Thiên Hạ Đệ Nhất Ảnh Vệ

Chương 234: Rượu vong tình

Trước Sau
Khanh Ngũ đương nhiên sẽ không thừa dịp Tiểu Thất bị thương ngang ngược ra tay, cho dù lửa nóng đốt người, hắn cũng chọn thời gian và địa điểm thích hợp. Bởi vậy cả đêm nằm ở bên cạnh không ngừng độ khí chữa thương cho Tiểu Thất. Tiểu Thất cự tuyệt, lại bị hắn điểm huyệt ngủ, thật tình ôn nhu bá đạo không cho phép người chối từ.

Vì thế kết quả chính là bởi vì hao phí quá nhiều chân khí mà hắn mơ mơ màng màng ngủ, đợi hắn tỉnh dậy, Tiểu Thất đã sớm không còn ở trên giường.

“Ngũ thiếu, đã thức chưa?” Giọng nói của Tiểu Thất từ bên ngoài màn giường truyền đến.

“Tiểu Thất, thương thế của ngươi còn chưa có tốt, sao chạy loạn khắp nơi thế.” Khanh Ngũ nói.

“Có ngươi mới thế ấy, ngươi giúp ta độ khí một đêm cũng không sợ biến thành rồng à!” Tiểu Thất oán trách, nói xong vén rèm lên, chỉ thấy hắn đã ăn mặc chỉnh tề.

“Nội thương của ngươi…” Khanh Ngũ nhìn Tiểu Thất sắc mặt hồng nhuận, ngẫm lại thương thế tối hôm qua không giống như là có thể sau một đêm sẽ khôi phục.

“Kỳ quái là sáng ta thức dậy, vận khí thăm dò cảm thấy đã không còn đáng ngại nữa. Đại khái chính là vì ngươi không muốn sống chuyển vận nội lực cho ta đi.” Tiểu Thất đáp.

“Ngươi không có việc gì là tốt rồi.” Khanh Ngũ thản nhiên cười nói.

“Ngươi té bị thương sao?” Tiểu Thất hỏi, “Ta sợ quấynhiễu ngủ say của ngươi cho nên còn chưa có xem xét.”

“Ta không có ngã a.” Khanh Ngũ cười nói, “Bùn đất trên quần áo là do cọ ở trên tường.”

“Nói bậy, ngươi khi đó rõ ràng là dựa lưng vào tường, làm sao cọ tới đằng trước chứ?” Tiểu Thất hừ một tiếng, “Tối hôm qua ngươi chạy gấp gáp như vậy, ta hỏi ngươi, ngươi thật sự có thể chạy nhanh như vậy sao?”

“Đương nhiên!”

“Vậy chạy cho ta xem thử!”

“Này, một tên ảnh vệ không cần sai sử chủ nhân của mình như vậy.” Khanh Ngũ nói lảng sang chuyện khác.

Tiểu Thất không để ý tới hắn, ngồi ở bên giường xốc lên chăn, cũng vén quần của hắn lên, chỉ thấy đầu gối quả nhiên bị rách, có điều đã kết vảy.

“Ngu ngốc!” Tiểu Thất mắng một câu, trong giọng nói đau lòng ngập tràn.

“Kỳ lân, ngươi nói xem làm sao có thể làm cho một người mất đi ký ức mà không để lại di chứng?” Rồng có bộ vuốt mới sáng sớm bay về quấy rầy kỳ lân, vừa mở miệng đã hỏi ngay chuyện kỳ quái.

“… Rồng nhỏ, ngươi muốn làm cái gì? Tuổi còn nhỏ đã không chịu học hành, luôn hỏi mấy chuyện kỳ lạ.” Bên trên vách núi, kỳ lân đang bàn chuyện với rồng con.

Vì thế rồng con kể lại chuyện hắn gặp phải cho kỳ lân, kỳ lân nghĩ nghĩ rồi đáp: “Thế gian là có một loại thuốc có thể khiến cho người ta mất trí nhớ, nhưng tác hại rất lớn, nếu muốn muốn không tổn hại thân thể điều kiện tiên quyết để xóa bỏ một phần ký ức của một phàm nhân chỉ có thể nhờ vào rượu vong tình trân quý của hồ vương thôi. Ngươi còn nhớ, lần trước tại đại hội tiên giới đã nhìn thấy hồ vương không?”

“Nhớ rõ, nam tử phi thường tuyệt sắc thanh tao.” Rồng con đáp.

“Đến hỏi hắn xem, nhưng vị hồ vương này lãnh tình băng tâm, không biết có thể cho ngươi hay không.”

“Ngươi không thể đi cùng với ta sao?”

“Không được, chẳng lẽ con cháu nhà mình đi đâu, người lớn trong nhà còn phải đi theo xem chừng hay sao?” Kỳ lân nêu cái ví dụ rất quỷ dị.

“Lời này nói thế mà được à.” Rồng con bĩu môi.

Vì thế rồng con tìm tới hỏa hồ ly nhà mình.

“Hồ ly tử.” Khanh Ngũ ở bệ cửa sổ gọi mà hồ ly đang cuộn mình biếng nhác ngủ nướng.

“Đại gia ta đang nghỉ ngơi ” Hồ ly lười biếng đáp.



“Có việc nhờ cậy ngươi.” Khanh Ngũ nhân cơ hội sờ lông mao, “Ta muốn đi thăm hồ vương một chuyến, ngươi dẫn ta đi đi.”

“Hồ vương?!!” Hồ ly bừng tỉnh một chút.

“Ngũ thiếu, ngươi đi gặp hồ vương làm cái gì?” Thu Sắt đứng một bên xen mồm hỏi, biệt viện không làm cho phàm nhân hoài nghi, hắn cũng đổi giọng gọi Khanh Ngũ Ngũ thiếu.

“Có việc.” Khanh Ngũ đáp, “Ta không biết đường, để hồ ly mang ta đi không thể tốt hơn, hồ ly tử, ta mời ngươi ăn sườn a.”

“Hừ hừ ” Hồ ly đột nhiên rất có tinh thần nhảy dựng lên, “Vậy mang ngươi đi một chuyến.”

Không hiểu sao, trông hồ ly hưng phấn như uống tiết gà vậy.

“Hắn sùng bái hồ vương à?” Khanh Ngũ lặng yên hỏi Thu Sắt.

“Ta thấy hắn là muốn đi khoe khoang khiêu chiến thì có.” Thu Sắt đáp, “Long quân nên cẩn thận, tận lực đừng tranh cãi.”

“Ta tự có chừng mực.” Khanh Ngũ đáp.

Có chừng mực cái đầu ngươi… con rồng con ngay cả liên kết giới cũng không biết làm… Thu Sắt thầm nghĩ trong lòng, ơ, tại sao miệng mồm mình thô bạo quá vậy?

“Hồ ly, ngươi xem chừng Ngũ thiếu.” Thu Sắt dặn dò hồ ly.

“Ta biết ta biết ” hồ ly hưng phấn đong đưa cái đuôi.

“Hắn là rồng con cái gì cũng đều không hiểu, ngươi không thể chỉ để ý thể hiện của mình.” Thu Sắt biết pháp lực của mình không thể bay tới nơi xa như vậy, đành phải dặn hồ ly, chính là dùng ngôn ngữ tiên đảo mà Khanh Ngũ nghe không hiểu.

“Yên tâm yên tâm ” hồ ly cười tủm tỉm đáp.

Vì thế, vì Mạt Trừng, Khanh Ngũ lần thứ hai cỡi trên mình hồ ly đi.

Tiểu Thất vốn cho rằng hắn sẽ như ngày thường, đợi Khanh Ngũ trở về. Ai ngờ Khanh Ngũ chân trước mới vừa đi, sứ giả của ma giáo thế nhưng tìm tới cửa. Không hổ là cao thủ am hiểu cách truy tung của ma giáo, thế nhưng có thể tìm thấy hắn ở chỗ này.

Xem ra nơi này sớm muộn gì cũng sẽ trở thành nơi thị phi của võ lâm mà, Tiểu Thất nghĩ thầm, chờ rồng bộ vuốt trở về vẫn là nhanh chóng rời đi mới tốt.

“Giáo chủ, hiện giờ phe chính đạo Trung Nguyên đối với thần giáo như hổ rình mồi, khẩn cầu giáo chủ nhất định phải quay về chủ trì sự vụ! Nếu không một khi trong giáo đại loạn, hậu quả không thể tưởng a!” Sứ giả đau khổ cầu xin Tiểu Thất.

“Phiền chết, cùng lắm thì giải tán đi là được.” Tiểu Thất chán ghét đáp.

“Giáo chủ! Ngài sao có thể nói như vậy! Ngài đem sự sống chết của toàn giáo cùng với hàng vạn tánh mạng giáo chúng đặt ở đâu?!” Sứ giả khóc một phen nước mắt nước mũi, rất có Tiểu Thất tư thế nếu từ chới liền muốn tự vận.

“Này! Vậy rốt cuộc thì ngươi muốn ta làm như thế nào?” Tiểu Thất liếc mắt nhìn tả sử muốn tìm cái chết kia. Mỗi một ma giáo đều có một vị tả sử dị thường nghiêm túc cùng một vị hữu sử không đáng tin cậy như vậy.

“Giáo chủ, hiện giờ Khanh Ngũ thiếu đã nằm trên tay ngươi, cầu xin giáo chủ sắp xếp, nhân cơ hội bắt hắn làm con tin, từng bước xâm chiếm thế lực sau lưng Khanh Ngũ!” Tả sử đầy cõi lòng hùng tâm đ*o.

“Khanh Ngũ là người ta nhìn trúng, các ngươi đừng có mơ tưởng đánh chủ ý lên người hắn!” Tiểu Thất đáp.

“Giáo chủ hiểu lầm, bọn ta biết giáo chủ vừa ý Ngũ thiếu, nhưng hắn chính là cục phiền toái cực lớn, giáo chủ không cần thương tổn tới tính mạng của hắn, chỉ cần buộc hắn đi vào khuôn khổ.”

“Khanh Ngũ tâm tính cao thượng, vả lại là một người thà chết chứ không chịu khuất phục, ta dùng biện pháp cứng rắn hay mềm mỏng đều không thể nắm được điểm mấu chốt.” Tiểu Thất nhàm chán, đơn giản bắt đầu đùa giỡn cái tên tả sử này, một khi bịa chuyện không thể thu hồi, vì thế tiếp thao thao bất tuyệt nói: “Ta dùng sức mạnh một phần, hắn liền có thể nhẫn tâm dùng tánh mạng đối nghịch với ta, ta đụng hắn một cái, hắn liền có thể cắt thịt đưa ta, một nhân vật như vậy, ngươi bảo ta phải đối phó ra sao?”

“Ồ, nghe đồn Khanh Ngũ thiếu là vị quân tử tao nhã, khiêm tốn đạt lễ, tính tình sao lại cứng rắn như vậy chứ?” Tả sử cảm thấy có chút không rõ.

“Hừ! Dù sao ta nói như thế nào là thế ấy!” Tiểu Thất chơi xấu.

“Vậy giáo chủ có thể dùng một ít dược —— ta có mang tới tình cổ khó giải nhất trần đời, chỉ cần dùng trên người Khanh Ngũ thiếu, ta cam đoan hắn sẽ biến thành *** oa đãng phụ!” Tả sử từ trong lòng lấy ra một hộp gấm —— hàng này rốt cuộc là đang suy nghĩ thứ gì vậy?!



“Dâm oa đãng phụ? Thật biết dùng từ a.” Tiểu Thất cười lạnh, vừa rồi thiếu chút nữa đã muốn một chưởng đánh chết cái tên dám can đảm nói xấu chủ tử nhà mình rồi.

“Còn có, thuộc hạ còn đem một ít tin tức đến. ” Tả sử thần bí úp mở, “Hiện giờ trên giang hồ lan truyền Khanh Ngũ thiếu bị giáo chủ cầm tù, đám võ lâm chính phái đang muốn lấy cái cớp này gây chuyện, nếu có thể khiến Khanh Ngũ sa đọa, để võ lâm nhìn thấy bộ dạng *** đãng của hắn, phá hủy thanh danh của hắn là chuyện không thể tốt hơn!”

“Ngươi câm miệng!!” Rốt cục Tiểu Thất cũng quăng cho hắn một bạt tai.

Tả sử ma giáo mang theo dấu bàn tay trên mặt phẫn nộ rời khỏi biệt uyển, hữu sử đưngq ở bên ngoài chờ chào đón: “Ngươi làm sao vậy?”

“Giáo chủ… Hắn thiệt tình yêu thương cái tên Khanh Ngũ kia… Nếu tiếp tục như vậy, không sớm thì muộn thì ma giáo đến bị diệt ở trong tay hắn! Tiểu Hữu! Ta muốn ám sát Khanh Ngũ! Vì thần giáo, cho dù có bị bầm thây vạn đoạn ta cũng cam tâm tình nguyện!” Tả sử cắn chặt răng nanh kêu khanh khách.

“… … Được rồi, chờ ngươi bị giáo chủ bắt lại tra hỏi, ta lại đến cứu ngươi.” Hữu sử nặng nề đáp.

Trên đám mây, Khanh Ngũ hóa thành long quân cưỡi trên mình hỏa hồ ly uy phong.

“Hồ ly, ngươi nói xem, vương quốc hồ ly có phải toàn dân đều là hồ ly lông xù hay không?” Long quân hỏi.

“Đương nhiên. Nhưng là ngươi không cần mơ tưởng tới những con hồ ly khác đều sẽ biến thành nguyên hình cho ngươi tùy tiện sờ, cẩn thận bị người ta xem là sắc lang!!”

“Nhiệm vụ của mao hàng chính là khiến để người sờ cái bụng mà.” Long quân tung ra luận điệu kinh người.

“Hừ hừ, ngươi thử sờ hồ vương xem! Cho dù ngươi là rồng, cũng sẽ bị hắn thiên đao vạn quả! Không được dính vào! Có nghe thấy không! Có nghe thấy không!!” Hồ ly đặc biệt cường điệu, xem ra vị hồ vương này quả nhiên là người người kiêng kị.

“Đã biết, ngươi không cần kích động.” Long quân trả lời rất không có thành ý.

Vì thế dưới sự trợ giúp của dị năng hỏa hồ, hai hàng đột phá tầng tầng kết giới, đi tới chỗ của thiên hồ. Hồ Đô là nơi cư trú của thiên hồ cao quý nhất trong giới tu tiên, thành trì mỹ lệ hùng vĩ gấp mấy lần so với cung điện ở nhân gian, đứng sững ở bên trong khu rừng rậm, mà bên trong khu rừng rậm kia là một cự đảo di động rộng lớn, vô số đảo nhỏ nằm vây bên cạnh, dài đằng đẳng.

“Thiên hồ, chính là ngọn nguồn của thiên giang nhân gian.” Hỏa hồ nói.

“Thật sự là địa phương xinh đẹp.” Long quân tán thưởng.

“Hừ, đáng tiếc nơi này chỉ là chỗ ở của đám thiên hồ thuần huyết, có gì đặc biệt hơn người! Với bản lĩnh của ta, chẳng phải đột phá giới hạn phàm hồ hay sao!” Hỏa hồ bất mãn nói.

Cũng không muốn suy nghĩ hắn nhờ ai mới có thể hoàn thành đột nhiên việc tiến cấp nhanh như vậy.

“A, ta từ trong một số tiểu thuyết dị quái biết được, hồ tiên đều phải trải qua thiên kiếp, vậy ngươi trải qua chưa?” Long quân hỏi.

“Đối với thú cầm thế gian tu tiên thì phải trải qua ba lượt thiên kiếp mới có thể đắc thành tiên đạo, hơn nữa mỗi một lần thiên kiếp càng thêm hung hiểm vô cùng, cho tới nay ta đã vượt qua một lần thiên lôi kiếp.” Hỏa hồ đáp.

“Vậy ta thì sao?”

“Ngươi là Long thần, từ nhỏ đã có sẵn thánh thể siêu phàm, cho nên không có thiên kiếp.”

“Vậy ngày sau ta sẽ độ kiếp giúp ngươi.” Long quân bắt đầu mượn sức hồ ly.

“Hừ, ngươi biết làm sao giúp ta độ kiếp sao?” Hồ ly = =

“Giúp ngươi chắn thiên lôi!” Rồng con rất có kiến thức.

“Đừng ngu ngốc…” Hồ ly vẫy vẫy cái đuôi, làm bộ khinh thường rồng con.

Trên thực tế, trong lòng lại cực kỳ cực kỳ cực kỳ cao hứng.

Bởi vì trên đời này, ngoại trừ thỏ béo thì người thứ hai bằng lòng giúp mình chắn thiên lôi…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau