Chương 98: Kế dụ chiến
Khanh Tử Thần cũng không có nhân cơ hội đánh tới, mà cúi người ngắt lấy một đóa hoa, cánh hoa rất dài thấp thoáng trong suốt, mà trong đình viện đầy ắp loại hoa kỳ lạ này, Khanh Tử Thần đưa bông hoa tới gần bên cánh mũi biên ngửi ngửi rồi nói: “Loại hoa này, sau khi chuyển đến Trung Nguyê được lai giống, dần dần biến thành một loại hoa mà người Trung Nguyên cũng hiếm thấy ai nấy đều muốn đoạt tới tay——cũng chính là hoa Phản Sinh.”
Cái gì?! Một biểm hoa um tùm ở nơi này thế nhưng đều là ngọn nguồn của hoa Phản Sinh! Cả Tiểu Thất lẫn Khanh Ngũ đều sửng sốt, đưa mắt nhìn bốn phía, chỉ thấy chung quanh bốn phía ước chừng ở trong khoảng phạm vi trăm trượng, đều là sắc hoa màu trắng này.
Khanh Tử Thần lại nói: “Có lẽ các ngươi biết, loại hoa này vừa có hiệu quả, lại có độc tố, mà loại độc tính của hoa Phản Sinh này rất đặc biệt, tiến hành nhân giống mấy chục lần thì cây hoa Phản Sinh lúc này ngay cả nhựa rể cũng chứa chất kịch độc. Loại nhựa này chính là vật liệu để nuôi dưỡng cổ trùng độc nhất hoàn mỹ nhất thiên hạ. Năm đó, lúc Kỳ tộc vẫn còn hưng vượng, trong cung điện này đặc biệt không thiếu chính là biển hoa này.”
Nói tới đây, hắn đột nhiên phi thân đến, lần thứ hai tung chưởng lực đánh tới Khanh Ngũ, Khanh Ngũ sớm đã có phòng bị, chỉa cây gậy chống xuống đất, mượn lực lui về sau tới chỗ lầu các thì đột nhiên nghiêng người né qua, khiến cho chưởng phong của Khanh Tử Thần rơi vào khoảng không —— tức thì cả tòa lầu các bị cỗ cường lực này vang ‘ầm ầm’ bị sụp mất một góc!
Lúc Khanh Ngũ nghiêng người né qua bên dưới không vững, Tiểu Thất ngay lập tức tới đón, đỡ lấy hông hắn khiến cho Khanh Ngũ có thể bình yên đứng vững.
Khanh Tử Thần ra hai chưởng, đều là chiêu thức đỉnh điểm thế gian hiếm thấy, một chưởng đánh vào trên người người ta là có thể khiến xương tan thịt nát, nhưng mà phương thức của hắn rất kỳ quái, cũng không tập trung vào đánh giết, trái lại dường như đang nói chuyện phiếm vậy, nói một lát, lại thình lình tung ra mấy chiêu, thoạt nhìn không giống như đang chém giết, ngược lại cứ như đang chơi đùa.
Khanh Ngũ biết cá tính người này cổ quái, cho nên cũng tán gẫu cùng hắn, chính là không dám lơi lỏng cảnh giác, để phòng ngừa hắn đánh bất ngờ.
Hủy một tòa nhà nhỏ bằng gỗ, Khanh Tử Thần cũng không tỏ vẻ đau lòng chút nào, ngược lại lại bắt đầu tự nói tự nghe: ” Người Kỳ tộc năm đó xây dựng tòa cung điện này, lại có thể thuận tay vứt bỏ, có lẽ là bởi vì phát giác bọn họ không thể ‘ vật’ chôn dấu ở bên trong.
Loài hoa này có thể thích ứng với các loại khí hậu khác nhau ở mỗi một khu vực, hàng năm không héo cũng đều là nhờ cái ‘đồ vật’ kia. Món đồ kia chôn sâu ở bên dưới cung điện, ***g vào nhau cung cấp dưỡng chất cho cây hoa tuy rằng cung điện bị người vứt bỏ, nhưng vật kia vẫn chưa có chết, chính là đang lặn sâu bên dưới.
Ta nghĩ, nếu như một khi vật kia theo ta vào Trung Nguyên, có phải lại càng thú vị một chút hay không đây?”
“Nhưng không biết vật kia trong lời tiền bối nói, là muốn chỉ cái gì?” Khanh Ngũ hỏi.
Khanh Tử Thần đáp: “Kỳ tộc sùng bái Long thần, có một đoạn thời gian, bọn họ thật sự cho rằng có thể chế tạo ra Long thần, cho nên đã làm ra thứ này.” Nói xong lấy tay làm kiếm, kiếm khí sắc bén, ống tay áo phất lên mấy đạo kiếm khí liên tiếp đánh úp lại, lần thứ hai Khanh Ngũ cùng Tiểu Thất chỉ đành phải xoay lật thân hình, khó khăn né qua, một đạo kiếm khí trong đó vẽ một đường sâu xuống dưới mặt đất, tức thì để lộ ra dị vật bên dưới bùn đất —— Khanh Ngũ cúi đầu vừa nhìn thấy rõ vật nọ nhìn thì giống nhau một con rắn râu ria chằng chịt giăng khắp nơi ở phía dưới bùn đất, quấn quanh thân cây hoa cũng không biết đây tột cùng là cái gì nữa.
“Toàn bộ bên dưới cung điện, đều là đồ vật này, ta cũng không biết bộ mặt thật của nó rốt cuộc là cái gì.” Khanh Tử Thần nói, “Nhưng mà đồ vật này cũng được coi là một thứ đặc biệt thèm khát máu tươi, chỉ cần rót máu tươi vào nó, có thể dần dần kích hoạt, giết ngươi, ta muốn gọi nó thức tỉnh lại thử xem, ngươi nói thử coi, có phải là rất thú vị hay không? —— năm đó người thiếu niên trong Kỳ tộc kia vốn muốn lừa gạt để vĩnh viễn vây nhốt ta ở nơi này, nhưng không ngờ lại làm cho ta vô tình chiếm được một chuyện thú vị thế này.”
“Thứ tà vật này, trăm triệu không thể để nó tỉnh lại!” Khanh Ngũ nói, “Tiền bối, vì thương sinh thiên hạ, xin thứ tội cho ta!”
Dứt lời Khanh Ngũ thế nhưng lần đầu chủ động tấn công —— chỉ thấy bảo đao bên hông Tiểu Thất tức khắc ra khỏi vỏ, bị Khanh Ngũ chẹn ngang cầm trong tay, vung đao tiến lên, Khanh Ngũ dùng đao, khác hẳn với thế đao cuồng phong bão táp của Tiểu Thất, mỗi một đao đều cực kỳ chuyên chú, lực đạo mạnh mẽ tuyệt không thua Khanh Tử Thần!
“Có chút ý tứ.” Khanh Tử Thần lạnh nhạt một tiếng, vung tay áo nghênh đao, không ngờ ống tay áo đón đao phong thế nhưng kết băng, hai cỗ cường lực va chạm tuy rằng chưa thể phân định thắng thua, nhưng mà một đoạn ống tay áo của Khanh Tử Thần đã bị chém đứt rơi trên mặt đất.
“Ồ, so với ông già nhà ngươi tiến bộ rất nhiều.” Khanh Tử Thần nheo mắt lại nhìn ống tay áo của mình, đột nhiên sát khí bùng phát toàn thân, cùng với thái độ thanh thản vừa rồi tưởng chừng là hai người!
Trong mắt Khanh Tử Thần lộ vẻ tàn nhẫn hung ác không chút che dấu, một quyền bức tới, một quyền này dồn hết mười phần công lực, nhanh đến mức tránh cũng không thể tránh!
Vừa rồi Khanh Ngũ mới tung ra một đao còn chưa kịp thu hồi, hai chân cũng không ổn định để có thể trong khoảng thời gian ngắn nhất phản ứng lại ——Mà giờ phút này Tiểu Thất phi thân lên, trong nháy mắt chân câu lấy mắt cá chân của Khanh Ngũ, từ phía sau kéo lấy thắt lưng của hắn, một chuỗi các động tác liền mạch lưu loát, trong chốc lát khiến cho cả người Khanh Ngũ nghiêng ngửa ra sau, tránh đi một quyền này, chỉ nghe ‘ầm ầm’ một tiếng rền vang, bên cạnh chỗ vừa nãy đã bị quyền lực của Khanh Tử Thần đánh ra một cái động lớn, mà chủ tớ phối hợp khăng khít, sau khi né qua một quyền này, Khanh Ngũ lập tức khua đao tới, Tiểu Thất thì nắm lấy thắt lưng của hắn, thay hắn củng cố hạ bàn, phàm là những động tác đòi hỏi cần dùng hai chân đều là Tiểu Thất hoàn thành, hai người phối hợp như vậy, Khanh Ngũ dựa vào Tiểu Thất chống đỡ, giống hệt như hai người cùng phối hợp múa kiếm vậy đó.
Bởi vì Khanh Tử Thần cùng Khanh Ngũ dây dưa, khiến cho cảnh trí cả tòa lầu các đều bị phá hỏng, Khanh Tử Thần chiến một trận với Khanh Ngũ Tiểu Thất thế mà cũng không chiếm được chút tiện nghi, lại càng khơi dậy lòng hứng thú phấn khích trăm năm qua của hắn, thêm nữa Khanh Ngũ vừa đánh vừa lui, Khanh Tử Thần lại ép sát không tha, dọc một đường vô số chỗ bị phá hư, nhưng mà hai cường giả trong thiên hạ cũng không lộ ra dáng vẻ mệt mỏi.
Đánh một đường tới cầu đá, Khanh Ngũ đột nhiên thay đổi thế đao, thế đao lúc này na ná giống như chiêu thức tuyệt kỹ Đao Ma của Tiểu Thất, nhất thời đao ảnh liên tục thay đổi, hàn khí bắn tới tấp mở rộng khắp bốn phía đến mức khiến người ta không thể mở mắt ra được, trong khoảnh khắc lộ ra khe hở nhân cơ hội này, Tiểu Thất vội vàng ôm lấy Khanh Ngũ, chạy vội tới cầu băng!!
“Còn muốn chạy?” Khanh Tử Thần tung đao khí, thân hình như mũi tên rời cung, bám gót sít sao. Tiểu Thất phát lực chạy như điên, hai người cứ thế ngay tại trên cây cầu băng kéo dài triển khai một trận rượt đuổi, mà lúc này, bên ngoài cánh cửa lớn cũng truyền đến tiếng động chém giết —— Thì ra lúc Khanh Ngũ đến cố ý để lại manh mối cho đám người Tào Cù Duy, để cho bọn hắn dẫn dắt đám nhân mã liên minh võ lâm hỗ trợ, mấy đại môn phái cũng kéo đến chỗ này đang giao thủ ở bên ngoài cổng đá với đám thủ hạ Khanh Tử Thần.
Đang lúc mọi người sa vào trong tình cảnh chém giết, từ bên trong cánh cửa đá đột nhiên bay ra hai bóng người, Tiểu Thất ôm Khanh Ngũ bay vút qua, Khanh Tử Thần cũng rượt theo sau, Khanh Tử Thần vừa ra khỏi cổng, hai tay hợp chưởng lực không lưu tình chút nào, đi tới đâu dẫn theo một trận thét gào thảm thiết, dĩ nhiên là gặp người giết người, quét sạch chướng ngại trước mắt!
Nhóm liên minh võ lâm tới đây tuy rằng tất cả đều là cao thủ, nhưng có ai có thể là đối thủ của ma đầu Khanh Tử Thần trăm năm này, thậm chí có người còn chưa kịp thấy rõ đã bị kiếm khí Khanh Tử Thần gọt đầu, trong trận hỗn loạn Tiểu Thất một lòng chỉ muốn mang Khanh Ngũ cách xa Khanh Tử Thần càng xa càng tốt, cũng nhân lúc Khanh Tử Thần giết hại đội ngũ, nhanh chóng rút lấy minh hỏa đạn bên hông vứt ra ngoài, chỉ thấy một vệt lửa sáng ngời bay vút lên trên không rồi thổi bùng ra, đây là ám hiệu để đám người Tào Cù Duy đang ở chỗ tối biết Khanh Ngũ đã thành công dẫn ma nhân ra khỏi cung, nhanh chóng dẫn theo nhân mã Khanh Gia bảo vào trong Ma cung, nghĩ cách giải cứu Thương Minh Thư Vân!
Không ngờ, cũng ngay lúc này khi Tiểu Thất thực hiện động tác hơi phân tâm, đột nhiên từ đầu vai truyền đến cảm giác ấm nóng đau xót, hóa ra đã bị kiếm khí của ma nhân quét trúng!
Cái gì?! Một biểm hoa um tùm ở nơi này thế nhưng đều là ngọn nguồn của hoa Phản Sinh! Cả Tiểu Thất lẫn Khanh Ngũ đều sửng sốt, đưa mắt nhìn bốn phía, chỉ thấy chung quanh bốn phía ước chừng ở trong khoảng phạm vi trăm trượng, đều là sắc hoa màu trắng này.
Khanh Tử Thần lại nói: “Có lẽ các ngươi biết, loại hoa này vừa có hiệu quả, lại có độc tố, mà loại độc tính của hoa Phản Sinh này rất đặc biệt, tiến hành nhân giống mấy chục lần thì cây hoa Phản Sinh lúc này ngay cả nhựa rể cũng chứa chất kịch độc. Loại nhựa này chính là vật liệu để nuôi dưỡng cổ trùng độc nhất hoàn mỹ nhất thiên hạ. Năm đó, lúc Kỳ tộc vẫn còn hưng vượng, trong cung điện này đặc biệt không thiếu chính là biển hoa này.”
Nói tới đây, hắn đột nhiên phi thân đến, lần thứ hai tung chưởng lực đánh tới Khanh Ngũ, Khanh Ngũ sớm đã có phòng bị, chỉa cây gậy chống xuống đất, mượn lực lui về sau tới chỗ lầu các thì đột nhiên nghiêng người né qua, khiến cho chưởng phong của Khanh Tử Thần rơi vào khoảng không —— tức thì cả tòa lầu các bị cỗ cường lực này vang ‘ầm ầm’ bị sụp mất một góc!
Lúc Khanh Ngũ nghiêng người né qua bên dưới không vững, Tiểu Thất ngay lập tức tới đón, đỡ lấy hông hắn khiến cho Khanh Ngũ có thể bình yên đứng vững.
Khanh Tử Thần ra hai chưởng, đều là chiêu thức đỉnh điểm thế gian hiếm thấy, một chưởng đánh vào trên người người ta là có thể khiến xương tan thịt nát, nhưng mà phương thức của hắn rất kỳ quái, cũng không tập trung vào đánh giết, trái lại dường như đang nói chuyện phiếm vậy, nói một lát, lại thình lình tung ra mấy chiêu, thoạt nhìn không giống như đang chém giết, ngược lại cứ như đang chơi đùa.
Khanh Ngũ biết cá tính người này cổ quái, cho nên cũng tán gẫu cùng hắn, chính là không dám lơi lỏng cảnh giác, để phòng ngừa hắn đánh bất ngờ.
Hủy một tòa nhà nhỏ bằng gỗ, Khanh Tử Thần cũng không tỏ vẻ đau lòng chút nào, ngược lại lại bắt đầu tự nói tự nghe: ” Người Kỳ tộc năm đó xây dựng tòa cung điện này, lại có thể thuận tay vứt bỏ, có lẽ là bởi vì phát giác bọn họ không thể ‘ vật’ chôn dấu ở bên trong.
Loài hoa này có thể thích ứng với các loại khí hậu khác nhau ở mỗi một khu vực, hàng năm không héo cũng đều là nhờ cái ‘đồ vật’ kia. Món đồ kia chôn sâu ở bên dưới cung điện, ***g vào nhau cung cấp dưỡng chất cho cây hoa tuy rằng cung điện bị người vứt bỏ, nhưng vật kia vẫn chưa có chết, chính là đang lặn sâu bên dưới.
Ta nghĩ, nếu như một khi vật kia theo ta vào Trung Nguyên, có phải lại càng thú vị một chút hay không đây?”
“Nhưng không biết vật kia trong lời tiền bối nói, là muốn chỉ cái gì?” Khanh Ngũ hỏi.
Khanh Tử Thần đáp: “Kỳ tộc sùng bái Long thần, có một đoạn thời gian, bọn họ thật sự cho rằng có thể chế tạo ra Long thần, cho nên đã làm ra thứ này.” Nói xong lấy tay làm kiếm, kiếm khí sắc bén, ống tay áo phất lên mấy đạo kiếm khí liên tiếp đánh úp lại, lần thứ hai Khanh Ngũ cùng Tiểu Thất chỉ đành phải xoay lật thân hình, khó khăn né qua, một đạo kiếm khí trong đó vẽ một đường sâu xuống dưới mặt đất, tức thì để lộ ra dị vật bên dưới bùn đất —— Khanh Ngũ cúi đầu vừa nhìn thấy rõ vật nọ nhìn thì giống nhau một con rắn râu ria chằng chịt giăng khắp nơi ở phía dưới bùn đất, quấn quanh thân cây hoa cũng không biết đây tột cùng là cái gì nữa.
“Toàn bộ bên dưới cung điện, đều là đồ vật này, ta cũng không biết bộ mặt thật của nó rốt cuộc là cái gì.” Khanh Tử Thần nói, “Nhưng mà đồ vật này cũng được coi là một thứ đặc biệt thèm khát máu tươi, chỉ cần rót máu tươi vào nó, có thể dần dần kích hoạt, giết ngươi, ta muốn gọi nó thức tỉnh lại thử xem, ngươi nói thử coi, có phải là rất thú vị hay không? —— năm đó người thiếu niên trong Kỳ tộc kia vốn muốn lừa gạt để vĩnh viễn vây nhốt ta ở nơi này, nhưng không ngờ lại làm cho ta vô tình chiếm được một chuyện thú vị thế này.”
“Thứ tà vật này, trăm triệu không thể để nó tỉnh lại!” Khanh Ngũ nói, “Tiền bối, vì thương sinh thiên hạ, xin thứ tội cho ta!”
Dứt lời Khanh Ngũ thế nhưng lần đầu chủ động tấn công —— chỉ thấy bảo đao bên hông Tiểu Thất tức khắc ra khỏi vỏ, bị Khanh Ngũ chẹn ngang cầm trong tay, vung đao tiến lên, Khanh Ngũ dùng đao, khác hẳn với thế đao cuồng phong bão táp của Tiểu Thất, mỗi một đao đều cực kỳ chuyên chú, lực đạo mạnh mẽ tuyệt không thua Khanh Tử Thần!
“Có chút ý tứ.” Khanh Tử Thần lạnh nhạt một tiếng, vung tay áo nghênh đao, không ngờ ống tay áo đón đao phong thế nhưng kết băng, hai cỗ cường lực va chạm tuy rằng chưa thể phân định thắng thua, nhưng mà một đoạn ống tay áo của Khanh Tử Thần đã bị chém đứt rơi trên mặt đất.
“Ồ, so với ông già nhà ngươi tiến bộ rất nhiều.” Khanh Tử Thần nheo mắt lại nhìn ống tay áo của mình, đột nhiên sát khí bùng phát toàn thân, cùng với thái độ thanh thản vừa rồi tưởng chừng là hai người!
Trong mắt Khanh Tử Thần lộ vẻ tàn nhẫn hung ác không chút che dấu, một quyền bức tới, một quyền này dồn hết mười phần công lực, nhanh đến mức tránh cũng không thể tránh!
Vừa rồi Khanh Ngũ mới tung ra một đao còn chưa kịp thu hồi, hai chân cũng không ổn định để có thể trong khoảng thời gian ngắn nhất phản ứng lại ——Mà giờ phút này Tiểu Thất phi thân lên, trong nháy mắt chân câu lấy mắt cá chân của Khanh Ngũ, từ phía sau kéo lấy thắt lưng của hắn, một chuỗi các động tác liền mạch lưu loát, trong chốc lát khiến cho cả người Khanh Ngũ nghiêng ngửa ra sau, tránh đi một quyền này, chỉ nghe ‘ầm ầm’ một tiếng rền vang, bên cạnh chỗ vừa nãy đã bị quyền lực của Khanh Tử Thần đánh ra một cái động lớn, mà chủ tớ phối hợp khăng khít, sau khi né qua một quyền này, Khanh Ngũ lập tức khua đao tới, Tiểu Thất thì nắm lấy thắt lưng của hắn, thay hắn củng cố hạ bàn, phàm là những động tác đòi hỏi cần dùng hai chân đều là Tiểu Thất hoàn thành, hai người phối hợp như vậy, Khanh Ngũ dựa vào Tiểu Thất chống đỡ, giống hệt như hai người cùng phối hợp múa kiếm vậy đó.
Bởi vì Khanh Tử Thần cùng Khanh Ngũ dây dưa, khiến cho cảnh trí cả tòa lầu các đều bị phá hỏng, Khanh Tử Thần chiến một trận với Khanh Ngũ Tiểu Thất thế mà cũng không chiếm được chút tiện nghi, lại càng khơi dậy lòng hứng thú phấn khích trăm năm qua của hắn, thêm nữa Khanh Ngũ vừa đánh vừa lui, Khanh Tử Thần lại ép sát không tha, dọc một đường vô số chỗ bị phá hư, nhưng mà hai cường giả trong thiên hạ cũng không lộ ra dáng vẻ mệt mỏi.
Đánh một đường tới cầu đá, Khanh Ngũ đột nhiên thay đổi thế đao, thế đao lúc này na ná giống như chiêu thức tuyệt kỹ Đao Ma của Tiểu Thất, nhất thời đao ảnh liên tục thay đổi, hàn khí bắn tới tấp mở rộng khắp bốn phía đến mức khiến người ta không thể mở mắt ra được, trong khoảnh khắc lộ ra khe hở nhân cơ hội này, Tiểu Thất vội vàng ôm lấy Khanh Ngũ, chạy vội tới cầu băng!!
“Còn muốn chạy?” Khanh Tử Thần tung đao khí, thân hình như mũi tên rời cung, bám gót sít sao. Tiểu Thất phát lực chạy như điên, hai người cứ thế ngay tại trên cây cầu băng kéo dài triển khai một trận rượt đuổi, mà lúc này, bên ngoài cánh cửa lớn cũng truyền đến tiếng động chém giết —— Thì ra lúc Khanh Ngũ đến cố ý để lại manh mối cho đám người Tào Cù Duy, để cho bọn hắn dẫn dắt đám nhân mã liên minh võ lâm hỗ trợ, mấy đại môn phái cũng kéo đến chỗ này đang giao thủ ở bên ngoài cổng đá với đám thủ hạ Khanh Tử Thần.
Đang lúc mọi người sa vào trong tình cảnh chém giết, từ bên trong cánh cửa đá đột nhiên bay ra hai bóng người, Tiểu Thất ôm Khanh Ngũ bay vút qua, Khanh Tử Thần cũng rượt theo sau, Khanh Tử Thần vừa ra khỏi cổng, hai tay hợp chưởng lực không lưu tình chút nào, đi tới đâu dẫn theo một trận thét gào thảm thiết, dĩ nhiên là gặp người giết người, quét sạch chướng ngại trước mắt!
Nhóm liên minh võ lâm tới đây tuy rằng tất cả đều là cao thủ, nhưng có ai có thể là đối thủ của ma đầu Khanh Tử Thần trăm năm này, thậm chí có người còn chưa kịp thấy rõ đã bị kiếm khí Khanh Tử Thần gọt đầu, trong trận hỗn loạn Tiểu Thất một lòng chỉ muốn mang Khanh Ngũ cách xa Khanh Tử Thần càng xa càng tốt, cũng nhân lúc Khanh Tử Thần giết hại đội ngũ, nhanh chóng rút lấy minh hỏa đạn bên hông vứt ra ngoài, chỉ thấy một vệt lửa sáng ngời bay vút lên trên không rồi thổi bùng ra, đây là ám hiệu để đám người Tào Cù Duy đang ở chỗ tối biết Khanh Ngũ đã thành công dẫn ma nhân ra khỏi cung, nhanh chóng dẫn theo nhân mã Khanh Gia bảo vào trong Ma cung, nghĩ cách giải cứu Thương Minh Thư Vân!
Không ngờ, cũng ngay lúc này khi Tiểu Thất thực hiện động tác hơi phân tâm, đột nhiên từ đầu vai truyền đến cảm giác ấm nóng đau xót, hóa ra đã bị kiếm khí của ma nhân quét trúng!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất