Chương 199: Tình ngờ đụng phải
Đây là quán sườn lâu năm, từng được ngự phong cho nên mặt tiền cửa hàng có chút khí phái. Lúc này chưa tới giờ mở cửa, lão hổ với Tiểu Thất tự cạy cửa xông vào tiệm, Khanh Ngũ cũng bị nâng tới sảnh đường, nhìn lão hổ với Tiểu Thất chạy tới chạy lui, trong lòng hắn đang nghĩ: nếu lúc này chủ quán thức dậy, bắt gặp tình cảnh đáng xấu hổ này —— Chưa nói tới chuyện tương lai tốt xấu gì mình cũng là trụ cột trong triều của Đại Bảo, cạy cửa ăn vụng như thế này, thật sự là…
Mất mặt tới tận nhà bà ngoại.
Khanh Ngũ nhịn không được che mặt.
Mà hai tên kia thì lục lọi đến hăng say, cuối cùng chạy tới phòng bếp trộm mấy phần sườn được chuẩn bị từ đêm qua, ông chủ cất trữ đợi sáng nay bán, hâm nóng lại là có thể ăn ngay, đám ăn hàng này thật đúng là có lộc ăn.
Lão hổ hưng phấn bắt đầu nhóm lửa, hắn nhóm lửa không cần đánh đá lửa, ngón tay tụ lại liền xuất hiện ngọn lửa, trái lại cực kỳ tiện.
Khanh Ngũ đứng trên đường lớn đợi một lát, nhịn không được nói: “Ngươi vào đi, dù sao vốn là mua cho ngươi ăn.”
Lời này rõ ràng là nói với hồ ly.
Hồ ly ngượng ngịu từ phía sau cửa bước tới, ngồi ở cửa không chịu tới gần Khanh Ngũ, xem ra vẫn còn đang dỗi.
Khanh Ngũ cũng không để ý đến hắn, làm bộ như nhắm mắt dưỡng thần.
Một người một hồ im lặng không biết bao lâu, rốt cục hồ ly cũng mở miệng: “Yêu khí dày đặc như vậy, ngươi không thấy khó chịu sao?”
“Ta rất khỏe.”
“Hừ…” Hồ ly cúi đầu thấp xuống, nhìn chằm chằm tiểu móng vuốt của mình.
“Yêu khí làm ngươi rất khó chịu à?” Khanh Ngũ hỏi.
“Ta mới không khó chịu, ta có năm trăm năm tu vi đâu!” Hồ ly lầm bầm, kỳ thật mặt đã có chút đỏ lên, nhưng nó là hồ ly đỏ cho nên không nhìn ra thôi.
“Lần trước là ta lừa ngươi, khiến cho ngươi thương tâm, ngươi còn giận ta à?” Khanh Ngũ nhẹ giọng dò hỏi, rồng bộ vuốt không có biện pháp với sủng vật, mấy lời buồn nôn dối trá nói rất thuận miệng.
“Hừ! Đại ác long đại lừa đảo nhà ngươi! Không những dùng biện pháp mạnh bắt cóc ta với thỏ tinh! Còn lừa chúng ta! Ta hận ngươi! Sẽ không bao giờ tha thứ ngươi!” Hồ ly không được tự nhiên.
“Vậy ngươi tha thứ cho ta được không?” Mao hàng ở ngay trước mắt! Trong thời khắc mấu chốt sao có thể buông tha chứ!
“Không!” Hồ ly quay đầu.
“Vậy ta…” Khanh Ngũ nói còn chưa xong, đã bị hồ ly đánh gãy.
“Chiếc nhẫn màu xanh trên tay ngươi là của con cá tinh đưa cho ngươi đi? Tuy cũng không được xem là bảo vật, nhưng cũng có chút tác dụng cường lực trừ tà, trong khoảng thời gian này tốt nhất ngươi đừng tháo nó xuống.” Hồ ly chuyển đề tài.
“Ngươi quả nhiên vẫn để ý à?” Khanh Ngũ mỉm cười, “Ta nói rồi, ta chỉ muốn làm bạn với ngươi (thực chất là sủng vật).”
“Dù sao ta sẽ không tha thứ cho ngươi!” Hồ ly kết thúc cuộc nói chuyện với hắn, đưa lưng về phía Khanh Ngũ, đuôi to nhoáng lên một cái rồi một cái.
Để xem ngươi có ăn thịt sườn hay không. Khanh Ngũ nghĩ thầm.
Cuối cùng, lão hổ với Tiểu Thất cũng thu gom hộp thịt sườn vào tay, mùi thơm bay khắp đường lớn, cái bạn giấu đầu lòi đuôi chớp lên tốc độ cũng tùy theo càng lúc càng nhanh, nhìn chung quanh đứng lên.
Mỹ vị thực vật đã bưng lên, Khanh Ngũ cấp Tiểu Thất vứt cho một ánh mắt ra hiệu, Tiểu Thất hiểu ý, hắn bới thêm một chén nữa đặt ở bên người hồ ly, sau đó trở về bàn, cùng Khanh Ngũ dùng bữa. Hồ ly nhìn nhìn mọi người, thấy tất cả mọi người không chú ý nó, vì thế cũng gặm từng miếng một.
Ăn thiệt là ngon! Hồ ly cảm động đến rơi nước mắt. Vì thế dỗi cái gì đều để qua một bên, tập trung vào chuyên môn.
Lão hổ cũng không dày dà, chỉ lo vùi đầu vào ăn. Khanh Ngũ nhìn lão hổ chỉ lo ăn, lại nhìn Tiểu Thất, đột nhiên bắt lấy cằm Tiểu Thất, sét đánh không kịp bưng tai liếm láp vệt nước tương dính trên gò má Tiểu Thất. Tuy rất nhanh nhưng khiến Tiểu Thất cả người cứng ngắc. Khanh Ngũ lại vì thực hiện được mà cười gian.
“Ta cái gì cũng chưa thấy.” Lão hổ bưng cái bát lớn che mặt, cái bát của hắn vốn dĩ đã trống không.
Hồ ly ngơ ngác một chút, sau đó lại tiếp tục gặm miếng xương sườn.
Vốn dĩ đây là một bữa sáng rất hòa hợp, có điều hoàn cảnh hơi quỷ dị một chút.
Khắp kinh thành, ngoại trừ Đại Bảo với Đại Ngư đang ở trong hoàng cung, cũng cũng chỉ có mấy vị này là còn tỉnh táo.
Ăn uống no nê, hồ ly vác cái bụng giống như quả bóng cao su —— nó ăn ước chừng được ba bát, giờ phút này chỉ có thể phơi bụng nằm trên mặt đất. Mà Khanh Ngũ chờ chính là giờ khắc này, hắn đột nhiên từ ghế xe lăn đứng lên, ngồi xổm bên người hồ ly.
“Làm gì?” Hồ ly miệng phun tiếng người, vẫn là cái loại giọng điệu thâm trầm khiến người tuyệt vọng.
“Giúp ngươi tiêu cơm.” Khanh Ngũ vươn ngón tay, nhẹ nhàng đặt ở trên cái bụng đầy lông của hồ ly.
“Cách ——” hồ ly ợ một cái, lại nằm xuống, Khanh Ngũ vội vàng tóm lấy cơ hội bắt đầu đùa bỡn mao hàng.
Hồ ly ngầm đồng ý hắn làm càn, trên thực tế, hồ ly còn rất hưởng thụ cái cảm giác được người vuốt ve từ đầu đến chân, lòng tự tôn cũng như cái tính tình không được tự nhiên không biết đã sớm ném tới nơi nào. Vì thế Khanh Ngũ càng được một tấc lại muốn tiến thêm một thước sờ đầu cùng với móng vuốt của nó.
Chính là, mùi thịt thối trong không khí càng lúc càng nồng đậm.
“Đừng sờ nữa, thằn lằn, có thứ gì đang tới đây!” Lão hổ bỏ lại bát cơm, bình tỉnh đứng lên.
Khanh Ngũ cũng thấy có biến, hương vị kia càng ngày càng gay mũi, Tiểu Thất vẻ mặt mờ mịt, xem ra người thường không ngửi thấy mùi yêu khí kia.
“Đóng cửa lại! Đừng để ‘vật kia’ phát hiện ra chúng ta!” Lão hổ kêu lên.
Tiểu Thất vội vàng chạy tới cạnh cửa khép đại môn lại, ngay trong khoảnh khắc đóng cửa, hắn chợt thấy đầu đường bên ngoài từ xa có một bóng hình mơ hồ đang đi tới.
Bóng dáng cao cỡ chừng ba người bình thường!
Tiểu Thất ngây dại. Lão hổ từ phía sau kéo Tiểu Thất đang ngẩn người qua, đóng chặt môn khép, sau đó che miệng của hắn lại, ý bảo hắn đừng lên tiếng.
Mà ngay cả hồ ly đang nằm trên mặt đất phơi cái bụng cũng ‘vèo’ một tiếng biến trở về hình người, vẻ mặt khẩn trương.
“Rốt cục cũng chịu xuất hiện à…” Hồ ly mỹ nam cắn chặt răng, lúc nói, hắn đột nhiên biến thành người, khiến cho Khanh Ngũ vẫn còn đang ngồi chồm hổm trên mặt đất mang áp lực rất lớn. Hắn rất muốn đứng dậy, có điều vì ngồi xổm thời gian quá lâu cho nên hai chân của hắn đã có chút vô lực, chỉ có thể dùng tay chống mặt đất thử đứng lại một lần nữa.
Hồ ly kéo tay giúp hắn đứng dậy: “Ác long, chân của ngươi trời sinh đã có chút không tốt đi? Vậy thành thật ngồi trong xe lăn đi, chuyện nơi đây không cần ngươi nhúng tay vào.”
“Cút sang một bên! Hồ ly chết bằm, nơi này không có việc cho loại yêu quái cấp thấp như ngươi nhúng tay vào!” Hổ con khiển trách, hồ ly nam (⊙⊙), nhất thời ở trước mặt hổ con mất hết khí thế, không lên tiếng. Nói như thế nào thì lão hổ người ta cũng là kẻ địch trời sinh của hồ ly.
Tiểu Thất dìu Khanh Ngũ đang được hồ ly nâng, dùng ánh mắt xin chỉ thị Khanh Ngũ nên làm như thế nào, Khanh Ngũ dùng ngón tay chỉ cửa sổ, ý bảo trước quan sát tình hình cái đã.
Vì thế cả đám châu đầu ghé tai vào bên cửa sổ, từ khe cửa nhìn tình hình ở trên đường.
Bóng hình cao dài càng lúc càng tới gần.”Nó” bước đi cực kỳ thong thả, đồng thời phát ra một loại áp lực cực kỳ rõ ràng, giống như tạp âm chọc thủng khiến người ta đinh tai nhức óc, thanh âm kia người phàm cũng không thể nghe được.
Khanh Ngũ nhìn thấy bóng hình kia càng ngày càng tiếp cận tới gần, từ đáy lòng thấy lạnh cả người. Hắn cắn chặt cơ hàm, trực giác nói cho hắn biết, cái “tên” này cực kỳ nguy hiểm.
Sương mù càng ngày một dày đặc.
Khanh Ngũ đột nhiên mở to hai mắt —— đây là có chuyện gì! Sương mù giăng kín trong phạm vi năm thước không thấy được gì! Vậy làm sao có thể thấy rõ bộ mặt thật của con quái vật gây hạn hán?!
Đông…
Đông…
Đông…
Tiếng bước chân nặng nề vang vọng bên đường, rõ ràng cách xa hơn một trượng, nhưng Khanh Ngũ vẫn có thể nhìn được bóng đen bị vây trong tầng sương mù dày đặc.
Bóng đen khổng lồ thành thạo bước vào trong quán sườn, chợt
Ngừng lại.
Mọi người nín thở.
Thời gian như đọng lại.
Là trạng thái giằng co đây sao?!
Khanh Ngũ tay đè cánh cửa sổ, móng tay chậm rãi trở nên sắc bén thô cứng, xương ngón tay biến hình, long lân mơ hồ hiện lên. Dường như một giây ngay sau đó có thể chọc thủng cánh cửa sổ!
Không chỉ có hắn, mỗi người trong phòng đều như lâm đại địch.
Quái vật gây hạn hán, vốn chính là hạn thần trong truyền thuyết. Nhưng vào thời cận đại để dễ hiểu thì gọi là quái vật gây hạn hán, nó chẳng phải là thần, mà là quái thi sau khi chết biến thành. Khối thi thể này kỳ dị có thể biến thành quái vật gây ra nạn hạn hán, không biết vì cớ gì, thế nhưng có được yêu lực không tầm thường.
Giờ phút này Khanh Ngũ cảm thấy trong lòng có một loại cảm giác cáu kỉnh đố với con quái vật này, thậm chí có thể nói đó chính là cảm giác hoảng hốt.
Hắn ghét cái cảm giác không có cách nào khống chế sự vật kỳ dị này.
Hắn cũng ghét cái loại cảm giác bị người ta xem như con mồi như thế này.
Hắn sắp không thể khống chế được cỗ xúc động ngay lập tức xông ra ngoài—— ma lực của quái vật gây hạn hán gợi lên dã tính chôn sâu trong con người hắn. Càng đáng sợ hơn chính là cái cảm giác muốn ganh đua cao thấp, cắn xé phá hủy mọi thứ này!
Cái loại giằng co này quả thực là một loại tra tấn.
Ba cái tay đè ngón tay đang phát run của hắn, long lân đã hiện trên cánh tay phải —— ba cái tay kia lần lượt là của lão hổ, hồ ly, Tiểu Thất.
Ngũ thiếu! Ngươi căng thẳng quá vậy! Thả lỏng chút! Có ta ở đây rồi! ———— Tiểu Thất dùng ánh mắt an ủi hắn.
Nhóc rồng con! Ngươi kích động cái quái gì cho phí sức!
Đại ác long ngươi đừng đánh rắn động cỏ! Bình tĩnh lại một chút đi!
Ba người nhìn qua Khanh Ngũ, ánh mắt để lộ ra lời bọn họ muốn nói. Thân hình của lão hổ cùng hồ ly không hẹn mà cùng hơi chếch về phía trước chặn Khanh Ngũ. Động tác này ẩn hàm ý tứ gì không cần nói cũng biết ———— Dù cho trời có sập xuống! Cũng có chúng ta chống cho ngươi! Nhóc rồng con ngươi không phải sợ!
Tiểu Thất thì từ phía sau ôm chặt lấy Khanh Ngũ, bộ dạng giống như lập tức muốn ôm Khanh Ngũ đang chuẩn bị chạy đi.
Tuy rằng giờ phút này không thể mở miệng nói chuyện, chính là, tín nhiệm thật sâu đã gắn kết bọn họ kết hợp cùng một chỗ với nhau.
Vô luận là hổ con hay là hồ ly, tinh thú vốn không giống con người trong lòng ngập tràn đủ các loại suy tính, bọn họ chỉ biết hành động theo nội tâm để bản thân không phải hối hận vì việc làm của mình.
Ngày thường cho dù cãi nhau đấu võ mồm cũng được, hờn dỗi bực bội cũng tốt, trêu chọc đùa giỡn nhau cũng thôi, luôn miệng nói chán ghét nói xong không tha thứ cũng vậy.
Có điều,
Tuyệt đối sẽ không mở to mắt nhìn nhóc rồng con cứ thế bị yêu ma khi dễ!
Khanh Ngũ ngơ ngác nhìn hành động của ba người, khóe mắt thậm chí có chút ướt át.
Mà ngoài cửa, bóng đen yên lặng rốt cục lần thứ hai cũng dợm bước, dường như rốt cục cũng tính tiếp tục đi trước. Chung quy nó vẫn không phát hiện mấy người trong quán sườn
Đi rồi?
Một trận chấn động ‘ầm ầm’ đánh thẳng tới!
Tiểu Thất chưa kịp nhìn rõ là cái gì đột nhiên phá mở cửa sổ, hắn theo bản năng kéo Khanh Ngũ lui về phía sau, lấy thân thủ nhạy bén tránh thoát đợt công kích kia sau đó không màng tính mệnh ôm lấy Khanh Ngũ phát lực chạy như điên, từ đại đường lưu loát rút về hậu viện sau đó lập tức lủi lên nóc nhà —— hiển nhiên vừa rồi hắn đã nghiên cứu lộ tuyến rút quân!
Khanh Ngũ cùng Tiểu Thất chỉ nghe lão hổ phía sau hét lớn một tiếng, sau đó là đợt nổ liên tiếp!
Quái vật gây hạn hán căn bản đã sớm phát hiện ra bọn họ!
Mất mặt tới tận nhà bà ngoại.
Khanh Ngũ nhịn không được che mặt.
Mà hai tên kia thì lục lọi đến hăng say, cuối cùng chạy tới phòng bếp trộm mấy phần sườn được chuẩn bị từ đêm qua, ông chủ cất trữ đợi sáng nay bán, hâm nóng lại là có thể ăn ngay, đám ăn hàng này thật đúng là có lộc ăn.
Lão hổ hưng phấn bắt đầu nhóm lửa, hắn nhóm lửa không cần đánh đá lửa, ngón tay tụ lại liền xuất hiện ngọn lửa, trái lại cực kỳ tiện.
Khanh Ngũ đứng trên đường lớn đợi một lát, nhịn không được nói: “Ngươi vào đi, dù sao vốn là mua cho ngươi ăn.”
Lời này rõ ràng là nói với hồ ly.
Hồ ly ngượng ngịu từ phía sau cửa bước tới, ngồi ở cửa không chịu tới gần Khanh Ngũ, xem ra vẫn còn đang dỗi.
Khanh Ngũ cũng không để ý đến hắn, làm bộ như nhắm mắt dưỡng thần.
Một người một hồ im lặng không biết bao lâu, rốt cục hồ ly cũng mở miệng: “Yêu khí dày đặc như vậy, ngươi không thấy khó chịu sao?”
“Ta rất khỏe.”
“Hừ…” Hồ ly cúi đầu thấp xuống, nhìn chằm chằm tiểu móng vuốt của mình.
“Yêu khí làm ngươi rất khó chịu à?” Khanh Ngũ hỏi.
“Ta mới không khó chịu, ta có năm trăm năm tu vi đâu!” Hồ ly lầm bầm, kỳ thật mặt đã có chút đỏ lên, nhưng nó là hồ ly đỏ cho nên không nhìn ra thôi.
“Lần trước là ta lừa ngươi, khiến cho ngươi thương tâm, ngươi còn giận ta à?” Khanh Ngũ nhẹ giọng dò hỏi, rồng bộ vuốt không có biện pháp với sủng vật, mấy lời buồn nôn dối trá nói rất thuận miệng.
“Hừ! Đại ác long đại lừa đảo nhà ngươi! Không những dùng biện pháp mạnh bắt cóc ta với thỏ tinh! Còn lừa chúng ta! Ta hận ngươi! Sẽ không bao giờ tha thứ ngươi!” Hồ ly không được tự nhiên.
“Vậy ngươi tha thứ cho ta được không?” Mao hàng ở ngay trước mắt! Trong thời khắc mấu chốt sao có thể buông tha chứ!
“Không!” Hồ ly quay đầu.
“Vậy ta…” Khanh Ngũ nói còn chưa xong, đã bị hồ ly đánh gãy.
“Chiếc nhẫn màu xanh trên tay ngươi là của con cá tinh đưa cho ngươi đi? Tuy cũng không được xem là bảo vật, nhưng cũng có chút tác dụng cường lực trừ tà, trong khoảng thời gian này tốt nhất ngươi đừng tháo nó xuống.” Hồ ly chuyển đề tài.
“Ngươi quả nhiên vẫn để ý à?” Khanh Ngũ mỉm cười, “Ta nói rồi, ta chỉ muốn làm bạn với ngươi (thực chất là sủng vật).”
“Dù sao ta sẽ không tha thứ cho ngươi!” Hồ ly kết thúc cuộc nói chuyện với hắn, đưa lưng về phía Khanh Ngũ, đuôi to nhoáng lên một cái rồi một cái.
Để xem ngươi có ăn thịt sườn hay không. Khanh Ngũ nghĩ thầm.
Cuối cùng, lão hổ với Tiểu Thất cũng thu gom hộp thịt sườn vào tay, mùi thơm bay khắp đường lớn, cái bạn giấu đầu lòi đuôi chớp lên tốc độ cũng tùy theo càng lúc càng nhanh, nhìn chung quanh đứng lên.
Mỹ vị thực vật đã bưng lên, Khanh Ngũ cấp Tiểu Thất vứt cho một ánh mắt ra hiệu, Tiểu Thất hiểu ý, hắn bới thêm một chén nữa đặt ở bên người hồ ly, sau đó trở về bàn, cùng Khanh Ngũ dùng bữa. Hồ ly nhìn nhìn mọi người, thấy tất cả mọi người không chú ý nó, vì thế cũng gặm từng miếng một.
Ăn thiệt là ngon! Hồ ly cảm động đến rơi nước mắt. Vì thế dỗi cái gì đều để qua một bên, tập trung vào chuyên môn.
Lão hổ cũng không dày dà, chỉ lo vùi đầu vào ăn. Khanh Ngũ nhìn lão hổ chỉ lo ăn, lại nhìn Tiểu Thất, đột nhiên bắt lấy cằm Tiểu Thất, sét đánh không kịp bưng tai liếm láp vệt nước tương dính trên gò má Tiểu Thất. Tuy rất nhanh nhưng khiến Tiểu Thất cả người cứng ngắc. Khanh Ngũ lại vì thực hiện được mà cười gian.
“Ta cái gì cũng chưa thấy.” Lão hổ bưng cái bát lớn che mặt, cái bát của hắn vốn dĩ đã trống không.
Hồ ly ngơ ngác một chút, sau đó lại tiếp tục gặm miếng xương sườn.
Vốn dĩ đây là một bữa sáng rất hòa hợp, có điều hoàn cảnh hơi quỷ dị một chút.
Khắp kinh thành, ngoại trừ Đại Bảo với Đại Ngư đang ở trong hoàng cung, cũng cũng chỉ có mấy vị này là còn tỉnh táo.
Ăn uống no nê, hồ ly vác cái bụng giống như quả bóng cao su —— nó ăn ước chừng được ba bát, giờ phút này chỉ có thể phơi bụng nằm trên mặt đất. Mà Khanh Ngũ chờ chính là giờ khắc này, hắn đột nhiên từ ghế xe lăn đứng lên, ngồi xổm bên người hồ ly.
“Làm gì?” Hồ ly miệng phun tiếng người, vẫn là cái loại giọng điệu thâm trầm khiến người tuyệt vọng.
“Giúp ngươi tiêu cơm.” Khanh Ngũ vươn ngón tay, nhẹ nhàng đặt ở trên cái bụng đầy lông của hồ ly.
“Cách ——” hồ ly ợ một cái, lại nằm xuống, Khanh Ngũ vội vàng tóm lấy cơ hội bắt đầu đùa bỡn mao hàng.
Hồ ly ngầm đồng ý hắn làm càn, trên thực tế, hồ ly còn rất hưởng thụ cái cảm giác được người vuốt ve từ đầu đến chân, lòng tự tôn cũng như cái tính tình không được tự nhiên không biết đã sớm ném tới nơi nào. Vì thế Khanh Ngũ càng được một tấc lại muốn tiến thêm một thước sờ đầu cùng với móng vuốt của nó.
Chính là, mùi thịt thối trong không khí càng lúc càng nồng đậm.
“Đừng sờ nữa, thằn lằn, có thứ gì đang tới đây!” Lão hổ bỏ lại bát cơm, bình tỉnh đứng lên.
Khanh Ngũ cũng thấy có biến, hương vị kia càng ngày càng gay mũi, Tiểu Thất vẻ mặt mờ mịt, xem ra người thường không ngửi thấy mùi yêu khí kia.
“Đóng cửa lại! Đừng để ‘vật kia’ phát hiện ra chúng ta!” Lão hổ kêu lên.
Tiểu Thất vội vàng chạy tới cạnh cửa khép đại môn lại, ngay trong khoảnh khắc đóng cửa, hắn chợt thấy đầu đường bên ngoài từ xa có một bóng hình mơ hồ đang đi tới.
Bóng dáng cao cỡ chừng ba người bình thường!
Tiểu Thất ngây dại. Lão hổ từ phía sau kéo Tiểu Thất đang ngẩn người qua, đóng chặt môn khép, sau đó che miệng của hắn lại, ý bảo hắn đừng lên tiếng.
Mà ngay cả hồ ly đang nằm trên mặt đất phơi cái bụng cũng ‘vèo’ một tiếng biến trở về hình người, vẻ mặt khẩn trương.
“Rốt cục cũng chịu xuất hiện à…” Hồ ly mỹ nam cắn chặt răng, lúc nói, hắn đột nhiên biến thành người, khiến cho Khanh Ngũ vẫn còn đang ngồi chồm hổm trên mặt đất mang áp lực rất lớn. Hắn rất muốn đứng dậy, có điều vì ngồi xổm thời gian quá lâu cho nên hai chân của hắn đã có chút vô lực, chỉ có thể dùng tay chống mặt đất thử đứng lại một lần nữa.
Hồ ly kéo tay giúp hắn đứng dậy: “Ác long, chân của ngươi trời sinh đã có chút không tốt đi? Vậy thành thật ngồi trong xe lăn đi, chuyện nơi đây không cần ngươi nhúng tay vào.”
“Cút sang một bên! Hồ ly chết bằm, nơi này không có việc cho loại yêu quái cấp thấp như ngươi nhúng tay vào!” Hổ con khiển trách, hồ ly nam (⊙⊙), nhất thời ở trước mặt hổ con mất hết khí thế, không lên tiếng. Nói như thế nào thì lão hổ người ta cũng là kẻ địch trời sinh của hồ ly.
Tiểu Thất dìu Khanh Ngũ đang được hồ ly nâng, dùng ánh mắt xin chỉ thị Khanh Ngũ nên làm như thế nào, Khanh Ngũ dùng ngón tay chỉ cửa sổ, ý bảo trước quan sát tình hình cái đã.
Vì thế cả đám châu đầu ghé tai vào bên cửa sổ, từ khe cửa nhìn tình hình ở trên đường.
Bóng hình cao dài càng lúc càng tới gần.”Nó” bước đi cực kỳ thong thả, đồng thời phát ra một loại áp lực cực kỳ rõ ràng, giống như tạp âm chọc thủng khiến người ta đinh tai nhức óc, thanh âm kia người phàm cũng không thể nghe được.
Khanh Ngũ nhìn thấy bóng hình kia càng ngày càng tiếp cận tới gần, từ đáy lòng thấy lạnh cả người. Hắn cắn chặt cơ hàm, trực giác nói cho hắn biết, cái “tên” này cực kỳ nguy hiểm.
Sương mù càng ngày một dày đặc.
Khanh Ngũ đột nhiên mở to hai mắt —— đây là có chuyện gì! Sương mù giăng kín trong phạm vi năm thước không thấy được gì! Vậy làm sao có thể thấy rõ bộ mặt thật của con quái vật gây hạn hán?!
Đông…
Đông…
Đông…
Tiếng bước chân nặng nề vang vọng bên đường, rõ ràng cách xa hơn một trượng, nhưng Khanh Ngũ vẫn có thể nhìn được bóng đen bị vây trong tầng sương mù dày đặc.
Bóng đen khổng lồ thành thạo bước vào trong quán sườn, chợt
Ngừng lại.
Mọi người nín thở.
Thời gian như đọng lại.
Là trạng thái giằng co đây sao?!
Khanh Ngũ tay đè cánh cửa sổ, móng tay chậm rãi trở nên sắc bén thô cứng, xương ngón tay biến hình, long lân mơ hồ hiện lên. Dường như một giây ngay sau đó có thể chọc thủng cánh cửa sổ!
Không chỉ có hắn, mỗi người trong phòng đều như lâm đại địch.
Quái vật gây hạn hán, vốn chính là hạn thần trong truyền thuyết. Nhưng vào thời cận đại để dễ hiểu thì gọi là quái vật gây hạn hán, nó chẳng phải là thần, mà là quái thi sau khi chết biến thành. Khối thi thể này kỳ dị có thể biến thành quái vật gây ra nạn hạn hán, không biết vì cớ gì, thế nhưng có được yêu lực không tầm thường.
Giờ phút này Khanh Ngũ cảm thấy trong lòng có một loại cảm giác cáu kỉnh đố với con quái vật này, thậm chí có thể nói đó chính là cảm giác hoảng hốt.
Hắn ghét cái cảm giác không có cách nào khống chế sự vật kỳ dị này.
Hắn cũng ghét cái loại cảm giác bị người ta xem như con mồi như thế này.
Hắn sắp không thể khống chế được cỗ xúc động ngay lập tức xông ra ngoài—— ma lực của quái vật gây hạn hán gợi lên dã tính chôn sâu trong con người hắn. Càng đáng sợ hơn chính là cái cảm giác muốn ganh đua cao thấp, cắn xé phá hủy mọi thứ này!
Cái loại giằng co này quả thực là một loại tra tấn.
Ba cái tay đè ngón tay đang phát run của hắn, long lân đã hiện trên cánh tay phải —— ba cái tay kia lần lượt là của lão hổ, hồ ly, Tiểu Thất.
Ngũ thiếu! Ngươi căng thẳng quá vậy! Thả lỏng chút! Có ta ở đây rồi! ———— Tiểu Thất dùng ánh mắt an ủi hắn.
Nhóc rồng con! Ngươi kích động cái quái gì cho phí sức!
Đại ác long ngươi đừng đánh rắn động cỏ! Bình tĩnh lại một chút đi!
Ba người nhìn qua Khanh Ngũ, ánh mắt để lộ ra lời bọn họ muốn nói. Thân hình của lão hổ cùng hồ ly không hẹn mà cùng hơi chếch về phía trước chặn Khanh Ngũ. Động tác này ẩn hàm ý tứ gì không cần nói cũng biết ———— Dù cho trời có sập xuống! Cũng có chúng ta chống cho ngươi! Nhóc rồng con ngươi không phải sợ!
Tiểu Thất thì từ phía sau ôm chặt lấy Khanh Ngũ, bộ dạng giống như lập tức muốn ôm Khanh Ngũ đang chuẩn bị chạy đi.
Tuy rằng giờ phút này không thể mở miệng nói chuyện, chính là, tín nhiệm thật sâu đã gắn kết bọn họ kết hợp cùng một chỗ với nhau.
Vô luận là hổ con hay là hồ ly, tinh thú vốn không giống con người trong lòng ngập tràn đủ các loại suy tính, bọn họ chỉ biết hành động theo nội tâm để bản thân không phải hối hận vì việc làm của mình.
Ngày thường cho dù cãi nhau đấu võ mồm cũng được, hờn dỗi bực bội cũng tốt, trêu chọc đùa giỡn nhau cũng thôi, luôn miệng nói chán ghét nói xong không tha thứ cũng vậy.
Có điều,
Tuyệt đối sẽ không mở to mắt nhìn nhóc rồng con cứ thế bị yêu ma khi dễ!
Khanh Ngũ ngơ ngác nhìn hành động của ba người, khóe mắt thậm chí có chút ướt át.
Mà ngoài cửa, bóng đen yên lặng rốt cục lần thứ hai cũng dợm bước, dường như rốt cục cũng tính tiếp tục đi trước. Chung quy nó vẫn không phát hiện mấy người trong quán sườn
Đi rồi?
Một trận chấn động ‘ầm ầm’ đánh thẳng tới!
Tiểu Thất chưa kịp nhìn rõ là cái gì đột nhiên phá mở cửa sổ, hắn theo bản năng kéo Khanh Ngũ lui về phía sau, lấy thân thủ nhạy bén tránh thoát đợt công kích kia sau đó không màng tính mệnh ôm lấy Khanh Ngũ phát lực chạy như điên, từ đại đường lưu loát rút về hậu viện sau đó lập tức lủi lên nóc nhà —— hiển nhiên vừa rồi hắn đã nghiên cứu lộ tuyến rút quân!
Khanh Ngũ cùng Tiểu Thất chỉ nghe lão hổ phía sau hét lớn một tiếng, sau đó là đợt nổ liên tiếp!
Quái vật gây hạn hán căn bản đã sớm phát hiện ra bọn họ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất