Thiên Hạ Đệ Nhất Ảnh Vệ

Chương 187: Trục xuất bầy rắn

Trước Sau
“Xà vương thứ tội.” Khanh Ngũ vội vàng chắp tay giải thích. Cái con Đại Xà kia nhìn ra được vụ Khanh Ngũ có thể nghe hiểu nó nói gì lại, càng tỏ ra hưng phấn vặn vẹo cả người.

Khanh Ngũ không để ý tới nó, tiếp tục nói: “Mời xà vương nói giá, để tại hạ nhìn xem có thể ứng phó được hay không?”

“Dám mở miệng nói lời này, rốt cuộc ngươi là ai?” Xà vương cũng nhìn ra Khanh Ngũ không giống hạng tầm thường.

Khanh Ngũ thấy hắn sửa miệng, biết có thể cứu vãn đường sống, bèn đáp: “Tại hạ tên là Khanh Thục Quân, đứng hàng thứ năm, Bảo chủ Khanh gia bảo chính là cha.”

“A?” Xà vương hơi hơi hé mắt, “Như vừa rồi ta đã nói, nếu ngươi có thể thỏa mãn điều kiện của ta, ta có thể quản lý bầy rắn, nếu xâm phạm vào phạm vi trăm dặm, cả người lẫn vật đều đừng nghĩ tới mạng sống.”

“Xà vương mời nói.” Khanh Ngũ đáp.

“Ta muốn ngươi làm nô bộc của ta!” Xà vương đột nhiên nở nụ cười mỉm âm u, bắt đầu mật pháp, chỉ thấy hai tay của hắn như mị ảnh chớp nhoáng lên, vạn xà theo đó bắt đầu dâng lên khiến cho Khanh Ngũ đang ngồi trên mình Bạch Hổ cũng không khỏi bỡ ngỡ, tại lúc bầy rắn ào ạt dâng lên lại khắp động hiện lên ngân quang khác thường!

“Đó là một tên kiêu kỳ do chủ nhân chăn nuôi a ——có thể nó có chín đầu a. Hơn nữa độc tính còn mạnh hơn so với ta, hừ, làm người ta ghen tị.” Đại Xà yêu cầu làm bạn đứng một bên lên tiếng giải thích.

Tiểu Thất thấy thế lập tức nhảy khỏi thân cây đứng ở phía trước Khanh Ngũ, nhưng bầy rắn ẩn hiện khắp bốn phương tám bò ra càng ngày càng nhiều, căn bản không thể nào né tránh, dường như số lượng rắn nhiều hơn gấp mười so vừa rồi!

Trong thời khắc nguy cấp, Khanh Ngũ đột nhiên há mồm thét dài —— thiên uy hùng hồn rung động, hoàn toàn không phải tiếng động mà con người bình thường có thể phát ra!!

Tiểu Thất đều bị chấn động bịt kín lỗ tai ——tiếng hô này hắn quá quen thuộc, không phải là tiếng kêu “ngao ngao” ngày thường Bạch Long hay kêu là “rồng ngâm” đây sao.

Lại nói, thời điểm rồng con bị hổ con trêu cợt thường xuyên kêu ngao ngao, ngao ngao, mọi người cũng đã quen rồi. Ngược lại quên mất kỳ thật trong tiếng rồng ngâm cũng là pháp môn dùng để uy hiếp bách thú. Quả nhiên bầy rắn nghe được tiếng rồng ngâm, lại như thủy triều rút mất, khiến cho sắc mặt Tố Thanh đại biến.

Lúc này Khanh Ngũ nghiêm mặt nói: “Tại hạ có ý cầu hòa, dùng lời khuyên bảo, nhưng cũng sẽ không vô điều kiện mà rút lui. Nếu xà vương muốn bức ép đến cùng, tại hạ cũng nguyện ý liều mình theo cùng —— chính là nơi này vẫn là địa bàn của Khanh gia bảo, đến nhà người dù sao cũng nên tôn trọng ý nguyện của chủ nhân ít nhất cũng phải làm vài lễ tiết chứ?”

Tố Thanh nghe vậy giận tím mặt, chợt ra tay, tự mình đi lấy tánh mạng của Khanh Ngũ, Tiểu Thất tức khắc rút đao nghênh địch, cùng Tố Thanh nhào vào đánh làm một đoàn.

Mà bầy rắn bởi vì bị tràng rồng ngâm uy hiếp, cả đám ủ rũ, mềm nhũn quỳ rạp trên mặt đất không thể động đậy, giờ phút này cũng không thể hỗ trợ Tố Thanh được nữa.

Khanh Ngũ nhân cơ hội này từ trên lưng lão hổ nhảy xuống, chuẩn bị vào trận giúp Tiểu Thất bắt Tố Thanh.



Công phu của Tố Thanh cũng không tính là cao nhưng hắn am hiểu dùng độc thuật, sau khi dây dưa với cao thủ như Tiểu Thất khoảng chừng mười chiêu, kình đạo thân thể của hắn rõ ràng không bằng Tiểu Thất, vì thế tâm sinh ý xấu, đầu ngón tay không biết dùng món pháp môn gì trong nháy mắt khói tím đen lan tỏa, rõ ràng là đang thổi kịch độc!

Món tay chứa độc phấn ở trên cổ Tiểu Thất nhẹ nhàng vẽ vời, chỉ thấy đường máu trên yết hầu, nếu kế này không thành, Tố Thanh còn có món vu cổ thuật, bảo đảm tối nay khiến hai tên nhãi ranh vô lễ này chịu phải thảm thiết!!

Mắt thấy hai người đang rơi vào cuộc tranh đấu hết sức căng thẳng, một đạo bạch quang cực mạnh đột nhiên gia nhập chiến cuộc.

Ba một tiếng vang dội, khiến cho Tố Thanh cả hừ cũng chưa kịp phát liền ngã xuống.

Khanh Ngũ (⊙⊙)

Bởi vì

Hổ con dùng

Móng vuốt bự

Tát Tố Thanh ‘pia’ gục rồi.

“Có thể về ngủ rồi đi?” Bạch Hổ đột nhiên miệng phun tiếng người.

Rồng bộ vuốt hết nhìn Tố Thanh, rồi lại nhìn Lâu Dật Hiên đã bị hôn mê nằm một bên, đáp: “Mang hết về Khanh gia bảo thẩm vấn.”

“Vậy bầy rắn này xử lý thế nào?” Tiểu Thất hỏi, bầy rắn lớn nhỏ đặt ở nơi này cũng không phải biện pháp, vạn nhất chúng chạy rong khắp nơi gây rối loạn làm mọi người thương vong thì nguy.

“Chuyện này ta sẽ xử lý.” Rồng bộ vuốt bắt đầu chủ động cởi quần áo, ở trước mặt lão hổ cũng không kiêng dè. Rất nhanh, Bạch Long xuất hiện trong tư thế oai hùng hiên ngang tái hiện!

Lấy hình thái hình rồng, bạn rồng bộ vuốt bắt đầu giao lưu thiết lập quan hệ hữu nghị với Đại Xà.

“Cái tên thật quê!” Đại Xà quan hệ hữu nghị (⊙v⊙) nhìn rồng bộ vuốt, “Còn có thể bay! Ngao ngao! Thật thần kỳ!”

“Ngươi tên là gì?” Rồng bộ vuốt hỏi vòng lại nó.

“Chủ nhân gọi ta là Kim Mang, ngươi cứ gọi ta A Kim là được.” Đại Xà phun lưỡi rắn nói.



“A Kim, ta sẽ cung cấp cho ngươi một ngày ba bữa phong phú, tạm thời ngươi ở đây quản lý bầy rắn, đừng để chúng chạy tán loạn, được không?”

Đại Xà xoay xoay nói: “Kỳ thật chúng ta cũng không muốn theo chủ nhân rời khỏi quê nhà xa xôi, ta có thể bảo mọi người tự mình trở về Miêu Cương.

Nhưng trước khi chúng ta rời đi, ngươi phải đến đây tham gia tiệc liên hoan của chúng ta, phải để chúng ta vui chơi thỏa thích, đám rắn Miêu Cương chúng ta sẽ vui vẻ rời đi! Rắn Miêu Cương chúng ta cũng không giống đám rắn Trung Nguyên các ngươi hay làm bộ, hở một chút là như Bạch nương tử gây scandal, rắn Miêu Cương chúng ta ai nấy đều là hán tử chân chất!” Nói xong còn kích động quẫy cái đuôi.

“Liên hoan thì liên hoan.” Rồng bộ vuốt (⊙⊙)

Vì thế rồng bộ vuốt quay lại phiên dịch cho Tiểu Thất cùng với lão hổ về ý nguyện của Đại Xà cùng bầy rắn, hổ con phụ trách vận chuyển Tố Thanh cùng Lâu Dật Hiên, Tiểu Thất thì ở lại cùng chủ tử nhà mình tham dự buổi liên hoan quỷ dị của đám rắn này.

Khanh Ngũ sai Tiểu Thất đem tới rất nhiều vò rượu cùng thịt chín tới chia sẻ cho bầy rắn, sau đó để Tiểu Thất trở về, dù sao cùng một đoàn rắn ở cùng một chỗ là việc dọa người cỡ nào.

Tiểu Thất bán tín bán nghi quay về khách ***.

Đợi tới bình minh, rồng bộ vuốt mang theo vẻ mặt mệt mỏi rốt cục cũng quay trở về khách ***.

Đợi hắn biến thành hình người, Tiểu Thất quan tâm hỏi: “Ngũ thiếu! Ngươi không bị thương đi?”

“Không.” Khanh Ngũ giọng điệu khàn khàn, dọa Tiểu Thất nhảy dựng, vội vàng dùng tay xác nhận hắn có bị thương trong ngoài.

“Ta không sao, chẳng qua…” Khanh Ngũ nghĩ tới tình hình tối hôm qua, khóe miệng không khỏi run rẩy, “Bị bắt hát cả một đêm… nnd… các loại hát đối, rốt cục đem tiễn bước được hàng kia…”

Khanh Ngũ Văn nhã không tự chủ liền ăn nói thô tục.

Đám rắn Miêu Cương kia thật sự rất giống như mấy bà cô bà dì!!! Một đám uống say mèm miệng bậy bạ còn nói loạn cào cào, không cong móng thì cũng dùng đuôi vung quyền, chơi thua còn bị phạt ca hát —— rồng bộ vuốt đến giờ vẫn không rõ bọn họ dùng một cái đuôi đơn điệu như thế sao mà có thể biểu đạt được hàm nghĩa phong phú khi vung quyền không biết?

Nhưng đám hàng kia cuối cùng cũng vô cùng nghĩa khí, quả nhiên đồng ý yêu cầu của Khanh Ngũ, dưới sự hướng dẫn của Đại Xà cả đám chủ động trở về nhà rồi. Nếu Xà vương biết chân tướng chỉ sợ sẽ hộc máu mất.

Lại nói đám rắn kia trước mặt Khanh Ngũ kể ra rất nhiều bát quái của nhà mình chủ nhân, nói thí dụ như bề ngoài lạnh lùng kì thực nội tâm muộn tao như lửa, đặt cho bọn nó cả đống tên gọi văn nhã, một người có cuộc sống tịch mịch như tuyết, đã từng chịu phải thương tổn trong chuyện tình cảm cho nên tính tình mới mỏng manh như vậy, thích mặc áo lót màu xx rồi dáng người thế nọ thế kia vân vân.

Nhưng lúc Khanh Ngũ muốn nhân cơ hội tra một ít tin tức hữu dụng liên quan tới Xà vương thì một đám lại biểu hiện cực kỳ trung nghĩa, đánh chết cũng không nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau