Thiên Dạ Mộc: Bảo Bối Nhỏ Của Bách Thiếu
Chương 5
“ Đông Trà, thấy chú về không vui sao?” Bách Thuân đứng trước mặt Đông Trà, thấy tay cô vẫn còn đang bám chặt lấy tay Yên Trì Lâm, mày kiếm liền có chút cau lại. Anh ta đang muốn kéo cô về bên mình ngay tức khắc.
Tay Đông Trà lúc này lại càng vô thức siết chặt lấy tay của Yên Trì Lâm hơn nữa, dù có khó chịu nhưng vẫn reo lên nụ cười trên môi “ Đương nhiên là Đông Trà rất vui rồi, chú lại còn đưa thêm vị khách xinh đẹp như vậy quay về nữa”
Có cần phải bám chặt như vậy không? Anh thật muôn bay qua mà tách đứa bạn ra khỏi bảo bối nhỏ của mình. Bách Thuân lúc này mới nhớ đến người đang đứng cạnh mình, không mặn không nhạt giới thiệu “ Đây là Triệu Tử Manh, đại tiểu thư Triệu gia. Đối tác của chú lần này”
“ Xin chào, đây chắc hẳn là cháu gái mà lão Bách hết mực yêu quý?” Triệu Tử Manh lúc này nở nụ cười tiêu chuẩn, cô ta lại còn cố nhắc hai chữ “cháu gái” nữa chứ? Và điều quan trọng, sao cô ta lại xuất hiện ở đây mà còn là đi cùng với Bách Thuân.
“ Dì Triệu nói quá rồi, có chú nào mà không thương cháu của mình đâu chứ” tiếng dì kia của Đông Trà như đâm thẳng vào con tim của Triệu Tử Manh, đương nhiên cô ta chưa già đến mức để người ta gọi bằng dì, nhưng ai bảo cô ta là bạn của chú cô đâu chứ.
Triệu Tử Manh dù chói tai với tiếng dì kia lắm nhưng sắc mặt vẫn không đổi, nhẹ nhàng nắm lấy tay Đông Trà “ Ây da, sao lại gọi là dì, tôi già đến như vậy sao? Gọi chị thôi chứ cô gái nhỏ”
Ánh mắt Đông Trà dõi theo tay của người phụ nữ kia, nếu đây không phải ở bữa tiệc cô đã sớm không chừa lại mặt mũi cho cô ta rồi “ Bạn của chú lại gọi bằng chị sao?”
Bách Thuân thấy hai người này nói nhiều như vậy, anh ta thấy nhức đầu ngang liền trực tiếp cắt đứt “ Gọi bằng gì thì gọi. Đông Trà, qua đây với chú một lát”
“ Không được, tối nay cậu toàn quyền giao con bé cho tôi rồi” Lúc này Yên Trì Lâm lại kéo Đông Trà ra sau mình, biểu ý không cho Bách Thuân dẫn đi.
Xời anh ơi, anh nghĩ anh cản nổi ư???
Bách Thuân nào quan tâm những lời ấy, trực tiếp nắm lấy cổ tay của Đông Trà mà dẫn đi, để lại Yên Trì Lâm ngơ ngác nhìn theo.
Mà Yên Trì Lâm cũng không dấu nổi tò mò mà hỏi Triệu Tử Manh “ Sao tự dưng cô lại về nước? Vừa mới thấy lượn như chim ở nước ngoài mấy ngày trước xong”
Triệu Tử Manh nghe Yên Trì Lâm hỏi như vậy, cô cũng chỉ nhún vai một cái đáp lại anh ta bằng ánh mắt khiêu khích “ Anh đoán xem”
Đoán cái thằng anh nhà cô ta, nếu không phải đang dự tiệc thì anh đã cho cô ta một chai rồi, nhìn có ngứa mắt không cơ chứ.
Kéo Đông Trà ra đến bên ngoài, lúc này Bách Thuân mới có cơ hội nhìn cô gái trước mặt từ đầu đến cuối. Cái dáng vẻ này đúng là lần đầu anh được nhìn thấy. Năm đó nhặt cô về đúng là không lỗ mà.
Bị Bách Thuân nhìn đến thủng cả người, Đông Trà có chút gượng gạo lên tiếng “ Chú Bách, chú cứ nhìn con như vậy”
Không biết từ đâu mà Bách Thuân lấy ra một chiếc hộp gỗ nhỏ được trạm khắc tinh sảo đưa về phía cô gái nhỏ. Vì món quà này mà hắn phải nói lão Trần tìm trong thư các cũ kĩ của nhà hắn cả tháng trời “ Quà sinh nhật của con”
Đưa tay ra nhận lấy, từng ngón tay của Đông Trà chạm lên những hoạ tiết được khắc trên nắp hộp. Cô rất thích những món đồ thủ công như thế này. Chưa vội mở ra, cô còn muốn nhìn kĩ bên ngoài một lượt đã “ Không biết năm nay chú sẽ tặng con gì đây”
Anh ta không nói gì, như đang chờ đợi Đông Trà mở chiếc hộp gỗ ấy ra. Nắp hộp được mở ra, bên trong là một chiếc vòng ngọc ánh màu xanh dương, nhìn dưới ánh sáng nhìn rõ từng đường vân mây nổi lên. Bên trong vẫn còn một chiếc lắc tay vàng trắng được chế tác hình những đốt trúc nối lại với nhau.
Hai chiếc vòng này là một cặp với nhau, nhưng hình như có hơi nhỏ thì phải. Thực ra là nhỏ so với kích thước bình thường nhưng lên tay của Đông Trà lại rất vừa vặn, cứ như thể là được chế tác riêng cho cô vậy.
Nhìn ngắm kĩ một hồi, Đông Trà như nhận ra gì đó, liền lộ ra bộ dạng vui vẻ tự nhiên nhất. Môi nhỏ cười cong tít “ Đây đây, có phải đôi vòng Thiên Nhạc được nhắc đến trong giai thoại về Thiên Dạ Mộc* của quý nữ họ Thôi đó?”
*Thiên Dạ Mộc sẽ gồm hai phần cổ đại (tiền kiếp) và hiện đại (kiếp sau).
Bách Thuân không ngờ Đông Trà lại nhận ra nhanh như vậy. Anh ta để ý cô nhóc này rất thích tìm hiểu về giai thoại này nên cũng có chút lưu tâm. Nhưng có một điều Đông Trà không biết là giai thoại này lại có một phần gắn với nhà anh “ Con đoán đúng rồi đó, thấy con ngày nào cũng giam mình ở thư phòng đọc về giai thoại này nên nghĩ món quà này là phù hợp nhất”
Chiếc lắc có chỗ mở nên dễ dàng đeo vào tay hơn, còn chiếc vòng ngọc Đông Trà vẫn đang chật vật để đeo vào tay nhưng vẫn không quên quay qua vô tư thơm vào má Bách Thuân một cái “ Cảm ơn chú rất rất nhiều”
Đúng là trẻ con vô tư, Bách Thuân thôi thì cũng lãi. Nhìn Đông Trà khổ sở như vậy, anh mới cầm lấy chiếc vòng và bàn tay nhỏ nhắn của cô gái nhỏ, cần thận đeo chiếc vòng ngọc ấy vào tay cho cô. Dù có hơi khó khăn nhưng đeo vào tay Đông Trà lại rất đẹp, chiếc vòng vừa vặn ôm lấy cổ tay cô.
Đông Trà dường như rất thích thú với đôi vòng tay mới này của mình. Tay trái đeo lắc, tay phải đeo ngọc. Cô nâng cổ tay đeo ngọc lên soi dưới ánh trăng.
Dưới sự soi sáng của ánh trăng tròn chiếc vòng tay lại càng nổi rõ lên những vầng ánh sáng xanh dương cùng với những vân may uốn lượn. Chợt, một tia kí ức từ miền xa xưa hiện lên trong đầu cô. Mọi thứ như những thước phim mờ ảo không rõ chạy thật nhanh.
Từng sự kiện cứ như vậy dồn dập, trồng tréo lên nhau làm đầu cô đau, tim như có hàng nghìn mũi dao cứa vào.
Đông Trà đau đớn ôm lấy ngực mình mà gục xuống, sắc mặt cô trở nên tái nhợt đi. Bách Thuân thấy tình hình như vậy liền nhanh tay đỡ lấy Đông Trà vào trong lòng mình, lo lắng sờ lên mặt cô “ Đông Trà, Đông Trà con làm sao vậy? Đông Trà…”
Vội bế bổng cô gái đang đau đớn kia, bước thật nhanh qua sảnh tiệc để lên trên phía phòng nghỉ. Giọng hắn gấp gáp “ Lão Trần, lão Trần. Mau gọi Từ Thiêm đến đây”
Cả sảnh tiệc lại nhao nhao lên, không biết chuyện gì xảy ra mà lại khiến Bách nhị thiếu vội vã đến như vậy. Lại nói cô gái xinh đẹp sao lại được anh ta bế trên tay rồi.
Hiện trường trở nên náo loạn Yên Trì Lâm, dù có lo lắng nhưng giờ anh ta phải thay Bách Thuân này giải tán đám đông rồi mới đến được những chuyện khác.
Triệu Tử Manh lúc này cũng đang khó hiểu nhìn cục diện. Không biết tiểu hồ ly này lại biết dở trò gì nữa đây. Cô ta thực sự phải tính toán cẩn thận.
Tay Đông Trà lúc này lại càng vô thức siết chặt lấy tay của Yên Trì Lâm hơn nữa, dù có khó chịu nhưng vẫn reo lên nụ cười trên môi “ Đương nhiên là Đông Trà rất vui rồi, chú lại còn đưa thêm vị khách xinh đẹp như vậy quay về nữa”
Có cần phải bám chặt như vậy không? Anh thật muôn bay qua mà tách đứa bạn ra khỏi bảo bối nhỏ của mình. Bách Thuân lúc này mới nhớ đến người đang đứng cạnh mình, không mặn không nhạt giới thiệu “ Đây là Triệu Tử Manh, đại tiểu thư Triệu gia. Đối tác của chú lần này”
“ Xin chào, đây chắc hẳn là cháu gái mà lão Bách hết mực yêu quý?” Triệu Tử Manh lúc này nở nụ cười tiêu chuẩn, cô ta lại còn cố nhắc hai chữ “cháu gái” nữa chứ? Và điều quan trọng, sao cô ta lại xuất hiện ở đây mà còn là đi cùng với Bách Thuân.
“ Dì Triệu nói quá rồi, có chú nào mà không thương cháu của mình đâu chứ” tiếng dì kia của Đông Trà như đâm thẳng vào con tim của Triệu Tử Manh, đương nhiên cô ta chưa già đến mức để người ta gọi bằng dì, nhưng ai bảo cô ta là bạn của chú cô đâu chứ.
Triệu Tử Manh dù chói tai với tiếng dì kia lắm nhưng sắc mặt vẫn không đổi, nhẹ nhàng nắm lấy tay Đông Trà “ Ây da, sao lại gọi là dì, tôi già đến như vậy sao? Gọi chị thôi chứ cô gái nhỏ”
Ánh mắt Đông Trà dõi theo tay của người phụ nữ kia, nếu đây không phải ở bữa tiệc cô đã sớm không chừa lại mặt mũi cho cô ta rồi “ Bạn của chú lại gọi bằng chị sao?”
Bách Thuân thấy hai người này nói nhiều như vậy, anh ta thấy nhức đầu ngang liền trực tiếp cắt đứt “ Gọi bằng gì thì gọi. Đông Trà, qua đây với chú một lát”
“ Không được, tối nay cậu toàn quyền giao con bé cho tôi rồi” Lúc này Yên Trì Lâm lại kéo Đông Trà ra sau mình, biểu ý không cho Bách Thuân dẫn đi.
Xời anh ơi, anh nghĩ anh cản nổi ư???
Bách Thuân nào quan tâm những lời ấy, trực tiếp nắm lấy cổ tay của Đông Trà mà dẫn đi, để lại Yên Trì Lâm ngơ ngác nhìn theo.
Mà Yên Trì Lâm cũng không dấu nổi tò mò mà hỏi Triệu Tử Manh “ Sao tự dưng cô lại về nước? Vừa mới thấy lượn như chim ở nước ngoài mấy ngày trước xong”
Triệu Tử Manh nghe Yên Trì Lâm hỏi như vậy, cô cũng chỉ nhún vai một cái đáp lại anh ta bằng ánh mắt khiêu khích “ Anh đoán xem”
Đoán cái thằng anh nhà cô ta, nếu không phải đang dự tiệc thì anh đã cho cô ta một chai rồi, nhìn có ngứa mắt không cơ chứ.
Kéo Đông Trà ra đến bên ngoài, lúc này Bách Thuân mới có cơ hội nhìn cô gái trước mặt từ đầu đến cuối. Cái dáng vẻ này đúng là lần đầu anh được nhìn thấy. Năm đó nhặt cô về đúng là không lỗ mà.
Bị Bách Thuân nhìn đến thủng cả người, Đông Trà có chút gượng gạo lên tiếng “ Chú Bách, chú cứ nhìn con như vậy”
Không biết từ đâu mà Bách Thuân lấy ra một chiếc hộp gỗ nhỏ được trạm khắc tinh sảo đưa về phía cô gái nhỏ. Vì món quà này mà hắn phải nói lão Trần tìm trong thư các cũ kĩ của nhà hắn cả tháng trời “ Quà sinh nhật của con”
Đưa tay ra nhận lấy, từng ngón tay của Đông Trà chạm lên những hoạ tiết được khắc trên nắp hộp. Cô rất thích những món đồ thủ công như thế này. Chưa vội mở ra, cô còn muốn nhìn kĩ bên ngoài một lượt đã “ Không biết năm nay chú sẽ tặng con gì đây”
Anh ta không nói gì, như đang chờ đợi Đông Trà mở chiếc hộp gỗ ấy ra. Nắp hộp được mở ra, bên trong là một chiếc vòng ngọc ánh màu xanh dương, nhìn dưới ánh sáng nhìn rõ từng đường vân mây nổi lên. Bên trong vẫn còn một chiếc lắc tay vàng trắng được chế tác hình những đốt trúc nối lại với nhau.
Hai chiếc vòng này là một cặp với nhau, nhưng hình như có hơi nhỏ thì phải. Thực ra là nhỏ so với kích thước bình thường nhưng lên tay của Đông Trà lại rất vừa vặn, cứ như thể là được chế tác riêng cho cô vậy.
Nhìn ngắm kĩ một hồi, Đông Trà như nhận ra gì đó, liền lộ ra bộ dạng vui vẻ tự nhiên nhất. Môi nhỏ cười cong tít “ Đây đây, có phải đôi vòng Thiên Nhạc được nhắc đến trong giai thoại về Thiên Dạ Mộc* của quý nữ họ Thôi đó?”
*Thiên Dạ Mộc sẽ gồm hai phần cổ đại (tiền kiếp) và hiện đại (kiếp sau).
Bách Thuân không ngờ Đông Trà lại nhận ra nhanh như vậy. Anh ta để ý cô nhóc này rất thích tìm hiểu về giai thoại này nên cũng có chút lưu tâm. Nhưng có một điều Đông Trà không biết là giai thoại này lại có một phần gắn với nhà anh “ Con đoán đúng rồi đó, thấy con ngày nào cũng giam mình ở thư phòng đọc về giai thoại này nên nghĩ món quà này là phù hợp nhất”
Chiếc lắc có chỗ mở nên dễ dàng đeo vào tay hơn, còn chiếc vòng ngọc Đông Trà vẫn đang chật vật để đeo vào tay nhưng vẫn không quên quay qua vô tư thơm vào má Bách Thuân một cái “ Cảm ơn chú rất rất nhiều”
Đúng là trẻ con vô tư, Bách Thuân thôi thì cũng lãi. Nhìn Đông Trà khổ sở như vậy, anh mới cầm lấy chiếc vòng và bàn tay nhỏ nhắn của cô gái nhỏ, cần thận đeo chiếc vòng ngọc ấy vào tay cho cô. Dù có hơi khó khăn nhưng đeo vào tay Đông Trà lại rất đẹp, chiếc vòng vừa vặn ôm lấy cổ tay cô.
Đông Trà dường như rất thích thú với đôi vòng tay mới này của mình. Tay trái đeo lắc, tay phải đeo ngọc. Cô nâng cổ tay đeo ngọc lên soi dưới ánh trăng.
Dưới sự soi sáng của ánh trăng tròn chiếc vòng tay lại càng nổi rõ lên những vầng ánh sáng xanh dương cùng với những vân may uốn lượn. Chợt, một tia kí ức từ miền xa xưa hiện lên trong đầu cô. Mọi thứ như những thước phim mờ ảo không rõ chạy thật nhanh.
Từng sự kiện cứ như vậy dồn dập, trồng tréo lên nhau làm đầu cô đau, tim như có hàng nghìn mũi dao cứa vào.
Đông Trà đau đớn ôm lấy ngực mình mà gục xuống, sắc mặt cô trở nên tái nhợt đi. Bách Thuân thấy tình hình như vậy liền nhanh tay đỡ lấy Đông Trà vào trong lòng mình, lo lắng sờ lên mặt cô “ Đông Trà, Đông Trà con làm sao vậy? Đông Trà…”
Vội bế bổng cô gái đang đau đớn kia, bước thật nhanh qua sảnh tiệc để lên trên phía phòng nghỉ. Giọng hắn gấp gáp “ Lão Trần, lão Trần. Mau gọi Từ Thiêm đến đây”
Cả sảnh tiệc lại nhao nhao lên, không biết chuyện gì xảy ra mà lại khiến Bách nhị thiếu vội vã đến như vậy. Lại nói cô gái xinh đẹp sao lại được anh ta bế trên tay rồi.
Hiện trường trở nên náo loạn Yên Trì Lâm, dù có lo lắng nhưng giờ anh ta phải thay Bách Thuân này giải tán đám đông rồi mới đến được những chuyện khác.
Triệu Tử Manh lúc này cũng đang khó hiểu nhìn cục diện. Không biết tiểu hồ ly này lại biết dở trò gì nữa đây. Cô ta thực sự phải tính toán cẩn thận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất