Chương 200: Phiên ngoại • sinh hoạt hằng ngày giang hồ Của rồng bộ vuốt
Phiên ngoại
Một căn phòng trang nhã trên lầu các, mưa đang rơi lất phất.
Khanh Ngũ bưng một cái chén sứ trắng, chậm rãi uống trà.
Bên cạnh hắn, lan can phía bên ngoài là ao xanh gợn sóng, làn nước lăn tăn ánh nước, tiếng ca êm dịu lọt vào tai, quả thật là khung cảnh thái bình.
Có người vừa bước ra từ trong một gian phòng trang nhã, ngồi đối diện với hắn. Người tới bận một thân áo xanh, mặt mày như họa, tuấn tú ngời ngời, xem chừng chỉ mới hơn hai mươi.
“Khanh Ngũ công tử, có phải chẳng là ngồi trong này có chút buồn hay không? Không bằng gọi vài ca cơ đến trợ hứng.” Nam tử cười khanh khách.
“Đường chủ nếu thích, cứ kêu vài người đến mua vui cũng không phải là không thể.” Khanh Ngũ cười nhạt, “Khanh Ngũ cả gan hỏi Đường chủ một câu, ma giáo tới khi nào thì mới chịu rời đi?”
“Vậy phải xem ý tứ của giáo chủ bọn ta thôi.” Nam tử đáp, “Ngài chính là ‘bạn mới’của giáo chủ, tiểu nhân không dám sơ suất.”
“Đường chủ để bụng như thế, chẳng lẽ còn sợ tại hạ chạy mất?” Khanh Ngũ hỏi.
“Ta chỉ làm theo mệnh lệnh của giáo chủ bồi bên người công tử mà thôi.” Nam tử nhìn nhìn Khanh Ngũ ngồi trên xe lăn, chạy, tự nhiên là hắn không thể tự mình rời khỏi nơi này, sợ là sợ ảnh vệ lợi hại trung thành bên người Khanh Ngũ kia đột nhiên xuất hiện, đem người cướp mất.
“Khanh Ngũ cả gan hỏi thêm một câu, vị thiếu niên ngày ấy Đường chủ giữ chân lại, giờ phút này vẫn khỏe chứ?” Khanh Ngũ hỏi.
“Ngươi là nói cái tên nhóc bạo lực kia sao? Hắn đương nhiên là tốt lắm.” Nam tử nói xong đứng dậy bước tới thang lầu, hướng phía dưới vỗ vỗ bàn tay.
Không bao lâu, một thiếu niên ước chừng mười bốn mười lăm bị thủ hạ của nam tử dẫn đi lên. Thiếu niên môi hồng răng trắng, ngày thường có chút xinh đẹp, có điều lúc này trông vẻ mặt lo sợ bất an, lúc thấy rõ Khanh Ngũ, hắn đột nhiên chảy nước mắt, bổ nhào qua túm lấy quần áo của Khanh Ngũ, mang theo tiếng khóc nức nở nói: “Công tử! Ngươi không có việc gì chứ? Đám người Ma giáo không có tra tấn ngươi đấy chứ?”
“Ta không sao, tiểu Húc.” Khanh Ngũ vỗ vỗ cánh tay hắn, ý bảo hắn yên lòng.
“Đều tại ta không tốt… Không chăm sóc tốt cho công tử… khiến công tử bị đám người ma giáo bắt giữ…” Thiếu niên đột ngột quỳ rạp xuống bên người Khanh Ngũ, khóc đến mức không thể kềm chế được.
“Đừng khóc, đừng khóc.” Khanh Ngũ từ trong tay áo lấy ra một cái khăn sạch lau mặt cho hắn, giọng nói dịu dàng quả thật khiến người ta an tâm, cũng khiến cho thiếu niên kia ngừng khóc, có điều hắn vẫn không chịu buông bàn tay đang túm góc áo của Khanh Ngũ ra, chỉ sợ vừa buông lỏng bàn tay này ra là bóng hình của công tử sẽ liền biến mất.
Nam tử áo xanh xen mồm vào: “Công tử muốn tên nhóc này, vậy tạm thời cứ để hắn ở tại chỗ này bồi công tử giải buồn, có điều công tử đừng quên, nếu như không có giải dược của ma giáo thì thánh độc trên người của ngươi không có thuốc giải nào khác đâu, tốt nhất không nên có ý niệm gì khác thì hôn.”
“Công tử ngươi trúng độc!?” Trong thanh âm của thiếu niên tên là tiểu Húc mang theo cơn run rẩy.
“Ta không sao, không cần phải sợ, ta không phải vẫn tốt hay sao.” Khanh Ngũ mỉm cười an ủi hắn.
“Ô ô ô… Đều tại cái tên Mai Sương Thanh chết tiệt kia… Hắn rốt cuộc có cái gì tốt chứ! Khiế công tử ngươi phải chịu tội như vậy! Đúng là đại ma đầu vô tình lãnh khốc! Đại khốn kiếp!” Tiểu Húc nằm ở trên đùi Khanh Ngũ khóc lớn.
“Này! Tiểu quỷ! Ngươi mà cũng dám nhục mạ giáo chủ, ngại là độc phát trên người Khanh Ngũ không đủ dài à?” Nam tử áo xanh đe dọa.
Tiểu Húc chỉ đành nghiến răng nghiến lợi, sau đó lại thân thiết hỏi thăm: “Công tử ngươi có khó chịu chỗ nào không? Van cầu ngài! Ngàn vạn lần phải nhẫn nại chống đỡ! Tiểu Húc nhất định sẽ nghĩ biện pháp cứu công tử!”
“Ta không khó chịu.” Khanh Ngũ rũ hàng mi phuông, nhẹ vỗ về mái tóc tiểu Húc.
Giờ phút này, thủ hạ ma giáo dưới lầu đột nhiên đồng loạt cung kính nói: “Cung nghênh giáo chủ!”
Nam tử áo xanh vừa nghe, thần sắc cũng trở nên nghiêm túc, thành thành thật thật cúi đầu đứng ở một bên, khom người thỉnh an thanh niên hồng y huyền bào đang bước tới thang lầu.
“Là Mai Sương Thanh!” Tiểu Húc kinh hô một tiếng, cảnh giác chắn trước người Khanh Ngũ.
Giáo chủ Ma giáo Mai Sương Thanh! Cũng chính là tên đại ma đầu hãm hại khiến công tử phải chịu hình!
Tiểu Húc hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng cả người phát run —— Mai Sương Thanh võ công cái thế, nói không sợ là giả, nhưng hắn phải bảo vệ công tử!
Mai Sương Thanh, như lời đồn trên giang hồ, dung mạo tươi đẹp, như thuốc phiện ma mị vô cùng quỷ mỹ.
Ánh mắt của hắn lạnh lùng dừng ở trước mặt Khanh Ngũ, gắt gao nhìn chằm chằm Khanh Ngũ.
“Mai Sương Thanh! Ngươi còn có mặt mũi tới gặp công tử! Công tử vì ngươi không tiếc một mình mạo hiểm khiến bản thân bị trọng thương! Ngươi lại dùng thủ đoạn hèn hạ vô sỉ như vậy với công tử! Ngươi còn có nhân tính hay không!” Tiểu Húc mắng.
Nam tử áo xanh quát to: “Tiểu tử! Chớ có vô lễ!”
Mai Sương Thanh đột nhiên giơ cánh tay lên, lạnh lùng nói: “Cứ để hắn nói tiếp.”
“Ta quyết không để ngươi lại khiến công tử phải chịu chút thương tổn nào nữa!” Tiểu Húc vươn cánh tay, một bộ dáng không sợ chết.
“Hừ.” Ma giáo giáo chủ cười lạnh, “Nói xong chưa? Tiểu tử, nói cho ngươi biết, là Khanh Ngũ tự mình đa tình, hiện tại hắn rơi xuống hoàn cảnh này cũng là do hắn gieo gió gặt bảo. Ta sớm đã cảnh cáo hắn, là hắn tự mình lựa chọn con đường này, cũng đừng trách người khác. Ngươi nói đúng không? Khanh Ngũ.”
“Sương Thanh, ngươi không cần nói nữa, hiện giờ đã đi đến bước đường này, hoàn toàn là do một mình ta tình nguyện, có điều tiểu Húc vô tội, cầu ngươi thả hắn. Kẻ tàn phế như ta mặc ngươi hành hạ, thả người đi.” Khanh Ngũ lạnh nhạt nói.
“Sương Thanh là để ngươi kêu sao? Khanh Ngũ! Hiện tại ngươi chỉ là một món đồ của ta mà thôi!” Mai Sương Thanh đột nhiên phất tay áo đẩy tiểu Húc ra, một phất kia thoạt nhìn rất nhẹ, kì thực lực đạo kinh người.
Tiểu Húc không thể chống đỡ, bị ném qua một bên, mà Mai Sương Thanh thì một phát bắt được cánh tay của Khanh Ngũ, gí sát tới người hắn: “Lúc trước ngươi luôn miệng nói thích ta, kỳ thật chẳng qua chỉ là xuất phát từ tư tâm thôi. Khanh Ngũ, ta cả đời cũng sẽ không tha thứ ngươi! Ta muốn tra tấn ngươi, đây là hậu quả cho việc ngươi lừa gạt ta!”
“Giáo chủ… Ngài đừng nên kích động, đại giáo chủ nói…” Nam tử áo xanh tiến lên phía trước nói.
“Cút ngay! Trong mắt ngươi còn có vị giáo chủ như ta hay không! Cả ngày đại giáo chủ này đại giáo chủ kia! Chuyện này không đến lượt ngươi lắm miệng! Cút hết đi! Đừng phá hủy chuyện tốt của ta!” Mai Sương Thanh quát lớn.
Nam tử đành phải khom người lui ra, Mai Sương Thanh đột nhiên gọi hắn lại: “Đem bộ dụng cụ tra tấn người kia tới đây. Ta muốn tự mình trị hắn.”
“Vâng! Giáo chủ.” Nam tử xuống lầu. Tiểu Húc nghe được những lời này, giống như nổi điên bổ nhào tới, giận dữ hét lớn: “Không được làm cho công tử bị thương!!!! Ta liều mạng với ngươi!!!”
Nhưng hắn lại bị Mai Sương Thanh nhẹ nhàng túm cổ, hắn còn chưa biết chuyện gì xảy ra thì đã bị người điểm huyệt đạo, không thể ngôn ngữ, chỉ có thể há to mồm không ngừng rơi lệ, mắt mở trừng trừng nhìn thảm kịch phát sinh.
Lúc này nam tử áo xanh đã đem một bộ đạo cụ tra tấn bằng vàng tới, đặt ở trên bàn, lập tức quét mắt thương hại liếc Khanh Ngũ một cái sau đó lần thứ hai lui ra, còn phối hợp kéo rèm che.
Mai Sương Thanh mở cái hòm đạo cụ ra, từ bên trong lấy ra một bộ trang phục ảnh vệ mộc mạc, bắt đầu thay quần áo, cũng lau lớp phấn dày trên mặt, trâm cài phiền phức trên đầu cũng bị hắn gỡ xuống, đổi thành kiểu tóc đơn giản.
Sau khi gỡ bỏ tạo hình của Mai Sương Thanh, khôi phục lại bộ dạng Tiểu Thất nhẹ nhàng khoan khoái ngày xưa.
“Vẫn là mặc như vậy mới thoải mái.” Tiểu Thất thở phào một hơi.
Khanh Ngũ vẻ mặt (⊙⊙)
Trước sau biến hóa khiến hắn chịu đả kích rất lớn! Ảnh vệ nhà hắn sẽ không tà mị như vậy!
Tiểu Húc thì vẻ mặt dại ra mà nhìn một màn trước mắt.
“Ta là tới cứu ngươi, ngu ngốc, hô to gọi nhỏ cái gì.” Tiểu Thất giải huyệt đạo cho tiểu Húc.
“Ngươi! Ngươi là Mai Sương Thanh?!” Tiểu Húc mới vừa nói xong đã bị Tiểu Thất bụm miệng, Khanh Ngũ cũng ý bảo hắn chớ có lên tiếng, lúc này tiểu Húc mới đem nuốt trở vào.
“Công tử… Thương thế của ngươi cùng với độc…” Tiểu Húc lo lắng hỏi thăm, tuy hắn không hiểu Mai Sương Thanh tại sao đột nhiên đổi quần áo, cũng ăn nói kỳ cục nhưng hắn tin tưởng công tử.
“Tiểu Húc, ta muốn cứu ngươi.” Khanh Ngũ nói, “Nếu ngươi không thoát khỏi đây, nam võ môn của cha ngươi sẽ khai chiến với ma giáo, sẽ khiến vô số người chết.”
“Nếu ta đi rồi, công tử phải làm thế nào?” Tiểu Húc hỏi, “Cái tên Mai Sương Thanh nhất định lại lợi dụng ngươi!” Hắn cực kỳ căm thù Tiểu Thất.
“Đúng vậy, ta chính là đang lợi dụng hắn, chờ cứu được ngươi, hắn nhất định sẽ vĩnh viễn chịu sự khống chế của ta.” Tiểu Thất cố ý hù hắn.
“Ta không sao, ngươi chỉ cần tin tưởng ta là được.” Khanh Ngũ nói.
Tiểu Húc đột nhiên chuyển hướng Tiểu Thất: “Mai Sương Thanh, ngươi hãy nghe cho kỹ, ngươi muốn cái gì ta cũng có thể cho ngươi, chỉ có công tử! Ngươi không được phép làm hại hắn! Bằng không ngày sau nhất định ta sẽ khiến cho ngươi sống không bằng chết!”
“Hừ.” Tiểu Thất ôm cánh tay lầu bầu. Nếu không phải vì cứu thằng nhóc này, hắn cũng sẽ không giả vờ giả vịt quay trở lại ma giáo, nhận cái chức vị Mai đại giáo chủ đáng ghét này đâu. Lại nói, mấy ngày nay trước mặt người khác giống như tên thần kinh giả trang thành giáo chủ, hắn sắp sửa nổi điên rồi đây này. Giả trang là một kỹ thuật sống a! Hắn rất bội phục bậc thầy chuyên nghiệp như chủ tử nhà mình! 【 Rồng bộ vuốt: này, cái gì mà giả trang, dùng từ quá khó nghe, người ta gọi cái này là phong độ. 】
Tiểu Húc gắt gao ôm lấy Khanh Ngũ cổ, thấp giọng nói: “Chờ ta trở lại chỗ cha ta, nhất định sẽ nghĩ biện pháp cứu công tử! Công tử ngươi hãy chờ ta!”
“Tiểu Húc, không cần phải lo lắng cho ta…” Khanh Ngũ nói còn chưa có xong.
“Ồ, bộ vuốt, kết thúc công việc chưa?” Một lão hổ màu trắng đột nhiên từ lan can bên ngoài vươn đầu đến, miệng phun tiếng người.
“Đại ác long, đêm nay ăn sườn nướng phải không?” Một con hồ ly đỏ đang giơ móng vuốt lên.
“Ta chỉ cần ăn cà rốt là tốt rồi.” Một con thỏ béo cũng xông ra.
Rồng bộ vuốt nháy mắt khổ bức. = =
“Mấy thứ kia là cái gì a công tử…”
“Ha, đó là…” Khanh Ngũ nụ cười trở nên cứng ngắc.
“Chúng ta là bạn thân của Khanh Ngũ công tử.” Lão hổ từ cửa sổ nhảy vào, trong phòng thật thoáng đãng, chứa một con hổ lớn cũng không thành vấn đề, hồ ly cùng thỏ béo cũng nhảy theo vào.
“Lão hổ đang nói chuyện! Còn có hồ ly thỏ nữa!” Tiểu Húc ôm đầu, không thể tin vào hai mắt của mình.
“Này! Ngũ thiếu nói các ngươi không được chen chân vào sự vụ giang hồ!” Tiểu Thất bất mãn nói.
Lão hổ lắc lắc cái đuôi, cái đuôi nhọn cuối cùng chỉa ra sông Tần Hoài bên ngoài lan can nói: “Chúng ta cũng không có ý định nhúng tay vào chuyện giang hồ gì gì đó, chỉ muốn kêu rồng bộ vuốt nhìn cái kia.”
Oanh ————————————
Chỉ nghe trong nước xuất hiện một tiếng vang thật lớn, bọt nước dựng thẳng tận trời, thế mà xuất hiện một con giao long ba đầu kỳ quái thật lớn!!
“Đó là cái gì a!!” Khanh Ngũ phát điên ———— “Phía dưới trụ sở ma giáo, đám môn phái võ lâm phía nam còn đang tổ chức buổi hoà đàm, có hơn trăm môn phái làm đại biểu tham gia đó!!”
“Đột nhiên tên yêu quái ngu ngốc nhiều chuyện đó lại xâm nhập tới đây.” Hổ con hai mắt tỏa sáng, “Muốn bay! Bộ vuốt!”
“Có ý gì!” Khanh Ngũ (╰╯)#
” Xuất động chiến đội Long Hổ!!” Lão hổ nâng móng vuốt bự bự lên.
“Khỏi cần phải đặt cái tên nhàm chán này! Đừng có chụp đầu ta!! A a a a a a a a a a a a a a!!!!” Rồng bộ vuốt hoàn toàn bị tan vỡ.
【 chú thích. Bị móng vuốt bự bự của Bạch Hổ tán cho một phát, Rồng bộ vuốt trong nháy mắt sẽ hóa hình】
Dưới lầu, nam tử áo xanh nghe tràng kêu thảm thiết tuyệt vọng của Khanh Ngũ trên lầu cùng với động tĩnh ầm ầm vang dội, không khỏi âm thầm bội phục giáo chủ nhà mình, rốt cuộc là loại khổ hình như thế nào mới có thể khiến cho Khanh Ngũ công tử cao quý tiêu sái như vậy phát ra cái loại tiếng kêu này chứ.
Vì thế, mỗ Bạch Long bị ép bức phá cửa sổ bay ra, yêu vật nọ đã bị Bạch Hổ dùng biện pháp xử lý yêu xà.
May mà, rồng bộ vuốt kéo theomột trận mưa to tầm tã cùng với một tràng sấm sét che dấu việc bọn họ thu phục xà yêu, bên trong tửu lâu cuộc họp võ lâm cứ theo lẽ thường cử hành. Sau khi thu phục xà yêu, mỗ rồng bộ vuốt cũng không nhịn được, ẩn mình bên dưới lộ ra nửa vòi nước, nghe lén chương trình hội nghị bí mật giang hồ.
Hừ hừ… Có đôi khi biến trở về nguyên hình cũng không tệ, rồng bộ vuốt hưởng thụ cái cảm giác thành tựu khi rình mò. Thì ra môn phái xx cùng môn phái xx trong âm thầm đạt thành loại hiệp định này. Thì ra chưởng môn xx kỳ thật…
Rồng bộ vuốt không tự chủ được nở nụ cười xấu xa.
Cảm thấy mỹ mãn, rồng có bộ vuố trốt cục cũng chịu bay trở căn phòng trang nhã bên trong lầu các, đang chuẩn bị biến trở về hình người vào trong phòng thì thấy tiểu Húc còn đang hóa đá.
Đây là một hồi sinh hoạt giang hồ làm người ta ngạc nhiên của rồng bộ vuốt kia.
Sau lưng mỗi một vị công tử phong thái nhẹ nhàng nhất định đều sẽ có một đoạn bí mật khổ bức a.
Một căn phòng trang nhã trên lầu các, mưa đang rơi lất phất.
Khanh Ngũ bưng một cái chén sứ trắng, chậm rãi uống trà.
Bên cạnh hắn, lan can phía bên ngoài là ao xanh gợn sóng, làn nước lăn tăn ánh nước, tiếng ca êm dịu lọt vào tai, quả thật là khung cảnh thái bình.
Có người vừa bước ra từ trong một gian phòng trang nhã, ngồi đối diện với hắn. Người tới bận một thân áo xanh, mặt mày như họa, tuấn tú ngời ngời, xem chừng chỉ mới hơn hai mươi.
“Khanh Ngũ công tử, có phải chẳng là ngồi trong này có chút buồn hay không? Không bằng gọi vài ca cơ đến trợ hứng.” Nam tử cười khanh khách.
“Đường chủ nếu thích, cứ kêu vài người đến mua vui cũng không phải là không thể.” Khanh Ngũ cười nhạt, “Khanh Ngũ cả gan hỏi Đường chủ một câu, ma giáo tới khi nào thì mới chịu rời đi?”
“Vậy phải xem ý tứ của giáo chủ bọn ta thôi.” Nam tử đáp, “Ngài chính là ‘bạn mới’của giáo chủ, tiểu nhân không dám sơ suất.”
“Đường chủ để bụng như thế, chẳng lẽ còn sợ tại hạ chạy mất?” Khanh Ngũ hỏi.
“Ta chỉ làm theo mệnh lệnh của giáo chủ bồi bên người công tử mà thôi.” Nam tử nhìn nhìn Khanh Ngũ ngồi trên xe lăn, chạy, tự nhiên là hắn không thể tự mình rời khỏi nơi này, sợ là sợ ảnh vệ lợi hại trung thành bên người Khanh Ngũ kia đột nhiên xuất hiện, đem người cướp mất.
“Khanh Ngũ cả gan hỏi thêm một câu, vị thiếu niên ngày ấy Đường chủ giữ chân lại, giờ phút này vẫn khỏe chứ?” Khanh Ngũ hỏi.
“Ngươi là nói cái tên nhóc bạo lực kia sao? Hắn đương nhiên là tốt lắm.” Nam tử nói xong đứng dậy bước tới thang lầu, hướng phía dưới vỗ vỗ bàn tay.
Không bao lâu, một thiếu niên ước chừng mười bốn mười lăm bị thủ hạ của nam tử dẫn đi lên. Thiếu niên môi hồng răng trắng, ngày thường có chút xinh đẹp, có điều lúc này trông vẻ mặt lo sợ bất an, lúc thấy rõ Khanh Ngũ, hắn đột nhiên chảy nước mắt, bổ nhào qua túm lấy quần áo của Khanh Ngũ, mang theo tiếng khóc nức nở nói: “Công tử! Ngươi không có việc gì chứ? Đám người Ma giáo không có tra tấn ngươi đấy chứ?”
“Ta không sao, tiểu Húc.” Khanh Ngũ vỗ vỗ cánh tay hắn, ý bảo hắn yên lòng.
“Đều tại ta không tốt… Không chăm sóc tốt cho công tử… khiến công tử bị đám người ma giáo bắt giữ…” Thiếu niên đột ngột quỳ rạp xuống bên người Khanh Ngũ, khóc đến mức không thể kềm chế được.
“Đừng khóc, đừng khóc.” Khanh Ngũ từ trong tay áo lấy ra một cái khăn sạch lau mặt cho hắn, giọng nói dịu dàng quả thật khiến người ta an tâm, cũng khiến cho thiếu niên kia ngừng khóc, có điều hắn vẫn không chịu buông bàn tay đang túm góc áo của Khanh Ngũ ra, chỉ sợ vừa buông lỏng bàn tay này ra là bóng hình của công tử sẽ liền biến mất.
Nam tử áo xanh xen mồm vào: “Công tử muốn tên nhóc này, vậy tạm thời cứ để hắn ở tại chỗ này bồi công tử giải buồn, có điều công tử đừng quên, nếu như không có giải dược của ma giáo thì thánh độc trên người của ngươi không có thuốc giải nào khác đâu, tốt nhất không nên có ý niệm gì khác thì hôn.”
“Công tử ngươi trúng độc!?” Trong thanh âm của thiếu niên tên là tiểu Húc mang theo cơn run rẩy.
“Ta không sao, không cần phải sợ, ta không phải vẫn tốt hay sao.” Khanh Ngũ mỉm cười an ủi hắn.
“Ô ô ô… Đều tại cái tên Mai Sương Thanh chết tiệt kia… Hắn rốt cuộc có cái gì tốt chứ! Khiế công tử ngươi phải chịu tội như vậy! Đúng là đại ma đầu vô tình lãnh khốc! Đại khốn kiếp!” Tiểu Húc nằm ở trên đùi Khanh Ngũ khóc lớn.
“Này! Tiểu quỷ! Ngươi mà cũng dám nhục mạ giáo chủ, ngại là độc phát trên người Khanh Ngũ không đủ dài à?” Nam tử áo xanh đe dọa.
Tiểu Húc chỉ đành nghiến răng nghiến lợi, sau đó lại thân thiết hỏi thăm: “Công tử ngươi có khó chịu chỗ nào không? Van cầu ngài! Ngàn vạn lần phải nhẫn nại chống đỡ! Tiểu Húc nhất định sẽ nghĩ biện pháp cứu công tử!”
“Ta không khó chịu.” Khanh Ngũ rũ hàng mi phuông, nhẹ vỗ về mái tóc tiểu Húc.
Giờ phút này, thủ hạ ma giáo dưới lầu đột nhiên đồng loạt cung kính nói: “Cung nghênh giáo chủ!”
Nam tử áo xanh vừa nghe, thần sắc cũng trở nên nghiêm túc, thành thành thật thật cúi đầu đứng ở một bên, khom người thỉnh an thanh niên hồng y huyền bào đang bước tới thang lầu.
“Là Mai Sương Thanh!” Tiểu Húc kinh hô một tiếng, cảnh giác chắn trước người Khanh Ngũ.
Giáo chủ Ma giáo Mai Sương Thanh! Cũng chính là tên đại ma đầu hãm hại khiến công tử phải chịu hình!
Tiểu Húc hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng cả người phát run —— Mai Sương Thanh võ công cái thế, nói không sợ là giả, nhưng hắn phải bảo vệ công tử!
Mai Sương Thanh, như lời đồn trên giang hồ, dung mạo tươi đẹp, như thuốc phiện ma mị vô cùng quỷ mỹ.
Ánh mắt của hắn lạnh lùng dừng ở trước mặt Khanh Ngũ, gắt gao nhìn chằm chằm Khanh Ngũ.
“Mai Sương Thanh! Ngươi còn có mặt mũi tới gặp công tử! Công tử vì ngươi không tiếc một mình mạo hiểm khiến bản thân bị trọng thương! Ngươi lại dùng thủ đoạn hèn hạ vô sỉ như vậy với công tử! Ngươi còn có nhân tính hay không!” Tiểu Húc mắng.
Nam tử áo xanh quát to: “Tiểu tử! Chớ có vô lễ!”
Mai Sương Thanh đột nhiên giơ cánh tay lên, lạnh lùng nói: “Cứ để hắn nói tiếp.”
“Ta quyết không để ngươi lại khiến công tử phải chịu chút thương tổn nào nữa!” Tiểu Húc vươn cánh tay, một bộ dáng không sợ chết.
“Hừ.” Ma giáo giáo chủ cười lạnh, “Nói xong chưa? Tiểu tử, nói cho ngươi biết, là Khanh Ngũ tự mình đa tình, hiện tại hắn rơi xuống hoàn cảnh này cũng là do hắn gieo gió gặt bảo. Ta sớm đã cảnh cáo hắn, là hắn tự mình lựa chọn con đường này, cũng đừng trách người khác. Ngươi nói đúng không? Khanh Ngũ.”
“Sương Thanh, ngươi không cần nói nữa, hiện giờ đã đi đến bước đường này, hoàn toàn là do một mình ta tình nguyện, có điều tiểu Húc vô tội, cầu ngươi thả hắn. Kẻ tàn phế như ta mặc ngươi hành hạ, thả người đi.” Khanh Ngũ lạnh nhạt nói.
“Sương Thanh là để ngươi kêu sao? Khanh Ngũ! Hiện tại ngươi chỉ là một món đồ của ta mà thôi!” Mai Sương Thanh đột nhiên phất tay áo đẩy tiểu Húc ra, một phất kia thoạt nhìn rất nhẹ, kì thực lực đạo kinh người.
Tiểu Húc không thể chống đỡ, bị ném qua một bên, mà Mai Sương Thanh thì một phát bắt được cánh tay của Khanh Ngũ, gí sát tới người hắn: “Lúc trước ngươi luôn miệng nói thích ta, kỳ thật chẳng qua chỉ là xuất phát từ tư tâm thôi. Khanh Ngũ, ta cả đời cũng sẽ không tha thứ ngươi! Ta muốn tra tấn ngươi, đây là hậu quả cho việc ngươi lừa gạt ta!”
“Giáo chủ… Ngài đừng nên kích động, đại giáo chủ nói…” Nam tử áo xanh tiến lên phía trước nói.
“Cút ngay! Trong mắt ngươi còn có vị giáo chủ như ta hay không! Cả ngày đại giáo chủ này đại giáo chủ kia! Chuyện này không đến lượt ngươi lắm miệng! Cút hết đi! Đừng phá hủy chuyện tốt của ta!” Mai Sương Thanh quát lớn.
Nam tử đành phải khom người lui ra, Mai Sương Thanh đột nhiên gọi hắn lại: “Đem bộ dụng cụ tra tấn người kia tới đây. Ta muốn tự mình trị hắn.”
“Vâng! Giáo chủ.” Nam tử xuống lầu. Tiểu Húc nghe được những lời này, giống như nổi điên bổ nhào tới, giận dữ hét lớn: “Không được làm cho công tử bị thương!!!! Ta liều mạng với ngươi!!!”
Nhưng hắn lại bị Mai Sương Thanh nhẹ nhàng túm cổ, hắn còn chưa biết chuyện gì xảy ra thì đã bị người điểm huyệt đạo, không thể ngôn ngữ, chỉ có thể há to mồm không ngừng rơi lệ, mắt mở trừng trừng nhìn thảm kịch phát sinh.
Lúc này nam tử áo xanh đã đem một bộ đạo cụ tra tấn bằng vàng tới, đặt ở trên bàn, lập tức quét mắt thương hại liếc Khanh Ngũ một cái sau đó lần thứ hai lui ra, còn phối hợp kéo rèm che.
Mai Sương Thanh mở cái hòm đạo cụ ra, từ bên trong lấy ra một bộ trang phục ảnh vệ mộc mạc, bắt đầu thay quần áo, cũng lau lớp phấn dày trên mặt, trâm cài phiền phức trên đầu cũng bị hắn gỡ xuống, đổi thành kiểu tóc đơn giản.
Sau khi gỡ bỏ tạo hình của Mai Sương Thanh, khôi phục lại bộ dạng Tiểu Thất nhẹ nhàng khoan khoái ngày xưa.
“Vẫn là mặc như vậy mới thoải mái.” Tiểu Thất thở phào một hơi.
Khanh Ngũ vẻ mặt (⊙⊙)
Trước sau biến hóa khiến hắn chịu đả kích rất lớn! Ảnh vệ nhà hắn sẽ không tà mị như vậy!
Tiểu Húc thì vẻ mặt dại ra mà nhìn một màn trước mắt.
“Ta là tới cứu ngươi, ngu ngốc, hô to gọi nhỏ cái gì.” Tiểu Thất giải huyệt đạo cho tiểu Húc.
“Ngươi! Ngươi là Mai Sương Thanh?!” Tiểu Húc mới vừa nói xong đã bị Tiểu Thất bụm miệng, Khanh Ngũ cũng ý bảo hắn chớ có lên tiếng, lúc này tiểu Húc mới đem nuốt trở vào.
“Công tử… Thương thế của ngươi cùng với độc…” Tiểu Húc lo lắng hỏi thăm, tuy hắn không hiểu Mai Sương Thanh tại sao đột nhiên đổi quần áo, cũng ăn nói kỳ cục nhưng hắn tin tưởng công tử.
“Tiểu Húc, ta muốn cứu ngươi.” Khanh Ngũ nói, “Nếu ngươi không thoát khỏi đây, nam võ môn của cha ngươi sẽ khai chiến với ma giáo, sẽ khiến vô số người chết.”
“Nếu ta đi rồi, công tử phải làm thế nào?” Tiểu Húc hỏi, “Cái tên Mai Sương Thanh nhất định lại lợi dụng ngươi!” Hắn cực kỳ căm thù Tiểu Thất.
“Đúng vậy, ta chính là đang lợi dụng hắn, chờ cứu được ngươi, hắn nhất định sẽ vĩnh viễn chịu sự khống chế của ta.” Tiểu Thất cố ý hù hắn.
“Ta không sao, ngươi chỉ cần tin tưởng ta là được.” Khanh Ngũ nói.
Tiểu Húc đột nhiên chuyển hướng Tiểu Thất: “Mai Sương Thanh, ngươi hãy nghe cho kỹ, ngươi muốn cái gì ta cũng có thể cho ngươi, chỉ có công tử! Ngươi không được phép làm hại hắn! Bằng không ngày sau nhất định ta sẽ khiến cho ngươi sống không bằng chết!”
“Hừ.” Tiểu Thất ôm cánh tay lầu bầu. Nếu không phải vì cứu thằng nhóc này, hắn cũng sẽ không giả vờ giả vịt quay trở lại ma giáo, nhận cái chức vị Mai đại giáo chủ đáng ghét này đâu. Lại nói, mấy ngày nay trước mặt người khác giống như tên thần kinh giả trang thành giáo chủ, hắn sắp sửa nổi điên rồi đây này. Giả trang là một kỹ thuật sống a! Hắn rất bội phục bậc thầy chuyên nghiệp như chủ tử nhà mình! 【 Rồng bộ vuốt: này, cái gì mà giả trang, dùng từ quá khó nghe, người ta gọi cái này là phong độ. 】
Tiểu Húc gắt gao ôm lấy Khanh Ngũ cổ, thấp giọng nói: “Chờ ta trở lại chỗ cha ta, nhất định sẽ nghĩ biện pháp cứu công tử! Công tử ngươi hãy chờ ta!”
“Tiểu Húc, không cần phải lo lắng cho ta…” Khanh Ngũ nói còn chưa có xong.
“Ồ, bộ vuốt, kết thúc công việc chưa?” Một lão hổ màu trắng đột nhiên từ lan can bên ngoài vươn đầu đến, miệng phun tiếng người.
“Đại ác long, đêm nay ăn sườn nướng phải không?” Một con hồ ly đỏ đang giơ móng vuốt lên.
“Ta chỉ cần ăn cà rốt là tốt rồi.” Một con thỏ béo cũng xông ra.
Rồng bộ vuốt nháy mắt khổ bức. = =
“Mấy thứ kia là cái gì a công tử…”
“Ha, đó là…” Khanh Ngũ nụ cười trở nên cứng ngắc.
“Chúng ta là bạn thân của Khanh Ngũ công tử.” Lão hổ từ cửa sổ nhảy vào, trong phòng thật thoáng đãng, chứa một con hổ lớn cũng không thành vấn đề, hồ ly cùng thỏ béo cũng nhảy theo vào.
“Lão hổ đang nói chuyện! Còn có hồ ly thỏ nữa!” Tiểu Húc ôm đầu, không thể tin vào hai mắt của mình.
“Này! Ngũ thiếu nói các ngươi không được chen chân vào sự vụ giang hồ!” Tiểu Thất bất mãn nói.
Lão hổ lắc lắc cái đuôi, cái đuôi nhọn cuối cùng chỉa ra sông Tần Hoài bên ngoài lan can nói: “Chúng ta cũng không có ý định nhúng tay vào chuyện giang hồ gì gì đó, chỉ muốn kêu rồng bộ vuốt nhìn cái kia.”
Oanh ————————————
Chỉ nghe trong nước xuất hiện một tiếng vang thật lớn, bọt nước dựng thẳng tận trời, thế mà xuất hiện một con giao long ba đầu kỳ quái thật lớn!!
“Đó là cái gì a!!” Khanh Ngũ phát điên ———— “Phía dưới trụ sở ma giáo, đám môn phái võ lâm phía nam còn đang tổ chức buổi hoà đàm, có hơn trăm môn phái làm đại biểu tham gia đó!!”
“Đột nhiên tên yêu quái ngu ngốc nhiều chuyện đó lại xâm nhập tới đây.” Hổ con hai mắt tỏa sáng, “Muốn bay! Bộ vuốt!”
“Có ý gì!” Khanh Ngũ (╰╯)#
” Xuất động chiến đội Long Hổ!!” Lão hổ nâng móng vuốt bự bự lên.
“Khỏi cần phải đặt cái tên nhàm chán này! Đừng có chụp đầu ta!! A a a a a a a a a a a a a a!!!!” Rồng bộ vuốt hoàn toàn bị tan vỡ.
【 chú thích. Bị móng vuốt bự bự của Bạch Hổ tán cho một phát, Rồng bộ vuốt trong nháy mắt sẽ hóa hình】
Dưới lầu, nam tử áo xanh nghe tràng kêu thảm thiết tuyệt vọng của Khanh Ngũ trên lầu cùng với động tĩnh ầm ầm vang dội, không khỏi âm thầm bội phục giáo chủ nhà mình, rốt cuộc là loại khổ hình như thế nào mới có thể khiến cho Khanh Ngũ công tử cao quý tiêu sái như vậy phát ra cái loại tiếng kêu này chứ.
Vì thế, mỗ Bạch Long bị ép bức phá cửa sổ bay ra, yêu vật nọ đã bị Bạch Hổ dùng biện pháp xử lý yêu xà.
May mà, rồng bộ vuốt kéo theomột trận mưa to tầm tã cùng với một tràng sấm sét che dấu việc bọn họ thu phục xà yêu, bên trong tửu lâu cuộc họp võ lâm cứ theo lẽ thường cử hành. Sau khi thu phục xà yêu, mỗ rồng bộ vuốt cũng không nhịn được, ẩn mình bên dưới lộ ra nửa vòi nước, nghe lén chương trình hội nghị bí mật giang hồ.
Hừ hừ… Có đôi khi biến trở về nguyên hình cũng không tệ, rồng bộ vuốt hưởng thụ cái cảm giác thành tựu khi rình mò. Thì ra môn phái xx cùng môn phái xx trong âm thầm đạt thành loại hiệp định này. Thì ra chưởng môn xx kỳ thật…
Rồng bộ vuốt không tự chủ được nở nụ cười xấu xa.
Cảm thấy mỹ mãn, rồng có bộ vuố trốt cục cũng chịu bay trở căn phòng trang nhã bên trong lầu các, đang chuẩn bị biến trở về hình người vào trong phòng thì thấy tiểu Húc còn đang hóa đá.
Đây là một hồi sinh hoạt giang hồ làm người ta ngạc nhiên của rồng bộ vuốt kia.
Sau lưng mỗi một vị công tử phong thái nhẹ nhàng nhất định đều sẽ có một đoạn bí mật khổ bức a.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất