Thiên Hạ Đệ Nhất Ảnh Vệ

Chương 103: Cuồng tính đại phát

Trước Sau
Tiểu Thất nhìn hơi nóng bốc lên, sương mờ mù mịt, nhịn không được thổn thức một hồi:

“Không nghĩ tới, ở trong này thế mà cũng có thể nấu lẩu.”

Thương Minh Thư Vân đáp: “Bảo Bảo ngoan, ta nấu lẩu sầu riêng cho con nè, nếm thử xem có ngon không?”

Khanh Ngũ nằm trên giường mềm nho nhỏ, đến nỗi ăn cũng đều là nhờ người khác đút tận miệng —— bởi vì hai tay đều bị thương cho nên Tiểu Thất và cha thân đều nghiêm khắc hạ lệnh cấm hắn động đũa, kỳ thật miệng vết thương kia đều đã kéo da, Khanh Ngũ nhìn Tiểu Thất có thể chạy nhảy khắp nơi, vậy mà sinh lòng thèm muốn.

Mấy người ở bên trong Thần Cung tổ chức nấu lẩu, cũng không ngoảnh đầu nhìn lại thử xem mình có phải đang khinh nhờn thần minh Kỳ tộc tế bái ở trong Thần Cung hay không nữa.

Bọn Mai giáo chủ, Tô Á, Triệu Thanh cũng ngồi tại chỗ. Mai giáo chủ nhìn Tiểu Thất mặt mày hớn hở cười cười nói nói với Khanh Ngũ cứ vậy sinh lòng ghen tị đến phát cuồng, muốn hạ độc trong nồi lẩu nhưng lại bị Tô Á đột nhiên dùng một miệng nước tương cay xé cưỡng ép chặn đôi môi người nọ.

Ngay sau đó, Tô Á bỏ lại Mai giáo chủ đang bưng miệng nóng cháy không nói lên lời, dùng giọng điệu lạnh như băng nói với mọi người: “Mai mỗ đã là người của Tô Á ta, là thê tử của ta, về sau sẽ do ta để ý dạy bảo. Thần tử, xin ngài chúc phúc cho chúng ta!”

Lần này nói rung động ở đây mỗi người, Tiểu Thất há to hốc mồm, mì trong miệng ào ào rớt xuống.

Khanh Ngũ không biết nói gì cho phải, đành phải đáp: “Tô Á, hai bên tâm đầu ý hợp, lưỡng tình tương duyệt mới đính hôn, việc này còn phải hỏi ý tứ của Mai giáo chủ.”

Lúc này cái miệng của Mai giáo chủ đã sưng phù, cả đầu lưỡi cũng phát đau, làm sao còn nói được gì chứ, ngay tức khắc tức giận đến dậm chân che miệng chạy vội ra ngoài.

Tiểu Thất nhìn mình ca ca ruột thịt nhà mình không có việc gì lại đi tìm ngược, chỉ có thể dùng ánh mắt đồng tình dõi theo hắn.

Đang lúc mọi người cực kỳ vui vẻ ăn cơm, Tào Cù Duy đột nhiên đi vào, nói với Thương Minh Thư Vân: “Giáo chủ, mấy ngày trước đây mấy đại môn phái phát hiện hoa Phản Sinh ở giữa vườn. Vì muốn nghiên cứu bí mật của hoa Phản Sinh xa xưa, vốn dĩ bọn họ đang tính dừng chân lại mấy ngày. Có điều bọn họ nảy sinh lòng tham với bảo tàng và bí tịch, hôm qua chưởng môn phái Thiếu Lâm cùng với mấy môn phái khác xảy ra một trận cải vả, vừa rồi ta mới nhận được tin tức, chưởng môn phái Thiếu Lâm bị người sát hại, thi thể bị vứt ở giữa vườn hoa!”

“A? Rốt cục cũng nhịn không được bắt đầu đấu đá rồi sao?” Thương Minh Thư Vân bình tĩnh chần sầu riêng đáp.

“Vâng, hiện tại vẫn không rõ hung thủ, các vị chưởng môn của mấy đại môn phái đều nhất trí khẩn cầu Ngũ công tử tham dự trong buổi công hội biện chứng, hiện tại chúng ta cũng đang bị liệt vào diện tình nghi!” Tào Cù Duy đáp.

Thương Minh Thư Vân đặt đũa xuống, nhìn con trai nhà mình: ” Bảo Bảo ngoan nhà ta ( hiện giờ bất kể ở trước mặt kẻ nào đều không chút cố kỵ gọi biệt hiệu này, Khanh Ngũ tỏ vẻ rất bất đắc dĩ) thương thế chưa lành, tự nhiên là ta làm thay. Các ngươi tiếp tục dùng cơm, ta đi với Tào Cù Duy.”

Vì thế Tào Cù Duy đi qua ôm lấy Thương Minh Thư Vân —— bởi vì giả trang Khanh Ngũ đi đứng không tiện.

Tiểu Thất nhìn mà tâm ngứa ngáy —— hắn cũng muốn ôm Khanh Ngũ a! Nhưng một cánh tay đang bị kẹp nẹp không thể động đậy. Khanh Ngũ lại ngại cả người mình đều bị thương, không muốn hắn cử động nhiều, biến thành đã nhiều ngày qua Tiểu Thất nóng nảy giống như con khỉ. Hiện giờ mắt mở trừng trừng mà nhìn cha thân Thương Minh rời đi, Triệu Đại Bảo đặt mông ngồi bên cạnh Khanh Ngũ, tiếp nhận trọng trách đút cơm cho Khanh Ngũ.

“Lão Ngũ a lão Ngũ, hiện giờ ngươi cùng ta cùng vai vế. Ta là Đại Bảo, ngươi là Bảo Bảo ngoan, về sau chúng ta kết làm huynh đệ đi!” Triệu Đại Bảo mở miệng chế nhạo.

Khanh Ngũ ngược lại cũng không giận, nhàn nhạt cười: “Tốt a, hơn nữa Tiểu Thất là Nháo Bảo, ba người chúng ta còn không phải là tam bảo cát tường hay sao?”

Về phần Thương Minh Thư Vân phẫn thành Khanh Ngũ bị đưa tới giữa vườn hoa, chỉ thấy mấy vị chưởng môn của các đại môn phái xúm lại hình thành trạng thái giằng co. Vốn dĩ cùng chung mối thù, thế nhưng lúc này lại biến thành đôi bên nghi kỵ lẫn nhau, không khí biến hoá kỳ lạ. Tào Cù Duy đặt Thương Minh Thư Vân ở trên một băng đá, mấy người khác trong lòng có tâm sự nặng nề, không ngừng tranh luận, thẳng đến cuối cùng, minh chủ võ lâm mới lững thững bước đến.



Minh chủ võ lâm vẻ mặt ngưng trọng tuyên bố: “Các vị, chưởng môn phái Thiếu Lâm đã chết, hung thủ không có khả năng là kẻ đến từ bên ngoài, nói không chừng, hung thủ chính là kẻ trong số chúng ta.”

Chưởng môn Võ Đang hừ lạnh: “Lời này quá mức võ đoán, có lẽ Khanh Tử Thần chưa chết lẩn trốn trở về, sát hại chưởng môn phái Thiếu Lâm đâu!”

Minh chủ võ lâm cười nhẹ một tiếng: “Điều này tuyệt không có khả năng, bởi vì ngày trước đám người ta phái đi ở trên sườn núi tìm được thi thể của Khanh Tử Thần, hắn đã bị phá bụng đứt ruột, tuyệt đối không sống được.”

“Có lẽ là đồng đảng của hắn?” Cũng có người nói.

Minh chủ võ lâm lắc đầu, ngược lại tự nói tự nghe: “Đã nhiều ngày, ta thu dọn một tra xét một vài vật phẩm bên trong Thần Cung, trong lúc vô ý phát hiện được một quyển bút ký do Khanh Tử Thần tự tay viết, bên trong ghi chép kỹ càng tỉ mỉ một số sự tình. Do đó cũng biết được, thì ra bên trong tòa Thần Cung này có một đồ vật có giá trị nhất, nằm ở một chỗ trong này.”

“A?” Mọi người còn lại đồng loạt lộ ra biểu tình kinh ngạc.

Minh chủ võ lâm nói: “Nơi chúng ta đang đứng cũng chính là chỗ sinh trưởng của loài hoa Phản Sinh thuỷ tổ, loài hoa này chứa kịch độc, nhưng trải qua tinh luyện cũng có thể trở thành một loại thần dược hiếm có, có thể khiến cho dung nhan người ta trẻ mãi không già, công lực tăng lên một giáp!” (60 năm)

Nói tới đây, trong mắt mọi người đồng loạt toát ra lòng tham không đáy, sôi nổi xem xét biển hoa trắng noãn bốn phía.

Mà ánh mắt của Minh chủ võ lâm cũng sáng hơn một chút, lập tức nói: ” Kiện bảo vật thứ hai, nghe đâu ở bên dưới biển hoa có chôn giấu một loại dị thú, nghe nói nó có khả năng thông thiên, nhưng cần phải có một lượng máu tươi cực lớn mới có thể khởi động. Loại dị thú này, ta nghĩ phỏng chừng Khanh Tử Thần đến chết cũng chưa hiểu được.”

“A?” Mọi người lại đồng loạt lộ vẻ kinh ngạc.

Minh chủ võ lâm mỉm cười, gương mặt ngày thường vốn đã tuấn dật bây giờ nhiễm thêm một tầng dụng tâm kín đáo, nhanh chóng nói: “Còn kiện bảo vật thứ ba, đó chính là món đồ bị các vị phân cách, bí tịch thần công Lưu Hỏa, cũng là căn nguyên khiến cho Khanh Tử Thần trở nên lợi hại như thế, ta nghĩ, nếu thần công Lưu Hỏa lợi hại như thế, không bằng ghép các phần mà các vị đang giữ lại, mọi người cùng tham khảo, thế nào?”

Lời này vừa nói ra, sắc mặt ai nấy đều thay đổi, phải biết là chẳng ai mà không muốn độc chiếm Lưu Hỏa thần công? Ai lại muốn loại võ công tuyệt thế này bị chia rẽ.

Minh chủ khuyên nhủ: “Các vị đều cất giấu, cứ như vậy cũng chẳng có tác dụng gì, chỉ có tập hợp lại, nó mới trở thành tâm pháp thần công chân chính, các vị cứ giằng co mãi cũng chẳng phải là tất cả mọi người đều không chiếm được chỗ tốt hay sao?”

Lúc này rốt cục chưởng môn Võ Đang lên tiếng nói: “Minh chủ, chúng ta tụ tập ở đây là vì muốn điều tra hung thủ giết hại chưởng môn phái Thiếu Lâm, vì sao ngươi mở miệng ngậm miệng đều là bảo vật cùng với thần công, chuyện này cũng không phải là chủ đề của chúng ta ngày hôm nay!”

Minh chủ cười hắc hắc, nói: “Kỳ thật, vấn đề hung thủ giết hại chưởng môn phái Thiếu Lâm, cũng không cần để ý.”

“Vì sao?!” Mọi người đều hết sức kinh ngạc, ngay trong khoảnh khắc này, đột nhiên lại thấy minh chủ kiếm phong bắn nhanh, dĩ nhiên là một thanh kiếm hái hướng tới quả đầu của chưởng môn Võ Đang!!

————————————————————————————————

“Tiểu Thất, tất cả mọi người đã đi hết, nơi này trái lại có vẻ an tĩnh.” Khanh Ngũ nằm ở trên giường, nhìn Tiểu Thất đang ngồi ở bên cạnh mình chà lau bội đao.

“Ừm.” Tiểu Thất đáp, nhất thời còn chưa sáng tỏ ngữ khí ái muội không rõ trong lời nói của Khanh Ngũ.

Khanh Ngũ vươn một bàn tay ra, sờ tới eo của Tiểu Thất, thấp giọng nói: “Đã nhiều ngày, ta rất nhớ ngươi…”



“Hừ, không phải mỗi ngày đều gặp mặt à?” Tiểu Thất nghi hoặc nhìn về phía Khanh Ngũ, đợi đến khi nhìn thấy hai gò má Khanh Ngũ nhiễm một tia ửng đỏ, đột nhiên hiểu được cái gì.

“Ngươi… hừ!” Tiểu Thất cũng không trở nên thẹn thùng.

Khanh Ngũ một mực ôn nhu kiềm chế, phong thái nhẹ nhàng tao nhã, lúc này lại chủ động nói lời tâm tình càng nói càng thẳng đuột: “Vậy… Ngươi cũng nhớ ta sao?”

Tiểu Thất nhìn nhìn ngoài cửa, hình như không có động tĩnh, vì thế lớn mật cúi xuống, ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng nói: “Nếu ta nói không nhớ thì sao?”

“Ngươi thật sự không nhớ?” Khanh Ngũ có chút sốt ruột, Tiểu Thất cố ý đùa hắn, nhân tiện nói: “Không nhớ chính là không nhớ, hừ!” Tuy ngoài miệng nói làm Khanh Ngũ sốt ruột nhưng ngay sau đó lại dán tới môi Khanh Ngũ, khẽ hôn.

Khanh Ngũ thấy Tiểu Thất chủ động, liền muốn nhích người đi nghênh hợp, Tiểu Thất trách cứ: “Người bị thương nặng, lộn xộn cái gì!” Dĩ nhiên lại càng tỏ ra chủ động, lấy tay tiến vào trong bên Khanh Ngũ, cởi bỏ vạt áo của hắn, Khanh Ngũ nói: “Ta… Ta không động, làm sao làm… cho ngươi… Sung sướng?”

“Đứa ngốc! Ngươi chỉ cần nằm là tốt rồi!” Tiểu Thất dán người lên, thuận tay buông cái màn giường xuống.

“Tiểu Thất, ngươi muốn tự mình động sao?” Trong trướng liêm truyền đến thanh âm Khanh Ngũ kinh ngạc, lại bị Tiểu Thất đánh gãy: “Câm miệng! Loại chuyện này không cần lớn tiếng như vậy được không hả!”

Vì thế, yêu thương hài hòa.

——————————————————————————————————————

Ngay tại lúc hai người đạt tới cảnh giới thần tiên, chính giữa hoa uyển Thần Cung cũng là một mảnh sương mù nhuộm máu!

Chưởng môn Võ Đang thế nhưng chỉ trong mấy chiêu đã bị minh chủ võ lâm cuồng tính đại phát chém rớt đầu, chỉ thấy kiếm chiêu của minh chủ võ lâm vô cùng ngoan cực kỳ độc, hoàn toàn chẳng giống với võ công Trung Nguyên, kiếm phong quét đến chỗ nào khí nóng càn quét, khiến mọi người khó có thể đến gần!

“Ngươi tu luyện Lưu Hỏa thần công! Quả nhiên là ngươi giết hại chưởng môn phái Thiếu Lâm!” Có người kêu to.

Minh chủ võ lâm treo nụ cười tươi, nhìn thi thể ngã xuống máu tươi chảy ra toàn bộ đều bị thổ nhưỡng kỳ dị hấp thu, không yên lòng đáp: “Nếu thế lại như thế nào? Ta đoạt lấy phần bí tịch thần công của con lừa ngốc liều chết cố níu kia, xác nhập vào mấy chiêu thức trước, không nghĩ tới uy lực của Lưu Hỏa thần công lại kinh người như thế, ha ha ha ha ha ha! Các ngươi đám…người ngu ngốc này, đem mảnh bí tịch giao toàn bộ ra đây, còn không phải ta đã chiếm được tuyệt học lợi hại trên đời này sao?”

Dứt lời hắn giống như nổi điên giơ kiếm nhảy vào giữa điên cuồng chém giết, nhất thời hiện trường biến thành địa ngục Tu La —— vị minh chủ võ lâm kia vốn là người thông tuệ, ngộ tính siêu việt chỉ trong mấy ngày ngắn ngủn đã nắm rõ ba chiêu trong Lưu Hỏa thần công, mà ba chiêu tâm pháp này ngày hôm nay khiến cho hắn mở ra con đường hóa thân thành Tu La, đại khai sát giới!!

Lưu Hỏa thần công, quả nhiên là ma công kinh thế!

Mà giờ khắc này, Tào Cù Duy một lòng che chở Thương Minh Thư Vân vừa đánh vừa lui, thối lui tới ba trượng bên ngoài, đang muốn bỏ chạy, nhưng không ngờ trong khoảnh khắc, mọi người tại hiện trường thế nhưng đều bị minh chủ chém giết, khi bọn hắn xoay người cũng là lúc tại hiện trường người duy nhất còn sống, cũng chỉ có Tào Cù Duy cùng Thương Minh Thư Vân!

Tào Cù Duy giơ đao chắn ở trước mặt Thương Minh Thư Vân, lại nghe thấy Thương Minh Thư Vân nói: “Ảnh, ngươi không phải là đối thủ của hắn, rút lui trở về bảo hộ Bảo Bảo ngoan nhà ta.”

“Giáo chủ! Chính là ngươi…” Tào Cù Duy vốn là muốn nói “Võ công bị phế”, nhưng nhìn đến thần sắc ngạo nghễ của Thương Minh Thư Vân trong lòng cả kinh —— hay là…

Võ công của giáo chủ vẫn còn?!!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau