Chương 207: Tà ác che mắt
Sau khi Khanh Ngũ đi rồi, Yến Tam Thất vốn đang điều tức lúc này hắn mới kinh ngạc phát giác, nội thương tra tấn bản thân mình mấy năm nay cùng với ngoại thương đầy người không chỉ hoàn toàn tốt lắm, hơn nữa, bản thân công lực của hắn dường như đã tinh tiến không ít. Có thể nói, trong suốt ba năm qua, không, phải nói là từ lúc chào đời cho tới nay đây là đêm mà hắn cảm thấy được thoải mái.
Hắn không thể không thừa nhận, Khanh Ngũ công tử rất có bản lĩnh. Trong thời gian ngắn ngủi như thế mà hắn có thể giúp mình khôi phục lại được. Nếu là mình của ba năm trước, đại khái sẽ cảm động đến rơi nước mắt, từ nay về sau thề nguyện sống chết một lòng trung thành dốc sức vì hắn đi?
Đáng tiếc, đáng tiếc là hắn sớm đã không còn là Yến Tam Thất trước kia nữa. Từ khi trải qua những tra tấn cùng với việc bị người vô tình vứt bỏ, hắn đã tự mình phát thệ, từ nay về sau, Yến Tam Thất ngày xưa đã chết, Yến Tam Thất bây giờ là một đại ma đầu lãnh huyết vô tình, ích kỷ ngoan độc, ai đối tốt với hắn, hắn sẽ bắt kẻ đó phải chịu thống khổ! Ai làm chuyện ác với hắn, hắn sẽ lấy mạng kẻ đó!
Từ nay về sau vĩnh viễn hắn sẽ đội lên bộ mặt nạ xấu xí này, hoàn thành phần đời còn lại, hắn phải làm loại người hèn hạ nhất trên đời! Hắn tồn tại trên đời này chỉ vì một mục đích báo thù!
Cho nên, loại mình đáng ghê tởm ngoan độc như mình, sao có thể tuân thủ những quy củ mà Khanh Ngũ định ra chứ? Khanh Ngũ công tử, ngươi sẽ nhanh chóng ý thức được, chuyện giữ ta lại chính là nỗi ân hận mà lớn nhất đời này của ngươi! Mà ngươi phải dùng máu để trả giá!
Yến Tam Thất nhìn tấm gương đồng cười lạnh, cười Khanh Ngũ, cũng như cười sự xấu xí dữ tợn của bản thân mình. Hắn lặng yên đem thanh chủy thủ thu vào trong tay áo. Đây là do Khanh Ngũ tự tìm, hoan nghênh hắn tùy lúc tới ám sát. Vô luận thành công hay không thì mình cũng đã định trước là sẽ rơi vào địa ngục rồi?
Thật mong đợi.
Yến Tam Thất siết chặt nắm tay, sau đó kiên quyết xoay người, ra cửa đi tới chỗ ở của Khanh Ngũ.
Hắn lựa chọn con đường hủy diệt, thậm chí không tiếc hy sinh người khác chôn cùng với hắn.
Chỉ có những ai có tâm muốn chết, mới có loại hành động điên cuồng cỡ này mà thôi.
Tổn thương trong lòng Yến Tam Thất đã không thể chữa trị.
Sáng sớm, kinh thành bị phủ mây đen cuối cùng cũng được chiếu sáng. Tiểu Thất đẩy Khanh Ngũ vào trong hoa viên, thảm đã được phủ đệm chăn cũng đã được chuẩn bị sẵn trên ghế, xong xuôi ngồi ở một bên, thuần thục giúp Khanh Ngũ mát xa chân.
Mà rồng bộ vuốt thì thoải mái nhắm mắt dưỡng thần, dùng tay che mặt, nghiêng đầu dựa vào ghế nằm chợp mắt.
Đây vốn dĩ là một buổi sáng ấm áp.
Mà ngay cả lão hổ cũng lười biếng lăn lộn ở trong góc phơi cái bụng, hồ ly cũng quyết tâm giả chết, bị Khanh Ngũ ôm vào trong ngực như cái ấm lô.
Nhưng khu vườn với đoàn sát khí không ăn nhập vào nhau, dù cách rất xa nhưng Khanh Ngũ đã phát hiện ra.
“Có người đến đây.” Khanh Ngũ nghe được tràng tiếng bước chân thế tới rào rạt.
“Có sát khí.” Tiểu Thất đột nhiên đứng dậy, ẩn thân trong bụi hoa, chỉ trong nháy mắt, Khanh Ngũ đã không thấy tung tích của hắn. Hồ ly cũng mở to mắt, cảnh giác nhìn bốn phía.
“Đừng nhúc nhích.” Khanh Ngũ dùng tay vuốt ve sống lưng hồ ly, hồ ly nhất thời dùng ánh mắt mờ mịt ngẩng đầu nhìn Khanh Ngũ.
Người tới chính là Yến Tam Thất, có điều trong khoảnh khắc tiếp cận tới tòa hoa viên của Khanh Ngũ, hắn cũng đột nhiên giấu kín thân hình. Xem ra là muốn im hơi lặng tiếng lấy đầu Khanh Ngũ.
Đây là cuộc phân tranh giữa ảnh vệ. Yến Tam Thất, Tiểu Thất, một muốn giết, một muốn cứu, lại ẩn trong chỗ tối, là cuộc phân tranh cao thấp nhưng là trong ẩn hình.
Mà Khanh Ngũ,
Tuyệt đối tin tưởng Tiểu Thất.
Yến Tam Thất không phải là đối thủ của Tiểu Thất, cho dù thân thủ thế lực của hai người ngang nhau, thậm chí có lẽ Yến Tam Thất có phần trội hơn, nhưng với một trái tim phấn đấu quên mình, mới là mấu chốt của sự chiến thắng. Chỉ có ảnh vệ tâm linh tương thông với chủ nhân mới có khả năng đạt tới tình độ này.
Giữa hắn với Tiểu Thất có sự ràng buộc vượt qua cả sinh tử, không một người nào có thể lay động!
“Yến Tam Thất. Ngươi thật sự không thể cứu chuộc sao?” Khanh Ngũ vuốt ve hồ ly, chậm rãi nói.
Ánh mặt trời vẫn tươi đẹp như thê, rõ ràng trong đình viện thoạt nhìn chỉ có mỗi mình Khanh Ngũ ngồi đó, có điều hoa cỏ cây cối xung quanh hắn lại không ngừng bị đứt gãy hủy hoại, giống như bị một cơn lốc vô hình càn quét. Đây chính là căn cứ chính xác cho việc hai tên tuyệt thế ảnh vệ đang đối đầu. Bọn họ sẽ giải quyết hết thảy mọi ân oán trong vô hình, chẳng qua bạn vĩnh viễn sẽ không phát giác được bất cứ động tĩnh gì.
Ảnh vệ, như bóng với hình, vô thanh vô tức.
Khanh Ngũ nhắm hai mắt lại, dường như hắn không nhìn thấy, chủy thủ của Yến Tam Thất đã mấy lần kề cận cần cổ xanh ngọc.
Mà hồ ly trong ngực hắn thì mỗi lúc một nôn nóng.
Trên thanh chủy thủ của Yến Tam Thất có thế thấy được chất độc, phát ra ánh sáng lam lấp lánh.
Người nam nhân này đã muốn không tiếc sử dụng thủ đoạn cuối cùng.
“Giết ta, từ nay về sau trên lưng đeo tội nghiệt, dùng loại thủ đó để trừng phạt tra tấn chính mình, đáng giá sao?” Khanh Ngũ không nhanh không hỏi.
Không có người trả lời, nhưng hắn biết người nam nhân kia đã nghe được.
“Vì cái gì không buông bỏ? Vì cái gì không dám mở rộng cửa lòng? Là vì người nhu nhược sao?” Một tiếng nhấn nghi ngờ, gõ vào trong tim người nghe, khiến cho hắn trong lúc phòng thủ liên tiếp bị Tiểu Thất bức sát, cực kỳ nguy hiểm.
“Chẳng lẽ ta với mấy kẻ tra tấn ngươi giống nhau sao? Việc này đối với ta, đối với những người vô tội sắp bị ngươi giết hại mà nói, không khỏi rất không công bằng hay sao. Ta hy vọng ngươi quay đầu lại, trở về với cái tôi đã từng không hề dơ bẩn, dấu vết trên thân thể ngươi, ta đã giúp ngươi lau đi, mà vết thương trong lòng ngươi cũng có thể lau được sao?”
Khanh Ngũ dứt lời, nhẹ nhàng giơ tay cầm tách trà trên bàn uống một hơi, rốt cục nói ra một câu làm nội tâm người ta lay động: “Nếu ta chết mà có thể giúp ngươi hiểu được, như vậy ngươi sẽ vứt bỏ cố chấp, buông bỏ đồ đao chứ? —————— Tiểu Thất, dừng tay.”
“Ngươi không thể chết được!” Tiếng gào của gào thét sắc nhọn xé rách không khí.
“Ngươi không tuân thủ mệnh lệnh của ta à?” Khanh Ngũ cười cười, đột nhiên đem cầm chén trà trong tay một hơi uống cạn. Sau đó lại nói: “Yến Tam Thất, như ngươi mong muốn, ta đã uống xong chén trà ngươi đã hạ độc, trước khi ta bị độc phát, chúng ta đánh cuộc một phen, sao? Thử nhìn xem đến cuối cái người tâm địa sắt đá rốt cuộc là người nào.”
“Có điều ta phải nhắc ngươi, độc của người phàm không si nhê gì với ngươi nha.” Hổ con ngồi xổm ngồi ở một bên, vẫy vẫy cái đuôi xen vào.
Phịch một tiếng vang lớn, Yến Tam Thất bởi vì một khắc thất thần đã bị Tiểu Thất một quyền đánh ngã xuống đất.
Khanh Ngũ (⊙⊙), hay là, Hổ con mới chính là khắc tinh của đầu lừa Yến Tam Thất bướng bỉnh kia?
“Khanh gia Ngũ thiếu, quả nhiên thật có bản lãnh, mưu kế thâm sâu. Thế nhưng liên tục ba lần hạ gục ta.” Yến Tam Thất bị Tiểu Thất kề đao vào cổ, nhưng vẫn còn cười ha ha, không thấy chút ăn năn nào.
“Là do tự mình đê tiện.” Tiểu Thất phỉ nhổ.
Lúc này Khanh Ngũ mới từ ghế nằm đứng lên, hắn cầm lấy cây gậy chống, bước từng bước một tới trước mặt Yến Tam Thất.
“Yến Tam Thất, nếu ngươi cho ta một tuần, ta có thể làm ngươi đời này thay hình đổi dạng, một lần nữa làm người, nhưng bản công tử còn có chuyện quan trọng phải làm, bởi vậy không muốn phí công phu với con ma chết như ngươi.” Khanh Ngũ cuối cùng cũng bỏ xuống bộ mặt ôn hòa lộ ra khí phách nguyên bản, “Lão hổ, hồ ly, thỏ béo, trông chừng hắn. Không được để hắn xảy ra sự cố.”
“Sao lại coi trọng hắn như thế? Sao không đánh hắn một trận cho hắn chừa?” Hồ ly ngốc hồ hồ hỏi.
Yến Tam Thất trừng mắt nhìn qua—— hồ ly cũng biết nói chuyện?! Đây nhất định là trò xiếc do Khanh Ngũ bày ra! Con cọp kia cũng thế!
“Ngươi hàng này nhất định lại cho rằng ta dùng giọng bụng trêu đùa ngươi.” Khanh Ngũ nhìn biểu tình biến hóa trên mặt của Yến Tam Thất, đột nhiên nhếch khóe miệng cười lạnh một cái.
“A a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a!”
Tiếng kêu thảm thiết của Yến Tam Thất cũng như bóng dáng Bạch Long rất nhanh đã lẩn trốn vào tầng mây, rất nhanh liền tiêu thất.
Hưởng thụ cái cảm giác gió trời tát vào mặt mà rồng bộ vuốt đem lại cho ngươi đi, khốn kiếp. Tiểu Thất ôm cánh tay nhìn trời —— Lần này rồng bộ vuốt làm tốt lắm cũng thật dứt khoát, xem ra đối với loại hàng như Yến Tam Thất đã lười tận tình khuyên bảo giả trang x khuyên nhủ hàng phục rồi.
Hắn không thể không thừa nhận, Khanh Ngũ công tử rất có bản lĩnh. Trong thời gian ngắn ngủi như thế mà hắn có thể giúp mình khôi phục lại được. Nếu là mình của ba năm trước, đại khái sẽ cảm động đến rơi nước mắt, từ nay về sau thề nguyện sống chết một lòng trung thành dốc sức vì hắn đi?
Đáng tiếc, đáng tiếc là hắn sớm đã không còn là Yến Tam Thất trước kia nữa. Từ khi trải qua những tra tấn cùng với việc bị người vô tình vứt bỏ, hắn đã tự mình phát thệ, từ nay về sau, Yến Tam Thất ngày xưa đã chết, Yến Tam Thất bây giờ là một đại ma đầu lãnh huyết vô tình, ích kỷ ngoan độc, ai đối tốt với hắn, hắn sẽ bắt kẻ đó phải chịu thống khổ! Ai làm chuyện ác với hắn, hắn sẽ lấy mạng kẻ đó!
Từ nay về sau vĩnh viễn hắn sẽ đội lên bộ mặt nạ xấu xí này, hoàn thành phần đời còn lại, hắn phải làm loại người hèn hạ nhất trên đời! Hắn tồn tại trên đời này chỉ vì một mục đích báo thù!
Cho nên, loại mình đáng ghê tởm ngoan độc như mình, sao có thể tuân thủ những quy củ mà Khanh Ngũ định ra chứ? Khanh Ngũ công tử, ngươi sẽ nhanh chóng ý thức được, chuyện giữ ta lại chính là nỗi ân hận mà lớn nhất đời này của ngươi! Mà ngươi phải dùng máu để trả giá!
Yến Tam Thất nhìn tấm gương đồng cười lạnh, cười Khanh Ngũ, cũng như cười sự xấu xí dữ tợn của bản thân mình. Hắn lặng yên đem thanh chủy thủ thu vào trong tay áo. Đây là do Khanh Ngũ tự tìm, hoan nghênh hắn tùy lúc tới ám sát. Vô luận thành công hay không thì mình cũng đã định trước là sẽ rơi vào địa ngục rồi?
Thật mong đợi.
Yến Tam Thất siết chặt nắm tay, sau đó kiên quyết xoay người, ra cửa đi tới chỗ ở của Khanh Ngũ.
Hắn lựa chọn con đường hủy diệt, thậm chí không tiếc hy sinh người khác chôn cùng với hắn.
Chỉ có những ai có tâm muốn chết, mới có loại hành động điên cuồng cỡ này mà thôi.
Tổn thương trong lòng Yến Tam Thất đã không thể chữa trị.
Sáng sớm, kinh thành bị phủ mây đen cuối cùng cũng được chiếu sáng. Tiểu Thất đẩy Khanh Ngũ vào trong hoa viên, thảm đã được phủ đệm chăn cũng đã được chuẩn bị sẵn trên ghế, xong xuôi ngồi ở một bên, thuần thục giúp Khanh Ngũ mát xa chân.
Mà rồng bộ vuốt thì thoải mái nhắm mắt dưỡng thần, dùng tay che mặt, nghiêng đầu dựa vào ghế nằm chợp mắt.
Đây vốn dĩ là một buổi sáng ấm áp.
Mà ngay cả lão hổ cũng lười biếng lăn lộn ở trong góc phơi cái bụng, hồ ly cũng quyết tâm giả chết, bị Khanh Ngũ ôm vào trong ngực như cái ấm lô.
Nhưng khu vườn với đoàn sát khí không ăn nhập vào nhau, dù cách rất xa nhưng Khanh Ngũ đã phát hiện ra.
“Có người đến đây.” Khanh Ngũ nghe được tràng tiếng bước chân thế tới rào rạt.
“Có sát khí.” Tiểu Thất đột nhiên đứng dậy, ẩn thân trong bụi hoa, chỉ trong nháy mắt, Khanh Ngũ đã không thấy tung tích của hắn. Hồ ly cũng mở to mắt, cảnh giác nhìn bốn phía.
“Đừng nhúc nhích.” Khanh Ngũ dùng tay vuốt ve sống lưng hồ ly, hồ ly nhất thời dùng ánh mắt mờ mịt ngẩng đầu nhìn Khanh Ngũ.
Người tới chính là Yến Tam Thất, có điều trong khoảnh khắc tiếp cận tới tòa hoa viên của Khanh Ngũ, hắn cũng đột nhiên giấu kín thân hình. Xem ra là muốn im hơi lặng tiếng lấy đầu Khanh Ngũ.
Đây là cuộc phân tranh giữa ảnh vệ. Yến Tam Thất, Tiểu Thất, một muốn giết, một muốn cứu, lại ẩn trong chỗ tối, là cuộc phân tranh cao thấp nhưng là trong ẩn hình.
Mà Khanh Ngũ,
Tuyệt đối tin tưởng Tiểu Thất.
Yến Tam Thất không phải là đối thủ của Tiểu Thất, cho dù thân thủ thế lực của hai người ngang nhau, thậm chí có lẽ Yến Tam Thất có phần trội hơn, nhưng với một trái tim phấn đấu quên mình, mới là mấu chốt của sự chiến thắng. Chỉ có ảnh vệ tâm linh tương thông với chủ nhân mới có khả năng đạt tới tình độ này.
Giữa hắn với Tiểu Thất có sự ràng buộc vượt qua cả sinh tử, không một người nào có thể lay động!
“Yến Tam Thất. Ngươi thật sự không thể cứu chuộc sao?” Khanh Ngũ vuốt ve hồ ly, chậm rãi nói.
Ánh mặt trời vẫn tươi đẹp như thê, rõ ràng trong đình viện thoạt nhìn chỉ có mỗi mình Khanh Ngũ ngồi đó, có điều hoa cỏ cây cối xung quanh hắn lại không ngừng bị đứt gãy hủy hoại, giống như bị một cơn lốc vô hình càn quét. Đây chính là căn cứ chính xác cho việc hai tên tuyệt thế ảnh vệ đang đối đầu. Bọn họ sẽ giải quyết hết thảy mọi ân oán trong vô hình, chẳng qua bạn vĩnh viễn sẽ không phát giác được bất cứ động tĩnh gì.
Ảnh vệ, như bóng với hình, vô thanh vô tức.
Khanh Ngũ nhắm hai mắt lại, dường như hắn không nhìn thấy, chủy thủ của Yến Tam Thất đã mấy lần kề cận cần cổ xanh ngọc.
Mà hồ ly trong ngực hắn thì mỗi lúc một nôn nóng.
Trên thanh chủy thủ của Yến Tam Thất có thế thấy được chất độc, phát ra ánh sáng lam lấp lánh.
Người nam nhân này đã muốn không tiếc sử dụng thủ đoạn cuối cùng.
“Giết ta, từ nay về sau trên lưng đeo tội nghiệt, dùng loại thủ đó để trừng phạt tra tấn chính mình, đáng giá sao?” Khanh Ngũ không nhanh không hỏi.
Không có người trả lời, nhưng hắn biết người nam nhân kia đã nghe được.
“Vì cái gì không buông bỏ? Vì cái gì không dám mở rộng cửa lòng? Là vì người nhu nhược sao?” Một tiếng nhấn nghi ngờ, gõ vào trong tim người nghe, khiến cho hắn trong lúc phòng thủ liên tiếp bị Tiểu Thất bức sát, cực kỳ nguy hiểm.
“Chẳng lẽ ta với mấy kẻ tra tấn ngươi giống nhau sao? Việc này đối với ta, đối với những người vô tội sắp bị ngươi giết hại mà nói, không khỏi rất không công bằng hay sao. Ta hy vọng ngươi quay đầu lại, trở về với cái tôi đã từng không hề dơ bẩn, dấu vết trên thân thể ngươi, ta đã giúp ngươi lau đi, mà vết thương trong lòng ngươi cũng có thể lau được sao?”
Khanh Ngũ dứt lời, nhẹ nhàng giơ tay cầm tách trà trên bàn uống một hơi, rốt cục nói ra một câu làm nội tâm người ta lay động: “Nếu ta chết mà có thể giúp ngươi hiểu được, như vậy ngươi sẽ vứt bỏ cố chấp, buông bỏ đồ đao chứ? —————— Tiểu Thất, dừng tay.”
“Ngươi không thể chết được!” Tiếng gào của gào thét sắc nhọn xé rách không khí.
“Ngươi không tuân thủ mệnh lệnh của ta à?” Khanh Ngũ cười cười, đột nhiên đem cầm chén trà trong tay một hơi uống cạn. Sau đó lại nói: “Yến Tam Thất, như ngươi mong muốn, ta đã uống xong chén trà ngươi đã hạ độc, trước khi ta bị độc phát, chúng ta đánh cuộc một phen, sao? Thử nhìn xem đến cuối cái người tâm địa sắt đá rốt cuộc là người nào.”
“Có điều ta phải nhắc ngươi, độc của người phàm không si nhê gì với ngươi nha.” Hổ con ngồi xổm ngồi ở một bên, vẫy vẫy cái đuôi xen vào.
Phịch một tiếng vang lớn, Yến Tam Thất bởi vì một khắc thất thần đã bị Tiểu Thất một quyền đánh ngã xuống đất.
Khanh Ngũ (⊙⊙), hay là, Hổ con mới chính là khắc tinh của đầu lừa Yến Tam Thất bướng bỉnh kia?
“Khanh gia Ngũ thiếu, quả nhiên thật có bản lãnh, mưu kế thâm sâu. Thế nhưng liên tục ba lần hạ gục ta.” Yến Tam Thất bị Tiểu Thất kề đao vào cổ, nhưng vẫn còn cười ha ha, không thấy chút ăn năn nào.
“Là do tự mình đê tiện.” Tiểu Thất phỉ nhổ.
Lúc này Khanh Ngũ mới từ ghế nằm đứng lên, hắn cầm lấy cây gậy chống, bước từng bước một tới trước mặt Yến Tam Thất.
“Yến Tam Thất, nếu ngươi cho ta một tuần, ta có thể làm ngươi đời này thay hình đổi dạng, một lần nữa làm người, nhưng bản công tử còn có chuyện quan trọng phải làm, bởi vậy không muốn phí công phu với con ma chết như ngươi.” Khanh Ngũ cuối cùng cũng bỏ xuống bộ mặt ôn hòa lộ ra khí phách nguyên bản, “Lão hổ, hồ ly, thỏ béo, trông chừng hắn. Không được để hắn xảy ra sự cố.”
“Sao lại coi trọng hắn như thế? Sao không đánh hắn một trận cho hắn chừa?” Hồ ly ngốc hồ hồ hỏi.
Yến Tam Thất trừng mắt nhìn qua—— hồ ly cũng biết nói chuyện?! Đây nhất định là trò xiếc do Khanh Ngũ bày ra! Con cọp kia cũng thế!
“Ngươi hàng này nhất định lại cho rằng ta dùng giọng bụng trêu đùa ngươi.” Khanh Ngũ nhìn biểu tình biến hóa trên mặt của Yến Tam Thất, đột nhiên nhếch khóe miệng cười lạnh một cái.
“A a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a!”
Tiếng kêu thảm thiết của Yến Tam Thất cũng như bóng dáng Bạch Long rất nhanh đã lẩn trốn vào tầng mây, rất nhanh liền tiêu thất.
Hưởng thụ cái cảm giác gió trời tát vào mặt mà rồng bộ vuốt đem lại cho ngươi đi, khốn kiếp. Tiểu Thất ôm cánh tay nhìn trời —— Lần này rồng bộ vuốt làm tốt lắm cũng thật dứt khoát, xem ra đối với loại hàng như Yến Tam Thất đã lười tận tình khuyên bảo giả trang x khuyên nhủ hàng phục rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất