Thiên Dạ Mộc: Bảo Bối Nhỏ Của Bách Thiếu
Chương 1
Giang Thành 12 năm trước.
Một đêm đông tuyết rơi phủ đầy đường phố. Lúc này cũng mới chỉ hơn 8h tối một chút, nhưng đường xá lúc này đã bắt đầu vắng bóng người. Còn những đang đi trên đường, họ bước những bước thật nhanh. Với cái thời tiết lạnh buốt như thế này ai nấy đều muốn bước thật nhanh để về căn nhà ấm áp của mình.
Đâu đó tại một căn ngõ nhỏ, nằm khuất sau đường đớn. Một cô bé khoảng chừng 6 tuổi, mặt mày lem luốc, quần áo chỗ lành chỗ vá, có chỗ còn lủng một lỗ lớn.
Dưới cái giá lạnh cắt da cắt thịt ấy, cô bé ngồi co ro ở một góc. Cả thân người vì cái lạnh mà run lên bần bần, đôi môi nhỏ xinh đã trở nên khô khốc, da môi bị tróc ra theo từng mảng.
Ở một con ngõ vắng cạnh đó, từng đợt tiếng súng rồi dao kiếm va vào nhau. Tiếng súng đùng đùng cùng với tiếng kim loại va vào nhau ngày một ác liệt, cô nhóc với sự tò mò của mình cũng lú đầu ra để xem.
Nhưng cảnh tượng trước mắt đã quá sức chịu đựng của một cô bé nhỏ, những người mặc đồ đen đang đâm chém nhau. Tiếng súng vừa nãy phát ra chắc là của người đàn ông đang đứng khuất ở phía sau, làm người ta không nhìn rõ mặt. Anh ta trầm ngâm phía sau quan sát mọi chuyện, không khó để đoán được anh ta là người mở ra cuộc hỗn chiến này.
Cô bé con chỉ kịp hét lên một tiếng rồi ngất xỉu, vừa lúc đó tiếng còi xe cảnh sát cũng rú lên, vang ầm một góc. Làm con ngõ vốn vắng vẻ, trở nên náo nhiệt hơn hẳn.
Người đàn ông đang cầm khẩu súng ngắn kia bị tiếng hét của cô bé thu hút sự chú ý, anh ta quay người tiến đến phía cô bé con đang vì quá sợ hãi mà ngất đi kia.
Một tên đàn em cũng đi theo anh ta, nhìn qua cô bé con với vẻ ngoài lem luốc, rách nát, lại với tiếng bọn cớm đang tiến lại gần, vội lên tiếng “ Lão đại, chúng ta mau đi thôi, bọn cớm sắp tới đây rồi. Con nhóc này chắc sốc đến chết rồi”
Người đàn ông kia vẫn giữ một nét lãnh đạm, lạnh băng. Anh ta không nói không rằng đưa tay gỡ tấm áo choàng của mình xuống, úm lấy người cô bé con rồi bế con bé lên, ôm gọn vào trong người. Lúc này anh ta mới đếm xỉa đến người bên cạnh “ Đi thôi, con nhóc này chưa chết. Có chết cũng phải do Bách gia ta tiễn”
Nói rồi anh ta bế cô bé cùng với tên đàn em kia đi lẫn vào trong bóng đêm đen của Giang Thành. Tới lúc cảnh sát ập vào được trong con ngõ vắng ấy thì chỉ còn thấy bãi chiến trường được bỏ lại. Người ngất, người bị thương nằm ngổn ngang.
Vì người đàn ông kia đứng khuất ở phía sau nên cảnh sát có hỏi qua bao nhiêu người cũng không ai biết rõ mặt mũi anh ta ra sao.
Về đến căn biệt thự của Bách gia, nói đúng hơn đây là một căn dinh thự nằm ở một khu riêng, tách biệt với nơi trung tâm Giang Thành ồn ào náo nhiệt kia.
Bách Thuân vẫn bế cô bé con kia suốt quãng đường trở về. Tới khi vào tới phía trong sảnh phòng khách, anh ta mới đưa đứa bé cho quản gia “ Quản gia Trần, ông sai người đưa con bé này đi tắm rửa đi. Nó mà tỉnh thì kiếm gì cho nó ăn”
Quản gia Trần năm nay đã hơn 60 tuổi rồi mà chưa gặp trường hợp nào như thế này. Bách nhị thiếu nhà ông từ trước đến nay đều không mang phụ nữ về đây, mà hôm nay lại đem một cô bé con về đây. Mà chỉ là không mang phụ nữ thôi, còn là trẻ con thì vẫn được.
Lão Trần khẽ gật đầu, rồi đưa tay nhận lấy cô bé lém luốc kia, không biết nhị thiếu nhà ông nhặt được cô bé này ở cái nơi ngõ ngách nào đây.
Giao cô bé kia cho lão Trần xong, Bách Thuân liền đi thẳng lên phòng mình. Anh ta mang cô nhóc về đây vì không chắc rằng cô nhóc này đã nhìn thấy mặt anh ta hay chưa nữa. Từ trước đến nay, anh ta có thể giết người không gớm tay, nhưng tuyệt đối anh ta không đụng đến trẻ con.
Cô bé con được Trần quản gia giao cho mấy cô hầu nữ đem đi tắm rửa, rồi thay cho cô bé một bộ đồ mới.
Cũng trong lúc này, chắc vì bị đụng vào người nhiều nên cô bé đã tỉnh dậy. Mới đầu cũng ra sức chống cự vì trước mặt cô nhóc lúc này đều là những người mà mình không quen biết. Cũng may sao sau khi được nghe giải thích thì cô bé con cũng xuôi theo, để cho mấy cô hầu nữ kia tắm rửa cho mình.
Bỏ đi bộ dạng lem luốc, rách rưới liền để lộ ra một cô bé xinh xắn với một nước da trắng hồng, đôi mắt to tròn đen láy, như hớp hồn người nào nhìn vào đôi mắt sâu thẳm ấy.
Ai nấy khi nhìn thấy cô sau này đều ngạc nhiên, khi một cô bé ăn xin lại có được nước da như vậy, có người còn đoán chắc là tiểu thư nhà nào gia đình bị phá sản nên mới lưu lạc, rồi được Bách nhị thiếu nhà họ nhặt về.
Theo lời Bách Thuân dặn trước, sau khi tắm rửa thay đồ xong, cô bé được cho ăn no rồi được Trần quản gia đưa lên tầng 3. Ông ta đã dặn dò người làm dọn một căn phòng cho cô bé con này. Vừa dắt con bé tới trước cửa phòng, thì một âm thanh trầm thấp vang lên “ Đã cho con bé ăn gì chưa?”
Cả hai người đều quay lại phía vừa phát ra tiếng nói, Bách Thuân không biết từ khi nào đã đứng ở đó. Quản gia Trần khẽ cúi đầu “ Cô bé đã ăn rồi thưa nhị thiếu”
Bách Thuân khẽ gật đầu, anh ta dùng dáng vẻ doạ người đi lại phía cô bé “ Ngươi, tên là gì?”
Cô bé con kia thấy sát khí toả ra từ người đàn ông đang bước tới, liền vội trốn ra sau Trần quản gia, miệng lí nhí đáp “ Con …. Con không biết”
Thực ra cô bé trước khi được Bách Thuân đưa tới đây thì đã không còn nhớ gì nữa rồi, cô bé không biết mình là ai, và sao lại rơi vào tình cảnh như thế, lão Trần cũng đã gặng hỏi mấy lần nhưng kết quả đều chỉ là những cái lắc đầu của cô bé con.
Bách Thuân để ý trên cổ con bé có một dây chuyền có mặt khoá trường mệnh, đoán rằng chắc đây là thứ duy nhất để xác định thân phận của mình nên cô bé có vẻ giữ rất kĩ.
Bách Thuân cúi gần xuống người của cô nhóc, thấy mặt dây chuyền khoá trường mệnh kia. Anh ta không chút ngại ngần mà đưa tay lật mặt sau của nó lại, chỉ thấy độc một chữ “Trà”. Lại nhìn lên mặt cô nhóc, thấy sắp sợ tới cắt không còn một giọt máu rồi, anh ta liền rời tay khỏi mặt dây chuyền rồi đứng thẳng lại “ Từ giờ gọi là Đông Trà. Quản gia Trần, đưa nó đi ngủ”
Đông Trà, một đoá hoa trà đỏ nở rộ trong đêm đông.
Nói xong anh ta liền đi tới thư phòng của mình ở trên tầng 4. Còn quản gia Trần đưa cô bé con, à không phải là đưa Đông Trà vào phòng và dặn cô vài điều khi sống trong Bách gia này. Vậy là từ đây, cô bé Đông Trà chính thức ở lại dinh thự của Bách gia dưới thân phận là cô chủ nhỏ, cháu của Bách nhị thiếu, gọi anh ta bằng chú.
_____
Nói sơ bộ qua Bách Thuân. Là Bách nhị thiếu, 37 tuổi ( chỗ này tác giả lấy mốc tuổi ở 12 năm sau). Ở Giang Thành, Bách gia có tầm ảnh hưởng cực kì lớn, có thể nói là một tay che trời. Bách gia không chỉ lớn mạnh ở Giang Thành mà còn có cả ở những nơi khác trên toàn đại lục và cả nước ngoài. Bách Thuân là người nắm giữ những mảng quan trọng của Giang Thành, từ kinh tế, tài chính, giải trí, bệnh viện và còn nhiều thứ khác nữa, chung quy là lĩnh vực nào anh ta cũng có thể nhúng tay vào. Bên trong thì gia thế đồ sộ, hiển hách là vậy. Nhưng người ngoài ai không biết thì nhìn vào anh, chỉ nói anh ta là ông chủ tiệm hoa bình thường mà thôi. 37 cái mùa xuân nhưng vẫn chưa có vợ con gì, một lòng chờ cô “cháu gái” kia lớn.
Còn về Đông Trà. Chưa rõ lai lịch ra sao, chỉ biết năm 6 tuổi được Bách Thuân ( lúc đó 25 tuổi ) nhặt về nuôi dưỡng. Anh ta nói với cô mình là cháu gái thất lạc của anh ta, phải gọi anh ta bằng chú. Lúc đó với cái suy nghĩ non nớt, Đông Trà đã nghĩ mình thật sự là cháu ruột của tên Bách Thuân này. Tới khi 12 năm sau, khi đó cô đã 18 tuổi, trổ mã thành một cô thiếu nữ xinh đẹp, không còn là cô nhóc con năm nào nữa thì mới được chiêm ngưỡng tốc độ lật mặt nhanh hơn bánh tráng của ông “chú” đã nuôi mình bao nhiêu năm.
Một đêm đông tuyết rơi phủ đầy đường phố. Lúc này cũng mới chỉ hơn 8h tối một chút, nhưng đường xá lúc này đã bắt đầu vắng bóng người. Còn những đang đi trên đường, họ bước những bước thật nhanh. Với cái thời tiết lạnh buốt như thế này ai nấy đều muốn bước thật nhanh để về căn nhà ấm áp của mình.
Đâu đó tại một căn ngõ nhỏ, nằm khuất sau đường đớn. Một cô bé khoảng chừng 6 tuổi, mặt mày lem luốc, quần áo chỗ lành chỗ vá, có chỗ còn lủng một lỗ lớn.
Dưới cái giá lạnh cắt da cắt thịt ấy, cô bé ngồi co ro ở một góc. Cả thân người vì cái lạnh mà run lên bần bần, đôi môi nhỏ xinh đã trở nên khô khốc, da môi bị tróc ra theo từng mảng.
Ở một con ngõ vắng cạnh đó, từng đợt tiếng súng rồi dao kiếm va vào nhau. Tiếng súng đùng đùng cùng với tiếng kim loại va vào nhau ngày một ác liệt, cô nhóc với sự tò mò của mình cũng lú đầu ra để xem.
Nhưng cảnh tượng trước mắt đã quá sức chịu đựng của một cô bé nhỏ, những người mặc đồ đen đang đâm chém nhau. Tiếng súng vừa nãy phát ra chắc là của người đàn ông đang đứng khuất ở phía sau, làm người ta không nhìn rõ mặt. Anh ta trầm ngâm phía sau quan sát mọi chuyện, không khó để đoán được anh ta là người mở ra cuộc hỗn chiến này.
Cô bé con chỉ kịp hét lên một tiếng rồi ngất xỉu, vừa lúc đó tiếng còi xe cảnh sát cũng rú lên, vang ầm một góc. Làm con ngõ vốn vắng vẻ, trở nên náo nhiệt hơn hẳn.
Người đàn ông đang cầm khẩu súng ngắn kia bị tiếng hét của cô bé thu hút sự chú ý, anh ta quay người tiến đến phía cô bé con đang vì quá sợ hãi mà ngất đi kia.
Một tên đàn em cũng đi theo anh ta, nhìn qua cô bé con với vẻ ngoài lem luốc, rách nát, lại với tiếng bọn cớm đang tiến lại gần, vội lên tiếng “ Lão đại, chúng ta mau đi thôi, bọn cớm sắp tới đây rồi. Con nhóc này chắc sốc đến chết rồi”
Người đàn ông kia vẫn giữ một nét lãnh đạm, lạnh băng. Anh ta không nói không rằng đưa tay gỡ tấm áo choàng của mình xuống, úm lấy người cô bé con rồi bế con bé lên, ôm gọn vào trong người. Lúc này anh ta mới đếm xỉa đến người bên cạnh “ Đi thôi, con nhóc này chưa chết. Có chết cũng phải do Bách gia ta tiễn”
Nói rồi anh ta bế cô bé cùng với tên đàn em kia đi lẫn vào trong bóng đêm đen của Giang Thành. Tới lúc cảnh sát ập vào được trong con ngõ vắng ấy thì chỉ còn thấy bãi chiến trường được bỏ lại. Người ngất, người bị thương nằm ngổn ngang.
Vì người đàn ông kia đứng khuất ở phía sau nên cảnh sát có hỏi qua bao nhiêu người cũng không ai biết rõ mặt mũi anh ta ra sao.
Về đến căn biệt thự của Bách gia, nói đúng hơn đây là một căn dinh thự nằm ở một khu riêng, tách biệt với nơi trung tâm Giang Thành ồn ào náo nhiệt kia.
Bách Thuân vẫn bế cô bé con kia suốt quãng đường trở về. Tới khi vào tới phía trong sảnh phòng khách, anh ta mới đưa đứa bé cho quản gia “ Quản gia Trần, ông sai người đưa con bé này đi tắm rửa đi. Nó mà tỉnh thì kiếm gì cho nó ăn”
Quản gia Trần năm nay đã hơn 60 tuổi rồi mà chưa gặp trường hợp nào như thế này. Bách nhị thiếu nhà ông từ trước đến nay đều không mang phụ nữ về đây, mà hôm nay lại đem một cô bé con về đây. Mà chỉ là không mang phụ nữ thôi, còn là trẻ con thì vẫn được.
Lão Trần khẽ gật đầu, rồi đưa tay nhận lấy cô bé lém luốc kia, không biết nhị thiếu nhà ông nhặt được cô bé này ở cái nơi ngõ ngách nào đây.
Giao cô bé kia cho lão Trần xong, Bách Thuân liền đi thẳng lên phòng mình. Anh ta mang cô nhóc về đây vì không chắc rằng cô nhóc này đã nhìn thấy mặt anh ta hay chưa nữa. Từ trước đến nay, anh ta có thể giết người không gớm tay, nhưng tuyệt đối anh ta không đụng đến trẻ con.
Cô bé con được Trần quản gia giao cho mấy cô hầu nữ đem đi tắm rửa, rồi thay cho cô bé một bộ đồ mới.
Cũng trong lúc này, chắc vì bị đụng vào người nhiều nên cô bé đã tỉnh dậy. Mới đầu cũng ra sức chống cự vì trước mặt cô nhóc lúc này đều là những người mà mình không quen biết. Cũng may sao sau khi được nghe giải thích thì cô bé con cũng xuôi theo, để cho mấy cô hầu nữ kia tắm rửa cho mình.
Bỏ đi bộ dạng lem luốc, rách rưới liền để lộ ra một cô bé xinh xắn với một nước da trắng hồng, đôi mắt to tròn đen láy, như hớp hồn người nào nhìn vào đôi mắt sâu thẳm ấy.
Ai nấy khi nhìn thấy cô sau này đều ngạc nhiên, khi một cô bé ăn xin lại có được nước da như vậy, có người còn đoán chắc là tiểu thư nhà nào gia đình bị phá sản nên mới lưu lạc, rồi được Bách nhị thiếu nhà họ nhặt về.
Theo lời Bách Thuân dặn trước, sau khi tắm rửa thay đồ xong, cô bé được cho ăn no rồi được Trần quản gia đưa lên tầng 3. Ông ta đã dặn dò người làm dọn một căn phòng cho cô bé con này. Vừa dắt con bé tới trước cửa phòng, thì một âm thanh trầm thấp vang lên “ Đã cho con bé ăn gì chưa?”
Cả hai người đều quay lại phía vừa phát ra tiếng nói, Bách Thuân không biết từ khi nào đã đứng ở đó. Quản gia Trần khẽ cúi đầu “ Cô bé đã ăn rồi thưa nhị thiếu”
Bách Thuân khẽ gật đầu, anh ta dùng dáng vẻ doạ người đi lại phía cô bé “ Ngươi, tên là gì?”
Cô bé con kia thấy sát khí toả ra từ người đàn ông đang bước tới, liền vội trốn ra sau Trần quản gia, miệng lí nhí đáp “ Con …. Con không biết”
Thực ra cô bé trước khi được Bách Thuân đưa tới đây thì đã không còn nhớ gì nữa rồi, cô bé không biết mình là ai, và sao lại rơi vào tình cảnh như thế, lão Trần cũng đã gặng hỏi mấy lần nhưng kết quả đều chỉ là những cái lắc đầu của cô bé con.
Bách Thuân để ý trên cổ con bé có một dây chuyền có mặt khoá trường mệnh, đoán rằng chắc đây là thứ duy nhất để xác định thân phận của mình nên cô bé có vẻ giữ rất kĩ.
Bách Thuân cúi gần xuống người của cô nhóc, thấy mặt dây chuyền khoá trường mệnh kia. Anh ta không chút ngại ngần mà đưa tay lật mặt sau của nó lại, chỉ thấy độc một chữ “Trà”. Lại nhìn lên mặt cô nhóc, thấy sắp sợ tới cắt không còn một giọt máu rồi, anh ta liền rời tay khỏi mặt dây chuyền rồi đứng thẳng lại “ Từ giờ gọi là Đông Trà. Quản gia Trần, đưa nó đi ngủ”
Đông Trà, một đoá hoa trà đỏ nở rộ trong đêm đông.
Nói xong anh ta liền đi tới thư phòng của mình ở trên tầng 4. Còn quản gia Trần đưa cô bé con, à không phải là đưa Đông Trà vào phòng và dặn cô vài điều khi sống trong Bách gia này. Vậy là từ đây, cô bé Đông Trà chính thức ở lại dinh thự của Bách gia dưới thân phận là cô chủ nhỏ, cháu của Bách nhị thiếu, gọi anh ta bằng chú.
_____
Nói sơ bộ qua Bách Thuân. Là Bách nhị thiếu, 37 tuổi ( chỗ này tác giả lấy mốc tuổi ở 12 năm sau). Ở Giang Thành, Bách gia có tầm ảnh hưởng cực kì lớn, có thể nói là một tay che trời. Bách gia không chỉ lớn mạnh ở Giang Thành mà còn có cả ở những nơi khác trên toàn đại lục và cả nước ngoài. Bách Thuân là người nắm giữ những mảng quan trọng của Giang Thành, từ kinh tế, tài chính, giải trí, bệnh viện và còn nhiều thứ khác nữa, chung quy là lĩnh vực nào anh ta cũng có thể nhúng tay vào. Bên trong thì gia thế đồ sộ, hiển hách là vậy. Nhưng người ngoài ai không biết thì nhìn vào anh, chỉ nói anh ta là ông chủ tiệm hoa bình thường mà thôi. 37 cái mùa xuân nhưng vẫn chưa có vợ con gì, một lòng chờ cô “cháu gái” kia lớn.
Còn về Đông Trà. Chưa rõ lai lịch ra sao, chỉ biết năm 6 tuổi được Bách Thuân ( lúc đó 25 tuổi ) nhặt về nuôi dưỡng. Anh ta nói với cô mình là cháu gái thất lạc của anh ta, phải gọi anh ta bằng chú. Lúc đó với cái suy nghĩ non nớt, Đông Trà đã nghĩ mình thật sự là cháu ruột của tên Bách Thuân này. Tới khi 12 năm sau, khi đó cô đã 18 tuổi, trổ mã thành một cô thiếu nữ xinh đẹp, không còn là cô nhóc con năm nào nữa thì mới được chiêm ngưỡng tốc độ lật mặt nhanh hơn bánh tráng của ông “chú” đã nuôi mình bao nhiêu năm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất