Chương 34: Thân thế lờ mờ bắt đầu hiện ra?
Khanh Ngũ cùng một nhóm thanh niên anh hùng hào kiệt võ lâm trao đổi tới ban đêm, trừ bỏ quyết định khoản phí tu sửa, các loại công việc mua bán ở ngoài, mấy tên trang chủ cùng môn chủ đã muốn xưng là bạn tốt với Khanh Ngũ đưa cho Khanh Ngũ một cái đề nghị ——Mồng mười tháng sau, võ lâm chính phái có ý liên thủ công phá sào huyệt của một tên tà đạo ở Giang Nam——Sào huyệt nơi này chính là miếu thờ do một đám người trong tà giáo xây dựng, miếu thờ này kì thực chính là chỗ ẩn náu của những kẻ tà giáo, tên nó là Hồng miếu, chuyên giết người cướp đoạt, hiến tế người sống khiến người người sục sôi tức giận, tàn hai dân chúng bách tính, nhân sĩ võ lâm giang hồ nhiều lần tiến đến khiêu chiến, nhưng đều bị thất bại bởi trận pháp yêu tà bí ẩn cùng cơ quan âm hiểm khắp bốn phía Hồng miếu.
Hiện giờ các đại môn phái môn âm thầm liên lạc, quyết tâm cùng nhau liên thủ, bố trí người đi trước vẽ lại bản đồ địa thế xung quanh Hồng miếu, chỉ cần có người có thể giải được trận pháp này, là có phương pháp phá vây.
Mấy người kia có ý đem bản đồ giao cho Khanh Ngũ tính toán theo công thức, kì thực chính là hi vọng Khanh Ngũ nhân cơ hội khởi dậy thanh danh trong võ lâm —— nếu lập được công trạng lần này, đủ có thể lấy khiến cho tên tuổi Khanh Ngũ danh xứng với thực, thật sự trở thành người có thanh danh thực lực, có mấy người họ tiến cử, đem cơ hội tốt này giao cho Khanh Ngũ, đủ thấy đối với Khanh Ngũ tín nhiệm cùng coi trọng thế nào.
Tiểu Thất đứng ở một bên nghe được huyết mạch lại sôi trào —— Trời ạ! Tiêu diệt ma giáo!! Trợ giúp chính phái!! Cái giấc mộng làm người anh hùng chính nghĩa hào hiệp trợ nghĩa mà hắn từng mơ thế nhưng phút chốc đã thành thành thật thật bày ra trước mặt mình!! Cao hứng đến nỗi hai mắt của hắn đều sắp sửa bắn tia lửa ra đến đây.
Khanh Ngũ tự nhiên vui vẻ nhận lấy, phân phó cho Tiểu Thất cất kỹ tấm bản đồ —— cuộc chạm trán nhỏ lần đầu tiên của hắn trong chốn võ lâm không biết sẽ như thế nào đây.
Mười lăm tháng chạp, tiểu tuyết phân dương. Hàn mai ven hồ bừng bừng nổ rộ, ánh hồng mai trắng, mặt hồ mênh mông, trong thiên địa chỉ có âm thanh của tự nhiên xa xưa quay về.
tiểu tuyết (tiết) (vào ngày 22, 23 tháng 11)
Màn sa trướng trong Vân đình lượn lờ, noãn lô ấm áp, một thanh cầm, một bình trà ngon. Chủ nhân bên trong đình, vận áo choàng lông cừu trắng tuyết, mái tóc đen như mực, không nhiễm chút nào bụi trần, ngón tay như ngọc thon dài đang gảy dây cầm, khoan thai soạn khúc.
Trong đình có khách lạ, đạp tuyết mà đến, áo xanh tán ô đen, mỗi bước đi đến, trên mặt tuyết lại không có để lại một chút dấu vết, khinh công siêu nhiên.
“Chủ nhân trong đình, ta đúng hẹn đã đến.” Người áo xanh lửng lơ tới bên đình, hạ tán ô xuống, hàng mi như sơn viễn, tư sắc trong veo yên tĩnh.
“Ta tên là Triệu Thanh.” Áo xanh chân chưa vào bên đình, đã báo trước gia môn, “Một trong hai hộ pháp thuộc hạ trong Thương Minh giáo ngày xưa, chính là tại hạ.”
“Mời vào.” Người ở bên trong đình đánh đàn sau màn sa liêm, giọng nói thanh nhã không thua với âm sắc trên cầm.
Triệu Thanh vui vẻ đi vào đình trong ấm áp, vừa nâng mắt lên, rốt cục nhìn thấy dung nhan thực sự của Ngũ thiếu Khanh gia trong tin đồn.
Vì thế, bốn mắt nhìn nhau, một đôi con ngươi xanh nhạt, chống lại như đôi mắt đẹp thăm thẳm.
“Ai nha.”
Một tiếng thở dài, làm như không có tình cảm gợn sóng quá lớn, cũng đã là sự kinh ngạc lớn nhất trong cuộc đời này mà Triệu Thanh có thể biểu đạt.
Khanh Ngũ cụp lông mi xuống: “Hộ pháp cớ gì? Sợ hãi than?”
“Ngươi rất giống một người.” Triệu Thanh ánh mắt lưu chuyển.
“Tại hạ giống ai vậy?” Khanh Ngũ lộ ra một nụ cười mỉm, rót một chén trà ấm, đưa tới trước mặt Triệu Thanh: “Uống trước trà đi.”
Triệu Thanh ngồi xuống đối diện, phẩm một hớp trà thơm, mới nói: “Ngươi rất giống giáo chủ ngày xưa trong giáo ta —— Thương Minh Thư Vân. Ta không ngại nói thẳng, có tiện không khi mời công tử bẩm báo thân thế?”
Khanh Ngũ trả lời: ” Ngũ thiếu Khanh gia, Khanh Thục Quân, thuở nhỏ tàn phế, không hơn.”
“A?” Triệu Thanh ánh mắt chuyển xuống thân hắn dưới xe lăn, nhíu mày nói: “Đáng tiếc.”
“Chính là hành tẩu không tiện mà thôi, vì cái gì lại tiếc?” Khanh Ngũ bình tĩnh như nước, “Nói đến việc này ta lại nghĩ muốn nghe một chút, tháng trước đám người các hạ đánh bất ngờ vào trong Khanh Gia bảo, lại là vì sao?”
Triệu Thanh nói: “Bởi vì đồng bạn của ta hoài nghi Khanh Vân Tung bảo chủ Khanh Gia cầm tù giáo chủ trong giáo ta, cho nên xâm nhập vào điều tra, kì thực cũng không phải ác ý.”
“Ta đây có thể thay mặt chuyển lời, trong Khanh Gia bảo cũng không có giáo chủ quý giáo mà các hạ muốn tìm.” Khanh Ngũ trả lời.
“Ngươi không muốn biết, vì sao ngươi cùng giáo chủ Thương Minh lại tương tự như thế sao?” Triệu Thanh hỏi, hắn nói chuyện rất là trực tiếp: “Ta hoài nghi công tử chính là cốt nhục của giáo chủ.”
“Thế thì sao nào? Không phải thì lại như thế nào?”
Triệu Thanh ánh mắt lẫm liêt trả lời: “Nếu không phải, ngươi là Ngũ thiếu Khanh gia, hiện giờ chưởng quản Vân đình, ta đây lợi dụng thân phận hộ pháp khẩn cầu Ngũ thiếu hỗ trợ, thay ta tìm giáo chủ, Thương Minh giáo sẽ hậu ta công tử
Nếu phải, vậy ngươi thân là con trai của giáo chủ, nên hết sức làm tròn hiếu đạo của người con, tìm giáo chủ, chấn hưng Thương Minh giáo, không thể chối từ, bọn ta cũng sẽ tôn ngươi làm thiếu chủ,để ngươi sai phái.
Bất quá, theo ta thấy, khả năng công tử là cốt nhục của giáo chủ, chắc tới tám chín phần mười.”
Hộ pháp Ma giáo Triệu Thanh ở trong võ lâm xưa nay nổi tiếng miệng thép, người này nói chuyện rất trực tiếp, không hề kiêng dè, mà ngay cả chủ nhân Thương Minh Thư Vân của hắn ngày xưa, cũng thường xuyên đối với lời nói người này thường xuyên cảm thấy bất đắc dĩ.
“Ha, phụ thân ruột của ta là ai, tự nhiên phải cần phụ thân hiện tại của ta đích thân nói ra và xác nhận, không bằng ta viết một phong thư, trở về hỏi.” Khanh Ngũ cười nói, “Ta nếu tiếp nhận ủy thác của ngươi, tìm kiếm Thương Minh Thư Vân, có được tính là một cọc phiền phức rất lớn rất lớn hay không?”
“Là cục phiền toái rất rất lớn, nhưng nếu ngươi hoàn thành, nhân cũng sẽ có chỗ tốt cực kì.” Triệu Thanh nói, “Ngươi cân nhắc đi.”
“Ta đây có thể ngay trước đó, khẩn cầu hộ pháp hạ mình vì ta làm chút việc hay không.” Khanh Ngũ nói.
“Ngươi ngược lại sẽ tận dụng mọi thứ —— nghe nói thân thế của mình chẳng những không chút nào cảm thấy kinh ngạc, ngược lại thuận thế theo, chờ sai sử ta, Khanh Ngũ, ngươi cùng giáo chủ quả thật y xì.” Triệu Thanh nói.
“Cũng không phải, không phải sai sử, mà chính là giao dịch, ta sẽ dùng hết nguồn lực nghĩ cách tìm kiếm giáo chủ, cũng mời Khanh Gia bảo chủ tới làm chứng, tận lực vì ta xuất lực.”
Triệu Thanh cười lạnh: “Cuộc mua bán rất tốt, vừa là giao dịch, vậy kỳ hạn đâu?”
“Ba tháng.” Khanh Ngũ nói thẳng.
Triệu Thanh dùng hết nguồn lực cực khổ tìm hơn mười năm cũng không được, Khanh Ngũ cũng dám nói khoác ba tháng sẽ tìm được người, chờ nhìn thử xem xem hắn xử lý như thế nào.
Triệu Thanh sau khi nghe xong, chỉ nói: “Tốt, giao hẹn với ngươi, trong lúc đó, tả hữu hộ pháp cùng với tam ám bộ Thương Minh giáo, sẽ để cho ngươi sai phái, chỉ cần ngươi có thể đúng hẹn tìm được giáo chủ.”
“Ừ. Ước định ngay hôm nay có hiệu lực, ta nghĩ một vị hộ pháp khác hiện giờ hẳn là thương thế chưa lành, không bằng cứ ở lại phân đường Giang Nam chữa thương, vừa lúc cùng ta kể lại tình hình giáo chủ mất tích năm đó.” Khanh Ngũ thử hỏi.
“Được. Một khi đã như vậy, vậy đa tạ công tử khoản đãi.” Triệu Thanh đứng dậy rời đi, Khanh Ngũ đẩy xe lăn, chuyển thân tiễn tới bên đình, Triệu Thanh vươn tay chặn lại nói: “Đừng tiễn nữa.” Ánh mắt lại dừng ở hai chân đang đắp thảm của Khanh Ngũ, biểu lộ ra tiếc hận —— người này nghiễm nhiên y hệt như là giáo chủ sống lại, dung mạo có một không hai, khí khái uyên bác thông thái, tâm trí thông tuệ không ai sánh được, cố tình lại là một người què, nếu như giáo chủ biết được, không biết sẽ có cảm tưởng thế nào?
Triệu Thanh đi rồi, Tiểu Thất vẫn luôn núp ở chỗ tối mới nhanh chóng hiện ra, đưa Khanh Ngũ trở vào bên trong lầu các sưởi ấm, sau đó liền ở bên ngoài phòng khách thừa dịp không có ai nhảy nhót vài cái ———— không có biện pháp!!! Hắn rất hưng phấn!!! Khanh Ngũ uy vũ!! Thế nhưng lại nhận một ủy thác siêu cấp kinh thiên động địa!!! Ủy thác này! Tư thế này! Nghe thôi cũng đã cảm thấy liên lụy đến bí mật cùng sóng to gió lớn ẩn giấu cao cấp nhất trong võ lâm!! A a a a a a a a!!! A a a a a a a!!! Nha nha nha nha nha nha nha!!!
Hiện giờ các đại môn phái môn âm thầm liên lạc, quyết tâm cùng nhau liên thủ, bố trí người đi trước vẽ lại bản đồ địa thế xung quanh Hồng miếu, chỉ cần có người có thể giải được trận pháp này, là có phương pháp phá vây.
Mấy người kia có ý đem bản đồ giao cho Khanh Ngũ tính toán theo công thức, kì thực chính là hi vọng Khanh Ngũ nhân cơ hội khởi dậy thanh danh trong võ lâm —— nếu lập được công trạng lần này, đủ có thể lấy khiến cho tên tuổi Khanh Ngũ danh xứng với thực, thật sự trở thành người có thanh danh thực lực, có mấy người họ tiến cử, đem cơ hội tốt này giao cho Khanh Ngũ, đủ thấy đối với Khanh Ngũ tín nhiệm cùng coi trọng thế nào.
Tiểu Thất đứng ở một bên nghe được huyết mạch lại sôi trào —— Trời ạ! Tiêu diệt ma giáo!! Trợ giúp chính phái!! Cái giấc mộng làm người anh hùng chính nghĩa hào hiệp trợ nghĩa mà hắn từng mơ thế nhưng phút chốc đã thành thành thật thật bày ra trước mặt mình!! Cao hứng đến nỗi hai mắt của hắn đều sắp sửa bắn tia lửa ra đến đây.
Khanh Ngũ tự nhiên vui vẻ nhận lấy, phân phó cho Tiểu Thất cất kỹ tấm bản đồ —— cuộc chạm trán nhỏ lần đầu tiên của hắn trong chốn võ lâm không biết sẽ như thế nào đây.
Mười lăm tháng chạp, tiểu tuyết phân dương. Hàn mai ven hồ bừng bừng nổ rộ, ánh hồng mai trắng, mặt hồ mênh mông, trong thiên địa chỉ có âm thanh của tự nhiên xa xưa quay về.
tiểu tuyết (tiết) (vào ngày 22, 23 tháng 11)
Màn sa trướng trong Vân đình lượn lờ, noãn lô ấm áp, một thanh cầm, một bình trà ngon. Chủ nhân bên trong đình, vận áo choàng lông cừu trắng tuyết, mái tóc đen như mực, không nhiễm chút nào bụi trần, ngón tay như ngọc thon dài đang gảy dây cầm, khoan thai soạn khúc.
Trong đình có khách lạ, đạp tuyết mà đến, áo xanh tán ô đen, mỗi bước đi đến, trên mặt tuyết lại không có để lại một chút dấu vết, khinh công siêu nhiên.
“Chủ nhân trong đình, ta đúng hẹn đã đến.” Người áo xanh lửng lơ tới bên đình, hạ tán ô xuống, hàng mi như sơn viễn, tư sắc trong veo yên tĩnh.
“Ta tên là Triệu Thanh.” Áo xanh chân chưa vào bên đình, đã báo trước gia môn, “Một trong hai hộ pháp thuộc hạ trong Thương Minh giáo ngày xưa, chính là tại hạ.”
“Mời vào.” Người ở bên trong đình đánh đàn sau màn sa liêm, giọng nói thanh nhã không thua với âm sắc trên cầm.
Triệu Thanh vui vẻ đi vào đình trong ấm áp, vừa nâng mắt lên, rốt cục nhìn thấy dung nhan thực sự của Ngũ thiếu Khanh gia trong tin đồn.
Vì thế, bốn mắt nhìn nhau, một đôi con ngươi xanh nhạt, chống lại như đôi mắt đẹp thăm thẳm.
“Ai nha.”
Một tiếng thở dài, làm như không có tình cảm gợn sóng quá lớn, cũng đã là sự kinh ngạc lớn nhất trong cuộc đời này mà Triệu Thanh có thể biểu đạt.
Khanh Ngũ cụp lông mi xuống: “Hộ pháp cớ gì? Sợ hãi than?”
“Ngươi rất giống một người.” Triệu Thanh ánh mắt lưu chuyển.
“Tại hạ giống ai vậy?” Khanh Ngũ lộ ra một nụ cười mỉm, rót một chén trà ấm, đưa tới trước mặt Triệu Thanh: “Uống trước trà đi.”
Triệu Thanh ngồi xuống đối diện, phẩm một hớp trà thơm, mới nói: “Ngươi rất giống giáo chủ ngày xưa trong giáo ta —— Thương Minh Thư Vân. Ta không ngại nói thẳng, có tiện không khi mời công tử bẩm báo thân thế?”
Khanh Ngũ trả lời: ” Ngũ thiếu Khanh gia, Khanh Thục Quân, thuở nhỏ tàn phế, không hơn.”
“A?” Triệu Thanh ánh mắt chuyển xuống thân hắn dưới xe lăn, nhíu mày nói: “Đáng tiếc.”
“Chính là hành tẩu không tiện mà thôi, vì cái gì lại tiếc?” Khanh Ngũ bình tĩnh như nước, “Nói đến việc này ta lại nghĩ muốn nghe một chút, tháng trước đám người các hạ đánh bất ngờ vào trong Khanh Gia bảo, lại là vì sao?”
Triệu Thanh nói: “Bởi vì đồng bạn của ta hoài nghi Khanh Vân Tung bảo chủ Khanh Gia cầm tù giáo chủ trong giáo ta, cho nên xâm nhập vào điều tra, kì thực cũng không phải ác ý.”
“Ta đây có thể thay mặt chuyển lời, trong Khanh Gia bảo cũng không có giáo chủ quý giáo mà các hạ muốn tìm.” Khanh Ngũ trả lời.
“Ngươi không muốn biết, vì sao ngươi cùng giáo chủ Thương Minh lại tương tự như thế sao?” Triệu Thanh hỏi, hắn nói chuyện rất là trực tiếp: “Ta hoài nghi công tử chính là cốt nhục của giáo chủ.”
“Thế thì sao nào? Không phải thì lại như thế nào?”
Triệu Thanh ánh mắt lẫm liêt trả lời: “Nếu không phải, ngươi là Ngũ thiếu Khanh gia, hiện giờ chưởng quản Vân đình, ta đây lợi dụng thân phận hộ pháp khẩn cầu Ngũ thiếu hỗ trợ, thay ta tìm giáo chủ, Thương Minh giáo sẽ hậu ta công tử
Nếu phải, vậy ngươi thân là con trai của giáo chủ, nên hết sức làm tròn hiếu đạo của người con, tìm giáo chủ, chấn hưng Thương Minh giáo, không thể chối từ, bọn ta cũng sẽ tôn ngươi làm thiếu chủ,để ngươi sai phái.
Bất quá, theo ta thấy, khả năng công tử là cốt nhục của giáo chủ, chắc tới tám chín phần mười.”
Hộ pháp Ma giáo Triệu Thanh ở trong võ lâm xưa nay nổi tiếng miệng thép, người này nói chuyện rất trực tiếp, không hề kiêng dè, mà ngay cả chủ nhân Thương Minh Thư Vân của hắn ngày xưa, cũng thường xuyên đối với lời nói người này thường xuyên cảm thấy bất đắc dĩ.
“Ha, phụ thân ruột của ta là ai, tự nhiên phải cần phụ thân hiện tại của ta đích thân nói ra và xác nhận, không bằng ta viết một phong thư, trở về hỏi.” Khanh Ngũ cười nói, “Ta nếu tiếp nhận ủy thác của ngươi, tìm kiếm Thương Minh Thư Vân, có được tính là một cọc phiền phức rất lớn rất lớn hay không?”
“Là cục phiền toái rất rất lớn, nhưng nếu ngươi hoàn thành, nhân cũng sẽ có chỗ tốt cực kì.” Triệu Thanh nói, “Ngươi cân nhắc đi.”
“Ta đây có thể ngay trước đó, khẩn cầu hộ pháp hạ mình vì ta làm chút việc hay không.” Khanh Ngũ nói.
“Ngươi ngược lại sẽ tận dụng mọi thứ —— nghe nói thân thế của mình chẳng những không chút nào cảm thấy kinh ngạc, ngược lại thuận thế theo, chờ sai sử ta, Khanh Ngũ, ngươi cùng giáo chủ quả thật y xì.” Triệu Thanh nói.
“Cũng không phải, không phải sai sử, mà chính là giao dịch, ta sẽ dùng hết nguồn lực nghĩ cách tìm kiếm giáo chủ, cũng mời Khanh Gia bảo chủ tới làm chứng, tận lực vì ta xuất lực.”
Triệu Thanh cười lạnh: “Cuộc mua bán rất tốt, vừa là giao dịch, vậy kỳ hạn đâu?”
“Ba tháng.” Khanh Ngũ nói thẳng.
Triệu Thanh dùng hết nguồn lực cực khổ tìm hơn mười năm cũng không được, Khanh Ngũ cũng dám nói khoác ba tháng sẽ tìm được người, chờ nhìn thử xem xem hắn xử lý như thế nào.
Triệu Thanh sau khi nghe xong, chỉ nói: “Tốt, giao hẹn với ngươi, trong lúc đó, tả hữu hộ pháp cùng với tam ám bộ Thương Minh giáo, sẽ để cho ngươi sai phái, chỉ cần ngươi có thể đúng hẹn tìm được giáo chủ.”
“Ừ. Ước định ngay hôm nay có hiệu lực, ta nghĩ một vị hộ pháp khác hiện giờ hẳn là thương thế chưa lành, không bằng cứ ở lại phân đường Giang Nam chữa thương, vừa lúc cùng ta kể lại tình hình giáo chủ mất tích năm đó.” Khanh Ngũ thử hỏi.
“Được. Một khi đã như vậy, vậy đa tạ công tử khoản đãi.” Triệu Thanh đứng dậy rời đi, Khanh Ngũ đẩy xe lăn, chuyển thân tiễn tới bên đình, Triệu Thanh vươn tay chặn lại nói: “Đừng tiễn nữa.” Ánh mắt lại dừng ở hai chân đang đắp thảm của Khanh Ngũ, biểu lộ ra tiếc hận —— người này nghiễm nhiên y hệt như là giáo chủ sống lại, dung mạo có một không hai, khí khái uyên bác thông thái, tâm trí thông tuệ không ai sánh được, cố tình lại là một người què, nếu như giáo chủ biết được, không biết sẽ có cảm tưởng thế nào?
Triệu Thanh đi rồi, Tiểu Thất vẫn luôn núp ở chỗ tối mới nhanh chóng hiện ra, đưa Khanh Ngũ trở vào bên trong lầu các sưởi ấm, sau đó liền ở bên ngoài phòng khách thừa dịp không có ai nhảy nhót vài cái ———— không có biện pháp!!! Hắn rất hưng phấn!!! Khanh Ngũ uy vũ!! Thế nhưng lại nhận một ủy thác siêu cấp kinh thiên động địa!!! Ủy thác này! Tư thế này! Nghe thôi cũng đã cảm thấy liên lụy đến bí mật cùng sóng to gió lớn ẩn giấu cao cấp nhất trong võ lâm!! A a a a a a a a!!! A a a a a a a!!! Nha nha nha nha nha nha nha!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất