Thiên Dạ Mộc: Bảo Bối Nhỏ Của Bách Thiếu
Chương 7
Vốn dĩ, Bách gia hiện tại là một nhánh rất gần với vị vương gia nọ, trong phả hệ ghi mối liên quan là anh em họ với nhau, về sau vị vương gia này không có con cái nên được gộp chung vào nhánh này luôn. Bách Thuân đang phải gom lại những gì mình biết, để kể lại một cách dễ hiểu nhất cho Đông Trà nghe “ Có một điều trong những quyển sách ở thư phòng không nhắn tới, đó chính là Bách gia hiện tại, là dòng có liên quan đến vị Anh Lăng vương đó. Tên của ông ta được ba chú lấy đặt cho chú. Trong gia phả cũng có tên của người này, nhưng những ghi chép về ông ta đều rất mơ hồ”
“ Mơ hồ?” Với sự hiểu biết của Đông Trà về người đang được nhắc đến, cô thấy trong sách được viết khá rõ, nhưng giờ Bách Thuân lại nói ghi chép trong gia tộc lại mơ hồ, vậy những thứ cô đọc được còn đúng không đây?
“ Trong gia tộc không còn ghi chép về ông ta có thể vì chiến loạn lúc đó, có người nói do ông ta cầm binh mưu phản, lại còn có ý với Hoàng Hậu của cháu trai mình nên bị ngũ mã phanh thây. Nể tình trước đó có công trấn giữ biên cương nhiều năm nên vẫn để cho thân thích chôn cất đàng hoàng” Nếu đổi lại lúc đó là anh ta, chắc là dùng hết binh lực trong tay, đạp vị lên ngôi rồi đường đường chính chính cho người kia danh phận.
Chắc chưa vậy anh hai???
“ Mưu phản? Ông ta thực sự mưu phản? Sao trong sách con đọc lại nói người thời đó đề rất sùng bái ông ta, không nói đến còn là mến mộ nữa” Cô không nghĩ là vị vương gia này lại mưu phản, nhắc đến đây, trong lòng cô lại nhói đau, cảm giác này là sao đây chứ?
Anh ta đứng dậy, lấy đi ly nước trong tay Đông Trà, thấy cô có vẻ sắp kích động nên dừng lại ở đây thôi “ Cái này thì chú không biết. Đúng là có khoảng thời gian ông ấy rất được lòng dân. Không nói chuyện này nữa, nếu con muốn biết thêm thì sau này tìm tài liệu cho con sau”
Đang hay thì dừng, vậy cũng được, cô sẽ có thêm tài liệu để đọc. Định quay sang tủ cạnh giường mở ngăn kéo lấy ra thứ gì đó thì thấy có gì không đúng, đây không phải tủ của cô, nhìn kĩ lại căn phòng này một lượt, đây không phải phòng của cô, mang theo vẻ mặt ngạc nhiên nhìn ông chú trước mặt “ Chú Bách, đây không phải phòng của Đông Trà, là phòng của chú thì đúng hơn”
Bách Thuân thản nhiên gật đầu “ Thì là phòng của chú mà”
Đông Trà vội bật dậy, thoải mái quá làm cô không để ý, cô ở đây bao lâu rồi chứ? Mải hóng chuyện quá làm cô quên cả mọi thứ xung quanh “ Sao con lại ở phòng chú? Và con ngủ bao lâu rồi?”
Chậc, con bé bây giờ mới để ý mấy cái này ư? “ Là chú bế con đến đây, lúc đó vội vã, phòng này gần hơn. Còn con đã ngủ một ngày một đêm rồi”
Một ngày một đêm rồi? Cô ngủ lâu như vậy rồi sao. Vội lật chăn đứng dậy, cô muốn về phòng của mình, nhưng chân cô vừa chạm đất đã mềm nhũn ra mà ngã khuỵ xuống. Bách Thuân vội quăng ly nước trên tay mà tới đỡ lấy cô, bế cô đặt lên giường “ Con ngoan ngoãn nằm trên giường không được sao?”
Nghe tiếng đông bên trong, Trần quản gia vội vàng mở cửa vào “ Thiếu gia, cô chủ nhỏ, xảy ra chuyện gì vậy. Tôi nghe thấy tiếng ….”
Lời còn chưa nói hết lão Trần đã vội nuốt vào trong. Hai con người kia đang bồng bế nhau ở trên giường, như làm chuyện xấu hổ nào đó, ông vội đóng lại cửa “ Làm phiền, làm phiền rồi”
Đông Trà vội đẩy Bách Thuân ra, mặt cô đã bị xấu hổ đến hồng lên rồi “ Con…. Con….”
Anh ta bị đẩy ra, cảm giác này có chút hụt hẫng. Bối rối mà đứng dậy “ Được rồi, con cứ nghỉ ở đây đi. Để chú gọi người vào dọn”
“ Chú Bách, con muốn học thạc sĩ. Bây giờ mọi người đều biết đến con rồi, con muốn tới Phồn Cảng*” Trước đó vì muốn được rời khỏi căn dinh thự nằm riêng biệt này mà Đông Trà đã phải nỗ lực vượt cấp để được vào Đại học sớm hơn dự kiến, thế nhưng Bách Thuân vẫn muốn giữ cô lại nên dùng mọi cách để cô học tại nhà.
*Trung tâm thành phố, nơi sầm uất nhất Giang Thành
Trong lòng Đông Trà vẫn khao khát muốn rời khỏi đây, không phải cô không thích nơi này, nhưng cô cũng muốn tìm hiểu thế giới bên ngoài nữa nên quyết định tiếp tục lên thạc sĩ. Hai tay cô siết chặt lấy mép chăn, hồi hộp chờ đợi.
Đúng là con gái lớn không thể giữ được, con bé muốn chạy khỏi hắn rồi sao? “ Cũng được, để ta nói lão Trần dọn dẹp Bách viện cho con”
Bách viện là một tổ hợp nhà ở theo lối cổ ở một vị trí đắc địa tại trung tâm Giang Thành, đây cũng là một trong những tài sản của Bách gia.
Đông Trà không ngờ Bách Thuân lại đồng ý nhanh như vậy. Cho tới khi nghe đến Bách viện, đúng là đi đâu cũng sẽ không thoát được người này mà. À có thoát, nhưng không đáng kể. Như vậy cũng được rồi, còn hơn cứ bị nhốt mãi trong căn dinh thự rộng lớn này.
“ Vậy còn về người đó? Chú sắp lấy người đó sao?” Ánh mắt cô trùng xuống, không dám nhìn về Bách Thuân thêm nữa.
“ Con nói là người nào?” Tự nhiên Đông Trà nói như vậy làm hắn nhất thời chưa nghĩ ra được là ai.
Mép chăn sắp bị cô vo nát rồi, nặn mãi mới ra được một câu “ Là Triệu Tử Mạnh đó”
Ai mà thèm cưới cô ta chứ, lần này hợp tác với nhà cô ta rồi cô ta cứ năn nỉ ỉ ôi anh mới đưa cô ta tới đây, còn cái hôn ước gì đấy anh không quan tâm cho lắm “ Đương nhiên là chú không lấy cô ta rồi, ai nói với con chú lấy cô ta?”
Chợt trong lòng cô thấy có chút vui vẻ, chú cô sẽ không lấy người đó, nhưng sau này chú ta cũng phải lấy vợ thôi, nghĩ đến đây niềm vui của cô lại vụt tắt rồi “ Yên Trì Lâm nói người đó là hôn thê của chú nên con tưởng…”
“ Con đấy, toàn nghĩ linh tinh” Đưa tay cốc nhẹ vào trán cô nhóc, chắc lại nghĩ anh đi lây vợ xong bỏ nó đây. Mà cái tên họ Yên kia cũng lắm chuyện, không biết đã nói gì với Đông Trà nhà hắn rồi.
“ Con không có mà” Đông Trà xoa xoa chỗ vừa mới bị gõ, sao người này thích gõ trán cô vậy chứ, muốn lỗ luôn rồi.
“ Được rồi, nghỉ ngơi thêm chút nữa đi. Chú đi gọi người tới dọn” Không dông dài thêm nữa, Bách Thuân chỉnh lại chăn cho Đông Trà rồi đi ra ngoài.
Anh ta bảo mấy người làm vào dọn mảnh ly vỡ, còn bảo một người đi tìm quản gia Trần tới phòng làm việc của anh.
Quản gia Trần nhanh chóng từ đâu đi về phía phòng lam việc của thiếu gia nhà mình, trước khi vào lão theo phép gõ cửa trước rồi mới mở cửa vào trong “ Thiếu gia tìm tôi?”
“ Lão Trần, ông cho người tới Bách viện dọn dẹp đi. Trồng thêm ít cẩm tú trong vườn” Theo trí nhớ của hắn thì Bách viện có một khu vườn sau, chắc lâu không có người ở nên cây cối ở đấy đã chết hết cả rồi.
Nhị thiếu nhà ông lại muốn chuyển nơi ở ư? Bách viện này lâu rồi không có người ở, chỉ có người tới đó dọn dẹp định kì mà thôi “ Nhị thiếu sao lại đột nhiên muốn thu dọn như vậy?”
“ Đông Trà muốn học thạc sĩ, nên muốn thu dọn cho con bé tới đó ở cho thuận tiện” Đâu phải một mình Đông Trà, cả anh ta cũng muốn tới đó ở mà, thật lòng với bản thân một chút là sẽ chết sao vậy anh trai.
Cô chủ nhỏ sắp rời khỏi dinh thự này ư? Sau này lại chỉ còn một mình thân già ông ở nơi đây, sẽ buồn chán biết bao. Lão Trần giống như người ông buồn bã khi sắp phải xa đứa cháu nhỏ vậy “ Vậy lão sẽ thu dọn cẩn thận một chút, bây giờ sẽ lập tức đi làm ngay”
Bách Thuân chỉ gật đầu biểu hiện đồng ý, anh biết tâm tư Trần quản gia ra sao. Sau này khi nào rời đi vẫn phải để cả ông ấy đi theo, như vậy anh mới có thể yên tâm được.
“ Mơ hồ?” Với sự hiểu biết của Đông Trà về người đang được nhắc đến, cô thấy trong sách được viết khá rõ, nhưng giờ Bách Thuân lại nói ghi chép trong gia tộc lại mơ hồ, vậy những thứ cô đọc được còn đúng không đây?
“ Trong gia tộc không còn ghi chép về ông ta có thể vì chiến loạn lúc đó, có người nói do ông ta cầm binh mưu phản, lại còn có ý với Hoàng Hậu của cháu trai mình nên bị ngũ mã phanh thây. Nể tình trước đó có công trấn giữ biên cương nhiều năm nên vẫn để cho thân thích chôn cất đàng hoàng” Nếu đổi lại lúc đó là anh ta, chắc là dùng hết binh lực trong tay, đạp vị lên ngôi rồi đường đường chính chính cho người kia danh phận.
Chắc chưa vậy anh hai???
“ Mưu phản? Ông ta thực sự mưu phản? Sao trong sách con đọc lại nói người thời đó đề rất sùng bái ông ta, không nói đến còn là mến mộ nữa” Cô không nghĩ là vị vương gia này lại mưu phản, nhắc đến đây, trong lòng cô lại nhói đau, cảm giác này là sao đây chứ?
Anh ta đứng dậy, lấy đi ly nước trong tay Đông Trà, thấy cô có vẻ sắp kích động nên dừng lại ở đây thôi “ Cái này thì chú không biết. Đúng là có khoảng thời gian ông ấy rất được lòng dân. Không nói chuyện này nữa, nếu con muốn biết thêm thì sau này tìm tài liệu cho con sau”
Đang hay thì dừng, vậy cũng được, cô sẽ có thêm tài liệu để đọc. Định quay sang tủ cạnh giường mở ngăn kéo lấy ra thứ gì đó thì thấy có gì không đúng, đây không phải tủ của cô, nhìn kĩ lại căn phòng này một lượt, đây không phải phòng của cô, mang theo vẻ mặt ngạc nhiên nhìn ông chú trước mặt “ Chú Bách, đây không phải phòng của Đông Trà, là phòng của chú thì đúng hơn”
Bách Thuân thản nhiên gật đầu “ Thì là phòng của chú mà”
Đông Trà vội bật dậy, thoải mái quá làm cô không để ý, cô ở đây bao lâu rồi chứ? Mải hóng chuyện quá làm cô quên cả mọi thứ xung quanh “ Sao con lại ở phòng chú? Và con ngủ bao lâu rồi?”
Chậc, con bé bây giờ mới để ý mấy cái này ư? “ Là chú bế con đến đây, lúc đó vội vã, phòng này gần hơn. Còn con đã ngủ một ngày một đêm rồi”
Một ngày một đêm rồi? Cô ngủ lâu như vậy rồi sao. Vội lật chăn đứng dậy, cô muốn về phòng của mình, nhưng chân cô vừa chạm đất đã mềm nhũn ra mà ngã khuỵ xuống. Bách Thuân vội quăng ly nước trên tay mà tới đỡ lấy cô, bế cô đặt lên giường “ Con ngoan ngoãn nằm trên giường không được sao?”
Nghe tiếng đông bên trong, Trần quản gia vội vàng mở cửa vào “ Thiếu gia, cô chủ nhỏ, xảy ra chuyện gì vậy. Tôi nghe thấy tiếng ….”
Lời còn chưa nói hết lão Trần đã vội nuốt vào trong. Hai con người kia đang bồng bế nhau ở trên giường, như làm chuyện xấu hổ nào đó, ông vội đóng lại cửa “ Làm phiền, làm phiền rồi”
Đông Trà vội đẩy Bách Thuân ra, mặt cô đã bị xấu hổ đến hồng lên rồi “ Con…. Con….”
Anh ta bị đẩy ra, cảm giác này có chút hụt hẫng. Bối rối mà đứng dậy “ Được rồi, con cứ nghỉ ở đây đi. Để chú gọi người vào dọn”
“ Chú Bách, con muốn học thạc sĩ. Bây giờ mọi người đều biết đến con rồi, con muốn tới Phồn Cảng*” Trước đó vì muốn được rời khỏi căn dinh thự nằm riêng biệt này mà Đông Trà đã phải nỗ lực vượt cấp để được vào Đại học sớm hơn dự kiến, thế nhưng Bách Thuân vẫn muốn giữ cô lại nên dùng mọi cách để cô học tại nhà.
*Trung tâm thành phố, nơi sầm uất nhất Giang Thành
Trong lòng Đông Trà vẫn khao khát muốn rời khỏi đây, không phải cô không thích nơi này, nhưng cô cũng muốn tìm hiểu thế giới bên ngoài nữa nên quyết định tiếp tục lên thạc sĩ. Hai tay cô siết chặt lấy mép chăn, hồi hộp chờ đợi.
Đúng là con gái lớn không thể giữ được, con bé muốn chạy khỏi hắn rồi sao? “ Cũng được, để ta nói lão Trần dọn dẹp Bách viện cho con”
Bách viện là một tổ hợp nhà ở theo lối cổ ở một vị trí đắc địa tại trung tâm Giang Thành, đây cũng là một trong những tài sản của Bách gia.
Đông Trà không ngờ Bách Thuân lại đồng ý nhanh như vậy. Cho tới khi nghe đến Bách viện, đúng là đi đâu cũng sẽ không thoát được người này mà. À có thoát, nhưng không đáng kể. Như vậy cũng được rồi, còn hơn cứ bị nhốt mãi trong căn dinh thự rộng lớn này.
“ Vậy còn về người đó? Chú sắp lấy người đó sao?” Ánh mắt cô trùng xuống, không dám nhìn về Bách Thuân thêm nữa.
“ Con nói là người nào?” Tự nhiên Đông Trà nói như vậy làm hắn nhất thời chưa nghĩ ra được là ai.
Mép chăn sắp bị cô vo nát rồi, nặn mãi mới ra được một câu “ Là Triệu Tử Mạnh đó”
Ai mà thèm cưới cô ta chứ, lần này hợp tác với nhà cô ta rồi cô ta cứ năn nỉ ỉ ôi anh mới đưa cô ta tới đây, còn cái hôn ước gì đấy anh không quan tâm cho lắm “ Đương nhiên là chú không lấy cô ta rồi, ai nói với con chú lấy cô ta?”
Chợt trong lòng cô thấy có chút vui vẻ, chú cô sẽ không lấy người đó, nhưng sau này chú ta cũng phải lấy vợ thôi, nghĩ đến đây niềm vui của cô lại vụt tắt rồi “ Yên Trì Lâm nói người đó là hôn thê của chú nên con tưởng…”
“ Con đấy, toàn nghĩ linh tinh” Đưa tay cốc nhẹ vào trán cô nhóc, chắc lại nghĩ anh đi lây vợ xong bỏ nó đây. Mà cái tên họ Yên kia cũng lắm chuyện, không biết đã nói gì với Đông Trà nhà hắn rồi.
“ Con không có mà” Đông Trà xoa xoa chỗ vừa mới bị gõ, sao người này thích gõ trán cô vậy chứ, muốn lỗ luôn rồi.
“ Được rồi, nghỉ ngơi thêm chút nữa đi. Chú đi gọi người tới dọn” Không dông dài thêm nữa, Bách Thuân chỉnh lại chăn cho Đông Trà rồi đi ra ngoài.
Anh ta bảo mấy người làm vào dọn mảnh ly vỡ, còn bảo một người đi tìm quản gia Trần tới phòng làm việc của anh.
Quản gia Trần nhanh chóng từ đâu đi về phía phòng lam việc của thiếu gia nhà mình, trước khi vào lão theo phép gõ cửa trước rồi mới mở cửa vào trong “ Thiếu gia tìm tôi?”
“ Lão Trần, ông cho người tới Bách viện dọn dẹp đi. Trồng thêm ít cẩm tú trong vườn” Theo trí nhớ của hắn thì Bách viện có một khu vườn sau, chắc lâu không có người ở nên cây cối ở đấy đã chết hết cả rồi.
Nhị thiếu nhà ông lại muốn chuyển nơi ở ư? Bách viện này lâu rồi không có người ở, chỉ có người tới đó dọn dẹp định kì mà thôi “ Nhị thiếu sao lại đột nhiên muốn thu dọn như vậy?”
“ Đông Trà muốn học thạc sĩ, nên muốn thu dọn cho con bé tới đó ở cho thuận tiện” Đâu phải một mình Đông Trà, cả anh ta cũng muốn tới đó ở mà, thật lòng với bản thân một chút là sẽ chết sao vậy anh trai.
Cô chủ nhỏ sắp rời khỏi dinh thự này ư? Sau này lại chỉ còn một mình thân già ông ở nơi đây, sẽ buồn chán biết bao. Lão Trần giống như người ông buồn bã khi sắp phải xa đứa cháu nhỏ vậy “ Vậy lão sẽ thu dọn cẩn thận một chút, bây giờ sẽ lập tức đi làm ngay”
Bách Thuân chỉ gật đầu biểu hiện đồng ý, anh biết tâm tư Trần quản gia ra sao. Sau này khi nào rời đi vẫn phải để cả ông ấy đi theo, như vậy anh mới có thể yên tâm được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất