Thiên Hạ Đệ Nhất Ảnh Vệ

Chương 116: Bi kịch cha thân Thương Minh

Trước Sau
Tiệc cưới giả của Khanh Ngũ được tổ chức vô cùng náo nhiệt, toàn bộ người trong thôn đều sang đây ăn uống, tràng diện cực kỳ long trọng. Tửu lượng Khanh Ngũ không tốt, Thương cha yêu quý nhi tử, trên đường đã lén đổi chỗ với con trai, còn mình thì giả làm nhi tử ra ngoài xã giao, mà Khanh Ngũ thì ở trong phòng chờ Triệu Đại Bảo mang thức ăn lên, cùng Triệu Đại Bảo, Tiểu Thất, Phấn Viên làm một bàn.

Trên đường Tiểu Thất đi ngoài, lại bị một tiểu cô nương trong thôn gọi lại, đỏ mặt hỏi hắn: “Thất ca, ngươi có người trong lòng chưa?”

Tiểu Thất sửng sốt một chút, lập tức hiểu được xảy ra chuyện gì —— Thì ra có người coi trọng mình!

Vì thế hắn nói thẳng: “Đã có.”

Cô nương kia vừa nghe, vành mắt đỏ hoe, sau khi đưa cho hắn một cái khăn tay thì liền khóc lóc chạy đi. Tiểu Thất nhìn hoa đào thêu trên chiếc khăn tay, tâm tư vẫn còn đang u mê. Hiện giờ đã là đầu mùa xuân, hoa đào cũng đã bắt đầu ngậm nụ đợi thời khắc nở, Tiểu Thất nhét chiếc khăn tay vào trong y phục của mình, không thèm để ý xoay người rời đi.

“Thục Quân, cái tên Tạ Minh Châu lại chạy tới uống rượu.” Triệu Đại Bảo lặng lẽ hội báo với Khanh Ngũ, ” Dường như Cha thân ngươi đang kèn cựa với hắn, hai người đang liều mạng cụng rượu, Cha thân ngươi thật sự là nhân tài, giả thành ngươi giả giống như vậy, Tạ Minh Châu bị đã lừa gạt luôn đấy nhá!”

“Kệ bọn họ đi.” Khanh Ngũ tiếp tục vùi đầu ăn. Trong sân, Thương cha đang ngồi trong xe lăn, cùng Tạ Minh Châu hai người chuyện trò vui vẻ, Khanh cha cũng ngồi cùng bàn, Tạ Minh Châu một lòng một dạ đặt hết ở trên người Khanh cha, ngay cả Thương cha nói cái gì cũng chưa từng để ý.

“Bảo chủ, hôm nay ta vốn định mang theo chút điểm tâm đến. Không ngờ là ngày đại hôn của lệnh lang, thật sự đáng mừng.” Tạ Minh Châu nhìn Khanh Vân Tung, chỉ cảm thấy càng ngày càng mụ mị không thể tự kềm chế, người như băng như ngọc này thật sự rất hợp khẩu vị của mình!

“Tạ lâu chủ khách khí.” Khanh Vân Tung rót rượu vào bát hắn, Tạ Minh Châu tiếp nhận uống một hơi cạn sạch, lập tức nhìn phía Thương cha: “Thục Quân, thân thể ngươi từ trước tới nay đã không tốt, nếu không hãy nghỉ ngơi trước đi?”

Thương cha mỉm cười: “Ta không sao.”

Khanh Vân Tung nhìn bọn họ cũng không nói chuyện, biểu tình cũng không có gì biến hóa, chỉ là lẳng lặng nhìn sạp hoa đào thối nát này. Chỉ thấy Thương cha dường như dỗi bưng một chén rượu nhưỡng hương quê, học bộ dáng của Tạ Minh Châu uống một hơi cạn sạch.

Khanh cha hơi hơi nhíu mày, nói: “Quân nhi, ngươi không thể uống rượu.” 【 đột nhiên bắt đầu phối hợp với Thương cha diễn trò】

“Ta nói rồi ta không sao.” Thương cha bày ra cái bộ dạng ốm yếu chống đỡ hết nổi nhưng vẫn mạnh mẽ cố chống đỡ, trong giọng nói hình như có một xíu giận dỗi không phục.

Tạ Minh Châu nhìn “cha con” hai người, nhất thời có chút phản ứng không kịp —— dường như quan hệ giữa Khanh Ngũ và Khanh Vân Tung có chút khác thường?

“Trở về phòng nghỉ ngơi đi.” Khóe miệng của Khanh Vân Tung hơi hơi co rút, không thể phủ nhận, hàng này thật sự là đem vẻ mặt đắn đo của Quân nhi dùng thật đúng chỗ.

Trong mắt Thương cha dâng lên một tầng hơi nước, suy yếu tựa vào trên tay vịn xe lăn, giống như là đã say, nói chuyện cũng có chút không lưu loát, nói năng bừa bãi: “Cha thân… ngươi… biết rất rõ ràng… người mà… ta muốn thành thân cùng…”

Nói xong một phát bắt được tay hắn, khiến thân thể Khanh cha chấn động.

Giờ phút này, bầu không khí nơi đây đã mập mờ tới cực điểm.

Sở dĩ Khanh cha chấn động, là bởi vì không nghĩ tới Thương Minh cư nhiên lại không biết xấu hổ, vì ăn giấm thế nhưng trơ cái mặt già nua giả bộ nhi tử còn thẳng một mạch gọi mình là cha. Nhưng mà người nào đó vì bảo vệ “chủ quyền” của mình, quả nhiên là quyết tâm muốn khiến Tạ Minh Châu hỏng mất, dự định diễn màn kịch phụ tử loạn luân gì gì kia nữa.

Thương Minh không biết xấu hổ, hắn và Quân nhi ít nhất vẫn còn muốn giữ mặt mũi. Khanh Vân Tung yên lặng uống một hớp rượu. Lập tức chậm rãi nói: “Ở trước mặt khách nhân ăn nói bậy bạ gì đó, Tiểu Thất, đừng đứng một bên nhìn nữa, dìu chủ tử của ngươi trở về đi.”



“Ách! Vâng vâng!” Tiểu Thất không ngờ mình thế nhưng bị Khanh Vân Tung phát hiện, vội vàng phục hồi lại tinh thần —— vừa rồi nhìn biểu hiện không biết xấu hổ kia của Thương cha cằm hắn suýt chút nữa thì rớt cả xuống đất.

Thương cha vẫn còn chưa hết hy vọng, túm lấy góc áo Khanh Vân Tung không buông nói: “Cha thân! Ngươi biết rất rõ ràng! Người ta muốn thú không phải Phấn Viên tiểu thư! Ta nghĩ chính là…”

Khanh cha không kiên nhẫn nguýt hắn một cái, nói thẳng: “Ta biết, ngươi muốn Tiểu Thất không phải sao?”

Thương cha tức giận suýt chút nữa đứt hơi bỏ mạng, Bánh Ú này một chút cũng không ngốc! Cứ nhẹ nhàng như vậy mà chặn họng hắn!

Tạ Minh Châu cười gượng hai tiếng: “Bảo chủ, hình như ta tới không đúng lúc thì phải.”

“Không có việc gì, ngươi ngồi đi, ” Khanh cha thản nhiên nói, lập tức quay sang khiển trách Thương cha: “Ngươi còn muốn làm Khanh Gia bảo mất mặt đến khi nào nữa hả? Thế nhưng dám cùng ảnh vệ của mình làm cái loại chuyện này! Hôm nay ngươi thú cũng phải thú, không thú cũng phải thú, cọc hôn nhân này không thể thoái lui!”

“Cha thân! Ngươi biết rõ người ta nghĩ muốn thú là…” Dưới tình thế cấp bách, Thương cha còn chưa dứt lời, một cái bạt tai vang dội đánh thẳng tới trên mặt của hắn, Khanh cha khí thế mười phần thu tay về: “Nghiệt tử!”

Thật đáng sợ… Quả nhiên người lợi hại nhất… Là Khanh cha…

Tiểu Thất hóa đá.

“Bảo chủ xin bớt giận!” Tạ Minh Châu cũng bị dọa—— trước kia hắn nhìn Khanh Vân Tung rất sủng ái Khanh Ngũ, vì sao hôm nay giống như ăn phải thuốc thế này? Có phải giữa hai cha con bọn họ đã xảy ra hiểu lầm gì không?

Thương cha ăn trọn một bàn tay, rốt cục cũng nổi cáu, thở phì phì rống lên với Tiểu Thất: “Tiểu Thất, mang ta rời đi!”

Tiểu Thất đành phải xấu hổ đẩy xe lăn vào trong phòng, Khanh Ngũ chính quy còn đang cùng bọn Triệu Đại Bảo nấu lẩu, nhìn thấy Thương cha đến đây liền vội vàng hô: “Cha, ăn lẩu đi!”

“Không ăn!” Thương cha buồn bực leo lên trên giường ngủ.

Khẳng định là chịu thiệt chỗ Khanh cha rồi. Khanh Ngũ cùng Triệu Đại Bảo, Tiểu Thất trao đổi ánh mắt, trong lòng mỗi người đều biết rõ ràng.

Không ngờ một lát sau, Thương cha đột nhiên trở mình dậy, ngoắc ngoắc ngón tay vẫy Khanh Ngũ: “Bảo Bảo ngoan, con lại đây, cha thân có việc nhờ con.”

“Dạ?” Khanh Ngũ đi qua, Thương cha ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ, Khanh Ngũ biến sắc: “Con cũng không dám.”

“Sao lại không dám? Sợ cái gì chứ, bảo ngươi đi thì ngươi đi, nếu chuyện thành cha thân có thứ tốt cho ngươi.” Thương cha mỉm cười xảo quyệt, “Nếu như lần này ngươi không giúp cha thân, ngày sau đừng nghĩ điều động lực lượng của Thương Minh giáo ta!”

Khanh Ngũ đắn đo một chút, cuối cùng do dự đáp: “… Được.”

Vì thế quay sang phân phó Tiểu Thất: “Tiểu Thất, đẩy ta đi ra ngoài.”



“Các ngươi ra ra vào vào làm cái trò gì?” Tiểu Thất bất mãn. Thương cha trừng mắt liếc hắn một cái: “Một tên ảnh vệ lắm miệng cái gì!”

“Thiết.” Tiểu Thất đành phải lần thứ hai phụ đẩy Khanh Ngũ đi ra ngoài.

Khanh Ngũ ngồi xe lăn “lần thứ hai” xuất hiện trước mặt Khanh Vân Tung, Khanh Vân Tung hơi nhướng mày —— hiển nhiên, hắn nghĩ rằng Khanh Ngũ lần này cũng vẫn là Thương Minh Thư Vân. Chỉ thấy Khanh Ngũ từ trong tay áo lấy ra một thanh chủy thủ, thế nhưng đặt ở trên cổ của mình, uy hiếp hắn: “Khanh Vân Tung! Ngươi bức người quá đáng! Nếu như cứ bức ép ta thú Phấn Viên, ta sẽ chết ngay trước mặt ngươi! Đừng tưởng rằng ta không biết, ngươi căn bản không phải phụ thân thân sinh của ta!”

Ấy ấy ấy ấy!! Tạ Minh Châu mở to hai mắt nhìn, vừa định tiến thêm một bước trao đổi với, cái tên Khanh Ngũ này đột nhiên đi ra tiếp tục gây ầm ỉ rốt cuộc là cái chuyện gì!

“Ngươi có thôi đi hay không!” Cuối cùng thì Khanh Vân Tung cũng nổi giận, một chưởng vỗ lên bàn, may mà bây giờ tất cả thôn dân đều bận rộn uống rượu chén chè say sưa, ai cũng không chú ý tới biến cố phát sinh trong góc phòng.

Khóe miệng Khanh Ngũ co rút—— không phải hắn tự nguyện, hoàn toàn là do hồ ly Thương cha kia ép buộc hắn! So với Khanh cha, thì không nên đắc tội hồ ly Thương cha mới tốt.

“Thục Quân, ngươi hôm nay bị làm sao vậy? Không có việc gì chứ?” Tạ Minh Châu cũng nhịn không được đi ra khuyên can.

Khanh Ngũ cắn răng nói: “Tạ Minh Châu, đây là việc nhà của ta, ngươi đừng nhúng tay vào! Ngày hôm nay ta chỉ cần nói cho xong một câu này thôi! Người mà Khanh Thục Quân ta yêu nhất trong cuộc đời này chỉ, chỉ có… …”

“Câm mồm!” Khanh Vân Tung hét lớn một tiếng, đang muốn ra tay tiếp tục đánh người, Tiểu Thất lại giành trước một bước chắn ở trước người Khanh Ngũ, kêu to: “Không được!”

Ngay tại thời khắc mấu chốt này, một đạo pháo hoa đột nhiên từ hướng phương bay thẳng lên bầu trời đêm, Tạ Minh Châu ngẩng đầu nhìn lên trời, lập tức nhân tiện nói: “Thục Quân, bảo chủ, thật có lỗi ta có việc phải đi trước, các ngươi đừng nóng giận, gia đình hòa thuận trăm việc đều vui, Thục Quân thích Tiểu Thất cũng không có gì, ngài hẳn là nên bao dung hơn với hắn Thục Quân, ngươi cũng đừng quá bướng bỉnh, cũng đừng dùng mấy cái thủ đoạn quá khích này chọc bảo chủ tức giận, vậy sau này gặp lại.”

Dứt lời xoay người rời đi, cũng tỏ vẻ rất hứng thú tham dự bát quái nội bộ bên trong Khanh gia.

Khanh Ngũ cùng Khanh Vân Tung nhìn theo bóng dáng Tạ Minh Châu rời đi, một lúc lâu, Khanh Ngũ mới không được tự nhiên mà đem lời vừa nãy nói cho hết: “Tuy rằng hắn đi rồi, nhưng ta phải nói cho hết, người ta yêu nhất trong cuộc đời này cũng chỉ có một mình Khanh Vân Tung.”

Khanh cha = = nhìn hắn: “Là tên khốn Thư Vân kia bảo ngươi nói?”

Khanh Ngũ bất đắc dĩ đáp: “Dù sao, ta chỉ truyền lời giùm, cha thân, tự ngài xem rồi lo liệu đi, ta không thể không nghe lời hắn.”

“Thật là Bảo Bảo ngốc!” Rốt cục Thương Minh Thư Vân cũng từ trong phòng đi ra, ôm cánh tay nhìn Khanh Vân Tung: “Ngươi cứ như vậy mà chán ghét ta? Sợ ta nói ta thích ngươi?” Khi nói chuyện, ánh mắt có chút thê lương oán giận, “Vân Tung, ngươi cũng biết hai mươi năm qua, năm tháng bị cầm tù trong bóng tối, ta vì ngươi tương tư thành tro thế nào sao?

Ngươi có biết hay không, trong nỗi tuyệt vọng khôn cùng, ngươi là động lực duy nhất khiến ta có thể sống sót? Mà hiện giờ ngươi, thế nhưng ngay cả một câu ta ‘Thích’ ngươi cũng không muốn nghe? Ngươi dung túng người nọ đối với ngươi ân cần, lại thể hiện ngay ở trước mặt ta, ngươi là muốn trả thù ta sao?

Ngươi cũng biết, khi người nọ dùng ánh mắt đáng khinh kia nhìn ngươi, tim của ta đau như bị đao cắt thế nào không? Ta đau khổ nhớ thương ngươi, mà ngươi, chưa bao giờ để ý tới ta, ngươi cưới nhiều lão bà như vậy! Ngươi sinh nhiều nhi tử như vậy! Mà ta, ta chỉ có một mình Bảo Bảo ngoan, chỉ có một Bảo Bảo ngoan vì để chúng ta gặp nhau mà đánh cược hết thảy, hắn cay cay khổ khổ chịu nhục nhiều năm như vậy là vì cái gì? Chỉ vì một bàn tay này của ngươi sao?! Ngươi nhẫn tâm thật! Khanh Vân Tung! Mặc cho ánh mắt ngươi nhìn ta giống như độc xà thù hận, nhưng trái tim của ta nó vẫn muốn lớn tiếng nói ra, ta, thích ngươi… A…”

Lần này Khanh cha trực tiếp giơ chân đạp thẳng lên trên mặt của hắn, lạnh lùng nói: “Nói nhảm nhí nhiều như vậy làm cái gì. Bình dấm chua hẹp hòi chính là bình dấm chua hẹp hòi, bớt dùng rắm thúi che đậy đi. Ta thú nhiều lão bà như vậy thì liên quan quái gì đến ngươi, ta thích đó. Còn có, về sau còn dám uy hiếp Quân nhi, ta cho ngươi sống không bằng chết.”

Thật ác độc!! Khanh Ngũ cùng Tiểu Thất đồng thời hóa đá.

@ @

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau