Chương 149: Chức nghiệp cạnh tranh (2)
“Chủ nhân nhà của ta phong lưu phóng khoáng, ngọc thụ lâm phong.”
“Chủ nhân nhà của ta phong thần tuấn dật, y thuật tinh xảo.”
“Chủ nhân nhà của ta tao nhã, người như mỹ ngọc.”
… …
“Không có gì có thể so sánh…” Ba kẻ này trầm mặc một chút.
“Vậy so sánh khuyết điểm của bọn họ đi.” Long Cửu đề nghị.
Dường như so sánh khuyết điểm của chủ nhân cũng là một thủ pháp để đong ‘trình’ của ảnh vệ không tồi, vì thế ba người tự hỏi một chút, nhân tiện nói:
“Chủ nhân nhà của ta có chút phong lưu, lưu tình khắp nơi nhưng vạn bụi hoa không hề dính thân.”
“Chủ nhân nhà của ta kế nghiệp thần y tuy có chút bại hoại, có điều hắn cực kỳ thông tuệ, có thể bào chế chén thuốc tốt nhất thiên hạ.”
“Chủ nhân nhà của ta thân thể khiếm khuyết, nhưng là nhưng là… nhưng là…! Thân hắn tàn ý chí vững vàng, bản tính cao thượng, lấy thiên hạ làm nhiệm vụ của mình! Hắn là người đứng đầu thiên hạ! Chủ tử các ngươi cũng không bằng hắn ngao ngao ngao ngao!” Giọng của Tiểu Thất cao gấp tám lần, hoàn toàn mang tính áp đảo. 【 lại nói rốt cuộc ngươi mê Khanh Ngũ cỡ nào a… 】
“Này, Tiểu ca ngươi đừng hét chứ, chúng ta chính là ảnh vệ, đừng để lộ hành tung.” Long Cửu cười tủm tỉm nhắc nhở.
“Tiểu Thất?” Ở phòng trong Khanh Ngũ nghe thấy Tiểu Thất hét to, thăm dò kêu một tiếng, Tiểu Thất vội vàng chạy vào bên trong, đáp: “Ngũ thiếu ngươi có cái gì phân phó?”
“Không có gì, ngươi đang nói chuyện với ai vậy?” Khanh Ngũ hỏi.
“Ảnh vệ của Phong trang chủ.” Tiểu Thất trả lời.
“Ừ, đi đi.” Khanh Ngũ nghĩ thầm Tiểu Thất khó khi có cơ hội giao lưu với đồng hành, vì thế cũng không can thiệp, nhưng vẫn nói nhiều hơn một câu: “Đừng lấy ta thổi phồng lên, ta nào có thần kỳ như ngươi nói đâu. Đừng có hư vinh.”
Tiểu Thất lầm bầm —— ngươi cứ kiểu cách đi! Mỗi ngày đến cả khi nằm mộng cũng muốn người trong thiên hạ người sùng bái ngươi! Cái con rồng đeo vuốt nhà ngươi, ngươi là kẻ hư vinh nhất!
Khanh Ngũ nhìn hắn, ánh mắt như đang nói: ta kiểu cách khi nào?
Tiểu Thất không để ý tới hắn, tiếp tục hưng phấn đi ra ngoài so bì.
“Mọi người lại nói tới đãi ngộ đi.” Long Cửu lại đề nghị.
Vì thế ————
“Ta xuất thân thấp hèn, nhưng trang chủ lại cực kỳ thưởng thức ta, đem ta từ ảnh vệ cấp thấp một tay đề bạt đi lên, hơn nữa cũng không dùng dược vật khống chế, thậm chí hứa sẽ cho ta tự do. Hàng tháng cũng có năm mươi lượng, kỳ thật có thể tùy ý lấy, chủ nhân cũng không hỏi đến.
Ở trong sơn trang, đãi ngộ ăn mặc ở không khác gì Đại tổng quản. Đại ân đại đức của chủ nhân, ta suốt đời khó quên.” Thời điểm Phong Bát nói như vậy, trong mắt cũng tràn ngập cảm kích cũng như lòng trung thành.
“Ta vốn là người lưu lạc giang hồ, là người không thể đứng ở dưới ánh mặt trời, là chủ nhân đã cứu ta.
Từ nay về sau thay đổi vận mệnh của ta, để cho ta vào trong đại nội, trở thành ảnh vệ đứng đầu là kim bài của đại nội—— Nếu tính cấp bậc ta là quan tam phẩm, tương đương với đại quan triều đình.
Ta có thể điều hành ba nghìn ảnh vệ tinh anh, hàng tháng ấn theo bổng lộc của chức quan tam phẩm. Có điều kỳ thật thu nhập thêm cũng không ít, nguồn gốc từ đâu thì không tiện nói ăn mặc đều là quy cách của đại nội, cũng không có gì để bàn cãi.” Long Cửu cười nói.
Quả nhiên, không hổ là ảnh vệ quý tộc! Khiến người ghen tị!
Tiểu Thất cùng Phong Bát đều lấy ánh mắt ghen ghét nhìn Long Cửu.
Long Cửu vuốt vuốt tóc, cười đến cực kỳ chói mắt, răng nanh đều có thể lóe sáng ra tới nơi.
Đến phiên Tiểu Thất, Tiểu Thất cười lạnh một tiếng, cười giễu một tiếng: “Thì tính cái gì, kỳ thật, ăn mặc tiền công cái gì ta đều lười nói, ta chỉ nói một cái đãi ngộ ——————ta nói gì chủ nhân nhà ta đều nghe nấy.”
Một câu, làm hai đám người còn lại chấn kinh rồi —— vậy còn gọi là ảnh vệ gì nữa! Ngươi căn bản là cưỡi đầu cưỡi cổ chủ nhân nhà mình chứ còn gì nữa!
Không hề nghi ngờ, đây chính là ảnh vệ ‘mạnh’ nhất từ trước tới nay! Một người ảnh vệ có thể sai sử chủ nhân!!
Tiểu Thất tiếp tục đắc ý vênh váo: “Kỳ thật cho tới bây giờ, mọi hành động cũng như lời nói của Khanh Thục Quân ở trên giang hồ đều là từ ta đề nghị cho hắn, hiểu rồi chứ.
Ta không chỉ là ảnh vệ của hắn, mà còn là người mưu lược cho hắn! Không có ta, kỳ thật hắn cũng không khác gì người thường cả! Hừ hừ ha ha ha!”
Ngươi đây rõ ràng gọi là soán quyền! Hai người kia = = nhìn con mèo nào đó đắc ý cười như điên.
“Cứ mạnh miệng đi.” Phong Bát ngơ ngác phản bác.
Long Cửu cũng dùng ánh mắt không tin nhìn mèo ta.
Tiểu Thất hừ lạnh: “Không tin, hừ, một lát ta sẽ cho các ngươi mở rộng tầm mắt.”
Vì thế hắn nghênh ngang bước vào phòng, đứng ở bên người Khanh Ngũ.
Khanh Ngũ vừa mới từ chỗ Phong Vân Liễu hiểu được ít nhiều nguyên nhân vì sao Phong trang chủ lại đắc tội đám quỷ linh này, mà còn có một ít quan hệ sâu xa với An Linh.
Vốn đang suy nghĩ làm sao để hỏi sâu hơn thì Phong Vân Liễu lại tránh đi cái đề tài này, không tình nguyện ý kể ra. Trùng hợp Tiểu Thất đi đến, thần sắc rất có một ít ý tứ nghênh ngang.
Vì thế Khanh Ngũ nói: “Tiểu Thất, chúng ta trở về đi, tạm thời đừng quấy rầy trang chủ dưỡng thương.”
Phong Vân Liễu cũng cười mị mị: “Cũng không tiện lắm, đợi ngày sau độc thương trên người của ta tốt lên, tất nhiên sẽ cùng Khanh Ngũ công tử nâng cốc nói chuyện, lần này thật sự là chậm trễ, Phong Bát, tiễn khách.”
Tiểu Thất đưa Khanh Ngũ về chỗ ở thần y an bài, hai người vừa vào phòng, Tiểu Thất liền cố ý nói: “Ngũ thiếu, rót cho ta chén nước.”
“Ai?” Khanh Ngũ hơi hơi sửng sốt, lập tức cẩn thận chú ý tới, ánh mắt Tiểu Thất thường hay liếc về phía bên ngoài, hơn nữa bên ngoài tựa hồ có hai cao thủ nhìn lén.
Hừm? Khanh Ngũ suy nghĩ một lát, dường như đã có đáp án, vì thế cười nói: “Vâng, Thất thiếu gia.”
Nói xong đỡ cái bàn bên cạnh từ trên xe lăn đứng lên —— Tiểu Thất khắc chế suy nghĩ mãnh liệt muốn đi đỡ, nhìn hắn rót chén nước, run rẩy đi tới, muốn đưa đến trước mặt Tiểu Thất.
Đáng tiếc bước chân của hắn không vững, một chén nước đưa đến trước mặt Tiểu Thất đã vung vất đi rất nhiều.
Tiểu Thất cả giận nói: “Bảo ngươi rót chén nước cũng vô dụng như vậy! Về sau làm sao ta đem ngươi đẩy lên địa vị võ lâm! Thôi, Thất gia ta không còn hứng thú uống trà! Lại đây hầu hạ ta ngủ!”
Oa oa oa oa oa! Cảm giác thật thích!
Tiểu Thất đắm chìm trong cảm giác vênh mặt hất hàm sai khiến, Khanh Ngũ cũng không tức giận, chỉ cười nói: “Thất gia, ta giúp ngài cởi áo nha. Ta đứng không vững, ngài có thể ngồi xuống không?”
Tiểu Thất than thở một tiếng: “Hừ! Thật vô dụng!” Nói xong liền vươn tay ôm lấy thắt lưng của Khanh Ngũ, bình tĩnh dìu hắn ngồi vào trên giường.
Khanh Ngũ liền vươn tay ra đụng đến trước ngực Tiểu Thất, làm bộ như muốn cởi áo cho hắn, kì thực ngón tay lại không quy củ mà sờ sờ.
Tiểu Thất đỏ mặt xấu hổ, vội ho một tiếng: “Thôi thôi! Nhìn ngươi vô dụng như vậy, cởi cái nút thắt cũng phải mất nửa ngày, gia không hứng thú! Ngươi ở trong này nghỉ đi, gia có việc đi ra ngoài một chút!”
“Thất gia, ngươi đừng đi, ta không dám một mình ở chỗ này.” Khanh Ngũ giả bộ đáng thương đến nghiện, kéo lấy góc áo Tiểu Thất giả khóc.
Tiểu Thất nhìn bộ dáng kia của hắn, nhất thời cảm thấy nghẹn cười đến mức muốn chết, nhanh chóng quay đầu, ra vẻ hung tợn mà nói: “Buông tay! Không dám một mình thì vùi mình vào trong chăn là được rồi!”
Khanh Ngũ cười xấu xa một chút —— hắn không để ý phối hợp với Tiểu Thất, diễn trò cho bạn đồng hành của hắn ở bên ngoài nhìn.
Dù sao cũng là vì Tiểu Thất, hắn tạm thời có thể không cần mặt mũi —— lại nói ảnh vệ đều là sống ở trong chỗ tối, miệng cực kỳ kín, cũng không cần phải lo lắng bọn họ đi ra ngoài nói lung tung.
Vì thế thừa dịp cùng Tiểu Thất kéo ra khoảng cách, hắn nói khẽ với Tiểu Thất: “Đem quải trượng của ta đến đây, ta tự mình luyện đi đường, ngươi đi ra ngoài cùng bạn đồng hành chơi đi, một lát quỷ linh đến đây, ngươi có thể trở về báo cho ta biết.”
“Đừng có tự mình ngã đó.” Tiểu Thất dặn dò một câu, lập tức đem bộ quải trượng đặt ở bên giường, lúc này mới đi ra ngoài.
Tiểu Thất đi ra cửa phòng, đối với hai người đứng bên ngoài nghẹn họng nhìn trân trối thì đắc ý thị uy: “Thế nào?”
Phong Bát đáp: “Chủ nhân nhà ngươi thật sự là rất sủng nịch ngươi! Ngươi thật sự là ảnh vệ được sủng ái nhất thiên hạ đó nha!”
Long Cửu cười hắc hắc nói: “Dứt khoát cứ gọi ngươi là sủng vệ tốt lắm, ha ha ha… Sống trên đời này ta thật không ngờ còn có thể gặp qua một vị chủ nhân sủng ảnh vệ của mình như vậy … Ha ha ha… Vì phối hợp với ngươi còn giả bộ đáng thương… Khanh Ngũ công tử thật đáng thương nha!”
“Hừ ((∞)) tức quá!!!!!!!!!!!” Tiểu Thất dựng lông.
“Chủ nhân nhà của ta phong thần tuấn dật, y thuật tinh xảo.”
“Chủ nhân nhà của ta tao nhã, người như mỹ ngọc.”
… …
“Không có gì có thể so sánh…” Ba kẻ này trầm mặc một chút.
“Vậy so sánh khuyết điểm của bọn họ đi.” Long Cửu đề nghị.
Dường như so sánh khuyết điểm của chủ nhân cũng là một thủ pháp để đong ‘trình’ của ảnh vệ không tồi, vì thế ba người tự hỏi một chút, nhân tiện nói:
“Chủ nhân nhà của ta có chút phong lưu, lưu tình khắp nơi nhưng vạn bụi hoa không hề dính thân.”
“Chủ nhân nhà của ta kế nghiệp thần y tuy có chút bại hoại, có điều hắn cực kỳ thông tuệ, có thể bào chế chén thuốc tốt nhất thiên hạ.”
“Chủ nhân nhà của ta thân thể khiếm khuyết, nhưng là nhưng là… nhưng là…! Thân hắn tàn ý chí vững vàng, bản tính cao thượng, lấy thiên hạ làm nhiệm vụ của mình! Hắn là người đứng đầu thiên hạ! Chủ tử các ngươi cũng không bằng hắn ngao ngao ngao ngao!” Giọng của Tiểu Thất cao gấp tám lần, hoàn toàn mang tính áp đảo. 【 lại nói rốt cuộc ngươi mê Khanh Ngũ cỡ nào a… 】
“Này, Tiểu ca ngươi đừng hét chứ, chúng ta chính là ảnh vệ, đừng để lộ hành tung.” Long Cửu cười tủm tỉm nhắc nhở.
“Tiểu Thất?” Ở phòng trong Khanh Ngũ nghe thấy Tiểu Thất hét to, thăm dò kêu một tiếng, Tiểu Thất vội vàng chạy vào bên trong, đáp: “Ngũ thiếu ngươi có cái gì phân phó?”
“Không có gì, ngươi đang nói chuyện với ai vậy?” Khanh Ngũ hỏi.
“Ảnh vệ của Phong trang chủ.” Tiểu Thất trả lời.
“Ừ, đi đi.” Khanh Ngũ nghĩ thầm Tiểu Thất khó khi có cơ hội giao lưu với đồng hành, vì thế cũng không can thiệp, nhưng vẫn nói nhiều hơn một câu: “Đừng lấy ta thổi phồng lên, ta nào có thần kỳ như ngươi nói đâu. Đừng có hư vinh.”
Tiểu Thất lầm bầm —— ngươi cứ kiểu cách đi! Mỗi ngày đến cả khi nằm mộng cũng muốn người trong thiên hạ người sùng bái ngươi! Cái con rồng đeo vuốt nhà ngươi, ngươi là kẻ hư vinh nhất!
Khanh Ngũ nhìn hắn, ánh mắt như đang nói: ta kiểu cách khi nào?
Tiểu Thất không để ý tới hắn, tiếp tục hưng phấn đi ra ngoài so bì.
“Mọi người lại nói tới đãi ngộ đi.” Long Cửu lại đề nghị.
Vì thế ————
“Ta xuất thân thấp hèn, nhưng trang chủ lại cực kỳ thưởng thức ta, đem ta từ ảnh vệ cấp thấp một tay đề bạt đi lên, hơn nữa cũng không dùng dược vật khống chế, thậm chí hứa sẽ cho ta tự do. Hàng tháng cũng có năm mươi lượng, kỳ thật có thể tùy ý lấy, chủ nhân cũng không hỏi đến.
Ở trong sơn trang, đãi ngộ ăn mặc ở không khác gì Đại tổng quản. Đại ân đại đức của chủ nhân, ta suốt đời khó quên.” Thời điểm Phong Bát nói như vậy, trong mắt cũng tràn ngập cảm kích cũng như lòng trung thành.
“Ta vốn là người lưu lạc giang hồ, là người không thể đứng ở dưới ánh mặt trời, là chủ nhân đã cứu ta.
Từ nay về sau thay đổi vận mệnh của ta, để cho ta vào trong đại nội, trở thành ảnh vệ đứng đầu là kim bài của đại nội—— Nếu tính cấp bậc ta là quan tam phẩm, tương đương với đại quan triều đình.
Ta có thể điều hành ba nghìn ảnh vệ tinh anh, hàng tháng ấn theo bổng lộc của chức quan tam phẩm. Có điều kỳ thật thu nhập thêm cũng không ít, nguồn gốc từ đâu thì không tiện nói ăn mặc đều là quy cách của đại nội, cũng không có gì để bàn cãi.” Long Cửu cười nói.
Quả nhiên, không hổ là ảnh vệ quý tộc! Khiến người ghen tị!
Tiểu Thất cùng Phong Bát đều lấy ánh mắt ghen ghét nhìn Long Cửu.
Long Cửu vuốt vuốt tóc, cười đến cực kỳ chói mắt, răng nanh đều có thể lóe sáng ra tới nơi.
Đến phiên Tiểu Thất, Tiểu Thất cười lạnh một tiếng, cười giễu một tiếng: “Thì tính cái gì, kỳ thật, ăn mặc tiền công cái gì ta đều lười nói, ta chỉ nói một cái đãi ngộ ——————ta nói gì chủ nhân nhà ta đều nghe nấy.”
Một câu, làm hai đám người còn lại chấn kinh rồi —— vậy còn gọi là ảnh vệ gì nữa! Ngươi căn bản là cưỡi đầu cưỡi cổ chủ nhân nhà mình chứ còn gì nữa!
Không hề nghi ngờ, đây chính là ảnh vệ ‘mạnh’ nhất từ trước tới nay! Một người ảnh vệ có thể sai sử chủ nhân!!
Tiểu Thất tiếp tục đắc ý vênh váo: “Kỳ thật cho tới bây giờ, mọi hành động cũng như lời nói của Khanh Thục Quân ở trên giang hồ đều là từ ta đề nghị cho hắn, hiểu rồi chứ.
Ta không chỉ là ảnh vệ của hắn, mà còn là người mưu lược cho hắn! Không có ta, kỳ thật hắn cũng không khác gì người thường cả! Hừ hừ ha ha ha!”
Ngươi đây rõ ràng gọi là soán quyền! Hai người kia = = nhìn con mèo nào đó đắc ý cười như điên.
“Cứ mạnh miệng đi.” Phong Bát ngơ ngác phản bác.
Long Cửu cũng dùng ánh mắt không tin nhìn mèo ta.
Tiểu Thất hừ lạnh: “Không tin, hừ, một lát ta sẽ cho các ngươi mở rộng tầm mắt.”
Vì thế hắn nghênh ngang bước vào phòng, đứng ở bên người Khanh Ngũ.
Khanh Ngũ vừa mới từ chỗ Phong Vân Liễu hiểu được ít nhiều nguyên nhân vì sao Phong trang chủ lại đắc tội đám quỷ linh này, mà còn có một ít quan hệ sâu xa với An Linh.
Vốn đang suy nghĩ làm sao để hỏi sâu hơn thì Phong Vân Liễu lại tránh đi cái đề tài này, không tình nguyện ý kể ra. Trùng hợp Tiểu Thất đi đến, thần sắc rất có một ít ý tứ nghênh ngang.
Vì thế Khanh Ngũ nói: “Tiểu Thất, chúng ta trở về đi, tạm thời đừng quấy rầy trang chủ dưỡng thương.”
Phong Vân Liễu cũng cười mị mị: “Cũng không tiện lắm, đợi ngày sau độc thương trên người của ta tốt lên, tất nhiên sẽ cùng Khanh Ngũ công tử nâng cốc nói chuyện, lần này thật sự là chậm trễ, Phong Bát, tiễn khách.”
Tiểu Thất đưa Khanh Ngũ về chỗ ở thần y an bài, hai người vừa vào phòng, Tiểu Thất liền cố ý nói: “Ngũ thiếu, rót cho ta chén nước.”
“Ai?” Khanh Ngũ hơi hơi sửng sốt, lập tức cẩn thận chú ý tới, ánh mắt Tiểu Thất thường hay liếc về phía bên ngoài, hơn nữa bên ngoài tựa hồ có hai cao thủ nhìn lén.
Hừm? Khanh Ngũ suy nghĩ một lát, dường như đã có đáp án, vì thế cười nói: “Vâng, Thất thiếu gia.”
Nói xong đỡ cái bàn bên cạnh từ trên xe lăn đứng lên —— Tiểu Thất khắc chế suy nghĩ mãnh liệt muốn đi đỡ, nhìn hắn rót chén nước, run rẩy đi tới, muốn đưa đến trước mặt Tiểu Thất.
Đáng tiếc bước chân của hắn không vững, một chén nước đưa đến trước mặt Tiểu Thất đã vung vất đi rất nhiều.
Tiểu Thất cả giận nói: “Bảo ngươi rót chén nước cũng vô dụng như vậy! Về sau làm sao ta đem ngươi đẩy lên địa vị võ lâm! Thôi, Thất gia ta không còn hứng thú uống trà! Lại đây hầu hạ ta ngủ!”
Oa oa oa oa oa! Cảm giác thật thích!
Tiểu Thất đắm chìm trong cảm giác vênh mặt hất hàm sai khiến, Khanh Ngũ cũng không tức giận, chỉ cười nói: “Thất gia, ta giúp ngài cởi áo nha. Ta đứng không vững, ngài có thể ngồi xuống không?”
Tiểu Thất than thở một tiếng: “Hừ! Thật vô dụng!” Nói xong liền vươn tay ôm lấy thắt lưng của Khanh Ngũ, bình tĩnh dìu hắn ngồi vào trên giường.
Khanh Ngũ liền vươn tay ra đụng đến trước ngực Tiểu Thất, làm bộ như muốn cởi áo cho hắn, kì thực ngón tay lại không quy củ mà sờ sờ.
Tiểu Thất đỏ mặt xấu hổ, vội ho một tiếng: “Thôi thôi! Nhìn ngươi vô dụng như vậy, cởi cái nút thắt cũng phải mất nửa ngày, gia không hứng thú! Ngươi ở trong này nghỉ đi, gia có việc đi ra ngoài một chút!”
“Thất gia, ngươi đừng đi, ta không dám một mình ở chỗ này.” Khanh Ngũ giả bộ đáng thương đến nghiện, kéo lấy góc áo Tiểu Thất giả khóc.
Tiểu Thất nhìn bộ dáng kia của hắn, nhất thời cảm thấy nghẹn cười đến mức muốn chết, nhanh chóng quay đầu, ra vẻ hung tợn mà nói: “Buông tay! Không dám một mình thì vùi mình vào trong chăn là được rồi!”
Khanh Ngũ cười xấu xa một chút —— hắn không để ý phối hợp với Tiểu Thất, diễn trò cho bạn đồng hành của hắn ở bên ngoài nhìn.
Dù sao cũng là vì Tiểu Thất, hắn tạm thời có thể không cần mặt mũi —— lại nói ảnh vệ đều là sống ở trong chỗ tối, miệng cực kỳ kín, cũng không cần phải lo lắng bọn họ đi ra ngoài nói lung tung.
Vì thế thừa dịp cùng Tiểu Thất kéo ra khoảng cách, hắn nói khẽ với Tiểu Thất: “Đem quải trượng của ta đến đây, ta tự mình luyện đi đường, ngươi đi ra ngoài cùng bạn đồng hành chơi đi, một lát quỷ linh đến đây, ngươi có thể trở về báo cho ta biết.”
“Đừng có tự mình ngã đó.” Tiểu Thất dặn dò một câu, lập tức đem bộ quải trượng đặt ở bên giường, lúc này mới đi ra ngoài.
Tiểu Thất đi ra cửa phòng, đối với hai người đứng bên ngoài nghẹn họng nhìn trân trối thì đắc ý thị uy: “Thế nào?”
Phong Bát đáp: “Chủ nhân nhà ngươi thật sự là rất sủng nịch ngươi! Ngươi thật sự là ảnh vệ được sủng ái nhất thiên hạ đó nha!”
Long Cửu cười hắc hắc nói: “Dứt khoát cứ gọi ngươi là sủng vệ tốt lắm, ha ha ha… Sống trên đời này ta thật không ngờ còn có thể gặp qua một vị chủ nhân sủng ảnh vệ của mình như vậy … Ha ha ha… Vì phối hợp với ngươi còn giả bộ đáng thương… Khanh Ngũ công tử thật đáng thương nha!”
“Hừ ((∞)) tức quá!!!!!!!!!!!” Tiểu Thất dựng lông.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất