Thiên Hạ Đệ Nhất Ảnh Vệ

Chương 189: Lừa được sủng vật

Trước Sau
Hiện giờ hai tên kỳ lân phượng hoàng say bí tị, sau khi uống nước miếng rồng hổ vào thoạt nhìn thì như muốn tỉnh dậy, nhưng vẫn trong bộ dạng mơ hồ mở một mắt nhắm một mắt, chẳng bao lâu lại ngã đầu ngủ như heo.

Bạch Long cực kỳ phẫn nộ.

Hai tên vô dụng. Sau khi lượn quanh tiên đảo một vòng, Bạch Long cướp một đống đồ mà trong mắt hắn hẳn là có công dụng hàng yêu trảm ma như: bội kiếm của kỳ lân cùng với phượng huyết đao, hắn đã chuẩn bị tinh thần tự mình đối phó với quái vật gây hạn hán đang uy hiếp quốc gia Đại Bảo.

Trở lại Khanh gia bảo, Khanh Ngũ bắt đầu khoe khoang chiến lợi phẩm của mình. Hổ con liên tục khen Bạch Long thật bản lãnh ——Hai món binh khí kia chính là hai món thần binh của kỳ lân và phượng hoàng, bình thường ngay cả sờ cũng không cho hắn dùng móng hổ sờ.

Bội kiếm của kỳ lân bị Khanh Ngũ hào phóng đưa cho lão hổ chơi, còn thanh phượng huyết đao kia thì mang cho Tiểu Thất.

Tiểu Thất rút ra phượng huyết đao, chỉ thấy thanh đao này toàn thân đỏ thẫm, sau khi tuốt vỏ hào quang lan tỏa, bên trên còn khắc dấu ấn phượng hoàng xinh đẹp.

Tiểu Thất vừa cầm đã biết món thần binh này không phải vật thế gian, sức nặng của nó mắt thường không thể nhìn ra, đao phong vô cùng sắc bén, so với Vũ Nguyệt Nhận của hắn chỉ có hơn chứ không kém.

Lão hổ đùa nghịch thanh kiếm của kỳ lân đến vui vẻ, chơi một hồi hắn không khỏi buồn bã nói: “Kỳ lân nói đợi đến khi ta lớn sẽ cho ta một món binh khí riêng, nhưng đến giờ cũng không chịu thực hiện, món binh khí này tốt thì có tốt, chẳng qua nó chỉ nhận kỳ lân làm chủ, ai.”

“Kỳ lân muốn đưa ngươi cái gì?” Khanh Ngũ bên cửa sổ nghe lão hổ trong đình viện cảm khái, vì thế hỏi một câu.

“Thần binh làm riêng cho ta!” Lão hổ đáp, “Hình như thanh kiếm của kỳ lân làm từ xương sườn của kỳ lân, phượng huyết đao làm từ lông đuôi của phượng hoàng, đến lúc đó sợ là hắn cũng sẽ gỡ một bộ phận của thân thể ta xuống để rèn, sau đó hắn sẽ tạo ra thần binh linh giới.”

“Là cây gậy hổ à?” Khanh Ngũ ác liệt nở nụ cười.

“Ngũ thiếu ngươi thật tà ác.” Tiểu Thất = =

“Gậy à…” Hổ con sửng sờ cả nửa ngày, đột nhiên tức giận mắng to: “Cái con rồng bộ vuốt chết bằm nhà mi! Có jj ngươi mới có gậy á!!”

Khanh Ngũ không để ý tới hắn, ngược lại nói với Tiểu Thất: “Tiểu Thất, ngươi đi chuẩn bị chút hành lý, chúng ta phải đi một chuyến tới Nam triều, Đại Bảo trở về tất nhiên sẽ khiến cho hoàng thất Nam triều rung chuyển bất an, chúng ta vẫn nên tự mình đi qua cho thỏa đáng.”

“Vậy Hạ Lưu Huỳnh kia giải quyết ra sao?” Tiểu Thất hỏi.

“Nàng là con gái của doanh chủ thần binh doanh Nam triều, phân phó một nhóm người Khanh gia bảo hộ tống nàng quay về Nam triều, chúng ta đi khác đường với nàng.”

“Ý Ngũ thiếu là?”



“Chúng ta đi đường trời.” Khanh Ngũ rất có khí thế đáp.

“Quá tốt nha!” Tiểu Thất cực kỳ cao hứng, hắn thích nhất là cỡi rồng phi hành, cái cảm giác kia phi thường kích thích.

Ngư cha thì buồn rầu nâng má ngồi ở trên bậc thang đình viện, lo lắng cho an nguy của Đại Bảo. Khanh Ngũ đi qua đi vỗ vỗ bờ vai của hắn: “Ngư cha, đừng lo lắng, hoàng cung của Đại Bảo ở phía trên, nhất thời sẽ không đụng phải quái vật gây hạn hán.”

“Ngươi không biết con quái vật gây hạn hán kia hung mãnh cỡ nào đâu, quái vật gây hạn hán chính là một loại cương thi biến thành, gần như là bất tử. Ngay cả Thanh Giao cũng không phải là đối thủ của hắn, con trai, ngươi cũng phải cẩn thận đó!” Ngư cha dặn dò.

“Ta làm việc luôn có chừng mực, ngài cứ yên tâm.” Khanh Ngũ tự tin đáp.

Ngư cha (=人=) Lại nói hàng này ngay cả bộ vuốt cũng có thể mang đi ra ngoài còn có cái thứ được gọi là chừng mực chắc?

Ngươi đang nghi ngờ cái khốn kiếp gì a. Khanh Ngũ khó chịu nhìn hắn, dường như nhìn thấu nỗi oán thầm của Ngư cha.

Quyết định rời đi Khanh gia bảo, lần thứ hai bước trên hành trình mờ mịt Khanh Ngũ lưu luyến bái lậy Thương cha cùng Khanh cha, ở dưới ánh tà dương hóa thành dáng dấp Bạch Long mạnh mẽ xinh đẹp, Tiểu Thất quen thuộc nhảy lên mình rồng, túm lấy long sừng, theo một tiếng rồng ngâm thấu trời, Bạch Long bay lên không trung trong nháy mắt chỉ để lại một bóng dáng thật nhỏ.

“Rồng bộ vuốt khốn khiếp, vẫn không chịu để người cưỡi.” Bạch Hổ hầm hè nhe răng, lập tức cũng vung vuốt bay lên không, theo Bạch Long mà đi ——Hổ con luôn thích đi theo đuôi rồng con, không biết từ lúc nào đã không muốn rời khỏi.

Mà Đại Ngư công tử, thì lựa chọn dùng phương thức hắn quen thuộc nhất cũng là phương pháp nhanh nhất, theo đường thủy nhanh chóng bơi về Nam triều, tìm kiếm Đại Bảo.

Dựa theo tốc độ của rồng bộ vuốt mà nói, rất nhanh có thể bay đến chỗ của Đại Bảo, nhưng trên đường hàng này vẫn dừng lại ở một chỗ nào đó để hưởng thụ bữa cơm chiều sau đó mới tiếp tục phi hành.

Kỳ thật nơi này chính là chỗ ở của thỏ tinh. Rồng bộ vuốt vẫn nhớ mãi không quên cái cảm giác mềm mịn mà bộ lông thỏ béo mang lại. Tiểu Thất không biết nguyên do bên trong, nhưng hắn khẳng định rồng bộ vuốt dừng ở nơi này chắc chắn có mục đích gì đó.

Đợi rồng bộ vuốt dừng lại ở trong sơn cốc, Tiểu Thất nhanh chóng cởi bao hành trang trên người rồng bộ vuốt, lấy ra túi lương khô sớm đã chuẩn bị đút cho rồng con. Rồng bộ vuốt cũng lười ở chỗ vùng dã ngoại hoang sơ này biến thành người, trực tiếp nằm vật xuống bãi cỏ, hưởng thụ Tiểu Thất hầu hạ.

Tiểu Thất thuận tiện vạch lớp băng vải trên đùi của rồng con xem xét thấy thương thế của hắn thế nào. Lại nói con hồ ly dám cắn rồng con thật đúng là vừa lớn mật lại chấp nhất, cắn mạnh vào chân sau của rồng bộ vuốt, long lân đều bị rụng vài mảnh, tuy miệng vết thương đã kết vảy nhưng thoạt nhìn vẫn rất ghê người.

Tiểu Thất lấy thuốc mỡ, thay dược cho hắn, lúc này mới cùng bạn rồng ăn cơm trưa. Rồng con trong lòng vẫn còn thương nhớ tiểu thỏ tinh kia, vì thế nói với Tiểu Thất: “Tiểu Thất, kỳ thật ngày đó ta ở trong này lấy dược cho Huyền Giao, gặp một tiểu thỏ tinh béo ú mềm mại.”

“Gì?” Tiểu Thất (⊙⊙)

“Ta còn sờ nó một lần nữa.” Rồng bộ vuốt lộ ra ánh mắt chờ mong.

“Ý của Ngũ thiếu chính là ta đi bắt một con thỏ béo đến cho ngươi?” Tiểu Thất hỏi.



“Không, những con thỏ khác đều không có béo như vậy, chỉ có một… Quên đi, đợi chúng ta tìm được Đại Bảo, cũng nuôi một con thỏ béo như vậy đi.” Rồng bộ vuốt nhớ lại nói.

“Được rồi.” Tiểu Thất có chút ghen tị với con thỏ tinh kia, có thể khiến cho rồng bộ vuốt nhớ thương như vậy, hừ!

Mà giờ khắc này, hồ ly ở trong một lùm cây nghe lén bắt đầu nổi giận —— khốn kiếp!! Con Bạch Long ghê tởm mơ ước Tiểu Tuyết lại bay về đây rồi! Hơn nữa thoạt nhìn hắn vẫn luôn nhớ thương Tiểu Tuyết mãi không quên còn mang theo ý đồ cực kỳ ác ý! Không được! Mình nhất định phải hoàn toàn diệt trừ cái cục phiền toái này!!

Hồ ly đỏ ở tại chỗ đảo quanh vài vòng, liền nảy ra chủ ý. Con rồng kia không bỏ được Tiểu Tuyết, đương nhiên hắn không phải thật sự muốn hy sinh Tiểu Tuyết, mà chỉ muốn để Tiểu Tuyết làm mồi, hoàn toàn chỉnh chết cái con này ác long bị sắc che trời này. Vì thế nó chạy nhanh về phía Thỏ tinh, đem con thỏ béo chỉ thích làm biếng hay ngủ kia túm đi ra.

“Tâm Nguyệt Hồ, con ấu long kia lần trước cũng không có làm gì ta, cho dù ngươi có xé mấy miếng long lân của hắn, hắn cũng không làm ngươi bị thương, đừng lôi thôi nữa.” Tiểu Thỏ Tinh miễn cưỡng ghé vào trong ổ, híp mắt nói.

“Im miệng! Ta chính tai nghe được hắn muốn cường bạo ngươi! Ngươi mau đứng lên! Bằng không ta liền ăn luôn ngươi!” Hồ ly đỏ mở miệng uy hiếp, nói xong không thấy thỏ ú động đậy, liền liều mạng nhe răng xách con thỏ béo kéo ra bên ngoài.

“Áo ngao ngao ngao ngao!!” Thỏ béo sợ tới mức lần thứ hai kêu to.

Thật vất vả mới lôi được con thỏ kia đến chỗ Bạch Long đang nghỉ, hồ ly bi thúc phát hiện răng nanh của mình giống như bị lung lay —— cái con thỏ mập mạp chết tiệt này!

“Ngươi đi ra ngoài làm mồi, ta muốn nhân cơ hội bắt được ác long kia, Tiểu Tuyết ngươi yên tâm, ta sẽ bảo hộ ngươi an toàn!” Hồ ly hiên ngang lẫm liệt nói.

“Ngao ngao! Ngươi là cái tên ngu ngốc!!” Thỏ Tinh (╰╯)#

Ngay tại lúc thỏ tinh cùng hồ ly tranh chấp, Bạch Long dùng đuôi kéo lùm cây trên đầu bọn nó ra, cười lạnh nói: “Quả nhiên thật thiếu kiên nhẫn,à, tiểu hồ ly, Tiểu Thất, chuẩn bị mê dược, mang hai mao hàng đi!” 【 Lại nói, cái mao hàng kia là gì? (⊙⊙)】

“Chúc mừng Ngũ thiếu chiếm được bộ da lông tốt ” Lời của Tiểu Thất nói ra khiến cho hai con không rét mà run.

“Ngươi dám đụng Tiểu Tuyết một cái thử xem!” Hồ ly bừa bãi xông lên phía trước, lại muốn cắn Bạch Long.

Bạch Long vung đuôi qua, hồ ly bị phẩy ngất đi, thỏ béo đau lòng hét lên một tiếng, cũng sợ tới mức ngất đi.

Xem ra không cần dùng thuốc mê nữa rồi.

Lại nói, thỏ tinh này tên là Tuyết Thỏ, tu luyện đã được năm trăm năm hồ ly, tên là Tâm Nguyệt, tu luyện được ba trăm năm.

Từ phương diện thời gian xem xét thì hai con hơn rồng con trên dưới hai mươi tuổi, thật đáng buồn lại rơi vào tình cảnh bị con rồng con xem như sủng vật bắt trói đi mất.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau