Chương 115: Đại hôn của tiên sinh
Điểm tâm bị Khanh cha phân cho đám Khanh Ngũ, Tiểu Thất ăn hết, lại lấy bảo kiếm ra thưởng thức một chút, cảm thấy không bằng lấy thanh Tuyết Phách kiếm này cho Thương cha, còn toàn bộ mấy thứ còn lại ném trở về lại chỗ cũ. Tạ Minh Châu thấy lễ vật mình tặng duy chỉ có mỗi điểm tâm là người đó nhận, vì thế ngày hôm sau lại đưa tới càng nhiều hộp điểm tâm tinh xảo, thơm ngon.
Khanh cha lại tiện tay cầm điểm tâm chia mọi người ăn. Tạ Minh Châu mừng rỡ, vì thế bức thơ tình càng viết càng trắng trợn, cứ thế vượt qua ba ngày, rốt cục Thương cha cũng không thể chịu được nỗi, trực tiếp áp tải Khanh cha hỏi cho rõ ràng —— người hắn yêu thích là quả dưa nhỏ non mềm ấy hay là chính mình?
Sau khi đóng cửa lại hung hăng ức hiếp Khanh cha một hồi, Thương cha liền lặng lẽ đến hoa viên phía sau tìm Khanh Ngũ.
Giờ phút này Khanh Ngũ còn hãy đang nằm trên chiếc chiếu manh trải trên đỉnh núi hôm ấy, hai chân bắt chéo, miệng cắn điểm tâm, muốn mất hình tượng bao nhiêu thì không có hình tượng bấy nhiêu. Mà Tiểu Thất thì nằm ở bên kia, đồng dạng cũng dùng cái tư thế chẳng có chút hình tượng nào hung hăng cắn điểm tâm.
Đương lúc Thương cha cùng Tào Cù Duy giống như hai u linh xuất hiện ở bên cạnh bọn họ t, Khanh Ngũ suýt nữa nghẹn chết.
“Bảo Bảo ngoan, ngươi học xấu.” Thương cha dùng ánh mắt có chút âm hiểm nhìn Khanh Ngũ vội vàng ngồi bật dậy.
“Cha thân, ngươi nói cái gì?” Khanh Ngũ giả ngu.
Thương cha mỉm cười, nụ cười này rõ ràng không hề tốt đẹp xíu xiu nào, rõ ràng Thương cha muốn đích thân dạy con.
Tào Cù Duy nhân cơ hội dẫn Tiểu Thất đi, để cho hai cha con bọn họ có không gian riêng tư. Lúc này Khanh Ngũ mới bắt đầu có chút sợ hãi—— Thương cha thông minh nhường nào, vì cái gì Tạ Minh Châu đột nhiên xum xoe, hắn động não một tý là biết ai trong thông ngoài hợp, ngoại trừ đứa con trai giảo hoạt ma lanh y như mình thì còn có ai?
“Bảo Bảo ngoan, ngươi giỏi làm ăn buôn bán lắm, ngay cả Khanh cha cũng đều đem đi bán.” Thương cha ôm cánh tay, ” Ta Thương Minh Thư Vân cả đời này, không thể chịu đựng nhất chính là có người dám theo ta cướp người, cho dù kẻ đứng giữa làm khó dễ chính là con ta cũng không được! Ngươi có biết ngươi đã phạm vào sai lầm lớn như thế nào không?”
“Cha thân… …” Khanh Ngũ có chút không biết làm sao.
Thương cha từ trong lỗ mũi hừ ra hai chữ: “Phạt quỳ!”
Vì thế, chạng vạng tối Tiểu Thất quỳ gối bên ngoài cửa phòng hai vị cha thân —— ai bảo chủ nhân nhà hắn đi đứng không tốt, cho nên hắn chỉ có thể quỳ thay.
Khanh Ngũ đành phải tự mình ghé qua đây cầu tình, đầu tiên hắn đưa cho Tiểu Thất một cái đệm êm, sau đó gõ cửa phòng, nói: “Cha thân, con biết sai rồi, hai cha đừng phạt Tiểu Thất nữa.”
Thương cha hừ lạnh đáp: “Không phạt hắn, vậy thì ngươi đến thay hắn quỳ đi.” Những lời này cùng lắm là hắn nói khi tức giận mà thôi, không ngờ Khanh Ngũ thế nhưng nói: “Vậy hài nhi lĩnh phạt đi quỳ, cha thân ngài đừng giận, là hài nhi nhất thời bị ma quỷ ám ảnh.”
Nói xong vứt cho Tiểu Thất một ánh mắt ra hiệu, Tiểu Thất vội vàng đứng lên, dìu Khanh Ngũ lui về phía sau vài bước, quỳ xuống trên đệm êm ——rất nhiều năm rồi Khanh Ngũ chưa quỳ qua, mới vừa một quỳ xuống, đã cảm thấy có chút khó chịu, sắc mặt hơi đổi, Tiểu Thất vội vàng nói: “Ngũ thiếu, ngươi đi đứng không tiện, đừng miễn cưỡng chính mình, mau đứng lên, để ta quỳ thay ngươi.”
Khanh Ngũ còn muốn từ chối, Thương Minh Thư Vân đã đẩy cửa phòng ra, mặt mày bình tĩnh đáp: “Bộ nghĩ rằng dùng khổ nhục kế là lừa được ta chắc?”
Tiểu Thất vội vàng giải thích: “Giáo chủ, Ngũ thiếu đi đứng không tốt ngài không phải không biết, trước kia ngay cả đứng lên hắn cũng không đứng nổi, quanh năm suốt tháng phải chịu nỗi đau nhức lạnh lẽo, suốt ngày đều phải ngồi xe lăn mới có thể di động được một chút. Có lẽ ngài không biết, trước đây đối với Ngũ thiếu mà nói, ngay cả việc rời giường cũng đều là một vấn đề khó khăn, chỉ sơ sảy một chút là sẽ từ trên giường té xuống, lại càng đừng nói tới những hoạt động hằng ngày! Đằng đằng suốt tám năm trời Ngũ thiếu phải trải qua cuộc sống như một người tàn phế, hiện giờ bệnh căn còn không dứt, đi đường cũng không lưu loát —— những tháng ngày gian khổ đó đều là vì cứu ngươi mà nhẫn nại! Thế mà bây giờ ngày lại còn muốn phạt hắn!”
Mục đích của Tiểu Thất vốn cũng chỉ muốn nói đáng thương một chút nhằm cầu tình cho Khanh Ngũ, không ngờ lần này vừa nói xong, Thương cha nước mắt lạch cạch lạch cạch rớt xuống, dọa cho Tiểu Thất cùng Khanh Ngũ nhảy dựng.
Thương cha cũng không sợ khó coi ở trước mặt Tiểu Thất lau nước mắt, đi qua nâng Khanh Ngũ vốn đang quỳ xiên xiên vẹo vẹo, đem đầu chôn ở trên bả vai Khanh Ngũ nức nở nói: “Bảo Bảo ngoan, là cha không tốt, cha không nên trách con. Con phải khổ tâm nhiều đến vậy, từ nay về sau cha sẽ không bao giờ để cho con phải chịu ủy khuất.”
“Cha thân… Chỉ cần có thể nhìn thấy người và Khanh cha cùng nhau… Hài nhi không khổ…” Khanh Ngũ cũng câu kết với Thương cha phối hợp phân cảnh đoàn viên, cha con hai người bắt đầu máu tró đứng lên.
Tiểu Thất nhịn không được lầu bầu ra tiếng.
Nhưng vào lúc này, Khanh cha ra ngoài tìm nguyên liệu nấu ăn cuối cùng cũng quay về, liền thấy hai người này ôm thành một đoàn nước mắt ậng ậng, nhịn không được hỏi: “Quân nhi, xảy ra chuyện gì?”
“Không có gì, chúng ta đang cảm khái nhân sinh.” Khanh Ngũ nói.
“Vậy các ngươi tiếp tục cảm khái đi, Tiểu Thất, lại đây, giúp ta làm việc.” Khanh cha hạ lệnh.
Tiểu Thất ngây dại một chút ——bảo chủ cái khối băng kia mở miệng thế nhưng dùng cái loại mệnh lệnh đương nhiên này mà bảo mình phụ, nấu, ăn?
Mà hai người kia vẫn còn ôm thành một đoàn tiếp tục máu tró.
Tiểu Thất bị khí thế ngất trời Khanh cha kéo tới phòng bếp, chỉ thấy Tào sư phụ cùng Triệu Thanh, Triệu Đại Bảo, Phấn Viên đều bận tối mày tối mặt, Tiểu Thất kỳ quái hỏi: ” Tối nay mọi người dự đình tổ chức tiệc rượu hả? Sao cả đám đầu đầy mồ hôi hết cả vậy?”
Triệu Đại Bảo đáp: “Đều là do hai vị cha thân của Khanh Ngũ, bọn họ bảo ngày mai phải rời khỏi thôn rồi, vì thế tổ chức đại yến cái cái gì để chiêu đãi hương thân trong thôn! Vội chết vội chết!! Muốn lập tức làm đồ cho mấy chục người ăn, Tiểu Thất đừng đứng đó nữa! Mau tới đây rửa rau giùm đi!”
Tiểu Thất đột nhiên hiểu được —— chết tiệt! Hai tên âm hiểm kia vì sao lại ôm nhau thành một đoàn diễn phân đoạn máu tró!! Hoàn toàn là vì lười!!
Đang lúc Tiểu Thất oán thầm, Khanh cha vừa mới trở về thế nhưng thần thông quảng đại đem hai tên đang diễn cảnh máu tró kia kéo xuống bếp hỗ trợ. Mỗi khi có Thương cha ở trước mặt là Khanh cha y như rằng khởi động hình thức trung khuyển, ngoan ngoãn phục tùng đi làm việc.
Khanh Ngũ nhìn Thương cha không tiền đồ của mìn, vì thế cũng giả vờ giả vịt đi tới bên cạnh Tiểu Thất đang đứng trước bồn trước rửa đồ ăn, nói: “Tiểu Thất, ngươi dìu ta ngồi xổm xuống rửa đồ ăn.”
“Ngồi xổm mà còn muốn ta dìu hả! Ngươi ỷ lại vào ta cũng phải có cái mức độ thôi chứ?!” Tiểu Thất đứng lên, tìm băng ghế nhỏ, tuy rằng gào to hai tiếng, nhưng vẫn ngoan ngoãn vươn tay đỡ Khanh Ngũ giúp hắn ngồi xuống, cùng nhau rửa đồ ăn.
Khanh Ngũ hàng kia nhìn một thau cà rốt đã được Tiểu Thất nhanh nhẹn rửa sạch sẽ, lại nhìn nhìn móng tay sạch sẽ của mình, vì thế nửa ngày cũng chưa động.
“Ngươi cũng giúp một tay đi a! Ngươi nhìn cái gì vậy! Nhìn cá vàng à!” Tiểu Thất có chút bất mãn với cái hàng làm biếng này.
Khanh Ngũ thản nhiên nói: “Chân tê rồi, muốn trở về nghỉ ngơi.”
“Ngươi nói mà không biết xấu hổ xíu nào à! Ngươi xem lúc này ai rảnh chứ!” Giọng gào thét của Tiểu Thất hạ thấp rất nhiều, lập tức cố ý nói: “Ta dẫn ngươi đi ra ngoài.” Nói xong chà tay vào người, sau đó đỡ Khanh Ngũ lén lút rời khỏi hiện trường lao công.
Dìu Khanh Ngũ lên trên giường, nhìn hắn có chút vụng về bò lên giường, Tiểu Thất nhịn không được hỏi: “Chân ngươi còn yếu, vừa rồi quỳ trên mặt đất, có phải bị lạnh hay không, thật sự đau nhức?”
“Ta không sao.” Khanh Ngũ tiến vào trong ổ chăn gấm mềm mại của mình, biếng nhác nói: “Cơm tốt xong thì gọi ta đi ăn.”
“Đồ làm biếng.” Tiểu Thất duỗi tay vào trong ổ chăn, xoa xoa mắt cá chân và đầu gối cho hắn ——Hiện tại tuy rằng Khanh Ngũ có thể tự mình đi đường, nhưng chung quy không thể giống như mấy võ lâm nhân sĩ bước đi như bay, hai cái đùi vẫn nhỏ gầy hơn người bình thường một xíu, đứng lâu sẽ nhũn ra không duy trì được lâu, lại càng đừng nói tới việc tu tập thượng thừa khinh công cái gì, di chứng kịch độc năm đó sợ là phải theo hắn cả đời này.
Khanh Ngũ coi như nhìn thấu tâm tư của hắn, vươn tay giữ chặt bàn tay Tiểu Thất, hỏi hắn: “Tiểu Thất, ngươi nói thật với ta.”
“Nói cái gì?” Tiểu Thất nhìn ánh mắt của hắn.
“Ta biết tình trạng thân thể của mình, cuộc đời này chỉ sợ sẽ không thể đi đứng linh hoạt như người bình thường, ta trói buộc ngươi như vậy, ngươi có oán ta không? Có hận ta khiến ngươi không được tự do không?”
“Ngươi, ” Khóe miệng Tiểu Thất khẽ nhếch một cái, “Ngươi giả làm tiên sinh yếu đuối phát nghiện luôn rồi phải không, sao mà đa sầu đa cảm vậy hử?”
Dứt lời, thế nhưng lớn mật phủ bờ môi của hắn, như chuồn chuồn lướt nước vút qua.
“Ưm…” Khanh Ngũ bị khơi gợi còn chưa thỏa mãn, hai gò má ửng hồng, Tiểu Thất cám dỗ khiến người nào đó bộc phát dục niệm như tránh né như hoan nghênh, vô ý mà kéo một mảnh vạt áo trước ngực Khanh Ngũ ra, lộ ra một mảnh da thịt bóng loáng như ngọc. Hắn liền dán lên, dùng đầu ngón tay khẩy lớp y phục, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng vẽ vời một vòng tại một mẫn cảm mặt trên ***g ngực Khanh Ngũ, Khanh Ngũ rên rỉ một tiếng: “Ngươi từ lúc nào lại học được như vậy…”
“Ta còn biết rất nhiều.” Tiểu Thất ngẩng đầu, cười đến độ dẫn theo một chút quyến rũ, chỉ thấy hắn xoay người lên giường, sờ soạng vòng eo Khanh Ngũ, kéo chăn xuống, cởi quần Khanh Ngũ ra. Tức thì khiến Khanh Ngũ ở trước mặt hắn phô bày ra không sót một cái gì, hai cái đùi trắng nõn thon dài của Khanh Ngũ vì có chút bệnh trạng cho nên trông lại càng thêm thon gầy, Tiểu Thất tách bắp đùi của hắn ra, trực tiếp vùi đầu xuống, nhẹ nhàng ngậm lấy.
“A… …” Cả người Khanh Ngũ run lên, vươn tay túm lấy đầu tóc dài đã tản ra tứ phía của nghiệp, đầu gối hơi hơi cuộn tròn nẩy lên, nhiệt độ cả người bị Tiểu Thất trêu chọc đùa bỡn một chút đã không ngừng bị kéo lên.
“Đừng… như vậy… ưm…” Khanh Ngũ nheo mắt, Tiểu Thất lại bướng bỉnh không chịu buông ra, mãi cho đến khi hầu hạ Khanh Ngũ đến độ dục tiên dục tử.
Hai người Khanh Ngũ và Tiểu Thất điên loan đảo phượng rất lâu rất lâu, rốt cục khi nghe được bên ngoài càng ngày càng ồn ào náo nhiệt, hình như mọi người trong thôn đều đã được đám Thương cha mời đến, dĩ nhiên tiệc rượu cũng đã được bày ở trong sân rồi, lúc này hai người mới lưu luyến không rời tách ra, Tiểu Thất bê thùng nước ấm vào tẩy trừ cho Khanh Ngũ, Khanh Ngũ ngượng ngùng bảo: “Lần sau ta cũng sẽ đối đãi ngươi như vậy…”
“Hanh, người ta mới không cần ngươi vì ta mà làm như vậy, ngươi là chủ tử, trăm triệu lần không thể.” Trong lòng Tiểu Thất lại cực kỳ ngọt ngào. Hai người giằng co nửa ngày, bụng cũng đã đói, mùi đồ ăn ở bên ngoài lại không ngừng truyền bay vào, vì thế Tiểu Thất đỡ Khanh Ngũ đã chỉnh trang xong xuôi, dìu hắn vào trong xe lăn.
Tiểu Thất đẩy Khanh Ngũ vào sân trong náo nhiệt, đám người trưởng thôn lập tức xông tới, nói lời chúc mừng Khanh Ngũ: “Quân tiên sinh, chúc mừng ngày đại hôn của ngươi! Chúc mừng chúc mừng!”
“Gì?” Khanh Ngũ (⊙⊙)
Chỉ thấy một bên kia, Phấn Viên mặc bộ đồ hỉ phục hương thôn đỏ thẫm, khăn hỉ cũng không mang, đã bị sư phụ giật dây thay mặt cho tân lang đi các bàn mời rượu. Triệu Đại Bảo làm người chủ trì còn lớn giọng tuyên bố: ” Hôm nay là ngày thành hôn của Quân Ngũ tú tài cùng tiểu thư Phấn Viên, ngày mai sẽ lên đường trở về làm lễ tế trước ông bà tổ tiên, đa tạ các vị hương thân phụ lão ngày hôm nay đã tới chung vui cùng!”
Mà Tào sư phụ thì đang đứng ở chỗ cái bàn thu tiền lì xì đặt trước cửa chính, còn ghi lại sổ sách, làm cứ giống như là chuyện thật vậy.
Khanh Ngũ vốn đang cho rằng sẽ có cảnh tượng hương thân phụ lão quỳ lạy cảm kích hắn lưu luyến không muốn hắn rời đi mắt ngấn lệ đưa tiễn gì gì đó, kết quả bầu không khí cảm động trong tưởng tượng đều đã bị đám người này quấy phá —— hắn ngồi trong xe lăn không khỏi đỡ trán, lại nói đám người này rốt cuộc là kiểu phần tử gì? Vậy
Sự thật chứng minh, đồ ăn Khanh cha nấu
Ăn cực kỳ ngon.
Tuy rằng mấy món ăn này do hắn dùng cái chảo sắt và cái xẻng to tổ bố đã được cọ rửa sạch sẽ xào nấu mà ra.
Khanh cha lại tiện tay cầm điểm tâm chia mọi người ăn. Tạ Minh Châu mừng rỡ, vì thế bức thơ tình càng viết càng trắng trợn, cứ thế vượt qua ba ngày, rốt cục Thương cha cũng không thể chịu được nỗi, trực tiếp áp tải Khanh cha hỏi cho rõ ràng —— người hắn yêu thích là quả dưa nhỏ non mềm ấy hay là chính mình?
Sau khi đóng cửa lại hung hăng ức hiếp Khanh cha một hồi, Thương cha liền lặng lẽ đến hoa viên phía sau tìm Khanh Ngũ.
Giờ phút này Khanh Ngũ còn hãy đang nằm trên chiếc chiếu manh trải trên đỉnh núi hôm ấy, hai chân bắt chéo, miệng cắn điểm tâm, muốn mất hình tượng bao nhiêu thì không có hình tượng bấy nhiêu. Mà Tiểu Thất thì nằm ở bên kia, đồng dạng cũng dùng cái tư thế chẳng có chút hình tượng nào hung hăng cắn điểm tâm.
Đương lúc Thương cha cùng Tào Cù Duy giống như hai u linh xuất hiện ở bên cạnh bọn họ t, Khanh Ngũ suýt nữa nghẹn chết.
“Bảo Bảo ngoan, ngươi học xấu.” Thương cha dùng ánh mắt có chút âm hiểm nhìn Khanh Ngũ vội vàng ngồi bật dậy.
“Cha thân, ngươi nói cái gì?” Khanh Ngũ giả ngu.
Thương cha mỉm cười, nụ cười này rõ ràng không hề tốt đẹp xíu xiu nào, rõ ràng Thương cha muốn đích thân dạy con.
Tào Cù Duy nhân cơ hội dẫn Tiểu Thất đi, để cho hai cha con bọn họ có không gian riêng tư. Lúc này Khanh Ngũ mới bắt đầu có chút sợ hãi—— Thương cha thông minh nhường nào, vì cái gì Tạ Minh Châu đột nhiên xum xoe, hắn động não một tý là biết ai trong thông ngoài hợp, ngoại trừ đứa con trai giảo hoạt ma lanh y như mình thì còn có ai?
“Bảo Bảo ngoan, ngươi giỏi làm ăn buôn bán lắm, ngay cả Khanh cha cũng đều đem đi bán.” Thương cha ôm cánh tay, ” Ta Thương Minh Thư Vân cả đời này, không thể chịu đựng nhất chính là có người dám theo ta cướp người, cho dù kẻ đứng giữa làm khó dễ chính là con ta cũng không được! Ngươi có biết ngươi đã phạm vào sai lầm lớn như thế nào không?”
“Cha thân… …” Khanh Ngũ có chút không biết làm sao.
Thương cha từ trong lỗ mũi hừ ra hai chữ: “Phạt quỳ!”
Vì thế, chạng vạng tối Tiểu Thất quỳ gối bên ngoài cửa phòng hai vị cha thân —— ai bảo chủ nhân nhà hắn đi đứng không tốt, cho nên hắn chỉ có thể quỳ thay.
Khanh Ngũ đành phải tự mình ghé qua đây cầu tình, đầu tiên hắn đưa cho Tiểu Thất một cái đệm êm, sau đó gõ cửa phòng, nói: “Cha thân, con biết sai rồi, hai cha đừng phạt Tiểu Thất nữa.”
Thương cha hừ lạnh đáp: “Không phạt hắn, vậy thì ngươi đến thay hắn quỳ đi.” Những lời này cùng lắm là hắn nói khi tức giận mà thôi, không ngờ Khanh Ngũ thế nhưng nói: “Vậy hài nhi lĩnh phạt đi quỳ, cha thân ngài đừng giận, là hài nhi nhất thời bị ma quỷ ám ảnh.”
Nói xong vứt cho Tiểu Thất một ánh mắt ra hiệu, Tiểu Thất vội vàng đứng lên, dìu Khanh Ngũ lui về phía sau vài bước, quỳ xuống trên đệm êm ——rất nhiều năm rồi Khanh Ngũ chưa quỳ qua, mới vừa một quỳ xuống, đã cảm thấy có chút khó chịu, sắc mặt hơi đổi, Tiểu Thất vội vàng nói: “Ngũ thiếu, ngươi đi đứng không tiện, đừng miễn cưỡng chính mình, mau đứng lên, để ta quỳ thay ngươi.”
Khanh Ngũ còn muốn từ chối, Thương Minh Thư Vân đã đẩy cửa phòng ra, mặt mày bình tĩnh đáp: “Bộ nghĩ rằng dùng khổ nhục kế là lừa được ta chắc?”
Tiểu Thất vội vàng giải thích: “Giáo chủ, Ngũ thiếu đi đứng không tốt ngài không phải không biết, trước kia ngay cả đứng lên hắn cũng không đứng nổi, quanh năm suốt tháng phải chịu nỗi đau nhức lạnh lẽo, suốt ngày đều phải ngồi xe lăn mới có thể di động được một chút. Có lẽ ngài không biết, trước đây đối với Ngũ thiếu mà nói, ngay cả việc rời giường cũng đều là một vấn đề khó khăn, chỉ sơ sảy một chút là sẽ từ trên giường té xuống, lại càng đừng nói tới những hoạt động hằng ngày! Đằng đằng suốt tám năm trời Ngũ thiếu phải trải qua cuộc sống như một người tàn phế, hiện giờ bệnh căn còn không dứt, đi đường cũng không lưu loát —— những tháng ngày gian khổ đó đều là vì cứu ngươi mà nhẫn nại! Thế mà bây giờ ngày lại còn muốn phạt hắn!”
Mục đích của Tiểu Thất vốn cũng chỉ muốn nói đáng thương một chút nhằm cầu tình cho Khanh Ngũ, không ngờ lần này vừa nói xong, Thương cha nước mắt lạch cạch lạch cạch rớt xuống, dọa cho Tiểu Thất cùng Khanh Ngũ nhảy dựng.
Thương cha cũng không sợ khó coi ở trước mặt Tiểu Thất lau nước mắt, đi qua nâng Khanh Ngũ vốn đang quỳ xiên xiên vẹo vẹo, đem đầu chôn ở trên bả vai Khanh Ngũ nức nở nói: “Bảo Bảo ngoan, là cha không tốt, cha không nên trách con. Con phải khổ tâm nhiều đến vậy, từ nay về sau cha sẽ không bao giờ để cho con phải chịu ủy khuất.”
“Cha thân… Chỉ cần có thể nhìn thấy người và Khanh cha cùng nhau… Hài nhi không khổ…” Khanh Ngũ cũng câu kết với Thương cha phối hợp phân cảnh đoàn viên, cha con hai người bắt đầu máu tró đứng lên.
Tiểu Thất nhịn không được lầu bầu ra tiếng.
Nhưng vào lúc này, Khanh cha ra ngoài tìm nguyên liệu nấu ăn cuối cùng cũng quay về, liền thấy hai người này ôm thành một đoàn nước mắt ậng ậng, nhịn không được hỏi: “Quân nhi, xảy ra chuyện gì?”
“Không có gì, chúng ta đang cảm khái nhân sinh.” Khanh Ngũ nói.
“Vậy các ngươi tiếp tục cảm khái đi, Tiểu Thất, lại đây, giúp ta làm việc.” Khanh cha hạ lệnh.
Tiểu Thất ngây dại một chút ——bảo chủ cái khối băng kia mở miệng thế nhưng dùng cái loại mệnh lệnh đương nhiên này mà bảo mình phụ, nấu, ăn?
Mà hai người kia vẫn còn ôm thành một đoàn tiếp tục máu tró.
Tiểu Thất bị khí thế ngất trời Khanh cha kéo tới phòng bếp, chỉ thấy Tào sư phụ cùng Triệu Thanh, Triệu Đại Bảo, Phấn Viên đều bận tối mày tối mặt, Tiểu Thất kỳ quái hỏi: ” Tối nay mọi người dự đình tổ chức tiệc rượu hả? Sao cả đám đầu đầy mồ hôi hết cả vậy?”
Triệu Đại Bảo đáp: “Đều là do hai vị cha thân của Khanh Ngũ, bọn họ bảo ngày mai phải rời khỏi thôn rồi, vì thế tổ chức đại yến cái cái gì để chiêu đãi hương thân trong thôn! Vội chết vội chết!! Muốn lập tức làm đồ cho mấy chục người ăn, Tiểu Thất đừng đứng đó nữa! Mau tới đây rửa rau giùm đi!”
Tiểu Thất đột nhiên hiểu được —— chết tiệt! Hai tên âm hiểm kia vì sao lại ôm nhau thành một đoàn diễn phân đoạn máu tró!! Hoàn toàn là vì lười!!
Đang lúc Tiểu Thất oán thầm, Khanh cha vừa mới trở về thế nhưng thần thông quảng đại đem hai tên đang diễn cảnh máu tró kia kéo xuống bếp hỗ trợ. Mỗi khi có Thương cha ở trước mặt là Khanh cha y như rằng khởi động hình thức trung khuyển, ngoan ngoãn phục tùng đi làm việc.
Khanh Ngũ nhìn Thương cha không tiền đồ của mìn, vì thế cũng giả vờ giả vịt đi tới bên cạnh Tiểu Thất đang đứng trước bồn trước rửa đồ ăn, nói: “Tiểu Thất, ngươi dìu ta ngồi xổm xuống rửa đồ ăn.”
“Ngồi xổm mà còn muốn ta dìu hả! Ngươi ỷ lại vào ta cũng phải có cái mức độ thôi chứ?!” Tiểu Thất đứng lên, tìm băng ghế nhỏ, tuy rằng gào to hai tiếng, nhưng vẫn ngoan ngoãn vươn tay đỡ Khanh Ngũ giúp hắn ngồi xuống, cùng nhau rửa đồ ăn.
Khanh Ngũ hàng kia nhìn một thau cà rốt đã được Tiểu Thất nhanh nhẹn rửa sạch sẽ, lại nhìn nhìn móng tay sạch sẽ của mình, vì thế nửa ngày cũng chưa động.
“Ngươi cũng giúp một tay đi a! Ngươi nhìn cái gì vậy! Nhìn cá vàng à!” Tiểu Thất có chút bất mãn với cái hàng làm biếng này.
Khanh Ngũ thản nhiên nói: “Chân tê rồi, muốn trở về nghỉ ngơi.”
“Ngươi nói mà không biết xấu hổ xíu nào à! Ngươi xem lúc này ai rảnh chứ!” Giọng gào thét của Tiểu Thất hạ thấp rất nhiều, lập tức cố ý nói: “Ta dẫn ngươi đi ra ngoài.” Nói xong chà tay vào người, sau đó đỡ Khanh Ngũ lén lút rời khỏi hiện trường lao công.
Dìu Khanh Ngũ lên trên giường, nhìn hắn có chút vụng về bò lên giường, Tiểu Thất nhịn không được hỏi: “Chân ngươi còn yếu, vừa rồi quỳ trên mặt đất, có phải bị lạnh hay không, thật sự đau nhức?”
“Ta không sao.” Khanh Ngũ tiến vào trong ổ chăn gấm mềm mại của mình, biếng nhác nói: “Cơm tốt xong thì gọi ta đi ăn.”
“Đồ làm biếng.” Tiểu Thất duỗi tay vào trong ổ chăn, xoa xoa mắt cá chân và đầu gối cho hắn ——Hiện tại tuy rằng Khanh Ngũ có thể tự mình đi đường, nhưng chung quy không thể giống như mấy võ lâm nhân sĩ bước đi như bay, hai cái đùi vẫn nhỏ gầy hơn người bình thường một xíu, đứng lâu sẽ nhũn ra không duy trì được lâu, lại càng đừng nói tới việc tu tập thượng thừa khinh công cái gì, di chứng kịch độc năm đó sợ là phải theo hắn cả đời này.
Khanh Ngũ coi như nhìn thấu tâm tư của hắn, vươn tay giữ chặt bàn tay Tiểu Thất, hỏi hắn: “Tiểu Thất, ngươi nói thật với ta.”
“Nói cái gì?” Tiểu Thất nhìn ánh mắt của hắn.
“Ta biết tình trạng thân thể của mình, cuộc đời này chỉ sợ sẽ không thể đi đứng linh hoạt như người bình thường, ta trói buộc ngươi như vậy, ngươi có oán ta không? Có hận ta khiến ngươi không được tự do không?”
“Ngươi, ” Khóe miệng Tiểu Thất khẽ nhếch một cái, “Ngươi giả làm tiên sinh yếu đuối phát nghiện luôn rồi phải không, sao mà đa sầu đa cảm vậy hử?”
Dứt lời, thế nhưng lớn mật phủ bờ môi của hắn, như chuồn chuồn lướt nước vút qua.
“Ưm…” Khanh Ngũ bị khơi gợi còn chưa thỏa mãn, hai gò má ửng hồng, Tiểu Thất cám dỗ khiến người nào đó bộc phát dục niệm như tránh né như hoan nghênh, vô ý mà kéo một mảnh vạt áo trước ngực Khanh Ngũ ra, lộ ra một mảnh da thịt bóng loáng như ngọc. Hắn liền dán lên, dùng đầu ngón tay khẩy lớp y phục, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng vẽ vời một vòng tại một mẫn cảm mặt trên ***g ngực Khanh Ngũ, Khanh Ngũ rên rỉ một tiếng: “Ngươi từ lúc nào lại học được như vậy…”
“Ta còn biết rất nhiều.” Tiểu Thất ngẩng đầu, cười đến độ dẫn theo một chút quyến rũ, chỉ thấy hắn xoay người lên giường, sờ soạng vòng eo Khanh Ngũ, kéo chăn xuống, cởi quần Khanh Ngũ ra. Tức thì khiến Khanh Ngũ ở trước mặt hắn phô bày ra không sót một cái gì, hai cái đùi trắng nõn thon dài của Khanh Ngũ vì có chút bệnh trạng cho nên trông lại càng thêm thon gầy, Tiểu Thất tách bắp đùi của hắn ra, trực tiếp vùi đầu xuống, nhẹ nhàng ngậm lấy.
“A… …” Cả người Khanh Ngũ run lên, vươn tay túm lấy đầu tóc dài đã tản ra tứ phía của nghiệp, đầu gối hơi hơi cuộn tròn nẩy lên, nhiệt độ cả người bị Tiểu Thất trêu chọc đùa bỡn một chút đã không ngừng bị kéo lên.
“Đừng… như vậy… ưm…” Khanh Ngũ nheo mắt, Tiểu Thất lại bướng bỉnh không chịu buông ra, mãi cho đến khi hầu hạ Khanh Ngũ đến độ dục tiên dục tử.
Hai người Khanh Ngũ và Tiểu Thất điên loan đảo phượng rất lâu rất lâu, rốt cục khi nghe được bên ngoài càng ngày càng ồn ào náo nhiệt, hình như mọi người trong thôn đều đã được đám Thương cha mời đến, dĩ nhiên tiệc rượu cũng đã được bày ở trong sân rồi, lúc này hai người mới lưu luyến không rời tách ra, Tiểu Thất bê thùng nước ấm vào tẩy trừ cho Khanh Ngũ, Khanh Ngũ ngượng ngùng bảo: “Lần sau ta cũng sẽ đối đãi ngươi như vậy…”
“Hanh, người ta mới không cần ngươi vì ta mà làm như vậy, ngươi là chủ tử, trăm triệu lần không thể.” Trong lòng Tiểu Thất lại cực kỳ ngọt ngào. Hai người giằng co nửa ngày, bụng cũng đã đói, mùi đồ ăn ở bên ngoài lại không ngừng truyền bay vào, vì thế Tiểu Thất đỡ Khanh Ngũ đã chỉnh trang xong xuôi, dìu hắn vào trong xe lăn.
Tiểu Thất đẩy Khanh Ngũ vào sân trong náo nhiệt, đám người trưởng thôn lập tức xông tới, nói lời chúc mừng Khanh Ngũ: “Quân tiên sinh, chúc mừng ngày đại hôn của ngươi! Chúc mừng chúc mừng!”
“Gì?” Khanh Ngũ (⊙⊙)
Chỉ thấy một bên kia, Phấn Viên mặc bộ đồ hỉ phục hương thôn đỏ thẫm, khăn hỉ cũng không mang, đã bị sư phụ giật dây thay mặt cho tân lang đi các bàn mời rượu. Triệu Đại Bảo làm người chủ trì còn lớn giọng tuyên bố: ” Hôm nay là ngày thành hôn của Quân Ngũ tú tài cùng tiểu thư Phấn Viên, ngày mai sẽ lên đường trở về làm lễ tế trước ông bà tổ tiên, đa tạ các vị hương thân phụ lão ngày hôm nay đã tới chung vui cùng!”
Mà Tào sư phụ thì đang đứng ở chỗ cái bàn thu tiền lì xì đặt trước cửa chính, còn ghi lại sổ sách, làm cứ giống như là chuyện thật vậy.
Khanh Ngũ vốn đang cho rằng sẽ có cảnh tượng hương thân phụ lão quỳ lạy cảm kích hắn lưu luyến không muốn hắn rời đi mắt ngấn lệ đưa tiễn gì gì đó, kết quả bầu không khí cảm động trong tưởng tượng đều đã bị đám người này quấy phá —— hắn ngồi trong xe lăn không khỏi đỡ trán, lại nói đám người này rốt cuộc là kiểu phần tử gì? Vậy
Sự thật chứng minh, đồ ăn Khanh cha nấu
Ăn cực kỳ ngon.
Tuy rằng mấy món ăn này do hắn dùng cái chảo sắt và cái xẻng to tổ bố đã được cọ rửa sạch sẽ xào nấu mà ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất