Chương 81: Người giống hệt
Kết quả bộ dạng trọng thương của Khanh Ngũ là do Tiểu Thất cùng Triệu Đại Bảo chung sức tạo ra, Tiểu Thất vốn không phải bị trọng thương gì cả, chỉ là thương tích trên da thịt mà thôi, giờ phút này xuống đất chạy nhảy cũng không thành vấn đề, hai người đem Khanh Ngũ kéo tới trên giường, loay hoay một trận chỉ chốc lát sau, Khanh Ngũ đã biến hóa thành bộ dạng bệnh tật đầy mình hệt như Tây Thi bị nhiễm bệnh sắc mặt tái nhợt xuất hiện trước mặt hai người, cố tình hắn còn cố ý quấn vải quanh vùng bụng, rên rỉ hai tiếng, nhất thời khiến cho Tiểu Thất khổ sở ——mb, thật sự quá giống, nhìn bộ dạng bây giờ của hắn lại nghĩ đến ngày ấy Khanh Ngũ độc phát tình huống bi thảm “bỏ mình”, trong tâm lý Tiểu Thất có bóng ma.
Tiểu Thất khổ sở mà quay đầu, nhỏ giọng lầu bầu: “Ngươi cứ giả bộ của ngươi, ta muốn đi ngủ.”
“Tiểu Thất… đừng đi… miệng vết thương của ta đau… Ta lạnh quá…” Khanh Ngũ càng ngày càng được một tấc lại muốn tiến một thước, thốt hai tiếng vô nghĩa, sau đó vươn bàn tay vô lực muốn giữ chặt Tiểu Thất, lại suy sụp trượt xuống, đang ở trên giường hừ hừ.
Tiểu Thất mãnh liệt quay đầu, một phát véo lấy cái mặt Khanh Ngũ—— “Ngươi cái đồ ngu ngốc này! Có người nào bị bệnh lâu ngày mà cái mặt tròn thế này sao! Ngươi không biết là gần đây ngươi ăn được lắm hay sao hả!”
Khuôn mặt Khanh Ngũ quả thật không thể dùng hai từ ‘gầy yếu’ để hình dung, cũng không phải bởi vì hắn mập ra, mà từ nhỏ khi sinh ra hắn đã núc ních rồi, hai gò má phúng phính xinh đẹp tuyệt trần, nếu không phải suốt ngày hắn ngồi trên xe lăn, bằng vào cái mặt của hắn, ai cảm thấy thân thể hắn suy yếu?
Trái lại chính là Tiểu Thất, khi sinh ra đã mang một bộ mặt thon dài tuấn tú, nếu như ăn diện vào bỏ bớt mấy phần cứng cỏi kiêu ngạo, đúng là có cảm giác mang lại cho người ta vài phần cành liễu đón gió đâu.
“Đừng có véo ta, ngươi cái tên đại nghịch bất đạo này!” Khanh Ngũ mới vừa rồi còn hấp hối, lúc này một phát nắm lấy mặt Tiểu Thất, hai người ra sức mà véo đối phương.
“Hai tên ngu ngốc.” Triệu Đại Bảo tổng kết, lập tức vội ho một tiếng bảo: “Khanh Ngũ, phong độ của ngươi đâu?”
“… …” Khanh Ngũ đột nhiên bừng tỉnh, hắn đây là bị làm sao vậy? Ở trước mặt Tiểu Thất đúng là càng ngày càng không còn cảm giác tôn nghiêm, vì thế vội vàng dừng tay, thay bằng giọng điệu lãnh đạm ngày thường: “Tiểu Thất, không cần nháo, một lát có khách không mời mà đến, mau trở về vị trí cũ.”
“Thiết!”
“Thiết!” Triệu Đại Bảo cùng Tiểu Thất cơ hồ đồng thời lên tiếng.
“Hừ.” Khanh Ngũ hừ lạnh.
“Hừ. Ngươi hừ cái gì mà hừ.” Tiểu Thất chấn chỉnh lại cho đúng, “Muốn học ta cũng phải học cho giống một chút chứ!”
Khanh Ngũ liếc mắt nhìn hắn, lập tức nhắm mắt lại: “Cổ tay ta đau…”
“Đồ vạn ác! Lại lấy cái cớ này áp chế ta! Miệng vết thương chỗ cổ tay ngươi đều đã kết vảy rồi mà ngày nào ngươi cũng giả bộ giả bộ cái gì chứ!” Tiểu Thất thô lỗ mà túm cổ tay trái của hắn lên cẩn thận xem xét. Nhìn như thô lỗ, kì thực rất cẩn thận mà tránh chỗ vết thương đã khỏi hẳn của hắn.
Triệu Đại Bảo = = Khanh Ngũ, ngươi vô sỉ quá đi! Giang hồ quả thật là một cái hang nhuộm màu, trước kia Khanh Ngũ giả bộ b như vậy, hiện tại càng ngày càng học cách cư xử của kẻ vô lại … Vì Khanh Ngũ bi ai một chút…
Tiểu Thất cầm lấy cổ tay Khanh Ngũ nghiên cứu một hồi, cuối cùng mới nói: “Ngũ thiếu, ta đột nhiên phát hiện, ngươi học được làm nũng.”
“Câm miệng, thuộc hạ không được phỏng đoán chủ thượng!” Khanh Ngũ rút tay về về, “Không cần nói chuyện tào lao, người nọ sắp tới!”
Vừa dứt lời, ngoài cửa liền vang lên tiếng bước chân ——Thương Tùng viện của Khanh Ngũ một không có thị vệ, hai không có trận pháp, nếu muốn xâm nhập thật sự là cực kì dễ dàng, chẳng qua người này tới trước cửa, mà ngay cả cao thủ như Tiểu Thất cùng Khanh Ngũ cũng không hề phát giác, không khỏi có chút quá mức quỷ dị.
“Ngũ công tử, ta thấy ngươi không cần diễn, chúng ta đã đến.” Người trước cửa dĩ nhiên là cố ý tạo ra vài tiếng bước chân người đã tới.
Cũng không biết người này đến tột cùng đứng trước cửa bao lâu rồi! Thật sự là khinh công đáng sợ!
Khanh Ngũ nhất thời mặt mày suy sụp, mà Tiểu Thất thì phản xạ có điều kiện mà chắn ở trước người Khanh Ngũ, hắn ra một đầu mồ hôi lạnh ——khoảng cách gần như vậy, thế nhưng hoàn toàn không nhận thấy được sự tồn tại của địch nhân!! Khinh công cao như vậy! Thân pháp quỷ dị như vậy! Tiểu Thất từ khi bước chân vào giang hồ tới nay, lần đầu tiên cảm thấy sợ hãi —— không phải vì lo cho mình, mà sợ hãi bản thân mình không thể bảo toàn cho Khanh Ngũ!
Khanh Ngũ nằm ở trên giường, Tiểu Thất đứng ở trước giường hắn, quay lưng lại, đem toàn bộ thân mình che hết hắn, nếu đối phương đánh úp lại, dù thế nào Tiểu Thất cũng muốn dùng thân thể làm lá chắn thịt cho hắn.
Mà Triệu Đại Bảo thì tìm một chỗ trong cái góc trốn đi.
Kẻ thần bí kia không đợi Khanh Ngũ đáp lời, tự mình đẩy cửa đi đến, vừa đi vừa nói: “Ngũ công tử, trận pháp ngươi thiết lập ở bên ngoài địa lao tuy rằng tinh diệu, nhưng không phải không phát hiện động tĩnh Mai mỗ ta, ta nghĩ trước hết phải đến chào hỏi ngươi một tiếng, có điều từ lời nói và việc làm vừa rồi của ngài xem ra, đạo đãi khách của ngài cũng là có chút vấn đề.”
Lúc hắn nói chuyện, một cỗ sát khí từ trước mặt đánh tới, khiến người run rẩy!
Nghe giọng điệu của hắn, hắn tự xưng là Mai mỗ, hẳn cũng chính là giáo chủ Bái Nguyệt giáo —— Mai Băng Triệt! Vị giáo chủ kia rất thần bí thần long thấy đầu không thấy đuôi, nghe nói võ công của hắn sớm đã tới trình độ xuất thần nhập hóa!
Tiểu Thất nghe vậy sắc mặt đại biến —— người này mỗi một bước ẩn chứa hơi thở sát phạt, công lực sâu không thể tưởng tượng, chỉ nghe hắn nói mấy câu, hắn chỉ biết, ngay cả mình cũng không khí tức lại người này! Lúc này Tiểu Thất quyết đóan, đột nhiên xoay người nắm đệm chăn lên, cuộn phắt lấy Khanh Ngũ vác lên trên người, đột nhiên phá cửa sổ thoát ra!
Mà lúc này, giáo chủ kia chỉ bước tiếp vào trong phòng ngủ —— hắn một thân hắc bào kim văn, đội mặt nạ đầu rồng. Triệu Đại Bảo ngồi xổm ở trong góc, kêu lên: “Ta chỉ là một đại phu! Toàn bộ hết thảy đều không có quan hệ với ta!”
Mai giáo chủ nhìn cũng không nhìn hắn, thân hình chợt lóe rồi biến mất, không biết đi ra ngoài như thế nào, chắc là đuổi theo Tiểu Thất đi.
Phía trên nóc nhà sơn trang, Tiểu Thất phát lực chạy như điên, hắn chỉ mặc cái áo đơn dùng lúc đi ngủ, nhưng không chút để ý thân mình thấm gió lạnh, một lòng chỉ muốn đem Khanh Ngũ đưa tới nơi an toàn.
Một đường chạy thoát thân là lần mà hắn dùng tốc độ nhanh nhất trong cuộc đời này, cảnh vật trước mắt nhanh như bay xẹt qua rồi lui về phía sau, nhanh đến nỗi cơ hồ nhìn không rõ lắm.
Mà Khanh Ngũ bị hắn ngay cả đầu cũng bịt kín chăn bao, không biết tình huống bên ngoài như thế nào —— Thì ra Tiểu Thất sợ đối phương tung độc châm, dùng chăn bao lấy chỗ yếu hại quanh thân Khanh Ngũ, động tác lưu loát một chút cũng không dong dài, thật sự là không phụ lòng Tào sư phụ dạy dỗ.
Cho dù Tiểu Thất dốc toàn lực chạy trốn, vẫn như trước không thể thoát khỏi thân hình quỷ mị của vị giáo chủ kia. Thoáng chốc, Tiểu Thất chỉ cảm thấy trước mắt một cái bóng đen nhoáng lên một cái, đang muốn thay đổi hướng tránh né nhưng trên lưng chợt nhẹ bẫng đi!!!
“A!!!!!!” Tiểu Thất quát to một tiếng, chợt dừng lại, xung lượng mãnh liệt khiến cho cả người của hắn ngã văng ra ngoài, mạnh mẽ từ trên nóc nhà té ngã tới mặt đất.
Hắn chật vật đứng lên, cắn răng nhìn về phía nóc nhà, chỉ thấy dưới vầng trăng tròn vành vạnh, hắc y giáo chủ ôm Khanh Ngũ đứng ở nóc nhà, xuyên thấu qua lớp mặt nạ âm trầm nhìn hắn.
“Trả lại cho ta!!!!!” Tiểu Thất hét to như xé lòng, không để ý nỗi đau đớn quanh thân, dứt khoát nhảy dựng lên!! Trên tay hắn không có đao, bổ nhào tới trên người vị giáo chủ kia, giờ phút này Tiểu Thất hai mắt sung đỏ, tóc tai bù xù, hệt như Tu La!
Vị giáo chủ kia lại đem tay thó vào trong đệm chăn đặt ở trên cần cổ Khanh Ngũ —— Khanh Ngũ từ từ nhắm hai mắt, đầu lệch qua một bên, hình như là bị điểm huyệt.
Tiểu Thất lần thứ hai đột ngột thu thế, nội lực chạy ngược phun ra một búng máu.
“Trả lại cho ta! Trả lại cho ta!! Trả lại cho ta!! Trả lại cho ta!!!” Tiểu Thất điên cuồng bi thương thét to —— mất đi người trọng yếu nhất, có vẻ như bất lực cùng thống khổ của hắn đã lên đến tột cùng.
Giáo chủ lại chậm rãi nói: “Nếu ta giết hắn, ngươi có hận ta hay không?”
Tiểu Thất căn bản không kịp nghĩ đến những lời này của hắn là kỳ quái không hợp tình lý cỡ nào, chỉ gào thét: “Ngươi dám!! Ta sẽ từng miếng từng miếng mà cắn đứt thịt! trên người ngươi!”
Giáo chủ kia đột nhiên phát ra một tiếng thở dài, lập tức đem Khanh Ngũ đặt ở bên chân, vươn một bàn tay về phía hắn: “Ngươi qua đây, theo ta đi, ta để hắn lại.”
Tiểu Thất kinh ngạc nhìn hắn, lập tức từng bước một đi qua, lúc đi đến trước mặt, người nọ đột nhiên một phát tóm lấy hắn, đem hắn ôm vào lòng.
Tiểu Thất hận ý thổi bùng, đột nhiên hé miệng, hung hăng cắn tới bả vai người nọ.
“Ta muốn cắn chết ngươi!!” Tiểu Thất cắn người nọ chảy cả máu, giận dữ gầm thét to nhưng mà không rõ là đang hét gì, chợt cả hai cùng rơi xuống!
Giáo chủ vậy mà không phản kháng, để mặc cho hắn tùy ý đem một miếng thịt trên đầu vai cắn xuống, hai người cứ như vậy rơi xuống mặt đất, Tiểu Thất vẫn cứ điên cuồng nhào tớin, miệng đầy máu tươi, so với ác quỷ còn khủng bố hơn ba phần.
Ngay tại lúc Tiểu Thất còn muốn túm tới cắn tiếp, người nọ lại bắt cái mặt nạ —— tuy rằng đầu vai đã bị thương nặng, nhưng động tác của hắn vẫn nhẹ nhàng như nước chảy mây trôi.
Khuôn mặt bên dưới mặt nạ, làm Tiểu Thất đang điên cuồng bộc phát cũng chợt sửng sốt!!
Khuôn mặt của vị giáo chủ kia thế nhưng
Có tám phần tương tự Tiểu Thất!!
Tiểu Thất khổ sở mà quay đầu, nhỏ giọng lầu bầu: “Ngươi cứ giả bộ của ngươi, ta muốn đi ngủ.”
“Tiểu Thất… đừng đi… miệng vết thương của ta đau… Ta lạnh quá…” Khanh Ngũ càng ngày càng được một tấc lại muốn tiến một thước, thốt hai tiếng vô nghĩa, sau đó vươn bàn tay vô lực muốn giữ chặt Tiểu Thất, lại suy sụp trượt xuống, đang ở trên giường hừ hừ.
Tiểu Thất mãnh liệt quay đầu, một phát véo lấy cái mặt Khanh Ngũ—— “Ngươi cái đồ ngu ngốc này! Có người nào bị bệnh lâu ngày mà cái mặt tròn thế này sao! Ngươi không biết là gần đây ngươi ăn được lắm hay sao hả!”
Khuôn mặt Khanh Ngũ quả thật không thể dùng hai từ ‘gầy yếu’ để hình dung, cũng không phải bởi vì hắn mập ra, mà từ nhỏ khi sinh ra hắn đã núc ních rồi, hai gò má phúng phính xinh đẹp tuyệt trần, nếu không phải suốt ngày hắn ngồi trên xe lăn, bằng vào cái mặt của hắn, ai cảm thấy thân thể hắn suy yếu?
Trái lại chính là Tiểu Thất, khi sinh ra đã mang một bộ mặt thon dài tuấn tú, nếu như ăn diện vào bỏ bớt mấy phần cứng cỏi kiêu ngạo, đúng là có cảm giác mang lại cho người ta vài phần cành liễu đón gió đâu.
“Đừng có véo ta, ngươi cái tên đại nghịch bất đạo này!” Khanh Ngũ mới vừa rồi còn hấp hối, lúc này một phát nắm lấy mặt Tiểu Thất, hai người ra sức mà véo đối phương.
“Hai tên ngu ngốc.” Triệu Đại Bảo tổng kết, lập tức vội ho một tiếng bảo: “Khanh Ngũ, phong độ của ngươi đâu?”
“… …” Khanh Ngũ đột nhiên bừng tỉnh, hắn đây là bị làm sao vậy? Ở trước mặt Tiểu Thất đúng là càng ngày càng không còn cảm giác tôn nghiêm, vì thế vội vàng dừng tay, thay bằng giọng điệu lãnh đạm ngày thường: “Tiểu Thất, không cần nháo, một lát có khách không mời mà đến, mau trở về vị trí cũ.”
“Thiết!”
“Thiết!” Triệu Đại Bảo cùng Tiểu Thất cơ hồ đồng thời lên tiếng.
“Hừ.” Khanh Ngũ hừ lạnh.
“Hừ. Ngươi hừ cái gì mà hừ.” Tiểu Thất chấn chỉnh lại cho đúng, “Muốn học ta cũng phải học cho giống một chút chứ!”
Khanh Ngũ liếc mắt nhìn hắn, lập tức nhắm mắt lại: “Cổ tay ta đau…”
“Đồ vạn ác! Lại lấy cái cớ này áp chế ta! Miệng vết thương chỗ cổ tay ngươi đều đã kết vảy rồi mà ngày nào ngươi cũng giả bộ giả bộ cái gì chứ!” Tiểu Thất thô lỗ mà túm cổ tay trái của hắn lên cẩn thận xem xét. Nhìn như thô lỗ, kì thực rất cẩn thận mà tránh chỗ vết thương đã khỏi hẳn của hắn.
Triệu Đại Bảo = = Khanh Ngũ, ngươi vô sỉ quá đi! Giang hồ quả thật là một cái hang nhuộm màu, trước kia Khanh Ngũ giả bộ b như vậy, hiện tại càng ngày càng học cách cư xử của kẻ vô lại … Vì Khanh Ngũ bi ai một chút…
Tiểu Thất cầm lấy cổ tay Khanh Ngũ nghiên cứu một hồi, cuối cùng mới nói: “Ngũ thiếu, ta đột nhiên phát hiện, ngươi học được làm nũng.”
“Câm miệng, thuộc hạ không được phỏng đoán chủ thượng!” Khanh Ngũ rút tay về về, “Không cần nói chuyện tào lao, người nọ sắp tới!”
Vừa dứt lời, ngoài cửa liền vang lên tiếng bước chân ——Thương Tùng viện của Khanh Ngũ một không có thị vệ, hai không có trận pháp, nếu muốn xâm nhập thật sự là cực kì dễ dàng, chẳng qua người này tới trước cửa, mà ngay cả cao thủ như Tiểu Thất cùng Khanh Ngũ cũng không hề phát giác, không khỏi có chút quá mức quỷ dị.
“Ngũ công tử, ta thấy ngươi không cần diễn, chúng ta đã đến.” Người trước cửa dĩ nhiên là cố ý tạo ra vài tiếng bước chân người đã tới.
Cũng không biết người này đến tột cùng đứng trước cửa bao lâu rồi! Thật sự là khinh công đáng sợ!
Khanh Ngũ nhất thời mặt mày suy sụp, mà Tiểu Thất thì phản xạ có điều kiện mà chắn ở trước người Khanh Ngũ, hắn ra một đầu mồ hôi lạnh ——khoảng cách gần như vậy, thế nhưng hoàn toàn không nhận thấy được sự tồn tại của địch nhân!! Khinh công cao như vậy! Thân pháp quỷ dị như vậy! Tiểu Thất từ khi bước chân vào giang hồ tới nay, lần đầu tiên cảm thấy sợ hãi —— không phải vì lo cho mình, mà sợ hãi bản thân mình không thể bảo toàn cho Khanh Ngũ!
Khanh Ngũ nằm ở trên giường, Tiểu Thất đứng ở trước giường hắn, quay lưng lại, đem toàn bộ thân mình che hết hắn, nếu đối phương đánh úp lại, dù thế nào Tiểu Thất cũng muốn dùng thân thể làm lá chắn thịt cho hắn.
Mà Triệu Đại Bảo thì tìm một chỗ trong cái góc trốn đi.
Kẻ thần bí kia không đợi Khanh Ngũ đáp lời, tự mình đẩy cửa đi đến, vừa đi vừa nói: “Ngũ công tử, trận pháp ngươi thiết lập ở bên ngoài địa lao tuy rằng tinh diệu, nhưng không phải không phát hiện động tĩnh Mai mỗ ta, ta nghĩ trước hết phải đến chào hỏi ngươi một tiếng, có điều từ lời nói và việc làm vừa rồi của ngài xem ra, đạo đãi khách của ngài cũng là có chút vấn đề.”
Lúc hắn nói chuyện, một cỗ sát khí từ trước mặt đánh tới, khiến người run rẩy!
Nghe giọng điệu của hắn, hắn tự xưng là Mai mỗ, hẳn cũng chính là giáo chủ Bái Nguyệt giáo —— Mai Băng Triệt! Vị giáo chủ kia rất thần bí thần long thấy đầu không thấy đuôi, nghe nói võ công của hắn sớm đã tới trình độ xuất thần nhập hóa!
Tiểu Thất nghe vậy sắc mặt đại biến —— người này mỗi một bước ẩn chứa hơi thở sát phạt, công lực sâu không thể tưởng tượng, chỉ nghe hắn nói mấy câu, hắn chỉ biết, ngay cả mình cũng không khí tức lại người này! Lúc này Tiểu Thất quyết đóan, đột nhiên xoay người nắm đệm chăn lên, cuộn phắt lấy Khanh Ngũ vác lên trên người, đột nhiên phá cửa sổ thoát ra!
Mà lúc này, giáo chủ kia chỉ bước tiếp vào trong phòng ngủ —— hắn một thân hắc bào kim văn, đội mặt nạ đầu rồng. Triệu Đại Bảo ngồi xổm ở trong góc, kêu lên: “Ta chỉ là một đại phu! Toàn bộ hết thảy đều không có quan hệ với ta!”
Mai giáo chủ nhìn cũng không nhìn hắn, thân hình chợt lóe rồi biến mất, không biết đi ra ngoài như thế nào, chắc là đuổi theo Tiểu Thất đi.
Phía trên nóc nhà sơn trang, Tiểu Thất phát lực chạy như điên, hắn chỉ mặc cái áo đơn dùng lúc đi ngủ, nhưng không chút để ý thân mình thấm gió lạnh, một lòng chỉ muốn đem Khanh Ngũ đưa tới nơi an toàn.
Một đường chạy thoát thân là lần mà hắn dùng tốc độ nhanh nhất trong cuộc đời này, cảnh vật trước mắt nhanh như bay xẹt qua rồi lui về phía sau, nhanh đến nỗi cơ hồ nhìn không rõ lắm.
Mà Khanh Ngũ bị hắn ngay cả đầu cũng bịt kín chăn bao, không biết tình huống bên ngoài như thế nào —— Thì ra Tiểu Thất sợ đối phương tung độc châm, dùng chăn bao lấy chỗ yếu hại quanh thân Khanh Ngũ, động tác lưu loát một chút cũng không dong dài, thật sự là không phụ lòng Tào sư phụ dạy dỗ.
Cho dù Tiểu Thất dốc toàn lực chạy trốn, vẫn như trước không thể thoát khỏi thân hình quỷ mị của vị giáo chủ kia. Thoáng chốc, Tiểu Thất chỉ cảm thấy trước mắt một cái bóng đen nhoáng lên một cái, đang muốn thay đổi hướng tránh né nhưng trên lưng chợt nhẹ bẫng đi!!!
“A!!!!!!” Tiểu Thất quát to một tiếng, chợt dừng lại, xung lượng mãnh liệt khiến cho cả người của hắn ngã văng ra ngoài, mạnh mẽ từ trên nóc nhà té ngã tới mặt đất.
Hắn chật vật đứng lên, cắn răng nhìn về phía nóc nhà, chỉ thấy dưới vầng trăng tròn vành vạnh, hắc y giáo chủ ôm Khanh Ngũ đứng ở nóc nhà, xuyên thấu qua lớp mặt nạ âm trầm nhìn hắn.
“Trả lại cho ta!!!!!” Tiểu Thất hét to như xé lòng, không để ý nỗi đau đớn quanh thân, dứt khoát nhảy dựng lên!! Trên tay hắn không có đao, bổ nhào tới trên người vị giáo chủ kia, giờ phút này Tiểu Thất hai mắt sung đỏ, tóc tai bù xù, hệt như Tu La!
Vị giáo chủ kia lại đem tay thó vào trong đệm chăn đặt ở trên cần cổ Khanh Ngũ —— Khanh Ngũ từ từ nhắm hai mắt, đầu lệch qua một bên, hình như là bị điểm huyệt.
Tiểu Thất lần thứ hai đột ngột thu thế, nội lực chạy ngược phun ra một búng máu.
“Trả lại cho ta! Trả lại cho ta!! Trả lại cho ta!! Trả lại cho ta!!!” Tiểu Thất điên cuồng bi thương thét to —— mất đi người trọng yếu nhất, có vẻ như bất lực cùng thống khổ của hắn đã lên đến tột cùng.
Giáo chủ lại chậm rãi nói: “Nếu ta giết hắn, ngươi có hận ta hay không?”
Tiểu Thất căn bản không kịp nghĩ đến những lời này của hắn là kỳ quái không hợp tình lý cỡ nào, chỉ gào thét: “Ngươi dám!! Ta sẽ từng miếng từng miếng mà cắn đứt thịt! trên người ngươi!”
Giáo chủ kia đột nhiên phát ra một tiếng thở dài, lập tức đem Khanh Ngũ đặt ở bên chân, vươn một bàn tay về phía hắn: “Ngươi qua đây, theo ta đi, ta để hắn lại.”
Tiểu Thất kinh ngạc nhìn hắn, lập tức từng bước một đi qua, lúc đi đến trước mặt, người nọ đột nhiên một phát tóm lấy hắn, đem hắn ôm vào lòng.
Tiểu Thất hận ý thổi bùng, đột nhiên hé miệng, hung hăng cắn tới bả vai người nọ.
“Ta muốn cắn chết ngươi!!” Tiểu Thất cắn người nọ chảy cả máu, giận dữ gầm thét to nhưng mà không rõ là đang hét gì, chợt cả hai cùng rơi xuống!
Giáo chủ vậy mà không phản kháng, để mặc cho hắn tùy ý đem một miếng thịt trên đầu vai cắn xuống, hai người cứ như vậy rơi xuống mặt đất, Tiểu Thất vẫn cứ điên cuồng nhào tớin, miệng đầy máu tươi, so với ác quỷ còn khủng bố hơn ba phần.
Ngay tại lúc Tiểu Thất còn muốn túm tới cắn tiếp, người nọ lại bắt cái mặt nạ —— tuy rằng đầu vai đã bị thương nặng, nhưng động tác của hắn vẫn nhẹ nhàng như nước chảy mây trôi.
Khuôn mặt bên dưới mặt nạ, làm Tiểu Thất đang điên cuồng bộc phát cũng chợt sửng sốt!!
Khuôn mặt của vị giáo chủ kia thế nhưng
Có tám phần tương tự Tiểu Thất!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất