Chương 133: Vân đình ước hẹn
Thì ra nhóm Bạch y nhân tiếp ứng Khanh Ngũ đều là người mà Tạ Minh Châu phái tới. Vào lúc xe ngựa Khanh Ngũ tiến vào phạm vi Vân đình, ngay tức khắc đã ở trong sự bảo hộ của Thương Vân Châu đình, Thất rốt cuộc cả bọn Tiểu cuối cùng cũng có thể nghỉ để thở một hơi. Tới khi mọi người đặt chân vào lầu các Thương Vân Châu đình thì lúc này khoảng cách thời gian diễn ra cuộc đối đầu giữa Khanh Ngũ cùng vị vương Kỳ tộc chỉ còn có một ngày.
Khanh Ngũ được Tạ Minh Châu an bài tĩnh dưỡng trong một gian phòng bí mật, cũng tăng cường đội ngũ bảo hộ, toàn bộ Vân đình cũng tiến nhập vào tình trạng đề phòng cao nhất. Trong nhất thời tình thế bên Vân hồ không khác gì giương cung bạt kiếm. Mà cuộc gặp gỡ gặp giữa công tử Khanh Ngũ cùng vị vương Kỳ tộc cũng đã sớm trở thành một sự việc trọng đại trong chốn võ lâm, mà những thế lực dõi mắt nhìn chằm chằm vào sự kiện này cũng không số ít.
Giờ phút này, bên trong một gian mật thất Vân đình, Khanh Ngũ đang nửa nằm nửa ngồi ở trên giường, trông như cực kỳ mỏi mệt.
Tạ Minh Châu bưng một chén dược chậm rãi từ chỗ cửa đá đạp bước tiến vào, đi tới trước giường Khanh Ngũ nói: “Ta vì ngươi phối phương thuốc bổ hư này, thừa dịp còn nóng ngươi tranh thủ uống đi. Buổi tối còn có khảo nghiệm lớn hơn đang chờ ngươi, thân mình của ngươi vốn đã cực kém, lại không chú ý điều dưỡng gì cả, ngươi sẽ chịu không nổi đâu.”
Khanh Ngũ khẽ hé mở đôi mắt, đáp: “Minh Châu, quả nhiên chỉ có ngươi dưới tình cảnh này còn đối tốt với ta như thế…” Thoạt trông sắc mặt đen tối của hắn, dường như cực kỳ mệt mỏi, suy yếu vô cùng, thoạt nhìn như đã tiêu hao hết khí lực.
“Ai, hai chúng ta là bạn chí cốt, còn khách khí làm gì, đến đây, ta uy ngươi uống thuốc.” Tạ Minh Châu nói xong ngồi ở trước giường, cầm chén thuốc đặt trên bàn dài ở đầu giường, sau đó vươn tay nâng Khanh Ngũ ngồi dậy.
” Bọn Tiểu Thất đâu rồi?” Khanh Ngũ hỏi.
“Ta đã an bài chỗ để bọn họ nghỉ tạm, ngươi yên tâm, bọn họ tốt lắm.” Tạ Minh Châu mở miệng trấn an, “Mấu chốt là ngươi, nhất định không thể có chút sai lầm nào.”
Nói tới đây, từ trong cổ tay áo Tạ Minh Châu đột nhiên sượt ta một thanh dao gâm, bất ngờ không kịp đề phòng đâm thẳng tới giữa tim Khanh Ngũ. Khanh Ngũ đột nhiên mở to hai mắt, khó có thể tin mà nhìn Tạ Minh Châu: “Ngươi!”
“Thật có lỗi, ta bị Kỳ tộc khống chế, không thể không ra hạ sách này, xuống hoàng tuyền ngươi chớ có trách ta!” Tạ Minh Châu tay nắm chủy thủ lại dùng lực đâm sâu thêm vài phần, khiến cho máu tươi từ ***g ngực Khanh Ngũ tuôn ra ngày càng nhanh. Khanh Ngũ vô lực ngọ ngoạy hai cái, rốt cục yếu đuối ở trong ngực Tạ Minh Châu tắt thở.
Tạ Minh Châu buông hắn ra, lúc này mới đáp: “Ta đã dựa theo lời các ngươi theo giết chế Khanh Ngũ, có thể thả San Hô rồi chứ?”
Một người bịt mặt từ chỗ tối thoáng hiện, thấp giọng nói: “Tạ Minh Châu, chỉ việc này còn chưa đủ. Khanh Ngũ người này giả dối, ta phải cắt đầu hắn xuống, đưa về cho vương kiểm nghiệm chứng minh mới được.” Nói xong liền rút ra bội đao tùy thân, không chút lưu tình chém về phía cần cổ Khanh Ngũ.
Quả nhiên thủ pháp dùng đao thật nhanh, một nhát cắt đầu không chút chần chờ, hàn quang lướt qua, một cía đầu người lăn xuống mặt đất —— chỉ nghe bùm một tiếng, sát thủ mất đầu té trên mặt đất, ngón tay còn hơi hơi mở rộng, mà đầu của hắn thì lăn trên mặt đất, lăn dưới chân Tiểu Thất mặt lạnh.
Khanh Ngũ đã chết cũng ngồi dậy, từ trong ***g ngực lấy ra một túi máu ném xuống đất, thì ra hắn cùng Tạ Minh Châu vừa phối hợp diễn một tuồng kịch.
“Kỳ tộc thật sự là không từ bất cứ thủ đoạn nào. Đúng là bọn có nhật.” Tiểu Thất đá cái đầu người.
Thì ra ngày ấy Tạ Minh Châu vội vàng chạy về, chính là nhận được tin Tạ San Hô bị người bắt, Kỳ tộc muốn hắn giả bộ tiếp nhận Khanh Ngũ, sau đó trở tay giết chết Khanh Ngũ, nhưng con cáo già Tạ Minh Châu, cuối cùng vẫn là lựa chọn hợp tác cùng Khanh Ngũ.
“Đa tạ ngươi đã lựa chọn tin tưởng ta.” Khanh Ngũ nhìn Tạ Minh Châu nói lời cảm tạ, giờ phút này thần thái hắn dương cao, làm gì có bộ dạng ốm yếu sắp về chầu như vừa rồi?
Tạ Minh Châu trêu chọc: “Ta chỉ là nghe bọn người Kỳ tộc nhắc qua ‘Tin thần tử đến bất diệt, hy vọng ta không chọn sai.”
Tiểu Thất tuyệt vọng đưa mắt hỏi: “Ngũ thiếu, ngươi nói không giết người của Kỳ tộc, hiện tại ta đã giết một tên, sẽ không ảnh hưởng tới lời thề của ngươi chứ?”
Khanh Ngũ ngạc nhiên nói: “Ta đã phát thệ không giết người Kỳ tộc lúc nào? Không giết bọn họ, là sự ban ân của thần tử đối với bọn họ. Nếu như do bản thân mình si mê không tỉnh, một lòng muốn chết thì ta liền ban cho bọn họ sự an bình vĩnh viễn!” Khi nói lời này, ánh mắt sắc bén, làm Tạ Minh Châu cũng không tránh khỏi rùng mình một chút — Giỏi cho ngươi cái Lão Ngũ! Quả nhiên phúc hắc đến tận cùng mà!
Khanh Ngũ lại nói: “Kỳ tộc dùng tánh mạng của San Hô khống chế ngươi, đây là việc cấp bách, Tiểu Thất ngươi cùng Lăng Vân phối hợp với Tạ lâu chủ, trước khi mặt trời lặn phải cứu San Hô ra.”
Tạ Minh Châu không vui đáp: “Tiểu tử San Hô kia quá mức vụng về, quả thực nên để cho hắn niếm mùi đau khổ một lần!” Lời nói thì nói như thế, nhưng trong ánh mắt đối với thân huynh đệ dù sao vẫn toát ra sự quan tâm.
Tiểu Thất cùng Lăng Vân không nề hà vất vả, đi theo thủ hạ đắc lực Tạ Minh Châu lên đường cứu người. Khanh Ngũ lần thứ hai chuyển ổ đến một gian phòng sạch sẽ khác trong mật thất.
Gian phòng này trong mật thất có Triệu Đại Bảo cùng Côn Dạ La, Côn Dạ La mới là người chân chính nằm ở trên giường uống dược, Triệu Đại Bảo đang đút dược cho hắn uống.
Côn Dạ La nhìn bát nước màu đen hai hàng mày nhíu chặt, bất mãn nói: “Lão tử không cần uống thuốc! Lão tử từ nhỏ đến lớn ghét nhất chính là uống thuốc!”
“Thích hay không thích cái gì, nếu là Lão Ngũ, hắn còn ước gì ta sắc dược cho hắn uống nữa là!” Triệu Đại Bảo bĩu môi.
Khanh Ngũ cái tên ma ốm kia đương nhiên mỗi ngày đều tiếp tục duy trì một chén thuốc! Côn Dạ La nguýt hắn một cái. Nếu không phải là Khanh Ngũ đang ngồi ngay một bên nhìn thì hắn đã bật ra những lời này rồi.
Khanh Ngũ thấy thế cũng khuyên giải an ủi: “Côn phó tọa, thuốc này đối với thân thể của ngươi rất có lợi, ngươi bị nội thương, ta cảm thấy cực kỳ áy náy. Nếu như ngươi không nhanh chóng khỏe lại thì ta rất khó an tâm a!”
“Có thể làm cho Ngũ công tử quan tâm như thế, thực là vinh hạnh của ta, ” Côn Dạ La nghe vậy khóe miệng nhịn không được cong lên, lập tức nảy chủ ý xấu: “Nếu là người đút dược là Ngũ công tử, dù có đắng đến mấy ta đều nguyện ý uống.”
“Thuốc này không đắng.” Đại Bảo nhìn nhìn Khanh Ngũ, Khanh Ngũ ném cho hắn cái một ánh mắt, hắn liền buông chén thuốc, chỉ thấy Khanh Ngũ thật sự lăn xe đi tới bên giường, bàn tay trắng nõn bưng chén thuốc lên.
Côn Dạ La mừng rỡ ánh mắt cong cong, lòng tràn đầy vui mừng nhìn Khanh Ngũ tuấn nhã vô song đem thìa vươn tới bên miệng nhẹ nhàng thổi nguội chén thuốc, lập tức thật cẩn thận mà đưa đến bên miệng mình.
【 mạnh mẽ đâm vào:
Về chén thuốc Triệu Đại Bảo ngao chế.
Lại nói, năm đó Khanh Thục Quân bất quá chỉ là một cậu thiếu niên mười hai tuổi, trong người trúng phải kịch độc, thật vất vả mới bảo vệ được cái mạng, nhưng thân thể lại cực kỳ suy yếu, mỗi ngày đều phải uống rất nhiều bát thuốc trân quý để kéo dài cái mệnh tàn.
Nếu là dược liệu trân quý, tất nhiên vô cùng đắng, nhưng Khanh Ngũ tuy còn tuổi nhỏ nhưng lại cực kỳ kiên cường, không rên một tiếng cũng không hề nhíu mày uống dược, dù đắng khổ cỡ nào cũng không hề rên một tiếng, cũng không cần phải có người khuyên bảo.
Có đôi khi bát thuốc kia thật sự rất đắng, ngay cả ngửi không thôi cũng đã cảm thấy say xe, tiểu Thục Quân lại nâng bát lên liền uống, uống xong phải chịu đắng khổ suốt cả ngày, Đại Bảo nhìn thôi cũng đã vô cùng đau lòng.
Vì thế Đại Bảo khổ tâm nghiên cứu, một ngày một đêm nghiền nát dược liệu làm thí nghiệm, rốt cục cũng có một ngày đem bát dược kia trộn thêm hỗn hợp một ít gia vị, làm thành bát canh thuốc vô cùng ngon miệng, vì muốn cho tiểu Thục Quân uống thoải mái, hắn còn nghiên cứu chế tạo ra nhiều loại khẩu vị, vì thế cho nên thân thể của Khanh Ngũ rất nhanh liền khôi phục nguyên khí, sau đó còn đối với bát dược canh của Đại Bảo nhớ mãi không quên. 】
Vì thế, sau khi muỗng thứ nhất bị đưa vào trong miệng Côn Dạ La, trong phút chốc ánh mắt của Côn Dạ La trợn to, tay cũng gắt gao túm chặt sàng đan, nửa ngày mới khiếp sợ thốt nên lời:
“Đây là… …
Bát canh mà
Ta
Thích nhất …
!!!!!!!!!!!!”
“Canh theo khẩu vị Hồ?” Khanh Ngũ (⊙⊙) nhìn chén thuốc đen tuyền sềnh sệch, nhịn không được thử tưởng tưởng ra hương vị tự mình nếm một chút, bị Triệu Đại Bảo vội vàng kéo lại: “Ngươi không có thể ăn, đây là dược bổ khí, ngươi ăn sẽ thượng hoả!”
Nhưng Côn Dạ La đã nhanh tay đoạt lấy chén thuốc, cảm động từng muỗng một bắt đầu ăn lấy ăn để, Đại Bảo biết hắn thích uống canh có vị cay, cho nên cố ý sắc ra thành cái hương vị này.
“Cái này đỡ mất công nhờ người khác đút dược.” Đại Bảo nói.
Khanh Ngũ đi theo bọn họ không ngủ không nghỉ chạy suốt một đêm, vì thế chuyển sang một cái giường khác ngủ cả một ngày.
Buổi trưa Tiểu Thất và Lăng Vân sẽ trở lại, việc cứu người tiến hành rất thuận lợi, dương như cái tên Tạ Minh Châu phúc hắc kia vốn dĩ cũng đủ năng lực để cứu Tạ San Hô ra, nhưng là lại ẩn nhẫn không hành động, chính là chờ để cùng Khanh Ngũ cùng nhau lập kế hoạch, mặt khác, Tào sư phụ đã sớm lẫn vào trong kỳ tộc để tìm hiểu, hiện giờ thông qua Tiểu Thất cùng Lăng Vân mà thuận lợi truyền ra tình báo của hắn —— Khanh Ngũ phái Tiểu Thất đi cứu người, đương nhiên ý đồ không phải chỉ là cứu người.
Hai người Khanh Tạ, thật có thể nói là tụ tập của đám phúc hắc.
Tuy rằng Tiểu Thất một ngày một đêm không nghỉ không ngủ, liên tiếp không ngừng chiến đấu hăng hái, nhưng càng đánh lại càng có tinh thần. Sau khi trở về vốn muốn tìm Khanh Ngũ để khoe bày chiến tích của mình, chỉ có điều lúc ấy Khanh Ngũ vẫn còn đang ngủ trưa. Vì thế Tiểu Thất chỉ lặng lẽ sờ sờ tóc của hắn cũng không có quấy rầy hắn, còn mình thì tựa ở trên ghế ở bên giường ngủ gật, cùng Khanh Ngũ ngủ một buổi chiều, giống như miêu nhi canh giữ bên người chủ nhân vậy.
Cũng không biết đã ngủ bao lâu, tiếng kêu của Đại Bảo đánh thức Khanh Ngũ: “Lão Ngũ, nên rời giường nha! Trời đã tối rồi!”
Lúc này Khanh Ngũ mới hé mắt ngồi dậy, để cho hai người Đại Bảo và Tiểu Thất thay y phục chỉnh trang cho hắn, sau đó lập tức ôm hắn ngồi ở trên xe lăn, theo mật đạo mà Tạ Minh Châu đã chỉ tiến đến mái đình nằm giữa hồ.
Một đường này cực kỳ thuận lợi, không có biến cố gì phát sinh, Khanh Ngũ bị Tiểu Thất ôm suốt đường bình yên vào mái đình giữa hồ, an trí ở trên chiếc ghế dựa đặt sau bức rèm che thạch anh. Vị trí này lưng đưa về hồ nước xanh biếc mênh mông, cái bàn trước mặt đặt một cây cầm làm từ bạch ngọc, một bình trà thơm, bên trong đình đã đốt sẵn kim lô Long Tiên Hương thượng đẳng, hương khí lượn lờ, cảnh đẹp trước mặt, thật thật là thanh lịch tao nhã thoải mái mà.
Lúc này, trên mặt hồ Vân đình nổi lơ lửng rất nhiều đèn hoa đăng hoa sen di động được tỳ nữ để vào trong nước, giữa đám sương điểm những điểm sáng nhạt chiếu rọi mặt nước óng ánh, tựa như ảo mộng, Tiểu Thất yên lặng đứng ở bên người Khanh Ngũ cũng bị cảnh trí trước mắt hấp dẫn, hoảng hốt một lát.
Ngay trong lúc hai người thừa dịp trước trận đại chiến yên lặng ngắm cảnh cũng là lúc, trên mặt hồ đột nhiên nhấc lên từng trận lăn tăn. Tiểu Thất lập tức cảnh giác, gắt gao đè lại chuôi đao, cũng theo bản năng đem Khanh Ngũ che ở phía sau.
Gợn sóng bên hồ lên đến càng ngày càng lợi hại, hình như có cự vật từ bên dưới mặt hồ dần dần bay lên, Tiểu Thất cùng Khanh Ngũ nín thở ngưng thần, không biết đây có phải là sát trận ly kỳ của Kỳ tộc hay không nữa!
Nhưng càng làm cho Tiểu Thất khiếp sợ hơn chính là, trồi ra không phải sát thủ kỳ dị gì cả, mà là một con Đại Ngư kim hồng sắc cực kỳ cực kỳ cực kỳ to lớn!! Mắt cá ước chừng to như cái đèn ***g lớn vậy, hệt như hổ rình mồi mà nhìn bọn họ, cực kỳ đáng sợ.
“A a a a a a a a!” Thấy rõ hình dạng chân thực của cự vật Tiểu Thất cùng Khanh Ngũ cùng kinh hô. Hiển nhiên Khanh Ngũ lại suy sụp hơn một chút.
“Tiểu Bạch Long, cuối cùng cũng tìm được ngươi.” Đại Ngư đột nhiên nói chuyện.
“A a a a a a a a a!” Hai tiếng kêu thê thảm quanh quẩn trong màn trời đêm thật lâu.
Khanh Ngũ được Tạ Minh Châu an bài tĩnh dưỡng trong một gian phòng bí mật, cũng tăng cường đội ngũ bảo hộ, toàn bộ Vân đình cũng tiến nhập vào tình trạng đề phòng cao nhất. Trong nhất thời tình thế bên Vân hồ không khác gì giương cung bạt kiếm. Mà cuộc gặp gỡ gặp giữa công tử Khanh Ngũ cùng vị vương Kỳ tộc cũng đã sớm trở thành một sự việc trọng đại trong chốn võ lâm, mà những thế lực dõi mắt nhìn chằm chằm vào sự kiện này cũng không số ít.
Giờ phút này, bên trong một gian mật thất Vân đình, Khanh Ngũ đang nửa nằm nửa ngồi ở trên giường, trông như cực kỳ mỏi mệt.
Tạ Minh Châu bưng một chén dược chậm rãi từ chỗ cửa đá đạp bước tiến vào, đi tới trước giường Khanh Ngũ nói: “Ta vì ngươi phối phương thuốc bổ hư này, thừa dịp còn nóng ngươi tranh thủ uống đi. Buổi tối còn có khảo nghiệm lớn hơn đang chờ ngươi, thân mình của ngươi vốn đã cực kém, lại không chú ý điều dưỡng gì cả, ngươi sẽ chịu không nổi đâu.”
Khanh Ngũ khẽ hé mở đôi mắt, đáp: “Minh Châu, quả nhiên chỉ có ngươi dưới tình cảnh này còn đối tốt với ta như thế…” Thoạt trông sắc mặt đen tối của hắn, dường như cực kỳ mệt mỏi, suy yếu vô cùng, thoạt nhìn như đã tiêu hao hết khí lực.
“Ai, hai chúng ta là bạn chí cốt, còn khách khí làm gì, đến đây, ta uy ngươi uống thuốc.” Tạ Minh Châu nói xong ngồi ở trước giường, cầm chén thuốc đặt trên bàn dài ở đầu giường, sau đó vươn tay nâng Khanh Ngũ ngồi dậy.
” Bọn Tiểu Thất đâu rồi?” Khanh Ngũ hỏi.
“Ta đã an bài chỗ để bọn họ nghỉ tạm, ngươi yên tâm, bọn họ tốt lắm.” Tạ Minh Châu mở miệng trấn an, “Mấu chốt là ngươi, nhất định không thể có chút sai lầm nào.”
Nói tới đây, từ trong cổ tay áo Tạ Minh Châu đột nhiên sượt ta một thanh dao gâm, bất ngờ không kịp đề phòng đâm thẳng tới giữa tim Khanh Ngũ. Khanh Ngũ đột nhiên mở to hai mắt, khó có thể tin mà nhìn Tạ Minh Châu: “Ngươi!”
“Thật có lỗi, ta bị Kỳ tộc khống chế, không thể không ra hạ sách này, xuống hoàng tuyền ngươi chớ có trách ta!” Tạ Minh Châu tay nắm chủy thủ lại dùng lực đâm sâu thêm vài phần, khiến cho máu tươi từ ***g ngực Khanh Ngũ tuôn ra ngày càng nhanh. Khanh Ngũ vô lực ngọ ngoạy hai cái, rốt cục yếu đuối ở trong ngực Tạ Minh Châu tắt thở.
Tạ Minh Châu buông hắn ra, lúc này mới đáp: “Ta đã dựa theo lời các ngươi theo giết chế Khanh Ngũ, có thể thả San Hô rồi chứ?”
Một người bịt mặt từ chỗ tối thoáng hiện, thấp giọng nói: “Tạ Minh Châu, chỉ việc này còn chưa đủ. Khanh Ngũ người này giả dối, ta phải cắt đầu hắn xuống, đưa về cho vương kiểm nghiệm chứng minh mới được.” Nói xong liền rút ra bội đao tùy thân, không chút lưu tình chém về phía cần cổ Khanh Ngũ.
Quả nhiên thủ pháp dùng đao thật nhanh, một nhát cắt đầu không chút chần chờ, hàn quang lướt qua, một cía đầu người lăn xuống mặt đất —— chỉ nghe bùm một tiếng, sát thủ mất đầu té trên mặt đất, ngón tay còn hơi hơi mở rộng, mà đầu của hắn thì lăn trên mặt đất, lăn dưới chân Tiểu Thất mặt lạnh.
Khanh Ngũ đã chết cũng ngồi dậy, từ trong ***g ngực lấy ra một túi máu ném xuống đất, thì ra hắn cùng Tạ Minh Châu vừa phối hợp diễn một tuồng kịch.
“Kỳ tộc thật sự là không từ bất cứ thủ đoạn nào. Đúng là bọn có nhật.” Tiểu Thất đá cái đầu người.
Thì ra ngày ấy Tạ Minh Châu vội vàng chạy về, chính là nhận được tin Tạ San Hô bị người bắt, Kỳ tộc muốn hắn giả bộ tiếp nhận Khanh Ngũ, sau đó trở tay giết chết Khanh Ngũ, nhưng con cáo già Tạ Minh Châu, cuối cùng vẫn là lựa chọn hợp tác cùng Khanh Ngũ.
“Đa tạ ngươi đã lựa chọn tin tưởng ta.” Khanh Ngũ nhìn Tạ Minh Châu nói lời cảm tạ, giờ phút này thần thái hắn dương cao, làm gì có bộ dạng ốm yếu sắp về chầu như vừa rồi?
Tạ Minh Châu trêu chọc: “Ta chỉ là nghe bọn người Kỳ tộc nhắc qua ‘Tin thần tử đến bất diệt, hy vọng ta không chọn sai.”
Tiểu Thất tuyệt vọng đưa mắt hỏi: “Ngũ thiếu, ngươi nói không giết người của Kỳ tộc, hiện tại ta đã giết một tên, sẽ không ảnh hưởng tới lời thề của ngươi chứ?”
Khanh Ngũ ngạc nhiên nói: “Ta đã phát thệ không giết người Kỳ tộc lúc nào? Không giết bọn họ, là sự ban ân của thần tử đối với bọn họ. Nếu như do bản thân mình si mê không tỉnh, một lòng muốn chết thì ta liền ban cho bọn họ sự an bình vĩnh viễn!” Khi nói lời này, ánh mắt sắc bén, làm Tạ Minh Châu cũng không tránh khỏi rùng mình một chút — Giỏi cho ngươi cái Lão Ngũ! Quả nhiên phúc hắc đến tận cùng mà!
Khanh Ngũ lại nói: “Kỳ tộc dùng tánh mạng của San Hô khống chế ngươi, đây là việc cấp bách, Tiểu Thất ngươi cùng Lăng Vân phối hợp với Tạ lâu chủ, trước khi mặt trời lặn phải cứu San Hô ra.”
Tạ Minh Châu không vui đáp: “Tiểu tử San Hô kia quá mức vụng về, quả thực nên để cho hắn niếm mùi đau khổ một lần!” Lời nói thì nói như thế, nhưng trong ánh mắt đối với thân huynh đệ dù sao vẫn toát ra sự quan tâm.
Tiểu Thất cùng Lăng Vân không nề hà vất vả, đi theo thủ hạ đắc lực Tạ Minh Châu lên đường cứu người. Khanh Ngũ lần thứ hai chuyển ổ đến một gian phòng sạch sẽ khác trong mật thất.
Gian phòng này trong mật thất có Triệu Đại Bảo cùng Côn Dạ La, Côn Dạ La mới là người chân chính nằm ở trên giường uống dược, Triệu Đại Bảo đang đút dược cho hắn uống.
Côn Dạ La nhìn bát nước màu đen hai hàng mày nhíu chặt, bất mãn nói: “Lão tử không cần uống thuốc! Lão tử từ nhỏ đến lớn ghét nhất chính là uống thuốc!”
“Thích hay không thích cái gì, nếu là Lão Ngũ, hắn còn ước gì ta sắc dược cho hắn uống nữa là!” Triệu Đại Bảo bĩu môi.
Khanh Ngũ cái tên ma ốm kia đương nhiên mỗi ngày đều tiếp tục duy trì một chén thuốc! Côn Dạ La nguýt hắn một cái. Nếu không phải là Khanh Ngũ đang ngồi ngay một bên nhìn thì hắn đã bật ra những lời này rồi.
Khanh Ngũ thấy thế cũng khuyên giải an ủi: “Côn phó tọa, thuốc này đối với thân thể của ngươi rất có lợi, ngươi bị nội thương, ta cảm thấy cực kỳ áy náy. Nếu như ngươi không nhanh chóng khỏe lại thì ta rất khó an tâm a!”
“Có thể làm cho Ngũ công tử quan tâm như thế, thực là vinh hạnh của ta, ” Côn Dạ La nghe vậy khóe miệng nhịn không được cong lên, lập tức nảy chủ ý xấu: “Nếu là người đút dược là Ngũ công tử, dù có đắng đến mấy ta đều nguyện ý uống.”
“Thuốc này không đắng.” Đại Bảo nhìn nhìn Khanh Ngũ, Khanh Ngũ ném cho hắn cái một ánh mắt, hắn liền buông chén thuốc, chỉ thấy Khanh Ngũ thật sự lăn xe đi tới bên giường, bàn tay trắng nõn bưng chén thuốc lên.
Côn Dạ La mừng rỡ ánh mắt cong cong, lòng tràn đầy vui mừng nhìn Khanh Ngũ tuấn nhã vô song đem thìa vươn tới bên miệng nhẹ nhàng thổi nguội chén thuốc, lập tức thật cẩn thận mà đưa đến bên miệng mình.
【 mạnh mẽ đâm vào:
Về chén thuốc Triệu Đại Bảo ngao chế.
Lại nói, năm đó Khanh Thục Quân bất quá chỉ là một cậu thiếu niên mười hai tuổi, trong người trúng phải kịch độc, thật vất vả mới bảo vệ được cái mạng, nhưng thân thể lại cực kỳ suy yếu, mỗi ngày đều phải uống rất nhiều bát thuốc trân quý để kéo dài cái mệnh tàn.
Nếu là dược liệu trân quý, tất nhiên vô cùng đắng, nhưng Khanh Ngũ tuy còn tuổi nhỏ nhưng lại cực kỳ kiên cường, không rên một tiếng cũng không hề nhíu mày uống dược, dù đắng khổ cỡ nào cũng không hề rên một tiếng, cũng không cần phải có người khuyên bảo.
Có đôi khi bát thuốc kia thật sự rất đắng, ngay cả ngửi không thôi cũng đã cảm thấy say xe, tiểu Thục Quân lại nâng bát lên liền uống, uống xong phải chịu đắng khổ suốt cả ngày, Đại Bảo nhìn thôi cũng đã vô cùng đau lòng.
Vì thế Đại Bảo khổ tâm nghiên cứu, một ngày một đêm nghiền nát dược liệu làm thí nghiệm, rốt cục cũng có một ngày đem bát dược kia trộn thêm hỗn hợp một ít gia vị, làm thành bát canh thuốc vô cùng ngon miệng, vì muốn cho tiểu Thục Quân uống thoải mái, hắn còn nghiên cứu chế tạo ra nhiều loại khẩu vị, vì thế cho nên thân thể của Khanh Ngũ rất nhanh liền khôi phục nguyên khí, sau đó còn đối với bát dược canh của Đại Bảo nhớ mãi không quên. 】
Vì thế, sau khi muỗng thứ nhất bị đưa vào trong miệng Côn Dạ La, trong phút chốc ánh mắt của Côn Dạ La trợn to, tay cũng gắt gao túm chặt sàng đan, nửa ngày mới khiếp sợ thốt nên lời:
“Đây là… …
Bát canh mà
Ta
Thích nhất …
!!!!!!!!!!!!”
“Canh theo khẩu vị Hồ?” Khanh Ngũ (⊙⊙) nhìn chén thuốc đen tuyền sềnh sệch, nhịn không được thử tưởng tưởng ra hương vị tự mình nếm một chút, bị Triệu Đại Bảo vội vàng kéo lại: “Ngươi không có thể ăn, đây là dược bổ khí, ngươi ăn sẽ thượng hoả!”
Nhưng Côn Dạ La đã nhanh tay đoạt lấy chén thuốc, cảm động từng muỗng một bắt đầu ăn lấy ăn để, Đại Bảo biết hắn thích uống canh có vị cay, cho nên cố ý sắc ra thành cái hương vị này.
“Cái này đỡ mất công nhờ người khác đút dược.” Đại Bảo nói.
Khanh Ngũ đi theo bọn họ không ngủ không nghỉ chạy suốt một đêm, vì thế chuyển sang một cái giường khác ngủ cả một ngày.
Buổi trưa Tiểu Thất và Lăng Vân sẽ trở lại, việc cứu người tiến hành rất thuận lợi, dương như cái tên Tạ Minh Châu phúc hắc kia vốn dĩ cũng đủ năng lực để cứu Tạ San Hô ra, nhưng là lại ẩn nhẫn không hành động, chính là chờ để cùng Khanh Ngũ cùng nhau lập kế hoạch, mặt khác, Tào sư phụ đã sớm lẫn vào trong kỳ tộc để tìm hiểu, hiện giờ thông qua Tiểu Thất cùng Lăng Vân mà thuận lợi truyền ra tình báo của hắn —— Khanh Ngũ phái Tiểu Thất đi cứu người, đương nhiên ý đồ không phải chỉ là cứu người.
Hai người Khanh Tạ, thật có thể nói là tụ tập của đám phúc hắc.
Tuy rằng Tiểu Thất một ngày một đêm không nghỉ không ngủ, liên tiếp không ngừng chiến đấu hăng hái, nhưng càng đánh lại càng có tinh thần. Sau khi trở về vốn muốn tìm Khanh Ngũ để khoe bày chiến tích của mình, chỉ có điều lúc ấy Khanh Ngũ vẫn còn đang ngủ trưa. Vì thế Tiểu Thất chỉ lặng lẽ sờ sờ tóc của hắn cũng không có quấy rầy hắn, còn mình thì tựa ở trên ghế ở bên giường ngủ gật, cùng Khanh Ngũ ngủ một buổi chiều, giống như miêu nhi canh giữ bên người chủ nhân vậy.
Cũng không biết đã ngủ bao lâu, tiếng kêu của Đại Bảo đánh thức Khanh Ngũ: “Lão Ngũ, nên rời giường nha! Trời đã tối rồi!”
Lúc này Khanh Ngũ mới hé mắt ngồi dậy, để cho hai người Đại Bảo và Tiểu Thất thay y phục chỉnh trang cho hắn, sau đó lập tức ôm hắn ngồi ở trên xe lăn, theo mật đạo mà Tạ Minh Châu đã chỉ tiến đến mái đình nằm giữa hồ.
Một đường này cực kỳ thuận lợi, không có biến cố gì phát sinh, Khanh Ngũ bị Tiểu Thất ôm suốt đường bình yên vào mái đình giữa hồ, an trí ở trên chiếc ghế dựa đặt sau bức rèm che thạch anh. Vị trí này lưng đưa về hồ nước xanh biếc mênh mông, cái bàn trước mặt đặt một cây cầm làm từ bạch ngọc, một bình trà thơm, bên trong đình đã đốt sẵn kim lô Long Tiên Hương thượng đẳng, hương khí lượn lờ, cảnh đẹp trước mặt, thật thật là thanh lịch tao nhã thoải mái mà.
Lúc này, trên mặt hồ Vân đình nổi lơ lửng rất nhiều đèn hoa đăng hoa sen di động được tỳ nữ để vào trong nước, giữa đám sương điểm những điểm sáng nhạt chiếu rọi mặt nước óng ánh, tựa như ảo mộng, Tiểu Thất yên lặng đứng ở bên người Khanh Ngũ cũng bị cảnh trí trước mắt hấp dẫn, hoảng hốt một lát.
Ngay trong lúc hai người thừa dịp trước trận đại chiến yên lặng ngắm cảnh cũng là lúc, trên mặt hồ đột nhiên nhấc lên từng trận lăn tăn. Tiểu Thất lập tức cảnh giác, gắt gao đè lại chuôi đao, cũng theo bản năng đem Khanh Ngũ che ở phía sau.
Gợn sóng bên hồ lên đến càng ngày càng lợi hại, hình như có cự vật từ bên dưới mặt hồ dần dần bay lên, Tiểu Thất cùng Khanh Ngũ nín thở ngưng thần, không biết đây có phải là sát trận ly kỳ của Kỳ tộc hay không nữa!
Nhưng càng làm cho Tiểu Thất khiếp sợ hơn chính là, trồi ra không phải sát thủ kỳ dị gì cả, mà là một con Đại Ngư kim hồng sắc cực kỳ cực kỳ cực kỳ to lớn!! Mắt cá ước chừng to như cái đèn ***g lớn vậy, hệt như hổ rình mồi mà nhìn bọn họ, cực kỳ đáng sợ.
“A a a a a a a a!” Thấy rõ hình dạng chân thực của cự vật Tiểu Thất cùng Khanh Ngũ cùng kinh hô. Hiển nhiên Khanh Ngũ lại suy sụp hơn một chút.
“Tiểu Bạch Long, cuối cùng cũng tìm được ngươi.” Đại Ngư đột nhiên nói chuyện.
“A a a a a a a a a!” Hai tiếng kêu thê thảm quanh quẩn trong màn trời đêm thật lâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất