Thiên Hạ Đệ Nhất Ảnh Vệ

Chương 136: Dương mưu (2)

Trước Sau
Nửa đêm, Khanh Ngũ ngồi trên giường ngủ gật, Tiểu Thất thì chủ động ở đây bóp chân cho hắn, có lẽ là do Tiểu Thất hầu hạ rất thư thái cho nên Khanh Ngũ rất nhanh rơi vào giấc ngủ say, giằng co suốt một ngày việc đợi chờ lị đặc biệt khiến người ta dễ dàng mệt rã rời.

Trong lúc Khanh Ngũ còn quẩn quanh trong mộng đẹp thì bị Tiểu Thất đẩy tỉnh, lúc này vương Kỳ tộc cũng đã muốn ngồi ở phía sau màn liêm trướng.

Khanh Ngũ hổ thẹn thầm kêu một tiếng, mắt nhập nhèm được Tiểu Thất nâng ngồi dậy. Dù sao cách một bức rèm che bằng lụa mông lung, người ta cũng thấy không rõ lắm.

Khanh Ngũ nương theo bức mành nhìn qua, chỉ thấy ngồi ở phía bên kia bức mành là một nam tử dị tộc trẻ tuổi mặc hoa phục. Người thanh niên kia xinh đẹp tuyệt trần, làn da trắng nõn như gốm sứ, tư thế ngồi tao nhã, trên đầu quấn khăn trùm, mơ hồ để lộ một cỗ khí chất cao quý. Người này hiện giờ cũng chính là vị vương Kỳ tộc mà chốn võ lâm xôn xao đồn đại —— An Lẫm.

“Khanh Ngũ công tử, khỏe chứ.” An Lẫm thấy Khanh Ngũ được người nâng dậy liền mỉm cười chào hỏi hắn, dường như chuyện phái người ám sát Khanh Ngũ hoàn toàn không quan hệ gì tới hắn, người này một khi cười rộ lên trông cực kỳ ấm áp.

Tiểu Thất cho rằng thiên hạ có thể so sánh được với nụ cười mỉm phúc hắc kia của Khanh Ngũ, cũng chỉ có vị vương tuấn nhã văn tĩnh của Kỳ tộc trước mắt mà thôi.

“Khanh Ngũ gặp qua An Lẫm bệ hạ. Xin thứ cho tại hạ không thể đứng dậy đón chào, chậm trễ bệ hạ.” Khanh Ngũ cũng khách sáo mười phần.

Đại Ngư công tử thì không rên một tiếng ngồi ở một bên, phụ trách làm bối cảnh —— trong mắt Kỳ vương hắn cũng giống như tùy tùng theo hầu bên người Khanh Ngũ mà thôi.

Kỳ vương mỉm cười: “Cũng không có cách nào khác, công tử hẹn gặp ta ở trong này, không biết muốn nói với ta chuyện gì?”

Khanh Ngũ đáp: “Tại hạ chỉ muốn làm sáng tỏ giải nỗi oan tình lần này —— ta Khanh Thục Quân tự nhận cùng Kỳ tộc nước giếng không phạm nước sông, cuộc đời này không hề xuất hiện mâu thuẫn gì với Kỳ tộc, vì sao gần đây giang hồ tin đồn lả tả, kiên quyết phán ta là kẻ bại hoại trong Kỳ tộc, nói ta từ giữa đường thao túng giật dây gây ra huyết án bên trong quý tộc, bệ hạ minh giám, có thể giải oan cho tiểu nhân được không?”

“A?” Nụ cười trên môi Kỳ vương vẫn không giảm, “Chuyện này, hiện giờ trong kỳ tộc cũng đang tranh luận rất gắt gao, chỉ có điều ta tin đây chỉ là tin đồn vô căn cứ, nếu Khanh Ngũ công tử muốn rửa sạch oan tình, sao không xuất ra chút chứng cớ, chứng minh bản thân trong sạch chứ?”

“Lời nói của bệ hạ hình như có chút lệch lạc ——căn bản thì ta chỉ là một người không hề dính dáng chút xíu quan hệ nào mà ngài lại năm lần bảy lượt muốn ta đưa ra chứng cớ, hay là ngày sau một khi Kỳ tộc có con chó con mèo nào mất tích cũng muốn Khanh Ngũ đưa ra chứng cớ để chứng minh không phải ta trộm sao? Khanh Ngũ nào có tài đức gì, cho dù là hành động coi tiền như rác ta tự thấy bản thân mình cũng chưa hề làm.” Lời lẽ Khanh Ngũ bén nhọn đâm thẳng vào làm nụ cười tươi của Kỳ vương phút chốc cứng đờ.

“Thật có lỗi, là ta có chút kích động, ” Khanh Ngũ làm bộ như thật, “Bệ hạ thân mình mang long thể, thế nhưng lại tôn trọng tự mình tới gặp hạng dân đen như ta quả thật chỉ bằng điểm này, Khanh Ngũ cũng đã cảm thấy cảm kích vô vàng.

Kỳ thật bệ hạ cũng không phải là không giải oan cho ta bởi vì đã có người hoài nghi ta, vậy thì ta cũng nên xuất ra chứng cớ để sáng tỏ, Khanh Ngũ cũng không muốn dính chuyện trên thân, bởi vậy cả gan khẩn cầu bệ hạ.”



“Công tử mời nói.”

Khanh Ngũ lại nói: “Ngày trước có người đi rao riêu khắp nơi, nói ta giả mạo thần tử Kỳ tộc, a, ta cũng không biết thần tử rốt cuộc là cái gì, thế nhưng lại trên đầu bị người ta chụp lên cái mũ này.

Một khi đã như vậy, vậy không bằng Khanh Ngũ tiến vào Kỳ tộc, tiếp nhận hội minh phẩm phán cao nhất của Kỳ tộc làm rõ sai trái, vừa để cho mỗi một con dân trong Kỳ tộc hiểu rõ ràng sự tình, đồng thời nhân cơ hội này giúp ta làm minh bạch sự việc, bệ hạ cảm thấy ý này thế nào?”

Kỳ vương đáp: “Công tử phân rõ được nặng nhẹ quả thật là không thể nào tốt hơn. Chẳng qua tình hình hiện tại trên dưới Kỳ tộc đều xem công tử như là cừu nhân, sự phẫn nộ của dân chúng là thảm kịch mà ngay cả ta cũng khó có thể bình ổn. Nếu công tử muốn vào Kỳ tộc, chỉ sợ phải chịu chút khổ sở, công tử cần phải suy nghĩ cho cẩn thận.”

Khanh Ngũ lắc đầu: “Nếm chút khổ sở so với việc bị người ta ghi hận cả đời, hận không thể nhanh chóng lấy cái mạng của mình, nếu cứ tiếp diễn thì cả đời này ta đừng hòng mong được ngủ ngon giác —— cả ngày lo lắng cho cái đầu trên người mình thật sự là không quá tốt. Vì tránh phiền toái không cần thiết, ta bằng lòng cho dù lúc này đây dưới thân phận bị người xem như kẻ bị tình nghi một mình bị bệ hạ áp giải trở về.”

“Công tử vì đại nghịa diệt thân, bội phục.” Kỳ vương trong mắt lóe ra phức tạp, “Vậy xin đắc tội.”

“Tiểu Thất, chuyển xe lăn của ta đến đây, nói cho Đại Bảo biết, tạm thời ta muốn đi xa một chuyện.” Khanh Ngũ phân phó Tiểu Thất.

“Vâng.” Lần này Tiểu Thất thế nhưng không có ý tứ hộ chủ, ngược lại vô cùng ngoan ngoãn đáp ứng, lập tức phi thân rời đi, rất nhanh đã trở lại với chiếc xe lăn, đỡ Khanh Ngũ ngồi xuống.

Lúc này vài tên thị vệ trong Kỳ tộc đi lại đây, đẩy Khanh Ngũ đi ra, vương Kỳ tộc cẩn thận đánh giá Khanh Ngũ, trong ánh mắt ẩn ẩn có ý tán thưởng, lập tức đạo: “Không cần khó xử công tử, thân thể công tử đi lại không tiện, khỏi cần đeo gông xiềng.”

Đeo gông xiềng cái muội nhà ngươi! Tiểu Thất hung hăng liếc mắt trừng Kỳ vương một cái, nhìn theo những kẻ phụ đẩy Khanh Ngũ rời đi.

Khanh Ngũ đang như dê trong miệng cọp, Tiểu Thất nhìn bóng dáng bọn họ rời đi khẽ hé miệng nở nụ cười—— Đình Thương Vân Châu chính là nơi hiển hách trong chốn võ lâm, bất cứ lời nói hay hành động gì diễn ra ở chỗ này nội trong ngày mai sẽ lưu truyền khắp giang hồ. Nhân cơ hội mượn cái cớ này để nung nấu cáiÌ, dã tâm thâu tóm cả Trung Nguyên võ lâm của Kỳ tộc đã ấp ủ từ lâu, tự nhiên sẽ không không biết xấu hổ mà xé rách hiệp ước giết chết Khanh Ngũ. Một chiêu này của Khanh Ngũ chủ động, ngược lại khiến cho Kỳ tộc không thể không đem hết thảy các tình tiết phẩm phán công khai trước bàn dân trong võ lâm, khiến cho người ngấm ngầm muốn nuột gọn con dê béo lại không thể ăn, còn bị Khanh Ngũ lao tới tận nơi ngay trước mặt dân chúng Kỳ tộc làm một cú xoay người quả thật là một màn dương mưu ác độc!

Nhưng lại không cho mình đi cùng, bộ không biết rằng kỹ năng của đệ nhất ảnh vệ là cái gì chắc? —— Tiểu Thất cười lạnh.

Đó chính là ẩn thân!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau