Thiên Dạ Mộc: Bảo Bối Nhỏ Của Bách Thiếu
Chương 18
Tối hôm đó Đông Trà ở lại nhà họ Thôi. Phòng của cô là nơi đón được nhiều ánh sáng nhất trong nhà, vì thế mà lúc này nó đang được lấp đầy bởi ánh trăng sáng chiếu rọi qua lớp của kính.
Chiếc vòng ngọc trên tay cô được ánh trăng bao phủ, phát ra những tia sáng lấp lánh màu xanh lam. Thứ ánh sáng ấy như đang dẫn đường chọ Đông Trà tới một không gian khác vậy.
Đông Trà thấy mình đang ở một nơi vô định, bao phủ bởi những làn khói trắng. Cô cứ đi mãi ở trong đó, nơi này tựa như không có điểm cuối vậy, mơ hồ và hư ảo.
Làn khói trắng lần lượt tan đi, trước mắt cô là một người con gái, mặc một bộ đồ cổ trang màu trắng, trên đầu cài chiếc trâm hoa trà đỏ đang ngồi cạnh bàn trà, quay lưng lại phía cô. Từ người này như phát ra một luồng tiên khí vậy.
Tiến lại gần phía người ấy, Đông Trà khẽ lên tiếng hỏi " Xin hỏi, nơi này là đâu vậy?"
Tay người kia uyển chuyển nâng ấm trà lên rồi rót một ly trà, đặt sang vị trí đối diện với mình rồi quay người lại. Môi đào cong lên mỉm cười đầy dịu dàng " Đông Trà, tôi đợi cô rất lâu rồi. Ngồi xuống uống cùng tôi ly trà rồi tôi sẽ nói cho cô biết"
Đứng hình mất mấy giây, Đông Trà phải dụi mắt mấy lần để tránh bản thân không nhìn nhầm. Người kia không phải là cô sao? Không đúng, ngoại hình thì giống cô, nhưng khí chất từ người này lại hoàn toàn khác. Ôn nhu, dịu dàng giống như những tiểu thư chốn dài các vậy, mặc dù nàng đang cười nhưng ánh mắt lại như chứa đầy nỗi buồn.
Thấy Đông Trà đứng ngơ ra nhìn mình, Thôi Đông Trà*, mới đưa tay vỗ nhẹ vào chiếc ghế gỗ bên cạnh mình biểu ý cô ngồi xuống đó " Sao còn đứng nhìn tôi như vậy, mau ngồi xuống đây"
*Thôi Đông Trà là người ở tiền kiếp, Đông Trà là người ở kiếp hiện tại. Đoạn này sẽ rối với những ai không đọc kĩ, muốn biết thêm thông tin chi tiết về Thôi Đông Trà hãy quẹo qua Thiên Dạ Mộc: Duyên Hữu Án Vô nhé.
Lúc này mới như hoàn hồn, Đông Trà ngồi xuống bên cạnh người kia. Cô vẫn không rời mắt khỏi người Thôi Đông Trà, giống như chỉ cần cô chớp mắt một cái là người đó sẽ biến mất vậy " Cô… Sao cô lại giống tôi như vậy?"
" Có thể nói tôi là cô và cũng có thể nói tôi không phải là cô" Thôi Đông Trà là Đông Trà ở kiếp trước và nếu theo vai vế trong gia tộc là bà tô tổ của Đông Trà.
Đông Trà bị câu nói này làm cho rối luôn rồi, sao lại vừa là cô vừa không phải là cô? Chuyện gì đang xảy ra thế này " Là sao chứ? Cô nói mơ hồ như vậy tôi không hiểu, nếu là kiếp trước và kiếp sau thì sao chúng ta lại gặp nhau được?"
Thôi Đông Trà chỉ vào chiếc vòng trên tay Đông Trà " Là nó để chúng ta gặp nhau, chiếc vòng này vốn từng là của tôi"
Nhìn chiếc vòng trên cổ tay mình, chuyện này cũng thật khó tin nhưng mọi thứ đang diễn ra trước mắt cô, không tin không được. Nhưng cũng từ lúc cô đeo chiếc vòng này, có nhiều chuyện đã xảy ra xung quanh cô " Chiếc vòng này là do Bách Thuân tặng cho tôi khi sinh nhật 18 tuổi của tôi"
Nghe đến cái tên quen thuộc ấy, không biết từ lúc nào nước mắt nàng đã lăn trên gò má của người thiếu nữ, cô đưa tay gạt đi giọt nước mắt ấy. Người đó cũng đã chuyển kiếp rồi, như vậy là cô yên tâm rồi " Đông Trà, chắc cô biết Thiên Dạ Mộc rồi chứ? Cô đọc được những thứ gì rồi?"
Đông Trà đem hết những thứ mình biết về Thiên Dạ Mộc kể lại Thôi Đông Trà nghe, nhưng đến đoạn nói Anh Lăng vương mưu phản cô liền dừng lại " Tôi chỉ biết tới đó thôi"
Khẽ lắc đầu, Thôi Đông Trà chỉnh lại tà áo của mình, nhấp một ngụm trà rồi nhàn nhạt nói " Không, cô còn biết nhiều hơn thế. Anh Lăng vương bị ghép tội mưu phản cướp ngôi, mang tiếng cướp thể tử của cháu nữa, đứng chứ?"
" Tôi nghĩ ngài ấy không mưu phản nên mới không kể tiếp, dù chỉ biết qua những trang sách nhưng tôi tin là như vậy" Đông Trà nhìn thẳng vào mắt người kia, quả quyết với lời nói của mình.
" Vậy cô có muốn nghe sự thật không? Thứ mà hậu thế bị che mắt" Đúng là kẻ chiến thắng viết nên lịch sử, mọi thứ về Anh Lăng vương đều bị ghi chép gắn với những tiếng xấu để lại cho hậu thế.
" Đương nhiên là muốn, tôi muốn biết những việc sau đó, về vị Anh Lăng vương và Hoàng Hậu được định sẵn ấy" Đông Trà trở nên háo hức hơn trông thấy sẽ có người sẽ kể cho mình nghe những điều mình thắc mắc, cô liền ngồi chăm chú như trẻ mầm non ngồi nghe kể chuyện.
" Tôi là tiền kiếp của cô, nên mới nó tôi chính là cô" Không để Đông Trà kịp phản ứng lại, cô lấy một hơi rồi bắt đầu kể lại câu chuyện từ rất lâu về trước " Những điều cô kể khi tôi chưa tới Đông Châu đều đúng, chỉ vì chiếu dụ định ngôi Hoàng Hậu ấy mà bây ra một tấn bi thảm, hại tôi không thể gả cho người mình yêu. Khi tới Đông Châu, mọi người ở đó đều hết mực yêu thương, bảo bọc tôi. Anh Lăng vương đi đâu cũng đều đưa tôi đi theo, chàng ấy dạy ta bắn cung, cưỡi ngựa, đối nhân xử thế, một người thương bách tính như con, tiếp tế cứu nạn dân làm sao có thể mưu phản cướp ngôi được chứ?"
" Cô biết không, tên Lưu Chiêm đó đã bày ra âm mưu, hắn ta gửi thư mật cho Anh Lăng vương nói kinh thành có biến muốn chàng ấy dẫn quân về để ứng cứu, nhưng nào ngờ bên trong có nội gián hắn ta hủy đi tờ mật thu ấy, chỉ cần quân của Anh Lăng vương về đến kinh không lấy ra được mật thư liền ghép vào tội mưu phản. Hắn ta đã đạt được mục đích của mình, chàng ấy cứ vậy mà bị ghép tội, rồi bị đêm đi ngũ mã phanh thây. Còn tôi, từ khi trở về kinh thành, phụ mẫu còn chưa được gặp đã bị đưa tới hoàng cung, giam lỏng trong cung Khôn Ninh, tách biệt với thế giới bên ngoài. Mọi chuyện ta biết được đều là từ chỗ Triệu quý phi, nhưng thế thì sao? Ta có thể làm được gì?"
Mắt Thôi Đông Trà đã dâng ầng ậc nước, chỉ cần rèm mi khẽ lay động nhẹ thôi là những giọt nước mắt sẽ lăn dài trên gò má của cô " Vào ngày diễn ra đại lễ phong hậu, sau khi được trang điểm, thay y phục xong xuôi, tôi đã gạt đổ giá nên tự thiêu cùng đứa con của mình. Cùng xuống hoàng tuyền đoàn tụ với người ta yêu"
Hình như nàng đã nắm được một chi tiết, tự thiêu cùng đứa con của mình? Thôi Đông Trà đã từng có thai ư? Sao trong những quyển sách cô đọc không thấy nhắc đến chi tiết này " Cô đã có thai? Trong những quyển sách tôi đọc đều không thấy nhắc đến, cái thai đó là của Lưu Chiêm?"
Thôi Đông Trà khẽ lắc đầu, cô lại kể tiếp " Không phải, là của Anh Lăng vương. Trước khi tôi về kinh hai tháng, trong một buổi qua chén ở doanh trại, hai chúng tôi đã phát sinh chuyện đó. Rồi tới khi trên đường về kinh thành tôi đã phát hiện ra rằng mình đã có thai, lúc đó trời mùa đông phải mặc nhiều lớp y phục nên dễ để che dấu"
Ồ một tiếng, thì ra là như vậy. Chứ cô biết dễ gì mà tên Lưu Chiêm kia đụng được vào người Thôi Đông Trà chứ " Vậy cô có biết vị Anh Lăng vương đó bây giờ là ai không?"
" Anh Lăng vương, có tên tự là Bách Thuân. Không biết trong những quyển sách cô đọc có nhắc tới cái tên này hay không. Nhưng Đông Trà, người đó đã luôn ở bên cô rồi. Tôi hi vọng hai người sẽ tiếp tục mối duyên còn dang dở của chúng tôi" Lúc này Thôi Đông Trà nắm chặt lấy tay của Đông Trà, đây là điều cô hy vọng Đông Trà sẽ làm được ở kiếp này. Thời gian của cô đã hết rồi, cô phải rời khỏi nơi này để đến với một nơi khác.
Đông Trà chưa kịp phản ứng lại thì hình bóng Thôi Đông Trà dần biến mất, cô cũng bừng tỉnh khỏi giấc mộng dài. Cả người cô ướt đẫm mồ hôi, nhìn bên ngoài thấy mặt trời đã lên rồi, cố điều hòa lại nhịp thở. Đông Trà nhìn xung quanh một lượt, vẫn là phòng của mình, không có gì khác biệt cả.
Những điều lúc nãy chỉ là mơ thôi sao? Nhưng nó lại rất chân thật, cô cảm giác như mình đã thực sự gặp Thôi Đông Trà thật, ngồi nghe cô ấy kể chuyện. Những điều trong giấc mơ ấy cô đều nhớ được, từng câu từng chữ như ăn sâu vào tâm trí cô.
Định lật chăn đứng dậy, cô cảm giác tay mình như chạm vào một thứ gì đó. Đưa thứ vừa cầm được lên xem, Đông Trà nhận ra đó chính là cây trâm hoa trà đỏ được cài trên tóc Thôi Đông Trà lúc đó. Như vậy là cô thực sự đã gặp cô ấy? Và cô chính là kiếp sau Thôi Đông Trà.
Số mệnh đúng là khéo sắp đặt, để những mối duyên nợ từ kiếp còn dang dở đến kiếp này để được bù đắp lại, nhưng liệu cô có thể làm được điều đó?
Chiếc vòng ngọc trên tay cô được ánh trăng bao phủ, phát ra những tia sáng lấp lánh màu xanh lam. Thứ ánh sáng ấy như đang dẫn đường chọ Đông Trà tới một không gian khác vậy.
Đông Trà thấy mình đang ở một nơi vô định, bao phủ bởi những làn khói trắng. Cô cứ đi mãi ở trong đó, nơi này tựa như không có điểm cuối vậy, mơ hồ và hư ảo.
Làn khói trắng lần lượt tan đi, trước mắt cô là một người con gái, mặc một bộ đồ cổ trang màu trắng, trên đầu cài chiếc trâm hoa trà đỏ đang ngồi cạnh bàn trà, quay lưng lại phía cô. Từ người này như phát ra một luồng tiên khí vậy.
Tiến lại gần phía người ấy, Đông Trà khẽ lên tiếng hỏi " Xin hỏi, nơi này là đâu vậy?"
Tay người kia uyển chuyển nâng ấm trà lên rồi rót một ly trà, đặt sang vị trí đối diện với mình rồi quay người lại. Môi đào cong lên mỉm cười đầy dịu dàng " Đông Trà, tôi đợi cô rất lâu rồi. Ngồi xuống uống cùng tôi ly trà rồi tôi sẽ nói cho cô biết"
Đứng hình mất mấy giây, Đông Trà phải dụi mắt mấy lần để tránh bản thân không nhìn nhầm. Người kia không phải là cô sao? Không đúng, ngoại hình thì giống cô, nhưng khí chất từ người này lại hoàn toàn khác. Ôn nhu, dịu dàng giống như những tiểu thư chốn dài các vậy, mặc dù nàng đang cười nhưng ánh mắt lại như chứa đầy nỗi buồn.
Thấy Đông Trà đứng ngơ ra nhìn mình, Thôi Đông Trà*, mới đưa tay vỗ nhẹ vào chiếc ghế gỗ bên cạnh mình biểu ý cô ngồi xuống đó " Sao còn đứng nhìn tôi như vậy, mau ngồi xuống đây"
*Thôi Đông Trà là người ở tiền kiếp, Đông Trà là người ở kiếp hiện tại. Đoạn này sẽ rối với những ai không đọc kĩ, muốn biết thêm thông tin chi tiết về Thôi Đông Trà hãy quẹo qua Thiên Dạ Mộc: Duyên Hữu Án Vô nhé.
Lúc này mới như hoàn hồn, Đông Trà ngồi xuống bên cạnh người kia. Cô vẫn không rời mắt khỏi người Thôi Đông Trà, giống như chỉ cần cô chớp mắt một cái là người đó sẽ biến mất vậy " Cô… Sao cô lại giống tôi như vậy?"
" Có thể nói tôi là cô và cũng có thể nói tôi không phải là cô" Thôi Đông Trà là Đông Trà ở kiếp trước và nếu theo vai vế trong gia tộc là bà tô tổ của Đông Trà.
Đông Trà bị câu nói này làm cho rối luôn rồi, sao lại vừa là cô vừa không phải là cô? Chuyện gì đang xảy ra thế này " Là sao chứ? Cô nói mơ hồ như vậy tôi không hiểu, nếu là kiếp trước và kiếp sau thì sao chúng ta lại gặp nhau được?"
Thôi Đông Trà chỉ vào chiếc vòng trên tay Đông Trà " Là nó để chúng ta gặp nhau, chiếc vòng này vốn từng là của tôi"
Nhìn chiếc vòng trên cổ tay mình, chuyện này cũng thật khó tin nhưng mọi thứ đang diễn ra trước mắt cô, không tin không được. Nhưng cũng từ lúc cô đeo chiếc vòng này, có nhiều chuyện đã xảy ra xung quanh cô " Chiếc vòng này là do Bách Thuân tặng cho tôi khi sinh nhật 18 tuổi của tôi"
Nghe đến cái tên quen thuộc ấy, không biết từ lúc nào nước mắt nàng đã lăn trên gò má của người thiếu nữ, cô đưa tay gạt đi giọt nước mắt ấy. Người đó cũng đã chuyển kiếp rồi, như vậy là cô yên tâm rồi " Đông Trà, chắc cô biết Thiên Dạ Mộc rồi chứ? Cô đọc được những thứ gì rồi?"
Đông Trà đem hết những thứ mình biết về Thiên Dạ Mộc kể lại Thôi Đông Trà nghe, nhưng đến đoạn nói Anh Lăng vương mưu phản cô liền dừng lại " Tôi chỉ biết tới đó thôi"
Khẽ lắc đầu, Thôi Đông Trà chỉnh lại tà áo của mình, nhấp một ngụm trà rồi nhàn nhạt nói " Không, cô còn biết nhiều hơn thế. Anh Lăng vương bị ghép tội mưu phản cướp ngôi, mang tiếng cướp thể tử của cháu nữa, đứng chứ?"
" Tôi nghĩ ngài ấy không mưu phản nên mới không kể tiếp, dù chỉ biết qua những trang sách nhưng tôi tin là như vậy" Đông Trà nhìn thẳng vào mắt người kia, quả quyết với lời nói của mình.
" Vậy cô có muốn nghe sự thật không? Thứ mà hậu thế bị che mắt" Đúng là kẻ chiến thắng viết nên lịch sử, mọi thứ về Anh Lăng vương đều bị ghi chép gắn với những tiếng xấu để lại cho hậu thế.
" Đương nhiên là muốn, tôi muốn biết những việc sau đó, về vị Anh Lăng vương và Hoàng Hậu được định sẵn ấy" Đông Trà trở nên háo hức hơn trông thấy sẽ có người sẽ kể cho mình nghe những điều mình thắc mắc, cô liền ngồi chăm chú như trẻ mầm non ngồi nghe kể chuyện.
" Tôi là tiền kiếp của cô, nên mới nó tôi chính là cô" Không để Đông Trà kịp phản ứng lại, cô lấy một hơi rồi bắt đầu kể lại câu chuyện từ rất lâu về trước " Những điều cô kể khi tôi chưa tới Đông Châu đều đúng, chỉ vì chiếu dụ định ngôi Hoàng Hậu ấy mà bây ra một tấn bi thảm, hại tôi không thể gả cho người mình yêu. Khi tới Đông Châu, mọi người ở đó đều hết mực yêu thương, bảo bọc tôi. Anh Lăng vương đi đâu cũng đều đưa tôi đi theo, chàng ấy dạy ta bắn cung, cưỡi ngựa, đối nhân xử thế, một người thương bách tính như con, tiếp tế cứu nạn dân làm sao có thể mưu phản cướp ngôi được chứ?"
" Cô biết không, tên Lưu Chiêm đó đã bày ra âm mưu, hắn ta gửi thư mật cho Anh Lăng vương nói kinh thành có biến muốn chàng ấy dẫn quân về để ứng cứu, nhưng nào ngờ bên trong có nội gián hắn ta hủy đi tờ mật thu ấy, chỉ cần quân của Anh Lăng vương về đến kinh không lấy ra được mật thư liền ghép vào tội mưu phản. Hắn ta đã đạt được mục đích của mình, chàng ấy cứ vậy mà bị ghép tội, rồi bị đêm đi ngũ mã phanh thây. Còn tôi, từ khi trở về kinh thành, phụ mẫu còn chưa được gặp đã bị đưa tới hoàng cung, giam lỏng trong cung Khôn Ninh, tách biệt với thế giới bên ngoài. Mọi chuyện ta biết được đều là từ chỗ Triệu quý phi, nhưng thế thì sao? Ta có thể làm được gì?"
Mắt Thôi Đông Trà đã dâng ầng ậc nước, chỉ cần rèm mi khẽ lay động nhẹ thôi là những giọt nước mắt sẽ lăn dài trên gò má của cô " Vào ngày diễn ra đại lễ phong hậu, sau khi được trang điểm, thay y phục xong xuôi, tôi đã gạt đổ giá nên tự thiêu cùng đứa con của mình. Cùng xuống hoàng tuyền đoàn tụ với người ta yêu"
Hình như nàng đã nắm được một chi tiết, tự thiêu cùng đứa con của mình? Thôi Đông Trà đã từng có thai ư? Sao trong những quyển sách cô đọc không thấy nhắc đến chi tiết này " Cô đã có thai? Trong những quyển sách tôi đọc đều không thấy nhắc đến, cái thai đó là của Lưu Chiêm?"
Thôi Đông Trà khẽ lắc đầu, cô lại kể tiếp " Không phải, là của Anh Lăng vương. Trước khi tôi về kinh hai tháng, trong một buổi qua chén ở doanh trại, hai chúng tôi đã phát sinh chuyện đó. Rồi tới khi trên đường về kinh thành tôi đã phát hiện ra rằng mình đã có thai, lúc đó trời mùa đông phải mặc nhiều lớp y phục nên dễ để che dấu"
Ồ một tiếng, thì ra là như vậy. Chứ cô biết dễ gì mà tên Lưu Chiêm kia đụng được vào người Thôi Đông Trà chứ " Vậy cô có biết vị Anh Lăng vương đó bây giờ là ai không?"
" Anh Lăng vương, có tên tự là Bách Thuân. Không biết trong những quyển sách cô đọc có nhắc tới cái tên này hay không. Nhưng Đông Trà, người đó đã luôn ở bên cô rồi. Tôi hi vọng hai người sẽ tiếp tục mối duyên còn dang dở của chúng tôi" Lúc này Thôi Đông Trà nắm chặt lấy tay của Đông Trà, đây là điều cô hy vọng Đông Trà sẽ làm được ở kiếp này. Thời gian của cô đã hết rồi, cô phải rời khỏi nơi này để đến với một nơi khác.
Đông Trà chưa kịp phản ứng lại thì hình bóng Thôi Đông Trà dần biến mất, cô cũng bừng tỉnh khỏi giấc mộng dài. Cả người cô ướt đẫm mồ hôi, nhìn bên ngoài thấy mặt trời đã lên rồi, cố điều hòa lại nhịp thở. Đông Trà nhìn xung quanh một lượt, vẫn là phòng của mình, không có gì khác biệt cả.
Những điều lúc nãy chỉ là mơ thôi sao? Nhưng nó lại rất chân thật, cô cảm giác như mình đã thực sự gặp Thôi Đông Trà thật, ngồi nghe cô ấy kể chuyện. Những điều trong giấc mơ ấy cô đều nhớ được, từng câu từng chữ như ăn sâu vào tâm trí cô.
Định lật chăn đứng dậy, cô cảm giác tay mình như chạm vào một thứ gì đó. Đưa thứ vừa cầm được lên xem, Đông Trà nhận ra đó chính là cây trâm hoa trà đỏ được cài trên tóc Thôi Đông Trà lúc đó. Như vậy là cô thực sự đã gặp cô ấy? Và cô chính là kiếp sau Thôi Đông Trà.
Số mệnh đúng là khéo sắp đặt, để những mối duyên nợ từ kiếp còn dang dở đến kiếp này để được bù đắp lại, nhưng liệu cô có thể làm được điều đó?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất