Thiên Hạ Đệ Nhất Ảnh Vệ

Chương 202: Bạn Hồ Tài đức vẹn toàn

Trước Sau
Dựa theo ước định với Khanh Ngũ, thỏ béo cùng hồ ly biến thành bộ dáng của hắn cùng Bạch Hổ, thay Khanh Ngũ với Hổ con tiến cung diện thánh, thỏ béo biến thành Khanh Ngũ, mà hồ ly biến thành hổ con.

Kỳ thật ở sâu trong nội tâm của hồ ly vẫn là cực thích bộ dáng công lúc tao nhã ban đầu ngồi trên tử xe lăn, nhìn thấy thỏ béo biến thành Khanh Ngũ, hắn trộm biến trở về hồ ly, lấy cớ để thỏ béo vuốt lông cho mình.

“Ngươi đã thích hắn như vậy, trực tiếp gọi hắn vuốt lông cho ngươi là được.” Thỏ béo thần kinh thô nói.

“Ta mới không thích đại ác long kia!” Hồ ly gào to.

Lúc này Tiểu Thất trở lại, nhìn thấy thỏ béo trong bộ dạng của Khanh Ngũ hoảng sợ: “Ngũ thiếu ngươi tại sao có thể đứng lên! Miệng vết thương nứt ra thì làm thế nào!”

“Ta không phải là Khanh Ngũ a, là Khanh Ngũ bảo ta biến thành bộ dáng của hắn.” Thỏ béo trả lời.

Tiểu Thất nhất thời (⊙⊙)

Rồng bộ vuốt ngươi đúng là bụng dạ thối.

“Tiểu Thất.” Khanh Ngũ ở trong phòng kêu một tiếng, Tiểu Thất mau chóng bước vào trước giường.

“Ngũ thiếu, có chuyện gì dặn dò à?” Tiểu Thất vươn tay nhẹ nhàng sờ hai gò má của Khanh Ngũ, “Đói bụng? Hay là muốn đi ngoài?”

“Ầy…” Đừng đem hai loại chuyện này cùng một chỗ a. Khanh Ngũ co rút khóe miệng rồi mới nói: “Có việc, ngươi mang thỏ béo với hồ ly cùng tiến cung, nhớ coi chừng bọn họ, đừng để bọn họ gây chuyện.”

“Ta tiến cung, ngươi thì sao? Nếu không hay là như vậy đi, ta dịch dung thành bộ dáng của ngươi, để con hồ ly kia ở nhà chăm sóc cho ngươi, ta thấy hắn làm rất tốt.” Tiểu Thất nói, “Lại nói bắt chước ngươi, không có ai hiểu ngươi hơn ta, hơn nữa tiến cung đơn giản chính là mặt đối mặt với hoàng đế, ta làm việc ngươi cứ yên tâm, nếu phá hỏng hình tượng của ngươi, ta nhất định sẽ tự sát tạ tội!”

“Vậy nhờ ngươi.” Khanh Ngũ (⊙⊙), Tiểu Thất có đôi khi nói chuyện rất là dã man, quả thật khiến cho người ta có chút chịu không nổi, không hổ là trung miêu đệ nhất.

“Ngươi là chủ tử của ta, khách khí cái gì. An tâm dưỡng thương đi. Còn đau không?”

“Không đau.” Khanh Ngũ cười nhạt.

“Thật muốn khiến cho ngươi nhanh chóng khỏe rồi đứng dậy.” Tiểu Thất khổ sở hôn hôn trán của hắn, “Thật khờ, vì cái gì lại muốn lấy cứng đối cứng!”

“Bởi vì nếu ta rút lui…” Khanh Ngũ dừng lại nửa câu sau nói, bởi vì nếu ta rút lui, sao có thể bảo hộ ngươi chứ?

Tuy rằng hắn không muốn khiến cho Tiểu Thất lo lắng cho mình, có điều nửa câu sau vẫn là không nói ra khỏi miệng, Tiểu Thất dĩ nhiên hiểu rõ trong lòng.



“Hãy nghỉ ngơi cho tốt, rồi nhanh chóng đi đứng, Ngũ thiếu của ta.” Tiểu Thất ẩn nhẫn nhiều ngày, hai hàng nước mắt vào thời khắc này mới chậm rãi trợt xuống, không biết từ khi nào, hắn sớm đã biến thành một bộ phận trọng yếu nhất trong sinh mệnh của mình, không bởi vì hắn là chủ nhân do chính miệng mình phát thệ muốn nguyện trung thành, mà chính là…

Người cực kỳ cực kỳ quan trọng trong cuộc đời của mình.

“Tiểu Thất, khiến ngươi thương tâm là ta không tốt.” Khanh Ngũ giơ tay lau nước mắt cho hắn, bị hắn ngăn lại.

“Đừng lộn xộn.” Tiểu Thất tự mình xoa xoa nước mắt, Khanh Ngũ dịu dàng như vậy, thật sự là độc dược ăn mòn lòng người, khắc sau vào tâm khảm người khác mà.

Vì thế, Tiểu Thất dịch dung, cùng thỏ béo đồng thời nhận chỉ, tiến cung.

Trong đại viện còn lại lại mỗi hồ ly không đạt thành ước nguyện nhân cơ hội đi hoàng cung xem náo nhiệt.

Khanh Ngũ dù sao cũng mang theo thương thích, rất nhanh đã mơ mơ màng màng rơi vào giấc ngủ, hồ ly lặng lẽ bước vào xem xét, dùng móng vuốt đè hai gò má của Khanh Ngũ, phát giác hắn thật sự ngủ say, một chút phản ứng cũng không có.

Trong lúc ngủ mơ, Khanh Ngũ gắt gao nhíu mày, sắc mặt tái nhợt, nói không đau là giả, dù sao cũng là bị gãy xương sườn, xương ngực bị quái vật gây hạn hán nắm nứt, nỗi đau nhức này nghĩ cũng có thể biết là đau cỡ nào.

Nghĩ như vậy, hồ ly cảm thấy đại ác long này có vài phần đáng thương. Vì thế dùng đệm thịt vuốt vuốt lông mày của hắn, muốn vuốt lên hàng mi của hắn.

Kỳ thật, Khanh Ngũ hàng kia rất thanh tỉnh.

Hắn chính là đang đùa giỡn mao hàng sủng vật!

Tiểu Thất với thỏ béo tiến cung diện thánh, nghe nói hình như còn tham gia đại yến hoàng gia. Vì thế cơm trưa cũng do hồ ly làm. Hồ ly biến thành người, hỏi Khanh Ngũ: “Giữa trưa muốn ăn cái gì?”

“Lẩu.” Khanh Ngũ có chút tham.

“Ngươi đang bệnh, không thể ăn lẩu, như vậy đi, ta hầm canh xương cho ngươi uống, vừa lúc bổ xương cốt.” Hồ ly nói, “Phải đi chợ mua xương hầm.”

Hừ. Khanh Ngũ dưới đáy lòng thầm hừ, hắn nói vị trí cất ngân lượng cho hồ ly, nhìn hồ ly cầm bạc vụn đi ra cửa.

Hồ ly quả nhiên đến chợ mua xương hầm canh, đương nhiên bản thân hắn đã ăn trước một bữa no nê ở bên ngoài. Bữa cơm này gần như bằng tổng tiền ăn trong ba ngày, hồ ly đúng là đồ giá của. Có điều tài nấu nướng của hắn cũng rất cao, hắn nấu cho Khanh Ngũ với lão hổ món cháo xương, trước đút cho bộ vuốt, sau đó lại là lão hổ. Xong xuôi tiếp tục giặt quần áo quét tước vệ sinh, làm mọi chuyện đến gọn gàng ngăn nắp, hơn nữa hắn còn làm rất vui, trong miệng còn ngâm nga điệu hát dân gian, ngày sau nếu thỏ béo cưới được hồ ly hiền tuệ như thế, không biết đã tu được bao nhiêu phúc đức nữa.

Khanh Ngũ ở trên giường tưởng tượng.

Không, hắn muốn đồng thời dưỡng cả hồ ly lẫn thỏ béo, hừ hừ, như vậy đình viện của hắn liền giao cho hai hàng này xử lý. Hai hàng này không chỉ là sủng vật của mình, cũng là nhóm gia thần đầu tiên ở tiên linh giới mà mình thu phục được!



Khanh Ngũ chọc thủng điểm quan trọng này, vì thế kêu lên: “Hồ ly!”

“Đến đây!” Hồ ly gọi là đến, “Là muốn đi nhẹ hay là đi nặng?”

“Ta có chút buồn.” Khanh Ngũ bắt đầu dẫn dắt đề tài.

“Không thể mở cửa sổ, nếu ngươi cảm lạnh thương thế càng khó lành.” Hồ ly mang theo cái chổi nói.

“Ta là nói, ta có chút nhàm chán, ngươi nói chuyện với ta được không?” Khanh Ngũ nói.

“Ta còn có rất nhiều việc cần phải làm.” Hồ ly (⊙⊙) “Chờ Tiểu Thất về rồi hắn nói chuyện với ngươi nha.”

“Cái kia, vậy ta đây nói thẳng luôn, hồ ly công tử, về sau ngươi có thể không gọi ta bằng cái tên đại ác long khó nghe như vậy hay không, đổi xưng hô đi, ý của ngươi như thế nào?” Khanh Ngũ nói.

“Ác đại long? Long đại ác?” Hồ ly ngây ngốc thốt ra.

“Không không không, đều quá tầm thường, không bằng ngươi gọi ta là long quân, hoặc trực tiếp gọi ta Khanh Ngũ cũng được.” Khanh Ngũ rõ ràng đang muốn dạy dỗ hồ ly.

“Không có ý nghĩa. Vẫn là đại ác long phù hợp với ngươi nhất, cứ như vậy, đại ác long ” hồ ly cười tủm tỉm bỏ đi.

Khó trách, hồ ly còn khó dạy hơn chó nữa. Khanh Ngũ phẫn nộ nghĩ.

Có điều hồ ly rất nhanh lại chạy trở về, bỏ thêm một câu: “Có điều nể tình ngươi đang dưỡng thương, trước khi thương thế của ngươi tốt lên, ta cứ gọi ngươi như vậy cũng được để cho ngươi cao hứng một chút, như vậy thương thế cũng có thể lành nhanh một chút.” Đại ác long cũng là nhóc con, phải dỗ dành..

Hồ ly chính là nghĩ như vậy.

“Hồ ly công tử, đa tạ ngươi.” Khanh Ngũ (⊙v⊙)

“Không có gì cùng lắm thì, ” hồ ly phong cách cao thượng đáp, “Nghe nói ngươi còn chưa chịu cai sữa, ta còn đặc biệt mua chút sữa về nè.”

“Gì!?” Khanh Ngũ lờ mờ.

“Lão hổ nói a.” Hồ ly đáp.

“… Có hắn mới chưa dứt sữa ấy.” Khanh Ngũ = =

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau