Thiên Hạ Đệ Nhất Ảnh Vệ

Chương 193: Lộ rõ chân tướng

Trước Sau
Thời gian thi cử còn một nửa. Khanh Ngũ tất nhiên đã viết xong đề bài, nhàm chán ngồi ở đó. Dựa theo quy định, trước khi tràng pháo vang lên báo hiệu hết thời gian, tất cả mọi người không ai được nộp bài thi. Khanh Ngũ cũng chỉ đành buồn chán ngồi ở đó, hắn rút tập thơ trên bàn, vô tình đánh nghiêng chén trà khiến cho nước trà rơi xuống đất.

Tiểu Thất sẽ không bạc đãi Khanh Ngũ, cho nên mỗi lần pha trà đều dùng lá trà tốt nhất, điều này làm cho Khanh Ngũ âm thầm kêu một tiếng đáng tiếc, hắn còn chưa nhấp một miếng nào.

Cũng bởi vì này trà trong chén bị Long thần vung vẩy ra đất, khiến cho màn trời kéo mây đen dầy đặc, rất nhanh mưa trút xuống. May mà chỗ Tiểu Thất đang ở có lều, có thể che mưa chắn gió.

Có điều phong ấn trên người Khanh Ngũ giờ phút này vô cùng nhạt, long ấn trên trán mơ hồ ẩn hiện, mây mưa giăng đầy trên màn trời mịt mờ, xoay quanh kinh thành hô gọi long khí gây ra dị tượng lạ. Chỉ một lát sau liền khiến cho dân chúng trong kinh thành vô cùng sợ hãi, miệng mồm nói lão hoàng đế đang thập tử nhất sinh, chân long hạ phàm, “thiên hạ thay đổi” khôn cùng!

Đại Bảo đang ở trong cung thấy bên ngoài xôn xao, liền dẫn theo Đại Ngư ngụy trang thành thái giám đi ra ngoài xem xét, quả nhiên hiện tượng thiên văn rất giống hình dáng của cự long, vòi nước dựng thẳng về phía hoàng cung, vô cùng chân thật, giăng kín cả bầu trời!

Chẳng qua vòi nước kia khiến cho người ta có cảm giác giống như đang nở nụ cười xấu xa? Đại Bảo cảm thấy biểu tình của hình rồng kia giống như một hàng hắn quen. Đại Ngư công tử đã chứng thật phỏng đoán của hắn: “Phong ấn của Tiểu Bạch Long đã mất, long khí dâng trào.”

“Lão Ngũ cũng tới đến kinh thành nha, vậy ngươi nhanh nghĩ biện pháp làm lại phong ấn cho hắn đi!” Đại Bảo vẫn rất quan tâm tới tình hình của rồng bộ vuốt.

“Để ta dùng phép thuật tra xem vị trí cụ thể của hắn rồi hẵng nói.” Đại Ngư công tử dứt lời, mang theo Đại Bảo tìm cái chỗ yên lặng, dùng cục đá vẽ bày trận pháp, bắt đầu đo lường tính toán. Chỉ thấy cục đá ở trong vòng tròn phép thuật của Đại Ngư tự động vẽ ra bản đồ trong kinh thành, sau đó cục đá dừng ở một viện đang thi, không di chuyển nữa.

“Lão Ngũ ở trong viện thi?” Đại Bảo kỳ quái nói, “Hắn đang đi thi khoa khảo? —— hàng này nhất định là tham gia! Đây là chuyện mà người ham danh tiếng như hắn sẽ làm, nnd, vào kinh thành cũng không báo cho ta biết, cố tình còn đi chơi một mình!”

“Vậy ta đi tìm hắn.” Đại Ngư cũng không rõ tầm quan trọng trong cuộc thi khoa khảo của đám người phàm này, Đại Bảo vội ngăn hắn lại: “Ta đi cùng ngươi, xem như cho hắn cái mặt mũi, hừ hừ.”

Cùng lúc đó, hồ ly với thỏ tinh đang ngủ say cũng cảm ứng được long khí, hồ ly giật mình một cái, vội vàng nhảy ra bên ngoài xem xét, vừa thấy đã sợ tới mức tiểu trong quần! Xung quanh màn trời chính là long khí của ác long ngày đó đánh ngất xỉu bọn họ!! Đúng vậy!! Chính là hắn!!

“Thỏ ngốc! Thỏ ngốc! Không hay rồi!! Cừu gia đuổi tới cửa! Chúng ta chạy mau!! Ngươi dậy ngay! Ta phải đi trước cứu công tử! Nhắc hắn đừng tới gần nơi này! Mục tiêu của ác long là chúng ta không thể làm hắn bị liên lụy!” Hồ ly lo lắng kêu to.

“Ầy…” Thỏ tinh đã sớm biết Khanh Ngũ chính là con Bạch Long kia, nhưng dù thế nào thì con Bạch Long kia cũng chỉ là con rồng con. Hơn nữa mấy ngày nay hắn đối xử với bọn họ tốt lắm, chỉ sợ hắn cũng chỉ là nhóc con ham chơi mới bắt mình và hồ ly tới đây thôi. Nhưng con hồ ly ngu ngốc kia vô cùng si mê rồng con trong hình người.

Hắn đang suy xét xem có nên nói cho hắn biết sự thực hay không —— có thể sẽ làm tan nát trái tim pha lê yếu ớt của con hồ ly kia hay không đây?

Nếu con hồ ly ngu xuẩn kia biết chân tướng, khẳng định sẽ nổi bão, sau đó khiến gà chó không yên. Ầy, vẫn là không nên nói cho nó biết, ít nhất đừng để hắn quấy rầy bữa cơm chiều của mình mới tốt, lại nói con rồng con kia đã chuẩn bị một đống lớn rau cải trắng với cà rốt mỹ vị cho mình rồi a!

Vì thế, cuối cùng, thỏ béo run run rẩy rẩy cái đuôi ngắn của nó, cũng không vì hồ ly mà đại nghĩa “mạo hiểm tánh mạng” chạy ra ngoài.

Hồ ly không phải đều rất thông minh hay sao? Thỏ tinh lại ngán ngẩm thở dài, nó co chân nhảy trở vào trong ổ chăn mềm mại, há mồm gặm cà rốt. Rộp cộp, nhóc rồng con làm việc rất tốt, cải củ với cà rốt đều cực kỳ mới mẻ tươi ngon! Không biết cái chân bị hồ ly cắn đã tốt hẳn chưa.

Ngay trong lúc thỏ tinh say mê với quả cà rốt thơm ngon, nó đột nhiên nhớ tới, vừa rồi sau khi tỉnh lại thì nó trong tư thế bị hồ ly gắt gao ôm lấy thì phải!!

Thỏ tinh nhất thời diện biểu tình bị sét đánh. =口=

Đừng nói là trong sạch của mình đã bị hồ ly…!!!!

“Ta… không còn tấm thân xử nữ nữa sao?” (╯﹏╰) thỏ tinh nước mắt giàn giụa suy tưởng.



Nó buồn bực cắn một miếng củ cải, lập tức thật dài rồi lại thở hắt ra, lẩm bẩm: “May là ta là thỏ nam. Bằng không sẽ sinh ra một bé thỏ con mất.” Vì thế lại yên lòng thoải mái tiếp tục gặm củ cải.

Hồ ly vội vã chạy ra sân, thân là linh hồ tộc khôn khéo nhất linh giới, hắn đương nhiên biết công tử đang tham gia khoa khảo. Nhưng nó không biết địa điểm tổ chức khoa khảo?

Hồ ly mờ mịt ngừng lại, sau khi suy tư một hồi, nó liền có chủ ý. Chỉ thấy hắn quơ quơ cái đuôi to, bùm một tiếng, liền biến thân biến thành một thư sinh mỹ nam sở hữu đôi mắt phượng hẹp dài, dùng bộ dáng này gặp công tử rồi cùng công tử trở thành bạn tốt, về sau vừa có thể cùng công tử xúc vừa có thể thổ lộ tình cảm, lại có thể biến thành hồ ly hưởng thụ cái vuốt ve của hắn

Hồ ly nhịn không được suy tưởng một hồi sau đó hắn tự cho là mình làm được một chuyện tốt mà mừng rỡ cười toe tóe.

Hồ ly biến thành người nghênh ngang đi trên đường, kéo một người đi đường lại hỏi, rất nhanh biết hỏi vị trí thi cử. Vì thế hắn bước nhanh hơn, cũng không để tâm mưa làm ướt quần áo, vội vội vàng vàng đi tìm Khanh Ngũ.

Nhưng mà, hoàng tử Đại Bảo ngồi trên cỗ kiệu rốt cục cũng nhanh hơn hồ ly một bước. Đợi tới thời điểm Đại Bảo khí phái dẫn nhân mã của mình đi tới trước viện khoa khảo, vừa vặn đúng lúc thời gian khoa khảo chấm dứt, hoàng tử tuần tra lập tức khiến cả sân viện xôn xao.

Những người biết được chút tin tức đều hiểu được, hiện giờ có vài vị hoàng tử tranh quyền, đây là thời điểm tranh đấu gay gắt kịch liệt nhất, Dận hoàng tử đích thân tới thị sát chính là một tín hiệu chính trị quan trọng.

Việc này thuyết minh vị hoàng tử này luôn luôn giấu tài, bày ra dáng vẻ ngu dốt rốt cục cũng có động tác, bắt đầu kết giao với đám tài tử sắp trở thành trụ cột trong triều đình, bồi dưỡng thế lực của mình!

Chuyện này thực tế nhị, những vị giám khảo kia thật cẩn thận, vừa biểu hiện được thái độ cực kỳ cung kính của mình nhưng cũng không dám biểu hiện quá thân cận với Đại Bảo.

Nhưng nhóm thí sinh thì không giống vậy, đối với đám thư sinh ngây ngô mới ra đời mà nói, có thể kết giao với hoàng thân quốc thích chính là vinh hạnh lớn lao. Vì thế một đám đều hận không thể khiến cho Đại Bảo nhìn mình thêm vài lần, có vài tên khoe khoang chạy thẳng đến trước mặt hoàng tử để tự đề cử mình, có vài người nhát gan không dám tiến lên, chỉ có thể đỏ mắt ở bên ngoài xem náo nhiệt.

Đại Bảo mặc hoa phục, đầu đội châu quan bị mọi người săn đón vây quanh, ngồi ở trên ghế, giả vờ giả vịt nói: “Các vị đại nhân không cần giữ lễ tiết, lần này ta đến là vì việc riêng, không phải phụng hoàng mệnh. Chính là ta có một vị bạn tốt, lần này cũng tới dự thi, ta muốn tìm hắn liền ôn chuyện cũ.”

Lời này vừa nói ra, khiến cho quan viên cùng các thư sinh trong ngoài đại đường nghị luận sôi nổi —— cừ thật! Ai mặt mũi lớn như vậy, thế nhưng phải khiến cho đường đường hoàng tử tự mình đến đón, người nọ chắc là đại học giả đại tài tử danh chấn thiên hạ đi!

“Nhưng không biết điện hạ tìm là vị thí sinh nào, để hạ quan giúp người tìm.” Một người giám khảo bước ra khỏi hàng hành lễ nói.

Đại Bảo đáp: “Người này tên là Khanh Thục Quân, không biết hiện nay có ở trong này?”

Vài vị giám khảo trao đổi ánh mắt, lập tức lật xem danh sách thư sinh tìm một lượt, một lát đã tra ra được, vội vàng nói: “Bẩm báo điện hạ, người này có dự thi, ở phòng một trăm ba mươi. Hạ quan sẽ sai người đi tìm hắn.”

“Không cần phiền toái như thế. Ta đã đem công tử mang đến.” Thanh âm của Tiểu Thất xuyên thấu mọi tiếng động ồn ào, mọi người tò mò sôi nổi nhường đường cho người tới, chỉ thấy Tiểu Thất đang giúp Khanh Ngũ đi vào cửa. Thời điểm đi ngang qua cánh cửa, Tiểu Thất vung tay một cái, đem xe lăn nhấc vào trong đại đường, khiến mọi người không khỏi sợ hãi ồ lên.

Thì ra kia chính là vị công tử ngồi xe lăn lúc đầu bị mọi người xem thường, thế mà lại là bạn tốt của hoàng tử! Trách không được hắn lại dám tham gia khoa khảo, thật đúng là nhìn người không thể nhìn tướng mạo mà!

Khanh Ngũ ung dung bình thản, hiển lộ khí độ của minh chủ, thấy Đại Bảo hơi hơi khom người, tiêu sái đáp: “Tiểu nhân Khanh Ngũ, bái kiến hoàng tử bệ hạ.”

“Ha ha, Lão Ngũ, ngươi cuối cùng cũng tới.” Đại Bảo vỗ tay cười to, oán khí nhiều ngày qua ngày hôm nay xem như đều bị bay hết, hắn cười nói: “Chư vị, có biết vị công tử bất phàm này là người nào không?”

Một vị giám khảo nói tiếp: “Chắc là tài tử Giang Bắc, thanh niên tài giỏi, tuổi còn trẻ đã có tài năng xuất chúng, hoàng tử quả nhiên có nhãn lực.”

“Sai sai, ” Đại Bảo cười hắc hắc, “Người này chính là`chủ nhân của một gia tộc quyền thế hùng bá ở phương Bắc—— Khanh gia bảo, là con trai của giáo chủ Thương Minh thánh giáo Tây Bắc, đồng thời cũng chính là thần tử của Kỳ chiến tộc, minh chủ được tám trăm môn phái giang hồ tuyển chọn, là vị thần nhân có khả năng hô mưa gọi gió—— Khanh Thục Quân!”

Lời này vừa dứt, cả sân viện ồ lên!



Đại Bảo âm hiểm nhìn Khanh Ngũ cười —— Lão Ngũ a rồng bộ vuốt a, hiện tại gánh nặng này ta giao cho ngươi nha! Ngươi nhất định phải giúp ta giáo huấn những tên hoàng tử chó má chỉnh ta táo bón a!

Khanh Ngũ mỉm cười: “Điện hạ thật sự là quá khen, chẳng qua chỉ là một ít hư danh, lúc này nơi đây, đại khái cũng đừng khiến ta khó xử như thế chứ, ha.” Đại Bảo ngươi cái hàng này thế nhưng trực tiếp nhổ hết gốc gác của ta lên! Vội vã đem ta làm tấm bia đỡ đạn của ngươi như thế! Xem như ngươi lợi hại! Ngươi cũng không sợ ngày hôm sau hai chúng ta đều trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích hay sao?!

Vậy thì sao? Dùng cái đuôi to của ngươi hung hăng trừng phạt bọn họ đi! ———— Đại Bảo (v)

Rốt cục, hồ ly mạo hiểm vũ cả người ướt sũng chạy tới trước viện khoa khảo, hắn vốn đang cố chen qua đám người, muốn tìm kiếm bóng dáng của công tử nhưng khi hắn thật vất vả tới chen được đến phía trước thì lại thấy được một màn làm hắn khiếp sợ không thôi ————————

Tiểu Thất đẩy Khanh Ngũ về phía trước, theo đuôi Đại Bảo đi ra viện khoa khảo, tự nhiên bọn họ còn có người hầu che dù, hồ ly liếc mắt một cái liền thấy được công tử mà mình thương nhớ, chính là… Chính là… Chính là… …

Đây không phải là sự thật!!!

Không phải!!

Công tử hắn… công tử dịu dàng như vậy… công tử săn sóc như thế…

Trên người của hắn… làm sao lại…

Có long khí!!!!!

Đây không phải là sự thật!!

Nhất định là do đại ác long kia ở xung quanh đây cho nên khí tức của nó mới dính vào trên người công tử, nhất định là như vậy!! —— hồ ly liều mạng lừa gạt bản thân.

Nhưng …

Long ấn trên trán công tử… Đó là…

Minh chứng cho

Thân phận

Rồng… …

Hồ ly thất hồn lạc phách suy sụp ngã ngồi trên mặt đất, đầu vô lực cúi xuống, tựa như bị rút hết cả linh hồn.

Rồng bộ vuốt à, ngươi nên suy nghĩ biện pháp cẩn thận dỗ sủng vật nhà ngươi vui vẻ đi!

Lại nói, sủng vật nhà ngươi chính là vật cưng, là tổ tông. Tổ tông mất hứng, hậu quả thực nghiêm trọng.

@ mất mạng 5 ngày liền, chán đời không làm được gì:))) May sao 21:00 lại có, không biết ngày mai ra sao… hụ hụ hụ

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau