Chương 27: Tâm động
Tiểu Thất vội vã chạy vào sân Khanh Ngũ, ngay cả cửa cũng không gõ trực tiếp đẩy cửa bước vào. Khanh Ngũ lại không nằm ở trên giường, ngược lại đang ngồi trong thư phòng nhàn nhã mà đọc sách. Tiểu Thất vừa thấy bộ dáng kia của hắn, chỉ biết hắn căn bản không có chuyện gì, cái gọi là không hợp khí hậu là để mượn cớ là từ chối xã giao, vì thế mặt kéo căng, miệng chửi thầm mình ngu xuẩn, xoay người dượm bước đi.
“Tiểu Thất!” Khanh Ngũ kêu một tiếng gọi lại làm cho tâm hắn khẽ động. Hắn dừng lại, nhưng không có xoay người, một lúc lâu mới xoay người, lạnh như băng hỏi: “Chủ nhân có gì phân phó?”
Khanh Ngũ thấy Tiểu Thất mặt căng cứng, trong lòng thầm thở dài, nhân tiện nói: “Tiểu Thất, ngươi lại đây, ta có lời muốn nói với ngươi.”
Mạc Tiểu Thất cách Khanh Ngũ ước chừng hơn hai trượng, còn kém một chút là sắp bước ra cửa phòng trong viện.
Nhưng là Tiểu Thất cố tình bất động, kéo kéo nói: “Chủ nhân nói chuyện, Tiểu Thất ở trong này đủ nghe thấy, Tiểu Thất bất quá chỉ là ảnh vệ thấp hèn, không xứng tới gần chủ nhân.”
“Ai, ngươi đến gần chút cũng không quan hệ.” Khanh Ngũ ngữ khí là lạ, bản thân hắn cũng cảm thấy có chút xấu hổ. (muốn đổi vị trí quá ^^)
“Tiểu Thất đứng ở chỗ này là tốt rồi.” Mạc Tiểu Thất cúi đầu, chụm tay vào. Không đi qua! Không đi qua! Trong lòng hắn kêu gào.
Khanh Ngũ nhíu mày, đành phải tự mình đẩy xe lăn từ sau bàn học đi ra, bố cục gian phòng này không giống với trong Sơ Phong Các của hắn không có dựa vào điều kiện thân thể của hắn mà thiết kế, cho nên bộ ghế dựa đầy đủ, ra khỏi bàn học, lập tức liền đụng phải ghế dựa hắn vừa rồi dịch đến một bên.
Khanh Ngũ bởi vì muốn cùng Tiểu Thất nói chuyện, vừa không lưu ý, chuyển động xe lăn mu bàn tay trên vòng đồng xe đụng phải cái ghế bành đàn mộc.
“Ô.” Khanh Ngũ nửa là bừng tỉnh một nửa là bị đau, cho nên thuận miệng hô nhỏ một tiếng, không tự chủ được nâng tay lên sờ sờ, như vuốt cái đau đớn.
Ngược lại bởi vì dạng này, khiến cho tốc độ xe lăn đang đi của hắn bị kiềm hãm. Đợi tới khi hắn muốn dời chiếc ghế kia để mở đường đi, thì cái ghế dựa nặng trịch kia lại “tự động” lùi qua một bên, Khanh Ngũ ngẩng đầu Tiểu Thất đây không phải đã qua đây sao?
Vì thế mỉm cười, làm cho đối phương nháy mắt bị kiềm hãm.
Tiểu Thất vội vàng cúi đầu, rầu rĩ mơ hồ không rõ hỏi han: “Tay… Không có việc gì chứ?”
“Không có việc gì.” Khanh Ngũ trong mắt chứa ý cười, nhân cơ hội: “Ta chỉ là muốn nói với ngươi, ngày ấy đúng là ta có chút hà khắc với ngươi.”
“Hừ, ta mới để bụng, ta là một ảnh vệ, chủ nhân nói cái gì ta phải vâng theo, hừ, hừ.” Tiểu Thất không được tự nhiên, mặt ửng hồng cả lên, băng tuyết trong lòng suốt mấy ngày nay rườm rà trong nháy mắt tan không còn chút dấu vết, không chỉ có như thế, ngược lại trong đáy lòng có loại cảm giác vui sướng nhảy lên nảy lên —— Khanh Ngũ không để ý tới hắn, hắn còn lo lắng trăn trở hơn Khanh Ngũ nhiều, suốt mấy ngày chưa có ngủ ngon đâu.
Chiến tranh lạnh đến hồi kết, sớm đã quên nguyên do lúc ban đầu, chỉ còn lại vô hạn suy đoán tâm tư đối phương cùng sợ hãi, cũng không dám tiến lên một bước đánh vỡ tầng băng, không chỉ là bởi vì cự nự hơn thua có lẽ phần nhiều là sợ hãi đối phương thẳng thừng từ chối khiến mình tuyệt vọng cùng cực.
Trái tim kia, không biết bắt đầu từ khi nào, thế nhưng sớm đã hãm sâu trên người đối phương.
Có lẽ là được Khanh Ngũ giải thích không tính là lời giải thích, Tiểu Thất tức thì xoay người qua đây, nhìn Khanh Ngũ vừa rồi đụng vào tay, cái tay kia là bàn tay phải dùng để viết chữ, Tiểu Thất chau mày ——tay Khanh Ngũ trăm triệu lần đừng có bị bất cứ thương tổn gì nha, hắn chỉ còn lại có hai tay này!
Vì thế xoay người mở ngăn tủ chỗ tủ treo quần áo lấy ra thuốc trị thương bọn họ tự mang đến, cũng không quản Khanh Ngũ có đồng ý hay không, hành động cũng không quá dịu dàng cầm mu bàn tay Khanh Ngũ lên, yên lặng xoa thuốc.
Kỳ thật tay Khanh Ngũ chỉ là bị đụng phải một chút, cũng không có bị gì, nhưng là thấy Tiểu Thất dụng tâm như thế, hắn cũng không thể rụt tay, mặc cho Tiểu Thất loay hoay.
Tiểu Thất đang cầm bàn tay Khanh Ngũ, dùng ngón tay của mình dính chút thuốc mỡ mát lạnh hương thơm ngát xoa nhẹ trên mu bàn tay tinh tế hắn.
Tay Khanh Ngũ thon dài cân xứng, rất xinh đẹp, ngón tay thon dài hơn hắn chút, bàn tay ấm áp lại mềm mại, không giống tay mình đầy vết chai sần lưu lại trong quá trình luyện công, hai tay này không chỉ có thể viết chữ tốt thoát tục, còn có thể gảy ra tiếng đàn đẹp tuyệt diệu, trăm triệu lần không được bị thương.
Khanh Ngũ nhìn Tiểu Thất nghiêm túc, sau giờ ngọ ánh nắng xuyên thấu qua màn lụa mỏng bên cửa sổ, trên người Tiểu Thất bao phủ một tầng sáng vàng ấm áp thản nhiên, lông mi thật dài nhuộm hoàng hôn, hơi hơi lay động, Khanh Ngũ nhìn lại có chút thất thần. Không tự giác, vươn bàn tay kia lặng yên xoa tay Tiểu Thất.
Tiểu Thất sửng sốt, nhìn bàn tay bao trùm tay mình, một chút đụng chạm phía dưới, thế nhưng lại làm hắn cảm thấy tâm bị nung nóng một chút, giống như dính phải không muốn rút về, tùy ý hắn nắm.
Bàn tay Tiểu Thất thực cứng, là căn cứ chính xác minh chứng cho việc liều mạng luyện võ lưu lại, còn tuổi nhỏ, tay đã thô ráp như thế, thật sự là vất vả… Khanh Ngũ trong lòng vừa động, lúc này mới giật mình phát giác, chính mình thế nhưng chủ động đi nắm lấy tay người ta! Vì thế cuống quít vội ho một tiếng, hai gò má tự nhiên phớt hồng, cúi đầu: “Ta… Tay ta không có việc gì, không cần lo lắng.”
Tiểu Thất mặt cũng ửng hồng, chậm rãi rút hai tay về, hắn cúi đầu nhìn đôi giầy chính mình, chắp tay sau lưng, cắn môi nói: “Vậy Tiểu Thất cáo lui …”
“… Ngươi đi đâu vậy?” Khanh Ngũ giống như chưa thể thoát khỏi cảm giác xấu hổ không thể kềm lòng, thuận miệng hỏi vấn đề không có ý nghĩa. Hỏi xong mới hối hận, Tiểu Thất vừa tới Giang Nam phồn hoa này mà, tâm tính người trẻ tuổi, tự nhiên muốn đi đi ra ngoài dạo chơi một vòng ngắm nghía xung quanh, cũng không thể bắt hắn ngồi một chỗ như người què mình đây.
Tiểu Thất suy nghĩ trong lòng chuyển một vòng, vốn muốn mở miệng bật thốt lên nói là đi cùng Triệu Đại Bảo ra ngoài chơi, chính là mắt buông xuống nhìn đôi giầy sạch sẽ đặt trên bàn đạp xe lăn của Khanh Ngũ, đôi giầy kia luôn luôn sạch sẽ như thế, ngay cả chút tro bụi đều không có —— bởi vì chủ nhân đôi giầy ấy cơ hồ không có cơ hội tiếp xúc mặt đất, dùng chân của mình đi đo đạc thổ địa.
Đau.
Tiểu Thất thu mắt về, sửa lời nói: “Ta đi xuống dọn dẹp một chút, rất nhanh sẽ về bảo hộ chủ nhân. Ta là ảnh vệ, tự nhiên một tấc cũng không rời chủ nhân.”
Như vậy ở cùng hắn, hắn sẽ không cảm thấy tịch mịch, bản thân mình cũng không phải lo lắng không yên. Nói thực ra, để hắn một người tàn tật ở lại nơi xa lạ, Tiểu Thất luôn cảm thấy bất an.
“Ta một người ở trong thư phòng đọc sách, ngươi cùng Triệu Đại Bảo đi ra ngoài dạo đi, nghẹn ở trong này cũng rất nhàm chán.” Khanh Ngũ nói.
“Chủ nhân ở đây, Tiểu Thất tự nhiên cũng phải ở bên cạnh.” Tiểu Thất vểnh miệng nói.
“Ta là bất đắc dĩ.” Khanh Ngũ cười khổ một tiếng, “Ngươi đi chơi đi, phòng trong phân đường canh gác rất nghiêm, không có việc gì.”
Câu “bất đắc dĩ” kia chọc đau Tiểu Thất, hắn bướng bỉnh cả giận: “Ta không thích nhất chính là nơi nhiều người, ầm ỉ muốn chết, ta muốn ở lại! Hừ!”
Ai, đứa trẻ không được tự nhiên. Khanh Ngũ chỉ đành phải âm thầm thở dài.
Mặc kệ nói như thế nào, chiến tranh lạnh tốt xấu gì cũng đã kết thúc, không chỉ có kết thúc, tựa hồ giống như có tình cảm gì gì đó lại tăng lên.
Ngược lại chỉ khổ cho Triệu Đại Bảo một mực chờ Tiểu Thất trong phòng bếp. Cuối cùng trời cũng đen ngòm, Triệu Đại Bảo tức đến khó thở xách mạng tìm tới, chỉ vào Tiểu Thất mắng: “Ngươi cái đồ thất hứa! Ta chờ ngươi lâu như vậy! Ngươi làm gì đó!”
Tiểu Thất vẻ mặt ngay ngắn bảo: “Ngươi nói cái gì? Ta nghe không hiểu, ta muốn bảo hộ chủ nhân, ngươi tránh ra một chút.”
“Thiết! Ngươi buổi chiều còn nói xấu Khanh Ngũ với ta! Ngươi còn nói ngươi muốn đổi chủ còn gì! Ngươi sao mà biến sắc mặt còn nhanh hơn cả lật sách như thế!” Triệu Đại Bảo đối với việc Tiểu Thất trở mặt cực kỳ tức giận, liền đem chuyện riêng tư người ta nói ra.
Khanh Ngũ ngồi một bên đọc sách, vừa nghe vậy, con ngươi xoay động, ra vẻ kinh ngạc: “Đổi chủ?”
“A!” Tiểu Thất lập tức xù lông. Thật vất vả mới làm hòa được với Khanh Ngũ!!! Triệu Đại Bảo ta đá ngươi nha!!!
“Thì ra Tiểu Thất mấy ngày nay không để ý tới ta, chính là nghĩ muốn cái này a. Ta biết ta là một người chủ nhân vô dụng tàn phế.” Khanh Ngũ khép sách lại, sắc mặt không có gì biến hóa, chỉ là chuyển động xe lăn yên lặng rời khỏi thư phòng, cũng không quay đầu lại mà trở về phòng ngủ, Tiểu Thất nhất thời kết băng ———— a a a a a a a a! Khanh Ngũ tức giận!!!!! Không cần a!!!!!! Không cần phải như vậy!!!! Khanh Ngũ a a a!!! Trở về a a a a a!!!
Kỳ thật Khanh Ngũ vào phòng ngủ liền nhếch miệng —— nhếch miệng cười trộm xong, hắn đột nhiên phát giác, mình tại sao bị Mạc Tiểu Thất lây bệnh?
Không tốt, rất hủy hoại hình tượng.
Bất quá, chọc Tiểu Thất cái đứa nhóc không được tự nhiên này, giống như đùa với con mèo hoang dại sẽ không bị cắn đến thực thảm sao? Khanh Ngũ nghĩ thầm.
“Tiểu Thất!” Khanh Ngũ kêu một tiếng gọi lại làm cho tâm hắn khẽ động. Hắn dừng lại, nhưng không có xoay người, một lúc lâu mới xoay người, lạnh như băng hỏi: “Chủ nhân có gì phân phó?”
Khanh Ngũ thấy Tiểu Thất mặt căng cứng, trong lòng thầm thở dài, nhân tiện nói: “Tiểu Thất, ngươi lại đây, ta có lời muốn nói với ngươi.”
Mạc Tiểu Thất cách Khanh Ngũ ước chừng hơn hai trượng, còn kém một chút là sắp bước ra cửa phòng trong viện.
Nhưng là Tiểu Thất cố tình bất động, kéo kéo nói: “Chủ nhân nói chuyện, Tiểu Thất ở trong này đủ nghe thấy, Tiểu Thất bất quá chỉ là ảnh vệ thấp hèn, không xứng tới gần chủ nhân.”
“Ai, ngươi đến gần chút cũng không quan hệ.” Khanh Ngũ ngữ khí là lạ, bản thân hắn cũng cảm thấy có chút xấu hổ. (muốn đổi vị trí quá ^^)
“Tiểu Thất đứng ở chỗ này là tốt rồi.” Mạc Tiểu Thất cúi đầu, chụm tay vào. Không đi qua! Không đi qua! Trong lòng hắn kêu gào.
Khanh Ngũ nhíu mày, đành phải tự mình đẩy xe lăn từ sau bàn học đi ra, bố cục gian phòng này không giống với trong Sơ Phong Các của hắn không có dựa vào điều kiện thân thể của hắn mà thiết kế, cho nên bộ ghế dựa đầy đủ, ra khỏi bàn học, lập tức liền đụng phải ghế dựa hắn vừa rồi dịch đến một bên.
Khanh Ngũ bởi vì muốn cùng Tiểu Thất nói chuyện, vừa không lưu ý, chuyển động xe lăn mu bàn tay trên vòng đồng xe đụng phải cái ghế bành đàn mộc.
“Ô.” Khanh Ngũ nửa là bừng tỉnh một nửa là bị đau, cho nên thuận miệng hô nhỏ một tiếng, không tự chủ được nâng tay lên sờ sờ, như vuốt cái đau đớn.
Ngược lại bởi vì dạng này, khiến cho tốc độ xe lăn đang đi của hắn bị kiềm hãm. Đợi tới khi hắn muốn dời chiếc ghế kia để mở đường đi, thì cái ghế dựa nặng trịch kia lại “tự động” lùi qua một bên, Khanh Ngũ ngẩng đầu Tiểu Thất đây không phải đã qua đây sao?
Vì thế mỉm cười, làm cho đối phương nháy mắt bị kiềm hãm.
Tiểu Thất vội vàng cúi đầu, rầu rĩ mơ hồ không rõ hỏi han: “Tay… Không có việc gì chứ?”
“Không có việc gì.” Khanh Ngũ trong mắt chứa ý cười, nhân cơ hội: “Ta chỉ là muốn nói với ngươi, ngày ấy đúng là ta có chút hà khắc với ngươi.”
“Hừ, ta mới để bụng, ta là một ảnh vệ, chủ nhân nói cái gì ta phải vâng theo, hừ, hừ.” Tiểu Thất không được tự nhiên, mặt ửng hồng cả lên, băng tuyết trong lòng suốt mấy ngày nay rườm rà trong nháy mắt tan không còn chút dấu vết, không chỉ có như thế, ngược lại trong đáy lòng có loại cảm giác vui sướng nhảy lên nảy lên —— Khanh Ngũ không để ý tới hắn, hắn còn lo lắng trăn trở hơn Khanh Ngũ nhiều, suốt mấy ngày chưa có ngủ ngon đâu.
Chiến tranh lạnh đến hồi kết, sớm đã quên nguyên do lúc ban đầu, chỉ còn lại vô hạn suy đoán tâm tư đối phương cùng sợ hãi, cũng không dám tiến lên một bước đánh vỡ tầng băng, không chỉ là bởi vì cự nự hơn thua có lẽ phần nhiều là sợ hãi đối phương thẳng thừng từ chối khiến mình tuyệt vọng cùng cực.
Trái tim kia, không biết bắt đầu từ khi nào, thế nhưng sớm đã hãm sâu trên người đối phương.
Có lẽ là được Khanh Ngũ giải thích không tính là lời giải thích, Tiểu Thất tức thì xoay người qua đây, nhìn Khanh Ngũ vừa rồi đụng vào tay, cái tay kia là bàn tay phải dùng để viết chữ, Tiểu Thất chau mày ——tay Khanh Ngũ trăm triệu lần đừng có bị bất cứ thương tổn gì nha, hắn chỉ còn lại có hai tay này!
Vì thế xoay người mở ngăn tủ chỗ tủ treo quần áo lấy ra thuốc trị thương bọn họ tự mang đến, cũng không quản Khanh Ngũ có đồng ý hay không, hành động cũng không quá dịu dàng cầm mu bàn tay Khanh Ngũ lên, yên lặng xoa thuốc.
Kỳ thật tay Khanh Ngũ chỉ là bị đụng phải một chút, cũng không có bị gì, nhưng là thấy Tiểu Thất dụng tâm như thế, hắn cũng không thể rụt tay, mặc cho Tiểu Thất loay hoay.
Tiểu Thất đang cầm bàn tay Khanh Ngũ, dùng ngón tay của mình dính chút thuốc mỡ mát lạnh hương thơm ngát xoa nhẹ trên mu bàn tay tinh tế hắn.
Tay Khanh Ngũ thon dài cân xứng, rất xinh đẹp, ngón tay thon dài hơn hắn chút, bàn tay ấm áp lại mềm mại, không giống tay mình đầy vết chai sần lưu lại trong quá trình luyện công, hai tay này không chỉ có thể viết chữ tốt thoát tục, còn có thể gảy ra tiếng đàn đẹp tuyệt diệu, trăm triệu lần không được bị thương.
Khanh Ngũ nhìn Tiểu Thất nghiêm túc, sau giờ ngọ ánh nắng xuyên thấu qua màn lụa mỏng bên cửa sổ, trên người Tiểu Thất bao phủ một tầng sáng vàng ấm áp thản nhiên, lông mi thật dài nhuộm hoàng hôn, hơi hơi lay động, Khanh Ngũ nhìn lại có chút thất thần. Không tự giác, vươn bàn tay kia lặng yên xoa tay Tiểu Thất.
Tiểu Thất sửng sốt, nhìn bàn tay bao trùm tay mình, một chút đụng chạm phía dưới, thế nhưng lại làm hắn cảm thấy tâm bị nung nóng một chút, giống như dính phải không muốn rút về, tùy ý hắn nắm.
Bàn tay Tiểu Thất thực cứng, là căn cứ chính xác minh chứng cho việc liều mạng luyện võ lưu lại, còn tuổi nhỏ, tay đã thô ráp như thế, thật sự là vất vả… Khanh Ngũ trong lòng vừa động, lúc này mới giật mình phát giác, chính mình thế nhưng chủ động đi nắm lấy tay người ta! Vì thế cuống quít vội ho một tiếng, hai gò má tự nhiên phớt hồng, cúi đầu: “Ta… Tay ta không có việc gì, không cần lo lắng.”
Tiểu Thất mặt cũng ửng hồng, chậm rãi rút hai tay về, hắn cúi đầu nhìn đôi giầy chính mình, chắp tay sau lưng, cắn môi nói: “Vậy Tiểu Thất cáo lui …”
“… Ngươi đi đâu vậy?” Khanh Ngũ giống như chưa thể thoát khỏi cảm giác xấu hổ không thể kềm lòng, thuận miệng hỏi vấn đề không có ý nghĩa. Hỏi xong mới hối hận, Tiểu Thất vừa tới Giang Nam phồn hoa này mà, tâm tính người trẻ tuổi, tự nhiên muốn đi đi ra ngoài dạo chơi một vòng ngắm nghía xung quanh, cũng không thể bắt hắn ngồi một chỗ như người què mình đây.
Tiểu Thất suy nghĩ trong lòng chuyển một vòng, vốn muốn mở miệng bật thốt lên nói là đi cùng Triệu Đại Bảo ra ngoài chơi, chính là mắt buông xuống nhìn đôi giầy sạch sẽ đặt trên bàn đạp xe lăn của Khanh Ngũ, đôi giầy kia luôn luôn sạch sẽ như thế, ngay cả chút tro bụi đều không có —— bởi vì chủ nhân đôi giầy ấy cơ hồ không có cơ hội tiếp xúc mặt đất, dùng chân của mình đi đo đạc thổ địa.
Đau.
Tiểu Thất thu mắt về, sửa lời nói: “Ta đi xuống dọn dẹp một chút, rất nhanh sẽ về bảo hộ chủ nhân. Ta là ảnh vệ, tự nhiên một tấc cũng không rời chủ nhân.”
Như vậy ở cùng hắn, hắn sẽ không cảm thấy tịch mịch, bản thân mình cũng không phải lo lắng không yên. Nói thực ra, để hắn một người tàn tật ở lại nơi xa lạ, Tiểu Thất luôn cảm thấy bất an.
“Ta một người ở trong thư phòng đọc sách, ngươi cùng Triệu Đại Bảo đi ra ngoài dạo đi, nghẹn ở trong này cũng rất nhàm chán.” Khanh Ngũ nói.
“Chủ nhân ở đây, Tiểu Thất tự nhiên cũng phải ở bên cạnh.” Tiểu Thất vểnh miệng nói.
“Ta là bất đắc dĩ.” Khanh Ngũ cười khổ một tiếng, “Ngươi đi chơi đi, phòng trong phân đường canh gác rất nghiêm, không có việc gì.”
Câu “bất đắc dĩ” kia chọc đau Tiểu Thất, hắn bướng bỉnh cả giận: “Ta không thích nhất chính là nơi nhiều người, ầm ỉ muốn chết, ta muốn ở lại! Hừ!”
Ai, đứa trẻ không được tự nhiên. Khanh Ngũ chỉ đành phải âm thầm thở dài.
Mặc kệ nói như thế nào, chiến tranh lạnh tốt xấu gì cũng đã kết thúc, không chỉ có kết thúc, tựa hồ giống như có tình cảm gì gì đó lại tăng lên.
Ngược lại chỉ khổ cho Triệu Đại Bảo một mực chờ Tiểu Thất trong phòng bếp. Cuối cùng trời cũng đen ngòm, Triệu Đại Bảo tức đến khó thở xách mạng tìm tới, chỉ vào Tiểu Thất mắng: “Ngươi cái đồ thất hứa! Ta chờ ngươi lâu như vậy! Ngươi làm gì đó!”
Tiểu Thất vẻ mặt ngay ngắn bảo: “Ngươi nói cái gì? Ta nghe không hiểu, ta muốn bảo hộ chủ nhân, ngươi tránh ra một chút.”
“Thiết! Ngươi buổi chiều còn nói xấu Khanh Ngũ với ta! Ngươi còn nói ngươi muốn đổi chủ còn gì! Ngươi sao mà biến sắc mặt còn nhanh hơn cả lật sách như thế!” Triệu Đại Bảo đối với việc Tiểu Thất trở mặt cực kỳ tức giận, liền đem chuyện riêng tư người ta nói ra.
Khanh Ngũ ngồi một bên đọc sách, vừa nghe vậy, con ngươi xoay động, ra vẻ kinh ngạc: “Đổi chủ?”
“A!” Tiểu Thất lập tức xù lông. Thật vất vả mới làm hòa được với Khanh Ngũ!!! Triệu Đại Bảo ta đá ngươi nha!!!
“Thì ra Tiểu Thất mấy ngày nay không để ý tới ta, chính là nghĩ muốn cái này a. Ta biết ta là một người chủ nhân vô dụng tàn phế.” Khanh Ngũ khép sách lại, sắc mặt không có gì biến hóa, chỉ là chuyển động xe lăn yên lặng rời khỏi thư phòng, cũng không quay đầu lại mà trở về phòng ngủ, Tiểu Thất nhất thời kết băng ———— a a a a a a a a! Khanh Ngũ tức giận!!!!! Không cần a!!!!!! Không cần phải như vậy!!!! Khanh Ngũ a a a!!! Trở về a a a a a!!!
Kỳ thật Khanh Ngũ vào phòng ngủ liền nhếch miệng —— nhếch miệng cười trộm xong, hắn đột nhiên phát giác, mình tại sao bị Mạc Tiểu Thất lây bệnh?
Không tốt, rất hủy hoại hình tượng.
Bất quá, chọc Tiểu Thất cái đứa nhóc không được tự nhiên này, giống như đùa với con mèo hoang dại sẽ không bị cắn đến thực thảm sao? Khanh Ngũ nghĩ thầm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất