Chương 38
Sáng hôm sau.
Tiêu An tỉnh dậy, ánh mắt dịu dàng nhìn gương mặt ngủ say của Trạch Lan, không chần chừ liền hôn lên đôi môi của Trạch Lan, cậu liền tách ra ngay, không hề cố ý lưu luyến lâu thêm dù chỉ một chút. Tiêu An thừa biết, bản thân là loại người như thế nào, nên không dám tham lam.
Tay bị Trạch Lan nằm lên đến tê không có cảm giác, nhưng Tiêu An lại thích cảm giác này, bởi vì đêm qua Trạch Lan gối lên tay cậu ngủ ma.
Ngồi dậy, ngón tay Tiêu An vẫn là không nhịn được phải chọt nhẹ vào má Trạch Lan một cái, rồi cậu mỉm cười như không.
Thật muốn làm như vậy mãi.
Tiêu An liền dừng lại hành động trêu trọc Trạch Lan, cậu đưa tay chống trán, “Mày đừng tham lam nữa.”
Tiêu An miễn cưỡng rời giường. Cậu biết bản thân rất tham lam, nếu cậu còn làm thêm những hành động như vậy, thì bản thân sẽ chẳng thể nào nhịn được muốn đem Trạch Lan ra làm hết đủ mọi thứ trò, những suy nghĩ xấu xa không ngừng hiện lên trong đầu Tiêu An.
Hôm qua phải nói thật may mắn với Tiêu An, không ngoài dự đoán, Trạch Lan vẫn rất dễ mềm lòng quan tâm cậu như trước. Ngã vào người của Trạch Lan cũng chính là cố tình, vì Tiêu An biết rằng, Trạch Lan sẽ không bỏ cậu mà đi như thế.
Nút thắt đè nặng trong lòng cậu cũng đã được gỡ, mọi chuyện sẽ bắt đầu lại tốt đẹp thôi.
Trạch Lan tỉnh dậy thấy chỉ còn mỗi một mình mình ở trên giường. Mở cửa ra, cậu thấy Tiêu An đang ở bếp nấu ăn. Cảm giác đầu tiên khi cậu nhìn thấy, chính là bất ngờ.
Nghe tiếng mở cửa, Tiêu An biết Trạch Lan đã tỉnh, liền quay lại nói: “Cậu đánh răng rửa mặt đi. Mình mua bàn chải đánh răng rồi, để ở trong nhà tắm.”
Trạch Lan bỗng loay hoay, cậu mới giải quyết hiểu lầm Tiêu An vào hôm qua thôi, nhưng mà đã lâu lắm rồi, một khoảng cách vô hình, một bức tường ngăn cách giữa cậu và Tiêu An cũng được hình thành.
Không biết nói gì, Trạch Lan ‘à’ rồi lại ‘ừm’ một cách rất thiếu tự nhiên.
Đợi Trạch Lan đánh răng rửa mặt xong, đồ ăn cũng được Tiêu An dọn lên bàn.
Trạch Lan vừa bước ra khỏi nhà tắm, Tiêu An liền kêu cậu ngồi vào bàn ăn sáng rồi đi học.
Ngồi xuống bàn nhưng Trạch Lan vẫn chưa động vào đồ ăn, hay nói cách khác, là Trạch Lan không hề có ý muốn ăn. Hôm qua tuy như vậy, nhưng cậu nói chuyện với Tiêu An còn nhiều không có mất tự nhiên, cũng không có bị mất tự nhiên không biết nói gì như bây giờ. Còn bây giờ thì Trạch Lan vô cùng bối rối, cậu không biết phải mở miệng như nào nữa.
Thấy Trạch Lan mãi vẫn chưa động vào đồ ăn, Tiêu An cũng không định sẽ ăn, “Sao cậu không ăn? Hay là, cậu không thích ăn đồ mà mình nấu hả?”
Tiêu An trên mặt mang một chút thất vọng khi hỏi, nhưng không để lộ ra.
Trạch Lan lắc đầu, “Không, không phải như vậy đâu.”
Sau câu đó Tiêu An thoáng an tâm rất nhiều “Cậu còn không ăn nữa, là sẽ trễ học đó.”
Trạch Lan nghe thế mới chợt nhớ ra hôm nay là ngày học đầu tiên cậu bước vào cấp ba, nên bắt đầu động đũa.
Trạch Lan cầm muỗng từ từ thổi cháo ăn, rất mặn mà và vừa miệng, mùi vị thế mà hệt như mẹ cậu nấu vậy.
Cháo cùng với quẩy Trạch Lan chỉ thích ăn khi đó là do Kiều Thiên Nguyệt nấu, mẹ nấu ăn ngon nên Trạch Lan ưng nhất chính là đồ ăn ở nhà mẹ nấu.
Tiêu An thế mà còn nấu ăn ngon y như mẹ nữa.
Tiêu An nếu mà lúc này biết Trạch Lan đang vừa ăn vừa tán thưởng tài nấu ăn của cậu như vậy, không biết sẽ vui đến như nào.
Thấy Trạch Lan ăn, Tiêu An mới bắt đầu ăn. Tiêu An cứ sợ là Trạch Lan không thích ăn, ăn sẽ không vừa miệng, vì đây cũng chính là lần đầu tiên mà cậu nấu cho Trạch Lan ăn. Khi lẫy nhìn Trạch Lan ăn mà trên mặt cậu hiện lên hai chữ lo lắng rõ ràng, mặc dù lúc nào mẹ cũng khen cậu nấu ăn ngon, nhưng Tiêu An cũng sợ.
Ăn xong, Tiêu An dọn dẹp đồ đi rửa, vừa đứng rửa chén, cậu vừa nói: “Hôm qua cho mình xin lỗi, mình đã gây phiền phức cho cậu.”
Trạch Lan hơi lúng túng, “Không, không có gì đâu.” Dừng một lúc, có chút ấp úng nói: “Cậu, mình...”
Tiêu An kiên nhẫn đợi Trạch Lan nói, từ lúc Trạch Lan tỉnh dậy, cứ luôn lúng túng như vậy với cậu.
Trạch Lan nói: “Đi học chúng ta nói chuyện được không? Có rất nhiều chuyện, mình vẫn không biết gì.”
Tiêu An đáp rất nhanh, “Được.” Úp tô lên kệ, cậu nói: “Vậy giờ chúng ta về trường cùng nhau, được không?”
Trạch Lan không có lý do gì để từ chối được, “Ừm.”
Ở trên xe, Trạch Lan thấy bầu không khí có gì đó rất lúng túng, không phải là bây giờ mới như vậy, mà suốt từ sáng đến giờ, khi cậu ở cùng với Tiêu An, thì nó đã thấy như vậy rồi.
Phải bắt chuyện nói gì đó mới được.
Trạch Lan hỏi: “Cậu cũng ở kí túc xá trong trường sao?”
Vừa hỏi xong, Trạch Lan mới thấy hình như là đã hỏi ngu rồi, Tiêu An không mặc đồng phục của trường, rồi hôm bữa chuyển đồ lên kí túc xá cậu cũng thấy Tiêu An ở trường rồi, thì chắc chắn là Tiêu An trọ ở trường rồi chứ còn gì.
Tiêu An nói: “Ừ.”
Trạch Lan không nhịn được mà hỏi: “Nhà kia là nhà của cậu sao?”
Tiêu An: “Không, đó chỉ là nhà mình thuê để ở khi đi học. Nhưng mà bây giờ, mình đổi ý rồi, muốn trọ ở trường.”
Trạch Lan gật đầu, “Thế thì cậu học lớp mấy vậy?”
Tiêu An cong môi, trên mặt có chút thần bí, “Rồi cậu sẽ biết thôi.”
Trạch Lan nói: “Cậu cười rồi này.”
Tiêu An không hề biết là chính mình lại đang cười, sau khi giải quyết mọi chuyện với Trạch Lan, cậu vui vẻ hẳn lên, có lẽ, chính cậu cũng không để ý đến mà vui vẻ không giấu được.
Trạch Lan thấy Tiêu An có hơi mất tự nhiên, “Mình thích cậu cười hơn, cậu cười lên trông sẽ rất đẹp đó nha.”
Trạch Lan đúng là giống hồi nhỏ như đúc vậy.
Tiêu An ‘ừm’, rồi nói: “Cậu cũng phải cười nhiều vào, cậu cười lên, sẽ càng đẹp hơn nữa.”
Trạch Lan nghe Tiêu An nói xong liền vui vẻ gật đầu, trên môi cũng cong lên một nụ cười.
Tiêu An chỉ thích nhìn Trạch Lan như vậy, thứ cậu thích chính là nụ cười này, bao năm rồi vẫn thế, mỗi lần Tiêu An nhìn thấy nụ cười này của Trạch Lan, cả người cậu liền thấy ấm áp vô cùng.
Xuống xe, Tiêu An và Trạch Lan tạm biệt nhau trước cổng trường.
Tiêu An về kí túc xá của mình, gương mặt khi tạm biệt với Trạch Lan xong liền hờ hững.
Thấy anh trai, Tiêu Thừa Minh liền nhanh chân đi đến, “Anh làm gì mà hôm qua không ở lại trường thế? Giờ này rồi mà còn chưa thay đồ nữa. Anh mà không nhanh, coi chừng trễ bây giờ đấy.”
Tiêu An nói: “Thì giờ anh về thay đồ.”
Tiêu Thừa Minh thấy Tiêu An như vậy chợt sửng sốt, “Khoan khoan, này này, chờ đã, ai đã làm gì anh vậy hả?”
Tiêu An dừng lại, “Làm gì là làm gì, ai có thể làm gì anh chứ?”
Tiêu Thừa Minh thấy như vậy rất có lý, “Ừ ha, cũng đúng.” Cậu nói tiếp: “Nhưng mà, sao trông anh cứ lạ làm sao ấy. Nhìn cứ khác khác thế nào. Hay là, anh có bạn gái rồi hả?”
Tiêu An không để ý đến lời nói bông đùa vớ vẩn của Tiêu Thừa Minh, tính đứa em này luôn thích mở miệng là nói đùa, nói cũng chẳng quan tâm được người khác để ý hay không.
...
Trạch Lan tạm biệt Tiêu An xong liền nhanh chân về phòng thay đồ, vội vàng đi đến lớp thì cậu gặp nhóm của Trạch Yến Nhu.
Trần Tiểu Cường hỏi: “Ê, sao hôm qua cậu không về kí túc xá? Bộ ở nhà à?”
Trạch Lan nói: “Tôi ở nhà bạn.”
Trần Tiểu Cường nghe vậy thì ‘ừ’ một tiếng, còn Trạch Yến Nhu và Trương Nghi Niên nghe xong mắt chữ a mồm chữ ơ với nhau.
Trạch Yến Nhu nhanh miệng hỏi: “Gì cơ? Anh có thêm bạn hồi nào vậy? Sao lại không giới thiệu cho em biết chứ?”
Trần Tiểu Cường giờ mới phản ứng lại, “Đúng rồi, cậu có bạn mới khi nào thế? Sao bọn tôi lại không biết ta.”
Trạch Lan thong thả nói: “Mọi người đã gặp qua rồi, cậu ấy là bạn cũ của tôi thôi mà.”
Trạch Yến Nhu nhanh chóng sang chỗ Trạch Lan, “Là trai hay gái vậy anh? Đừng nói với em là gái á nha.”
Trạch Lan liền nói ‘là con trai’.
Nghe đến trai thôi, Trạch Yến Nhu không thể nào kìm lại được cái tính mê trai của mình liền hỏi: “Thế có đẹp không á? Đẹp là cho em xin số nha.”
Nghe đến ‘đẹp’ thì hình ảnh của Tiêu An lại hiên lên trong đầu của Trạch Lan, “Cậu ấy đẹp trai lắm. Mọi người đã từng gặp rồi.”
Trạch Yến Nhu và Trương Nghi Niên nháo nhào cả lên, lại bắt đầu truy hỏi cho bằng được mới thôi.
Trương Nghi Niên háo hức hỏi: “Rốt cuộc bọn tôi gặp rồi thì là ai vậy chứ? Là trai đẹp thì sao con mắt tôi và Nhu Nhu bỏ qua cho được. Cậu mau nói ngay đi, tôi tò mò lắm luôn rồi.”
Trạch Lan không nói về chuyện này, cậu biết thế nào nói rồi thì lại bị Trạch Yến Nhu và Trương Nghi Niên hỏi tiếp và tiếp nữa thôi. Cái tính của hai người này cậu còn không rành.
Trạch Lan nói sang chuyện khác, “Thôi thôi, nhanh lên đi, tôi đi là trễ lắm rồi mà mọi người còn nhẩn nha. Mới ngày đầu đi học mà đã trễ rồi thì không hay đâu.”
Trần Tiểu Cường nói: “Chúng ta ngồi chung với nhau như cũ hay sao?”
Trạch Lan nghĩ nghĩ rồi nói: “Tôi muốn ngồi một mình, hay cậu ngồi với Nhu Nhu kìa.”
Trần Tiểu Cường nhìn sang Trạch Yến Nhu tỏ vẻ không ổn, “Ngồi với Nhu Nhu tôi sợ bị cậu ấy đánh lắm.”
Trạch Yến Nhu nghe xong liếc nhẹ Trần Tiểu Cường một cái, “Hứ, cậu nói cái gì đó, tôi lại càng phải ngồi với cậu để đánh cho cậu chừa luôn nè.”
Trần Tiểu Cường được đúng ý nhưng trên mặt vẫn phải giả vờ không cam tâm, “Không không, tôi không muốn, cậu tránh xa tôi ra. Đồ con gái hung dữ.”
Trạch Yến Nhu đắc ý, “Không bao giờ đâu nha, tôi mặc xác cậu.”
Trương Nghi Niên nhìn Trạch Yến Nhu và Trần Tiểu Cường chỉ thấy oan gia ngõ hẹp, nhưng hai chữ đẹp đôi rất rõ ràng, “Còn tôi thì muốn ngồi một mình để kiếm bạn mới, hy vọng đó sẽ là một người bạn thật là đẹp trai. Tôi nôn nóng quá đi thôi, cũng may là bố của Nhu Nhu sắp cho chúng ta học chung một lớp, như vậy cũng tiện.”
Trạch Lan hối mọi người, “Được rồi, mọi người nhanh lên đi.”
Nhóm của Trạch Lan đến lớp thì mọi người cũng đến gần như đông đủ hết nên không giành được chỗ ngồi như ý muốn, cũng may còn một bàn cuối bên cửa sổ, Trạch Lan thấy thế nhanh chóng đi lại chỗ giành chỗ ngay.
Trương Nghi Niên thấy chỗ bên cạnh mới có người ngồi chống rồi đi, cô liền hỏi người còn lại trùm mũ áo khoác nằm trên bàn: “Này cậu ơi, chỗ này nếu không có ai, thì tôi ngồi đây được không?”
Tiêu Thừa Minh ngủ, ngẩng đầu dậy hơi gắt định chửi, nhưng vừa mở miệng thì bỗng lại nhịn lại lời.
Trương Nghi Niên bất ngờ, “Là cậu đó sao?”
Tiêu Thừa Minh mới nhớ lại, thì ra đây là cô gái mà cậu giúp đánh cướp, cũng là người mà cậu gặp ở trước cổng trường, cũng là người cậu gặp ở chỗ xem phim, là người cậu muốn gặp lại, nhưng rất tiếc một điều là người ta là hoa đã có chủ rồi. Không ngờ lại có duyên đến như vậy, thế mà lại học chung một lớp nữa, giờ đây còn đang đứng ở trước mặt của cậu. Tài hoa tán gái lại không thể phát huy được ngay lúc này, đúng là đáng tiếc thật.
Trương Nghi Niên không biết nên nói gì, không lẽ cô phải hét lên vì vui sướng.
Trương Nghi Niên cố gắng bình tĩnh lại vui sướng trong lòng, “Vậy tôi ngồi ở đây nhé? Tại bạn khi lẫy cũng đeo cặp đi chỗ khác rồi.”
Tiêu Thừa Minh gật đầu, “Ờ ờ, cậu ngồi đi. Chỗ đâu phải là của một mình tôi đâu mà.”
Tiêu Thừa Minh cũng hơi lấy làm lạ, sao cô gái này không ngồi với bạn trai của mình mà lại ngồi với cậu chứ?
Trương Nghi Niên vui ơi là vui, cô quay sang chỗ khác mà che miệng lại nín cười.
Cần phải giữ hình tượng thật tốt mới được. Cô muốn làm quen được với một bạn mới nào đó, đẹp trai thì chỉ là nói cho vui miệng thôi, nhưng thế mà không ngờ được, bạn mới này chính là người mà cô muốn gặp lại luôn. Lát nữa phải kể cho bạn tốt của mình nghe chuyện này mới được.
Trương Nghi Niên quay sang Tiêu Thừa Minh hơi có chút ngượng ngùng, “Chào cậu nha, chúng ta gặp nhau rồi nhưng chưa biết tên, tôi là Trương Nghi Niên, rất vui được làm quen với cậu.”
Tiêu Thừa Minh cũng vui vẻ giới thiệu, “Chào cậu, tôi là Tiêu Thừa Minh.”
Nói xong Trương Nghi Niên không biết làm gì nữa bèn giả vờ lấy tập sách ra để che đậy sự vui sướng trong lòng.
Còn ở bên này thì Trần Tiểu Cường ngồi với Trạch Yến Nhu, trước mặt thì cứ tỏ ra vẻ là bị cưỡng ép không thôi, nhưng trong lòng thì khoái muốn chết.
Cả lớp cũng để ý đến nhóm của Trạch Lan từ lúc bước vào, cả đám cũng không khỏi xì xèo to nhỏ.
Một người không nhịn nổi mà đăng bài lên diễn đàn giành riêng cho học sinh của trường.
‘Lớp 10-3 của tôi có soái ca và mỹ nữ đủ hết.’
[Oa. Có thật không đấy? Phải có hình thì tôi mới tin nha.]
[Mọi người ạ, đó là nhóm người được up hình mấy bữa trước đó. Họ học chung lớp với tui nè.]
Một tài khoản gửi hình lên.
[U là trời, ghen tị với lớp của mấy bồ quá đi.]
[Hai em gái kia đừng nói là người yêu đấy, ai hãy nói không với tui đi, con tim yếu đuối của tui không chịu được đâu. Hu hu.]
[Hình như có hai người kia là ngồi chung với nhau thôi, còn hai người còn lại không có ngồi chung đâu. Tôi đoán họ không ngồi chung vì họ không phải là người yêu của nhau á. He he he.]
[Ảnh photoshop quá đà, hai em gái thì xinh, anh đây nhận hết. Hai thằng kia anh mày chê nha.]
[Thôi im đi cha già, đồ ghen ăn tức ở này, không đẹp bằng người ta rồi chê.]
[Mấy đứa lớp dưới năm nay chất lượng khỏi phải chê, giành nhất bảng bình chọn năm nay chắc luôn rồi.]
[Ở ngoài đời đẹp hơn trong hình nha mọi người ơi ới ời, tui học chung lớp tui biết mà. Hình đó dìm người ta rồi.]
[Vậy sao á, chớt mất thôi. Thui giáo viên lên lớp rồi bùn quá đi. Tí dìa tui lại hóng tiếp.]
Tiêu An tỉnh dậy, ánh mắt dịu dàng nhìn gương mặt ngủ say của Trạch Lan, không chần chừ liền hôn lên đôi môi của Trạch Lan, cậu liền tách ra ngay, không hề cố ý lưu luyến lâu thêm dù chỉ một chút. Tiêu An thừa biết, bản thân là loại người như thế nào, nên không dám tham lam.
Tay bị Trạch Lan nằm lên đến tê không có cảm giác, nhưng Tiêu An lại thích cảm giác này, bởi vì đêm qua Trạch Lan gối lên tay cậu ngủ ma.
Ngồi dậy, ngón tay Tiêu An vẫn là không nhịn được phải chọt nhẹ vào má Trạch Lan một cái, rồi cậu mỉm cười như không.
Thật muốn làm như vậy mãi.
Tiêu An liền dừng lại hành động trêu trọc Trạch Lan, cậu đưa tay chống trán, “Mày đừng tham lam nữa.”
Tiêu An miễn cưỡng rời giường. Cậu biết bản thân rất tham lam, nếu cậu còn làm thêm những hành động như vậy, thì bản thân sẽ chẳng thể nào nhịn được muốn đem Trạch Lan ra làm hết đủ mọi thứ trò, những suy nghĩ xấu xa không ngừng hiện lên trong đầu Tiêu An.
Hôm qua phải nói thật may mắn với Tiêu An, không ngoài dự đoán, Trạch Lan vẫn rất dễ mềm lòng quan tâm cậu như trước. Ngã vào người của Trạch Lan cũng chính là cố tình, vì Tiêu An biết rằng, Trạch Lan sẽ không bỏ cậu mà đi như thế.
Nút thắt đè nặng trong lòng cậu cũng đã được gỡ, mọi chuyện sẽ bắt đầu lại tốt đẹp thôi.
Trạch Lan tỉnh dậy thấy chỉ còn mỗi một mình mình ở trên giường. Mở cửa ra, cậu thấy Tiêu An đang ở bếp nấu ăn. Cảm giác đầu tiên khi cậu nhìn thấy, chính là bất ngờ.
Nghe tiếng mở cửa, Tiêu An biết Trạch Lan đã tỉnh, liền quay lại nói: “Cậu đánh răng rửa mặt đi. Mình mua bàn chải đánh răng rồi, để ở trong nhà tắm.”
Trạch Lan bỗng loay hoay, cậu mới giải quyết hiểu lầm Tiêu An vào hôm qua thôi, nhưng mà đã lâu lắm rồi, một khoảng cách vô hình, một bức tường ngăn cách giữa cậu và Tiêu An cũng được hình thành.
Không biết nói gì, Trạch Lan ‘à’ rồi lại ‘ừm’ một cách rất thiếu tự nhiên.
Đợi Trạch Lan đánh răng rửa mặt xong, đồ ăn cũng được Tiêu An dọn lên bàn.
Trạch Lan vừa bước ra khỏi nhà tắm, Tiêu An liền kêu cậu ngồi vào bàn ăn sáng rồi đi học.
Ngồi xuống bàn nhưng Trạch Lan vẫn chưa động vào đồ ăn, hay nói cách khác, là Trạch Lan không hề có ý muốn ăn. Hôm qua tuy như vậy, nhưng cậu nói chuyện với Tiêu An còn nhiều không có mất tự nhiên, cũng không có bị mất tự nhiên không biết nói gì như bây giờ. Còn bây giờ thì Trạch Lan vô cùng bối rối, cậu không biết phải mở miệng như nào nữa.
Thấy Trạch Lan mãi vẫn chưa động vào đồ ăn, Tiêu An cũng không định sẽ ăn, “Sao cậu không ăn? Hay là, cậu không thích ăn đồ mà mình nấu hả?”
Tiêu An trên mặt mang một chút thất vọng khi hỏi, nhưng không để lộ ra.
Trạch Lan lắc đầu, “Không, không phải như vậy đâu.”
Sau câu đó Tiêu An thoáng an tâm rất nhiều “Cậu còn không ăn nữa, là sẽ trễ học đó.”
Trạch Lan nghe thế mới chợt nhớ ra hôm nay là ngày học đầu tiên cậu bước vào cấp ba, nên bắt đầu động đũa.
Trạch Lan cầm muỗng từ từ thổi cháo ăn, rất mặn mà và vừa miệng, mùi vị thế mà hệt như mẹ cậu nấu vậy.
Cháo cùng với quẩy Trạch Lan chỉ thích ăn khi đó là do Kiều Thiên Nguyệt nấu, mẹ nấu ăn ngon nên Trạch Lan ưng nhất chính là đồ ăn ở nhà mẹ nấu.
Tiêu An thế mà còn nấu ăn ngon y như mẹ nữa.
Tiêu An nếu mà lúc này biết Trạch Lan đang vừa ăn vừa tán thưởng tài nấu ăn của cậu như vậy, không biết sẽ vui đến như nào.
Thấy Trạch Lan ăn, Tiêu An mới bắt đầu ăn. Tiêu An cứ sợ là Trạch Lan không thích ăn, ăn sẽ không vừa miệng, vì đây cũng chính là lần đầu tiên mà cậu nấu cho Trạch Lan ăn. Khi lẫy nhìn Trạch Lan ăn mà trên mặt cậu hiện lên hai chữ lo lắng rõ ràng, mặc dù lúc nào mẹ cũng khen cậu nấu ăn ngon, nhưng Tiêu An cũng sợ.
Ăn xong, Tiêu An dọn dẹp đồ đi rửa, vừa đứng rửa chén, cậu vừa nói: “Hôm qua cho mình xin lỗi, mình đã gây phiền phức cho cậu.”
Trạch Lan hơi lúng túng, “Không, không có gì đâu.” Dừng một lúc, có chút ấp úng nói: “Cậu, mình...”
Tiêu An kiên nhẫn đợi Trạch Lan nói, từ lúc Trạch Lan tỉnh dậy, cứ luôn lúng túng như vậy với cậu.
Trạch Lan nói: “Đi học chúng ta nói chuyện được không? Có rất nhiều chuyện, mình vẫn không biết gì.”
Tiêu An đáp rất nhanh, “Được.” Úp tô lên kệ, cậu nói: “Vậy giờ chúng ta về trường cùng nhau, được không?”
Trạch Lan không có lý do gì để từ chối được, “Ừm.”
Ở trên xe, Trạch Lan thấy bầu không khí có gì đó rất lúng túng, không phải là bây giờ mới như vậy, mà suốt từ sáng đến giờ, khi cậu ở cùng với Tiêu An, thì nó đã thấy như vậy rồi.
Phải bắt chuyện nói gì đó mới được.
Trạch Lan hỏi: “Cậu cũng ở kí túc xá trong trường sao?”
Vừa hỏi xong, Trạch Lan mới thấy hình như là đã hỏi ngu rồi, Tiêu An không mặc đồng phục của trường, rồi hôm bữa chuyển đồ lên kí túc xá cậu cũng thấy Tiêu An ở trường rồi, thì chắc chắn là Tiêu An trọ ở trường rồi chứ còn gì.
Tiêu An nói: “Ừ.”
Trạch Lan không nhịn được mà hỏi: “Nhà kia là nhà của cậu sao?”
Tiêu An: “Không, đó chỉ là nhà mình thuê để ở khi đi học. Nhưng mà bây giờ, mình đổi ý rồi, muốn trọ ở trường.”
Trạch Lan gật đầu, “Thế thì cậu học lớp mấy vậy?”
Tiêu An cong môi, trên mặt có chút thần bí, “Rồi cậu sẽ biết thôi.”
Trạch Lan nói: “Cậu cười rồi này.”
Tiêu An không hề biết là chính mình lại đang cười, sau khi giải quyết mọi chuyện với Trạch Lan, cậu vui vẻ hẳn lên, có lẽ, chính cậu cũng không để ý đến mà vui vẻ không giấu được.
Trạch Lan thấy Tiêu An có hơi mất tự nhiên, “Mình thích cậu cười hơn, cậu cười lên trông sẽ rất đẹp đó nha.”
Trạch Lan đúng là giống hồi nhỏ như đúc vậy.
Tiêu An ‘ừm’, rồi nói: “Cậu cũng phải cười nhiều vào, cậu cười lên, sẽ càng đẹp hơn nữa.”
Trạch Lan nghe Tiêu An nói xong liền vui vẻ gật đầu, trên môi cũng cong lên một nụ cười.
Tiêu An chỉ thích nhìn Trạch Lan như vậy, thứ cậu thích chính là nụ cười này, bao năm rồi vẫn thế, mỗi lần Tiêu An nhìn thấy nụ cười này của Trạch Lan, cả người cậu liền thấy ấm áp vô cùng.
Xuống xe, Tiêu An và Trạch Lan tạm biệt nhau trước cổng trường.
Tiêu An về kí túc xá của mình, gương mặt khi tạm biệt với Trạch Lan xong liền hờ hững.
Thấy anh trai, Tiêu Thừa Minh liền nhanh chân đi đến, “Anh làm gì mà hôm qua không ở lại trường thế? Giờ này rồi mà còn chưa thay đồ nữa. Anh mà không nhanh, coi chừng trễ bây giờ đấy.”
Tiêu An nói: “Thì giờ anh về thay đồ.”
Tiêu Thừa Minh thấy Tiêu An như vậy chợt sửng sốt, “Khoan khoan, này này, chờ đã, ai đã làm gì anh vậy hả?”
Tiêu An dừng lại, “Làm gì là làm gì, ai có thể làm gì anh chứ?”
Tiêu Thừa Minh thấy như vậy rất có lý, “Ừ ha, cũng đúng.” Cậu nói tiếp: “Nhưng mà, sao trông anh cứ lạ làm sao ấy. Nhìn cứ khác khác thế nào. Hay là, anh có bạn gái rồi hả?”
Tiêu An không để ý đến lời nói bông đùa vớ vẩn của Tiêu Thừa Minh, tính đứa em này luôn thích mở miệng là nói đùa, nói cũng chẳng quan tâm được người khác để ý hay không.
...
Trạch Lan tạm biệt Tiêu An xong liền nhanh chân về phòng thay đồ, vội vàng đi đến lớp thì cậu gặp nhóm của Trạch Yến Nhu.
Trần Tiểu Cường hỏi: “Ê, sao hôm qua cậu không về kí túc xá? Bộ ở nhà à?”
Trạch Lan nói: “Tôi ở nhà bạn.”
Trần Tiểu Cường nghe vậy thì ‘ừ’ một tiếng, còn Trạch Yến Nhu và Trương Nghi Niên nghe xong mắt chữ a mồm chữ ơ với nhau.
Trạch Yến Nhu nhanh miệng hỏi: “Gì cơ? Anh có thêm bạn hồi nào vậy? Sao lại không giới thiệu cho em biết chứ?”
Trần Tiểu Cường giờ mới phản ứng lại, “Đúng rồi, cậu có bạn mới khi nào thế? Sao bọn tôi lại không biết ta.”
Trạch Lan thong thả nói: “Mọi người đã gặp qua rồi, cậu ấy là bạn cũ của tôi thôi mà.”
Trạch Yến Nhu nhanh chóng sang chỗ Trạch Lan, “Là trai hay gái vậy anh? Đừng nói với em là gái á nha.”
Trạch Lan liền nói ‘là con trai’.
Nghe đến trai thôi, Trạch Yến Nhu không thể nào kìm lại được cái tính mê trai của mình liền hỏi: “Thế có đẹp không á? Đẹp là cho em xin số nha.”
Nghe đến ‘đẹp’ thì hình ảnh của Tiêu An lại hiên lên trong đầu của Trạch Lan, “Cậu ấy đẹp trai lắm. Mọi người đã từng gặp rồi.”
Trạch Yến Nhu và Trương Nghi Niên nháo nhào cả lên, lại bắt đầu truy hỏi cho bằng được mới thôi.
Trương Nghi Niên háo hức hỏi: “Rốt cuộc bọn tôi gặp rồi thì là ai vậy chứ? Là trai đẹp thì sao con mắt tôi và Nhu Nhu bỏ qua cho được. Cậu mau nói ngay đi, tôi tò mò lắm luôn rồi.”
Trạch Lan không nói về chuyện này, cậu biết thế nào nói rồi thì lại bị Trạch Yến Nhu và Trương Nghi Niên hỏi tiếp và tiếp nữa thôi. Cái tính của hai người này cậu còn không rành.
Trạch Lan nói sang chuyện khác, “Thôi thôi, nhanh lên đi, tôi đi là trễ lắm rồi mà mọi người còn nhẩn nha. Mới ngày đầu đi học mà đã trễ rồi thì không hay đâu.”
Trần Tiểu Cường nói: “Chúng ta ngồi chung với nhau như cũ hay sao?”
Trạch Lan nghĩ nghĩ rồi nói: “Tôi muốn ngồi một mình, hay cậu ngồi với Nhu Nhu kìa.”
Trần Tiểu Cường nhìn sang Trạch Yến Nhu tỏ vẻ không ổn, “Ngồi với Nhu Nhu tôi sợ bị cậu ấy đánh lắm.”
Trạch Yến Nhu nghe xong liếc nhẹ Trần Tiểu Cường một cái, “Hứ, cậu nói cái gì đó, tôi lại càng phải ngồi với cậu để đánh cho cậu chừa luôn nè.”
Trần Tiểu Cường được đúng ý nhưng trên mặt vẫn phải giả vờ không cam tâm, “Không không, tôi không muốn, cậu tránh xa tôi ra. Đồ con gái hung dữ.”
Trạch Yến Nhu đắc ý, “Không bao giờ đâu nha, tôi mặc xác cậu.”
Trương Nghi Niên nhìn Trạch Yến Nhu và Trần Tiểu Cường chỉ thấy oan gia ngõ hẹp, nhưng hai chữ đẹp đôi rất rõ ràng, “Còn tôi thì muốn ngồi một mình để kiếm bạn mới, hy vọng đó sẽ là một người bạn thật là đẹp trai. Tôi nôn nóng quá đi thôi, cũng may là bố của Nhu Nhu sắp cho chúng ta học chung một lớp, như vậy cũng tiện.”
Trạch Lan hối mọi người, “Được rồi, mọi người nhanh lên đi.”
Nhóm của Trạch Lan đến lớp thì mọi người cũng đến gần như đông đủ hết nên không giành được chỗ ngồi như ý muốn, cũng may còn một bàn cuối bên cửa sổ, Trạch Lan thấy thế nhanh chóng đi lại chỗ giành chỗ ngay.
Trương Nghi Niên thấy chỗ bên cạnh mới có người ngồi chống rồi đi, cô liền hỏi người còn lại trùm mũ áo khoác nằm trên bàn: “Này cậu ơi, chỗ này nếu không có ai, thì tôi ngồi đây được không?”
Tiêu Thừa Minh ngủ, ngẩng đầu dậy hơi gắt định chửi, nhưng vừa mở miệng thì bỗng lại nhịn lại lời.
Trương Nghi Niên bất ngờ, “Là cậu đó sao?”
Tiêu Thừa Minh mới nhớ lại, thì ra đây là cô gái mà cậu giúp đánh cướp, cũng là người mà cậu gặp ở trước cổng trường, cũng là người cậu gặp ở chỗ xem phim, là người cậu muốn gặp lại, nhưng rất tiếc một điều là người ta là hoa đã có chủ rồi. Không ngờ lại có duyên đến như vậy, thế mà lại học chung một lớp nữa, giờ đây còn đang đứng ở trước mặt của cậu. Tài hoa tán gái lại không thể phát huy được ngay lúc này, đúng là đáng tiếc thật.
Trương Nghi Niên không biết nên nói gì, không lẽ cô phải hét lên vì vui sướng.
Trương Nghi Niên cố gắng bình tĩnh lại vui sướng trong lòng, “Vậy tôi ngồi ở đây nhé? Tại bạn khi lẫy cũng đeo cặp đi chỗ khác rồi.”
Tiêu Thừa Minh gật đầu, “Ờ ờ, cậu ngồi đi. Chỗ đâu phải là của một mình tôi đâu mà.”
Tiêu Thừa Minh cũng hơi lấy làm lạ, sao cô gái này không ngồi với bạn trai của mình mà lại ngồi với cậu chứ?
Trương Nghi Niên vui ơi là vui, cô quay sang chỗ khác mà che miệng lại nín cười.
Cần phải giữ hình tượng thật tốt mới được. Cô muốn làm quen được với một bạn mới nào đó, đẹp trai thì chỉ là nói cho vui miệng thôi, nhưng thế mà không ngờ được, bạn mới này chính là người mà cô muốn gặp lại luôn. Lát nữa phải kể cho bạn tốt của mình nghe chuyện này mới được.
Trương Nghi Niên quay sang Tiêu Thừa Minh hơi có chút ngượng ngùng, “Chào cậu nha, chúng ta gặp nhau rồi nhưng chưa biết tên, tôi là Trương Nghi Niên, rất vui được làm quen với cậu.”
Tiêu Thừa Minh cũng vui vẻ giới thiệu, “Chào cậu, tôi là Tiêu Thừa Minh.”
Nói xong Trương Nghi Niên không biết làm gì nữa bèn giả vờ lấy tập sách ra để che đậy sự vui sướng trong lòng.
Còn ở bên này thì Trần Tiểu Cường ngồi với Trạch Yến Nhu, trước mặt thì cứ tỏ ra vẻ là bị cưỡng ép không thôi, nhưng trong lòng thì khoái muốn chết.
Cả lớp cũng để ý đến nhóm của Trạch Lan từ lúc bước vào, cả đám cũng không khỏi xì xèo to nhỏ.
Một người không nhịn nổi mà đăng bài lên diễn đàn giành riêng cho học sinh của trường.
‘Lớp 10-3 của tôi có soái ca và mỹ nữ đủ hết.’
[Oa. Có thật không đấy? Phải có hình thì tôi mới tin nha.]
[Mọi người ạ, đó là nhóm người được up hình mấy bữa trước đó. Họ học chung lớp với tui nè.]
Một tài khoản gửi hình lên.
[U là trời, ghen tị với lớp của mấy bồ quá đi.]
[Hai em gái kia đừng nói là người yêu đấy, ai hãy nói không với tui đi, con tim yếu đuối của tui không chịu được đâu. Hu hu.]
[Hình như có hai người kia là ngồi chung với nhau thôi, còn hai người còn lại không có ngồi chung đâu. Tôi đoán họ không ngồi chung vì họ không phải là người yêu của nhau á. He he he.]
[Ảnh photoshop quá đà, hai em gái thì xinh, anh đây nhận hết. Hai thằng kia anh mày chê nha.]
[Thôi im đi cha già, đồ ghen ăn tức ở này, không đẹp bằng người ta rồi chê.]
[Mấy đứa lớp dưới năm nay chất lượng khỏi phải chê, giành nhất bảng bình chọn năm nay chắc luôn rồi.]
[Ở ngoài đời đẹp hơn trong hình nha mọi người ơi ới ời, tui học chung lớp tui biết mà. Hình đó dìm người ta rồi.]
[Vậy sao á, chớt mất thôi. Thui giáo viên lên lớp rồi bùn quá đi. Tí dìa tui lại hóng tiếp.]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất