Thiên Hạ Đệ Nhất Ảnh Vệ

Chương 192: Rồng bộ vuốt đi thi

Trước Sau
Sáng sớm ngày thứ hai. Khanh Ngũ đang chuẩn bị tới trường thi. Lúc ngồi xổm bên giếng nước súc miệng, hắn vẫn luôn cảm thấy dường như mình đã quên mất chuyện gì, suy nghĩ một hồi, hắn rốt cuộc cũng nghĩ ra mục đích của mình là tới nơi này là tìm Đại Bảo.

Ngư cha hẳn là đã tìm được Đại Bảo rồi nhỉ?

Cứ để cho bọn họ hưởng thụ cuộc sống ngọt ngào của hai người trước đã. Rồng bộ vuốt cười xấu xa một chút rồi tiếp tục súc miệng, thay y phục chuẩn bị đi thi.

Sau khi súc miệng xong, Khanh Ngũ đột nhiên xoay người, thấy hổ con thế nhưng dùng nguyên hình ngồi xổm đằng sau mình, dùng móng vuốt chấm vào cái chậu nước đặt trên mặt đất, sau đó lau đám lông trên mặt, rồi lại liếm lông mao.

“Hổ con, ngươi không thể biến trở về hình người à? Mới sáng đã phơi nắng ở đây rồi.” Khanh Ngũ đi qua, bàn tay đặt ở trên đầu Hổ con.

“Xem ra thương thế của ngươi đã lành hẳn lại rồi, vui vẻ thế này là tính đi đâu?” Hổ con liếc hắn.

“Không liên quan tới ngươi.” Rồng bộ vuốt đáp.

“Ta khuyên ngươi tốt nhất nên yên ổn đợi ở trong này.” Hổ con liếm móng vuốt nói, “Phong ấn trên trán ngươi đã xám xịt, nếu không ắt sẽ có một ngày, long khí trên người của ngươi sẽ không thể nào che dấu được nữa. Vẫn là đợi phong ấn mất đi, ta sẽ giúp ngươi làm một cái mới.”

“Vậy thì sao?” Khanh Ngũ lơ đễnh, “Nơi này khắp nơi đều là người phàm, cho dù là long khí, bọn họ cũng không phát hiện ra.”

“Ngu ngốc, ngay cả biện pháp che dấu khí tức của bản thân chính mình cũng không làm được, sẽ chọc phải phiền toái không cần thiết.” Hổ con kinh nghiệm già dặn, “Dù nói thế nào thì ta cũng lớn hơn ngươi trăm tuổi, nghe ta không sai đâu.”

“Ha ha.” Rồng bộ vuốt tỏ vẻ khinh miệt, ha ha hai tiếng, không để tâm chân bước vào nhà.

“Hừ.” Hổ con nghiêm túc liếm xong lông mao, sau đó tìm một thân cây ấm nằm úp xuống, hắn phải nghỉ ngơi dưỡng sức vì cuộc thi võ vào ngày mai. Vì thế, lúc ngủ thì vẫn sẽ ngủ, khi nào ăn cơm thì sẽ ăn cơm rồi lại đi ngủ.

Hồ ly với thỏ béo vẫn còn đang ngủ say —— hai đứa nằm cùng một ổ. Khanh Ngũ xấu bụng lật cái bụng của hồ ly ra, sau đó để thỏ ta nằm ở trong ngực hồ ly, sau đó nhấc cái móng be bé của hồ ly quặp lại, tạo thành hình ảnh hồ ly cùng thỏ béo trao nhau vòng tay yêu thương ấm áp.

Hồ ly ôm chặt lấy thỏ tinh ngủ ngon, thỉnh thoảng chép chép miệng, dường như đang mơ một giấc mơ vô cùng đẹp.

“Đi thôi, Ngũ thiếu, đừng đùa hai mao hàng kia nữa.” Tiểu Thất thúc giục hắn một tiếng, sau đó dìu hắn vào trong chiếc xe lăn đã trải thảm sẵn.

Lại nói, lúc này thiên hạ chia năm xẻ bảy, tạo thành phe phái khó phân, Khanh gia bảo chính là một đại thế lực ngang ngược. Thân là công tử hậu duệ quý tộc của Khanh gia bảo, Khanh Ngũ căn bản không cần thi cử giành lấy công danh làm gì. Lúc này hắn đi thi chẳng qua chỉ là ham vui, nhưng không biết chuyến này … hắn đã đứng trên đỉnh đầu không biết bao nhiêu tài tử phải gian khổ ngày đêm khổ đọc.

Để tiện cho Khanh Ngũ tham dự cuộc thi, Tiểu Thất còn đặc biệt thuê một chiếc xe ngựa đẹp đẽ. Khi xe ngựa vội vàng chạy vào cổng trường thì nơi đó sớm đã bị đám thư sinh đang xếp hàng chật như nêm cối chờ vào bên trong, đứng ở chỗ này có thể nhìn đủ hàng trăm sắc thái của tài tử trong thiên hạ: có vị tai to mặt lớn ăn chơi trác táng, có chàng học trò nghèo quần áo tả tơi, có người tràn đầy tự tin, lại có kẻ đang vò đầu bứt tai, có người khuôn mặt thanh tú, cũng có vị râu tóc bạc trắng. Ai nấy đều đang nóng lòng khẩn trương, chờ mong tới lúc được bước chân vào cánh cửa trường thi.

Lúc Tiểu Thất đem xe lăn của Khanh Ngũ dọn xuống, sau đó dìu Khanh Ngũ xuống xe, Khanh Ngũ liền bị mọi người ghé mắt nhìn vào. Đối với việc Khanh Ngũ một thân tàn tật mà cũng tới tham gia, có người tỏ vẻ lắc đầu, có người kính phục, cũng có kẻ xem thường. Có điều Khanh Ngũ không thèm để ý, thần thái thản nhiên tùy ý để Tiểu Thất đẩy lên cửa.



Có mấy tài tử đọc sách bu lại, bắt đầu trò chuyện với Khanh Ngũ, lúc Khanh Ngũ báo tên tuổi “Khanh Thục Quân” của mình thì không có ai phát hiện hắn chính là Ngũ công tử danh chấn thiên hạ trong giới võ lâm. Chỉ có vài vị có chút có kiến thức, mơ hồ từng nghe được tin ở phương bắc xa xôi hình như có một đại tộc cũng mang họ Khanh.

Mặc kệ thế nào thì Khanh Ngũ tàn tật, nhưng khí chất của hắn đã biểu hiện việc xuất thân của việc không tầm thường, mà ngay cả thư đồng đi theo đằng sau hắn, nhìn qua hình như cũng lợi hại hơn so với thư đồng bình thường lắm. Nhìn nhỏ bé thế nhưng có thể đem Khanh Ngũ cả người lẫn xe nâng lên đài, thật sự là khí lực kinh người.

Từ lúc cổng lớn mở ra, quan giám khảo viên cùng với đoàn thị vệ nối đuôi nhau xuất hiện, hiện trường ồn ào nhất thời an tĩnh trở lại, thí sinh tự giác xếp thành hàng dài, theo thứ tự tiến vào cửa kiểm tra, lục soát người tránh mang theo tài liệu quay cóp.

Đến phiên Khanh Ngũ, Tiểu Thất muốn đi theo lại bị giám khảo ngăn ở bên ngoài, bảo hắn đứng ở khu dành cho người hầu chờ, Tiểu Thất không vui nói: “Chủ nhân nhà ta hành động bất tiện, ta không đưa hắn vào, làm sao hắn đi vào?”

Vị giám khảo kia không kiên nhẫn trả lời: “Đây là quy củ, những người không phận sự thì không được bước vào bên trong nửa bước, ngươi nói gì cũng đều không có tác dụng đâu, nếu biết mình là một kẻ tàn phế thì cũng đừng tới đây làm phiền!”

“Ngươi dám nhục mạ chủ nhân nhà ta?!” Tiểu Thất giận siết chặt nắm tay.

Khanh Ngũ lôi kéo Tiểu Thất: “Tiểu Thất, đừng gây chuyện, ở bên ngoài đợi, ta ự mình đẩy xe lăn vào cũng được.”

“Vậy được rồi, ngươi cầm lấy cái khăn này đi, nếu tay dơ thì lau.” Tiểu Thất nhét khăn tay cho hắn, nhưng bị vị giám khảo kia đoạt lấy, vứt trên mặt đất, kêu lên: “Thằng nhóc nhà ngươi rốt cuộc có hiểu quy củ hay không! Mấy thứ này có hiềm nghi làm rối kỉ cương! Còn dây dưa nữa thì ta sẽ đuổi các ngươi ra ngoài!”

Giờ phút này người phía sau cũng không bình tĩnh nổi bắt đầu bàn tán, mở miệng oán giận Tiểu Thất với Khanh Ngũ lề mề, làm bọn họ trễ giờ.

Tiểu Thất bực quai hàm phình ra, đi ra sau hung hăng dậm chân —— Ngũ thiếu người kia, làm gì không tốt, cố tình đến chỗ này để bị người khinh bỉ! Tức chết rồi!!

Hắn đặt mông ngồi trên băng ghế dài bên ngoài ——đó là nơi người nhà thí sinh, hạ nhân nghỉ ngơi. Nếu là vị công tử nhà có tiền, sẽ phải tiêu tốn chút tiền, để tùy tùng ngồi đợi trong một gian phòng hoa lệ khác, bởi vậy nơi này chính là nơi tụ tập của đám người hạ đẳng.

Viện dự thi tự khắc không cần phải nói, bố cục cực lớn, mỗi một thí sinh sẽ có một gian riêng, có cửa lao có xích sắt, rất giống địa lao trong ngục. Ngoại trừ mấy chỗ bên ngoài có thủ vệ đứng gác, còn có vô số giám khảo không ngừng đi qua đi lại tuần tra. Trận thế kia ngay cả con ruồi con bọ cũng không thể bay vào. May là như thế, nếu theo lệ thường dùng tiền dùng quyền chân chính thì trong tình huống này sẽ dùng tình riêng làm việc công gây rối loạn kỉ cương, đánh cắp công danh.

Đến giờ, chỉ nghe trên trường thi vang lên một hồi chiêng trống rộn ràng, có mấy vị quan phát đề thi cho thí sinh, thời gian làm bài rất dài, tận ba bốn canh giờ, có mấy thí sinh thân thể yếu ớt không chịu nổi bỏ cuộc, thậm chí có người hôn mê ngay ở trong trường thi.

Tiểu Thất biết thời gian chờ đợi không ngắn, ở trong góc hờn dỗi một hồi tự thấy nhàm chán lại đứng dậy.

Lúc này những thư đồng nô bộc ngồi ở bên cạnh hắn đã bắt đầu tán gẫu nói chuyện phiếm, nội dung cực kỳ nhàm chán, đơn giản là khoe khoang chủ nhân nhà mình hoặc là nhai lại những chuyện tình của nhóm chủ tử.

Tiểu Thất dựng thẳng lỗ tai nghe ngóng, cái gì mà công tử xx cùng thư sinh xx kết bạn cùng nhau khởi hành, buổi tối trần truồng cùng giường cùng gối cùng chăn, cái gì mà công tử xx cùng công tử xx tranh đoạt một tiểu quan dùng biện pháp của thư sinh lấy chổi đọ tay đôi, nào là công tử xx không yêu nữ tử thiên vị thiếu niên, cùng thư đồng xinh đẹp nhà mình vân vân, Tiểu Thất nghe mà nghẹn họng nhìn trân trối, thì ra…

Thì ra ở Nam triều nam phong lại thịnh hành như vậy…

Lại nói Nam triều từ khi hoàng đế khai quốc cưới nam phi thì làn gió đoạn tụ bắt đầu bùng nổ, dân phong thông thoáng, từ vương công quý tộc, cho tới lê dân bá tánh đều lấy việc dạo nam quan làm tục lệ, bởi vậy chuyện công nhiên đàm luận này cũng không phải là việc ngỗ nghịch.



“Mà nói mấy chuyện này cũng thực nhàm chán, ” một người hầu đánh gãy đề tài phong nguyệt vừa rồi, “Không bằng chúng ta mở bàn đặt cược chức vịTrạng Nguyên, thử đánh cuộc xem năm nay rốt cuộc là ai có thể thi đậu Trạng Nguyên.”

“Chẳng phải đây là trò chơi của những kẻ có tiền à? Đổ hết bạc để đánh cược người đậu Trạng Nguyên, thế nhưng loại người hạ đẳng như chúng ta có thể chơi được hay sao?” Một gã sai vặt khác cười nhạt.

“Tuy chúng ta không đọ được với những kẻ có tiền cược chức vị Trạng Nguyên kia, có điều có thể ở chỗ này mở một bàn nhỏ, cược một ván thử xem trong số các vị chủ nhân nhà chúng ta, cái ai có thể đoạt được Thám Hoa —— ta hiểu rõ, nghe nói năm nay giám sát nghiêm ngặt, những công tử nhà quan không nhất định có thể dùng thủ đoạn mua chức, chức Trạng Nguyên không chừng sẽ rơi vào một trong số chủ nhân chúng ta, muốn cược thử một ván hay không?” Người kia xem ra cực kỳ có đầu óc.

Tiểu Thất rốt cục xen mồm vào: ‘Trạng Nguyên gia không thể nghi ngờ tự nhiên là của chủ nhân nhà của ta! Hừ!”

“Chủ nhân nhà ngươi là vị tài tử nào?” Có người không rõ nên hỏi thăm.

“Ta nhận được ngươi, chủ nhân nhà ngươi không phải là vị công tử què ngồi xe lăn kia hay sao?” Lại có người chỉ ra và xác nhận.

Vì thế không đợi Tiểu Thất mở miệng, bọn người hầu liền líu ra líu ríu bùng nổ, có người nói: “Không phải ta nói ngoa đâu, công tử nhà ngươi cho dù có thi đậu nhưng tương lai khi vào cung diện thánh, hắn làm sao hành lễ quỳ lạy chứ? Đừng để treo trên người tội danh đại bất kính, mất nhiều hơn được a!”

“Đúng vậy, thân mình có tàn tật thì ở nhà thành thật cưới vợ sinh con, nhìn quần áo trên người công tử nhà ngươi thì gia cảnh cũng thuộc loại giàu có, không bằng mua chút điền sản, an ổn qua ngày không tốt sao, tới nơi này chịu tội làm gì chứ!”

Một người già dặn đứng ra nói: “Ta thấy công tử nhà ngươi chính là loại người ăn no rửng mỡ không biết tự lượng sức mình! Ngươi có biết tài tử tham gia cuộc thi lần này có người danh chấn thiên hạ!? Ai có thể xác định hắn sẽ đứng đầu danh sách trở thành trạng nguyên chứ!”

Tiểu Thất (╰╯)# nghe xong, hít một hơi rồi mới nói: “Chủ nhân nhà của ta chắc chắn sẽ là Trạng Nguyên, chắc chắn.”

Lão bộc lắc đầu: “Ta nói ngươi thật sự là nhóc con thiếu suy nghĩ a! Ngươi đã vội dâng tiền như vậy, vậy lại đây đặt tiền đi!”

Vì thế mọi người thét to bắt đầu đặt cược, ngay cả tiểu binh trông cửa cũng nhịn không được sáp vô giúp vui. Tiểu Thất từ trong lòng ngực lấy ra ba thỏi bạc trắng đặt ở trên băng ghế, khiến mọi người rung động.

Thỏi bạc trắng kia của hắn ít nhất cũng phải đến mười hai lượng, bấy nhiêu thôi cũng đủ để một nhà sống trong vài tháng! Nhóc ngốc này đúng là có chút của cải! —— mọi người sôi nổi ghé mắt.

——————————————————————————

Lại nói, trong cung mấy ngày nay xảy ra một sự kiện lý thú không biết nên khóc hay cười. Nói trở lại, vị hoàng tử học tập mới vừa trở về chính là hoàng tử Đại Bảo. Trong này hắn là Dận vương, vào một đêm đi ngắm trăng đột nhiên hắn nhảy vào trong ao sen, may mà ao sen không quá sâu, hoàng tử rất nhanh liền bơi được lên bờ, còn kích động hoa chân múa tay vui sướng oa oa kêu to. Sau đó theo như lời theo thuật lại thì hắn là vì muốn gặp mỹ nhân ngư trong hồ sen mới nhảy hồ, thật đúng là một vị hoàng tử điên.

Vì thế, cuối cùng Đại Bảo cũng đoàn tụ với Đại Ngư.

Bắt đầu từ ngày hôm đó, trong cung có người tung tin đồn nói, trong phòng Dận hoàng tử rõ ràng chỉ có một mình hắn thế nhưng thỉnh thoảng lại truyền ra thanh âm của hai người, thậm chí đôi khi còn nghe được tiếng vận động *** mỹ, nhất thời mọi người đều suy đoán sôi nổi.

@ Dạo này mạng wifi yếu và chập chờn quá:((

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau