Chương 2
"Chu Ngộ phải không, tao từng nghe nói về mày, học rất giỏi à?"
Dứt lời, vẻ bỡn cợt trên mặt Lưu Hải Nam càng sâu, "Học giỏi thì lo mà đọc sách đi, tránh xa Hứa Du Tình ra một chút, biết chưa!"
Xét về ngoại hình, nam sinh lớp 12 trước mặt thậm chí còn không cao bằng Chu Ngộ, tuy vậy lớn hơn một năm chung quy cũng khác biệt.
Gã biết Chu Ngộ là hạt giống số một được trường coi trọng, chỉ cần cho một bài học là đủ rồi, không cần xuống tay quá độc ác, bằng không sự tình lộ ra khó tránh khỏi bị xử lý kỷ luật. Dù có không thoải mái đi chăng nữa gã cũng chỉ dám mạnh mẽ đẩy người lên tường, buông hai câu hung ác, cố gắng chèn ép ngay giai đoạn "khai vị"(1)
(1): kiểu đe dọa phủ đầu á
Chu Ngộ mặt không đổi sắc, hoặc là nói, hắn căn bản không thèm để mấy người này vào mắt.
Dù bị đẩy lên tường, bộ dáng vẫn không chút chật vật.
Hắn nâng tay lên nhìn đồng hồ, chỉ còn tám phút nữa là tiếng chuông vào lớp vang lên.
Đưa tay kéo lại cổ áo, vỗ nhẹ lớp bụi trên vai, khóe mắt liếc nhìn sang bóng dáng một người đi ra từ cửa hông tiểu khu –
Không mặc đồng phục học sinh, chỉ là một thân trang phục mùa hè đơn giản, nắng sớm bao phủ khiến đường nét cơ thể đối phương trở nên nhu hòa lại mờ ảo. Người kia dừng lại bước vào cửa hàng tiện lợi bên đường, dựa theo thói quen mua một hộp sữa bò tinh khiết, hai cái sandwich, hình như còn lấy thêm một hộp kẹo bạc hà giúp nâng cao tinh thần.
Đối với nam sinh trung học đang trong thời kỳ phát dục mà nói, khẩu phần ăn sáng này thực sự có hơi ít.
Người Lô Châu thường thích ăn mì gạo hoặc các món truyền thống hơn một chút, đó cũng là lựa chọn của đa số học sinh ở căn-tin trường, ăn không đủ còn có thể quẹt thẻ trường mua thêm, đầy đủ dinh dưỡng và hợp sở thích...
Chu Ngộ rõ ràng "thất thần" phút chốc.
Cái nhìn này rơi vào mắt các nam sinh đối diện như phớt lờ lại như khiêu khích.
Không cần tới Lưu Hải Nam ra hiệu, hai tên tùy tùng bên cạnh gã đã giơ nắm đấm định đấm vào mặt Chu Ngộ, lại bị người sau nhanh chóng nâng tay đón đỡ. Bọn họ càng trở nên manh động, tưởng chừng sắp biến thành cục diện 3 đánh 1, một tiếng "Dừng tay-- " cùng tiếng thở hổn hển truyền đến từ phía sau cách chừng 10m!
Tiếng hét này đồng thời cũng thu hút sự chú ý của Thẩm Trĩ Tinh vừa trong của hàng tiện lợi bước ra.
Trái tim Đơn Lương nhảy lên kịch liệt, thở dốc nhìn về phía Chu Ngộ, cố gắng tìm kiếm ánh mắt đáp lại của đối phương.
Chỉ là Chu Ngộ lúc này vừa tiếp được cú đấm kia, trở tay đem nam sinh đánh lui, vẻ mặt tĩnh lặng, ngược lại ánh mắt liếc về hướng Thẩm Trĩ Tinh trước cửa hàng tiện lợi.
Đơn Lương lấy hết dũng khí tiến lên hai bước, nhìn về phía Lưu Hải Nam.
Cậu biết người này, thành viên đội điền kinh của trường.
Theo lý mà nói, sau ngày tựu trường học sinh năng khiếu hầu như đều phải cùng giáo viên tham gia huấn luyện thể dục và mỹ thuật. Dựa vào giấy chứng nhận vận động viên cấp hai quốc gia để tham gia thi đại học, thậm chí lấy bằng tốt nghiệp sớm. Đối với học sinh thể thao mà nói chính là lựa chọn tương đối tốt.
Năm đó, Chu Ngộ bị trật khớp vai cộng thêm nứt xương nhẹ nên phải điều dưỡng hơn một tháng.
Đương nhiên, đa số mọi người đều cho rằng một chọi ba có thể đánh như vậy là tốt lắm rồi. Dù vậy, thương thế rốt cuộc được phóng đại hay che lấp, e là chỉ có bác sĩ mới rõ.
Khi sự việc được giao cho nhà trường xử lý, cha mẹ Chu Ngộ cũng vội vã từ Bắc Kinh trở về. Sau khi chứng kiến mấy màn ngụy biện khác nhau của ba học sinh thể dục tại văn phòng, họ lập tức quyết định từ chối âm thầm giảng hòa, nói thẳng sẽ không dễ dàng buông tha. Giáo viên lớp 12 muốn thuyết phục bọn họ tha cho một con ngựa, dù sao lớp 12 chẳng mấy chốc sẽ thi đại học, làm lớn cũng là một bê bối của trường.
Chỉ là thiệt thòi này cha mẹ Chu dù thế nào cũng không cưỡng ép nuốt trôi cho được. Họ liền quay sang tìm cách lấy video giám sát hai bên hông tiêu khu Trác Ngọc, xác minh ba nam sinh thể dục đã đủ 18 tuổi, trực tiếp cho cả ba xử lý kỷ luật. Cầm đầu Lưu Hải Nam chỉ miễn cưỡng được gỡ bỏ hình phạt ngay đêm trước kỳ thi đại học.
Dù có tức giận hay không, hai năm trung học còn lại, rõ ràng thái độ Chu Ngộ vẫn như cũ khiến người nghiến răng, trong trường vẫn cứ không có ai dám tới trêu chọc..
Đơn Lương cảm thấy mình tới kịp, nhất định sẽ tránh cho Chu Ngộ lại bị thương như năm đó.
Mà Chu Ngộ hiển nhiên không có chút mừng rỡ hay thỏa mãn nào khi thấy cậu, hắn thoáng nhíu mày, cảm giác lạnh lẽo quanh thân càng trở nên mạnh hơn, không lên tiếng, chỉ là ánh mắt đã biểu đạt đủ ý "Cậu tới đây làm gì?"
Trái lại Đơn Lương thấy có chút oan ức, quay đầu nhìn về phía 3 người kia:
"Đoạn đường này trước sau trên dưới có hai, ba cái camera, chúng mày sẽ không cho là học sinh thể dục thì sẽ không bị lập biên bản đi?" Đơn Lương nhấc ngón tay chỉ, " Đây chính là khu đất trị giá hai vạn một mét vuông, có giám sát 24/24".
Chỉ xong, Đơn Lương liền nghĩ thầm: đợi thêm hai năm nữa, hai phía tiểu khu Trác Ngọc giáp ranh với trường tiểu học chuyên Tam Kỳ, giá nhà sẽ trực tiếp đột phá ba vạn năm...
Gây sự ở đây mà truyền đến tai giáo viên kỉ luật lớp 12 thì thật sự là không "thiệt thòi"!
Chu Ngộ kéo kéo cổ áo đứng dậy rời đi, dùng bả vai hất văng Lưu Hải Nam, người sau trực tiếp duỗi tay đẩy lại hắn, mà lần này hắn có phòng bị, lại một lần trở tay, đem người đẩy ngược về phía bức tường khi nãy, hai ba giây vẫn chưa thể đứng thẳng.
"Mày thật sự cho rằng tao không động tay nghĩa là tao không đành lại à?
Đừng có lại xuất hiện trước mặt tao."
Lưu hải nam còn muốn túm người:" Tránh xa Hứa Du Tình ra một chút!"
"Mày là bạn trai cô ấy?"
Lưu Hải Nam nghẹn họng.
Tối đa gã chỉ được tính là người theo đuổi hoa khôi trường thôi, trước đây đều là dùng hành vi kiêu căng đẩy lui các mối đe dọa tiềm ẩn.
"Vậy thì liên quan gì tới mày?" Chu Ngộ lười xem mấy người này, trực tiếp tránh ra, hướng cửa hàng tiện lợi đi đến.
Ba người phía sau đưa mắt dò xét camera xong mới hướng cổng trường mà chạy.
Nhất thời chỉ còn Đơn Lương bị bỏ lại tại chỗ, sửng sốt hai giây mới cao hứng đuổi theo: "Nè, Chu Ngộ, vừa nãy, có phải tính tớ đã cứu cậu?"
Chu Ngộ không giống Lý Kỳ Trinh, đối với ai cũng ôm ấp một phần thiện ý cùng nhiệt tình.
Đa số thời gian, hắn đều không thích nói chuyện.
Nếu như nói Lý Kỳ Trinh là người gặp ai cũng thân, lịch sử trò chuyện QQ mỗi ngày đều có thể kéo đến hai trang. Còn Đơn Lương nhiều nhất chỉ tính là cái đuôi mà Chu Ngộ ngầm đồng ý cho bám theo sau Lý Kỳ Trinh.
Bởi vì trước nay quan hệ hai người đều dựa trên sự cẩn thận từng li từng tí cùng lấy lòng của Đơn Lương mà tồn tại.
Câu nói này, nếu là Đơn Lương chân chính 17 tuổi có thế nào cũng không nói ra được.
Mà Đơn Lương của hiện tại, trọng sinh một đời, trong mắt vẫn chỉ có Chu Ngộ, cậu âm thầm lặng lẽ ái mộ người trước mặt này cho nên mới có thể lấy hết dũng khí nói chuyện: chẳng hạn như nhận hết công lao bức lui ba tên học sinh thể dục vừa nãy về mình.
"Chu Ngộ, Chu Ngộ, tớ đây không cần cậu lấy thân báo đáp, chỉ cần cậu kèm tớ học tập, thế nào?"
Tự biên tự diễn cũng cần dũng khí, đặc biệt lại còn là trước mặt đối tượng thầm mến.
Cậu còn tự cho rằng mình thật dí dỏm.
Chỉ là lời nói đều thốt ra khỏi miệng, mới hậu tri hậu giác cảm nhận luồng khí khiến người hận không thể cuộn mình co rúm lại.
Đơn Lương mang dáng dấp của thiếu niên miền nam, chiều cao làm tròn cũng 1m75, đi phía sau Chu Ngộ cao hơn cả nửa cái đầu, khiến cậu phải tăng nhanh bước chân mới có thể đuổi kịp tốc độ của đối phương. "Cậu thấy sao? Bài tập hè của tớ vẫn còn tới 4 tờ bài thi vật lý. Lão Ứng nói thứ 4 thu bài tập, cậu, cậu có rảnh rỗi không..."
Chu Ngộ dừng lại, nhìn về phía người đang loay hoay trước của hàng tiện lợi.
Người sau cũng nâng mắt lên nhìn hắn.
Hầu kết Chu Ngộ trượt một chút: "Chỉ còn 5 phút, cậu sắp muộn rồi!"
Thẩm Trĩ Tinh hai ba hơi liền uống xong hộp sữa bò, tiện tay đem hộp rỗng ném vào thùng rác trong cửa hàng tiện lợi, liếm môi một cái, vệt sữa lưu lại bị y dùng lực quệt đi, màu sắc đôi môi nháy mắt thêm phần đỏ tươi ướt át.
"Sẽ không"
Tựa hồ nhớ tới cái gì đó, Thẩm trĩ Tinh lần mò chiếc ví trong cặp sách "Vẫn chưa đi à!"
Chu Ngộ rũ mi: "Tạm biệt".
Lần này Đơn Lương rốt cuộc cũng nhìn rõ người trước mắt.
Thẩm Trĩ Tinh chỉ mới 16, 17 tuổi, trên mặt vẫn còn nét ngây ngô.
Dùng ánh mắt đánh giá sau này của cậu mà xem, người này có thể trực tiếp đóng gói gửi đến buổi ra mắt nhóm nhạc nam, đảm bảo chỉ cần dựa vào mặt là có thể hút lượng lớn fan, nhưng đây lại không phải thẩm mỹ phổ biến hiện tại.
Ít nhất, không phải vẻ tuấn lãng suất khí mà nam sinh thời kỳ trưởng thành đang tỏa ra hormone nên có.
Mang theo một loại trẻ con cùng một chút dữ dội khó giải thích được.
Làn da trắng nõn quá mức khiến cho y đa số thời điểm thoạt nhìn nhợt nhạt yếu đuối, nhưng màu môi tươi tắn mang sắc đỏ rõ ràng mang đến cho thiếu niên sức quyến rũ mà vô luận nam nữ đều không nhịn được có chút suy nghĩ gì đó..
Khuôn mặt khiến người khắc sâu ấn tượng đương nhiên phải có nét đặc biệt.
Đối với Thẩm Trĩ Tinh mà nói, đôi mắt trong trẻo ánh thủy quang, lông mày thâm thúy diễm lệ, sống mũi cao tinh xảo chính là phô bày tiêu chuẩn mỹ nam. Nhưng hai bờ môi mới là điểm sáng của cả khuôn mặt.
Có được hết thảy những thứ này, y mới trở thành giáo hoa trong truyền thuyết luôn được nhắc đến trong suốt sự nghiệp trung học của Đơn Lương, từ trường Trung học cơ sở Số 1 đến Trung học Trực thuộc.
- ------------------------------
Lời tác giả: Còn nữa, còn nữa. Tôi đã có bản thảo rồi, mệt quá...
- -----------------------
Tinh: mở Wattpad ra thấy có thêm 10 lượt xem, 3 bình chọn mà ngồi cười mãi thôi. Cái cảm giác làm gì đó xong có người quam tâm nó thỏa mãn lắm í..
Cảm ơn mọi người nhiều lắm, hứa sẽ chăm edit để mọi người đỡ phải chờ đợi <3
Dứt lời, vẻ bỡn cợt trên mặt Lưu Hải Nam càng sâu, "Học giỏi thì lo mà đọc sách đi, tránh xa Hứa Du Tình ra một chút, biết chưa!"
Xét về ngoại hình, nam sinh lớp 12 trước mặt thậm chí còn không cao bằng Chu Ngộ, tuy vậy lớn hơn một năm chung quy cũng khác biệt.
Gã biết Chu Ngộ là hạt giống số một được trường coi trọng, chỉ cần cho một bài học là đủ rồi, không cần xuống tay quá độc ác, bằng không sự tình lộ ra khó tránh khỏi bị xử lý kỷ luật. Dù có không thoải mái đi chăng nữa gã cũng chỉ dám mạnh mẽ đẩy người lên tường, buông hai câu hung ác, cố gắng chèn ép ngay giai đoạn "khai vị"(1)
(1): kiểu đe dọa phủ đầu á
Chu Ngộ mặt không đổi sắc, hoặc là nói, hắn căn bản không thèm để mấy người này vào mắt.
Dù bị đẩy lên tường, bộ dáng vẫn không chút chật vật.
Hắn nâng tay lên nhìn đồng hồ, chỉ còn tám phút nữa là tiếng chuông vào lớp vang lên.
Đưa tay kéo lại cổ áo, vỗ nhẹ lớp bụi trên vai, khóe mắt liếc nhìn sang bóng dáng một người đi ra từ cửa hông tiểu khu –
Không mặc đồng phục học sinh, chỉ là một thân trang phục mùa hè đơn giản, nắng sớm bao phủ khiến đường nét cơ thể đối phương trở nên nhu hòa lại mờ ảo. Người kia dừng lại bước vào cửa hàng tiện lợi bên đường, dựa theo thói quen mua một hộp sữa bò tinh khiết, hai cái sandwich, hình như còn lấy thêm một hộp kẹo bạc hà giúp nâng cao tinh thần.
Đối với nam sinh trung học đang trong thời kỳ phát dục mà nói, khẩu phần ăn sáng này thực sự có hơi ít.
Người Lô Châu thường thích ăn mì gạo hoặc các món truyền thống hơn một chút, đó cũng là lựa chọn của đa số học sinh ở căn-tin trường, ăn không đủ còn có thể quẹt thẻ trường mua thêm, đầy đủ dinh dưỡng và hợp sở thích...
Chu Ngộ rõ ràng "thất thần" phút chốc.
Cái nhìn này rơi vào mắt các nam sinh đối diện như phớt lờ lại như khiêu khích.
Không cần tới Lưu Hải Nam ra hiệu, hai tên tùy tùng bên cạnh gã đã giơ nắm đấm định đấm vào mặt Chu Ngộ, lại bị người sau nhanh chóng nâng tay đón đỡ. Bọn họ càng trở nên manh động, tưởng chừng sắp biến thành cục diện 3 đánh 1, một tiếng "Dừng tay-- " cùng tiếng thở hổn hển truyền đến từ phía sau cách chừng 10m!
Tiếng hét này đồng thời cũng thu hút sự chú ý của Thẩm Trĩ Tinh vừa trong của hàng tiện lợi bước ra.
Trái tim Đơn Lương nhảy lên kịch liệt, thở dốc nhìn về phía Chu Ngộ, cố gắng tìm kiếm ánh mắt đáp lại của đối phương.
Chỉ là Chu Ngộ lúc này vừa tiếp được cú đấm kia, trở tay đem nam sinh đánh lui, vẻ mặt tĩnh lặng, ngược lại ánh mắt liếc về hướng Thẩm Trĩ Tinh trước cửa hàng tiện lợi.
Đơn Lương lấy hết dũng khí tiến lên hai bước, nhìn về phía Lưu Hải Nam.
Cậu biết người này, thành viên đội điền kinh của trường.
Theo lý mà nói, sau ngày tựu trường học sinh năng khiếu hầu như đều phải cùng giáo viên tham gia huấn luyện thể dục và mỹ thuật. Dựa vào giấy chứng nhận vận động viên cấp hai quốc gia để tham gia thi đại học, thậm chí lấy bằng tốt nghiệp sớm. Đối với học sinh thể thao mà nói chính là lựa chọn tương đối tốt.
Năm đó, Chu Ngộ bị trật khớp vai cộng thêm nứt xương nhẹ nên phải điều dưỡng hơn một tháng.
Đương nhiên, đa số mọi người đều cho rằng một chọi ba có thể đánh như vậy là tốt lắm rồi. Dù vậy, thương thế rốt cuộc được phóng đại hay che lấp, e là chỉ có bác sĩ mới rõ.
Khi sự việc được giao cho nhà trường xử lý, cha mẹ Chu Ngộ cũng vội vã từ Bắc Kinh trở về. Sau khi chứng kiến mấy màn ngụy biện khác nhau của ba học sinh thể dục tại văn phòng, họ lập tức quyết định từ chối âm thầm giảng hòa, nói thẳng sẽ không dễ dàng buông tha. Giáo viên lớp 12 muốn thuyết phục bọn họ tha cho một con ngựa, dù sao lớp 12 chẳng mấy chốc sẽ thi đại học, làm lớn cũng là một bê bối của trường.
Chỉ là thiệt thòi này cha mẹ Chu dù thế nào cũng không cưỡng ép nuốt trôi cho được. Họ liền quay sang tìm cách lấy video giám sát hai bên hông tiêu khu Trác Ngọc, xác minh ba nam sinh thể dục đã đủ 18 tuổi, trực tiếp cho cả ba xử lý kỷ luật. Cầm đầu Lưu Hải Nam chỉ miễn cưỡng được gỡ bỏ hình phạt ngay đêm trước kỳ thi đại học.
Dù có tức giận hay không, hai năm trung học còn lại, rõ ràng thái độ Chu Ngộ vẫn như cũ khiến người nghiến răng, trong trường vẫn cứ không có ai dám tới trêu chọc..
Đơn Lương cảm thấy mình tới kịp, nhất định sẽ tránh cho Chu Ngộ lại bị thương như năm đó.
Mà Chu Ngộ hiển nhiên không có chút mừng rỡ hay thỏa mãn nào khi thấy cậu, hắn thoáng nhíu mày, cảm giác lạnh lẽo quanh thân càng trở nên mạnh hơn, không lên tiếng, chỉ là ánh mắt đã biểu đạt đủ ý "Cậu tới đây làm gì?"
Trái lại Đơn Lương thấy có chút oan ức, quay đầu nhìn về phía 3 người kia:
"Đoạn đường này trước sau trên dưới có hai, ba cái camera, chúng mày sẽ không cho là học sinh thể dục thì sẽ không bị lập biên bản đi?" Đơn Lương nhấc ngón tay chỉ, " Đây chính là khu đất trị giá hai vạn một mét vuông, có giám sát 24/24".
Chỉ xong, Đơn Lương liền nghĩ thầm: đợi thêm hai năm nữa, hai phía tiểu khu Trác Ngọc giáp ranh với trường tiểu học chuyên Tam Kỳ, giá nhà sẽ trực tiếp đột phá ba vạn năm...
Gây sự ở đây mà truyền đến tai giáo viên kỉ luật lớp 12 thì thật sự là không "thiệt thòi"!
Chu Ngộ kéo kéo cổ áo đứng dậy rời đi, dùng bả vai hất văng Lưu Hải Nam, người sau trực tiếp duỗi tay đẩy lại hắn, mà lần này hắn có phòng bị, lại một lần trở tay, đem người đẩy ngược về phía bức tường khi nãy, hai ba giây vẫn chưa thể đứng thẳng.
"Mày thật sự cho rằng tao không động tay nghĩa là tao không đành lại à?
Đừng có lại xuất hiện trước mặt tao."
Lưu hải nam còn muốn túm người:" Tránh xa Hứa Du Tình ra một chút!"
"Mày là bạn trai cô ấy?"
Lưu Hải Nam nghẹn họng.
Tối đa gã chỉ được tính là người theo đuổi hoa khôi trường thôi, trước đây đều là dùng hành vi kiêu căng đẩy lui các mối đe dọa tiềm ẩn.
"Vậy thì liên quan gì tới mày?" Chu Ngộ lười xem mấy người này, trực tiếp tránh ra, hướng cửa hàng tiện lợi đi đến.
Ba người phía sau đưa mắt dò xét camera xong mới hướng cổng trường mà chạy.
Nhất thời chỉ còn Đơn Lương bị bỏ lại tại chỗ, sửng sốt hai giây mới cao hứng đuổi theo: "Nè, Chu Ngộ, vừa nãy, có phải tính tớ đã cứu cậu?"
Chu Ngộ không giống Lý Kỳ Trinh, đối với ai cũng ôm ấp một phần thiện ý cùng nhiệt tình.
Đa số thời gian, hắn đều không thích nói chuyện.
Nếu như nói Lý Kỳ Trinh là người gặp ai cũng thân, lịch sử trò chuyện QQ mỗi ngày đều có thể kéo đến hai trang. Còn Đơn Lương nhiều nhất chỉ tính là cái đuôi mà Chu Ngộ ngầm đồng ý cho bám theo sau Lý Kỳ Trinh.
Bởi vì trước nay quan hệ hai người đều dựa trên sự cẩn thận từng li từng tí cùng lấy lòng của Đơn Lương mà tồn tại.
Câu nói này, nếu là Đơn Lương chân chính 17 tuổi có thế nào cũng không nói ra được.
Mà Đơn Lương của hiện tại, trọng sinh một đời, trong mắt vẫn chỉ có Chu Ngộ, cậu âm thầm lặng lẽ ái mộ người trước mặt này cho nên mới có thể lấy hết dũng khí nói chuyện: chẳng hạn như nhận hết công lao bức lui ba tên học sinh thể dục vừa nãy về mình.
"Chu Ngộ, Chu Ngộ, tớ đây không cần cậu lấy thân báo đáp, chỉ cần cậu kèm tớ học tập, thế nào?"
Tự biên tự diễn cũng cần dũng khí, đặc biệt lại còn là trước mặt đối tượng thầm mến.
Cậu còn tự cho rằng mình thật dí dỏm.
Chỉ là lời nói đều thốt ra khỏi miệng, mới hậu tri hậu giác cảm nhận luồng khí khiến người hận không thể cuộn mình co rúm lại.
Đơn Lương mang dáng dấp của thiếu niên miền nam, chiều cao làm tròn cũng 1m75, đi phía sau Chu Ngộ cao hơn cả nửa cái đầu, khiến cậu phải tăng nhanh bước chân mới có thể đuổi kịp tốc độ của đối phương. "Cậu thấy sao? Bài tập hè của tớ vẫn còn tới 4 tờ bài thi vật lý. Lão Ứng nói thứ 4 thu bài tập, cậu, cậu có rảnh rỗi không..."
Chu Ngộ dừng lại, nhìn về phía người đang loay hoay trước của hàng tiện lợi.
Người sau cũng nâng mắt lên nhìn hắn.
Hầu kết Chu Ngộ trượt một chút: "Chỉ còn 5 phút, cậu sắp muộn rồi!"
Thẩm Trĩ Tinh hai ba hơi liền uống xong hộp sữa bò, tiện tay đem hộp rỗng ném vào thùng rác trong cửa hàng tiện lợi, liếm môi một cái, vệt sữa lưu lại bị y dùng lực quệt đi, màu sắc đôi môi nháy mắt thêm phần đỏ tươi ướt át.
"Sẽ không"
Tựa hồ nhớ tới cái gì đó, Thẩm trĩ Tinh lần mò chiếc ví trong cặp sách "Vẫn chưa đi à!"
Chu Ngộ rũ mi: "Tạm biệt".
Lần này Đơn Lương rốt cuộc cũng nhìn rõ người trước mắt.
Thẩm Trĩ Tinh chỉ mới 16, 17 tuổi, trên mặt vẫn còn nét ngây ngô.
Dùng ánh mắt đánh giá sau này của cậu mà xem, người này có thể trực tiếp đóng gói gửi đến buổi ra mắt nhóm nhạc nam, đảm bảo chỉ cần dựa vào mặt là có thể hút lượng lớn fan, nhưng đây lại không phải thẩm mỹ phổ biến hiện tại.
Ít nhất, không phải vẻ tuấn lãng suất khí mà nam sinh thời kỳ trưởng thành đang tỏa ra hormone nên có.
Mang theo một loại trẻ con cùng một chút dữ dội khó giải thích được.
Làn da trắng nõn quá mức khiến cho y đa số thời điểm thoạt nhìn nhợt nhạt yếu đuối, nhưng màu môi tươi tắn mang sắc đỏ rõ ràng mang đến cho thiếu niên sức quyến rũ mà vô luận nam nữ đều không nhịn được có chút suy nghĩ gì đó..
Khuôn mặt khiến người khắc sâu ấn tượng đương nhiên phải có nét đặc biệt.
Đối với Thẩm Trĩ Tinh mà nói, đôi mắt trong trẻo ánh thủy quang, lông mày thâm thúy diễm lệ, sống mũi cao tinh xảo chính là phô bày tiêu chuẩn mỹ nam. Nhưng hai bờ môi mới là điểm sáng của cả khuôn mặt.
Có được hết thảy những thứ này, y mới trở thành giáo hoa trong truyền thuyết luôn được nhắc đến trong suốt sự nghiệp trung học của Đơn Lương, từ trường Trung học cơ sở Số 1 đến Trung học Trực thuộc.
- ------------------------------
Lời tác giả: Còn nữa, còn nữa. Tôi đã có bản thảo rồi, mệt quá...
- -----------------------
Tinh: mở Wattpad ra thấy có thêm 10 lượt xem, 3 bình chọn mà ngồi cười mãi thôi. Cái cảm giác làm gì đó xong có người quam tâm nó thỏa mãn lắm í..
Cảm ơn mọi người nhiều lắm, hứa sẽ chăm edit để mọi người đỡ phải chờ đợi <3
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất