Chương 244
Trong tiết trời rét đậm.
Ở trấn nhỏ trong thành khắp nơi đều đang ngập tràn trong bầu không khí vui tươi khi đón chào năm mới. Tuy tuyết phủ trắng xóa nhưng trên trấn nhỏ phồn hoa vẫn rộn ràng tấp nập như thường, nơi nơi đều là thanh âm thét to của người rao bán hàng tết
Nơi đây tuy ở vùng xa xôi, nhưng cũng được xem là một nơi giàu có và đông đúc, sản vật Tây Bắc đặc biệt phong phú cũng có không ít nguyên liệu dược liệu thực phẩm quý hiếm, nhưng được bán ở trên chợ rất rẻ. Bởi vậy có không ít thương nhân Trung Nguyên muốn trục lợi thường thường không tiếc chạy tới nơi xa xôi này tầm bảo.
Mà trên chợ cũng có thể nhìn thấy rất nhiều người dị tộc không phải người Hán lui tới, đây là nơi tập trung rất đông các tộc dân, cũng xem như là một nơi đặc sắc. Cũng bởi vì nguyên nhân này mà nơi đây có đủ các loại mỹ thực đặc sắc, có thể nói là tiểu Giang Nam vùng biên.
Hoàng hôn xuống, trên đường vẫn rất náo nhiệt, từ trong mấy cửa hàng bên đường không ngừng lan tỏa nhiệt khí khắp phố được bao phủ bởi màn sương trắng, khói lửa mông lung. Một chiếc xe ngựa không lớn chậm rãi chạy tới, thanh niên điều khiển xe trên đầu đội đấu lạp dừng xe trước một khách *** thượng hạng.
Gã sai vặt đứng ở cửa đón khách lập tức chạy tới nghênh đón khách nhân, thấy mấy vị khách nhân từ xa tới đây, lại thấy trên lưng thanh niên vác đao, trong lòng đương nhiên mà mặc định hắn là giang hồ nhân sĩ, bởi vậy cẩn thận đề phòng, sợ chọc giận khách nhân. Thanh niên kia nói với tiểu nhị: “Cho ta một gian khách phòng tốt nhất.”
Trong cái thời tiết này, tuy sắp sửa cuối năm nhưng cũng là thời điểm thu gặt dược liệu trân quý cho nên lúc này một số thương nhân ổ đại đô tụ tập ở nơi này chờ thu mua, phòng trọ sớm đã là đầy. Điếm tiểu nhị dường như rất khó xử: “Khách quan, khách phòng thượng đẳng đã đầy, chỉ còn lại có mấy gian nhà dưới.”
“Đầy hết rồi? Vậy nói cho người ở phòng nọ, ta ra giá gấp mười, bảo hắn chuyển khỏi phòng đó đi.” Thanh niên đáp.
“Vị gia này, ngài nói như vậy, cũng thật làm cho tiểu khó xử … Phải hỏi khách nhân bên kia trước đã…” Điếm tiểu nhị lo sợ bất an, biết đã gặp vị khách không dễ chọc.
Tại thời điểm tiểu nhị muốn mở đường thoát thân thì bên trong xe ngựa truyền ra một giọng nói nhu hòa dễ nghe, rất hiểu lòng người: “Thôi, nếu hết phòng rồi thì không cần miễn cưỡng làm phiền người khác, chúng ta đi tìm chỗ khác đi.”
“Hiện tại trời đã tối đen, chẳng lẽ muốn để chủ nhân ăn ngủ đầu đường xó chợ?” Thanh niên bất mãn hừ lạnh một tiếng.
“Không phải còn có khách phòng sao, vậy ở nhà dưới là được.” Nghe ra được là người ngồi bên trong xe ngựa là vị công tử có giáo dưỡng vô cùng tốt, nói chuyện ôn nhu nhỏ nhẹ, khiến người nghe xong cực kỳ hưởng thụ.
Thanh niên tuy còn có chút bất mãn, nhưng vẫn không dám cãi mệnh lệnh của chủ nhân, vì thế bảo với tiểu nhị: “Vậy thu dọn căn phòng sạch sẽ nhất cho ta.” Dứt lời từ trong lòng ngực lấy ra một khối kim đĩnh, ném tới trong tay *** tiểu nhị.
Điếm tiểu nhị cư nhiên đứng im không nhúc nhích, ngày càng thêm ân cần, quả nhiên là gặp người quen mặt —— người lui tới nơi đây tất nhiên ai mà không muốn nhận được sự tiếp đãi tốt nhất. Chỗ này là khách *** bình dân, tự nhiên tiểu nhị cũng là kẻ ổn trọng nhạy bén. Nói thật khoản tiền thưởng của thanh niên này xác thực rất lớn, nhưng cũng không phải nhiều nhất. Cho dù hắn chỉ là gã tiểu nhị bình thường trong *** nhưng bàn tới của cải, chỉ sợ nhiều vị Trung Nguyên ra tay còn mạnh hơn nữa.
Vì vậy Lâm Thành là nơi ngọa hổ tàng long.
Sau đó tiểu nhị gọi vài tiểu nhị khác tới hỗ trợ dẫn đường dỡ hàng, hàng hóa trên mã xa của thanh niên này đều vài dụng cụ cần thiết trên đường đi, cũng không phải là rất nhiều.
Lúc này thanh niên cởi đấu lạp, lộ ra một gương mặt xinh đẹp nhưng lạnh như băng không lộ ra chút nhân tình, ngay cả tiểu nhị trong *** kiến thức rộng rãi cũng sợ hãi than vì khuôn dung cỡ này.
Chỉ thấy hắn tự mình mở thùng xe, từ bên trong nâng xuất một vị công tử mặc áo lông cừu. Có tiểu nhị nhanh chóng vác ghế để cho vị công tử ăn mặc đẹp đẽ quý giá này bước xuống xe, không ngờ thanh niên trực tiếp cúi người ôm lấy vị công tử kia lên, cũng nói với tiểu nhị: “Gọi người nâng ghế dựa trong xe ra đi.”
Thì ra trong xe còn có một chiếc xe lăn bằng gỗ rất tinh xảo, là để cho người hành động bất tiện sử dụng, rất rõ ràng, vị công tử tao nhã tuấn mỹ trong ngực thanh niên không thể đi đứng như người bình thường, bởi vì đôi giày trắng tuyết trên chân của hắn thế nhưng ngay cả một chút vết bẩn cũng đều không có, hiển nhiên là không thể đi đường.
Trong sảnh khách *** có không ít người đang dùng cơm, rất nhiều người nhìn thấy một màn ngoài cửa lén lút nghị luận, đều nói xem ra năm nay đến Kỳ tộc tầm bảo lại nhiều thêm một người, chính là không biết thần dược kia cuối cùng rơi vào tay ai.
Một năm rét đậm, đúng là chí bảo thần bí trong Kỳ tộc—— chính là Tim Lan. Nghe đồn loại thảo dược kỳ dị này năm mươi năm mới kết trái một lần, nếu dùng nó để nghiên cứu chế tạo thành đan dược có thể tăng trăm năm công lực, thậm chí có thể trị khỏi bách bệnh, khởi tử hồi sinh, mỗi một lần Tim Lan kết quả cũng chính là lúc võ lâm nhấc lên một hồi lặng yên.
Lúc này, rốt cuộc lại sẽ có bao nhiêu người, bởi vì loại thảo dược này mà tụ tập ở nơi này, dẫn phát vô số ân oán đây?
Đợi cho thanh niên kia ôm vị công tử không thể đi đường đưa vào khách phòng, người ở phía ngoài mới dám lớn tiếng nói chuyện, có người trong giang hồ nói: “Xem tướng mạo của công tử, không phải là vị tiền nhiệm minh chủ võ lâm Khanh Ngũ công tử gần đây hay sao?”
“Làm sao có thể, nghe nói hiện giờ Khanh Ngũ công tử ở phía nam xử lý trận hỗn loạn của thập đại bang hội, hắn làm sao có thể đột nhiên xuất hiện ở nơi này?” Một người khác phản bác.
Tự nhiên, một người không thể có khả năng xuất hiện ở hai nơi.
Nhưng hai người có cùng một khuôn mặt thì lại khó nói.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Không còn sức để đổi mới cho nên tạm thời kết thúc
oOo
Hoàn
Ròng rã ba năm trời, nhìn lại chỉ thoáng ngẩn ngơ.
Tuổi già rồi, nhưng vẫn dèo bồng lắm con,
[Không đèo thì ai đèo cho tui đọc]
Hỡi trời
QAQ Bao công sức mồ hồi nước mắt của con
Hú hú hú Đang đu YY nhưng lag quá nên chạy về gõ chữ.
Ai dè tiện tay làm luôn cái vèo.
Hự!
Tái bút: Trăng hôm nay có tròn lắm không.
Bạn còn chưa kịp ngắm trăng nữa?
Ở trấn nhỏ trong thành khắp nơi đều đang ngập tràn trong bầu không khí vui tươi khi đón chào năm mới. Tuy tuyết phủ trắng xóa nhưng trên trấn nhỏ phồn hoa vẫn rộn ràng tấp nập như thường, nơi nơi đều là thanh âm thét to của người rao bán hàng tết
Nơi đây tuy ở vùng xa xôi, nhưng cũng được xem là một nơi giàu có và đông đúc, sản vật Tây Bắc đặc biệt phong phú cũng có không ít nguyên liệu dược liệu thực phẩm quý hiếm, nhưng được bán ở trên chợ rất rẻ. Bởi vậy có không ít thương nhân Trung Nguyên muốn trục lợi thường thường không tiếc chạy tới nơi xa xôi này tầm bảo.
Mà trên chợ cũng có thể nhìn thấy rất nhiều người dị tộc không phải người Hán lui tới, đây là nơi tập trung rất đông các tộc dân, cũng xem như là một nơi đặc sắc. Cũng bởi vì nguyên nhân này mà nơi đây có đủ các loại mỹ thực đặc sắc, có thể nói là tiểu Giang Nam vùng biên.
Hoàng hôn xuống, trên đường vẫn rất náo nhiệt, từ trong mấy cửa hàng bên đường không ngừng lan tỏa nhiệt khí khắp phố được bao phủ bởi màn sương trắng, khói lửa mông lung. Một chiếc xe ngựa không lớn chậm rãi chạy tới, thanh niên điều khiển xe trên đầu đội đấu lạp dừng xe trước một khách *** thượng hạng.
Gã sai vặt đứng ở cửa đón khách lập tức chạy tới nghênh đón khách nhân, thấy mấy vị khách nhân từ xa tới đây, lại thấy trên lưng thanh niên vác đao, trong lòng đương nhiên mà mặc định hắn là giang hồ nhân sĩ, bởi vậy cẩn thận đề phòng, sợ chọc giận khách nhân. Thanh niên kia nói với tiểu nhị: “Cho ta một gian khách phòng tốt nhất.”
Trong cái thời tiết này, tuy sắp sửa cuối năm nhưng cũng là thời điểm thu gặt dược liệu trân quý cho nên lúc này một số thương nhân ổ đại đô tụ tập ở nơi này chờ thu mua, phòng trọ sớm đã là đầy. Điếm tiểu nhị dường như rất khó xử: “Khách quan, khách phòng thượng đẳng đã đầy, chỉ còn lại có mấy gian nhà dưới.”
“Đầy hết rồi? Vậy nói cho người ở phòng nọ, ta ra giá gấp mười, bảo hắn chuyển khỏi phòng đó đi.” Thanh niên đáp.
“Vị gia này, ngài nói như vậy, cũng thật làm cho tiểu khó xử … Phải hỏi khách nhân bên kia trước đã…” Điếm tiểu nhị lo sợ bất an, biết đã gặp vị khách không dễ chọc.
Tại thời điểm tiểu nhị muốn mở đường thoát thân thì bên trong xe ngựa truyền ra một giọng nói nhu hòa dễ nghe, rất hiểu lòng người: “Thôi, nếu hết phòng rồi thì không cần miễn cưỡng làm phiền người khác, chúng ta đi tìm chỗ khác đi.”
“Hiện tại trời đã tối đen, chẳng lẽ muốn để chủ nhân ăn ngủ đầu đường xó chợ?” Thanh niên bất mãn hừ lạnh một tiếng.
“Không phải còn có khách phòng sao, vậy ở nhà dưới là được.” Nghe ra được là người ngồi bên trong xe ngựa là vị công tử có giáo dưỡng vô cùng tốt, nói chuyện ôn nhu nhỏ nhẹ, khiến người nghe xong cực kỳ hưởng thụ.
Thanh niên tuy còn có chút bất mãn, nhưng vẫn không dám cãi mệnh lệnh của chủ nhân, vì thế bảo với tiểu nhị: “Vậy thu dọn căn phòng sạch sẽ nhất cho ta.” Dứt lời từ trong lòng ngực lấy ra một khối kim đĩnh, ném tới trong tay *** tiểu nhị.
Điếm tiểu nhị cư nhiên đứng im không nhúc nhích, ngày càng thêm ân cần, quả nhiên là gặp người quen mặt —— người lui tới nơi đây tất nhiên ai mà không muốn nhận được sự tiếp đãi tốt nhất. Chỗ này là khách *** bình dân, tự nhiên tiểu nhị cũng là kẻ ổn trọng nhạy bén. Nói thật khoản tiền thưởng của thanh niên này xác thực rất lớn, nhưng cũng không phải nhiều nhất. Cho dù hắn chỉ là gã tiểu nhị bình thường trong *** nhưng bàn tới của cải, chỉ sợ nhiều vị Trung Nguyên ra tay còn mạnh hơn nữa.
Vì vậy Lâm Thành là nơi ngọa hổ tàng long.
Sau đó tiểu nhị gọi vài tiểu nhị khác tới hỗ trợ dẫn đường dỡ hàng, hàng hóa trên mã xa của thanh niên này đều vài dụng cụ cần thiết trên đường đi, cũng không phải là rất nhiều.
Lúc này thanh niên cởi đấu lạp, lộ ra một gương mặt xinh đẹp nhưng lạnh như băng không lộ ra chút nhân tình, ngay cả tiểu nhị trong *** kiến thức rộng rãi cũng sợ hãi than vì khuôn dung cỡ này.
Chỉ thấy hắn tự mình mở thùng xe, từ bên trong nâng xuất một vị công tử mặc áo lông cừu. Có tiểu nhị nhanh chóng vác ghế để cho vị công tử ăn mặc đẹp đẽ quý giá này bước xuống xe, không ngờ thanh niên trực tiếp cúi người ôm lấy vị công tử kia lên, cũng nói với tiểu nhị: “Gọi người nâng ghế dựa trong xe ra đi.”
Thì ra trong xe còn có một chiếc xe lăn bằng gỗ rất tinh xảo, là để cho người hành động bất tiện sử dụng, rất rõ ràng, vị công tử tao nhã tuấn mỹ trong ngực thanh niên không thể đi đứng như người bình thường, bởi vì đôi giày trắng tuyết trên chân của hắn thế nhưng ngay cả một chút vết bẩn cũng đều không có, hiển nhiên là không thể đi đường.
Trong sảnh khách *** có không ít người đang dùng cơm, rất nhiều người nhìn thấy một màn ngoài cửa lén lút nghị luận, đều nói xem ra năm nay đến Kỳ tộc tầm bảo lại nhiều thêm một người, chính là không biết thần dược kia cuối cùng rơi vào tay ai.
Một năm rét đậm, đúng là chí bảo thần bí trong Kỳ tộc—— chính là Tim Lan. Nghe đồn loại thảo dược kỳ dị này năm mươi năm mới kết trái một lần, nếu dùng nó để nghiên cứu chế tạo thành đan dược có thể tăng trăm năm công lực, thậm chí có thể trị khỏi bách bệnh, khởi tử hồi sinh, mỗi một lần Tim Lan kết quả cũng chính là lúc võ lâm nhấc lên một hồi lặng yên.
Lúc này, rốt cuộc lại sẽ có bao nhiêu người, bởi vì loại thảo dược này mà tụ tập ở nơi này, dẫn phát vô số ân oán đây?
Đợi cho thanh niên kia ôm vị công tử không thể đi đường đưa vào khách phòng, người ở phía ngoài mới dám lớn tiếng nói chuyện, có người trong giang hồ nói: “Xem tướng mạo của công tử, không phải là vị tiền nhiệm minh chủ võ lâm Khanh Ngũ công tử gần đây hay sao?”
“Làm sao có thể, nghe nói hiện giờ Khanh Ngũ công tử ở phía nam xử lý trận hỗn loạn của thập đại bang hội, hắn làm sao có thể đột nhiên xuất hiện ở nơi này?” Một người khác phản bác.
Tự nhiên, một người không thể có khả năng xuất hiện ở hai nơi.
Nhưng hai người có cùng một khuôn mặt thì lại khó nói.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Không còn sức để đổi mới cho nên tạm thời kết thúc
oOo
Hoàn
Ròng rã ba năm trời, nhìn lại chỉ thoáng ngẩn ngơ.
Tuổi già rồi, nhưng vẫn dèo bồng lắm con,
[Không đèo thì ai đèo cho tui đọc]
Hỡi trời
QAQ Bao công sức mồ hồi nước mắt của con
Hú hú hú Đang đu YY nhưng lag quá nên chạy về gõ chữ.
Ai dè tiện tay làm luôn cái vèo.
Hự!
Tái bút: Trăng hôm nay có tròn lắm không.
Bạn còn chưa kịp ngắm trăng nữa?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất