Chương 206: Tờ khế ước
Cuối cùng Yến Tam Thất cũng được chuyển tới trên giường.
Hiệu quả của sữa nai quả nhiên không giống như mấy loại sữa bình thường, nội thương ngoại thương của Yến Tam Thất không những đã khỏi tới chín phần, ngoài ra thân mình cũng đã kéo da non. So với cái người toàn thân giăng kín vết sẹo lồi lõm lúc này đây màu da ngăm đen đã trắng hơn không ít, khiến cho hắn dù sở hữu một bộ mặt thâm thù đại hận đi nữa cũng đều có chút mị lực động nhân.
Hôm nay, kinh đô mưa tầm tã. Khanh Ngũ ngồi ở trong phòng, đối diện với cái giường của Yến Tam Thất uống trà. Theo tính toán của hắn thì hôm nay nếu không có gì sai sót thì Yến Tam Thất cũng nên tỉnh.
Đúng là một nam nhân không để cho người bớt lo. Khanh Ngũ nhìn băng vải trên tay mình —— đó là vết thương nhỏ khi nhóm lửa hôm ấy, Tiểu Thất chuyện bé xé ra to cứ muốn bôi thuốc rồi băng thành một cục như vậy.
“Ngón tay còn đau à?” Tiểu Thất đứng một bên hỏi thăm, cũng thuận thế cầm lấy cái chén trong tay hắn.
“Không có việc gì.” Khanh Ngũ thản nhiên cười nói.
“Về sau mấy chuyện thế này cứ giao cho hạ nhân làm là được, vì cái gì muốn tự tay làm kia chứ?”
“Hạ nhân không biết đo độ lửa, nếu muốn phối được phương thuốc hoàn mỹ nhất định phải tự mình ra tay x.”
“Nói bậy!” Tiểu Thất (╰╯)# chẳng qua là do ngươi cảm thấy chơi vui thôi!
Khanh Ngũ vứt cho hắn một ánh mắt ra hiệu, lúc này Tiểu Thất mới ý thức tới việc Yến Tam Thất bắt đầu tỉnh dậy, vì thế vội vàng câm miệng.
Mí mắt Yến Tam Thất khẽ động, Tiểu Thất dìu Khanh Ngũ tới bên giường, Khanh Ngũ nhìn nhìn Tiểu Thất, sau đó đứa tay vào trong ổ chăn muốn thăm dò mạch đập của Yến Tam Thất nhưng không ngờ tới chuyện Yến Tam Thất đột nhiên ra tay như điện, ngược lại một tay bắt được bàn tay của Khanh Ngũ, chế trụ mạch môn của hắn.
Gần như cùng lúc đó, Tiểu Thất theo bản năng rút đao gác ở trên cổ Yến Tam Thất, lưỡi dao tiếp xúc với làn da, huyết châu nhất thời rơi xuống thân đao—— Tiểu Thất cực lực khắc chế mình lắm mới không có đao hái đầu của hắn.
Cho dù như vậy bị người dùng đao kề cổ, Yến Tam Thất vẫn lù lù bất động, khí thế trầm tĩnh không hề thua sát khí đang ngùn ngụt dâng cao của Tiểu Thất.
“Buông chủ nhân của ta ra.” Rốt cục Tiểu Thất cũng mở miệng.
“Nói cho ta biết đây là nơi nào.” Trong ánh mắt của Yến Tam Thất không có một dù chỉ một chút độ ấm, cặp mắt kia dường như vô cùng tang thương, trong lúc vô tình để lộ ra vẻ mỏi mệt cùng nổi tuyệt vọng.
“Nơi này là tòa trạch của ta, ta là Khanh Thục Quân.” Khanh Ngũ đáp.
“Khanh Ngũ công tử?” Yến Tam Thất nhìn chăm chú vào Khanh Ngũ, một lát, khóe miệng xả ra một tia trào phúng: “Cho dù có là ai thì Yến Tam Thất cả đời này cũng sẽ không tiếp tục tin tưởng bất luận kẻ nào nữa, cứu ta, đó là gây trở ngại mong muốn cuối cùng đời này của ta! Tội không thể tha!! Nạp mạng đi!”
Tiểu Thất cùng Khanh Ngũ nhất thời kinh ngạc, không thể ngờ được Yến Tam Thất giang hồ đồn đại tính cách ôn hoà hiền hậu ngay thẳng thế nhưng sự thật là khác xa như thế, lại là dạng người cực đoan như vậy!
“Khanh mỗ cứu người, đương nhiên sẽ không có đạo lý giết người, nếu ngươi muốn chết, ta cũng không cản.” Khanh Ngũ nói, ngụ ý bảo Tiểu Thất đừng động vào hắn.
“Ngươi không giết ta, ta đây cứ muốn ngươi chết! Ai bảo ngươi cứu ta!” Yến Tam Thất đột nhiên phát lực, dồn hết nội lực đánh vào mạch môn của Khanh Ngũ —— Trong lúc vận công hắn mới phát giác ra nội thương của mình không những đã tốt lên, mà còn có bước tăng vọt, chính vì điều này khiến hắn chỉ khựng lại một lát nhưng vẫn không hề có ý định dừng tay tha chết cho Khanh Ngũ.
Tự nhiên Khanh Ngũ cũng sẽ không ngồi chờ chết, lập tức vận khởi nội kình trong cơ thể đối kháng nhưng không ngờ vừa mới vận khí, long khí trong người cuồn cuộn dâng lên, khiến cho hắn quyết định thật nhanh, chợt bỏ tay Yến Tam Thất ra, long khí cách không vỗ vào vách tường đằng sau khiến cho bức tường ầm ầm sụp đổ.
“Công lực khá đấy!” Yến Tam Thất tán thưởng một tiếng, thừa dịp tình thế loạn từ trên giường nhảy dựng nhằm về phía cửa sổ, Tiểu Thất lập tức đuổi theo, Khanh Ngũ kêu lên: “Bắt sống hắn, chỉ cho phép tóm, không được bị thương!”
“Thật sự là mệnh lệnh điêu ngoa!” Tiểu Thất hừ một tiếng.
Sau đó lập tức gia nhập vào cuộc đuổi bắt với Yến Tam Thất ở trong đình viện. Đám người Kỳ tộc nghe được động tĩnh cũng gia nhập chiến cuộc, giúp Tiểu Thất bao vây Yến Tam Thất.
Võ công của Yến Tam Thất cực cao, khi Tiểu Thất ứng phó cảm thấy đã hết sức, cố tình Khanh Ngũ còn muốn chỉ bắt người chứ không được làm người bị thương, thật sự là khó càng thêm khó. Mặt khác đám người Kỳ tộc cũng không dám cãi lời mệnh lệnh của thánh tử, cả bọn chân tay gò bó.
Tuy rằng bảy người đấu với một người, nhưng lại bị Yến Tam Thất từng bước đẩy lui về phía sau, thậm chí còn bị hắn đoạt binh khí, càng lúc càng khó có thể tiếp cận.
Khanh Ngũ mắt thấy Tiểu Thất bị buộc vào tình thế cực kỳ nguy hiểm, nhất thời có chút hối hận, hai tay của hắn vịn tay đỡ, thế nhưng muốn đứng dậy đích thân gia nhập vào vòng chiến.
“Ngươi đi đứng không tiện, không thể đứng lâu, nói không chừng còn khiến tình hình thêm loạn, cứ để ta, bốn mươi cân sữa nai.” Hổ con từ hành lang bước tới, ngồi xổm xuống trước mặt Khanh Ngũ, hàng này thế nhưng vào lúc này lại hưởng thụ cái loại cảm giác dùng nguyên hình chạy rong.
“Được, như ngươi muốn.” Khanh Ngũ đi tới cửa cước bộ đã có chút lảo đảo, nhờ hổ con dùng cái đuôi ra đỡ, mới tìm hồi cân bằng.
“Quay về trong xe lăn của ngươi ngốc đi.” Hổ con ngẩng đầu để lộ cặp mắt lập lòe tia nhìn kiên nghị, “Tuy ta rất ghét cái cảm giác da lông dính dấp mỗi khi trời mưa.” Dứt lời thả người lủi vào trong vòng chiến.
Hổ con hiên ngang lẫm liệt cũng không trực tiếp nhằm về phía Yến Tam Thất, mà đứng ở đối diện trước mặt Yến Tam Thất, quát to một tiếng: “Yến Tam Thất!! Hổ gia gia nhà ngươi tới rồi! Mau quỳ xuống đất nghênh đón!” Dứt lời còn đứng thẳng chân sau, duỗi chân trước lên trời, làm ra cái động tác lắc lư hai cộng râu.
Rốt cục thì Khanh Ngũ cũng không đứng vững được nữa, ngã ngồi trên mặt đất. Con cọp con khốn kiếp! (⊙⊙)
Yến Tam Thất mắt choáng váng —— lão hổ nói chuyện!!
Quả nhiên, bọn người Tiểu Thất thuận lợi bắt giữ Yến Tam Thất.
Yến Tam Thất bị điểm huyệt đạo, đặt vào trong một gian khách phòng khác. Khanh Ngũ còn đang uống trà, hắn không tin không thể thuần phục được hàng này.
Tuy bị người điểm huyệt đạo cả người vô lực, nhưng vẫn không thể ngăn cản năng lực nghe nói của Yến Tam Thất. Nhưng vô luận Khanh Ngũ muốn nói cái gì, đều bị Yến Tam Thất dùng lời nói chói tai khó nghe ép trở về. Khanh Ngũ làm cọc trong phòng Yến Tam Thất ngồi cho tới trưa, nghe và tiếp xúc đủ các thể loại mắng chửi khắp đại giang nam bắc.
Có điều, đâu ai rảnh mà để ý đâu. Dù sao mắng chửi người cũng là việc tốn sức, người mệt nhọc cũng không phải là mình.
Giờ cơm trưa, Tiểu Thất mang đồ ăn vào cho Yến Tam Thất, Yến Tam Thất lại chửi ầm lên, nói muốn tuyệt thực.
Thật muốn một đao gọt cái cổ của hắn cho rồi. Tiểu Thất chán ghét nhìn Yến Tam Thất bị trói ở trên giường.
“Yến đại hiệp, có khúc mắc gì không tháo gỡ được, ngươi có thể nói hết ra, ngươi cứ như vậy Khanh Ngũ cũng không có cách nào giúp ngươi, ngươi cứ trút giận như vậy cũng chỉ tự hại thân thôi.” Khanh Ngũ khuyên giải an ủi.
“Lão tử không cần loại tạp chủng như ngươi giả tình giả ý! Ta nói rồi! Ai cứu ta thì chính là kẻ thù của ta! Khanh Ngũ! Nói cho ngươi biết ta mới sẽ không nhận món nợ tình này của ngươi! Đã cứu ta ngươi xứng đáng trời giáng ngũ lôi oanh!” Yến Tam Thất mắng to.
“Câm mồm, Nãi Tam Thất nhà ngươi!” Rốt cục Tiểu Thất không nhịn nổi nữa rồi.
Bất chợt Yến Tam Thất từ trong ánh mắt điên cuồng ngẩn người, không rõ Tiểu Thất nói gì, nhưng ngay lập tức lại khôi phục thái độ bình thường, lớn tiếng mắng không dứt.
“Tiểu Thất, rót cho hắn chén trà nhuận cổ họng.” Khanh Ngũ nói, “Người bị những người mình tin tưởng nhất liên tục vứt bỏ, đại khái tinh thần đều sẽ trở nên sa sút, đây là chuyện bình thường thôi. Nhưng chỉ có người có thể chiến thắng vực dậy từ tinh thần sa sút, thoát khỏi nỗi bi ai cùng với thất vọng, Yến đại hiệp, ta thiệt tình hy vọng ngươi có thể thức tỉnh.”
“Ngươi biết cái gì!! Cất cái bộ mặt hồ ly của ngươi đi! Lão tử sớm muộn gì cũng sẽ giết ngươi! Giết ngươi!” Yến Tam Thất khàn giọng gào thét.
“Nếu như Yến đại hiệp cảm thấy mắng ta có thể giúp cho ngươi cảm thấy nhẹ lòng hơn chút ít, vậy cứ tận tình phát tiết, nhưng điều kiện tiên quyết là phải đặt sức khỏe của bản thân lên hàng đầu.” Khanh Ngũ cười nói, “Có điều chung quy mắng người vẫn không thể giải quyết vấn đề. Tiểu Thất, cởi bỏ huyệt đạo cho hắn.”
“Ngũ thiếu! Ngươi điên rồi sao!” Tiểu Thất cả kinh nói.
“Ngươi không nghe lệnh của ta hay sao?” Khanh Ngũ nhìn hắn, ý bảo bản thân hắn sẽ không gặp chuyện không may.
Tiểu Thất nháy mắt mấy cái: Bộ vuốt, ngươi dùng đuôi to quất Nãi Tam Thất mấy đòn đi!
Khanh Ngũ: nhiều chuyện, đứng một bên xem đi.
Vì thế Tiểu Thất nói với Yến Tam Thất: “Nếu ngươi dám ra tay với Ngũ thiếu, ta nhất định sẽ cắt lấy đầu của ngươi!”
Dứt lời thật sự ra tay cởi bỏ huyệt đạo cho hắn, Yến Tam Thất giống như mãnh hổ xổng chuồng nhảy lên, trở tay đoạt lấy bội đao bên hông Tiểu Thất, chỉ thấy ánh đao chợt lóe, lưỡi dao thế mà gác trên cổ Khanh Ngũ.
Khanh Ngũ không hề e dè, động cũng không động, chỉ quét mắt nhìn cần cổ của Yến Tam Thất —— vết cắt hôm qua bị Tiểu Thất cứa qua, đã được băng bó, dùng thuốc trị thương tốt nhất, giờ phút này đã kết vảy khép miệng lại rồi.
“Ngươi không muốn lợi dụng ta, vậy tại sao phải cứu ta? Vì sao không cho ta rời đi!?” Yến Tam Thất ánh mắt hung ác.
“Khắp nơi trong kinh thành đều đang lùng sùc bắt ngươi, ngươi cho là ngươi có thể bình yên rời đi sao? Những người đang truy bắt ngươi sẽ dễ dàng buông tha cho ngươi sao?” Khanh Ngũ nói, “Ở lại chỗ này của ta, cho dù hắn muốn nhằm vào ngươi thì mũi nhọn chỉ về phía ta. Để ngươi đơn độc một mình đối mặt với hắn, chi bằng hãy để cho Khanh gia bảo làm chỗ dựa của ngươi?”
“Ta không cần sự bố thí của ngươi! Ta nói rồi! Kẻ cứu ta chính là kẻ thù của ta! Ngươi đáng chết!”
“Ta có nên chết hay không, không phải do ngươi nói là quyết định, ngươi cũng không thể giết được ta.” Khanh Ngũ đáp, “Cho dù ta muốn lợi dụng ngươi, đối phó với ngươi thì sao, giờ phút này ngoại trừ nơi này, bỏ có năng lực trốn tới chỗ nào?
Ngươi chết còn không sợ, yên ổn ở chỗ này của ta mấy ngày nữa thì sợ cái gì. Ta biết ngươi đã không còn tin vào lời hứa nào nữa, nhưng ngươi liều chết chống cự, đủ hiểu ngươi còn có ý chí muốn sống. Vậy không bằng an tâm ở đây, được một ngày thì tính một ngày, sao nào? Ta sẽ chứng minh cho ngươi thấy thành ý của ta. ————chắc ngươi rất tò mò đối với chuyện lão hổ biết nói đi, ta có thể nói cho ngươi biết bí quyết lão hổ nói chuyện.”
“Ta không có hứng thú nghe.” Ánh mắt của Yến Tam Thất rốt cục cũng có chút hòa hoãn.
“Không sao, ta còn có rất nhiều đề tài thú vị có thể nói, ngồi xuống bình tâm, đừng nóng vội như vậy.” Khanh Ngũ vươn tay nhẹ nhàng đẩy lưỡi dao của hắn ra, “Ngươi muốn nghe lão hổ kể chuyện cười không? Chính là con hổ biết nói kia nha.”
Yến Tam Thất cổ quái nhìn nhìn Khanh Ngũ, người kia thật khác so với những vị chủ tử hắn gặp qua hoặc âm độc tàn nhẫn, hoặc mặt cười nhưng giấu đao. Hắn có thể xác định Khanh Ngũ là một người cực kỳ giảo hoạt mưu kế thâm sâu, người này bình thường thì muốn dùng tình cảm đả động lòng người, võ công sâu không lường được, dụng tâm khó lường, nhưng cụ thể không thích hợp ở chỗ nào, hắn cũng không nói rõ được.
“Rốt cuộc ngươi muốn từ gì từ ta!” Yến Tam Thất hỏi.
“Một tờ khế ước, thừa nhận ngươi là nô bộc của ta.” Khanh Ngũ đáp, “Ta cần ngươi mang đến danh vọng cho ta, trừ điều này ra, thủ hạ võ công cao cường ta có cũng không dùng tới ngươi.”
“Làm chủ nhân của ta, chính là sẽ bị ta phản bội.”
“Ha ha, đây không phải là một chuyện khiến người cảm thấy thú vị à?” Khanh Ngũ kêu Tiểu Thất mang tở khế ước đã soạn sẵn lên, “Ta đã viết rõ ràng trên đó hết rồi, ta cho phép ngươi giết ta, có điều phải xem ngươi có khả năng hay không thôi.”
“Trên đời này không có bán thuốc hối hận đâu.” Yến Tam Thất chần chờ một lát, cuối cùng cũng ấn tay vào bản khế ước.
Thành công nha! Bộ vuốt! Nãi Tam Thất ấn dấu tay rồi nha! Tiểu Thất (⊙v⊙)
Khanh Ngũ lập tức từ trong tay áo lấy ra một cái túi tiền làm từ tơ lụa tinh xảo làm thành giao cho Yến Tam Thất.
“Ngươi muốn làm gì? Bắt ta ăn độc dược nhằm kiềm chế ta sao!”
“Không, bổng lộc tháng này của ngươi, chỉ cần ngươi không gây náo loạn tìm tới cái chết thì hàng năm đều sẽ tăng lương. Ngoài ra còn có quần áo mặc, ăn cơm, tiền thưởng vào dịp lễ, thăm người thân, phúc lợi khi thành thân.” Khanh Ngũ nói, ” Đãi ngộ của ngươi cũng giống như Tiểu Thất.”
“Ngươi muốn ta làm cái gì cho ngươi?” Yến Tam Thất sắc mặt sụp đổ.
“Không phải đã nói rất rõ ràng rồi hay sao? Nhiệm vụ của ngươi chỉ có ba việc: không tìm chết, không gây chuyện, nghĩ biện pháp giết ta. Đương nhiên ta cũng không hy vọng ngươi thực thi điều thứ ba, nếu không có việc gì làm thì ngươi cứ nghỉ ngơi, a.” Khanh Ngũ cười gượng, “Còn có phòng ngủ cùng với đình viện của ta không thể tùy tiện đi vào.”
“Khanh Ngũ thiếu, ngươi thật sự là vị chủ tử ta vừa nhìn đã cảm thấy coi thường.” Yến Tam Thất nói năng lỗ mãng.
“Tùy ngươi nghĩ thôi.” Khanh Ngũ tiếp tục uống trà.
“Nãi Tam Thất.” Tiểu Thất nhìn Yến Tam Thất bĩu môi.
Đến tột cùng thì Nãi Tam Thất có ý gì? Chính mình và sữa chua có điểm gì giống nhau chứ? Yến Tam Thất không rõ.
Hiệu quả của sữa nai quả nhiên không giống như mấy loại sữa bình thường, nội thương ngoại thương của Yến Tam Thất không những đã khỏi tới chín phần, ngoài ra thân mình cũng đã kéo da non. So với cái người toàn thân giăng kín vết sẹo lồi lõm lúc này đây màu da ngăm đen đã trắng hơn không ít, khiến cho hắn dù sở hữu một bộ mặt thâm thù đại hận đi nữa cũng đều có chút mị lực động nhân.
Hôm nay, kinh đô mưa tầm tã. Khanh Ngũ ngồi ở trong phòng, đối diện với cái giường của Yến Tam Thất uống trà. Theo tính toán của hắn thì hôm nay nếu không có gì sai sót thì Yến Tam Thất cũng nên tỉnh.
Đúng là một nam nhân không để cho người bớt lo. Khanh Ngũ nhìn băng vải trên tay mình —— đó là vết thương nhỏ khi nhóm lửa hôm ấy, Tiểu Thất chuyện bé xé ra to cứ muốn bôi thuốc rồi băng thành một cục như vậy.
“Ngón tay còn đau à?” Tiểu Thất đứng một bên hỏi thăm, cũng thuận thế cầm lấy cái chén trong tay hắn.
“Không có việc gì.” Khanh Ngũ thản nhiên cười nói.
“Về sau mấy chuyện thế này cứ giao cho hạ nhân làm là được, vì cái gì muốn tự tay làm kia chứ?”
“Hạ nhân không biết đo độ lửa, nếu muốn phối được phương thuốc hoàn mỹ nhất định phải tự mình ra tay x.”
“Nói bậy!” Tiểu Thất (╰╯)# chẳng qua là do ngươi cảm thấy chơi vui thôi!
Khanh Ngũ vứt cho hắn một ánh mắt ra hiệu, lúc này Tiểu Thất mới ý thức tới việc Yến Tam Thất bắt đầu tỉnh dậy, vì thế vội vàng câm miệng.
Mí mắt Yến Tam Thất khẽ động, Tiểu Thất dìu Khanh Ngũ tới bên giường, Khanh Ngũ nhìn nhìn Tiểu Thất, sau đó đứa tay vào trong ổ chăn muốn thăm dò mạch đập của Yến Tam Thất nhưng không ngờ tới chuyện Yến Tam Thất đột nhiên ra tay như điện, ngược lại một tay bắt được bàn tay của Khanh Ngũ, chế trụ mạch môn của hắn.
Gần như cùng lúc đó, Tiểu Thất theo bản năng rút đao gác ở trên cổ Yến Tam Thất, lưỡi dao tiếp xúc với làn da, huyết châu nhất thời rơi xuống thân đao—— Tiểu Thất cực lực khắc chế mình lắm mới không có đao hái đầu của hắn.
Cho dù như vậy bị người dùng đao kề cổ, Yến Tam Thất vẫn lù lù bất động, khí thế trầm tĩnh không hề thua sát khí đang ngùn ngụt dâng cao của Tiểu Thất.
“Buông chủ nhân của ta ra.” Rốt cục Tiểu Thất cũng mở miệng.
“Nói cho ta biết đây là nơi nào.” Trong ánh mắt của Yến Tam Thất không có một dù chỉ một chút độ ấm, cặp mắt kia dường như vô cùng tang thương, trong lúc vô tình để lộ ra vẻ mỏi mệt cùng nổi tuyệt vọng.
“Nơi này là tòa trạch của ta, ta là Khanh Thục Quân.” Khanh Ngũ đáp.
“Khanh Ngũ công tử?” Yến Tam Thất nhìn chăm chú vào Khanh Ngũ, một lát, khóe miệng xả ra một tia trào phúng: “Cho dù có là ai thì Yến Tam Thất cả đời này cũng sẽ không tiếp tục tin tưởng bất luận kẻ nào nữa, cứu ta, đó là gây trở ngại mong muốn cuối cùng đời này của ta! Tội không thể tha!! Nạp mạng đi!”
Tiểu Thất cùng Khanh Ngũ nhất thời kinh ngạc, không thể ngờ được Yến Tam Thất giang hồ đồn đại tính cách ôn hoà hiền hậu ngay thẳng thế nhưng sự thật là khác xa như thế, lại là dạng người cực đoan như vậy!
“Khanh mỗ cứu người, đương nhiên sẽ không có đạo lý giết người, nếu ngươi muốn chết, ta cũng không cản.” Khanh Ngũ nói, ngụ ý bảo Tiểu Thất đừng động vào hắn.
“Ngươi không giết ta, ta đây cứ muốn ngươi chết! Ai bảo ngươi cứu ta!” Yến Tam Thất đột nhiên phát lực, dồn hết nội lực đánh vào mạch môn của Khanh Ngũ —— Trong lúc vận công hắn mới phát giác ra nội thương của mình không những đã tốt lên, mà còn có bước tăng vọt, chính vì điều này khiến hắn chỉ khựng lại một lát nhưng vẫn không hề có ý định dừng tay tha chết cho Khanh Ngũ.
Tự nhiên Khanh Ngũ cũng sẽ không ngồi chờ chết, lập tức vận khởi nội kình trong cơ thể đối kháng nhưng không ngờ vừa mới vận khí, long khí trong người cuồn cuộn dâng lên, khiến cho hắn quyết định thật nhanh, chợt bỏ tay Yến Tam Thất ra, long khí cách không vỗ vào vách tường đằng sau khiến cho bức tường ầm ầm sụp đổ.
“Công lực khá đấy!” Yến Tam Thất tán thưởng một tiếng, thừa dịp tình thế loạn từ trên giường nhảy dựng nhằm về phía cửa sổ, Tiểu Thất lập tức đuổi theo, Khanh Ngũ kêu lên: “Bắt sống hắn, chỉ cho phép tóm, không được bị thương!”
“Thật sự là mệnh lệnh điêu ngoa!” Tiểu Thất hừ một tiếng.
Sau đó lập tức gia nhập vào cuộc đuổi bắt với Yến Tam Thất ở trong đình viện. Đám người Kỳ tộc nghe được động tĩnh cũng gia nhập chiến cuộc, giúp Tiểu Thất bao vây Yến Tam Thất.
Võ công của Yến Tam Thất cực cao, khi Tiểu Thất ứng phó cảm thấy đã hết sức, cố tình Khanh Ngũ còn muốn chỉ bắt người chứ không được làm người bị thương, thật sự là khó càng thêm khó. Mặt khác đám người Kỳ tộc cũng không dám cãi lời mệnh lệnh của thánh tử, cả bọn chân tay gò bó.
Tuy rằng bảy người đấu với một người, nhưng lại bị Yến Tam Thất từng bước đẩy lui về phía sau, thậm chí còn bị hắn đoạt binh khí, càng lúc càng khó có thể tiếp cận.
Khanh Ngũ mắt thấy Tiểu Thất bị buộc vào tình thế cực kỳ nguy hiểm, nhất thời có chút hối hận, hai tay của hắn vịn tay đỡ, thế nhưng muốn đứng dậy đích thân gia nhập vào vòng chiến.
“Ngươi đi đứng không tiện, không thể đứng lâu, nói không chừng còn khiến tình hình thêm loạn, cứ để ta, bốn mươi cân sữa nai.” Hổ con từ hành lang bước tới, ngồi xổm xuống trước mặt Khanh Ngũ, hàng này thế nhưng vào lúc này lại hưởng thụ cái loại cảm giác dùng nguyên hình chạy rong.
“Được, như ngươi muốn.” Khanh Ngũ đi tới cửa cước bộ đã có chút lảo đảo, nhờ hổ con dùng cái đuôi ra đỡ, mới tìm hồi cân bằng.
“Quay về trong xe lăn của ngươi ngốc đi.” Hổ con ngẩng đầu để lộ cặp mắt lập lòe tia nhìn kiên nghị, “Tuy ta rất ghét cái cảm giác da lông dính dấp mỗi khi trời mưa.” Dứt lời thả người lủi vào trong vòng chiến.
Hổ con hiên ngang lẫm liệt cũng không trực tiếp nhằm về phía Yến Tam Thất, mà đứng ở đối diện trước mặt Yến Tam Thất, quát to một tiếng: “Yến Tam Thất!! Hổ gia gia nhà ngươi tới rồi! Mau quỳ xuống đất nghênh đón!” Dứt lời còn đứng thẳng chân sau, duỗi chân trước lên trời, làm ra cái động tác lắc lư hai cộng râu.
Rốt cục thì Khanh Ngũ cũng không đứng vững được nữa, ngã ngồi trên mặt đất. Con cọp con khốn kiếp! (⊙⊙)
Yến Tam Thất mắt choáng váng —— lão hổ nói chuyện!!
Quả nhiên, bọn người Tiểu Thất thuận lợi bắt giữ Yến Tam Thất.
Yến Tam Thất bị điểm huyệt đạo, đặt vào trong một gian khách phòng khác. Khanh Ngũ còn đang uống trà, hắn không tin không thể thuần phục được hàng này.
Tuy bị người điểm huyệt đạo cả người vô lực, nhưng vẫn không thể ngăn cản năng lực nghe nói của Yến Tam Thất. Nhưng vô luận Khanh Ngũ muốn nói cái gì, đều bị Yến Tam Thất dùng lời nói chói tai khó nghe ép trở về. Khanh Ngũ làm cọc trong phòng Yến Tam Thất ngồi cho tới trưa, nghe và tiếp xúc đủ các thể loại mắng chửi khắp đại giang nam bắc.
Có điều, đâu ai rảnh mà để ý đâu. Dù sao mắng chửi người cũng là việc tốn sức, người mệt nhọc cũng không phải là mình.
Giờ cơm trưa, Tiểu Thất mang đồ ăn vào cho Yến Tam Thất, Yến Tam Thất lại chửi ầm lên, nói muốn tuyệt thực.
Thật muốn một đao gọt cái cổ của hắn cho rồi. Tiểu Thất chán ghét nhìn Yến Tam Thất bị trói ở trên giường.
“Yến đại hiệp, có khúc mắc gì không tháo gỡ được, ngươi có thể nói hết ra, ngươi cứ như vậy Khanh Ngũ cũng không có cách nào giúp ngươi, ngươi cứ trút giận như vậy cũng chỉ tự hại thân thôi.” Khanh Ngũ khuyên giải an ủi.
“Lão tử không cần loại tạp chủng như ngươi giả tình giả ý! Ta nói rồi! Ai cứu ta thì chính là kẻ thù của ta! Khanh Ngũ! Nói cho ngươi biết ta mới sẽ không nhận món nợ tình này của ngươi! Đã cứu ta ngươi xứng đáng trời giáng ngũ lôi oanh!” Yến Tam Thất mắng to.
“Câm mồm, Nãi Tam Thất nhà ngươi!” Rốt cục Tiểu Thất không nhịn nổi nữa rồi.
Bất chợt Yến Tam Thất từ trong ánh mắt điên cuồng ngẩn người, không rõ Tiểu Thất nói gì, nhưng ngay lập tức lại khôi phục thái độ bình thường, lớn tiếng mắng không dứt.
“Tiểu Thất, rót cho hắn chén trà nhuận cổ họng.” Khanh Ngũ nói, “Người bị những người mình tin tưởng nhất liên tục vứt bỏ, đại khái tinh thần đều sẽ trở nên sa sút, đây là chuyện bình thường thôi. Nhưng chỉ có người có thể chiến thắng vực dậy từ tinh thần sa sút, thoát khỏi nỗi bi ai cùng với thất vọng, Yến đại hiệp, ta thiệt tình hy vọng ngươi có thể thức tỉnh.”
“Ngươi biết cái gì!! Cất cái bộ mặt hồ ly của ngươi đi! Lão tử sớm muộn gì cũng sẽ giết ngươi! Giết ngươi!” Yến Tam Thất khàn giọng gào thét.
“Nếu như Yến đại hiệp cảm thấy mắng ta có thể giúp cho ngươi cảm thấy nhẹ lòng hơn chút ít, vậy cứ tận tình phát tiết, nhưng điều kiện tiên quyết là phải đặt sức khỏe của bản thân lên hàng đầu.” Khanh Ngũ cười nói, “Có điều chung quy mắng người vẫn không thể giải quyết vấn đề. Tiểu Thất, cởi bỏ huyệt đạo cho hắn.”
“Ngũ thiếu! Ngươi điên rồi sao!” Tiểu Thất cả kinh nói.
“Ngươi không nghe lệnh của ta hay sao?” Khanh Ngũ nhìn hắn, ý bảo bản thân hắn sẽ không gặp chuyện không may.
Tiểu Thất nháy mắt mấy cái: Bộ vuốt, ngươi dùng đuôi to quất Nãi Tam Thất mấy đòn đi!
Khanh Ngũ: nhiều chuyện, đứng một bên xem đi.
Vì thế Tiểu Thất nói với Yến Tam Thất: “Nếu ngươi dám ra tay với Ngũ thiếu, ta nhất định sẽ cắt lấy đầu của ngươi!”
Dứt lời thật sự ra tay cởi bỏ huyệt đạo cho hắn, Yến Tam Thất giống như mãnh hổ xổng chuồng nhảy lên, trở tay đoạt lấy bội đao bên hông Tiểu Thất, chỉ thấy ánh đao chợt lóe, lưỡi dao thế mà gác trên cổ Khanh Ngũ.
Khanh Ngũ không hề e dè, động cũng không động, chỉ quét mắt nhìn cần cổ của Yến Tam Thất —— vết cắt hôm qua bị Tiểu Thất cứa qua, đã được băng bó, dùng thuốc trị thương tốt nhất, giờ phút này đã kết vảy khép miệng lại rồi.
“Ngươi không muốn lợi dụng ta, vậy tại sao phải cứu ta? Vì sao không cho ta rời đi!?” Yến Tam Thất ánh mắt hung ác.
“Khắp nơi trong kinh thành đều đang lùng sùc bắt ngươi, ngươi cho là ngươi có thể bình yên rời đi sao? Những người đang truy bắt ngươi sẽ dễ dàng buông tha cho ngươi sao?” Khanh Ngũ nói, “Ở lại chỗ này của ta, cho dù hắn muốn nhằm vào ngươi thì mũi nhọn chỉ về phía ta. Để ngươi đơn độc một mình đối mặt với hắn, chi bằng hãy để cho Khanh gia bảo làm chỗ dựa của ngươi?”
“Ta không cần sự bố thí của ngươi! Ta nói rồi! Kẻ cứu ta chính là kẻ thù của ta! Ngươi đáng chết!”
“Ta có nên chết hay không, không phải do ngươi nói là quyết định, ngươi cũng không thể giết được ta.” Khanh Ngũ đáp, “Cho dù ta muốn lợi dụng ngươi, đối phó với ngươi thì sao, giờ phút này ngoại trừ nơi này, bỏ có năng lực trốn tới chỗ nào?
Ngươi chết còn không sợ, yên ổn ở chỗ này của ta mấy ngày nữa thì sợ cái gì. Ta biết ngươi đã không còn tin vào lời hứa nào nữa, nhưng ngươi liều chết chống cự, đủ hiểu ngươi còn có ý chí muốn sống. Vậy không bằng an tâm ở đây, được một ngày thì tính một ngày, sao nào? Ta sẽ chứng minh cho ngươi thấy thành ý của ta. ————chắc ngươi rất tò mò đối với chuyện lão hổ biết nói đi, ta có thể nói cho ngươi biết bí quyết lão hổ nói chuyện.”
“Ta không có hứng thú nghe.” Ánh mắt của Yến Tam Thất rốt cục cũng có chút hòa hoãn.
“Không sao, ta còn có rất nhiều đề tài thú vị có thể nói, ngồi xuống bình tâm, đừng nóng vội như vậy.” Khanh Ngũ vươn tay nhẹ nhàng đẩy lưỡi dao của hắn ra, “Ngươi muốn nghe lão hổ kể chuyện cười không? Chính là con hổ biết nói kia nha.”
Yến Tam Thất cổ quái nhìn nhìn Khanh Ngũ, người kia thật khác so với những vị chủ tử hắn gặp qua hoặc âm độc tàn nhẫn, hoặc mặt cười nhưng giấu đao. Hắn có thể xác định Khanh Ngũ là một người cực kỳ giảo hoạt mưu kế thâm sâu, người này bình thường thì muốn dùng tình cảm đả động lòng người, võ công sâu không lường được, dụng tâm khó lường, nhưng cụ thể không thích hợp ở chỗ nào, hắn cũng không nói rõ được.
“Rốt cuộc ngươi muốn từ gì từ ta!” Yến Tam Thất hỏi.
“Một tờ khế ước, thừa nhận ngươi là nô bộc của ta.” Khanh Ngũ đáp, “Ta cần ngươi mang đến danh vọng cho ta, trừ điều này ra, thủ hạ võ công cao cường ta có cũng không dùng tới ngươi.”
“Làm chủ nhân của ta, chính là sẽ bị ta phản bội.”
“Ha ha, đây không phải là một chuyện khiến người cảm thấy thú vị à?” Khanh Ngũ kêu Tiểu Thất mang tở khế ước đã soạn sẵn lên, “Ta đã viết rõ ràng trên đó hết rồi, ta cho phép ngươi giết ta, có điều phải xem ngươi có khả năng hay không thôi.”
“Trên đời này không có bán thuốc hối hận đâu.” Yến Tam Thất chần chờ một lát, cuối cùng cũng ấn tay vào bản khế ước.
Thành công nha! Bộ vuốt! Nãi Tam Thất ấn dấu tay rồi nha! Tiểu Thất (⊙v⊙)
Khanh Ngũ lập tức từ trong tay áo lấy ra một cái túi tiền làm từ tơ lụa tinh xảo làm thành giao cho Yến Tam Thất.
“Ngươi muốn làm gì? Bắt ta ăn độc dược nhằm kiềm chế ta sao!”
“Không, bổng lộc tháng này của ngươi, chỉ cần ngươi không gây náo loạn tìm tới cái chết thì hàng năm đều sẽ tăng lương. Ngoài ra còn có quần áo mặc, ăn cơm, tiền thưởng vào dịp lễ, thăm người thân, phúc lợi khi thành thân.” Khanh Ngũ nói, ” Đãi ngộ của ngươi cũng giống như Tiểu Thất.”
“Ngươi muốn ta làm cái gì cho ngươi?” Yến Tam Thất sắc mặt sụp đổ.
“Không phải đã nói rất rõ ràng rồi hay sao? Nhiệm vụ của ngươi chỉ có ba việc: không tìm chết, không gây chuyện, nghĩ biện pháp giết ta. Đương nhiên ta cũng không hy vọng ngươi thực thi điều thứ ba, nếu không có việc gì làm thì ngươi cứ nghỉ ngơi, a.” Khanh Ngũ cười gượng, “Còn có phòng ngủ cùng với đình viện của ta không thể tùy tiện đi vào.”
“Khanh Ngũ thiếu, ngươi thật sự là vị chủ tử ta vừa nhìn đã cảm thấy coi thường.” Yến Tam Thất nói năng lỗ mãng.
“Tùy ngươi nghĩ thôi.” Khanh Ngũ tiếp tục uống trà.
“Nãi Tam Thất.” Tiểu Thất nhìn Yến Tam Thất bĩu môi.
Đến tột cùng thì Nãi Tam Thất có ý gì? Chính mình và sữa chua có điểm gì giống nhau chứ? Yến Tam Thất không rõ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất