Chương 241: Căn nguyên
Thì ra Thanh Hồ với Lam Hồ đồng thời đều yêu Hồ vương, mà Hồ vương lại yêu thích Lam hồ, khiến cho Thanh Hồ nảy sinh hận ý cho nên lập mưu giết chết Lam hồ, tóm lại chính là câu nói kia, thứ ta không có được thì ngươi cũng đừng hòng có.
Dù thế nào đi nữa thì việc này bởi vì tình yêu thù hận đã dẫn đến bi kịch, cuối cũng đêm nay mọi chuyện cũng hạ màn tại linh đường.
Lam Hồ đã chết, mà Hồ vương tuy không có giết chết Thanh Hồ nhưng đã phế bỏ linh mạch của hắn, khiến cho hiện giờ linh lực trong người hắn chẳng khác gì một bó đuốc. Mà Hồ vương đối mặt chính là mãi mãi mất người mình yêu cô độc một đời. Cả đời này người hắn yêu nhất cũng chỉ có một mình Lam Hồ mà thôi, sau, sau này hắn sẽ không bao giờ yêu thêm một người nào nữa, tâm của hắn đã muốn chết theo Lam Hồ rồi.
Thanh Hồ có được là thù hận của Hồ vương, dường như hắn đã sớm phát giác ra điểm này. Lúc Hồ vương dùng một chưởng phế đi linh mạch của hắn, thế nhưng hắn đột nhiên rút ra chủy thủ tẩm độc mang theo bên người, ở trước mặt Hồ vương tự sát!
Hồ vương bắt lấy cổ tay của hắn: “Thanh Hồ! Ta sẽ không để cho ngươi chết, ta muốn cho ngươi phải sống, sống để cảm thụ tội nghiệt mà ngươi đã gây ra!”
Kỳ lân đứng ở một bên mắt lạnh quan sát vốn muốn nhắc nhở Hồ vương, nhanh chóng thả Tiểu Thất, nhưng hiện giờ nhìn thấy Hồ vương cảm xúc rất không ổn định, cũng đành phải từ bỏ.
Kỳ lân trở về căn mật thất Khanh Ngũ đang ở, chỉ thấy Khanh Ngũ đã có thể tự mình đi lại. Dược vật hạng ưu, cộng thêm thuộc tính cơ thể khả năng phục hồi không phải loại thường.
“Tiểu Bạch Long, xem ra chúng ta phải nhanh chóng đi tìm Tiểu Thất rồi rời khỏi nơi này, bi kịch đã sắp sửa tái diễn.” Kỳ lân thở dài nói.
“Xảy ra chuyện gì?” Khanh Ngũ hỏi.
Vì thế kỳ lân đem chân tướng sự việc thuật lại một lần.
“Nếu Hồ vương đã hiểu được chân tướng, vì sao chúng ta còn phải vội vã rời đi, chờ hắn thả Tiểu Thất ra chẳng phải sẽ tốt hơn sao? Tránh cho hắn lại cho rằng chúng ta chạy trốn.” Khanh Ngũ không có chút nào hảo cảm với Hồ vương cả.
“Ôi, chẳng lẽ ngươi không biết, từ khi Hồ vương vượt qua thiên kiếp, không khí nơi này không giống như lúc trước nữa à?” Kỳ lân nói, “Cho dù là ta, cũng không có cách áp chế không khí điềm xấu ở nơi này. Gã Thanh Hồ kia đã thầm mến Hồ vương lâu như vậy, vì sao đột nhiên lại bạo phát oán hận? Ca ca hắn đối với hắn tốt như vậy, tình cảm của Thanh Hồ người này rất mãnh liệt, theo lý cũng nên cảm động và nhớ nhung, vì cái gì đột nhiên hận đến mức khiến Lam Hồ bầm thây vạn đoạn? Còn Hồ vương, theo ta được biết, trước đây tuy rằng tính tình hắn lạnh như băng nhưng cũng không phải là người cố chấp như vậy, rõ ràng đã biết các ngươi không phải hung thủ nhưng vẫn khăng khăng cố chấp đuổi bắt các ngươi phát tiết phẫn nộ?”
“A! Ý của ngươi là nơi này căn bản là có vấn đề?” Khanh Ngũ nghe một chút liền thấu.
“Từ lúc Hồ vương tiếp thu thiên kiếp, ta liền cảm thấy khí hậu nơi đây ở từng khu vực khác nhau ít nhiều đều có sự biến hóa.” Kỳ lân đáp, “Thiên hồ nơi nơi đều chứa linh khí thịnh vuông là vùng đất của linh mạch, mà càng là loại địa phương như nơi này thì càng dễ dàng nuôi dưỡng ‘đồ vật’ không bình thường. Nhiều năm trước thời điểm thiên giới đổ sập… thời khắc ấy… cũng có chút giống như tình trạng lúc này…” Hắn lâm vào trầm ngâm.
“Khi đó xảy ra chuyện gì?” Khanh Ngũ luôn có cảm giác bọn họ đối với tam giới sụp đổ lúc xưa thập phần kiêng dè.
“Mọi thứ trở nên…. vặn vẹo ” sắc mặt kỳ lân trở nên ngưng trọng, “Đây đều không phải là là việc mà ngươi nên biết. Là vấn đề vô cùng vô cùng cấm kỵ.”
Khanh Ngũ khẽ mở to hai mắt: “Ở trước mặt ta ngươi đã úp mở hé lộ một chút, nói rõ kỳ thật là ngươi muốn nói ra đi? Một ngày nào đó, thân là một trong tứ linh ta cũng sẽ biết.”
Kỳ lân hàng này giống như cũng trở nên lắm miệng rồi —— Khanh Ngũ trong lòng nghĩ vậy nhưng đối với hắn bí mật kiểu này thật sự cực kỳ mê người.
Biểu tình của kỳ lân trở nên vô cùng cổ quái: “Quả thật, ta dự định đợi ngươi lớn lên sẽ nói, nhưng nếu như đều phải truyền thừa cho ngươi, như vậy ta…”
Hắn tựa hồ đang giãy dụa cái gì, rốt cục giống nhau hạ quyết tâm: “Kỳ thật… Tại thời khắc tam giới sụp đổ, toàn bộ tiên linh ở thiên giới toàn bộ đều bị diệt sạch.
Khi đó phát sinh tai hoạ, cho dù ngươi có tưởng tượng cũng không thể nào hình dung ra được, tai hoạ tuyệt luân sức hủy hoại thật lớn —— căn nguyên của tai hoạ nghe đâu là bắt đầu từ biển đông, cụ thể vì sao xảy ra tai hoạ, hiện tại không còn người nào biết, chỉ còn duy nhất mỗi mình ta biết được tràng tai nạn kia kinh khủng như thế nào, thế giới dần dần hóa thành hư vô, ngày tận thế.
Đương nhiên lúc bấy giờ phàm giới gần như biến mất hầu như không còn lại gì, thế nhưng kỳ diệu là có người sống sót bắt đầu ngăn lại mọi chuyện. Người nọ cũng không phải là người phàm nhưng cũng không thuộc về hai giới tiên ma, thân phận của hắn vô cùng… kỳ diệu. Năng lực của hắn cấm kỵ mà cuồn cuộn, ta cũng không thể nào biết được cuối cùng hắn làm sao có thể ngăn được mối họa ấy, tóm lại, người kia đã thành công.
Nhưng mà việc hắn phải đối mặt chính là thế giới hỗn loạn gần như hư vô, vì có thể khiến thế giới hồi phục như ban đầu vốn cỏ, người kia bắt đầu nếm thử đủ loại.
Lúc ta bắt đầu có ý thức, liền từ chỗ người kia biết được bí mật cấm kỵ đó, mọi chuyện liên quan tới mối họa hay bí mật cấm kỵ ấy đều bị hắn xóa sạch khiến cho ta không thể biết được chân tướng.
Hắn nói cho ta biết, ta không cần biết những —— thứ đó, vì thế ta hiểu được một vài chuyện khác. Ta chính là do người kia ‘chế tạo’ ra, người kia thật sự quá mức cường đại.
Hắn ‘Chế tạo’ tân thiên giới hình thức như ban đầu, thậm chí ‘chế tạo’ luôn phần ký ức giả cùng với mạng lưới quan hệ, hắn xóa sạch ‘thời gian’ của tràng tai nạn kia, tu sửa lại tam giới cũng giống như kiểu sinh hoạt tại thế giới tiên linh chúng ta toàn bộ đều là giả, dường như cho đến tận bây giờ cũng chưa xảy ra chuyện gì bất thường.
Nhưng hắn vẫn giữ lại một ít ký ức của ta, hắn nói cho ta biết, bản thân hắn cũng không có năng lực sáng tạo những điều cát tường, so với tu sửa lại thế giới, việc hắn am hiểu nhất chính là hủy diệt cùng nỗi tuyệt vọng. Nếu muốn thế giới phục hồi lại, phải có thêm nhiều lực lượng mang điềm lành, đó chính là khiếm khuyết của hắn.
Cho nên hắn lấy bốn thứ thần chi cường đại hơn, vượt qua phạm vi nhận thức của thế giới này làm khuôn mẫu, thử đắp nặn tứ linh xem có thể mang đến hy vọng tốt đẹp cho thế giới này hay không. Nhưng tứ linh có thể chân chính so sánh với thần chi, ngay cả mười tỷ phần cũng không có được một phần nhỏ bé. Tóm lại mọi thứ, đều là thứ ta không nên tiếp tục đào sâu.
Chính là thời gian tứ linh xuất hiện cũng không đồng nhất, mà trên thế giới này vẫn cứ còn sót lại một vài ‘tai nạn’ rất nhỏ bị sót lại, còn nhớ Ma thần nọ không? Vật kia vốn chỉ là một cái xúc tua nhỏ cực nhỏ trong số khởi nguyên của tai hoạ mà thôi, bởi vì chỉ là một phần quá mức nhỏ bé trong số những thứ chạy thoát khỏi tay người kia——nhưng lại có thể lớn dần trở thành Ma thần khổng lồ như vậy! Mà trách nhiệm của chúng ta, đó chính là tiếp tục tiêu trừ những ‘tàn dư’ còn sót lại.
Mà lúc này tại hồ đô, khắp nơi đang tỏa ra cái loại khí tức khiến người cảm nhận được điềm xấu, dường như cũng chính là ‘khởi nguyên’ ban đầu quả khiến cho người ta hoài niệm!”
“Ta chỉ cảm nhận được một loại dục vọng đang không ngừng tăng lên đang đánh trống reo hò.” Khanh Ngũ đè lại ***g ngực của mình, “Thật muốn làm một chuyện.”
“Ngay cả chúng ta đều thất thố như vậy, có thể đoán được người khác sẽ có cảm giác như thế nào.” Kỳ lân đáp.
Dù thế nào đi nữa thì việc này bởi vì tình yêu thù hận đã dẫn đến bi kịch, cuối cũng đêm nay mọi chuyện cũng hạ màn tại linh đường.
Lam Hồ đã chết, mà Hồ vương tuy không có giết chết Thanh Hồ nhưng đã phế bỏ linh mạch của hắn, khiến cho hiện giờ linh lực trong người hắn chẳng khác gì một bó đuốc. Mà Hồ vương đối mặt chính là mãi mãi mất người mình yêu cô độc một đời. Cả đời này người hắn yêu nhất cũng chỉ có một mình Lam Hồ mà thôi, sau, sau này hắn sẽ không bao giờ yêu thêm một người nào nữa, tâm của hắn đã muốn chết theo Lam Hồ rồi.
Thanh Hồ có được là thù hận của Hồ vương, dường như hắn đã sớm phát giác ra điểm này. Lúc Hồ vương dùng một chưởng phế đi linh mạch của hắn, thế nhưng hắn đột nhiên rút ra chủy thủ tẩm độc mang theo bên người, ở trước mặt Hồ vương tự sát!
Hồ vương bắt lấy cổ tay của hắn: “Thanh Hồ! Ta sẽ không để cho ngươi chết, ta muốn cho ngươi phải sống, sống để cảm thụ tội nghiệt mà ngươi đã gây ra!”
Kỳ lân đứng ở một bên mắt lạnh quan sát vốn muốn nhắc nhở Hồ vương, nhanh chóng thả Tiểu Thất, nhưng hiện giờ nhìn thấy Hồ vương cảm xúc rất không ổn định, cũng đành phải từ bỏ.
Kỳ lân trở về căn mật thất Khanh Ngũ đang ở, chỉ thấy Khanh Ngũ đã có thể tự mình đi lại. Dược vật hạng ưu, cộng thêm thuộc tính cơ thể khả năng phục hồi không phải loại thường.
“Tiểu Bạch Long, xem ra chúng ta phải nhanh chóng đi tìm Tiểu Thất rồi rời khỏi nơi này, bi kịch đã sắp sửa tái diễn.” Kỳ lân thở dài nói.
“Xảy ra chuyện gì?” Khanh Ngũ hỏi.
Vì thế kỳ lân đem chân tướng sự việc thuật lại một lần.
“Nếu Hồ vương đã hiểu được chân tướng, vì sao chúng ta còn phải vội vã rời đi, chờ hắn thả Tiểu Thất ra chẳng phải sẽ tốt hơn sao? Tránh cho hắn lại cho rằng chúng ta chạy trốn.” Khanh Ngũ không có chút nào hảo cảm với Hồ vương cả.
“Ôi, chẳng lẽ ngươi không biết, từ khi Hồ vương vượt qua thiên kiếp, không khí nơi này không giống như lúc trước nữa à?” Kỳ lân nói, “Cho dù là ta, cũng không có cách áp chế không khí điềm xấu ở nơi này. Gã Thanh Hồ kia đã thầm mến Hồ vương lâu như vậy, vì sao đột nhiên lại bạo phát oán hận? Ca ca hắn đối với hắn tốt như vậy, tình cảm của Thanh Hồ người này rất mãnh liệt, theo lý cũng nên cảm động và nhớ nhung, vì cái gì đột nhiên hận đến mức khiến Lam Hồ bầm thây vạn đoạn? Còn Hồ vương, theo ta được biết, trước đây tuy rằng tính tình hắn lạnh như băng nhưng cũng không phải là người cố chấp như vậy, rõ ràng đã biết các ngươi không phải hung thủ nhưng vẫn khăng khăng cố chấp đuổi bắt các ngươi phát tiết phẫn nộ?”
“A! Ý của ngươi là nơi này căn bản là có vấn đề?” Khanh Ngũ nghe một chút liền thấu.
“Từ lúc Hồ vương tiếp thu thiên kiếp, ta liền cảm thấy khí hậu nơi đây ở từng khu vực khác nhau ít nhiều đều có sự biến hóa.” Kỳ lân đáp, “Thiên hồ nơi nơi đều chứa linh khí thịnh vuông là vùng đất của linh mạch, mà càng là loại địa phương như nơi này thì càng dễ dàng nuôi dưỡng ‘đồ vật’ không bình thường. Nhiều năm trước thời điểm thiên giới đổ sập… thời khắc ấy… cũng có chút giống như tình trạng lúc này…” Hắn lâm vào trầm ngâm.
“Khi đó xảy ra chuyện gì?” Khanh Ngũ luôn có cảm giác bọn họ đối với tam giới sụp đổ lúc xưa thập phần kiêng dè.
“Mọi thứ trở nên…. vặn vẹo ” sắc mặt kỳ lân trở nên ngưng trọng, “Đây đều không phải là là việc mà ngươi nên biết. Là vấn đề vô cùng vô cùng cấm kỵ.”
Khanh Ngũ khẽ mở to hai mắt: “Ở trước mặt ta ngươi đã úp mở hé lộ một chút, nói rõ kỳ thật là ngươi muốn nói ra đi? Một ngày nào đó, thân là một trong tứ linh ta cũng sẽ biết.”
Kỳ lân hàng này giống như cũng trở nên lắm miệng rồi —— Khanh Ngũ trong lòng nghĩ vậy nhưng đối với hắn bí mật kiểu này thật sự cực kỳ mê người.
Biểu tình của kỳ lân trở nên vô cùng cổ quái: “Quả thật, ta dự định đợi ngươi lớn lên sẽ nói, nhưng nếu như đều phải truyền thừa cho ngươi, như vậy ta…”
Hắn tựa hồ đang giãy dụa cái gì, rốt cục giống nhau hạ quyết tâm: “Kỳ thật… Tại thời khắc tam giới sụp đổ, toàn bộ tiên linh ở thiên giới toàn bộ đều bị diệt sạch.
Khi đó phát sinh tai hoạ, cho dù ngươi có tưởng tượng cũng không thể nào hình dung ra được, tai hoạ tuyệt luân sức hủy hoại thật lớn —— căn nguyên của tai hoạ nghe đâu là bắt đầu từ biển đông, cụ thể vì sao xảy ra tai hoạ, hiện tại không còn người nào biết, chỉ còn duy nhất mỗi mình ta biết được tràng tai nạn kia kinh khủng như thế nào, thế giới dần dần hóa thành hư vô, ngày tận thế.
Đương nhiên lúc bấy giờ phàm giới gần như biến mất hầu như không còn lại gì, thế nhưng kỳ diệu là có người sống sót bắt đầu ngăn lại mọi chuyện. Người nọ cũng không phải là người phàm nhưng cũng không thuộc về hai giới tiên ma, thân phận của hắn vô cùng… kỳ diệu. Năng lực của hắn cấm kỵ mà cuồn cuộn, ta cũng không thể nào biết được cuối cùng hắn làm sao có thể ngăn được mối họa ấy, tóm lại, người kia đã thành công.
Nhưng mà việc hắn phải đối mặt chính là thế giới hỗn loạn gần như hư vô, vì có thể khiến thế giới hồi phục như ban đầu vốn cỏ, người kia bắt đầu nếm thử đủ loại.
Lúc ta bắt đầu có ý thức, liền từ chỗ người kia biết được bí mật cấm kỵ đó, mọi chuyện liên quan tới mối họa hay bí mật cấm kỵ ấy đều bị hắn xóa sạch khiến cho ta không thể biết được chân tướng.
Hắn nói cho ta biết, ta không cần biết những —— thứ đó, vì thế ta hiểu được một vài chuyện khác. Ta chính là do người kia ‘chế tạo’ ra, người kia thật sự quá mức cường đại.
Hắn ‘Chế tạo’ tân thiên giới hình thức như ban đầu, thậm chí ‘chế tạo’ luôn phần ký ức giả cùng với mạng lưới quan hệ, hắn xóa sạch ‘thời gian’ của tràng tai nạn kia, tu sửa lại tam giới cũng giống như kiểu sinh hoạt tại thế giới tiên linh chúng ta toàn bộ đều là giả, dường như cho đến tận bây giờ cũng chưa xảy ra chuyện gì bất thường.
Nhưng hắn vẫn giữ lại một ít ký ức của ta, hắn nói cho ta biết, bản thân hắn cũng không có năng lực sáng tạo những điều cát tường, so với tu sửa lại thế giới, việc hắn am hiểu nhất chính là hủy diệt cùng nỗi tuyệt vọng. Nếu muốn thế giới phục hồi lại, phải có thêm nhiều lực lượng mang điềm lành, đó chính là khiếm khuyết của hắn.
Cho nên hắn lấy bốn thứ thần chi cường đại hơn, vượt qua phạm vi nhận thức của thế giới này làm khuôn mẫu, thử đắp nặn tứ linh xem có thể mang đến hy vọng tốt đẹp cho thế giới này hay không. Nhưng tứ linh có thể chân chính so sánh với thần chi, ngay cả mười tỷ phần cũng không có được một phần nhỏ bé. Tóm lại mọi thứ, đều là thứ ta không nên tiếp tục đào sâu.
Chính là thời gian tứ linh xuất hiện cũng không đồng nhất, mà trên thế giới này vẫn cứ còn sót lại một vài ‘tai nạn’ rất nhỏ bị sót lại, còn nhớ Ma thần nọ không? Vật kia vốn chỉ là một cái xúc tua nhỏ cực nhỏ trong số khởi nguyên của tai hoạ mà thôi, bởi vì chỉ là một phần quá mức nhỏ bé trong số những thứ chạy thoát khỏi tay người kia——nhưng lại có thể lớn dần trở thành Ma thần khổng lồ như vậy! Mà trách nhiệm của chúng ta, đó chính là tiếp tục tiêu trừ những ‘tàn dư’ còn sót lại.
Mà lúc này tại hồ đô, khắp nơi đang tỏa ra cái loại khí tức khiến người cảm nhận được điềm xấu, dường như cũng chính là ‘khởi nguyên’ ban đầu quả khiến cho người ta hoài niệm!”
“Ta chỉ cảm nhận được một loại dục vọng đang không ngừng tăng lên đang đánh trống reo hò.” Khanh Ngũ đè lại ***g ngực của mình, “Thật muốn làm một chuyện.”
“Ngay cả chúng ta đều thất thố như vậy, có thể đoán được người khác sẽ có cảm giác như thế nào.” Kỳ lân đáp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất