Thiên Hạ Đệ Nhất Ảnh Vệ

Chương 96: Nghi ngờ

Trước Sau
Lại nói, Mạc Tiểu Thất chắc là đã bị người bắt cóc.

Ở bên trong màn sương mù dày đặc nhất thời hắn không thể tìm thấy đường trở về, về sau lại nghe được tràng tiếng kêu khủng bố, làm cho cõi lòng hắn có chút rối ren, trong lòng nhớ mong Khanh Ngũ, chỉ muốn nhanh chóng trở về bảo hộ Khanh Ngũ, nhưng trong màn sương mù dày đặc đột nhiên có bóng người chợt lóe qua, ngay lập tức một tấm lưới từ trên trời giáng xuống, độc châm cũng từ bốn phương tám bắn ra!

Ngay lập tức Tiểu Thất rút đao quét ngang, đao đi sắc bén, đao phong quét rớt độc châm, cắt qua dây thường buộc lưới, đồng thời lúc nàyhắn phi thân lên, một đao bắn thẳng tới huy kẻ đang ở trong chỗ tối. Kẻ địch trong tối lợi dụng màn sương mù dày đặc ẩn mình, thỉnh thoảng thân hình biến ảo, làm hướng đi của đao phong bị hụt. Tiểu Thất híp mắt một cái, cũng không vội đi bắt người, trái lại ngồi xếp bằng, đao cắm vào mặt đất, nhắm mắt dưỡng thần.

Quả nhiên không bao lâu, đối thủ lần thứ hai không cam lòng đánh úp lại, vẫn là ám khí tiến công như trước —— Tiểu Thất bất động như núi, chính là trong phạm vi lực độ đánh ra hời hợt như gãi ngứa, kình lực cũng không bằng một mười phần ám khí.

Cuối cùng khi trải qua một hồi giao đấu ở nơi đây, đối phương dần dần không nhẫn nại được thêm, đúng lúc này gặp lúc này đột nhiên trời giáng trời hạn gặp mưa, sương mù dần dần trừ khử, mà trong cơn mưa mang theo hơi lạnh buốt vô cùng quen thuộc kia thì Tiểu Thất biết ngay là Khanh Ngũ đã ra tay!

Dần dần sương mù mất hút, địch nhân cụng mơ hồ lộ ra nguyên hình —— Thì ra là một người áo đen bịt mặt trên tay cầm đoản đao hình trăng rằm, đang muốn bất ngờ đánh úp về phía Tiểu Thất thì thấy Tiểu Thất lạnh lùng nở nụ cười: “Loại võ công gà mờ kiểu này mà cũng muốn kèm cặp hai bên bổn đại gia sao?”

Vì thế, sau khi trận pháp bị phá, Tiểu Thất đem tên hắc y nhân âm thầm phá rối kia đưa đến trước mặt Khanh Ngũ, đắc ý nói: “Ngũ thiếu, ta tóm được một người đang ngấm ngầm bày mưu, giờ hãy bức cung hắn đi! Khiến cho hắn nói ra kẻ đầu têu!”

Lúc này, đoàn nhân mã của liên minh võ lâm vừa trải qua một hồi biến cố, vẫn còn đang trong tình cảnh hỗn loạn, Khanh Ngũ lợi dụng xe ngựa làm vách che, ngồi ở trên bộ bàn ghế mà Tào Cù Duy vừa chuyển tới, nhìn tới tên hắc y nhân kia,nói: “Tháo khăn che mặt của hắn.”

Vì thế Tiểu Thất một phát giật lấy khăn che mặt hắc y nhân xuống, lộ ở trước mặt Khanh Ngũ không ngờ lại là là một người thiếu nữ có dung mạo thập phần xinh đẹp duyên dáng, màu mắc của cô gái này là màu xanh thẳm, khuôn mặt có chút không giống người Trung Nguyên, Khanh Ngũ nhắm mắt suy tư một lát, mới nói: “Ta từng nhìn thấy ngươi ở trong đám người Bích Đồ, ngươi là người Kỳ tộc!”

Thiếu nữ cắn răng, đáp: “Bị ngươi đoán ra, ta cũng không có lời nào để nói.”

Khanh Ngũ nhân tiện nói: “Tiểu Thất, gọi Bích Đồ với Tô Á đến nhận người.”

Vì thế Tiểu Thất đem thiếu nữ này giao cho Tào sư phụ trông giữ, chỉ một chặp sau Bích Đồ và Tô Á đã tới, khi nhìn thấy cô gái bị trói chặt quỳ trên mặt đất, Bích Đồ chấn động: “An Linh! Vì sao là ngươi! Ngươi tại sao phải làm làm ra cái loại chuyện này!”

“Thân phận của nàng?” Khanh Ngũ hỏi.

Vì thế Bích Đồ đáp lời: “Thần tử, nàng này chính là trưởng nữ của tộc trưởng trong Kỳ tộc, công chúa của Kỳ tộc —— An Linh.”

“A? Công chúa?” Mọi người đều giật mình cả kinh. Tô Á đột nhiên tiến lên một bước, lạnh lùng nói: “An Linh, ngươi đem mũi nhọn của mình chỉ vào hướng nào?”

An Linh sắc mặt tái nhợt, thân thể run nhè nhẹ, nhưng vẫn như trước lấy hết dũng khí đáp: “Mũi nhọn của ta đương nhiên chỉa vào phía ‘Thần tử’ khiến các ngươi mê muội tâm thần muốn đi quỳ bái kia!”

Khanh Ngũ nói: “A, nghe trong ngữ khí của cô nương hình như đối với ta rất có nhiều điều bất mãn, mà ta cũng muốn thử nghe xem lý do của cô nương, vì cái gì lại bất mãn với ta đến vậy, hoặc là, vì cái gì cản trở hành trình của chúng ta?” Hắn nhìn thấy nàng chỉ là muốn bắt giữ buộc chân Tiểu Thất không cho hắn làm việc, cũng biết nàng không có ý định đả thương người, chỉ là muốn chặn đường của mọi người, vì thế hắn bỏ thêm một câu: “Là vì sự tồn tại của ta, ảnh hưởng tới quyền uy của phụ thân ngươi sao?”

An Linh cười lạnh: “Thần tử quả nhiên là lòng dạ thâm sâu, chỉ vậy cũng đã so đo tính toán tới quyền lực, nhưng ta có thể nói cho ngươi biết, phụ thân ta cũng như hai người đang đứng ở trước mặt ngươi, đối với ngươi tràn ngập sùng bái mù quáng, Kỳ tộc cũng không có nhiều âm mưu quỷ kế như người Trung Nguyên để ý tới cái thứ quyền lực địa vị gì kia. Hành động lần này của ta cũng chỉ là bởi vì do cá nhân ta cảm thấy vô cùng nghi ngờ ngươi!”

“Lớn mật!” Tô Á lớn tiếng quát, đang muốn ra tay, lại bị Khanh Ngũ ngăn lại, Khanh Ngũ nói: “Vì sao nghi ngờ ta chứ?”



An Linh nói: “Kỳ tộc trải qua nhiều thế nhiều đời một lòng sùng bái thánh nữ thần tử, nhưng mà nếu như thánh nữ hoặc là thần tử cá tính cực đoan, lại thường xuyên gây chuyện mang đến mầm tai vạ cho Kỳ tộc. Long thần tôn quý, thánh nữ đời trước vô cùng thiện lương không gì sánh được, vì cứu vớt Kỳ tộc không tiếc hy sinh bản thân mình.

Nhưng nếu ngươi tiếp nhận vị trí và chức vụ của nàng, lại trăm phương nghìn kế lần thứ hai kéo Kỳ tộc vào trong núi U Ngưng cái nơi ngập tràn điềm xấu!

Coi như chúng ta vì ngươi phải tuyệt vọng chết trận, nhưng những hành động và việc làm vừa qua của ngươi, đơn giản là lợi dụng Kỳ tộc để ngươi có được lợi ích riêng của mình!

Kỳ tộc ở trong mắt ngươi là cái gì! Là công cụ lợi dụng của ngươi sao! Nếu như thần tử mà chúng ta sùng bái, lại xem chúng ta thành quân cờ để mà sử dụng để tranh đoạt cái thứ bá quyền xấu xí nhàm chán của người Trung Nguyên thì ta đây… Ta đây thà rằng vị thần tử này… Chưa từng tồn tại…”

Khanh Ngũ nghe xong lời của nàng, không khỏi hơi chút sửng sốt, hóa ra ở bên trong Kỳ tộc cũng còn có một kỳ nữ có kiến thức hiếm thấy như thế, vì thế thở dài mở miệng: “Thôi, nếu như ngươi cho rằng ta bỉ ổi, ta có giải thích nhiều cũng đều là vô dụng.

Chính là quan hệ rối rắm hơn trăm năm qua giữa Kỳ tộc cùng với Khanh Tử Thần, mặc kệ là xuất phát từ loại mục đích nào, cái quan hệ dây dưa bế tắc này ta cũng muốn chặt đứt, có điều hiện giờ chiến tướng Kỳ tộc đã vì ta làm nhiều việc như vậy rồi, nếu còn phải làm phiền các vị Kỳ tộc bôn ba, xác thực cũng không phải.

Nếu U Ngưng chính là cấm địa mang điềm xấu của Kỳ tộc vậy ta cũng có thể tôn trọng thói quen của các vị, như vậy đi, các vị Kỳ tộc có thể đi trước, ta cùng với những người khác cũng có thể tiến vào bên trong, ngươi thấy thế nào, An Linh cô nương?”

Sau khi Bích Đồ nghe xong, cũng không có khuyên cái gì thêm nữa cả, dù sao thì lời của An Linh nói quả thật có đạo lý, tuy rằng từ trước đến nay hắn dẫn dắt mọi người không ngừng nghe theo mệnh lệnh của Khanh Ngũ, nhưng ý đồ xưng bá của Khanh Ngũ quả thật cũng làm cho người xuất thân từ trong một tộc thuần phác không có âm mưu quỷ kế gì như hắn cảm thấy mờ mịt, chính là loại hoang mang này có đánh chết thì hắn cũng quyết sẽ không nói ra, điều mà hắn có thể làm chỉ có thể nguyện trung thành thần tử vĩnh viễn.

Tô Á thì nói: “An Linh chống đối thần tử, liên tiếp dùng lời lẽ bất kính nhục mạ người, dựa theo luật lệ Kỳ tộc thì phải xử như thế nào?”

Khanh Ngũ vội vàng nói: “Thôi, đây là vấn đề cá nhân của ta, chẳng thể trách nàng, để cho nàng rời đi…” Vốn định một lần làm người tốt, tạo chút hình tượng bản thân mình lòng dạ rộng lượng, không ngờ Tô Á đột nhiên ra tay như điện, nhanh đến mức Tiểu Thất cũng không kịp cứu!

Chỉ thấy trong phút chốc, thế nhưng năm ngón tay của Tô Á nhiễm máu tươi, biểu tình lạnh lùng vươn đầu lưỡi, liếm liếm máu tươi trên ngón giữa của mình, mà An Linh thì kêu thảm một tiếng, té nhào trên mặt đất —— sợi dây thừng ở trên người nàng đã đứt rời nhưng cổ tay phải bị gãy, máu tươi chảy thành vũng trông vô cùng thê thảm.

Trong đau nhức, nàng giãy dụa đứt quãng nói: “Để ta… Nhìn thử xem… Ngươi…. mang đến cho… Kỳ tộc… Là cứu chuộc… Hay là chính sách tàn bạo!!”

“Vậy ta sẽ để cho ngươi nhìn xem, ta sẽ vì Kỳ tộc mang đến cứu chuộc. Ta sẽ tự mình gỡ thủ cấp Khanh Tử Thần xuống, đưa đến tế đàn Kỳ tộc!” Ánh mắt Khanh Ngũ rét buốt, sau đó lập tức thở dài, “Mau đem người đưa trị liệu, sau đó hộ tống tới bên ngoài núi U Ngưng tìm một nơi ổn thỏa để an dưỡng.”

“Vâng.” Bích Đồ quỳ xuống nhận mệnh, “Thần tử, ta nhìn An Linh lớn lên, nàng quả thật không có ý xấu gì, ngài đừng oán hận nàng, phụ thân của nàng cũng là vị vương được dân chúng trong Kỳ tộc hết lời ca tụng…”

“Ngay cả ngươi cũng nghi ngờ ta sao?” Sau khi Khanh Ngũ nói xong lời này, lại lo lắng Tô Á đột nhiên làm ra hành động chém người, vội vàng nói: “Ta đã biết, đây là mệnh lệnh của ta, nhân mã của Kỳ tộc toàn bộ rút khỏi núi U Ngưng, mà ngay cả các ngươi cũng đừng ở lại, đều lui ra đi. Nếu Kỳ tộc cho rằng ta không suy nghĩ cho Kỳ tộc thì bây giờ ta sẽ dùng hành động thực tế để chứng minh rốt cuộc thì nhân phẩm của ta là như thế nào, bây giờ còn chưa tính là muộn đi?”

Tô Á cùng Bích Đồ liếc nhau, nếu thần tử có lệnh, thì không thể làm gì khác hơn là phải ở ngay tại chỗ quỳ xuống nói:

“Xin nghe theo ý chỉ của thần tử.”

Khanh Ngũ thấy bọn họ nâng dậy An Linh cầm máu, liền bổ sung một câu: “Nếu như việc lần này không thành, ta cũng không xứng xưng với danh thần tử Kỳ tộc cho nên bắt đầu từ bây giờ trở đi ta sẽ bắt đầu thực hiện lời hứa của mình. Ta Khanh Ngũ sống hay chết đều không có một chút quan hệ gì với các vị, cũng mong nội trong khoảng thời gian này khi các vị đang chờ đợi kết quả trận chiến giữa ta cùng với Khanh Tử Thần thì hãy một lần nữa cẩn thận đánh giá, thử nhìn xem rốt cuộc là ta thật sự có năng lực lãnh đạo Kỳ tộc hay không.”



Cái trán Bích Đồ hơi hơi thấm một tầng mồ hôi lạnh ——lời nói lần này của thần tử, là… Dỗi sao?

Tiểu Thất khóe miệng khẽ nhếch —— đó là con hồ ly Khanh Ngũ đang dùng búa gõ vào nội tâm của các ngươi đó, đừng để ý đến hắn cứ thể bỏ đi là được rồi! Dù sao có ta Thất đại gia ở nơi này thì các ngươi cũng đều là kẻ dư thừa!

“Người giả dối đến cỡ nào… …” An Linh đau đến nỗi suýt nữa thì hôn mê, nhưng vẫn như trước bị sự giảo hoạt của Khanh Ngũ đánh động thật sâu ——lời nói lần này của hắn, cái loại biểu hiện này, sớm hay muộn cũng sẽ làm cho cao thấp mọi người trong Kỳ tộc đều bị hắn mê hoặc, vì hắn cam tâm tình nguyện đi tìm chết…! Ma tinh! Ma tinh!

Vì thế Tô Á quỳ xuống nói: “Nếu thần tử hạ lệnh, vậy lúc này Tô Á xin tuyên bố, thẳng cho đến lúc thần tử thực hiện lời hứa của mình, ta sẽ ở bên cạnh làm thần hộ mệnh cho thần tử, nếu như thần tử tạm thời buông tha thân phận, vậy ta đây cũng tạm thời buông tha thân phận của Kỳ tộc. Niềm tin trong cuộc đời này của ta chỉ là đi theo thần tử, ta không thích đoán chừng, đây cũng chính là tín ngưỡng của ta và cũng là sự lựa chọn của ta, xin thần tử thành toàn.”

“Tô Á, ngươi thật sự là ngu trung!” An Linh đau lòng nhắm mắt lại, rốt cục cũng chống đỡ hết nỗi, hôn mê bất tỉnh.

Khanh Ngũ hơi hơi động dung: “Chỉ là bởi vì tín ngưỡng đơn thuần mà đi theo ta sao? Tô Á, ngươi thật sự là chấp nhất a! Ta sao có thể không thành toàn cho sự chấp nhất của ngươi đâu? Ngươi đã muốn đi theo, vậy ta sẽ làm thần tử của một mình ngươi là tốt lắm, dù sao đối với những người khác mà nói, cái gọi là tín ngưỡng, cũng đều là thành lập ở trên nền tảng trao đổi lợi ích —— nếu như ta đã là thứ vô dụng của Kỳ tộc, vậy cũng không còn là thần tử, cùng với đám ruồi nhặng Trung Nguyên thì có gì khác nhau đâu, a, nhân tính a!”

Bích Đồ nghe vậy mặt lúc đỏ lúc trắng, vốn còn đang muốn nói thêm điều gì, lại bị Khanh Ngũ quát bảo ngưng lại: “Được rồi, ta không muốn nghe các ngươi nói thêm gì nữa, đi xuống đi, nếu như thật sự còn xem ta là thần tử, thì cứ dựa theo mệnh lệnh của ta mà làm việc. Trên đời này, người có tư cách sống chết có nhau cùng ta, các ngươi còn chưa xứng có được!”

Lần này lời nói khí thế mười phần, khiến cho Bích Đồ càng thêm xấu hổ, mà Tiểu Thất thì nhếch miệng nở nụ cười ——————————

Hắc hắc hắc, người có cái tư cách kia đương nhiên chính là Thất đại gia ta mới xứng đôi nha! Lão Ngũ đây là ngay ở trước mặt mọi người biểu dương ta nha! Các ngươi những hiệp khách yếu đuối chân mềm kia đứng nép qua một bên! Cút ngay cho ta cút ngay cho ta cút ngay cho ta! A a ngay

Vì thế một con mèo trung trùng đang đắc ý dào dạt lên mặt.

Mà một con mèo ú khác thì hai mắt đẫm lệ rơi lả chả ôm lấy chân Tiểu Thất: Meo meo meo! Nữ nhân kia từ lúc trói ta, còn chưa có cho ta cơm ăn meo, con trai à, mèo cha đang đói bụng!

【 có người nói, chó thì coi người là chủ, mà mèo thì coi mình là chủ của người, quả nhiên, mèo trên thế giới này làm phản rồi 】

Ps, thế giới quan của mèo Phấn Ú:

Trong mắt con người ————

Chủ nhân thực sự của nó Triệu Thanh —— “Meo, đây không phải là là nô bộc Thanh của ta sao?”

Đồ đệ Phấn Viên của Triệu Thanh ——— “Meo, đó là một tên rất đáng sợ, sẽ thừa dịp nô bộc Thanh không có ở đây mà chỉnh ta, thật đáng sợ meo meo ”

Khanh Ngũ ———— “Meo, quý danh noãn lô ”

Tiểu Thất ———— “Meo, hắn là đứa con nuôi ta nhận ”

Vì thế, người mà Phấn Ú tôn kính nhất lại là Phấn Viên sao? (⊙⊙)

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau