nếu Thích Thiếu Thương cứ tiếp tục thế này, hắn sẽ không còn xứng đáng là lãnh đạo của ER, đồng thời, những thế lực thân cận với Cố Tích Triều đã bắt đầu bén rễ khắp mọi nơi trên ER, thậm chí ngay cả Lao Huyệt Quang mà Nguyễn Minh Chính luôn tưởng rằng cùng chí hướng với mình, cứ tưởng rằng ông ta cũng sẽ phòng bị những hành động của Cố Tích Triều, không ngờ rằng ông ta đã bị Liên Vân Tứ Loạn mà bản thân tin tưởng nhất thao túng toàn bộ quyền lực lúc không hay biết gì, đó liệu có phải là chỉ thị của Cố Tích Triều hay không cũng đã không còn quan trọng nữa.
Dù cho mục đích cuối cùng của Cố Tích Triều là gì, nếu y muốn thao túng Thích Thiếu Thương rồi thay thế hắn dường như cũng chỉ còn là vấn đề thời gian.
Nếu còn án binh bất động thì thật sự sẽ quá trễ mất, hoặc có lẽ, hiện giờ đã không còn kịp nữa.
Bỗng nhiên nhận ra kết quả này, Nguyễn Minh Chính cảm thấy trái tim mình lạnh toát.
Thích Thiếu Thương là lãnh đạo mà cô chọn cho ER, cũng là người cô chọn cho bản thân mình, dù không có tình cảm nam nữ vẫn sẽ phụng sự cả đời, cô không thể chấp nhận để Cố Tích Triều thay thế, nhất là khi mục đích của việc thay thế này vẫn chưa sáng tỏ.
Cho nên cô nhất định phải ngăn chặn nó tiếp diễn, thà giết lầm còn hơn bỏ sót, mặc kệ Cố Tích Triều có phải vô tội hay không thì y cũng không thể tồn tại được, cô không quan tâm Thích Thiếu Thương sẽ nghĩ thế nào, cô chỉ tin rằng đến một ngày nào đó Thích Thiếu Thương sẽ hiểu được tấm lòng mình, chỉ có Thích Thiếu Thương mới là lãnh đạo của ER, chỉ có mình Thích Thiếu Thương là xứng đáng.
Thật ra cô hiểu rõ bản thân rất hoang đường, bởi vì cô cũng ích kỷ.
Thế nhưng, có ai không ích kỷ chứ?
……………………………………
Mục Cưu Bình đang dương dương tự đắc bước xuống khỏi máy bay chiến đấu, được chào đón bằng tiếng vỗ tay của các tân binh, vẫy tay tựa như bản thân vừa thắng trận trở về.
Mấy ngày trước, Cố Tích Triều đã từng chỉ ra những khuyết điểm khi điều khiển máy bay của hắn, thêm vào đó còn nói một câu rất hợp ý với hắn: “Dù sao mấy thứ này cũng là phế thải, không cần thiết phải quá cẩn thận”, khiến cho kỹ thuật lái máy bay chiến đấu của hắn gần đây tiến bộ rõ rệt, hôm nay hắn đã có thể ra oai trước đám tân binh, vậy nên Mục Cưu Bình cảm thấy tâm trạng bản thân hôm nay rất tuyệt vời.
Đáng tiếc chưa kịp đắc ý bao lâu, hắn đã thấy phó quan của mình chạy đến thông báo Nguyễn Minh Chính đang chờ, hắn cảm thấy mất hứng, đành bỏ lại một câu “Tự luyện tập đi” cho các tân binh rồi đi cùng phó quan đến phòng làm việc của mình.
“Chị, có chuyện gì sao?” Mục Cưu Bình sau khi chỉnh trang lại bản thân trước cửa, mới vừa nói vừa đẩy cửa vào.
Nguyễn Minh Chính nghe thấy tiếng Mục Cưu Bình, quay người lại, gương mặt ngược sáng rở nên thật mơ hồ.
“Đóng cửa lại.” Nguyễn Minh Chính lên tiếng, Mục Cưu Bình vâng lời đóng cửa.
Chỉ trong phút chốc, sự im lặng bao phủ cả phòng làm việc, làm cho Mục Cưu Bình cảm thấy khá bất an, hắn định lên tiếng hỏi thì thấy Nguyễn Minh Chính đi về phía mình.
“Lão Mục, tôi hỏi cậu, cậu có tin tôi không?”
“Cả hai.” Cố Tích Triều nhìn đôi mất vừa đen vừa sáng, trong suốt như gương của Thích Thiếu Thương, bất giác cười bi ai, “Nói thật lòng, tôi không hiểu cái gì là tin tưởng.”
“Tại sao?” Thích Thiếu Thương tò mò hỏi, đứng dậy bước về phía Cố Tích Triều.
Đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy có người nói không hiểu tin tưởng là gì, cho nên hắn thật sự không thể lý giải được.
“Đối với tôi, nói dối cũng bình thường như ăn một bữa cơm, uống một ngụm nước vậy.” Cố Tích Triều ngửa đầu ra sau, tựa vào lưng ghế, hai mắt nhìn đăm đăm vào trần nhà, “Cho nên từ trước đến giờ không có ai từng tin tôi, mà tất cả những gì tôi làm, chỉ nhằm để đảm bảo lợi ích của tôi không xung đột với lợi ích của người khác, hoặc có thể tiến hành giao dịch……chỉ có như vậy mới có thể giành được cái quyền được làm những gì tôi muốn làm.”
“Cậu lúc nào……cũng chỉ có một mình? Không có người thân hay bạn bè?” Thích Thiếu Thương ngồi xổm xuống trước mặt Cố Tích Triều, ngẩng đầu lên nhìn y, hơi do dự lên tiếng hỏi, đây là nguyên nhân duy nhất mà hắn có thể nghĩ đến: Không thể giao tiếp với người khác một cách thân thiện, cho nên mới tạo thành suy nghĩ không dám tin tưởng của Cố Tích Triều.
“Đúng vậy.” Cố Tích Triều nhìn những đường vân trên trần nhà, im lặng một lúc lâu mới chậm rãi nói, “Khi tôi ra đời, thì có thiên thạch rơi xuống hành tinh đó, thế là những con người vô tri ngu độn trên hành tinh ấy gọi tôi là sao chổi, ai cũng trốn tránh tôi như trốn tránh rắn rết……cho đến sau đó khi Quân Liên Bang đến, bắt đầu một cuộc thí nghiệm bí mật khiến do toàn hành tinh bị diệt vong……, tôi lại phải giấu mình trong Quân Liên Bang, có thể tin ai chứ?”
“Tôi không giống anh, trong quá trình trưởng thành luôn có quý nhân phò trợ.” Cố Tích Triều ngồi thẳng dậy, nhìn Thích Thiếu Thương, khóe miệng để lộ nụ cười trào phúng.
Thích Thiếu Thương chấn động trước nét mặt của Cố Tích Triều, hắn muốn phản bác hoặc là an ủi y, nhưng nghĩ lại y cũng không sai, nếu không nhờ người đó thì hắn có thể biết được cái gì, hiểu được cái gì?
Cố Tích Triều thấy Thích Thiếu Thương im lặng không nói, sự châm biếm không khỏi thể hiện càng rõ ràng hơn.
Có quý nhân giúp đỡ……Thích Thiếu Thương, vận mệnh của ngươi tốt hơn ta rất nhiều.
Y không bao giờ quên được, điều mà khả năng học tập vượt xa người thường mang lại cho mình không phải là sự ngưỡng mộ của những kẻ cùng tuổi hay sự tán thưởng của người lớn, mà là những tiếng quái vật lặp đi lặp lại, cùng với những hòn đá sắc nhọn được ném tới; y không bao giờ quên được mẹ của chính mình đã túm lấy khuỷu tay y khi toàn thân đang thối rữa, nhìn cơ thể không bị truyền nhiễm virus của y mà mắng y là yêu nghiệt trong cơn điên cuồng; y không bao giờ quên được cảm giác tội lỗi khi cảm thấy hả dạ trước quang cảnh xác chết đầy rẫy đến buồn nôn xung quanh mình, cùng với sự vui sướng vì tưởng rằng bản thân cuối cùng cũng tìm được đồng loại khi nhìn thấy đội quân Liên Bang đó; y càng không bao giờ quên đượcsuy nghĩ cố chấp phải tiếp tục sống, khi hiểu ra bản thân vẫn không thể được người khác chấp nhận, vẫn phải đối mặt với cái chết……
Tất cả những điều này, Thích Thiếu Thương sẽ không bao giờ hiểu được.
Không ai có thể hiểu.
“Tôi không thể tưởng tượng ra những tháng ngày như thế.” yên lặng hồi lâu, Thích Thiếu Thương chau mày nói, đổi lại là một cái nhướn mày tỏ ra đương nhiên của Cố Tích Triều.
“Có thể là đã trễ rồi……có điều, từ bây giờ trở đi, cậu có thể học cách tin tôi……được không? Ít nhất khi cậu chịu nói với tôi rằng cậu không biết tin tưởng, rõ ràng là cậu đang thử tin tôi, đúng không?” Thích Thiếu Thương ngẩng đầu lên nhìn Cố Tích Triều, hắn nói từng chữ, thấy sự châm biếm trong đáy mắt Cố Tích Triều biếnn thành ngạc nhiên, từ ngạc nhiên biến thành nghi ngờ, từ nghi ngờ biến thành hoang mang, cuối cùng trở thành một mảnh đen vô tận, hắn mìm cười, đưa tay nắm lầy bàn tay đang đặt trên đầu gối của Cố Tích Triều.
Nhiệt độ trên tay Cố Tích Triều vẫn rất thấp, từng khớp xương tay vẫn nổi lên rõ rệt, thế nhưng Thích Thiếu Thương vẫn nắm lấy thật chặt: “Tôi tin cậu, sẽ không phản bội hay lừa dối cậu.”
“Ha……” Cố Tích Triều nhếch miệng, y muốn cười, nhưng cơ mặt dường như không chịu sự khống chế của ý thức, chỉ khẽ cử động một chút, biểu cảm khiến người ta khó chịu hơn cả khóc.
“Cố Tích Triều……” Thích Thiếu Thương nhất thời không biết nên phản ứng thế nào, Cố Tích Triều đã rút tay lại ngoảnh mặt đi, không nhìn Thích Thiếu Thương nữa.
Thích Thiếu Thương nửa ngượng ngùng nửa tự chê cười mình, không ngờ lại nghe thấy Cố Tích Triều lên tiếng, dường như để thay đổi chủ đề: “Để Nguyễn Minh Chính giúp tôi đi.”
Nghe vậy, Thích Thiếu Thương hơi sửng sốt, bèn hỏi: “Cậu không sợ cô ấy cứ hoài nghi cậu sẽ làm cản trở hành động của mình sao?”
Như thế càng tốt, Cố Tích Triều thầm trả lời.
Như vậy y mới có thể hiểu được từng hành động của Nguyễn Minh Chính sau đó ngăn cản hoặc lợi dụng, vậy mới có thể có được càng nhiều lòng tin của Thích Thiếu Thương hơn nữa, như vậy thì trong hoàn cảnh buộc bản thân phải thận trọng hơn hiện giờ, y mới có thể dốc toàn lực mà không cần phân tâm đi lo nghĩ những chuyện không quan trọng, ví dụ như: liệu có phải y đã yêu thích bầu trời đêm của ER hay không, có nên thử học cách tin tưởng không, có phải là nên dưng tay hay không, cái gì là đúng, cái gì là sai……
Y chỉ có thể kéo ra một nụ cười không mấy thành công.
“Tôi muốn thử làm giống anh, tin tưởng tất cả mọi người, đồng thời khiến cho mọi người cảm thấy tôi đáng tin tưởng.” Cố Tích Triều trả lời, giọng nói khàn khàn đã che giấu được sự run rẩy vốn đang tồn tại.
Cố Tích Triều phải nín thở mới không làm cho Thích Thiếu Thương phát hiện ra y đang run lên, tuy có thể giải thích rằng bản thân quá mức kích động, nhưng y cũng biết đó thật ra là vì đây là lần đầu tiên cảm thấy nói dối cũng khó khăn đến vậy, cũng là lần đầu tiên y phát hiện ra khi nói không thật lòng, trái tim sẽ biết đau đớn.
Thích Thiếu Thương phát hiện ra sự bất thường của Cố Tích Triều, hắn không ngờ rằng những gì mình nói có thể khiến Cố Tích Triều phản ứng như vậy, sau khi ngẩn ra một lúc, hắn mới lộ ra một nụ cười thật lớn cổ vũ y, nhấc tay vỗ vai Cố Tích Triều: “Được.”
“Cảm ơn.” Cố Tích Triều cười với Thích Thiếu Thương như một cách để trả ơn, thế nhưng lại làm cho cảm thấy ánh sáng mặt trời thật là chói mắt Thích Thiếu Thương.
“Tứ Loạn nói có mấy việc cần tôi giải quyết, tôi đi trước đây.” Cố Tích Triều đứng dậy, vội vàng đi ngang qua Thích Thiếu Thương, tạo nên một cơn gió nhẹ, mớ tóc hơi dài của Thích Thiếu Thương cũng vì thế mà lay động theo.
Đứng thẳng người dậy, Thích Thiếu Thương quay người lại, nhìn theo dáng vẻ dường như hoảng loạn của Cố Tích Triều, hắn muốn đuổi theo, nhưng lại không biết đuổi theo y rồi thì sẽ làm gì tiếp theo, thế là một chân hắn nhấc khỏi mặt đất, nhưng lại đứng cứng đơ tại chỗ, cho đến khi bóng dáng Cố Tích Triều hoàn toàn khuất hẳn, đến khi chân hắn bắt đầu thấy đau.
Lúc đó hắn mới giật mình, nhớ ra bản thân còn một chồng tài liệu cần đọc, một tá việc cần xử lý.
……………………………………
Khi Nguyễn Minh Chính nhận được mệnh lệnh đi giúp đỡ Cố Tích Triều của Thích Thiếu Thương đã sững người mất vài phút.
Đương nhiên cô không tin loại người như Cố Tích Triều sẽ bị vài lời thuyết giảng của Thích Thiếu Thương làm cảm động rồi hoàn toàn thay đổi, cô chưa bao giờ ngại ngùng lý giải từng hành vi của Cố Tích Triều theo chiều hướng xấu nhất, và dĩ nhiên cô sẽ không vì thế mà cho rằng có cơ hội tốt đến với mình, sau khi đã lên tiếng cáo buộc Cố Tích Triều mà thất bại.
“Không màng đến cái giá phải trả?” Nguyễn Minh Chính nhìn tờ giấy ghi mệnh lệnh trước mặt, cười lạnh.
Cho dù bản thân cô đa nghi còn Cố Tích Triều thật sợ vô tội, thì câu nói này của Thích Thiếu Thương thể hiện rằng hắn đã đánh mất sự bình tĩnh mà một lãnh tụ cần có, cùng cả trách nhiệm phải đặt lợi ích tập thể lên cao nhất.
Trong thể chế chưa hoàn thiện này, một khi người lãnh đạo tất cả có tư tình, có lòng ích kỷ, thì đó cũng là lúc bắt đầu sự sụp đổ thể chế, Nguyễn Minh Chínhhiểu rất rõ điều này.
Dù sao cô cũng là một phụ nữ, cô sẽ động lòng, sẽ biết yêu, cũng sẽ muốn xây sựng một gia đình với người mình yêu, sinh con đẻ cái……người đó hiện tại đang ở rất gần, nhưng cô lại không nói gì cả, vì sao lại thế?
Cố Tích Triều không thể không biết rằng thứ sức mạnh tinh thần to lớn nhất, đáng tin nhất của ER – sự sùng bái dành cho lãnh tụ vĩ đại nhất – thật ra có thể trở thành thứ vũ khí lợi hại nhất để đánh đổ ER, chỉ cần y có thể làm cho lãnh tụ đó không còn hoàn mỹ nữa.
Thích Thiếu Thương hiển nhiên biết được điều này, bằng không hắn sẽ không vội vàng đi thay đổi thể chế của ER, nhưng một khi quá đề cao sự tiến bộ, thì rất dễ dàng bị lợi dụng.
Mà Cố Tích Triều đang lợi dụng suy nghĩ này của Thích Thiếu Thương, đề ra hàng loạt những phương án thuận theo ý kiến của hắn, khiến cho hắn nhanh chóng xem Cố Tích Triều là tri kỷ, trở thành hậu thuẫn để Cố Tích Triều làm việc không kiên nể gì, cứ thế, Cố Tích Triều muốn tạo ra bẫy rập cũng hoàn toàn không có rào cản.
Thêm vào đó, Thích Thiếu Thương thân thiết với Cố Tích Triều mà hoàn toàn không cần lý do, khiến cho Nguyễn Minh Chính không chỉ một lần nghi ngờ Cố Tích Triều đã dùng thuật thôi miên, khiến cho Thích Thiếu Thương trở thành như vậy: tuy rằng bề ngoài thì có vẻ rất tỉnh táo, nhưng hết lần này đến lần khác thể hiện sự tin tưởng vô điều kiện dành cho Cố Tích Triều một cách bản năng.
Nguyễn Minh Chính hiểu rõ, nếu Thích Thiếu Thương cứ tiếp tục thế này, hắn sẽ không còn xứng đáng là lãnh đạo của ER, đồng thời, những thế lực thân cận với Cố Tích Triều đã bắt đầu bén rễ khắp mọi nơi trên ER, thậm chí ngay cả Lao Huyệt Quang mà Nguyễn Minh Chính luôn tưởng rằng cùng chí hướng với mình, cứ tưởng rằng ông ta cũng sẽ phòng bị những hành động của Cố Tích Triều, không ngờ rằng ông ta đã bị Liên Vân Tứ Loạn mà bản thân tin tưởng nhất thao túng toàn bộ quyền lực lúc không hay biết gì, đó liệu có phải là chỉ thị của Cố Tích Triều hay không cũng đã không còn quan trọng nữa.
Dù cho mục đích cuối cùng của Cố Tích Triều là gì, nếu y muốn thao túng Thích Thiếu Thương rồi thay thế hắn dường như cũng chỉ còn là vấn đề thời gian.
Nếu còn án binh bất động thì thật sự sẽ quá trễ mất, hoặc có lẽ, hiện giờ đã không còn kịp nữa.
Bỗng nhiên nhận ra kết quả này, Nguyễn Minh Chính cảm thấy trái tim mình lạnh toát.
Thích Thiếu Thương là lãnh đạo mà cô chọn cho ER, cũng là người cô chọn cho bản thân mình, dù không có tình cảm nam nữ vẫn sẽ phụng sự cả đời, cô không thể chấp nhận để Cố Tích Triều thay thế, nhất là khi mục đích của việc thay thế này vẫn chưa sáng tỏ.
Cho nên cô nhất định phải ngăn chặn nó tiếp diễn, thà giết lầm còn hơn bỏ sót, mặc kệ Cố Tích Triều có phải vô tội hay không thì y cũng không thể tồn tại được, cô không quan tâm Thích Thiếu Thương sẽ nghĩ thế nào, cô chỉ tin rằng đến một ngày nào đó Thích Thiếu Thương sẽ hiểu được tấm lòng mình, chỉ có Thích Thiếu Thương mới là lãnh đạo của ER, chỉ có mình Thích Thiếu Thương là xứng đáng.
Thật ra cô hiểu rõ bản thân rất hoang đường, bởi vì cô cũng ích kỷ.
Thế nhưng, có ai không ích kỷ chứ?
……………………………………
Mục Cưu Bình đang dương dương tự đắc bước xuống khỏi máy bay chiến đấu, được chào đón bằng tiếng vỗ tay của các tân binh, vẫy tay tựa như bản thân vừa thắng trận trở về.
Mấy ngày trước, Cố Tích Triều đã từng chỉ ra những khuyết điểm khi điều khiển máy bay của hắn, thêm vào đó còn nói một câu rất hợp ý với hắn: “Dù sao mấy thứ này cũng là phế thải, không cần thiết phải quá cẩn thận”, khiến cho kỹ thuật lái máy bay chiến đấu của hắn gần đây tiến bộ rõ rệt, hôm nay hắn đã có thể ra oai trước đám tân binh, vậy nên Mục Cưu Bình cảm thấy tâm trạng bản thân hôm nay rất tuyệt vời.
Đáng tiếc chưa kịp đắc ý bao lâu, hắn đã thấy phó quan của mình chạy đến thông báo Nguyễn Minh Chính đang chờ, hắn cảm thấy mất hứng, đành bỏ lại một câu “Tự luyện tập đi” cho các tân binh rồi đi cùng phó quan đến phòng làm việc của mình.
“Chị, có chuyện gì sao?” Mục Cưu Bình sau khi chỉnh trang lại bản thân trước cửa, mới vừa nói vừa đẩy cửa vào.
Nguyễn Minh Chính nghe thấy tiếng Mục Cưu Bình, quay người lại, gương mặt ngược sáng rở nên thật mơ hồ.
“Đóng cửa lại.” Nguyễn Minh Chính lên tiếng, Mục Cưu Bình vâng lời đóng cửa.
Chỉ trong phút chốc, sự im lặng bao phủ cả phòng làm việc, làm cho Mục Cưu Bình cảm thấy khá bất an, hắn định lên tiếng hỏi thì thấy Nguyễn Minh Chính đi về phía mình.
“Lão Mục, tôi hỏi cậu, cậu có tin tôi không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất