Thiên Dạ Mộc: Bảo Bối Nhỏ Của Bách Thiếu

Chương 8

Trước Sau
Hai tháng nữa trôi qua, Bách viện đã được lão Trần cho người sửa lại xong xuôi chỉ chờ đến ngày cô chủ nhỏ của ông dọn tới đó.

Trong khoảng thời gian này, cứ ngày lẻ ngày chẵn là thi nhau hết Yên Trì Lâm đến Triệu Tử Manh đến dinh thự Bách gia này. Bọn họ đến riêng lẻ thì thôi, chứ hễ cứ đến cùng nhau lại gà bay chó sủa, hôm nào đẹp trời có thêm Thẩm Tinh nữa thì không khác gì một nhà trẻ.

Đông Trà suốt ngày phải đi dẹp loạn, thật đau đầu. Không gian yên tĩnh duy nhất của cô là thư phòng cũng bị mấy người nay làm phiền.

Đợi chờ mãi cũng đến ngày cô được tới Bách viện. Hôm đó chỉ có Trần quản gia đi cùng cô tới, Bách Thuân lại có chuyện làm ăn phải đi công tác mất mấy tuần.

Cửa viện vừa mở ra, một khung cảnh vừa lạ vừa quen thu vào trong đôi mắt sâu thẳm của cô. Một căn nhà theo phong cách cổ được pha thêm vẻ hiện đại để hợp với thời thế. Dáng vẻ nhỏ nhắn tò mò tìm hiểu từng ngóc ngách của Bách viện này.

Đây giống như một phủ đệ của vương thất xưa, được bảo dưỡng rồi trùng tu theo năm tháng. Dù có nhiều gian phòng được thay thế bằng những vật hiện đại nhưng không mất đi nét hoài cổ.

Có một căn viện lớn ở trung tâm thành phố Giang Thành như vậy, không biết Bách gia giàu đến cỡ nào.

“ Cô chủ nhỏ à, đợi lão già này với” Lão Trần chỉ vừa rời mắt đã không thấy cô chủ nhỏ của mình đâu nữa rồi, chắc lại chạy đi khám phá nơi này rồi đây.

Trần quản gia giao đồ cho người làm mang đi sắp xếp, ông tới đây còn mang theo 2-3 người để giúp đỡ sắp xếp đồ.

Đông Trà đã chạy về phía sau của căn viện này, cô nhìn thấy có một lầu được xây riêng biệt liền gọi hỏi Trần quản gia “ Ông Trần, căn lầu này là gì vậy?”

Đẩy gọng kính lão trên sống mũi, lão Trần theo tiếng của Đông Trà mà tìm đến. Thấy cô đang đứng trước sân sau, nhìn ra căn lầu ở đối diện. Ông nhớ năm đó ba của nhị thiếu nhà ông muốn gỡ bỏ, nhưng cậu ta nhất định muốn giữ nơi này lại “ À, là thư lâu của của thiếu gia. Trong đó có nhiều thứ hay ho lắm, nếu thích cô chủ nhỏ có thể vào đó xem”



“ Đợi xếp đồ xong con sẽ qua đó coi thử. Đúng rồi, phòng của con ở đâu vậy?” Cô mải chạy đi khám phá xung quanh mà quên mất mình còn chưa biết phòng của bản thân ở đâu, giờ mới ngây ngốc nhìn quanh hỏi Trần quản gia bên cạnh.

“ Giờ mới nhớ tới mình chưa biết phòng ở đâu hử?” Ông chỉ mắng yêu vị tiểu tổ tông này rồi dẫn cô đến một căn phòng khá rộng.

Cửa vừa mở ra, Đông Trà đã thích thú chạy vào bên trong, nhìn ngó từng đồ vật một rồi vui vẻ chạy đến ôm ông một cái rồi nói “ Ông Trần, căn phòng này thật đúng ý con, cảm ơn ông”

Để bài trí được theo sở thích của cô nhóc này, ông đã phải tốn hẳn một tháng để hoàn thành đấy. Nhưng như vậy đổi lại được sự vui vẻ của cô cháu gái nhỏ là ông đã mát lòng rồi. Ông đưa tay lên xoa nhẹ đầu Đông Trà “ Con thích là được rồi, sắp đồ đi, ta vẫn còn chuyện phải làm”

Đông Trà vui vẻ gật đầu, cô xếp những món đồ yêu thích của mình lên bàn, lên giá, sắp xếp quần áo vào tủ. Vật lộn một hồi cuối cùng cô cũng xếp xong, liền nằm lên giường thoải mái.

Cô lấy điện thoại của mình ra, gửi một tin nhắn đến tài khoản WeChat có tên Thương Mân “ Huynh đệ, đến địa chỉ này đón đại ca đi ăn chơi coi”

Tin nhắn được gửi đi đính kèm với một định vị được gửi đi. Lại vươn vai một cái, Đông Trà bật dậy trang điểm rồi lên đồ. Khoảng chừng hơn nửa tiếng sau, có một chiếc BMW đỗ trước cửa Bách viện. Đông Trà mặc một chiếc đâm body trễ vai, ngắn đến ngang đùi, bên ngoài khoác một chiếc măng tô mỏng rồi xách theo túi, chạy ào như một cơn gió qua mặt Trần quản gia.

Lão Trần còn chưa kịp hỏi thì chỉ còn nghe thấy tiếng của Đông Trà vọng lại “ Ông Trần, con đi chơi với bạn. Lát con về sau, không phải chờ cửa con đâu”

Rồi thôi xong, tý mà nhị thiếu gia về mà không thấy tiểu tổ tông này đâu chắc lại dí ông chết mất. Nhưng có kịp cản đâu, người ta chạy đi mất hình luôn rồi. Ôi thật khổ cái thân già này mà.

Qua tuổi 18 có khác, gu ăn mặc của Đông Trà cũng thay đổi rồi. Trước cô hay thích bèo nhún hơn là mấy kiếm body ôm sát, lộ vai hở đùi như thế này. Ai rồi cũng khác thôi, Đông Trà là một cô gái bánh bèo có, cá tính có, chỉ là cô muốn thể hiện mặt nào ra rồi.



Yên vị bên ghế lái phụ của chiếc BMW đó, Đông Trà cởi văng chiếc măng tô ném ra sau. Cô phải khoác thêm chiếc áo này để qua mặt lão Trần, ông ấy mà biết bên trong cô mặc như này lại đi mách lẻo cho chú cô chắc cũng hết hơi.

Thương Mân thấy cô bạn mình thường ngày kín bưng, ba khúc như một. Hôm nay lại được mở mang tầm mắt, đúng là không nên coi thường con gái mà, anh ta mới suýt xoa một câu “ Chậc chậc, trông cậu ngày thường bần bần, không ngờ cũng có lúc bén như vậy”

Tặng cho tên bên cạnh mình một cái táng yêu thương đến đét một phát, chắc lâu chưa được cô đánh nên nay tên này ngứa thịt “ Đừng có phí lời nữa, chúng ta đi đâu vậy?”

“ Đại ca yên tâm, nay tiểu đệ sẽ đưa đại ca đến một nơi cực vui” Tên này nhìn cô bằng một ánh mắt ranh mãnh rồi đạp mạnh chân ga, ai không biết tưởng tên điên nào đang lái xe.

Câu này thì Đông Trà nghe quen lắm, lần trước tên này cũng nói vậy rồi biết đưa cô đi đâu không? Là tới khu vui chơi trẻ em đó, không nhầm đâu, là khu vui chơi trẻ em. Hôm đó cô không khác gì người mẹ trẻ dắt con trai lớn đi chơi cả, thật muốn độn thổ. Lần này có chút nghi hoặc nhìn qua tên nhóc này “ Đừng bảo lại đến khu vui chơi trẻ em như lần trước đấy”

Lần trước đấy đối với hắn chỉ là sự cố thôi, ai bảo trước khi đi bị ông chú đáng sợ của đại ca hắn phát hiện chứ, nên đành phải rẽ vội vào khu vui chơi trẻ em ngay gần đó. Nhưng hắn thấy cũng vui mà, ôn lại tuổi thơ. Lần này thì chắc chắn rồi, vào cái chỗ đấy làm gì nữa, anh ta có chỗ vui hơn “ Tiểu đệ lần này đam bảo, không vui không lấy tiền của đại ca”

Dù có vui hay không vui thì anh ta làm gì dám lấy tiền của tiểu tổ tông này, còn đang sợ cô không vui thôi. Anh ta sẽ lại mất công dỗ.

Thương Mân cùng với Đông Trà vô tình quen nhau trong một lần Đông Trà đi lạc, từ đấy thì hai người vẫn thường giữ liên lạc với nhau và thường rủ nhau trốn đi chơi. Rồi hên thì trót lọt, xui thì bị Bách Thuân tóm được. Mà thường là xui nhiều hơn hên.

Nhưng đại ca thích thì anh ta chiều, bất chấp đón. Lần này anh ta còn gan lớn khi đang có ý định đưa tiểu tổ tông lên bar cơ. Đáng lẽ là định đi ăn chơi bình thường thôi, nhưng khi nhìn Đông Trà lên đồ cháy như vậy thì không dắt lên bar là uổng mấy đời.

Nơi Thương Mân hướng đến là Night Bar. Chiếc bar nổi tiếng quy tụ nhiều cậu ấm cô chiêu, giới nhà giàu nhất Giang Thành này. Trái với cái tiếng hào nhoáng bên ngoài, thực chất bên trong đó là một đường dây phức tạp, thứ gì cũng có.

Chiếc BMW cứ vậy mà phóng nhanh trên cung đường lớn, Thương Mân lái xe cứ như đường nhà anh ta mở vậy nên rất nhanh chiếc xe đã dừng trước cửa chiếc Night Bar đó rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau